Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 38: Nguyệt Hoa Thần Tâm.
84@-
Côn Luân, Đồng Quang nghiêng đầu làm như không nghe thấy gì.
Những tháng ngày ở núi Côn Luân, hắn đã chia thành hai giai đoạn, lấy độ tuổi làm ranh giới chăng?
Có lẽ chính là từ khoảnh khắc lão già Thánh Huy qua đời.
Từ khi bước chân vào Côn Luân, hắn luôn theo sát Thánh Huy. Nghĩ lại những ngày ấy, hắn chỉ cảm thấy nực cười.
Trong mắt người ngoài, hắn vinh quang vô hạn, còn nhỏ tuổi đã là đệ tử được Đại Tế Ti sủng ái nhất, đi đến đâu cũng có người đi theo, cả núi Côn Luân không ai dám nói một lời trái ý. Nhưng chẳng ai biết hắn đã chịu bao nhiêu khổ sở không dành cho người thường.
Hắn chưa bao giờ cho rằng những lời tâng bốc đó là điều đáng tự hào, ngược lại chỉ cảm thấy phiền phức.
Về sau, Thánh Huy chết.
Đám thần lệnh sứ kinh hoàng ùa vào đại điện, chỉ thấy Thánh Huy đã cứng đờ. Mà tiểu đồ đệ được hắn yêu quý nhất lại chẳng có mặt. Mọi người tìm một vòng, mới phát hiện hắn đang ngồi xổm bên Nguyệt Trì rửa tay, nét mặt dửng dưng khiến người ta không dám lại gần.
Ước chừng một canh giờ sau, hắn mới quay đầu, thấy một đám người quỳ kín đất. Đột nhiên, hắn cất giọng hỏi: “Đất có lạnh không?”
Không ai dám trả lời. Hai người đứng sau cùng mới vừa được chọn làm thần lệnh sứ, chưa từng gặp vị quý nhân kia, nhưng lại nghe không ít truyền thuyết về hắn, người gần với thần nhất trong lịch sử Côn Luân.
Bọn họ nghĩ rằng, kẻ ở bên cạnh Đại Tế Ti nhiều năm như vậy, lẽ nào không phải hạng người tàn nhẫn?
Nào ngờ chỉ bốn chữ nhàn nhạt đó cũng đủ khiến hai kẻ trẻ tuổi sợ đến mặt mày tái mét.
Ai ngờ Đồng Quang chỉ cười nhạt, nói: “Này, hai đứa nhỏ kia, lại đây. Còn lại lui hết đi.”
Hắn chống tay chống cả người, uể oải tựa người xuống, mão Nguy Bạch (*) để sang một bên, đuôi tóc lượn sóng trên mặt hồ, ngẩng đầu nheo mắt để mặc ánh trăng rọi lên mặt.
* mũ
Đám thần lệnh sứ đưa mắt nhìn nhau. Dù biết Đồng Quang đã nhiều năm, nhưng giao tiếp trực tiếp với hắn lại vô cùng ít ỏi. Tính ra, hắn gần như chưa từng chủ động nói chuyện với họ, mỗi lần đều đứng lạnh lùng phía sau, sắc mặt xa cách, hờ hững.
Không ai đoán được tính tình chủ nhân mới này, đành âm thầm lui xuống.
Một thần lệnh sứ bên phải cất tiếng, giọng vẫn hơi run: “Tế Ti đại nhân, thời tiết trở lạnh, y phục ngài bị nước hồ thấm ướt rồi, để thuộc hạ giúp ngài thay đồ.”
Đồng Quang nghe vậy, trong lòng khẽ động, chậm rãi mở mắt, nhìn thiếu niên trước mặt. Vào Côn Luân khi đó, hắn e là còn nhỏ hơn thiếu niên này. Trên khuôn mặt đứa trẻ vẫn còn nét ngây thơ, hai bên khóe miệng có lúm đồng tiền sâu mỗi khi cất lời.
Hắn mỉm cười, nhẹ giọng: “À, ngươi đang gọi ta đấy à? Giờ ta đã trở thành Tế Ti rồi nhỉ.”
