Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 54: Tri kỷ.
84@-
Lời Thư Tửu nói ra vô cùng vội vã, gần như ngay sau khi lời của Tạ Thần Dương còn chưa dứt hẳn đã vội vã thốt lên. Nói xong mới phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn nàng.
Nàng có phần chột dạ, cúi thấp đầu. Vừa rồi nàng mải chú tâm vào chuyện xưa của Tạ Thần Dương, căn bản không hề nghĩ tới câu nói kia của y là đang nói với ai.
Có lẽ, nàng vẫn chưa hoàn toàn quen được với việc Đồng Quang nay đã có thể hiện thân trước mặt người đời.
Tạ Thần Dương khựng lại một chút, tựa hồ đã ngộ ra điều gì, bèn mỉm cười đáp lại: “Không có là tốt rồi.”
Thái độ kia, khẩu khí kia, khiến Đồng Quang cảm thấy có điều không ổn, huống hồ là Tạ Tri An. Đó chẳng phải là vị tiểu thúc từng khiến bao người nghe danh đã sợ mất mật hay sao?
Còn biết cười nữa ư? Có người cướp lời mà không nổi trận lôi đình? Thật sự là… mở mang tầm mắt rồi.
Quỷ thần chứng giám, khoảnh khắc ấy hắn ta mồ hôi tay còn vơi đi quá nửa, ánh mắt nhìn Thư Tửu cũng thay đổi hẳn.
Nghĩ tới đây, hắn ta lại suy đoán: Vậy rốt cuộc tiểu thúc có ý gì? Chẳng lẽ cũng để ý tới Thư Tửu rồi?
Nhìn dáng vẻ chẳng chút kiêng dè của tiểu thúc nhà mình, hắn ta càng thấy suy nghĩ của bản thân không hề sai lệch.
Tạ Thần Dương từ bên hông tháo xuống một khối ngọc bài, vượt qua Đồng Quang, đưa về phía Thư Tửu: “Đây là lệnh bài Thần Dương cung, coi như là lễ tạ ơn ta gửi tới muội.”
Lệnh bài vừa chạm tay đã thấy ấm, trên mặt khắc vài chữ, nàng vẫn không hiểu, có chút do dự, dưới gầm bàn len lén kéo tay áo Đồng Quang.
Đồng Quang hừ lạnh một tiếng, lập tức đưa tay giật lấy ngọc bài nhét vào tay nàng: “Thứ tốt như vậy mà không nhận chẳng phải uổng phí sao.”
“Đúng đúng!” Tạ Tri An ánh mắt dõi theo miếng ngọc, chỉ thiếu nước nói: “Nếu nàng không muốn thì đưa cho ta!”
Tạ Thần Dương quả nhiên rất biết nắm bắt lòng người, chỉ một ánh mắt liền khiến Tạ Tri An im bặt. Y ngả người dựa vào lưng ghế, khẽ khép mắt, cả người toát ra vẻ lười nhác mà nhàn nhã.
“Các vị, ta có đôi lời muốn bàn với Tôn Chủ của các ngươi.”
Tạ Tri An như được đại xá, bật người khỏi ghế, bước dài tới bên Thư Tửu, nắm tay nàng kéo đi thẳng. Hành động này, nói là lanh lợi cũng đúng, mà bảo là l* m*ng cũng chẳng sai.
Quan Nam vừa ra khỏi cửa đã hất tay hắn ta ra. Thực ra có lẽ y còn mong rời khỏi nơi ấy hơn cả Tạ Tri An, nhưng buộc phải mang Thư Tửu theo bên mình. Y có cả bụng lời muốn nói với nàng, vậy mà giờ phút này, nàng đang đứng ngay trước mặt, lại không nói nổi một câu.
Cuối cùng, tất cả ngưng đọng thành một câu: “Ta dẫn muội đi dạo quanh thành Lãm Nguyệt.”
Thư Tửu theo trực giác cảm thấy nếu ở lại chắc chắn sẽ nghe được nhiều chuyện, nhưng Đồng Quang cũng đã ngầm đồng ý cho nàng rời đi, thêm ánh mắt của Quan Nam… câu từ chối nghẹn nơi cổ họng chẳng thể thốt ra.
