Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 37: Cái chết của Lang Hoàn.
75@-
Vừa rồi động tác đút thuốc của Tô Tam rất nhanh, hoàn toàn không nghĩ sẽ có người nhận ra đó là nội đan.
Tất nhiên, hắn rất chắc chắn rằng không ai biết đến vật đó, bởi chính hắn cũng chỉ tình cờ rơi vào một mật thất trong Lăng Hoàn, nhìn thấy một quyển sách được giấu kín trong một hốc sâu.
Trên sách viết rằng: “Lấy một mảnh xương giữa chân mày, mỗi khi nhật nguyệt sơ sinh, chôn vào máu tinh của tám mươi mốt người, dùng để nuôi dưỡng, hóa luyện, có thể đắc một viên nội đan, trị bệnh kéo dài tuổi thọ, tu tiên thành Phật.”
Thật là nực cười, kẻ vốn không tin thần tiên ma quỷ, sau khi lòng tham quá lớn thì cũng bắt đầu cầu thần bái Phật. Mà khi thần Phật chẳng hồi đáp, hắn liền trở nên bất chấp thủ đoạn.
Chỉ tiếc rằng, hắn yêu Nguyệt Hoa quá sâu. Hắn không cam lòng để nàng thuộc về bất kỳ ai, càng không thể nhìn nàng trải qua sinh lão bệnh tử, dù Lý Nguyệt Hoa lớn hơn hắn mười tuổi.
Nội đan vừa vào miệng, trong cơ thể Lý Nguyệt Hoa lập tức dâng lên một luồng hơi nóng, vết thương không những không đau nữa, mà tốc độ hồi phục còn nhanh hơn trông thấy.
Lý Nguyệt Hoa lập tức hiểu ra, nhưng vẫn không tỏ ra dễ chịu với Tô Tam chút nào, thậm chí còn mắng chửi vài câu, Tô Tam lại chỉ cười cưng chiều, vỗ nhẹ lên vai nàng.
Một lúc sau, ngay khi Quan Nam gần như mất kiên nhẫn, Tô Tam cuối cùng cũng mở miệng, lắp bắp kể lại một đoạn quá khứ khiến người ta cảm thán.
Hắn là con rơi của Lang Hoàn. Thê tử chính thất của Lang Hoàn xuất thân từ vương tộc, năm xưa bất chấp muôn vàn phản đối mà gả cho người giang hồ. Nhưng cho dù như thế, không thể phủ nhận trong máu bà vẫn mang dòng dõi hoàng tộc, sự cao quý bẩm sinh không vì một cuộc hạ giá mà mai một.
Vì thế, phu nhân của Lăng Hoàn tuyệt đối không thể dung tha sự tồn tại của Tô Tam.
Huống hồ, mẫu thân của Tô Tam chỉ là một người bán rượu bên sông Nam Kinh. Sau khi mang thai, bà từng mơ mộng hão huyền về việc bước vào cửa quyền quý cùng con, nhưng cuối cùng vẫn là một bi kịch. Bi kịch hơn nữa là khi còn nhỏ, Tô Tam tận mắt chứng kiến mẹ mình trút hơi thở cuối cùng. Sự lạnh lùng của người cha, cộng thêm sự chèn ép từ chính thất, khiến hắn đến cả một tấm chiếu chôn cất cũng không có.
Vậy mẹ hắn được chôn như thế nào?
Trong đầu hắn lại hiện lên ngọn lửa lớn năm ấy, chỉ biết cười mỉa.
Kể đến đây, thần sắc của hắn dần trở nên dịu dàng, nhưng người trong lòng lại giãy giụa càng dữ dội hơn. Một chút sơ sẩy, nàng đã thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhổ một bãi nước bọt vào hắn, thà mình nằm dưới nền đất bẩn thỉu còn hơn lại gần hắn thêm một bước.
“Ngươi đoán đúng rồi, nếu không phải vì Nguyệt Hoa, ta cũng đã chết trong ngọn lửa ấy.”
Quan Nam suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ ra người này là ai, sư muội nhỏ của Lang Hoàn, Lý Nguyệt Hoa, năm xưa từng là một nhân vật trẻ tuổi rực rỡ và có tiếng trên giang hồ. Đáng tiếc, hoa sớm tàn, hương sớm tắt.
Ít nhất thì Thần Tâm Môn cũng đã phát cáo phó như thế.