Tế Ti là thân phận tôn quý nhất ở Côn Luân, thậm chí cả thiên hạ cũng phải kính nể. Nhưng vị trí mà bao người mơ tưởng ấy, trong mắt Đồng Quang lại chỉ là lời châm biếm nhẹ nhàng.
Đó chính là ranh giới của hắn.
Sau đó, mọi chuyện dường như dần tốt hơn.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, núi Côn Luân đạt đến địa vị chưa từng có. Đại Tế Ti Đồng Quang nhờ võ công vô địch và phong cách hành xử nhân hậu, được người đời tự nguyện tôn xưng là Tôn Chủ. Tôn Chủ của giang hồ, địa vị chẳng kém gì đế vương chốn triều đình.
Thế nhưng, hắn chưa từng cao cao tại thượng, mà sống tiêu dao tự tại.
Nhiều người từng thấy hắn ngồi bên cạnh ăn xin tán gẫu, cũng từng thấy hắn ở quán trà lắng nghe tiên sinh kể chuyện xưa…
Nhưng, hắn đã cô đơn quá lâu.
Sự tự giam cầm từ nhỏ không phải một sớm một chiều có thể xóa bỏ. Cho nên, Đồng Quang không nhớ người.
Những người hắn từng cứu, từng giúp có vô số. Thế nhưng hắn chẳng nhớ ai.
Trưởng quầy mập từng nói: “Hắn có đại ái, nhưng vô tình.”
Suy nghĩ lạc quá xa, đến lúc hắn hoàn hồn thì Đồ Tam đã chết rồi.
Cùng với sự tan biến của sinh mệnh Đồ Tam, căn lầu hai tầng đã sụp đổ thành từng mảnh vụn rất nhanh bị rêu xanh phủ kín. Mà băng tuyết vốn bao phủ khắp nơi cũng tan đi rất nhanh.
Quan Nam kiên nhẫn ở bên cạnh Thư Tửu, lắng nghe Lý Nguyệt Hoa kể khổ.
Chỉ nhìn dáng vẻ nàng, Quan Nam đã đoán được rồi, hẳn là trong lúc ở Lang Hoàn bị biến thành thuốc dẫn, liều lượng đã quá mức.
Điều khiến bọn họ không ngờ tới, đó là tay chân nàng đều bị Tô Tam nghiền nát, chỉ để ngăn nàng chạy trốn. Còn hình dạng quái dị chẳng giống người kia lại là hai cha con hợp lực gây ra.
Thư Tửu nghe mà nhíu chặt mày. Trong mắt nàng, Lý Nguyệt Hoa trong câu chuyện này rõ ràng là một người bị hại. Cứu người hóa ra lại cứu sai.
Ánh mắt Lý Nguyệt Hoa hơi dại đi. Kỳ lạ là, khi mới lấy được nội đan, nàng từng rất vui vì có thể sống thêm mười năm nữa. Nhưng kể lại chuyện cũ cho đám người xa lạ này nghe, nàng lại thấy thương hại chính mình.
Thậm chí còn sinh lòng oán hận với Tô Tam.
Sống trong những ngày tăm tối cùng cực như thế, tại sao lại còn bắt ép bản thân phải sống tiếp nữa?
Thật đáng buồn, đến cả cái chết nàng cũng không thể tự cầu lấy cho mình.
Nàng mở miệng cầu xin, hy vọng nữ tử trước mắt người duy nhất từng lộ ra vẻ thương cảm với mình có thể cho nàng một cái chết nhanh gọn.
Nữ tử ấy mang theo một thanh đoản đao, trông có chút quen mắt, nhưng nàng đã sống trong mê mê man man suốt hơn mười năm, ký ức đều mơ hồ hỗn loạn, tự nhiên không nhớ nổi mình từng gặp ở đâu.