“Được.”
Ôn Niệm Nam là người theo sau cùng, chẳng ai bận tâm việc nàng ta chậm bước là để làm gì.
“Sao ngươi đi chậm thế, mau theo cho kịp, chậm thêm chút nữa là Quan Nam bỏ rơi bọn ta mất rồi!”
Tạ Tri An trong tay còn cầm túi hạt dẻ đường vừa mua cho Thư Tửu, mấy thứ nữ nhi gia này hắn ta chẳng thích, vội vàng nhét vào tay Ôn Niệm Nam.
“Này, cho ngươi ăn.”
Phố xá đã lại tấp nập như xưa, tựa như tang lễ mấy ngày trước hay trận mưa dầm dề chẳng hề tồn tại. Dĩ nhiên, người đã khuất thì cũng qua rồi, người sống vẫn phải sống cho thật tốt.
Lần này, Thư Tửu một mình bước đi trên phố, không có Đồng Quang, không có dù Tàn Mị, cũng không có Thương Hà Vãn Nguyệt đao bên người, nàng ít nhiều cảm thấy căng thẳng, chỉ biết bám sát theo Quan Nam.
Khoảng cách giữa đoàn người của Thư Tửu đã xa, dù Tàn Mị như mất liên kết, rơi xuống bên tay Đồng Quang. Hắn khẽ vỗ lên thân dù.
Động tác quen thuộc khiến chính hắn cũng thấy buồn cười và lạ lẫm, từ khi nào mà lại bị tiểu cô nương kia đồng hóa thế này?
“Đồng Quang, hắn đã phục hồi lại họ của ta.” Tạ Thần Dương nhắm mắt tựa lưng vào ghế, hai tay lỏng lẻo đặt trên tay vịn, ngữ điệu phức tạp, vừa có đau thương, vừa có bất cam, lại pha lẫn khinh thường.
Đồng Quang thu hồi thần thức, cũng cảm thấy mệt mỏi. Hắn vẫn có chút không yên lòng để Thư Tửu ra ngoài một mình, nên cũng tốn chút tinh lực dò xét xung quanh một lượt.
“Vậy là thừa nhận ngươi rồi sao?”
Đồng Quang đứng dậy, tựa người bên khung cửa sổ, ánh mắt như lướt qua đám người dưới phố. Bỗng trong lòng lóe lên một ý nghĩ: Thư Tửu đối với Tạ Thần Dương… hình như để tâm hơn với người khác thì phải.
Hắn nghiêng đầu hỏi: “Trước đây ngươi từng gặp nàng chưa?”
Nghe vậy, Tạ Thần Dương trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: “Chưa từng.”
Đại khái, những người có bản lĩnh thường có trí nhớ phi phàm, Tạ Thần Dương cũng không ngoại lệ. Nhưng quả thực, y chưa từng gặp qua thiếu nữ tên Thư Tửu ấy.
Diện mạo và khí chất như nàng, không phải kiểu dễ quên.
Tạ Thần Dương bước tới đứng cạnh Đồng Quang, tay chắp sau lưng: “Côn Luân đã tuyên cáo thiên hạ nói rằng ngươi đã ngã xuống.” Y chăm chú quan sát sắc mặt Đồng Quang, thấy hắn dửng dưng chẳng phản ứng gì, mới nhẹ thở ra:
“Ta đã nói rồi, tai họa như ngươi, sao dễ chết như thế được. Quả nhiên là vậy.”
Tầm mắt Đồng Quang lướt thấy một bóng người, tiểu cô nương kia vẫn một thân bạch y như cũ. Chiếc dải lụa cột tóc hôm nay sao lại chói mắt đến thế?
“Ồ, hôm nay tiểu Thư Tửu ăn mặc thế này, đúng là xứng với công tử thành Đôn Hoàng kia rồi.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã phải vội rụt tay về, còn khoa trương thổi ngón út.