Không ai ngờ rằng Lý Nguyệt Hoa, người được cho là đã chết hơn mười năm, lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn sống cùng con trai của Lang Hoàn nhiều năm như thế.
Căn nguyên của việc này, Quan Nam cũng chẳng còn muốn truy xét. Những thủ đoạn dơ bẩn như thế, giang hồ này chưa bao giờ thiếu.
Y vừa định mở miệng bảo Tô Tam đừng kể nữa, thì bỗng bị một tiểu cô nương không biết đến từ lúc nào đứng sau lưng ngăn lại.
Quan Nam ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy tiểu cô nương đã đứng đó từ bao giờ, không có chút nội lực, vậy mà lại có thể tiếp cận y mà chẳng phát ra chút tiếng động nào.
“Ngươi nói tiếp đi, ta muốn nghe.”
Thư Tửu nhìn về phía Lý Nguyệt Hoa không còn là ánh mắt ghét bỏ hay sợ hãi như trước, thậm chí còn có một chút cảm thông. Có lẽ là do những lời gián tiếp giới thiệu của Đồng Quang vừa rồi, mà trong miệng Đồng Quang, Lý Nguyệt Hoa hẳn cũng là một kẻ đáng thương.
Tô Tam nhìn thấy Thư Tửu đến, trong mắt thoáng hiện lên một tia mưu tính, nhưng nhanh chóng dập tắt.
Hắn khẽ cười chua chát, khoé mắt đã ướt.
Hắn từng được Lý Nguyệt Hoa cứu trong trận đại hoả ấy. Trong lúc cận kề cái chết, hắn nhìn thấy thiếu nữ áo đỏ vung ngọn ngân thương, xà mạn đang đè trên lưng hắn ra, nhanh nhẹn cõng hắn xông ra khỏi biển lửa, còn dám mang hắn đến trước mặt Lang Hoàn để mắng một trận nên thân.
Thư Tửu nghi hoặc hỏi: “Sao Lý Nguyệt Hoa lại ở đó?”
“Nàng ấy xuống núi rèn luyện, vốn chỉ ở tạm vài ngày, không ngờ vì ta mà kéo dài đến một năm.”
Lang Hoàn vốn mềm yếu, không chịu nổi áp lực từ chính thất, cũng chưa bao giờ chính thức thừa nhận sự tồn tại của hắn. Cái danh “tam công tử” mà mọi người gọi, chỉ vì một người Lý Nguyệt Hoa.
Tỷ ấy dắt hắn đi, che chở cho hắn, mỗi khi có người hỏi, đều trả lời thản nhiên: “Tô Tam công tử.”
Quan Nam không chịu nổi hắn kể nửa chừng, cúi đầu giải thích: “Lang Hoàn có hai người con, nếu hắn được nhận tổ quy tông thì sẽ là con thứ ba. Nhưng Lang Hoàn không nhận, nên hắn vẫn mang họ mẹ.”
Thư Tửu khẽ “ồ” một tiếng, cúi đầu nhìn thấy mép giày thêu của mình đã bị tuyết thấm ướt, cảm thấy hơi khó chịu.
“Đứng lên tấm ván kia đi.” Đồng Quang vẫn ngồi trên cành cây, vẻ mặt uể oải nghe câu chuyện, vốn luôn chú ý đến cô nương nhỏ này, tự nhiên cũng thấy được hành động nhỏ ấy của nàng.
Thư Tửu cũng rất tự nhiên khẽ “ồ” một tiếng rồi bước đi.
Một tiếng này lại khiến Quan Nam chẳng hiểu gì thêm, nhưng cũng không hỏi nhiều, dĩ nhiên việc này cũng chẳng để lại dấu vết gì trong lòng Thư Tửu, nàng liền hỏi tiếp: “Lấy oán báo ân sao?”
Câu nói này khiến cho Tô Tam sững người. Không! Dĩ nhiên không phải là lấy oán báo ân, mà là… yêu thương!
Lý Nguyệt Hoa còn trẻ, lại dựa vào việc bản thân là đệ tử trẻ nhất, xuất chúng nhất của Thần Tâm Môn, khi hành tẩu giang hồ thì khó tránh khỏi ngạo mạn. Khi ấy Tô Tam cũng là kẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện, chỉ một lòng nghĩ rằng chỉ cần Nguyệt Hoa vui vẻ thì mọi chuyện đều đúng.
