Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 51: Cơn giận của thần.
86@-
Thư Tửu đã phần nào hiểu rõ hoàn cảnh của mình, nàng cảm nhận được luồng hàn khí phát ra từ chiếc dù Tàn Mị sau lưng ngày càng lạnh, cái lạnh ấy như muốn xuyên thấu vào tận xương cốt.
Bên tai nàng là đủ loại âm thanh hỗn tạp.
Quan Nam lo lắng hỏi han, tiếng bước chân rụt rè của Tư Cống Hi xen lẫn những tiếng kinh hô, xa hơn một chút là tiếng mắng chửi đầy giận dữ của Tằng Yên…
“Choang!”
Nàng chỉ cảm thấy bên tay có vật gì rơi xuống, thổi tung một luồng gió mạnh, tựa hồ có vật gì đó vỡ nát.
Nàng thích nghi rất nhanh, cũng rất nghe lời. Đồng Quang bảo nàng đừng nhúc nhích, nàng quả thật ngồi yên tại chỗ, đầu ngón tay dò dẫm đưa về phía trước, chạm vào vạt áo của Quan Nam.
“Tiểu Tửu, muội sao rồi?” Quan Nam lập tức quay đầu, vừa dò xét xung quanh, vừa hỏi nàng.
Nàng vẫn quen dùng một dải buộc tóc đơn giản. Có lẽ do vừa rồi giãy giụa quá mạnh, tóc đã hơi rối, gió lại lớn khiến dây buộc tóc bị cuốn bay đi mất.
Nghe thấy tiếng động, nàng xoay đầu lại, mái tóc đen nhánh lập tức tung bay, vành mắt đỏ hoe, mỗi lần chớp mắt đều như có cát bụi cọ vào, càng đau thì càng khó kìm nén.
“Quan Nam, vừa rồi cái gì vỡ vậy?”
Quan Nam liếc nhìn thi thể lăn ra từ quan tài vỡ nát. Đồng Quang cũng nghe thấy giọng nàng, một luồng hào quang lóe lên nơi mũi kiếm, giọng nói trầm ổn: “Không sao, ta chỉ đập vỡ mấy cỗ quan tài.”
Hắn nói nhẹ tênh như thể chỉ làm đổ một ấm trà. Quan Nam khẽ động thân, chắn trước mặt nàng, dù biết nàng không nhìn thấy nhưng vẫn theo bản năng nghe lời Đồng Quang, thậm chí còn hơi cau mày vì lo lắng.
Tay y vươn ra phía sau, như muốn xoa dịu sự hoảng loạn của nàng.
Không ngờ nàng chỉ hờ hững đáp: “Ồ.”
Ngay sau đó, y nghe thấy sau lưng có tiếng động lạch xạch, vội quay đầu, chỉ thấy nàng đang mở chiếc dù Tàn Mị ra.
Lúc này, Quan Nam mới thấy rõ hoa văn vàng óng ánh trên thân dù, mà phía trước y, những thi thể kia đã bắt đầu động đậy. Biến cố này y đã dự đoán được, nhưng vẫn khiến tâm thần căng thẳng.
“Âm thi.”
Ôn Niệm Nam thì thào đầy kinh ngạc, sau đó lẩm bẩm: “Thì ra thứ này là thật.”
Bạch Hổ hừ mũi một cái, chửi một câu th* t*c rồi nói với vẻ khinh thường: “Ta cũng là lần đầu thấy. Nghe nói âm thi vốn là do hai tỷ muội nhà họ Tằng luyện ra. Năm đó không biết xảy ra chuyện gì mà bị Tằng Từ tự tay tiêu diệt. Giờ hay rồi, con em lại nuôi ra lần nữa.”
Âm thi di chuyển chậm chạp, phát ra tiếng lạch cạch khó chịu, như đồ vật cũ kỹ từ lâu đời khiến người ta sởn gai ốc.
Chúng đặc biệt nhạy cảm với máu, lập tức lao về phía Hứa Minh Thần đang bị thương gần đó.
Chỉ có một kẻ khác biệt là âm thi bên trái cùng, vóc dáng nhỏ bé, dường như là thi thể một đứa trẻ. Ngũ quan bị hủy hoại đến mức mơ hồ, nhưng Quan Nam cảm thấy có chút quen mắt.