Nếu có thể nhận ra, hẳn sẽ nhớ được quãng thời gian tuổi trẻ sôi nổi đầy máu lửa, từng không sợ trời không sợ đất mà muốn thách đấu thành chủ thành Đôn Hoàng, nhờ vậy mà vô tình quen biết với Lý Túc Túc của Thập Tứ Chu.
Thanh đao hình trăng khuyết tên là Thương Hà Vãn Nguyệt kia danh tiếng lẫy lừng, bởi vì không ít hồn ma đã chết dưới lưỡi đao ấy.
Chỉ là, hiện tại Lý Nguyệt Hoa đã không còn nhớ gì nữa. Nhưng nàng biết nữ tử này có thể giết được mình, vì vậy đôi mắt đẫm lệ nhìn sang nàng ta.
Thư Tửu hiểu ý nàng. Nhưng nàng sẽ không ra tay. Giết người là việc quá thử thách lòng người, nàng không dám, cũng không thể, lại càng không muốn.
Ngay lúc nàng lùi về sau, ánh mắt đã lụi tàn của Lý Nguyệt Hoa lại lần nữa sáng rực lên.
Đồng Quang nhìn nàng bằng ánh mắt vừa xa cách vừa thương hại, nghe được tiếng thở dài kéo dài của Tôn chủ, còn chưa kịp hỏi một câu “Tôn chủ là từ đâu đến” tim nàng trong lồng ngực đã ngừng đập.
Nàng ngã xuống đám rêu xanh đầy sức sống. Rêu mọc cực nhanh, chưa đầy chốc lát đã nuốt chửng nửa thân thể nàng. Trước khi nhắm mắt, nàng thấy cô nương kia đang cầm dù, còn Tôn chủ cúi người đứng bên cạnh, hai người vừa đi vừa trò chuyện lác đác, dường như đang nói về Tàn Mị.
À, thì ra đây chính là cây dù Tàn Mị.
Ánh mắt cuối cùng của Lý Nguyệt Hoa rơi lên chiếc dù, chỉ thấy trên mặt dù chầm chậm nở ra mấy đóa kim liên, ước chừng năm đóa. Lúc này nàng mới nhớ lại cuốn sách mà lão đầu ở Thần Tâm Môn bắt nàng chép lại khi giam cầm nàng nhiều năm trước. Trong sách ấy từng nhắc đến cây dù này.
Tàn Mị, Tàn Mị, trói hồn khống tâm, sen nở chín đóa, vạn vật quy hư.
Nàng nhớ ra rồi, thì ra nàng có thể trả lời câu hỏi của cô nương ấy. Chỉ là… đáng tiếc quá thôi.
Tầm nhìn của nàng càng lúc càng mơ hồ, những ký ức ở Thần Tâm Môn lướt qua trong đầu như đèn kéo quân, thật xa xôi biết bao…
Thư Tửu trở mình trèo lên lưng Đà Đà, nhìn thấy đôi mắt đã khép của Lý Nguyệt Hoa lại rơi ra một giọt lệ, rơi đúng lên mặt trống đã rách.
“Bùm bùm bùm—”
Không ai đánh mà vang, âm thanh dội khắp thung lũng núi rừng.
Tư Cống Hi đi bên cạnh, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Quan Nam không quay đầu lại, một tay nắm dây cương, một tay xoa chuỗi Phật châu đã đứt sợi, đáp: “Chuyện giữa Lang Hoàn và Lý Nguyệt Hoa đã kết thúc, không ai còn nợ ai nữa.”
Nàng nghe không hiểu, nhưng với những chuyện này cũng không tò mò. Thứ khiến nàng để tâm chỉ là chiếc dù Tàn Mị của Thư Tửu.
Sương mù trong núi rừng đã tan, con đường núi quanh co ngoằn ngoèo dần trở nên rõ ràng. Nhưng do quanh năm ẩm ướt, mặt đường khó tránh khỏi bùn lầy trơn trượt. Quan Nam chăm chú quan sát đường đi, cẩn thận chọn lối dễ bước để tránh làm cô nương đang ngủ say trên lưng ngựa bị xóc nảy.