Vì vậy, khi từng cây ngân châm c*m v** gân cốt của Lý Nguyệt Hoa, hắn hoàn toàn không có biện pháp ứng phó nào, chỉ biết cõng nàng đang hấp hối quỳ gối trước cổng phủ Lang Hoàn.
Hắn không nhớ rõ mình đã dập đầu bao nhiêu cái, chỉ nhớ rõ bộ váy đỏ rực của Lý Nguyệt Hoa khi đó chói đến mức lạ thường.
“Cha ngươi đã cứu ngươi sao?”
Tô Tam nhìn về phía phát ra tiếng nói, là một nữ tử vẫn luôn đi sau Thư Tửu, vẻ mặt ôn nhu dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng mềm mại, trong ba người trước mắt, hình như chỉ có nàng không lộ ra ánh mắt chán ghét hay khinh thường hắn.
Hắn lắc đầu. Lang Hoàn chẳng những không cứu hắn, mà còn ném hắn đi rất xa. Hắn nhìn thấy gia nhân kéo Lý Nguyệt Hoa vào trong phủ, cánh cổng nặng nề khép lại, ngay cả chút kỳ vọng cuối cùng trong lòng hắn cũng bị dập tắt hoàn toàn.
Cũng chính lúc ấy, có người cứu hắn, đưa cho hắn một quyển sách vô danh, cũ kỹ mộc mạc, toàn là ghi chép bí thuật. Hắn nhìn thấy trên trang đầu có mấy chữ xiêu vẹo: “Sơn Ngoại Sơn”.
“Người đó là ai?”
Tô Tam lắc đầu, không biết, hắn chỉ gặp người ấy một lần, hoàn toàn không nhìn rõ dung mạo, chiếc mũ trùm cực lớn che hết cả khuôn mặt. Hắn chỉ nhớ rõ mùi hương rất nồng trên người người đó, cổ tay còn có một hàng dấu răng rõ rệt.
Về sau hắn dùng đủ cách, cũng không thể gặp lại người ấy lần nào nữa.
Nói về bản thân, hắn không tính là thiên phú dị bẩm, miễn cưỡng mới được xem là trung thượng. Hắn học ngày học đêm, trong lòng chỉ có một mục tiêu là đưa Lý Nguyệt Hoa trở về, bất kể sống hay chết.
Nhưng có lúc, số phận lại trêu ngươi đến kỳ lạ.
Nhị công tử của Lang Hoàn lại đúng lúc tìm đến, đúng vào khoảnh khắc hắn tẩu hỏa nhập ma. Đến giờ Tô Tam cũng không rõ bản thân nên cảm ơn hay hận hắn, nếu không có sự xuất hiện của y, có lẽ hắn đã không tẩu hỏa nhập ma, còn có thể tiếp tục đi trên con đường chính đạo.
Chỉ vài chiêu, người ca ca cùng cha khác mẹ của hắn đã trợn mắt nằm gục dưới chân, chết gọn gàng không chút dây dưa. Tô Tam cười lớn, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Hắn kéo chân phải của người ca ca, cứ thế lôi đi, kéo qua ba con phố từ ổ ăn mày đến tận phủ Lang Hoàn, để lại một vệt máu dài trên đường.
Trời đã tối sẫm, người gõ mõ đêm thở phì phò, hoàn toàn không nhìn rõ gì, chỉ lẩm bẩm một câu khi thấy bóng hắn.
Vòng cửa vang lên vài tiếng, gã giữ cổng mới lười nhác hé ra một khe cửa, thấy là Tô Tam thì mắng một tiếng, định đuổi đi như mọi khi.
Nhưng lần này thì khác, Tô Tam không hề ngẩng đầu, chỉ nhếch miệng cười, tay bất chợt vươn ra, bóp lấy cổ họng của gã giữ cổng, năm ngón tay chậm rãi xuyên qua da thịt. Gã giữ cổng từ sống đến chết chỉ trong vài hơi thở, đến kêu cứu cũng chưa kịp.
Quan Nam nhíu mày, nhớ lại đôi tay sắc bén đến mức có thể xuyên qua cửa gỗ của hắn, nói chi đến thân thể người thường.
“Lang Hoàn cũng là do ngươi giết phải không?”
