Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 36: Ta nên cảm ơn ngươi như thế nào.

74@-

Thư Tửu cầm chuỗi Phật châu trong tay, lấy tuyết dưới đất lau sạch rồi mới nhét vào túi tay áo. Khóe mắt liếc thấy Quan Nam như muốn nói lại thôi, nàng giả vờ như không nhìn thấy.


“Nguyệt Hoa, còn đau không?”


Lang Hoàn nới lỏng cánh tay đang ôm lấy nàng ta, để nàng ta thoải mái hơn. Nghe thấy nhịp thở của nàng dần chậm lại, hắn mới có phần yên tâm. Nhưng tình trạng của nàng rõ ràng chẳng khá hơn chút nào, cứ tiếp tục thế này, e rằng chẳng sống được bao lâu nữa.


Hắn cụp mắt xuống, không rõ chuỗi Phật châu kia rốt cuộc có lai lịch gì mà lại có uy lực lớn đến thế, chỉ một hạt thôi mà đã có thể áp chế được huyết Linh Lung. Có vẻ muốn Nguyệt Hoa hồi phục, cuối cùng vẫn phải dựa vào Thư Tửu.


Nghĩ đến đây, hắn mỉm cười ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ.


Quả là một người thần bí khó dò, trước nay chưa từng nghe đến tên, vừa xuất hiện đã mang trong người huyết Linh Lung, lại còn họ Thư nữa chứ.


Một lúc sau, hắn hỏi: “Ta phải cảm tạ ngươi thế nào đây?”


Thư Tửu sau khi trải qua bao chuyện, lòng tham đã không còn đơn giản. Nàng không chỉ muốn hắn giúp mình giải trừ khế ước với dù Tàn Mị, mà còn muốn chiếc trống tay của hắn. Nàng cũng rất tò mò về người con gái nằm trong lòng hắn rốt cuộc là gì.


Nàng chần chừ chưa mở miệng ngay.


Ánh mặt trời chiếu vào, bóng nàng và Quan Nam nghiêng nghiêng in trên mặt tuyết, có một đoạn còn chồng lên nhau.


Đồng Quang đang cưỡi trên lưng Tu Tu, thong thả đi tới trước mặt nàng, vẫy tay: “Đứng dưới nắng lâu dễ phơi nắng đấy, có gì cứ qua đây nói.”


Nhìn dáng vẻ ung dung thản nhiên của hắn, Thư Tửu như được tiếp thêm dũng khí, bước về phía hắn, nhưng giữa đường lại bị ai đó túm lấy cổ chân.


Bàn tay kia nhanh như chớp siết vào da thịt nàng, cơn đau truyền từ bàn chân khiến toàn thân nàng như bị rút sạch sức lực, ngã nhào về phía trước.



Trái ngược với sự chật vật và đau đớn của nàng, là gương mặt đầy thỏa mãn của Nguyệt Hoa. Khóe miệng cong lên để lộ hai chiếc răng nanh, còn bật ra tiếng cười khanh khách.


“Cẩn thận!”


Quan Nam hành động chẳng hề chậm hơn tiếng gọi, nhưng do không để ý, nên y cũng chẳng ngờ được bàn tay tưởng như mềm nhũn vô lực kia lại có sức mạnh đến thế.


Đúng lúc đó, một lưỡi dao từ gốc cây trước mặt bay ra, chặt đứt bàn tay kia.


Quan Nam nhân cơ hội ôm lấy Thư Tửu lùi về phía gốc cây. Lúc này y mới nhìn rõ lưỡi dao kia, là dao của Lý Túc Túc.


Y quay đầu nhìn quanh, dưới gốc cây không hề có thêm ai khác, chỉ có một con ngựa. Vậy là ai đã phóng dao cứu Thư Tửu?


“Đây là cách ngươi cảm tạ người khác sao?”


Tư Cống Hi ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thương của Thư Tửu, quay đầu lại nhìn Lang Hoàn, sắc mặt sa sầm.


Lang Hoàn chỉ cúi đầu, ôm chặt người con gái trong lòng.