Những mảnh băng li ti nơi bàn tay hắn vừa chạm vào đã tan thành một vũng nước nhỏ, dù có không rút tay về thì cũng chẳng gây thương tổn gì cho hắn.
Đồng Quang ít tiếp xúc với nữ nhi, đương nhiên chẳng mấy thích những sở thích của họ. Từng ấy thời gian nhìn Thư Tửu ăn mặc như vậy cũng đã thành quen. Nay nghĩ lại, chỉ sợ nàng chẳng có thời gian hay tiền bạc mà sắm sửa những thứ dành cho nữ nhi gia.
“Này, ngươi tìm người dẫn nàng đi mua ít y phục và trang sức đi. Ngày nào cũng mặc bạch y, trông như có tang, thật xui xẻo.”
Tạ Thần Dương kinh ngạc liếc hắn một cái: “Hiếm khi thấy ngươi để tâm tới người khác.”
Dù đã gần một năm không gặp, hắn và Tạ Thần Dương vẫn không cần nhiều lời. Đồng Quang nhẹ giọng kể lại mọi chuyện xảy ra trong một năm qua, bao gồm cả dù Tàn Mị và Thư Tửu.
Tạ Thần Dương càng nghe mặt càng trầm xuống, hồi lâu mới thốt lên: “Vậy là… ngươi không biết ai đã ra tay với ngươi, thậm chí không có lấy một manh mối.”
Tửu lâu cũ kỹ không bắt mắt này kỳ thực là sản nghiệp của Tạ Thần Dương. Từ hương liệu cho đến cách bài trí đều mang phong vị của y. Ngay cả chưởng quầy cũng là người do y tự tay tuyển chọn, mắt nhìn người rất tinh tường.
Phòng khách lầu ba chưa từng mở cửa cho người ngoài, chỉ dùng để tiếp những vị đại nhân vật như bọn họ, mỗi khi họ ngẫu nhiên ghé qua.
Xưa nay chưa từng náo nhiệt đến thế.
Hai người vẫn còn trò chuyện trong phòng thì đột nhiên Đồng Quang cảm thấy tâm thần bất an, vội đứng dậy bước tới bên cửa sổ, phóng thần thức tìm kiếm tung tích Thư Tửu.
Thấy vậy, Tạ Thần Dương cũng nghiêm mặt lại, nhưng lập tức đưa tay cản hắn:
“Đừng dùng thần thức nữa. Ngươi hiện tại mới chỉ là bán thần, còn thiếu một bước nữa mới có thể phi thăng. Bây giờ lại thế này mà còn muốn dùng thần thức? Ngươi không cần mạng nữa sao!”
Đồng Quang khựng người. Trên đời này, người dám nói hắn như vậy, chỉ có Tạ Thần Dương. Trong mắt thế nhân, bán thần cũng là thần, Tôn Chủ là người có thể ứng vạn lời cầu, nên vì thiên hạ mà hy sinh, nên có lòng bao dung.
Nhưng chẳng ai từng nghĩ, hắn còn chưa phi thăng, chẳng qua chỉ là được thần lực dưỡng dắt một thời gian mà thôi.
Hắn ngơ ngác quay đầu nhìn Tạ Thần Dương, vừa lúc liếc thấy một bóng đen xẹt qua với tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía Thư Tửu vừa mới rẽ qua đầu phố.
Hắn còn chưa kịp gọi tên nàng, đã thấy bóng hồn đó xuyên qua thân thể nàng.
Đồng Quang hất tay người đang ngăn mình ra, thân hình phi thân lên, lao thẳng về phía Thư Tửu.
Tạ Thần Dương vẫn đứng yên tại chỗ, tay còn lơ lửng giữa không trung, trơ mắt nhìn Đồng Quang cuống quýt nắm lấy cổ tay Thư Tửu. Dáng vẻ hoảng loạn ấy của Đồng Quang thật hiếm thấy trong cuộc đời. Y đảo mắt nhìn quanh, may thay người kia vẫn còn giữ được chút lý trí, không trực tiếp lộ diện trước đám đông. Giờ đây, thành Lãm Nguyệt tựa như cơn thủy triều cuộn trào dưới màn đêm, chỉ chờ trời sáng. Nếu lúc này Đồng Quang hiện thân, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Y lẩm bẩm: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài có người nói: “Chủ thượng, con cá đã cắn câu.”