Tô Tam nhắm mắt, như đang thưởng thức kiệt tác của mình: “Ừm đấy. Con của bọn họ chết thảm như vậy, không còn miếng thịt lành, Lang phu nhân thì tức giận đến nỗi phát bệnh, lại bị thêm mấy cây ngân châm nữa, từ đó trở thành phế nhân. Tên súc sinh Lang Hoàn ấy lúc đó mới nhớ ra ta, rước ta về nhà”. Hắn ngửa đầu cười lớn, “Hay thật đấy, ta đang lo không có cơ hội giết hắn đây!”
Lang Hoàn kiềm chế Tô Tam, không cho hắn gặp Lý Nguyệt Hoa, chỉ nói nàng đã được cứu sống, đang tĩnh dưỡng.
“Lúc đầu ta cũng tin, nhưng về sau ta quá nhớ Nguyệt Hoa rồi”. Hắn run rẩy vươn tay, chạm lên mặt Lý Nguyệt Hoa, lập tức bị nàng cắn mạnh một phát, máu đen từ khóe miệng nàng chảy ra, bốc lên mùi hôi tanh ghê tởm.
Thấy vậy, Quan Nam lập tức kéo Thư Tửu lùi lại một bước, khẽ nhắc: “Có độc.”
Lang Hoàn chẳng màng để tâm, nói tiếp: “Nguyệt Hoa đúng là không chết, nhưng chẳng khác gì người chết sống lại, hắn đã luyện nàng thành thuốc nhân rồi!”
Thư Tửu rút tay khỏi tay Đồng Quang, nghe thấy Tô Tam nói, hắn đã thay đổi cơ quan bảo mệnh do Lang Hoàn bố trí trong phòng, lại đảo ngược phương hướng cơ quan, biến nó thành kiếm phong phong hầu của Lang Hoàn.
“À, đúng rồi! Nhìn này, đây là cái trống lắc ta làm từ da hắn đấy, lột lúc còn sống cơ.” Hắn nhặt lấy chiếc trống, không còn giữ gìn như trước nữa. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Còn cái cọc gỗ dưới chân ngươi ấy đó, là xương của hắn đấy.”
Thư Tửu sững người, ngón tay run rẩy, ngơ ngác nhìn sang Đồng Quang.
Đồng Quang nhìn lại, ánh mắt chạm nhau, hắn lập tức hiểu được nỗi sợ của nàng, chớp mắt đã đứng bên cạnh, nắm tay kéo nàng lùi về sau.
Thì ra, hắn đã rút hết xương cốt trên người Lang Hoàn, giấu vào từng góc nhỏ của Tiểu Trúc Đình.
Không trách Quan Nam cảm thấy lầu hai tầng này kỳ lạ, như thể có thể hô hấp.
Sau đó, hắn mạo danh Lang Hoàn, tuyên bố với bên ngoài rằng vợ con đã qua đời, bản thân không còn hứng thú với giang hồ hay triều đình, từ đó quy ẩn núi rừng, mỗi năm phát tán ra một lượng cơ quan binh khí cố định. Mà những thứ hắn phát ra, kỳ thực đều là do Lang Hoàn chế tạo lúc sinh thời.
Hắn biết gì đâu, cái gì cũng không biết.
Ngay cả việc kéo dài mạng sống cho Lý Nguyệt Hoa, cũng đều dựa vào quyển bí thư ấy, cứu nàng trở thành một kẻ chẳng ra người cũng chẳng ra quỷ, thậm chí về sau còn phải dựa vào huyết người mới có thể sống tiếp.
Câu chuyện này, những chuyện hắn chôn sâu trong đáy lòng, là lần đầu tiên bị l*t tr*n ra như vậy, có lẽ là “người sắp chết, lời nói cũng thiện” chăng?
Thư Tửu nghe mà ghê tởm, nếu không phải mùi hương thanh mát từ người Đồng Quang trấn an, nàng nhất định đã nôn ra rồi.
“Ta không muốn nghe thêm nữa. Ngươi nói nhanh chuyện về dù Tàn Mị đi, biết gì thì nói hết ra.”
Hắn thật sự không biết, thì làm sao mà nói được.
Đúng lúc ấy, Lý Nguyệt Hoa, kẻ vẫn im lặng nãy giờ, cất tiếng: “Hắn chỉ là một tên ngu ngốc ích kỷ, biết được cái gì chứ. Dù Tàn Mị là vật phẩm cao cấp như vậy, ngoài sư phụ ta đã thăng thiên từ lâu, e là chỉ có người ở núi Côn Lôn mới biết rõ thôi.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Vừa rồi động tác đút thuốc của Tô Tam rất nhanh, hoàn toàn không nghĩ sẽ có người nhận ra đó là nội đan.