Quan Nam nghĩ, nhất định là do suốt dọc đường không nghỉ ngơi được tử tế, cô nương yếu đuối này mà có thể đi một mình đến tận Thính Tuyết Tiểu Trúc đã là không dễ gì rồi. Giờ mọi chuyện đã xong, tháo bỏ toàn bộ gánh nặng, cơn buồn ngủ kéo đến cũng là điều dễ hiểu.
Suốt quãng đường này, bao nhiêu anh hùng hào kiệt đều bị vây khốn trong núi rừng, mà nàng lại có thể yên ổn xuất hiện ở Thính Tuyết Tiểu Trúc quả thật là người có bí ẩn khiến kẻ khác không ngừng tò mò.
Đà Đà cố ý giẫm móng trước bên trái vào một vũng bùn, bùn văng đầy lên cả người y và Tư Cống Hi.
Cô nàng yểu điệu kia khúc khích cười: “Linh mã hiểu lòng người, có vẻ Quan Nam công tử đoán sai rồi.”
Quan Nam hừ nhẹ, quay đầu đi, liếc nhìn lớp bùn lấm lem trên người, trong lòng âm thầm tính toán còn bao lâu nữa mới quay lại được Đôn Hoàng.
“Công tử từng quen biết Thư Tửu muội muội từ trước à?”
Tư Cống Hi đưa tay vén mớ tóc vướng trên mặt Thư Tửu, thấy nàng thoải mái dụi đầu vào cổ Đà Đà, rồi tự nhiên rút tay lại, dường như động tác này đã làm qua hàng ngàn hàng vạn lần, dường như nàng vốn quen với việc chăm sóc người khác.
Nhưng làn da nàng và đôi tay ấy lại trắng trẻo mịn màng chẳng khác gì những tiểu thư khuê các, rõ ràng chẳng giống người hay làm việc tay chân.
Quan Nam thì chưa từng nghe nói Thư Tửu quen biết ai khác ngoài các chủ của các lâu đài. Ngay cả y cũng chỉ là gặp qua một lần, chưa chắc cô nương lạnh lùng kia đã nhớ nổi mặt y. Huống hồ gì là tên Tư Cống Hi không biết từ đâu chui ra này.
Chỉ là, trên đường vô tình nhặt được cô nương bị mắc kẹt trong rừng, trùng hợp là nàng còn cứu y một lần, kéo y ra khỏi vùng khí độc. Nếu không, y hẳn sẽ còn bị vây khốn thêm một đoạn thời gian nữa. Mà thời gian đó nếu bị lỡ, chưa chắc bây giờ kết cục sẽ như thế này.
Suy nghĩ một lúc, y trả lời: “Ừ, từng quen biết, trước đây có uống rượu vài lần ở Đôn Hoàng, xem như là bạn có duyên.”
Y nói “vài lần”, trong lòng hơi chột dạ, rõ ràng chỉ có một lần, còn bị cô nương ấy chuốc cho say mèm.
Tư Cống Hi thốt lên đầy kinh ngạc: “Thì ra là vậy! Ta bảo sao, trước nay chưa từng nghe nói công tử từng gần gũi với bất kỳ cô nương nào. Nhìn người bảo vệ nàng như thế, ta còn tưởng là…”
Câu này, Quan Nam không trả lời. Y thật sự không giỏi ứng phó với kiểu nữ tử như vậy, nói chuyện vòng vo, ám chỉ trong lời, điều muốn nói gần như viết rõ trên mặt rồi. Y lười đáp lời, lần này cũng không ngoại lệ.
Tư Cống Hi liếc trộm vẻ mặt của y, biết mình nói lỡ, liền mím môi cúi đầu, cả đoạn đường dài sau đó cũng không mở miệng thêm lần nào nữa.
Mãi đến khi cô nương trên lưng ngựa tỉnh dậy.
Thư Tửu mơ màng tỉnh lại, toàn thân nhức mỏi, nàng xoay cổ một chút mới phản ứng lại được tình huống hiện tại.
Lúng túng bảo Đà Đà dừng lại.