Tạ Thần Dương lại liếc nhìn hai người vừa trở về. Tà áo màu trắng nhã nhặn của Thư Tửu lẫn vào áo bào đen của Đồng Quang, vừa hòa hợp vừa nổi bật. Y đóng cửa sổ lại rồi mới cất lời: “Biết rồi, phái thêm người canh giữ tửu lâu, dọn sạch đám người ở tầng hai đi.”
“Tuân lệnh.”
“Rõ.”
Y đẩy cửa, ngồi xuống gian trà nằm dọc theo hành lang. Mãi đến khi nghe tiếng bước chân lên lầu, y mới ngoái đầu lại. Khóe miệng tuy còn nở nụ cười, nhưng đôi mắt thì lại đầy soi xét.
Khí tức của cô nương này đã khác rồi.
Y liếc nhìn Đồng Quang. Đồng Quang vẻ mặt bình thản, xoay người nắm lấy cổ tay nàng: “Lại đây ngồi đi, chơi cả buổi rồi, uống chút trà cho mát.”
Thư Tửu ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống cạnh hắn, nhận chén trà hắn đưa rồi uống.
Dường như nàng thật sự rất khát, uống liền bốn chén. Hỏi nàng có muốn uống nữa không, nàng vẫn gật đầu.
Một lúc sau, Quan Nam hớt hải chạy lên, thấy Thư Tửu vẫn ngồi yên ổn ở đó thì thở phào nhẹ nhõm, hành lễ xong mới lên tiếng. Trán y vẫn còn lấm tấm mồ hôi, hồi tưởng lại tình cảnh ban nãy, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.
Lại nhìn về phía Thư Tửu… Thôi vậy, cô nương này xưa nay vốn không biểu lộ cảm xúc, nay đã được tôn chủ tìm thấy, chắc là không sao.
Bỗng y phát hiện có điều gì đó không đúng, vừa nhíu mày định lên tiếng thì bị Đồng Quang cắt lời.
“Công tử Quan Nam, tỷ tỷ của ngươi dạo này vẫn khỏe chứ?”
Câu hỏi này có phần đột ngột, may mà y phản ứng nhanh, lập tức hiểu rõ dụng ý của Đồng Quang, ngồi thẳng người, khóe mắt vẫn dõi theo từng động tác của Thư Tửu, rồi đáp: “Đa tạ Tôn Chủ quan tâm, mọi chuyện đều ổn cả.”
Tạ Thần Dương cười sảng khoái mấy tiếng, nói: “Nghe nói tiểu thư Ôn Niệm Nam của Liễu Phàm sơn trang sắp kết thân với thành Đôn Hoàng, không biết đến lúc đó có thể mời bổn vương uống chén rượu mừng chăng?”
Trùng hợp làm sao, người vừa được nhắc đến liền xuất hiện ngay trong tầm mắt họ.
Ôn Niệm Nam đưa mắt nhìn quanh một vòng, không nói lời nào.
Quan Nam nghe xong liền quay sang nhìn Thư Tửu, sau đó cũng phối hợp với Tạ Thần Dương, mỉm cười nói: “Vương gia nói đùa rồi, chuyện hư cấu như thế sao lại truyền ra được? Chưa nói đến việc thành Đôn Hoàng và Liễu Phàm sơn trang vốn không qua lại gì với nhau, mà chỉ riêng ta thôi…”
Y cầm lấy tách trà bên cạnh Thư Tửu, nhỏ giọng dặn nàng: “Đừng chỉ mải uống trà, ăn chút gì đi.”