Tất nhiên, hắn rất chắc chắn rằng không ai biết đến vật đó, bởi chính hắn cũng chỉ tình cờ rơi vào một mật thất trong Lăng Hoàn, nhìn thấy một quyển sách được giấu kín trong một hốc sâu.
Trên sách viết rằng: “Lấy một mảnh xương giữa chân mày, mỗi khi nhật nguyệt sơ sinh, chôn vào máu tinh của tám mươi mốt người, dùng để nuôi dưỡng, hóa luyện, có thể đắc một viên nội đan, trị bệnh kéo dài tuổi thọ, tu tiên thành Phật.”
Thật là nực cười, kẻ vốn không tin thần tiên ma quỷ, sau khi lòng tham quá lớn thì cũng bắt đầu cầu thần bái Phật. Mà khi thần Phật chẳng hồi đáp, hắn liền trở nên bất chấp thủ đoạn.
Chỉ tiếc rằng, hắn yêu Nguyệt Hoa quá sâu. Hắn không cam lòng để nàng thuộc về bất kỳ ai, càng không thể nhìn nàng trải qua sinh lão bệnh tử, dù Lý Nguyệt Hoa lớn hơn hắn mười tuổi.
Nội đan vừa vào miệng, trong cơ thể Lý Nguyệt Hoa lập tức dâng lên một luồng hơi nóng, vết thương không những không đau nữa, mà tốc độ hồi phục còn nhanh hơn trông thấy.
Lý Nguyệt Hoa lập tức hiểu ra, nhưng vẫn không tỏ ra dễ chịu với Tô Tam chút nào, thậm chí còn mắng chửi vài câu, Tô Tam lại chỉ cười cưng chiều, vỗ nhẹ lên vai nàng.
Một lúc sau, ngay khi Quan Nam gần như mất kiên nhẫn, Tô Tam cuối cùng cũng mở miệng, lắp bắp kể lại một đoạn quá khứ khiến người ta cảm thán.
Hắn là con rơi của Lang Hoàn. Thê tử chính thất của Lang Hoàn xuất thân từ vương tộc, năm xưa bất chấp muôn vàn phản đối mà gả cho người giang hồ. Nhưng cho dù như thế, không thể phủ nhận trong máu bà vẫn mang dòng dõi hoàng tộc, sự cao quý bẩm sinh không vì một cuộc hạ giá mà mai một.
Vì thế, phu nhân của Lăng Hoàn tuyệt đối không thể dung tha sự tồn tại của Tô Tam.
Huống hồ, mẫu thân của Tô Tam chỉ là một người bán rượu bên sông Nam Kinh. Sau khi mang thai, bà từng mơ mộng hão huyền về việc bước vào cửa quyền quý cùng con, nhưng cuối cùng vẫn là một bi kịch. Bi kịch hơn nữa là khi còn nhỏ, Tô Tam tận mắt chứng kiến mẹ mình trút hơi thở cuối cùng. Sự lạnh lùng của người cha, cộng thêm sự chèn ép từ chính thất, khiến hắn đến cả một tấm chiếu chôn cất cũng không có.
Vậy mẹ hắn được chôn như thế nào?
Trong đầu hắn lại hiện lên ngọn lửa lớn năm ấy, chỉ biết cười mỉa.
Kể đến đây, thần sắc của hắn dần trở nên dịu dàng, nhưng người trong lòng lại giãy giụa càng dữ dội hơn. Một chút sơ sẩy, nàng đã thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhổ một bãi nước bọt vào hắn, thà mình nằm dưới nền đất bẩn thỉu còn hơn lại gần hắn thêm một bước.
“Ngươi đoán đúng rồi, nếu không phải vì Nguyệt Hoa, ta cũng đã chết trong ngọn lửa ấy.”
Quan Nam suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ ra người này là ai, sư muội nhỏ của Lang Hoàn, Lý Nguyệt Hoa, năm xưa từng là một nhân vật trẻ tuổi rực rỡ và có tiếng trên giang hồ. Đáng tiếc, hoa sớm tàn, hương sớm tắt.
Ít nhất thì Thần Tâm Môn cũng đã phát cáo phó như thế.
Không ai ngờ rằng Lý Nguyệt Hoa, người được cho là đã chết hơn mười năm, lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn sống cùng con trai của Lang Hoàn nhiều năm như thế.