Đứa trẻ đó không nhúc nhích, đầu khẽ xoay, như thể đang nghi hoặc.
Những âm thi này tanh hôi đến khó tả, đòn tấn công thông thường hoàn toàn vô dụng, đao kiếm như đánh vào bùn đất, Hứa Minh Thần sức lực dần cạn kiệt.
Lúc này, Tằng Yên đã bị Đồng Quang đánh cho không kịp trở tay. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bà ta thoáng thấy chiếc dù Tàn Mị, gương mặt lập tức hiện rõ vẻ kinh hoảng. Lưỡi đao Thương Hà Vãn Nguyệt đã áp sát cổ, bà ta không kịp lùi toàn thân, đành giơ tay chắn đỡ. Vết thương trên tay đau rát như bị thiêu đốt, bà ta tái mặt lùi lại vài bước, thở hổn hển cầu xin.
“Tôn Chủ, tôn chủ, ta thua rồi, tha cho ta một mạng.”
Một khắc trước, Đồng Quang còn cảm thấy sức lực trong người đang cạn dần, mỗi chiêu đánh ra đều như có ngọn lửa thiêu đốt cơ thể, khiến hắn càng thêm suy yếu. Nhưng không ngờ Tằng Yên giờ đã khác xưa, chẳng biết tu luyện loại tà thuật nào, vậy mà có thể cầm cự được lâu như thế.
Nếu không phải Thư Tửu kịp thời mở dù Tàn Mị, e là chưa biết ai thắng ai thua.
Tằng Yên… không thể giữ lại được.
Hắn dồn lực nơi đầu ngón tay, từng bông băng sương nhảy múa, phía sau lưng hiện ra một luân quang khổng lồ.
“Tôn Chủ, ta sai rồi, ta sai rồi!” Tằng Yên hoảng hốt, trong mắt phản chiếu luân quang ấy. Lúc này bà ta mới tỉnh ngộ, là bà ta quá tin vào lời đám người kia. Dù là Đồng Quang hiện tại, bà ta cũng không thể địch lại.
Bà ta từng trốn khỏi Phù Đồ Tháp, tận mắt thấy Đồng Quang dùng Thần Thiên Luân tiêu diệt tà vật. Những tà vật từng khiến núi sông rung chuyển, trong tay hắn lại không chịu nổi một chiêu.
Thần Thiên Luân là thánh vật của Côn Luân, cùng với Nguyệt Phách, một chủ nội, một chủ ngoại, do người cầm quyền sử dụng.
Nguyệt Phách đã chôn sâu ở Lãm Nguyệt thành suốt bao năm, Thần Thiên Luân mấy năm gần đây cũng rất ít xuất hiện. Dù sao, khi Đồng Quang còn đó, thiên hạ vẫn yên ổn.
Biết không thể lay chuyển hắn, Tằng Yên đột nhiên bật cười: “Dùng cả Thần Thiên Luân để giết ta, thật vinh hạnh quá.”
Bà ta đưa tay lau vết máu bên khóe miệng, sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng gương mặt lại trẻ trung hơn, nếu điểm chút son phấn, ắt sẽ vô cùng quyến rũ.
Vết thương hồi phục nhanh chóng, còn Thần Thiên Luân sau lưng Đồng Quang xoay ngày càng nhanh.
“Tằng Yên, ta từng nói với ngươi, nơi này không phải chốn ngươi nên ở. Nếu ngươi thông minh, sớm đã rút lui. Nhưng ngươi cố tình không nghe, vậy để ta tiễn ngươi quay về.”
Đồng Quang từ tốn giơ tay, giọng lạnh lẽo thấu xương, nhưng nét mặt vẫn là vẻ bi ai thương xót thế gian.
Khiến người ta ghê tởm.
Tằng Yên cười ngạo nghễ, vòng eo mảnh mai lắc lư như muốn gãy, bà ta nghiến răng mắng: “Đồng Quang! Cất cái vẻ thương xót giả tạo ấy đi! Ngươi lúc nào chẳng như vậy? Lúc nào cũng nhân danh từ bi, yêu thương chúng sinh, nhưng ngươi nhìn lại đi! Chết chóc chưa bao giờ dừng, giết chóc càng không!”