Rồi mới ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Trong lòng ta đã có người, những lời nói đùa thế này e là không nên, kẻo lại làm lỡ dở Ôn tiểu thư.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Lời Thư Tửu nói ra vô cùng vội vã, gần như ngay sau khi lời của Tạ Thần Dương còn chưa dứt hẳn đã vội vã thốt lên. Nói xong mới phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn nàng.
Nàng có phần chột dạ, cúi thấp đầu. Vừa rồi nàng mải chú tâm vào chuyện xưa của Tạ Thần Dương, căn bản không hề nghĩ tới câu nói kia của y là đang nói với ai.
Có lẽ, nàng vẫn chưa hoàn toàn quen được với việc Đồng Quang nay đã có thể hiện thân trước mặt người đời.
Tạ Thần Dương khựng lại một chút, tựa hồ đã ngộ ra điều gì, bèn mỉm cười đáp lại: “Không có là tốt rồi.”
Thái độ kia, khẩu khí kia, khiến Đồng Quang cảm thấy có điều không ổn, huống hồ là Tạ Tri An. Đó chẳng phải là vị tiểu thúc từng khiến bao người nghe danh đã sợ mất mật hay sao?
Còn biết cười nữa ư? Có người cướp lời mà không nổi trận lôi đình? Thật sự là… mở mang tầm mắt rồi.
Quỷ thần chứng giám, khoảnh khắc ấy hắn ta mồ hôi tay còn vơi đi quá nửa, ánh mắt nhìn Thư Tửu cũng thay đổi hẳn.
Nghĩ tới đây, hắn ta lại suy đoán: Vậy rốt cuộc tiểu thúc có ý gì? Chẳng lẽ cũng để ý tới Thư Tửu rồi?
Nhìn dáng vẻ chẳng chút kiêng dè của tiểu thúc nhà mình, hắn ta càng thấy suy nghĩ của bản thân không hề sai lệch.
Tạ Thần Dương từ bên hông tháo xuống một khối ngọc bài, vượt qua Đồng Quang, đưa về phía Thư Tửu: “Đây là lệnh bài Thần Dương cung, coi như là lễ tạ ơn ta gửi tới muội.”
Lệnh bài vừa chạm tay đã thấy ấm, trên mặt khắc vài chữ, nàng vẫn không hiểu, có chút do dự, dưới gầm bàn len lén kéo tay áo Đồng Quang.
Đồng Quang hừ lạnh một tiếng, lập tức đưa tay giật lấy ngọc bài nhét vào tay nàng: “Thứ tốt như vậy mà không nhận chẳng phải uổng phí sao.”
“Đúng đúng!” Tạ Tri An ánh mắt dõi theo miếng ngọc, chỉ thiếu nước nói: “Nếu nàng không muốn thì đưa cho ta!”
Tạ Thần Dương quả nhiên rất biết nắm bắt lòng người, chỉ một ánh mắt liền khiến Tạ Tri An im bặt. Y ngả người dựa vào lưng ghế, khẽ khép mắt, cả người toát ra vẻ lười nhác mà nhàn nhã.
“Các vị, ta có đôi lời muốn bàn với Tôn Chủ của các ngươi.”
Tạ Tri An như được đại xá, bật người khỏi ghế, bước dài tới bên Thư Tửu, nắm tay nàng kéo đi thẳng. Hành động này, nói là lanh lợi cũng đúng, mà bảo là l* m*ng cũng chẳng sai.
Quan Nam vừa ra khỏi cửa đã hất tay hắn ta ra. Thực ra có lẽ y còn mong rời khỏi nơi ấy hơn cả Tạ Tri An, nhưng buộc phải mang Thư Tửu theo bên mình. Y có cả bụng lời muốn nói với nàng, vậy mà giờ phút này, nàng đang đứng ngay trước mặt, lại không nói nổi một câu.
Cuối cùng, tất cả ngưng đọng thành một câu: “Ta dẫn muội đi dạo quanh thành Lãm Nguyệt.”
Thư Tửu theo trực giác cảm thấy nếu ở lại chắc chắn sẽ nghe được nhiều chuyện, nhưng Đồng Quang cũng đã ngầm đồng ý cho nàng rời đi, thêm ánh mắt của Quan Nam… câu từ chối nghẹn nơi cổ họng chẳng thể thốt ra.