Căn nguyên của việc này, Quan Nam cũng chẳng còn muốn truy xét. Những thủ đoạn dơ bẩn như thế, giang hồ này chưa bao giờ thiếu.
Y vừa định mở miệng bảo Tô Tam đừng kể nữa, thì bỗng bị một tiểu cô nương không biết đến từ lúc nào đứng sau lưng ngăn lại.
Quan Nam ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy tiểu cô nương đã đứng đó từ bao giờ, không có chút nội lực, vậy mà lại có thể tiếp cận y mà chẳng phát ra chút tiếng động nào.
“Ngươi nói tiếp đi, ta muốn nghe.”
Thư Tửu nhìn về phía Lý Nguyệt Hoa không còn là ánh mắt ghét bỏ hay sợ hãi như trước, thậm chí còn có một chút cảm thông. Có lẽ là do những lời gián tiếp giới thiệu của Đồng Quang vừa rồi, mà trong miệng Đồng Quang, Lý Nguyệt Hoa hẳn cũng là một kẻ đáng thương.
Tô Tam nhìn thấy Thư Tửu đến, trong mắt thoáng hiện lên một tia mưu tính, nhưng nhanh chóng dập tắt.
Hắn khẽ cười chua chát, khoé mắt đã ướt.
Hắn từng được Lý Nguyệt Hoa cứu trong trận đại hoả ấy. Trong lúc cận kề cái chết, hắn nhìn thấy thiếu nữ áo đỏ vung ngọn ngân thương, xà mạn đang đè trên lưng hắn ra, nhanh nhẹn cõng hắn xông ra khỏi biển lửa, còn dám mang hắn đến trước mặt Lang Hoàn để mắng một trận nên thân.
Thư Tửu nghi hoặc hỏi: “Sao Lý Nguyệt Hoa lại ở đó?”
“Nàng ấy xuống núi rèn luyện, vốn chỉ ở tạm vài ngày, không ngờ vì ta mà kéo dài đến một năm.”
Lang Hoàn vốn mềm yếu, không chịu nổi áp lực từ chính thất, cũng chưa bao giờ chính thức thừa nhận sự tồn tại của hắn. Cái danh “tam công tử” mà mọi người gọi, chỉ vì một người Lý Nguyệt Hoa.
Tỷ ấy dắt hắn đi, che chở cho hắn, mỗi khi có người hỏi, đều trả lời thản nhiên: “Tô Tam công tử.”
Quan Nam không chịu nổi hắn kể nửa chừng, cúi đầu giải thích: “Lang Hoàn có hai người con, nếu hắn được nhận tổ quy tông thì sẽ là con thứ ba. Nhưng Lang Hoàn không nhận, nên hắn vẫn mang họ mẹ.”
Thư Tửu khẽ “ồ” một tiếng, cúi đầu nhìn thấy mép giày thêu của mình đã bị tuyết thấm ướt, cảm thấy hơi khó chịu.
“Đứng lên tấm ván kia đi.” Đồng Quang vẫn ngồi trên cành cây, vẻ mặt uể oải nghe câu chuyện, vốn luôn chú ý đến cô nương nhỏ này, tự nhiên cũng thấy được hành động nhỏ ấy của nàng.
Thư Tửu cũng rất tự nhiên khẽ “ồ” một tiếng rồi bước đi.
Một tiếng này lại khiến Quan Nam chẳng hiểu gì thêm, nhưng cũng không hỏi nhiều, dĩ nhiên việc này cũng chẳng để lại dấu vết gì trong lòng Thư Tửu, nàng liền hỏi tiếp: “Lấy oán báo ân sao?”
Câu nói này khiến cho Tô Tam sững người. Không! Dĩ nhiên không phải là lấy oán báo ân, mà là… yêu thương!
Lý Nguyệt Hoa còn trẻ, lại dựa vào việc bản thân là đệ tử trẻ nhất, xuất chúng nhất của Thần Tâm Môn, khi hành tẩu giang hồ thì khó tránh khỏi ngạo mạn. Khi ấy Tô Tam cũng là kẻ ngây thơ chưa hiểu chuyện, chỉ một lòng nghĩ rằng chỉ cần Nguyệt Hoa vui vẻ thì mọi chuyện đều đúng.