“Còn Tằng Từ con ngốc ấy thật ngu hết thuốc chữa, còn ở trong Phù Đồ Tháp nói tốt cho ngươi.”
Nói đến đây, bà ta gần như gào thét.
“Nhưng trong tháp ấy, bảy phần là do ngươi hại chết! Nếu họ có cơ hội, nhất định sẽ ăn thịt, uống máu ngươi, gặm nát xương ngươi!”
Mắt bà ta đảo một vòng, cười khẩy: “Ồ, không đúng, có lẽ họ chẳng còn hứng thú với máu thịt ngươi nữa, vì họ đã tìm được con mồi ngon hơn rồi.”
Đồng Quang đồng tử khẽ run, đột nhiên nghe thấy tiếng non nớt gọi: “Tỷ tỷ”, gọi liền mấy tiếng, rồi giọng ấy lại nói: “Cảm ơn tỷ tỷ đã cứu mạng.”
Hắn chẳng mấy bận tâm, chỉ cần thêm một khắc, Thần Thiên Luân sẽ phát động.
Nhưng đúng lúc ấy, hắn nghe thấy Thư Tửu khẽ nói: “Ngươi là…?”
Lòng hắn thầm kêu không ổn, âm thi đó nhắm đến Thư Tửu!
Hắn lập tức cúi đầu, thấy một âm thi nhỏ đang bò về phía nàng.
Phải, là “bò”, rất chính xác.
Có lẽ lúc trước nó đã đến gần, nhưng bị Nguyệt Phách đánh bật lại.
Khuôn mặt đó… hắn nhớ ra rồi! Chính là hai mẹ con từng gặp ở Quỷ Thị!
“Thư Tửu! Tránh ra!”
Tiếng hét vừa vang lên, âm thi nhỏ đã quỳ rạp trước mặt Thư Tửu.
Nó đột nhiên lao tới, mùi tử khí nồng nặc, hai tay lập tức ôm chặt cổ Thư Tửu, há miệng định c*n v** c* nàng.
Biến cố quá nhanh, lại quá gần, khiến mọi người không kịp trở tay.
Quan Nam lập tức vung kiếm, chém thẳng vào âm thi nhỏ.
Lại giống như va phải bức tường đồng vách sắt, vang lên một luồng khí lãng mạnh mẽ, tuy khiến tiểu âm thi buông tay, nhưng cũng khiến Thư Tửu bị ảnh hưởng.
Y không để ý rằng những âm thi ban đầu vây quanh Hứa Minh Thần đã sớm đổi hướng, lao về phía bọn họ.
Tư Cống Hi cũng hoảng loạn vì kinh ngạc, một bên là Hứa Minh Thần bị thương nặng không thể dậy nổi, một bên là Thư Tửu đang gặp nguy, nàng ta suy nghĩ rất nhanh, chẳng thèm nhìn Hứa Minh Thần lần thứ hai, đã vội vươn tay kéo lấy tiểu âm thi.
Chạm tay vào liền đau đớn như bị ăn mòn, nàng ta ngửi thấy mùi da thịt bị cháy khét, ban đầu còn tưởng là mình bị thương, đang định rút tay lại thì đã cảm nhận được một luồng hàn ý nặng nề từ trên trời giáng xuống.
Nàng ta vội hét lên: “Tiểu Tửu! Đừng dùng tay chạm vào nó! Sẽ bị ăn mòn đấy!”
Cú cắn của tiểu âm thi cuối cùng vẫn chưa thực hiện được, đã bị Đồng Quang vung chưởng đánh bay ra xa, nặng nề rơi vào trong tiệm tang lễ.
Hắn vừa chạm đất, tay áo vung mạnh ra sau, dung mạo thần thánh hiện rõ vẻ giận dữ uy nghiêm.
“Đã là đường chết mà còn dám xông vào, thì bản tôn không ngại tiễn các ngươi một đoạn.”
Đại Tế Ti Đồng Quang xưa nay hiếm khi nổi giận, chỉ vì một khi đã nổi giận thì cái giá phải trả thật quá lớn.
