Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 35: Tâm tư của Lang Hoàn.

82@-

Trước mắt Thư Tửu là một màn đen kịt, giơ tay không thấy năm ngón. Cũng chính trong hoàn cảnh ấy, thính giác và khứu giác của nàng trở nên đặc biệt nhạy bén.


Nàng nghe rõ có người đang gọi mình, giọng nói vọng tới từ cả phía trên lẫn phía dưới, là giọng của Đồng Quang và Quan Nam. Giọng của Quan Nam đột ngột ngắt quãng, thay vào đó là tiếng binh khí va chạm dữ dội và tiếng trống lắc vang lên từng hồi, khiến tai nàng đau nhức.


Giọng của Đồng Quang cũng bị những âm thanh ấy lấn át, đứt đoạn.


Đột nhiên, nàng cảm thấy nơi mắt cá chân truyền đến cảm giác ẩm ướt, mềm mại, như có thứ gì đó đang chậm rãi bò lên dọc theo chân mình. Cả người Thư Tửu rùng mình, hoảng hốt co người lại. Nhưng chưa kịp phản ứng, một bàn tay từ phía sau thò ra, bịt chặt miệng nàng. Ngay sau đó là hơi thở nóng rẫy phả vào tai, mang theo mùi tanh nồng gắt mũi.


Nói là mùi tanh thì chưa đủ, bởi bên trong còn trộn lẫn một mùi phấn hương nồng đến mức khiến người ta buồn nôn.


Có tiếng “gù gù” như tiếng cổ họng kẻ lạ vang bên tai nàng:


“Đừng giãy giụa nữa, bọn họ tìm không thấy ngươi đâu.”


Số người Thư Tửu từng tiếp xúc không nhiều, nhưng giọng nói của người này lại vô cùng dễ nghe.


Chỉ là bàn tay ướt nhẹp kia bịt trên mặt nàng rất khó chịu, thứ đang quấn chặt lấy bắp chân nàng… không thể phân biệt rõ là thứ gì. Cảm giác mơ hồ, đáng sợ.


Người đó nói đúng, bọn họ thực sự không tìm ra nàng.


Phía trước, Quan Nam vung kiếm như ánh chớp, đỡ lấy từng mũi tên bay tới từ bốn phương tám hướng, lại còn phải che chở cho Tư Cống Hi. Việc Thư Tửu đột ngột biến mất khiến y cảm thấy vô cùng bất an. Nhìn thấy Lang Hoàn vẻ mặt ung dung thản nhiên như không, y càng thêm nôn nóng.


Cuối cùng khi mưa tên dừng lại, y còn chưa kịp th* d*c thì Lang Hoàn đã đứng dậy đi về phía y. Chiếc trống lắc trong tay y theo từng bước chân vang lên dồn dập, âm thanh mỗi lúc một dày, khiến mắt Quan Nam bắt đầu hoa lên.


Y như thấy có hai Lang Hoàn đang tiến tới. Khi hơi nghiêng đầu sang bên, lại thấy có hai Tư Cống Hi đang ôm tay, cố nén đau. Dần dần, y còn thấy một Thư Tửu đang mỉm cười tươi rói, tung tăng chạy nhảy ở phía xa, vẫy tay gọi y.


Y loạng choạng bước lên hai bước, nhưng lập tức bừng tỉnh, không đúng. Thư Tửu chưa bao giờ cười như vậy với y, bình thường ngay cả mở miệng nói chuyện còn khó, huống hồ là nở nụ cười rạng rỡ như thế?


Giả cả, tất cả đều là giả.



Thanh kiếm mềm lóe sáng ánh bạc được y đặt lên cánh tay, cắt một đường thật sâu. Máu lập tức trào ra, nhỏ từng giọt xuống đất, rồi nhanh chóng bị sàn nhà hấp thụ sạch sẽ.


Thấy vậy, một dự cảm bất an dâng lên trong lòng y. Hắn ngẩng đầu, nhận ra hoa văn tối màu trên chiếc trống lắc trong tay Lang Hoàn đã đỏ thêm một tầng.


Cùng lúc đó, trần nhà bắt đầu rỉ máu. Từng giọt treo lơ lửng trên đỉnh lò sưởi, rung rinh sắp rơi.


