Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 50: Tự mình đa tình.

73@-

Thần sắc của Đồng Quang vẫn chưa hoàn toàn thu lại, khi bắt gặp ánh mắt của Quan Nam nhìn sang, vẫn có thể dùng từ lạnh lùng sắc bén để hình dung.


Hai người, không ai nói lời nào, cả con phố lúc này chỉ còn lại giọng nói của Tư Cống Hi và Tằng Yên.


Tư Cống Hi trong thời khắc ấy thể hiện lòng trung thành bảo vệ chủ nhân một cách tuyệt đối, một mình chắn phía trước đối đầu với Tằng Yên.


Nếu hỏi nàng ta có sợ không?


Tất nhiên là sợ.


Trên người Tằng Yên không hề có chút hơi thở của con người, sao có thể không khiến người khác sợ cho được.


Chỉ là Tằng Yên không mấy quan tâm đến nàng ta, nếu không phải vì nàng ta chắn mất tầm nhìn, có lẽ Tằng Yên đã lười nhìn thêm một cái. Chính ánh mắt đó lại khiến Tằng Yên phát hiện ra một điều thú vị.


“Ồ, ta chết quá lâu rồi, đến mức không biết có người lại có đến hai hồn phách cơ đấy.”


Bà ta giơ tay chỉnh lại tóc mai bên thái dương, đồng tử mắt nhanh chóng thay đổi, chớp mắt sau đó thu lại ánh nhìn, nhảy xuống khỏi nắp quan tài rồi đi về phía Tư Cống Hi.


Tư Cống Hi trong lòng như có trống đánh dồn dập, lòng bàn tay đầy mồ hôi, ánh mắt của Tằng Yên như sói tuyết ở núi Côn Lôn rình mồi. Nàng ta chỉ dám hơi nghiêng đầu, thấy Đồng Quang đã sớm đến cạnh Thư Tửu, nhưng vẫn cố chấp gọi một tiếng “Tôn Chủ” đầy run rẩy.


Người ấy không đáp lại, chỉ quay lưng ngồi xổm xuống, những hành động còn lại nàng không nhìn thấy, cũng chẳng muốn nhìn. Nàng ta lại cố chấp gọi thêm lần nữa.


Tằng Yên bật cười lớn hơn, còn mỉa mai nàng là “tự mình đa tình”.


Tư Cống Hi không chịu được hai chữ đó, hét lớn quát Tằng Yên, nhưng động tác ấy lại như đánh vào một đám bông, vô lực đến đáng thương, bởi lẽ, đến lúc này, dù nàng ta muốn chạy cũng không thể được nữa.



Tằng Yên cách nàng không đến mười bước, chỉ là bước đi rất chậm, tư thái ung dung như đang trêu chọc một con thú cưng. Lúc ấy, trong lúc rối loạn, ánh mắt Tư Cống Hi liếc thấy Hứa Minh Thần đang tiến đến, vội gọi một tiếng “Tam ca”.


Trong giọng nói chứa đựng sự may mắn và hy vọng, nước mắt nơi khóe mắt cũng được kìm lại rất nhanh. Nàng quá hiểu Hứa Minh Thần thích một nàng như thế nào, đôi mắt cong cong, khóe môi nhếch nhẹ, không buồn không vui.


Hứa Minh Thần nghe thấy tiếng gọi ấy, liền không do dự chạy về phía nàng, bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của Ôn Niệm Nam phía sau.


Ôn Niệm Nam đứng lại, tình hình trong con phố đều thu hết vào mắt. Đối với những cuộc rượt đuổi tình yêu, nàng xưa nay luôn khinh thường. Điều nàng theo đuổi chỉ là quyền lực thuần túy mà thôi.


“Ngốc nghếch.”


Nàng khẽ lẩm bẩm. Tình yêu không sai, nhưng nếu không đúng thời điểm, thì chính là sai.


Ánh mắt Ôn Niệm Nam quét qua tiệm tang lễ cùng sáu cỗ quan tài, nhíu mày rồi lặng lẽ lùi vài bước, đứng ở vị trí tương đối an toàn. Nàng giơ tay vẫy nhẹ, từ sau tảng đá nơi ngõ nhỏ, một cái đầu lông xù lắc lư chui ra, đôi mắt tròn xoe như chuông đồng nhìn thấy đám quan tài đen ngòm, nó liền vung vuốt cào đất tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.


