Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 52: Thư công tử.

82@-

Trong phòng, mấy chục ngọn nến đã được thắp lên, ánh sáng rực rỡ, mưa rơi lách tách không ngừng đập vào cửa sổ.


Đồng Quang không phải chưa từng nghe thấy những lời oán than dồn dập kia.


Mỗi lần cảm xúc trong lòng vừa bình ổn trở lại, thì chỉ cần quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ của Thư Tửu, tâm tình hắn lại nổi sóng.


Nàng vẫn thế, co người trong góc phòng, không ăn không uống, run rẩy không ngừng.


Đồng Quang đã thử qua rất nhiều cách, có lúc nàng sẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ mông lung, rõ ràng là… chẳng thấy được gì.


Những đốm sáng nhỏ lấp lánh bay lượn bên trên đầu nàng, chốc lát sau lảo đảo bay trở về, đậu trên mái tóc bên thái dương của Đồng Quang, dù không phát ra tiếng nhưng ríu rít nói rất nhiều điều.


Nghe có vẻ hỗn loạn vô nghĩa, nhưng chúng là linh vật do hắn nuôi dưỡng, nên hắn vẫn có thể bắt được mấu chốt từ những lời rời rạc đó.


Trong cơ thể Thư Tửu tồn tại một bức tường ngăn cách, là chính nàng tự dựng nên, bao gồm cả việc lần này mất đi thị lực, cũng đều là vậy.


Không ai cứu được, chỉ có thể dựa vào bản thân nàng mà thôi.


Đồng Quang đứng dậy, cảm thấy sau một đêm ngồi bất động, khắp người như bị tra tấn, xương cốt kêu vang từng tiếng.


“Cuối cùng cũng già thật rồi.”


Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, Tạ Tri An vẫn lắm lời như trước, lải nhải tiếc nuối vì đã bỏ lỡ trận đại chiến kia, không được chứng kiến sự oai phong lẫm liệt của tiểu sư thúc.


Hỏi hắn ta lúc đó đã đi đâu, hắn ta cũng nói không rõ.


Chỉ biết mình bước vào màn sương mù dày đặc cùng mọi người, rồi bị lạc đường, gọi mãi chẳng ai trả lời, không biết va phải thứ gì mà ngất đi, đến lúc tỉnh dậy thì đã thấy mình ở biệt viện của Liễu Phàm sơn trang.


Quan Nam không bận tâm đến những chuyện đó, tình trạng của Thư Tửu thực sự rất tệ, ngay cả Tôn Chủ cũng không tra ra được nguyên do, càng khiến y lo lắng hơn.



Bỗng nhiên, y nhớ đến một người.


“Tạ Tri An, hôm đó ngươi có nói Dục Hằng cũng đến phải không?”


Tạ Tri An đáp: “Ừm hửm, cần ta đi gọi nàng đến xem thử cho Thư Tửu không?”


Quan Nam dừng chân trước cửa phòng Thư Tửu, chăm chú nhìn cánh cửa khép chặt, nín thở, có thể nghe thấy tôn chủ đang kể một vài câu chuyện kỳ quái cho nàng nghe. Chỉ có giọng Tôn Chủ vang lên, cả tiếng cười khẽ cũng là của y.


Y trầm mặc giây lát, đáp nhẹ một tiếng “Ừ.”


Người phía sau không trả lời, y cũng chẳng để tâm, chỉ thẫn thờ xoay người trở về phòng, đến cả đóng cửa cũng lơ đãng.


Ôn Niệm Nam gần như đã bước lên đến tầng ba, nàng ta chỉ hơi ngẩng đầu nhìn tất cả những gì đang diễn ra trước mắt, đến khi Quan Nam lướt qua mà không liếc nàng ta lấy một lần, lúc ấy nàng ta mới hơi nhíu mày, mang theo chút không vui, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Thấy nàng ta xuất hiện, Tạ Tri An chỉ thấy đau đầu, tình hình bây giờ vốn đã đủ rối ren, vị tiểu thư này lại còn đến chen chân, chẳng phải càng thêm loạn sao? Hắn ta gãi mũi, chỉnh lại biểu cảm rồi mới quay đầu lại đáp lời nàng.


“Ha, vấn đề này của Ôn đại tiểu thư đúng là làm khó tại hạ rồi. Dù sao lúc đó người duy nhất đứng ngoài cuộc là cô mà, còn ta…” Hắn ta đưa tay chỉ vào chính mình, trong lòng trào dâng cảm xúc khó diễn tả, “Chẳng qua chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi.”


Ôn Niệm Nam không ngờ hắn ta sẽ nói vậy, thoáng sững sờ một lúc, sau đó khẽ cười cúi đầu, nhìn rõ từng bậc thang dưới chân rồi mới bước tiếp, chậm rãi nói: “Với trận chiến đó, ta thà rằng người đứng trong trận lại là ngươi.”