Tuyết bên ngoài chẳng rõ đã ngừng từ lúc nào. Từ đằng xa, y thấy một con ngựa đang giơ cao hai chân trước, có vẻ chính là ngựa của tiểu hòa thượng ở chùa Nhân Quả.


Tiếng vó ngựa vang vọng, từng tiếng, từng tiếng như chấn động cả căn nhà nhỏ mang tên “Thính Tuyết”.


Cảnh tượng ấy thật kỳ quái, chắc chắn là lại có cơ quan gì đó do Lang Hoàn bố trí. Quan Nam không thể thấy rõ người đang đứng trên lưng ngựa, thân hình phấp phới trong gió chính là Đồng Quang.


Xung quanh Đồng Quang tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt. Hai tay hắn chắp sau lưng, gương mặt mang theo cơn giận nhè nhẹ.


Vài hơi thở sau, căn nhà kia vẫn trơ trơ. Hắn từ từ nâng tay lên, lớp tuyết dày trên mặt đất lập tức bay vút lên, rồi mang theo sát khí cuồn cuộn lao thẳng về phía căn nhà gỗ.


Tuyết vốn nhẹ tênh, lúc này lại như từng mũi kiếm sắc bén xuyên thủng vách gỗ như xé giấy. Căn nhà gỗ hai tầng kỳ dị ấy sụp đổ ầm ầm trong nháy mắt.


Ngay khoảnh khắc đổ sụp, Đồng Quang đảo nhanh mắt, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.


Thấy rồi. Hắn phóng người tới, tung chân đá bay vật đang đè trên lưng nàng, đồng thời một tay ôm Thư Tửu vào lòng.


Người đã nằm trong vòng tay, nhưng nàng vẫn nhắm mắt, toàn thân mềm nhũn như thể treo lủng lẳng trên người hắn.


Hắn liếc nhìn bàn tay thò ra từ dưới tấm ván gỗ. Trắng nhợt, ẩm ướt, móng tay bị bào mòn trơ trụi, đầu ngón còn dính máu chưa khô.


Hắn hơi nhấc vai, đầu Thư Tửu liền nghiêng sang một bên, để lộ dấu răng còn hằn rõ trên cổ nàng, cùng mùi tanh và phấn hương nồng nặc chưa tan.


Thứ đó… đã hút máu của Thư Tửu.


Nghĩ đến đây khiến người ta phát cáu. Suốt dọc đường, hắn đã tốn không ít sức để che đi mùi trên người nàng, vậy mà trong sương độc vẫn bị lộ ra.



“Quả nhiên là một tiểu yêu phiền phức.”


Dù nói thế, giọng Đồng Quang lại mang theo một tia nhẹ nhõm. Hắn đưa tay đặt lên vết thương của nàng, ánh sáng nhàn nhạt lan ra từ lòng bàn tay, từng chút từng chút một.


Từ đỉnh đầu Thư Tửu, một con bướm bay ra, gần như trong suốt, vỗ cánh yếu ớt. Hắn dịu dàng nhìn theo, khẽ dặn: “Ăn no rồi thì quay về bảo vệ nàng.”


Đà Đà từ sớm đã ở gần nhất bên nàng, chỉ chờ Đồng Quang đưa người ra là lập tức tiếp nhận. Nghe xong lời hắn, nó không đi xa, chỉ dẫn Thư Tửu ẩn mình trong rừng cây.


Phía dưới đống gỗ vụn, tiếng trống lắc vẫn không cam lòng vang lên. Một lúc sau, một tiếng “ầm” lớn vang lên, mảnh vụn bắn tung tóe, Quan Nam cầm Truyền Thế lao vọt ra khỏi đống đổ nát.


Hành động nhanh chóng, dứt khoát, trong không trung chỉ còn lưu lại vài vệt tàn ảnh màu bạc, mũi kiếm đã thẳng tắp chỉ vào người Lang Hoàn. Áo bào y dính bụi, gò má cũng lem một mảng bẩn, nhưng lại chẳng hề có vẻ chật vật.


“Ta hỏi lại lần nữa, Thư Tửu đâu?”