Vì vậy, khi từng cây ngân châm c*m v** gân cốt của Lý Nguyệt Hoa, hắn hoàn toàn không có biện pháp ứng phó nào, chỉ biết cõng nàng đang hấp hối quỳ gối trước cổng phủ Lang Hoàn.
Hắn không nhớ rõ mình đã dập đầu bao nhiêu cái, chỉ nhớ rõ bộ váy đỏ rực của Lý Nguyệt Hoa khi đó chói đến mức lạ thường.
“Cha ngươi đã cứu ngươi sao?”
Tô Tam nhìn về phía phát ra tiếng nói, là một nữ tử vẫn luôn đi sau Thư Tửu, vẻ mặt ôn nhu dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng mềm mại, trong ba người trước mắt, hình như chỉ có nàng không lộ ra ánh mắt chán ghét hay khinh thường hắn.
Hắn lắc đầu. Lang Hoàn chẳng những không cứu hắn, mà còn ném hắn đi rất xa. Hắn nhìn thấy gia nhân kéo Lý Nguyệt Hoa vào trong phủ, cánh cổng nặng nề khép lại, ngay cả chút kỳ vọng cuối cùng trong lòng hắn cũng bị dập tắt hoàn toàn.
Cũng chính lúc ấy, có người cứu hắn, đưa cho hắn một quyển sách vô danh, cũ kỹ mộc mạc, toàn là ghi chép bí thuật. Hắn nhìn thấy trên trang đầu có mấy chữ xiêu vẹo: “Sơn Ngoại Sơn”.
“Người đó là ai?”
Tô Tam lắc đầu, không biết, hắn chỉ gặp người ấy một lần, hoàn toàn không nhìn rõ dung mạo, chiếc mũ trùm cực lớn che hết cả khuôn mặt. Hắn chỉ nhớ rõ mùi hương rất nồng trên người người đó, cổ tay còn có một hàng dấu răng rõ rệt.
Về sau hắn dùng đủ cách, cũng không thể gặp lại người ấy lần nào nữa.
Nói về bản thân, hắn không tính là thiên phú dị bẩm, miễn cưỡng mới được xem là trung thượng. Hắn học ngày học đêm, trong lòng chỉ có một mục tiêu là đưa Lý Nguyệt Hoa trở về, bất kể sống hay chết.
Nhưng có lúc, số phận lại trêu ngươi đến kỳ lạ.
Nhị công tử của Lang Hoàn lại đúng lúc tìm đến, đúng vào khoảnh khắc hắn tẩu hỏa nhập ma. Đến giờ Tô Tam cũng không rõ bản thân nên cảm ơn hay hận hắn, nếu không có sự xuất hiện của y, có lẽ hắn đã không tẩu hỏa nhập ma, còn có thể tiếp tục đi trên con đường chính đạo.
Chỉ vài chiêu, người ca ca cùng cha khác mẹ của hắn đã trợn mắt nằm gục dưới chân, chết gọn gàng không chút dây dưa. Tô Tam cười lớn, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Hắn kéo chân phải của người ca ca, cứ thế lôi đi, kéo qua ba con phố từ ổ ăn mày đến tận phủ Lang Hoàn, để lại một vệt máu dài trên đường.
Trời đã tối sẫm, người gõ mõ đêm thở phì phò, hoàn toàn không nhìn rõ gì, chỉ lẩm bẩm một câu khi thấy bóng hắn.
Vòng cửa vang lên vài tiếng, gã giữ cổng mới lười nhác hé ra một khe cửa, thấy là Tô Tam thì mắng một tiếng, định đuổi đi như mọi khi.
Nhưng lần này thì khác, Tô Tam không hề ngẩng đầu, chỉ nhếch miệng cười, tay bất chợt vươn ra, bóp lấy cổ họng của gã giữ cổng, năm ngón tay chậm rãi xuyên qua da thịt. Gã giữ cổng từ sống đến chết chỉ trong vài hơi thở, đến kêu cứu cũng chưa kịp.
Quan Nam nhíu mày, nhớ lại đôi tay sắc bén đến mức có thể xuyên qua cửa gỗ của hắn, nói chi đến thân thể người thường.
“Lang Hoàn cũng là do ngươi giết phải không?”