“Muội đói rồi à?”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Côn Luân, Đồng Quang nghiêng đầu làm như không nghe thấy gì.
Những tháng ngày ở núi Côn Luân, hắn đã chia thành hai giai đoạn, lấy độ tuổi làm ranh giới chăng?
Có lẽ chính là từ khoảnh khắc lão già Thánh Huy qua đời.
Từ khi bước chân vào Côn Luân, hắn luôn theo sát Thánh Huy. Nghĩ lại những ngày ấy, hắn chỉ cảm thấy nực cười.
Trong mắt người ngoài, hắn vinh quang vô hạn, còn nhỏ tuổi đã là đệ tử được Đại Tế Ti sủng ái nhất, đi đến đâu cũng có người đi theo, cả núi Côn Luân không ai dám nói một lời trái ý. Nhưng chẳng ai biết hắn đã chịu bao nhiêu khổ sở không dành cho người thường.
Hắn chưa bao giờ cho rằng những lời tâng bốc đó là điều đáng tự hào, ngược lại chỉ cảm thấy phiền phức.
Về sau, Thánh Huy chết.
Đám thần lệnh sứ kinh hoàng ùa vào đại điện, chỉ thấy Thánh Huy đã cứng đờ. Mà tiểu đồ đệ được hắn yêu quý nhất lại chẳng có mặt. Mọi người tìm một vòng, mới phát hiện hắn đang ngồi xổm bên Nguyệt Trì rửa tay, nét mặt dửng dưng khiến người ta không dám lại gần.
Ước chừng một canh giờ sau, hắn mới quay đầu, thấy một đám người quỳ kín đất. Đột nhiên, hắn cất giọng hỏi: “Đất có lạnh không?”
Không ai dám trả lời. Hai người đứng sau cùng mới vừa được chọn làm thần lệnh sứ, chưa từng gặp vị quý nhân kia, nhưng lại nghe không ít truyền thuyết về hắn, người gần với thần nhất trong lịch sử Côn Luân.
Bọn họ nghĩ rằng, kẻ ở bên cạnh Đại Tế Ti nhiều năm như vậy, lẽ nào không phải hạng người tàn nhẫn?
Nào ngờ chỉ bốn chữ nhàn nhạt đó cũng đủ khiến hai kẻ trẻ tuổi sợ đến mặt mày tái mét.
Ai ngờ Đồng Quang chỉ cười nhạt, nói: “Này, hai đứa nhỏ kia, lại đây. Còn lại lui hết đi.”
Hắn chống tay chống cả người, uể oải tựa người xuống, mão Nguy Bạch (*) để sang một bên, đuôi tóc lượn sóng trên mặt hồ, ngẩng đầu nheo mắt để mặc ánh trăng rọi lên mặt.
* mũ
Đám thần lệnh sứ đưa mắt nhìn nhau. Dù biết Đồng Quang đã nhiều năm, nhưng giao tiếp trực tiếp với hắn lại vô cùng ít ỏi. Tính ra, hắn gần như chưa từng chủ động nói chuyện với họ, mỗi lần đều đứng lạnh lùng phía sau, sắc mặt xa cách, hờ hững.
Không ai đoán được tính tình chủ nhân mới này, đành âm thầm lui xuống.
Một thần lệnh sứ bên phải cất tiếng, giọng vẫn hơi run: “Tế Ti đại nhân, thời tiết trở lạnh, y phục ngài bị nước hồ thấm ướt rồi, để thuộc hạ giúp ngài thay đồ.”
Đồng Quang nghe vậy, trong lòng khẽ động, chậm rãi mở mắt, nhìn thiếu niên trước mặt. Vào Côn Luân khi đó, hắn e là còn nhỏ hơn thiếu niên này. Trên khuôn mặt đứa trẻ vẫn còn nét ngây thơ, hai bên khóe miệng có lúm đồng tiền sâu mỗi khi cất lời.
Hắn mỉm cười, nhẹ giọng: “À, ngươi đang gọi ta đấy à? Giờ ta đã trở thành Tế Ti rồi nhỉ.”