“Được.”
Ôn Niệm Nam là người theo sau cùng, chẳng ai bận tâm việc nàng ta chậm bước là để làm gì.
“Sao ngươi đi chậm thế, mau theo cho kịp, chậm thêm chút nữa là Quan Nam bỏ rơi bọn ta mất rồi!”
Tạ Tri An trong tay còn cầm túi hạt dẻ đường vừa mua cho Thư Tửu, mấy thứ nữ nhi gia này hắn ta chẳng thích, vội vàng nhét vào tay Ôn Niệm Nam.
“Này, cho ngươi ăn.”
Phố xá đã lại tấp nập như xưa, tựa như tang lễ mấy ngày trước hay trận mưa dầm dề chẳng hề tồn tại. Dĩ nhiên, người đã khuất thì cũng qua rồi, người sống vẫn phải sống cho thật tốt.
Lần này, Thư Tửu một mình bước đi trên phố, không có Đồng Quang, không có dù Tàn Mị, cũng không có Thương Hà Vãn Nguyệt đao bên người, nàng ít nhiều cảm thấy căng thẳng, chỉ biết bám sát theo Quan Nam.
Khoảng cách giữa đoàn người của Thư Tửu đã xa, dù Tàn Mị như mất liên kết, rơi xuống bên tay Đồng Quang. Hắn khẽ vỗ lên thân dù.
Động tác quen thuộc khiến chính hắn cũng thấy buồn cười và lạ lẫm, từ khi nào mà lại bị tiểu cô nương kia đồng hóa thế này?
“Đồng Quang, hắn đã phục hồi lại họ của ta.” Tạ Thần Dương nhắm mắt tựa lưng vào ghế, hai tay lỏng lẻo đặt trên tay vịn, ngữ điệu phức tạp, vừa có đau thương, vừa có bất cam, lại pha lẫn khinh thường.
Đồng Quang thu hồi thần thức, cũng cảm thấy mệt mỏi. Hắn vẫn có chút không yên lòng để Thư Tửu ra ngoài một mình, nên cũng tốn chút tinh lực dò xét xung quanh một lượt.
“Vậy là thừa nhận ngươi rồi sao?”
Đồng Quang đứng dậy, tựa người bên khung cửa sổ, ánh mắt như lướt qua đám người dưới phố. Bỗng trong lòng lóe lên một ý nghĩ: Thư Tửu đối với Tạ Thần Dương… hình như để tâm hơn với người khác thì phải.
Hắn nghiêng đầu hỏi: “Trước đây ngươi từng gặp nàng chưa?”
Nghe vậy, Tạ Thần Dương trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: “Chưa từng.”
Đại khái, những người có bản lĩnh thường có trí nhớ phi phàm, Tạ Thần Dương cũng không ngoại lệ. Nhưng quả thực, y chưa từng gặp qua thiếu nữ tên Thư Tửu ấy.
Diện mạo và khí chất như nàng, không phải kiểu dễ quên.
Tạ Thần Dương bước tới đứng cạnh Đồng Quang, tay chắp sau lưng: “Côn Luân đã tuyên cáo thiên hạ nói rằng ngươi đã ngã xuống.” Y chăm chú quan sát sắc mặt Đồng Quang, thấy hắn dửng dưng chẳng phản ứng gì, mới nhẹ thở ra:
“Ta đã nói rồi, tai họa như ngươi, sao dễ chết như thế được. Quả nhiên là vậy.”
Tầm mắt Đồng Quang lướt thấy một bóng người, tiểu cô nương kia vẫn một thân bạch y như cũ. Chiếc dải lụa cột tóc hôm nay sao lại chói mắt đến thế?
“Ồ, hôm nay tiểu Thư Tửu ăn mặc thế này, đúng là xứng với công tử thành Đôn Hoàng kia rồi.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã phải vội rụt tay về, còn khoa trương thổi ngón út.