Giọng nói của hắn như đến từ thiên giới, nặng nề xuyên tai, khiến lòng người run rẩy.
Nhìn thấy bầy âm thi mình khổ công nuôi dưỡng bấy lâu bị Đồng Quang đánh tan thành tro bụi chỉ trong một chiêu, Tằng Yên rõ ràng hoảng loạn, trốn chạy rất nhanh, không còn dáng vẻ cầu xin tha thứ như trước, lập tức quay đầu lẩn vào tiệm tang lễ, nến vừa tắt, cả tiệm liền phủ đầy mạng nhện và bụi dày đặc, hoàn toàn không giống như có người từng đặt chân đến, chỉ còn lại vài vết in chỗ ban đầu bọn họ từng ngồi.
Trời đất đổi sắc, mây đen dày đặc, đè nặng trên đầu.
Quan Nam đứng bên cạnh, đầy hối hận và tự trách, nhìn Thư Tửu trong lòng Đồng Quang co mình lại thành một đống nhỏ, run rẩy không ngừng.
Sấm chớp vang rền, mưa lớn đổ xuống trong chớp mắt. Mưa rào rào rơi xuống người họ, Tư Cống Hi cẩn thận muốn nhặt chiếc dù Tàn Mị trên đất để che cho Đồng Quang.
Nhưng tay còn chưa chạm đến cán dù, đã cảm giác như bị kim châm, nàng ta vội rụt tay lại.
Đồng Quang mặt lạnh lùng liếc một cái, đưa tay thu lại chiếc dù Tàn Mị, đặt vào lòng Thư Tửu, giọng nói cất lên cực kỳ dịu dàng: “Đừng sợ.”
Trước mắt Thư Tửu chỉ toàn một màu đen đỏ, vẫn không nhìn thấy gì, ôm chặt lấy chiếc dù Tàn Mị, môi mím chặt, mặc kệ Đồng Quang có hỏi gì với giọng kiên nhẫn thế nào, nàng cũng không hé môi lấy một lời.
Tư Cống Hi cũng bị mưa ướt sũng, không rõ là nước mưa hay nước mắt. Nàng ta cúi đầu bước lên một bước, giọng vẫn rất nhẹ, nói: “Tôn Chủ, hay là chúng ta quay về khách đ**m trước đi. Cứ dầm mưa thế này muội ấy chịu không nổi đâu, chi bằng về sắp xếp ổn thỏa rồi hãy hỏi tiếp.”
Quan Nam chán nản bước theo sau, dường như cả thành Lãm Nguyệt đều chìm trong cảnh mưa gió u ám.
Khách đ**m vốn ngày thường nhộn nhịp, giờ không còn một bóng người, Đồng Quang đá văng cửa lớn.
Chưởng quầy ngẩng đầu từ quầy lên, vừa thấy người đến thì biến sắc kinh hãi, cúi người vội vàng nghênh đón:m“Ngài đây là…”
Hắn ta liếc thấy người trong lòng Đồng Quang, lời định nói lập tức nghẹn lại, vội xoay người bảo tiểu nhị chuẩn bị nước nóng và trà gừng táo đỏ.
Trận mưa này kéo dài mấy ngày liền, các gia tộc lớn ở thành Lãm Nguyệt đều ngầm hiểu đây không phải là trận mưa bình thường.
Ôn Niệm Nam bước vào từ bên ngoài, tỳ nữ phía sau nói: “Trận mưa này thật lạ, nghe nói con sông ở phía tây thành đã sắp tràn ngược rồi.”
Nàng ta chỉnh lại tay áo như thể không nghe rõ lời tỳ nữ, trên gương mặt tinh xảo hiện lên vẻ mỏi mệt, đi được vài bước lại dừng lại hỏi: “Tạ Tri An tỉnh chưa?”
“Đã tỉnh rồi, vừa mới trở về bên đó.”