Tế Ti là thân phận tôn quý nhất ở Côn Luân, thậm chí cả thiên hạ cũng phải kính nể. Nhưng vị trí mà bao người mơ tưởng ấy, trong mắt Đồng Quang lại chỉ là lời châm biếm nhẹ nhàng.
Đó chính là ranh giới của hắn.
Sau đó, mọi chuyện dường như dần tốt hơn.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, núi Côn Luân đạt đến địa vị chưa từng có. Đại Tế Ti Đồng Quang nhờ võ công vô địch và phong cách hành xử nhân hậu, được người đời tự nguyện tôn xưng là Tôn Chủ. Tôn Chủ của giang hồ, địa vị chẳng kém gì đế vương chốn triều đình.
Thế nhưng, hắn chưa từng cao cao tại thượng, mà sống tiêu dao tự tại.
Nhiều người từng thấy hắn ngồi bên cạnh ăn xin tán gẫu, cũng từng thấy hắn ở quán trà lắng nghe tiên sinh kể chuyện xưa…
Nhưng, hắn đã cô đơn quá lâu.
Sự tự giam cầm từ nhỏ không phải một sớm một chiều có thể xóa bỏ. Cho nên, Đồng Quang không nhớ người.
Những người hắn từng cứu, từng giúp có vô số. Thế nhưng hắn chẳng nhớ ai.
Trưởng quầy mập từng nói: “Hắn có đại ái, nhưng vô tình.”
Suy nghĩ lạc quá xa, đến lúc hắn hoàn hồn thì Đồ Tam đã chết rồi.
Cùng với sự tan biến của sinh mệnh Đồ Tam, căn lầu hai tầng đã sụp đổ thành từng mảnh vụn rất nhanh bị rêu xanh phủ kín. Mà băng tuyết vốn bao phủ khắp nơi cũng tan đi rất nhanh.
Quan Nam kiên nhẫn ở bên cạnh Thư Tửu, lắng nghe Lý Nguyệt Hoa kể khổ.
Chỉ nhìn dáng vẻ nàng, Quan Nam đã đoán được rồi, hẳn là trong lúc ở Lang Hoàn bị biến thành thuốc dẫn, liều lượng đã quá mức.
Điều khiến bọn họ không ngờ tới, đó là tay chân nàng đều bị Tô Tam nghiền nát, chỉ để ngăn nàng chạy trốn. Còn hình dạng quái dị chẳng giống người kia lại là hai cha con hợp lực gây ra.
Thư Tửu nghe mà nhíu chặt mày. Trong mắt nàng, Lý Nguyệt Hoa trong câu chuyện này rõ ràng là một người bị hại. Cứu người hóa ra lại cứu sai.
Ánh mắt Lý Nguyệt Hoa hơi dại đi. Kỳ lạ là, khi mới lấy được nội đan, nàng từng rất vui vì có thể sống thêm mười năm nữa. Nhưng kể lại chuyện cũ cho đám người xa lạ này nghe, nàng lại thấy thương hại chính mình.
Thậm chí còn sinh lòng oán hận với Tô Tam.
Sống trong những ngày tăm tối cùng cực như thế, tại sao lại còn bắt ép bản thân phải sống tiếp nữa?
Thật đáng buồn, đến cả cái chết nàng cũng không thể tự cầu lấy cho mình.
Nàng mở miệng cầu xin, hy vọng nữ tử trước mắt người duy nhất từng lộ ra vẻ thương cảm với mình có thể cho nàng một cái chết nhanh gọn.
Nữ tử ấy mang theo một thanh đoản đao, trông có chút quen mắt, nhưng nàng đã sống trong mê mê man man suốt hơn mười năm, ký ức đều mơ hồ hỗn loạn, tự nhiên không nhớ nổi mình từng gặp ở đâu.
Nếu có thể nhận ra, hẳn sẽ nhớ được quãng thời gian tuổi trẻ sôi nổi đầy máu lửa, từng không sợ trời không sợ đất mà muốn thách đấu thành chủ thành Đôn Hoàng, nhờ vậy mà vô tình quen biết với Lý Túc Túc của Thập Tứ Chu.