Bàn tay vừa bị chặt đứt ấy đang teo lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.


Đồng Quang nói: “Có điều gì đó không ổn. Để Quan Nam đi dò xét thử xem.”


Lời vừa dứt, Quan Nam đã lên tiếng, bảo Thư Tửu cưỡi lên ngựa, còn y đi xử lý hai kẻ kia. Lý Túc Túc vốn có rất nhiều kẻ thù trong giang hồ, lại biến mất suốt nửa năm, hiện những kẻ thù cũ vẫn đang ráo riết truy lùng tung tích. Giờ y không muốn để quá nhiều người biết Thương Hà Vãn Nguyệt đang nằm trong tay Thư Tửu, kẻo bị lợi dụng mà gây nguy hiểm cho nàng.


Chuyện này vẫn cần bàn kỹ sau khi rời khỏi đây, cũng nên hỏi rõ ràng mối quan hệ giữa Thư Tửu và Lý Túc Túc là gì.


Thư Tửu nắm lấy tay y đưa tới, thuận lợi ngồi lên lưng ngựa, nói: “Không được, ta còn có chuyện muốn hắn giúp.”



Nàng lộ vẻ khó xử, nhìn Quan Nam và Tư Cống Hi vài lần.


Đồng Quang lại ngồi trên cành cây, tựa vào thân, nhắm mắt dưỡng thần. Ngay khoảnh khắc nàng bị túm lấy chân, hắn cũng dốc sức ra ngoài, giờ khí huyết yếu đi trông thấy. Vừa rồi hắn kiểm tra, ấn hoa sen trên chiếc dù Tàn Mị đã co lại một nửa.


Hiểu được sự do dự của nàng, Đồng Quang chậm rãi mở mắt, hình ảnh trước mắt nhòe đi một lúc mới rõ ràng, hắn nói: “Không sao. Ngươi mang theo dù Tàn Mị, sớm muộn gì cũng lộ ra thôi. Là phúc hay họa còn chưa biết, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Kẻ đang nằm kia dùng tà vật rất quái lạ, để Quan Nam qua đó, bọn họ không dám làm hại hắn.”


Nghĩ đến chuỗi Phật châu và kiếm truyền thế của Quan Nam, hắn lẩm bẩm rất khẽ:“Có muốn cũng chẳng làm gì được đâu.”


Thư Tửu gật đầu, lấy dù Tàn Mị từ lưng ngựa, cẩn trọng giơ ra trước mặt Quan Nam, nhỏ giọng nói: “Huynh giúp ta hỏi hắn một câu… Hắn có biết về dù Tàn Mị không, và làm sao để giải được nó?”


Còn chưa kịp để Quan Nam lên tiếng, Tư Cống Hi đã giành lời trước: “Dù Tàn Mị?”


Thư Tửu vội vã ngậm miệng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Quan Nam.


Quan Nam hiểu được ánh mắt ra hiệu của nàng, liền đẩy chiếc ô về phía nàng: “Cất kỹ đi.”


Loại vật này chỉ từng thấy trong sách, lần đầu tận mắt chứng kiến, khó tránh khỏi thấy mới mẻ. Y nhớ rất rõ, trong truyền thuyết, dù Tàn Mị là thánh vật của tà giáo nơi sơn ngoại, có thể đoạt hồn người, giết người trong vô tâm… Nói chung là một thứ vũ khí sắc bén. Nhưng người đời nay chưa ai từng thấy tận mắt, thời gian trôi qua, cũng chỉ xem đó là chuyện hoang đường.


Huống chi, tà giáo nơi sơn ngoại ấy có thực sự tồn tại hay không, cũng không ai rõ. Bởi lẽ, ranh giới xa nhất mà họ có thể đặt chân tới, cũng chỉ là núi Côn Luân, bên ngoài là một tầng kết giới ánh vàng lấp lánh như sóng nước.


Chưa ai từng vượt qua, nhưng người dám thách thức thì chưa bao giờ thiếu. Dù sao ai lại không muốn thành tiên thành thần?