“Ta ở đây.” Ôn Niệm Nam liếc nó một cái.


Nó quay đầu lại, vừa đi ra vừa nói: “Ta biết, chỉ là thứ kia âm khí quá nặng, ta không muốn ra thôi.”


Ai mà ngờ, một con bạch hổ lại có giọng nói của một thiếu nữ?


Nó vừa đi đến bên Ôn Niệm Nam chưa kịp đứng vững, Ôn Niệm Nam đã ngồi hẳn lên lưng nó: “Ngươi cũng thấy bây giờ nguy hiểm thế nào rồi đó. Hễ ngươi cảm nhận được cô gái kia có điều gì không ổn, chúng ta lập tức rời đi.”


Bạch hổ lắc đầu, chăm chú nhìn tình hình trong vòng vây.


Đột nhiên, con Ca Lâu La vỗ cánh bay lên, kêu vang một tiếng. Bạch hổ run rẩy: “Nàng ta mù rồi.”


Nghe vậy, Ôn Niệm Nam sững người: “Sao có thể?”



Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn Tằng Yên, “Ta biết bà ta là ai, cũng biết mục tiêu không phải ta.”


Không biết nghĩ đến điều gì, nàng chợt bật cười khẽ, bảo không cần đi nữa, cứ ở đây mà xem kịch vui.


Bạch hổ nói không sai, Thư Tửu đã mù nên mới hỏi Đồng Quang ở đâu.


Sắc mặt Đồng Quang vô cùng âm trầm, hắn đưa tay đặt lên cổ tay Thư Tửu, nhưng hạt phát quang không còn có thể chảy thông suốt như tiền giấy nữa, thử nhiều lần đều bị cản lại.


Quan Nam hỏi: “Nàng ấy làm sao vậy?”


Đồng Quang không nhúc nhích, mở miệng nhàn nhạt nhưng khí thế tràn đầy: “Tằng Yên, ta vì nể mặt tỷ tỷ ngươi mới luôn khoan dung. Nếu ngươi không biết điều, ta cũng chẳng ngại thay nàng ấy dạy dỗ ngươi.”


Hứa Minh Thần chắn trước người Tư Cống Hi, khóe miệng rỉ máu, gân xanh nổi lên mu bàn tay, nghiêng đầu nhẹ giọng nói với thiếu nữ sau lưng: “Muội đến chỗ tiểu sư thúc đợi ta.”


Tư Cống Hi nhìn hắn một cái, nói: “Vậy huynh, nhất định phải nhớ đến tìm muội.”


Chân thành bao nhiêu, chỉ nàng tự biết, nhưng với biểu cảm ấy, không ai nghi ngờ lòng chờ đợi của nàng.


Tằng Yên chỉ cảm thấy chướng ngại trước mắt hết người này đến người khác, bên trái còn có một con bạch hổ rình rập.


Phía sau, nắp quan tài bắt đầu vang lên tiếng động lộp bộp, bà ta nhíu mày, trả lời Đồng Quang: “Ồ, Tôn Chủ yêu thương chúng sinh, hóa ra cũng có lúc nổi giận vì một người?”


Tằng Yên thu tay lại, máu nóng nhỏ tí tách, nàng lắc tay với vẻ ghê tởm, rồi vỗ mặt Hứa Minh Thần: “Chàng trai trẻ, ngươi từ đâu đến vậy? Sao máu ngươi lại thối thế?”


Lời này rất khó nghe. Hắn vốn đã ghét bị người ta nhắc đến việc mình đến từ Hắc Vực, huống chi lại là nói trước mặt Tư Cống Hi. Hắn gầm lên một tiếng, lưng áo rách toạc, người cúi rạp về phía trước, cột sống lộ rõ, mọc ra gai nhọn. Vẫn là gương mặt đó, nhưng khí chất đã biến đổi hoàn toàn, trở nên tàn bạo dữ dội.


Hắn vung tay chặn đường Tằng Yên.



Phía sau, quan tài như sắp vỡ tan, nhưng mấy hồn phách vừa rồi đã bị Đồng Quang dùng một chiêu đưa về chỗ cũ. Tằng Yên vốn đang đánh cược, cược rằng công lực của Đồng Quang chưa hồi phục.


Chỉ có lúc này, bà ta mới có thể đoạt lại Thư Tửu.