Thanh đao hình trăng khuyết tên là Thương Hà Vãn Nguyệt kia danh tiếng lẫy lừng, bởi vì không ít hồn ma đã chết dưới lưỡi đao ấy.
Chỉ là, hiện tại Lý Nguyệt Hoa đã không còn nhớ gì nữa. Nhưng nàng biết nữ tử này có thể giết được mình, vì vậy đôi mắt đẫm lệ nhìn sang nàng ta.
Thư Tửu hiểu ý nàng. Nhưng nàng sẽ không ra tay. Giết người là việc quá thử thách lòng người, nàng không dám, cũng không thể, lại càng không muốn.
Ngay lúc nàng lùi về sau, ánh mắt đã lụi tàn của Lý Nguyệt Hoa lại lần nữa sáng rực lên.
Đồng Quang nhìn nàng bằng ánh mắt vừa xa cách vừa thương hại, nghe được tiếng thở dài kéo dài của Tôn chủ, còn chưa kịp hỏi một câu “Tôn chủ là từ đâu đến” tim nàng trong lồng ngực đã ngừng đập.
Nàng ngã xuống đám rêu xanh đầy sức sống. Rêu mọc cực nhanh, chưa đầy chốc lát đã nuốt chửng nửa thân thể nàng. Trước khi nhắm mắt, nàng thấy cô nương kia đang cầm dù, còn Tôn chủ cúi người đứng bên cạnh, hai người vừa đi vừa trò chuyện lác đác, dường như đang nói về Tàn Mị.
À, thì ra đây chính là cây dù Tàn Mị.
Ánh mắt cuối cùng của Lý Nguyệt Hoa rơi lên chiếc dù, chỉ thấy trên mặt dù chầm chậm nở ra mấy đóa kim liên, ước chừng năm đóa. Lúc này nàng mới nhớ lại cuốn sách mà lão đầu ở Thần Tâm Môn bắt nàng chép lại khi giam cầm nàng nhiều năm trước. Trong sách ấy từng nhắc đến cây dù này.
Tàn Mị, Tàn Mị, trói hồn khống tâm, sen nở chín đóa, vạn vật quy hư.
Nàng nhớ ra rồi, thì ra nàng có thể trả lời câu hỏi của cô nương ấy. Chỉ là… đáng tiếc quá thôi.
Tầm nhìn của nàng càng lúc càng mơ hồ, những ký ức ở Thần Tâm Môn lướt qua trong đầu như đèn kéo quân, thật xa xôi biết bao…
Thư Tửu trở mình trèo lên lưng Đà Đà, nhìn thấy đôi mắt đã khép của Lý Nguyệt Hoa lại rơi ra một giọt lệ, rơi đúng lên mặt trống đã rách.
“Bùm bùm bùm—”
Không ai đánh mà vang, âm thanh dội khắp thung lũng núi rừng.
Tư Cống Hi đi bên cạnh, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Quan Nam không quay đầu lại, một tay nắm dây cương, một tay xoa chuỗi Phật châu đã đứt sợi, đáp: “Chuyện giữa Lang Hoàn và Lý Nguyệt Hoa đã kết thúc, không ai còn nợ ai nữa.”
Nàng nghe không hiểu, nhưng với những chuyện này cũng không tò mò. Thứ khiến nàng để tâm chỉ là chiếc dù Tàn Mị của Thư Tửu.
Sương mù trong núi rừng đã tan, con đường núi quanh co ngoằn ngoèo dần trở nên rõ ràng. Nhưng do quanh năm ẩm ướt, mặt đường khó tránh khỏi bùn lầy trơn trượt. Quan Nam chăm chú quan sát đường đi, cẩn thận chọn lối dễ bước để tránh làm cô nương đang ngủ say trên lưng ngựa bị xóc nảy.