Những mảnh băng li ti nơi bàn tay hắn vừa chạm vào đã tan thành một vũng nước nhỏ, dù có không rút tay về thì cũng chẳng gây thương tổn gì cho hắn.
Đồng Quang ít tiếp xúc với nữ nhi, đương nhiên chẳng mấy thích những sở thích của họ. Từng ấy thời gian nhìn Thư Tửu ăn mặc như vậy cũng đã thành quen. Nay nghĩ lại, chỉ sợ nàng chẳng có thời gian hay tiền bạc mà sắm sửa những thứ dành cho nữ nhi gia.
“Này, ngươi tìm người dẫn nàng đi mua ít y phục và trang sức đi. Ngày nào cũng mặc bạch y, trông như có tang, thật xui xẻo.”
Tạ Thần Dương kinh ngạc liếc hắn một cái: “Hiếm khi thấy ngươi để tâm tới người khác.”
Dù đã gần một năm không gặp, hắn và Tạ Thần Dương vẫn không cần nhiều lời. Đồng Quang nhẹ giọng kể lại mọi chuyện xảy ra trong một năm qua, bao gồm cả dù Tàn Mị và Thư Tửu.
Tạ Thần Dương càng nghe mặt càng trầm xuống, hồi lâu mới thốt lên: “Vậy là… ngươi không biết ai đã ra tay với ngươi, thậm chí không có lấy một manh mối.”
Tửu lâu cũ kỹ không bắt mắt này kỳ thực là sản nghiệp của Tạ Thần Dương. Từ hương liệu cho đến cách bài trí đều mang phong vị của y. Ngay cả chưởng quầy cũng là người do y tự tay tuyển chọn, mắt nhìn người rất tinh tường.
Phòng khách lầu ba chưa từng mở cửa cho người ngoài, chỉ dùng để tiếp những vị đại nhân vật như bọn họ, mỗi khi họ ngẫu nhiên ghé qua.
Xưa nay chưa từng náo nhiệt đến thế.
Hai người vẫn còn trò chuyện trong phòng thì đột nhiên Đồng Quang cảm thấy tâm thần bất an, vội đứng dậy bước tới bên cửa sổ, phóng thần thức tìm kiếm tung tích Thư Tửu.
Thấy vậy, Tạ Thần Dương cũng nghiêm mặt lại, nhưng lập tức đưa tay cản hắn:
“Đừng dùng thần thức nữa. Ngươi hiện tại mới chỉ là bán thần, còn thiếu một bước nữa mới có thể phi thăng. Bây giờ lại thế này mà còn muốn dùng thần thức? Ngươi không cần mạng nữa sao!”
Đồng Quang khựng người. Trên đời này, người dám nói hắn như vậy, chỉ có Tạ Thần Dương. Trong mắt thế nhân, bán thần cũng là thần, Tôn Chủ là người có thể ứng vạn lời cầu, nên vì thiên hạ mà hy sinh, nên có lòng bao dung.
Nhưng chẳng ai từng nghĩ, hắn còn chưa phi thăng, chẳng qua chỉ là được thần lực dưỡng dắt một thời gian mà thôi.
Hắn ngơ ngác quay đầu nhìn Tạ Thần Dương, vừa lúc liếc thấy một bóng đen xẹt qua với tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía Thư Tửu vừa mới rẽ qua đầu phố.
Hắn còn chưa kịp gọi tên nàng, đã thấy bóng hồn đó xuyên qua thân thể nàng.
Đồng Quang hất tay người đang ngăn mình ra, thân hình phi thân lên, lao thẳng về phía Thư Tửu.
Tạ Thần Dương vẫn đứng yên tại chỗ, tay còn lơ lửng giữa không trung, trơ mắt nhìn Đồng Quang cuống quýt nắm lấy cổ tay Thư Tửu. Dáng vẻ hoảng loạn ấy của Đồng Quang thật hiếm thấy trong cuộc đời. Y đảo mắt nhìn quanh, may thay người kia vẫn còn giữ được chút lý trí, không trực tiếp lộ diện trước đám đông. Giờ đây, thành Lãm Nguyệt tựa như cơn thủy triều cuộn trào dưới màn đêm, chỉ chờ trời sáng. Nếu lúc này Đồng Quang hiện thân, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Y lẩm bẩm: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài có người nói: “Chủ thượng, con cá đã cắn câu.”