Quan Nam thu lại suy nghĩ, rút kiếm bên hông ra, đặt sát bên chân Nguyệt Hoa, nói: “Chỗ này cũng từng làm nàng bị thương đúng không? Người đời đều bảo ta tính khí ôn hòa, các ngươi cũng nghĩ thế sao?”


“Ngươi muốn gì?” Lang Hoàn thều thào, Nguyệt Hoa vừa mới cầu xin y cứu mình, hắn chỉ cười khổ suốt một lúc lâu. Thế cục trước mắt đã quá rõ ràng, hắn hoàn toàn không thể giành lại Thư Tửu từ tay Quan Nam, vậy thì chỉ còn một nước cờ cuối.


Kiếm Truyền Thế sắc bén vô cùng, mới chạm nhẹ vào chân nàng, máu đã ứa ra ào ạt. Nguyệt Hoa giãy giụa muốn trốn, vừa liếc qua đã thấy Lang Hoàn lơi tay, tâm tư của cả hai người hiển lộ rõ ràng.



“Dừng tay! Dừng tay!” Lang Hoàn vươn tay ngăn lại: “Có gì thì cứ từ từ nói!”


Quan Nam ngẩng đầu cười khinh miệt: “Được, xem như báo thù việc nàng ta hút máu khi nãy. Tiếp theo, ta muốn nghiêm túc nói chuyện, xem xem ngươi có thể cứu cả hai các ngươi không.”


Thư Tửu nắm chặt dây cương, tập trung nhìn về phía họ. Mắt cá chân bỗng thấy lạnh buốt, nàng giật nảy mình, cúi đầu nhìn thấy Tư Cống Hi đang nhẹ nhàng thoa thuốc cho vết thương trên chân nàng. Động tác của nàng ấy vô cùng dịu dàng, thuốc mát lạnh phủ lên vết thương, dễ chịu vô cùng.


Tư Cống Hi chăm chú dùng khăn tay của mình băng bó vết thương cho Thư Tửu, rồi mới ngẩng đầu mỉm cười nói: “Nữ tử đều quý giá, bị thương thì phải chữa trị kịp thời, đừng để lại di chứng. Loại thuốc này là cố nhân tặng, giải trăm độc, trị được bách bệnh.”


Thư Tửu nhìn thấy khe nắp bình sứ trắng trong tay nàng ấy, họa tiết trên đó rất quen mắt, như đã từng thấy ở đâu đó.


Chỉ là hiện giờ nàng chẳng còn tâm trí đâu để để ý đến chuyện ấy, chỉ khẽ gật đầu, nói lời cảm ơn, rồi nhanh chóng quay lại theo dõi tình hình.


Nàng nghe thấy Lang Hoàn nói: “Được, ngươi nói đi. Chỉ cần ta làm được.”


Vẻ mặt hắn đầy tự tin khiến Thư Tửu thấp thoáng dấy lên một tia hy vọng.


Quan Nam đưa ngón tay chạm lên cây gậy gỗ: “Ừm, ta cũng mong là ngươi làm được. Nếu không, thì dù có phải đào sâu ba thước đất, ngươi cũng phải moi hết tất cả bí kíp của cha ngươi ra đưa cho ta. Nghe hiểu chưa Tô Tam?”


Lời vừa dứt, toàn thân Lang Hoàn run lên: “Ngươi… ta không hiểu ngươi đang nói cái gì! Tô Tam chết từ lâu rồi, ngươi đang nói nhảm!”


Quan Nam chẳng hề bất ngờ trước phản ứng của y, thậm chí còn thấy buồn cười: “Bên ngoài vẫn đồn rằng Lang Hoàn có đôi tay khéo léo, không chỉ tạo ra binh khí và cơ quan tinh xảo, mà còn biết cả thuật trường sinh bất lão. Ban đầu ta không tin, nhưng ngay khi nhìn thấy ngươi, ta bắt đầu nghi ngờ.”


Tuổi thực của Lang Hoàn hẳn đã ngoài bốn mươi, thế nhưng người đàn ông trước mắt lại chỉ trạc hai mươi mấy tuổi.