Lang Hoàn ho khan vài tiếng, mềm nhũn ngã xuống đất, nở nụ cười chẳng mấy quan tâm, trên gương mặt dần dần hiện rõ vẻ xám ngoét: “Bị ăn rồi. Ngươi không phải đã sớm nhận ra sao?”


“Không thể nào!”


Một giọng nói yếu ớt nhưng quả quyết vọng lên từ dưới đống đổ nát.


Là Tư Cống Hi. Khi căn nhà đổ sập, nàng bị Quan Nam đẩy ra, tránh được xà ngang rơi xuống đầu, nhưng vẫn bị những khúc gỗ vỡ đè trúng. Đau nhói nơi vai khiến nàng gần như không còn sức để nói, dù rằng nàng tỉnh táo sớm hơn người khác.


Quan Nam cau mày, cổ tay khẽ đảo, khí kiếm đánh bật tấm ván ép trên người nàng. Sắc mặt nàng vô cùng tệ, tóc ướt đẫm mồ hôi, dính đầy lên mặt, vai trái nhuộm một màu đỏ tươi. Chỉ thấy nàng nghiến răng chống tay ngồi dậy, vừa thở hổn hển vừa nói: “Thư Tửu sẽ không sao, chỉ bằng lũ hạ đẳng các ngươi mà cũng tổn thương được nàng sao?”


Nàng ngẩng đầu, ánh mắt đầy van nài: “Quan công tử, ngươi đừng tin lời hắn, chắc chắn hắn lại giở trò gì đó, giấu muội muội Thư Tửu ở đâu rồi. Chúng ta phải nhanh chóng tìm nàng.”


Quan Nam nhìn nàng chằm chằm một lúc, thấy nàng thật lòng, mới đưa tay đỡ nàng dậy: “Ta biết rồi.”


Chuỗi Phật châu trên cổ tay chậm rãi trượt vào lòng bàn tay y, dần dần nóng rực, y tiện tay quăng mạnh một hạt ra ngoài. Một viên Phật châu tròn trĩnh “phụt” một tiếng cắm sâu vào rìa tàn tích.


Ngay sau đó là một tiếng kêu đau dài dằng dặc. Lang Hoàn hoảng hốt lật người nhìn về phía phát ra âm thanh: “Nguyệt Hoa!”



Lang Hoàn vội bò đến, ôm nàng vào lòng, vừa thấy rõ liền biến sắc! Viên Phật châu Quan Nam ném ra đang cắm sâu vào xương trán Nguyệt Hoa, đến một nửa.


Vật mang chính khí bậc này có thể dễ dàng lấy mạng tà vật bình thường. May mắn là nàng có máu của Thư Tửu hộ thể, nếu không, Nguyệt Hoa đã chẳng còn tồn tại.


Phật châu nóng bỏng, viền châu đốt cháy phần xương đầu nàng, đau đến mức toàn thân run rẩy. Nếu không nhanh chóng lấy ra, nàng sẽ chết mất.


“Đau quá… đau quá…”


Nàng gào một tiếng, tim Lang Hoàn lại nhói thêm một phần. Nhưng hắn chẳng thể làm gì, giận dữ gầm lên: “Quan Nam! Ta phải giết ngươi!!!”


Quan Nam đặt chân lên tấm ván, một đầu không chịu lực, “rắc” một tiếng gãy vụn. Y nhếch môi, hờ hững liếc nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau…


Người trong lòng Lang Hoàn, nếu không phải vì nàng phát ra tiếng, y thật sự khó mà xác định đó là nữ nhân.


Bởi vì… chẳng có nữ nhân nào lại trông như vậy, cả người trắng bệch như tuyết dưới đất, tứ chi mềm oặt như không còn xương, mặt sưng vù đến nỗi không phân rõ ngũ quan.


Tư Cống Hi nhìn thấy bộ dạng ấy, không che giấu nổi sự chán ghét, cố nén buồn nôn mà quay mặt đi.


“Quan Nam!!” Lang Hoàn rút chiếc trống lắc nhỏ bên hông ra, cắn đầu lưỡi nhả máu, ra sức lắc. Mặt trống làm từ da người chạm đến máu lưỡi thì âm thanh lập tức trở nên trầm đục. Một chiếc trống nhỏ vậy mà tạo nên thế rung chuyển non sông.