Ôn Niệm Nam gật đầu, lại quay người trở vào, khoác thêm áo choàng, cả khuôn mặt ẩn dưới vành mũ, khóe môi khẽ cong: “Hôm nay chúng ta cũng dọn sang đó ở.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Thư Tửu đã phần nào hiểu rõ hoàn cảnh của mình, nàng cảm nhận được luồng hàn khí phát ra từ chiếc dù Tàn Mị sau lưng ngày càng lạnh, cái lạnh ấy như muốn xuyên thấu vào tận xương cốt.
Bên tai nàng là đủ loại âm thanh hỗn tạp.
Quan Nam lo lắng hỏi han, tiếng bước chân rụt rè của Tư Cống Hi xen lẫn những tiếng kinh hô, xa hơn một chút là tiếng mắng chửi đầy giận dữ của Tằng Yên…
“Choang!”
Nàng chỉ cảm thấy bên tay có vật gì rơi xuống, thổi tung một luồng gió mạnh, tựa hồ có vật gì đó vỡ nát.
Nàng thích nghi rất nhanh, cũng rất nghe lời. Đồng Quang bảo nàng đừng nhúc nhích, nàng quả thật ngồi yên tại chỗ, đầu ngón tay dò dẫm đưa về phía trước, chạm vào vạt áo của Quan Nam.
“Tiểu Tửu, muội sao rồi?” Quan Nam lập tức quay đầu, vừa dò xét xung quanh, vừa hỏi nàng.
Nàng vẫn quen dùng một dải buộc tóc đơn giản. Có lẽ do vừa rồi giãy giụa quá mạnh, tóc đã hơi rối, gió lại lớn khiến dây buộc tóc bị cuốn bay đi mất.
Nghe thấy tiếng động, nàng xoay đầu lại, mái tóc đen nhánh lập tức tung bay, vành mắt đỏ hoe, mỗi lần chớp mắt đều như có cát bụi cọ vào, càng đau thì càng khó kìm nén.
“Quan Nam, vừa rồi cái gì vỡ vậy?”
Quan Nam liếc nhìn thi thể lăn ra từ quan tài vỡ nát. Đồng Quang cũng nghe thấy giọng nàng, một luồng hào quang lóe lên nơi mũi kiếm, giọng nói trầm ổn: “Không sao, ta chỉ đập vỡ mấy cỗ quan tài.”
Hắn nói nhẹ tênh như thể chỉ làm đổ một ấm trà. Quan Nam khẽ động thân, chắn trước mặt nàng, dù biết nàng không nhìn thấy nhưng vẫn theo bản năng nghe lời Đồng Quang, thậm chí còn hơi cau mày vì lo lắng.
Tay y vươn ra phía sau, như muốn xoa dịu sự hoảng loạn của nàng.
Không ngờ nàng chỉ hờ hững đáp: “Ồ.”
Ngay sau đó, y nghe thấy sau lưng có tiếng động lạch xạch, vội quay đầu, chỉ thấy nàng đang mở chiếc dù Tàn Mị ra.
Lúc này, Quan Nam mới thấy rõ hoa văn vàng óng ánh trên thân dù, mà phía trước y, những thi thể kia đã bắt đầu động đậy. Biến cố này y đã dự đoán được, nhưng vẫn khiến tâm thần căng thẳng.
“Âm thi.”
Ôn Niệm Nam thì thào đầy kinh ngạc, sau đó lẩm bẩm: “Thì ra thứ này là thật.”
Bạch Hổ hừ mũi một cái, chửi một câu th* t*c rồi nói với vẻ khinh thường: “Ta cũng là lần đầu thấy. Nghe nói âm thi vốn là do hai tỷ muội nhà họ Tằng luyện ra. Năm đó không biết xảy ra chuyện gì mà bị Tằng Từ tự tay tiêu diệt. Giờ hay rồi, con em lại nuôi ra lần nữa.”
Âm thi di chuyển chậm chạp, phát ra tiếng lạch cạch khó chịu, như đồ vật cũ kỹ từ lâu đời khiến người ta sởn gai ốc.
Chúng đặc biệt nhạy cảm với máu, lập tức lao về phía Hứa Minh Thần đang bị thương gần đó.
Chỉ có một kẻ khác biệt là âm thi bên trái cùng, vóc dáng nhỏ bé, dường như là thi thể một đứa trẻ. Ngũ quan bị hủy hoại đến mức mơ hồ, nhưng Quan Nam cảm thấy có chút quen mắt.