“Cho đến khi ngươi lấy ra cái trống lắc bằng da người đó, ta mới dám chắc ngươi không phải là Lang Hoàn.”


Từng chữ, từng tiếng, Quan Nam nói rõ ràng, truyền thẳng vào tai ba người đứng sau.



Quả nhiên là không phải. Rốt cuộc là do bản thân quá sơ suất, lại để bị mê hoặc bởi thủ đoạn tầm thường như thế.


Lang Hoàn giả kích động gào lên: “Đừng nói bừa! Chẳng lẽ chỉ vì thế lực của thành Đôn Hoàng lớn mà có thể vu oan người khác dễ dàng như vậy? Ta không phải Lang Hoàn, thì ai là? Mười mấy năm nay, tuy ta ẩn cư nơi núi rừng, nhưng người từng gặp ta không dưới trăm, ngươi nói không phải là không phải à?”


Nào ngờ hành động ấy chẳng khiến Quan Nam để tâm, y chỉ nhún vai: “Ngươi là ai, ta không quan tâm. Ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết cách giải trừ dù Tàn Mị.”


“Dù Tàn Mị? Ngươi có dù Tàn Mị? Chẳng phải chỉ là truyền thuyết sao?”


Thấy hắn vẫn còn dây dưa, Quan Nam mất kiên nhẫn, đâm mạnh kiếm vào vai Nguyệt Hoa, lưỡi kiếm xuyên qua, đầu mũi đâm vào bụng Lang Hoàn, vậy mà hắn vẫn chỉ lắp bắp không chịu nói.


Quan Nam thở dài một hơi: “Thì ra ngươi cũng vô dụng mà thôi. Hơn nữa, ngươi vốn là tà vật, giữ lại chỉ gây họa. Chi bằng ta trừ khử ngươi luôn bây giờ.”


Nguyệt Hoa không dám đưa tay ngăn kiếm của y. Đó là Truyền Thế, chính khí quá mạnh, chỉ khiến nàng chết nhanh hơn. Nàng chỉ có thể ngẩng đầu lên, vừa cầu xin vừa chửi bới “Lang Hoàn”.


“Ngươi mau nói cho hắn đi! Ngươi chỉ là đồ con hoang, còn giả vờ gì nữa!”


“… A Phỉ, xin ngươi, cứu ta đi. Chẳng phải ngươi từng nói sẽ trân quý ta như mạng sống sao? Ta sắp chết rồi…”



Nàng thực sự sợ chết, nên chẳng màng gì nữa, gọi thẳng hắn là “A Phỉ”.


Sắc mặt Lang Hoàn thay đổi, mấy lần hé môi mà chẳng nói nên lời. Cuối cùng chỉ ôm chặt lấy nàng, thì thầm: “Không sao đâu, Nguyệt Hoa, không sao đâu. Nàng sẽ không chết. Ta sẽ cứu nàng. Ta… ta còn một cách nữa.”


Hắn ngẩng đầu, nhìn Quan Nam, thần trí như mơ hồ, rồi khẽ cười nhẹ nhàng: “Mười ba năm rồi, chưa từng có ai vạch trần thân phận của ta. Ngươi nói đúng, ta không phải Lang Hoàn. Ta tên là Tô Việt Phỉ, chính là Tô Tam mà ngươi gọi. Mà nếu ngươi đã biết ta là Tô Tam, thì hẳn cũng hiểu, ta làm sao biết được cách giải dù Tàn Mị!”


Không biết hắn dùng thủ đoạn gì, chiếc trống da người lại hiện ra trong tay. Nhưng tay hắn lại giấu phía sau lưng Nguyệt Hoa, rồi lặng lẽ rút ra một viên thuốc từ ống tay áo, dịu dàng dỗ nàng uống vào.


“Thư Tửu, nhắc Quan Nam một tiếng. Tô Tam có điều không ổn, một phàm nhân mà lại luyện ra nội đan.”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 36: Ta nên cảm ơn ngươi như thế nào.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...