Họ đang ở trong thung lũng, chẳng bao lâu sau, từng tảng đá lớn trên núi bắt đầu lăn xuống.


Tình thế nguy cấp. Quan Nam còn chưa tìm được Thư Tửu, lại còn phải dìu theo một nữ nhân bị thương, căn bản không thể rút lui.


“Lang Hoàn, dừng tay! Ta có thể cứu nàng!”


Quan Nam nghe thấy tiếng nói phía sau, vui mừng xoay người lại.


Một cô nương vận bạch y đang đứng lặng lẽ nơi rìa rừng. Người nàng nhỏ nhắn, sau lưng là rừng cây rậm rạp đến mức đen kịt không thấy gì, nhưng y có thể nhìn rõ, nàng vẫn bình an vô sự đứng ở đó.


Y thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nở một nụ cười. Trong khoảnh khắc ấy, y cũng chẳng biết nên nói gì, chỉ cảm thấy nàng không sao là tốt rồi.



Cũng chẳng muốn truy hỏi nàng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, thời gian biến mất kia nàng ở đâu, vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong rừng.


Ánh mắt y dán chặt lên người nàng, nàng bước một bước, y lại di chuyển theo.


Sự xuất hiện của Thư Tửu khiến tất cả đều vui mừng, không chỉ riêng Quan Nam.


“Thật sao?” Lang Hoàn kích động hỏi lại, thậm chí còn ôm Nguyệt Hoa mà quỳ gối trườn về phía trước, chỉ mong cô nương ấy nhanh chóng đến gần hơn một chút.


Đáng tiếc, nàng từng bước từng bước, đi chậm rãi và đầy cẩn trọng.


Nàng dẫm lên những mảnh gỗ vụn, bước đi không vững, không cẩn thận làm gãy một khúc gỗ dưới chân. Quan Nam nhanh mắt nhanh tay, vội vươn tay đỡ lấy nàng, giúp nàng không bị ngã.


“Viên Phật châu ấy… còn dùng được không?”


Quan Nam liếc mắt nhìn, chuỗi Phật châu này là do cha hắn cầu được từ cao tăng khi hắn còn nhỏ. Khi y chào đời, phủ thành chủ đầy dị tượng, nước giếng trào ngược, then cửa quấn đầy rắn, duy chỉ trong nhà là sinh khí dồi dào. Lão hòa thượng chùa Nhân Quả nói y mang sát khí, may mà có duyên sâu với Phật, nếu không ắt là tai họa cho thiên hạ.


Được chỉ điểm, cha y đi vạn dặm cầu được chuỗi Phật châu này.


Phật châu mang về, nhưng cha y thì không trở lại. Y hỏi vô số lần cha đi đâu, nhưng chưa từng có ai trả lời.


Lâu dần, y cũng không hỏi nữa.


Y vô cùng quý trọng chuỗi Phật châu này, không ai được chạm vào, thiên hạ ai cũng biết, ngoại trừ Thư Tửu.


Thế nhưng, trong khoảnh khắc vừa rồi, vì cứu người, y không nghĩ nhiều, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện, nên mới dùng đến chuỗi Phật châu.


Giờ nghe nàng hỏi vậy, y nhanh chóng nhớ lại hành động ban nãy, có lẽ là vì cái liếc nhìn trong Quỷ thị kia.


Y cười khổ lắc đầu, dìu nàng đi tiếp, giọng nhẹ bẫng như chẳng có gì: “Chắc là không dùng được nữa rồi. Không sao, chỉ là một viên châu thôi, ta tìm lại là được.”


Lời nói thì vậy, nhưng y chẳng dám liếc nhìn viên châu kia lấy một lần, thậm chí cảm giác được mấy viên còn lại trong chuỗi vẫn đang phát nhiệt.


Thư Tửu mím môi, lặng lẽ cúi xuống, đưa tay gỡ viên Phật châu ra khỏi đầu Nguyệt Hoa, nheo mắt nhìn dưới ánh sáng, học theo dáng vẻ hờ hững của y, nói: “Nếu huynh không cần nữa, thì nó là của ta rồi.”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 35: Tâm tư của Lang Hoàn.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...