Người nọ từng nói, Thư Tửu sinh ra đã hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, lại được người của Thập Nhị Dạ nuôi dưỡng bằng dược vật từ nhỏ, toàn thân là báu vật. Ăn thịt uống máu nàng sẽ giúp kẻ khác hoàn dương.


Bà ta đã chịu đủ những tháng ngày không thấy ánh sáng, dù chết cũng không muốn quay về Phù Đồ Tháp. Đến nay nhớ lại cảm giác bị xiềng sắt xuyên qua xương máu, bà ta vẫn đau toát mồ hôi lạnh.


Cho nên, cô gái kia, bà ta nhất định phải có được! Ai cản cũng vô ích, dù đó là Tôn Chủ Côn Lôn.


Hứa Minh Thần dù sao cũng là thành chủ, công lực không tầm thường, miễn cưỡng đẩy được Tằng Yên về phía quan tài.


Nhưng hắn cũng bị thương không ít.


Chiêu thức của Tằng Yên mang độc, từng đòn đều đầy âm khí. Bị bà ta cào trúng, âm khí sẽ tự tìm đường chui vào vết thương, người thường sao chịu nổi.


Bà ta dùng móng tay kéo sợi tơ đỏ trên nắp quan tài, mắt nhìn chằm chằm Hứa Minh Thần, giọng rít qua cổ họng: “Tránh ra! Ta tha mạng cho ngươi, nếu không, nơi đây chính là nơi chôn thây ngươi!”


Vừa nói, bà ta bật mạnh sợi tơ đỏ, đánh lên nắp quan tài, vang lên một tiếng trầm đục khiến người ta bồn chồn.


Chân Hứa Minh Thần mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, chống tay gắng gượng. Cảm thấy không ổn, hắn vội quay đầu lại nhìn Đồng Quang.


Hét lớn: “Đưa nàng ấy đi!”


Mắt hắn tụ huyết, sắp không còn nhìn rõ thiếu nữ kia nữa.


Trong làn mơ hồ, hắn chỉ còn thấy cô gái mình trân quý sợ hãi đến hoảng hốt, biểu cảm ấy hắn chưa từng thấy qua.



Miệng hắn lẩm bẩm chú ngữ, trong tay kết thành một thanh băng kiếm, khí lạnh tỏa ra ghê người.


Quan Nam bịt tai Thư Tửu, cô gái nhỏ không yên, hiển nhiên tiếng va đập của sợi tơ đỏ vào nắp quan tài gây ảnh hưởng quá lớn, rõ ràng là nhắm vào nàng.


“Bảo vệ nàng giúp ta.”


Lời vừa dứt, Đồng Quang đã lao ra nghênh chiến đám âm nhân bò ra từ dưới đáy quan tài.


Cát bụi mù mịt, chẳng rõ từ đâu lại có từng xấp tiền giấy bay tới.


Tằng Yên nghiêm mặt, ngũ tạng lục phủ như bị Đồng Quang đánh cho lệch vị trí.


“Tôn Chủ, ta không có ý đối địch với ngươi, ta chỉ muốn nàng thôi.”


Đồng Quang xoay tay trái, băng kiếm tách ra năm mũi băng nhọn, một mũi đóng chặt vai trái bà ta lên cánh cửa tiệm tang lễ, khí lạnh đóng băng nhanh chóng.


Vừa đau vừa bất lực, chỉ đành cắn răng chịu đựng.


Nhưng bà ta lại nhìn Thư Tửu đầy điên cuồng, chỉ cần bà ta cầm cự được lúc này, thì Đồng Quang hiện tại có là gì!


“Ngươi chưa khôi phục công lực đúng không? Nhìn xem phía sau ngươi kìa, ngươi nghĩ có thể bảo vệ được ai?”


Tiếng bước chân hỗn loạn sau lưng ngày càng gần, dù Tằng Yên không tiếp tục kéo sợi tơ đỏ, âm thanh ấy vẫn quay lại, thậm chí còn vang vọng hơn ban nãy.


Tứ chi Tằng Yên bị đóng chặt.


Đồng Quang quay đầu, nơi mà người thường chưa thấy được đã có một đám âm nhân chen chúc kéo đến.


“Rốt cuộc ngươi vẫn quá nhân từ. Nếu giết ta sớm hơn, có lẽ ngươi đã dẫn được cô gái nhỏ kia đi thật xa rồi. Hà tất phải đến bước này? Nhìn xem, nàng đang trong vòng tay người khác kìa.”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 50: Tự mình đa tình.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...