Tạ Thần Dương lại liếc nhìn hai người vừa trở về. Tà áo màu trắng nhã nhặn của Thư Tửu lẫn vào áo bào đen của Đồng Quang, vừa hòa hợp vừa nổi bật. Y đóng cửa sổ lại rồi mới cất lời: “Biết rồi, phái thêm người canh giữ tửu lâu, dọn sạch đám người ở tầng hai đi.”
“Tuân lệnh.”
“Rõ.”
Y đẩy cửa, ngồi xuống gian trà nằm dọc theo hành lang. Mãi đến khi nghe tiếng bước chân lên lầu, y mới ngoái đầu lại. Khóe miệng tuy còn nở nụ cười, nhưng đôi mắt thì lại đầy soi xét.
Khí tức của cô nương này đã khác rồi.
Y liếc nhìn Đồng Quang. Đồng Quang vẻ mặt bình thản, xoay người nắm lấy cổ tay nàng: “Lại đây ngồi đi, chơi cả buổi rồi, uống chút trà cho mát.”
Thư Tửu ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống cạnh hắn, nhận chén trà hắn đưa rồi uống.
Dường như nàng thật sự rất khát, uống liền bốn chén. Hỏi nàng có muốn uống nữa không, nàng vẫn gật đầu.
Một lúc sau, Quan Nam hớt hải chạy lên, thấy Thư Tửu vẫn ngồi yên ổn ở đó thì thở phào nhẹ nhõm, hành lễ xong mới lên tiếng. Trán y vẫn còn lấm tấm mồ hôi, hồi tưởng lại tình cảnh ban nãy, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.
Lại nhìn về phía Thư Tửu… Thôi vậy, cô nương này xưa nay vốn không biểu lộ cảm xúc, nay đã được tôn chủ tìm thấy, chắc là không sao.
Bỗng y phát hiện có điều gì đó không đúng, vừa nhíu mày định lên tiếng thì bị Đồng Quang cắt lời.
“Công tử Quan Nam, tỷ tỷ của ngươi dạo này vẫn khỏe chứ?”
Câu hỏi này có phần đột ngột, may mà y phản ứng nhanh, lập tức hiểu rõ dụng ý của Đồng Quang, ngồi thẳng người, khóe mắt vẫn dõi theo từng động tác của Thư Tửu, rồi đáp: “Đa tạ Tôn Chủ quan tâm, mọi chuyện đều ổn cả.”
Tạ Thần Dương cười sảng khoái mấy tiếng, nói: “Nghe nói tiểu thư Ôn Niệm Nam của Liễu Phàm sơn trang sắp kết thân với thành Đôn Hoàng, không biết đến lúc đó có thể mời bổn vương uống chén rượu mừng chăng?”
Trùng hợp làm sao, người vừa được nhắc đến liền xuất hiện ngay trong tầm mắt họ.
Ôn Niệm Nam đưa mắt nhìn quanh một vòng, không nói lời nào.
Quan Nam nghe xong liền quay sang nhìn Thư Tửu, sau đó cũng phối hợp với Tạ Thần Dương, mỉm cười nói: “Vương gia nói đùa rồi, chuyện hư cấu như thế sao lại truyền ra được? Chưa nói đến việc thành Đôn Hoàng và Liễu Phàm sơn trang vốn không qua lại gì với nhau, mà chỉ riêng ta thôi…”
Y cầm lấy tách trà bên cạnh Thư Tửu, nhỏ giọng dặn nàng: “Đừng chỉ mải uống trà, ăn chút gì đi.”
Rồi mới ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Trong lòng ta đã có người, những lời nói đùa thế này e là không nên, kẻo lại làm lỡ dở Ôn tiểu thư.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 54: Tri kỷ.
10.0/10 từ 42 lượt.