Đứa trẻ đó không nhúc nhích, đầu khẽ xoay, như thể đang nghi hoặc.
Những âm thi này tanh hôi đến khó tả, đòn tấn công thông thường hoàn toàn vô dụng, đao kiếm như đánh vào bùn đất, Hứa Minh Thần sức lực dần cạn kiệt.
Lúc này, Tằng Yên đã bị Đồng Quang đánh cho không kịp trở tay. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bà ta thoáng thấy chiếc dù Tàn Mị, gương mặt lập tức hiện rõ vẻ kinh hoảng. Lưỡi đao Thương Hà Vãn Nguyệt đã áp sát cổ, bà ta không kịp lùi toàn thân, đành giơ tay chắn đỡ. Vết thương trên tay đau rát như bị thiêu đốt, bà ta tái mặt lùi lại vài bước, thở hổn hển cầu xin.
“Tôn Chủ, tôn chủ, ta thua rồi, tha cho ta một mạng.”
Một khắc trước, Đồng Quang còn cảm thấy sức lực trong người đang cạn dần, mỗi chiêu đánh ra đều như có ngọn lửa thiêu đốt cơ thể, khiến hắn càng thêm suy yếu. Nhưng không ngờ Tằng Yên giờ đã khác xưa, chẳng biết tu luyện loại tà thuật nào, vậy mà có thể cầm cự được lâu như thế.
Nếu không phải Thư Tửu kịp thời mở dù Tàn Mị, e là chưa biết ai thắng ai thua.
Tằng Yên… không thể giữ lại được.
Hắn dồn lực nơi đầu ngón tay, từng bông băng sương nhảy múa, phía sau lưng hiện ra một luân quang khổng lồ.
“Tôn Chủ, ta sai rồi, ta sai rồi!” Tằng Yên hoảng hốt, trong mắt phản chiếu luân quang ấy. Lúc này bà ta mới tỉnh ngộ, là bà ta quá tin vào lời đám người kia. Dù là Đồng Quang hiện tại, bà ta cũng không thể địch lại.
Bà ta từng trốn khỏi Phù Đồ Tháp, tận mắt thấy Đồng Quang dùng Thần Thiên Luân tiêu diệt tà vật. Những tà vật từng khiến núi sông rung chuyển, trong tay hắn lại không chịu nổi một chiêu.
Thần Thiên Luân là thánh vật của Côn Luân, cùng với Nguyệt Phách, một chủ nội, một chủ ngoại, do người cầm quyền sử dụng.
Nguyệt Phách đã chôn sâu ở Lãm Nguyệt thành suốt bao năm, Thần Thiên Luân mấy năm gần đây cũng rất ít xuất hiện. Dù sao, khi Đồng Quang còn đó, thiên hạ vẫn yên ổn.
Biết không thể lay chuyển hắn, Tằng Yên đột nhiên bật cười: “Dùng cả Thần Thiên Luân để giết ta, thật vinh hạnh quá.”
Bà ta đưa tay lau vết máu bên khóe miệng, sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng gương mặt lại trẻ trung hơn, nếu điểm chút son phấn, ắt sẽ vô cùng quyến rũ.
Vết thương hồi phục nhanh chóng, còn Thần Thiên Luân sau lưng Đồng Quang xoay ngày càng nhanh.
“Tằng Yên, ta từng nói với ngươi, nơi này không phải chốn ngươi nên ở. Nếu ngươi thông minh, sớm đã rút lui. Nhưng ngươi cố tình không nghe, vậy để ta tiễn ngươi quay về.”
Đồng Quang từ tốn giơ tay, giọng lạnh lẽo thấu xương, nhưng nét mặt vẫn là vẻ bi ai thương xót thế gian.
Khiến người ta ghê tởm.
Tằng Yên cười ngạo nghễ, vòng eo mảnh mai lắc lư như muốn gãy, bà ta nghiến răng mắng: “Đồng Quang! Cất cái vẻ thương xót giả tạo ấy đi! Ngươi lúc nào chẳng như vậy? Lúc nào cũng nhân danh từ bi, yêu thương chúng sinh, nhưng ngươi nhìn lại đi! Chết chóc chưa bao giờ dừng, giết chóc càng không!”