Tô Tam nhắm mắt, như đang thưởng thức kiệt tác của mình: “Ừm đấy. Con của bọn họ chết thảm như vậy, không còn miếng thịt lành, Lang phu nhân thì tức giận đến nỗi phát bệnh, lại bị thêm mấy cây ngân châm nữa, từ đó trở thành phế nhân. Tên súc sinh Lang Hoàn ấy lúc đó mới nhớ ra ta, rước ta về nhà”. Hắn ngửa đầu cười lớn, “Hay thật đấy, ta đang lo không có cơ hội giết hắn đây!”
Lang Hoàn kiềm chế Tô Tam, không cho hắn gặp Lý Nguyệt Hoa, chỉ nói nàng đã được cứu sống, đang tĩnh dưỡng.
“Lúc đầu ta cũng tin, nhưng về sau ta quá nhớ Nguyệt Hoa rồi”. Hắn run rẩy vươn tay, chạm lên mặt Lý Nguyệt Hoa, lập tức bị nàng cắn mạnh một phát, máu đen từ khóe miệng nàng chảy ra, bốc lên mùi hôi tanh ghê tởm.
Thấy vậy, Quan Nam lập tức kéo Thư Tửu lùi lại một bước, khẽ nhắc: “Có độc.”
Lang Hoàn chẳng màng để tâm, nói tiếp: “Nguyệt Hoa đúng là không chết, nhưng chẳng khác gì người chết sống lại, hắn đã luyện nàng thành thuốc nhân rồi!”
Thư Tửu rút tay khỏi tay Đồng Quang, nghe thấy Tô Tam nói, hắn đã thay đổi cơ quan bảo mệnh do Lang Hoàn bố trí trong phòng, lại đảo ngược phương hướng cơ quan, biến nó thành kiếm phong phong hầu của Lang Hoàn.
“À, đúng rồi! Nhìn này, đây là cái trống lắc ta làm từ da hắn đấy, lột lúc còn sống cơ.” Hắn nhặt lấy chiếc trống, không còn giữ gìn như trước nữa. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Còn cái cọc gỗ dưới chân ngươi ấy đó, là xương của hắn đấy.”
Thư Tửu sững người, ngón tay run rẩy, ngơ ngác nhìn sang Đồng Quang.
Đồng Quang nhìn lại, ánh mắt chạm nhau, hắn lập tức hiểu được nỗi sợ của nàng, chớp mắt đã đứng bên cạnh, nắm tay kéo nàng lùi về sau.
Thì ra, hắn đã rút hết xương cốt trên người Lang Hoàn, giấu vào từng góc nhỏ của Tiểu Trúc Đình.
Không trách Quan Nam cảm thấy lầu hai tầng này kỳ lạ, như thể có thể hô hấp.
Sau đó, hắn mạo danh Lang Hoàn, tuyên bố với bên ngoài rằng vợ con đã qua đời, bản thân không còn hứng thú với giang hồ hay triều đình, từ đó quy ẩn núi rừng, mỗi năm phát tán ra một lượng cơ quan binh khí cố định. Mà những thứ hắn phát ra, kỳ thực đều là do Lang Hoàn chế tạo lúc sinh thời.
Hắn biết gì đâu, cái gì cũng không biết.
Ngay cả việc kéo dài mạng sống cho Lý Nguyệt Hoa, cũng đều dựa vào quyển bí thư ấy, cứu nàng trở thành một kẻ chẳng ra người cũng chẳng ra quỷ, thậm chí về sau còn phải dựa vào huyết người mới có thể sống tiếp.
Câu chuyện này, những chuyện hắn chôn sâu trong đáy lòng, là lần đầu tiên bị l*t tr*n ra như vậy, có lẽ là “người sắp chết, lời nói cũng thiện” chăng?
Thư Tửu nghe mà ghê tởm, nếu không phải mùi hương thanh mát từ người Đồng Quang trấn an, nàng nhất định đã nôn ra rồi.
“Ta không muốn nghe thêm nữa. Ngươi nói nhanh chuyện về dù Tàn Mị đi, biết gì thì nói hết ra.”
Hắn thật sự không biết, thì làm sao mà nói được.
Đúng lúc ấy, Lý Nguyệt Hoa, kẻ vẫn im lặng nãy giờ, cất tiếng: “Hắn chỉ là một tên ngu ngốc ích kỷ, biết được cái gì chứ. Dù Tàn Mị là vật phẩm cao cấp như vậy, ngoài sư phụ ta đã thăng thiên từ lâu, e là chỉ có người ở núi Côn Lôn mới biết rõ thôi.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 37: Cái chết của Lang Hoàn.
10.0/10 từ 42 lượt.