Nàng ta đi ngang qua Tạ Tri An rồi ngồi xuống dưới hành lang, mùi hương thoang thoảng theo gió vẫn còn vấn vương nơi chóp mũi hắn ta. Tạ Tri An quen biết Ôn Niệm Nam nhiều năm rồi, nhưng dường như chưa từng thấy nàng ta bối rối, thậm chí có thể nói mỗi lần xuất hiện đều là dáng vẻ tinh tế hoàn hảo.


Mưa dường như đã ngớt đi nhiều, chỉ còn lại không khí ẩm ướt nồng nặc khiến người ta thấy khó chịu. Cả thành trấn vẫn bị bao phủ bởi một luồng âm khí nặng nề.


Tạ Tri An nhìn cánh cửa phòng Thư Tửu, rồi mới bước đến ngồi xuống cách Ôn Niệm Nam hai chỗ, giọng mang theo chút giễu cợt: “Sao? Cảm nhận được nguy cơ rồi? Cho nên vội vã tìm Quan Nam?”


Ôn Niệm Nam vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Nguy cơ gì chứ? Cái gì là của ta thì cuối cùng vẫn là của ta, còn không phải…” Nàng ta khựng lại, ánh mắt dừng lại nơi cánh cửa đối diện, giọng cũng cao hơn một chút, “…ta cũng sẽ khiến hắn trở thành của ta.”


Dưới lầu vang lên tiếng tiểu nhị đón khách, xem ra là vị khách đầu tiên mấy ngày nay. Tạ Tri An tò mò nghiêng người ra nhìn.


Muốn biết lại là gia tộc thế gia nào nghe tin mà tìm đến.



“Tránh ra, tránh ra!”Người bước vào là một thanh niên trẻ, khí thế ngạo mạn, vừa vào cửa đã đá văng tiểu nhị, mắng mỏ rồi tự ý ngồi xuống.


Tạ Tri An nghe thấy những lời tục tằn ấy, liếc nhìn Ôn Niệm Nam từ khóe mắt, nhưng chẳng thấy nàng ta có phản ứng gì.


Chỉ nhàn nhạt buông một câu: “Hạng vô lại nơi phố chợ mà thôi, ngươi nhìn làm gì, không bằng đi xem hồn của huynh đệ ngươi còn ở đó không. Nếu không còn, thì mau đi tìm Dục Hằng đi.”


Tua rua trong tay áo nàng ta nhẹ nhàng đung đưa theo từng cử động. Lời nói dừng lại đúng lúc, thấy Tạ Tri An vẫn đứng ngây ra đó, nàng mới ngẩng đầu, nhẹ giọng mắng: “Đồ ngốc.”


“Không phải đâu, không thể nào. Quan Nam vẫn bình thường mà, sao có thể hồn không còn?” Tên Tằng Yên đó đã thu hồn của mấy người bọn họ, nhưng chẳng phải đã bị tiểu sư thúc phá giải rồi sao? Tạ Tri An thắc mắc nghĩ mãi không ra.


Ôn Niệm Nam thở dài, đứng dậy chẳng buồn nói thêm, chỉ đi thẳng đến trước cửa phòng Thư Tửu, gõ ba tiếng, rồi lên tiếng hỏi: “Thư công tử, ta là Ôn Niệm Nam của Liễu Phàm sơn trang, nghe nói Thư cô nương sức khỏe bất ổn, mà ta cũng biết chút y thuật, không biết có thể cho ta xem bệnh giúp nàng không?”


Tiếng kể chuyện trong phòng ngưng lại chốc lát, rồi chẳng bao lâu sau lại tiếp tục vang lên.


Đã rất nhiều năm không có ai gọi hắn là “Thư công tử” nữa.


Tất nhiên, năm xưa hắn thường được gọi là “Tiểu công tử Thư” một thiếu niên chưa phát huy được linh lực, danh tiếng hoàn toàn dựa vào gia thế.


Khi đó, có mấy ai thật sự biết đến cái tên của hắn? Đếm trên đầu ngón tay.


Nghe người ngoài cửa cung kính gọi hắn là “Thư công tử”, khiến Đồng Quang ngẩn người một lúc, mãi sau mới kịp phản ứng: “À, ta bây giờ là Thư Từ Nhượng rồi.”


Hắn bĩu môi, lại đưa tay ra, cố gắng kéo cô gái nhỏ đang co lại trong góc giường.


“Đúng là một nha đầu cố chấp.”


Thư Tửu cuối cùng cũng có chút phản ứng, nhưng chỉ là khẽ cúi thấp mí mắt hơn nữa.


Đồng Quang vốn không phải người có tính nhẫn nại, thấy vậy lại càng bực mình, sự kiên nhẫn trước đó tan thành mây khói.


Hắn đứng dậy từ mép giường, nặng nề ném chiếc chén cầm trên tay xuống đất, th* d*c mấy hơi, nghĩ sao vẫn không nuốt trôi được cơn giận, lại quay đầu mắng thẳng vào mặt Thư Tửu.



Hắn vừa nói vừa quan sát biểu cảm của cô gái nhỏ, thấy lông mày nàng khẽ nhíu, hắn lại tiếp tục: “Giành lại được tự do rồi thì có thể làm gì? Ngươi nhìn ngươi bây giờ xem, có thể làm được gì chứ? Không làm được gì cả, e là còn chưa rời khỏi Côn Luân đã chết rồi!”