“Còn Tằng Từ con ngốc ấy thật ngu hết thuốc chữa, còn ở trong Phù Đồ Tháp nói tốt cho ngươi.”
Nói đến đây, bà ta gần như gào thét.
“Nhưng trong tháp ấy, bảy phần là do ngươi hại chết! Nếu họ có cơ hội, nhất định sẽ ăn thịt, uống máu ngươi, gặm nát xương ngươi!”
Mắt bà ta đảo một vòng, cười khẩy: “Ồ, không đúng, có lẽ họ chẳng còn hứng thú với máu thịt ngươi nữa, vì họ đã tìm được con mồi ngon hơn rồi.”
Đồng Quang đồng tử khẽ run, đột nhiên nghe thấy tiếng non nớt gọi: “Tỷ tỷ”, gọi liền mấy tiếng, rồi giọng ấy lại nói: “Cảm ơn tỷ tỷ đã cứu mạng.”
Hắn chẳng mấy bận tâm, chỉ cần thêm một khắc, Thần Thiên Luân sẽ phát động.
Nhưng đúng lúc ấy, hắn nghe thấy Thư Tửu khẽ nói: “Ngươi là…?”
Lòng hắn thầm kêu không ổn, âm thi đó nhắm đến Thư Tửu!
Hắn lập tức cúi đầu, thấy một âm thi nhỏ đang bò về phía nàng.
Phải, là “bò”, rất chính xác.
Có lẽ lúc trước nó đã đến gần, nhưng bị Nguyệt Phách đánh bật lại.
Khuôn mặt đó… hắn nhớ ra rồi! Chính là hai mẹ con từng gặp ở Quỷ Thị!
“Thư Tửu! Tránh ra!”
Tiếng hét vừa vang lên, âm thi nhỏ đã quỳ rạp trước mặt Thư Tửu.
Nó đột nhiên lao tới, mùi tử khí nồng nặc, hai tay lập tức ôm chặt cổ Thư Tửu, há miệng định c*n v** c* nàng.
Biến cố quá nhanh, lại quá gần, khiến mọi người không kịp trở tay.
Quan Nam lập tức vung kiếm, chém thẳng vào âm thi nhỏ.
Lại giống như va phải bức tường đồng vách sắt, vang lên một luồng khí lãng mạnh mẽ, tuy khiến tiểu âm thi buông tay, nhưng cũng khiến Thư Tửu bị ảnh hưởng.
Y không để ý rằng những âm thi ban đầu vây quanh Hứa Minh Thần đã sớm đổi hướng, lao về phía bọn họ.
Tư Cống Hi cũng hoảng loạn vì kinh ngạc, một bên là Hứa Minh Thần bị thương nặng không thể dậy nổi, một bên là Thư Tửu đang gặp nguy, nàng ta suy nghĩ rất nhanh, chẳng thèm nhìn Hứa Minh Thần lần thứ hai, đã vội vươn tay kéo lấy tiểu âm thi.
Chạm tay vào liền đau đớn như bị ăn mòn, nàng ta ngửi thấy mùi da thịt bị cháy khét, ban đầu còn tưởng là mình bị thương, đang định rút tay lại thì đã cảm nhận được một luồng hàn ý nặng nề từ trên trời giáng xuống.
Nàng ta vội hét lên: “Tiểu Tửu! Đừng dùng tay chạm vào nó! Sẽ bị ăn mòn đấy!”
Cú cắn của tiểu âm thi cuối cùng vẫn chưa thực hiện được, đã bị Đồng Quang vung chưởng đánh bay ra xa, nặng nề rơi vào trong tiệm tang lễ.
Hắn vừa chạm đất, tay áo vung mạnh ra sau, dung mạo thần thánh hiện rõ vẻ giận dữ uy nghiêm.
“Đã là đường chết mà còn dám xông vào, thì bản tôn không ngại tiễn các ngươi một đoạn.”
Đại Tế Ti Đồng Quang xưa nay hiếm khi nổi giận, chỉ vì một khi đã nổi giận thì cái giá phải trả thật quá lớn.