Quan Nam nghĩ, nhất định là do suốt dọc đường không nghỉ ngơi được tử tế, cô nương yếu đuối này mà có thể đi một mình đến tận Thính Tuyết Tiểu Trúc đã là không dễ gì rồi. Giờ mọi chuyện đã xong, tháo bỏ toàn bộ gánh nặng, cơn buồn ngủ kéo đến cũng là điều dễ hiểu.
Suốt quãng đường này, bao nhiêu anh hùng hào kiệt đều bị vây khốn trong núi rừng, mà nàng lại có thể yên ổn xuất hiện ở Thính Tuyết Tiểu Trúc quả thật là người có bí ẩn khiến kẻ khác không ngừng tò mò.
Đà Đà cố ý giẫm móng trước bên trái vào một vũng bùn, bùn văng đầy lên cả người y và Tư Cống Hi.
Cô nàng yểu điệu kia khúc khích cười: “Linh mã hiểu lòng người, có vẻ Quan Nam công tử đoán sai rồi.”
Quan Nam hừ nhẹ, quay đầu đi, liếc nhìn lớp bùn lấm lem trên người, trong lòng âm thầm tính toán còn bao lâu nữa mới quay lại được Đôn Hoàng.
“Công tử từng quen biết Thư Tửu muội muội từ trước à?”
Tư Cống Hi đưa tay vén mớ tóc vướng trên mặt Thư Tửu, thấy nàng thoải mái dụi đầu vào cổ Đà Đà, rồi tự nhiên rút tay lại, dường như động tác này đã làm qua hàng ngàn hàng vạn lần, dường như nàng vốn quen với việc chăm sóc người khác.
Nhưng làn da nàng và đôi tay ấy lại trắng trẻo mịn màng chẳng khác gì những tiểu thư khuê các, rõ ràng chẳng giống người hay làm việc tay chân.
Quan Nam thì chưa từng nghe nói Thư Tửu quen biết ai khác ngoài các chủ của các lâu đài. Ngay cả y cũng chỉ là gặp qua một lần, chưa chắc cô nương lạnh lùng kia đã nhớ nổi mặt y. Huống hồ gì là tên Tư Cống Hi không biết từ đâu chui ra này.
Chỉ là, trên đường vô tình nhặt được cô nương bị mắc kẹt trong rừng, trùng hợp là nàng còn cứu y một lần, kéo y ra khỏi vùng khí độc. Nếu không, y hẳn sẽ còn bị vây khốn thêm một đoạn thời gian nữa. Mà thời gian đó nếu bị lỡ, chưa chắc bây giờ kết cục sẽ như thế này.
Suy nghĩ một lúc, y trả lời: “Ừ, từng quen biết, trước đây có uống rượu vài lần ở Đôn Hoàng, xem như là bạn có duyên.”
Y nói “vài lần”, trong lòng hơi chột dạ, rõ ràng chỉ có một lần, còn bị cô nương ấy chuốc cho say mèm.
Tư Cống Hi thốt lên đầy kinh ngạc: “Thì ra là vậy! Ta bảo sao, trước nay chưa từng nghe nói công tử từng gần gũi với bất kỳ cô nương nào. Nhìn người bảo vệ nàng như thế, ta còn tưởng là…”
Câu này, Quan Nam không trả lời. Y thật sự không giỏi ứng phó với kiểu nữ tử như vậy, nói chuyện vòng vo, ám chỉ trong lời, điều muốn nói gần như viết rõ trên mặt rồi. Y lười đáp lời, lần này cũng không ngoại lệ.
Tư Cống Hi liếc trộm vẻ mặt của y, biết mình nói lỡ, liền mím môi cúi đầu, cả đoạn đường dài sau đó cũng không mở miệng thêm lần nào nữa.
Mãi đến khi cô nương trên lưng ngựa tỉnh dậy.
Thư Tửu mơ màng tỉnh lại, toàn thân nhức mỏi, nàng xoay cổ một chút mới phản ứng lại được tình huống hiện tại.
Lúng túng bảo Đà Đà dừng lại.
“Muội đói rồi à?”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 38: Nguyệt Hoa Thần Tâm.
10.0/10 từ 42 lượt.