“Sống một kiếp thật vô ích!”


Thư Tửu càng nhíu mày sâu hơn.


Hắn lại cười nhạo mấy tiếng, vung tay mở toang cửa sổ, tiếng động bất ngờ làm Thư Tửu giật mình.


Nàng chậm rãi quay đầu lại, động tác có chút cứng ngắc, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Đồng Quang, chỉ ngơ ngác gọi tên hắn một tiếng.


“Đồng Quang…”


Vừa dứt lời, nước mắt chất chứa trong mắt lập tức rơi xuống, những câu sau đều bị tiếng khóc che lấp.


Đồng Quang nhất thời luống cuống tay chân, đưa tay ra muốn kéo nàng lại, nhưng không biết có nên hay không, tay vừa giơ lên đã lại buông xuống. Cuối cùng vẫn là Thư Tửu tự mình vươn tay nắm lấy hắn.


Nàng vùi mặt vào lòng bàn tay hắn, giọng khàn khàn nghẹn ngào nói: “Bà ta nói, ta không có người thân, sinh ra đã là tai họa, cho nên chẳng ai cần ta cả…”


Đồng Quang chỉ cảm thấy tim nhói lên một cái, liền kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy rồi nói: “Nói bậy, sao có thể không ai cần nàng chứ.”


Người trong lòng hắn đã khóc đến ướt đẫm, tay áo hắn cũng bị nước mắt thấm ướt cả một mảng lớn.


Bên ngoài cửa, Ôn Niệm Nam chỉ nghe thấy tiếng ly vỡ, rồi sau đó là một khoảng lặng kéo dài. Nàng ta rút tay lại, không biết câu nói sau đây là nói cho người trong phòng nghe hay chỉ là lẩm bẩm một mình: “Ta và Tạ Tri An sẽ chờ ở bên ngoài, nếu cần gì cứ gọi một tiếng.”


Tạ Tri An trợn mắt, làu bàu tỏ vẻ không bằng lòng.


Lúc này, cánh cửa phòng bên kia kẽo kẹt mở ra, Quan Nam bước ra với vẻ mặt vẫn trĩu nặng âu lo.


Khi nhìn thấy Ôn Niệm Nam, y hơi bất ngờ, nhướng mày: “Ngươi đến rồi.”


Ôn Niệm Nam khẽ cười, nói: “Không phải sao? Ta đến cũng đã lâu rồi, trà trên bàn còn được thay hai lượt, mà công tử giờ mới nhìn thấy ta.”



Nàng mượn cớ uống trà để che giấu cảm xúc trên mặt, dẫu hôm nay không mặc áo tay rộng, nàng ta cũng không để tâm.


Quan Nam xoa vai, xin lỗi một tiếng, rồi rót một chén trà mát như lời nàng ta nói uống vào.


Chén trà vừa trôi qua cổ họng, toàn thân y lập tức cứng đờ.


“Quan Nam, làm sao vậy?”


Quan Nam không nói gì, chỉ đưa tay lấy chuỗi Phật châu đeo ở hông ra.


Ôn Niệm Nam nghiêng đầu nhìn rõ vật trong tay y, ánh mắt khẽ nheo lại. Nàng ta đếm một lượt, thấy thiếu mất một hạt liền cảm thấy kinh ngạc.


Nhiều năm trước, nàng ta từng nghe người ta nói công tử Quan Nam đeo một chuỗi Phật châu trên người, có lẽ không ai biết chuỗi châu ấy khó có được đến mức nào.


Nhưng nàng ta biết.


Vì năm đó, khi phụ thân của Quan Nam tự mình sai người thu thập từng hạt châu ấy, phụ thân nàng ta cũng có tham gia.


Trong đầu nàng ta chợt vang lên lời phụ thân từng nói: “Vì đứa con trai này, ông ấy liều mạng chín chết một sống, chỉ riêng việc lấy được hạt xá lợi Phật cốt kia cũng suýt nữa mất mạng rồi.”


Hồi ấy, Ôn Liễu Phàm vẫn chưa nên người, sống dưới cái bóng của cha mình.


Giọng nói của Quan Nam bỗng cao lên, kéo Ôn Niệm Nam về lại thực tại.


“Tiểu Tửu khá hơn chưa?”


Quan Nam gần như bật dậy khỏi ghế.


Nàng ta nhìn theo hướng đó, thấy cánh cửa đối diện được mở ra, một nam tử đứng yên lặng nơi khung cửa, toàn thân vận bạch y như ánh trăng, sạch sẽ không vướng chút bụi trần, dù chỉ là cử động rất nhỏ, cũng có thể phản chiếu ánh sáng long lanh.


Xem ra, hắn đã không định giấu thân phận nữa.


Ôn Niệm Nam cũng đứng dậy đúng lúc, nghiêm trang hành lễ: “Ôn Niệm Nam của Liễu Phàm Sơn Trang, bái kiến Tôn Chủ.”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 52: Thư công tử.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...