Giọng nói của hắn như đến từ thiên giới, nặng nề xuyên tai, khiến lòng người run rẩy.
Nhìn thấy bầy âm thi mình khổ công nuôi dưỡng bấy lâu bị Đồng Quang đánh tan thành tro bụi chỉ trong một chiêu, Tằng Yên rõ ràng hoảng loạn, trốn chạy rất nhanh, không còn dáng vẻ cầu xin tha thứ như trước, lập tức quay đầu lẩn vào tiệm tang lễ, nến vừa tắt, cả tiệm liền phủ đầy mạng nhện và bụi dày đặc, hoàn toàn không giống như có người từng đặt chân đến, chỉ còn lại vài vết in chỗ ban đầu bọn họ từng ngồi.
Trời đất đổi sắc, mây đen dày đặc, đè nặng trên đầu.
Quan Nam đứng bên cạnh, đầy hối hận và tự trách, nhìn Thư Tửu trong lòng Đồng Quang co mình lại thành một đống nhỏ, run rẩy không ngừng.
Sấm chớp vang rền, mưa lớn đổ xuống trong chớp mắt. Mưa rào rào rơi xuống người họ, Tư Cống Hi cẩn thận muốn nhặt chiếc dù Tàn Mị trên đất để che cho Đồng Quang.
Nhưng tay còn chưa chạm đến cán dù, đã cảm giác như bị kim châm, nàng ta vội rụt tay lại.
Đồng Quang mặt lạnh lùng liếc một cái, đưa tay thu lại chiếc dù Tàn Mị, đặt vào lòng Thư Tửu, giọng nói cất lên cực kỳ dịu dàng: “Đừng sợ.”
Trước mắt Thư Tửu chỉ toàn một màu đen đỏ, vẫn không nhìn thấy gì, ôm chặt lấy chiếc dù Tàn Mị, môi mím chặt, mặc kệ Đồng Quang có hỏi gì với giọng kiên nhẫn thế nào, nàng cũng không hé môi lấy một lời.
Tư Cống Hi cũng bị mưa ướt sũng, không rõ là nước mưa hay nước mắt. Nàng ta cúi đầu bước lên một bước, giọng vẫn rất nhẹ, nói: “Tôn Chủ, hay là chúng ta quay về khách đ**m trước đi. Cứ dầm mưa thế này muội ấy chịu không nổi đâu, chi bằng về sắp xếp ổn thỏa rồi hãy hỏi tiếp.”
Quan Nam chán nản bước theo sau, dường như cả thành Lãm Nguyệt đều chìm trong cảnh mưa gió u ám.
Khách đ**m vốn ngày thường nhộn nhịp, giờ không còn một bóng người, Đồng Quang đá văng cửa lớn.
Chưởng quầy ngẩng đầu từ quầy lên, vừa thấy người đến thì biến sắc kinh hãi, cúi người vội vàng nghênh đón:m“Ngài đây là…”
Hắn ta liếc thấy người trong lòng Đồng Quang, lời định nói lập tức nghẹn lại, vội xoay người bảo tiểu nhị chuẩn bị nước nóng và trà gừng táo đỏ.
Trận mưa này kéo dài mấy ngày liền, các gia tộc lớn ở thành Lãm Nguyệt đều ngầm hiểu đây không phải là trận mưa bình thường.
Ôn Niệm Nam bước vào từ bên ngoài, tỳ nữ phía sau nói: “Trận mưa này thật lạ, nghe nói con sông ở phía tây thành đã sắp tràn ngược rồi.”
Nàng ta chỉnh lại tay áo như thể không nghe rõ lời tỳ nữ, trên gương mặt tinh xảo hiện lên vẻ mỏi mệt, đi được vài bước lại dừng lại hỏi: “Tạ Tri An tỉnh chưa?”
“Đã tỉnh rồi, vừa mới trở về bên đó.”
Ôn Niệm Nam gật đầu, lại quay người trở vào, khoác thêm áo choàng, cả khuôn mặt ẩn dưới vành mũ, khóe môi khẽ cong: “Hôm nay chúng ta cũng dọn sang đó ở.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 51: Cơn giận của thần.
10.0/10 từ 42 lượt.