Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 34: Trống lắc.
70@-
Tất cả dường như lại một lần nữa trùng khớp với giấc mơ kia. Dù nàng đã cố gắng thay đổi rất nhiều, nhưng xoay vòng một hồi, cuối cùng vẫn quay về tuyến chính trong giấc mộng ấy.
Nàng hoảng hốt quay đầu, lo lắng sợ hãi nhìn về phía Đồng Quang, môi khẽ mở rồi lại mím chặt, vành mắt khẽ run rẩy.
Đồng Quang thu lại dáng vẻ tùy tiện thường ngày, nhìn thẳng vào mắt nàng, nắm lấy cổ tay nàng, dẫn dắt nàng lau đi giọt máu nơi giữa mi tâm.
“Đừng sợ, ta ở đây.”
Nàng đảo mắt nhìn Đồng Quang từ đầu đến chân, vẫn chưa yên tâm, bèn kéo mạnh tay áo hắn, kéo hắn lại sát bên mình.
Quan Nam “ồ” lên một tiếng, ánh mắt liếc sang Thư Tửu bên cạnh, nghiêm túc nói: “Xem ra hôm nay trong Thính Tuyết Tiểu Trúc còn có vị khách khác.”
Nghe vậy, Lang Hoàn khựng lại một thoáng, rồi mới đáp: “Là nội nhân của ta. Gần đây nàng bị nhiễm phong hàn, ta sợ thất lễ với các vị khách quý nên mới bảo nàng ở trên lầu nghỉ ngơi, tránh quấy rầy mọi người.” Vừa nói, hắn vừa đứng dậy, bước tới bên cửa sổ phía tây, đưa tay đẩy cánh cửa ra.
Một luồng gió mát lập tức ùa vào, xua tan phần nào cảm giác ngột ngạt trong phòng.
Thư Tửu buông một tay xuống đùi, siết chặt lấy tay áo của Đồng Quang, ánh mắt vẫn không rời theo hành động của Lăng Hoàn. Giọt máu khi nãy, có lẽ Quan Nam và những người khác không thấy, không biết là do nàng lau quá nhanh hay do họ thật sự không nhìn thấy được.
Hành động của Lang Hoàn rõ ràng chỉ để đánh lạc hướng sự chú ý, nhưng Quan Nam không mắc mưu. Y khẽ cười, rút chuỗi phật châu từ cổ tay, nắm trong tay mà xoay nhẹ: “Vậy à? Trùng hợp thật đấy. Cô nương Tư Cống biết chút y thuật, hay là để nàng lên xem thử tình hình phu nhân thế nào, cùng là nữ tử, cũng tiện hơn.”
Nghe Quan Nam đưa mình ra làm cớ, Tư Cống Hi hơi khựng lại rồi vội vàng phụ họa, nói rằng mình có học qua một ít y thuật, nếu phu nhân cần, nàng có thể lên giúp một tay.
Không ngờ Lang Hoàn chỉ xua tay, lạnh nhạt đáp: “Không cần đâu. Nàng ấy nhát gan, không dám gặp người lạ. Hơn nữa ta đã mời đại phu đến khám rồi, chỉ là cảm mạo thông thường, uống vài thang thuốc là khỏi. Đa tạ công tử và cô nương đã quan tâm.”
Không khí trong phòng dần trở nên là lạ, thậm chí có chút căng thẳng, theo từng tiếng va nhẹ của chuỗi phật châu trong tay Quan Nam. Y cụp mắt xuống, hàng mi rậm lay động theo mỗi cái chớp mắt, lúc này y nói chậm lại, từng từ rõ ràng: “Xem ra là ta ở Đôn Hoàng thành quá vô dụng rồi, đến chuyện quan trọng như Lang tiên sinh thành thân cũng không hề hay biết. Đợi ta về, nhất định phải chấn chỉnh lại một phen.”
Trong lời nói, y chỉ nhắc đến chuyện của thành Đôn Hoàng, nhưng ý ngoài lời lại là: Lang Hoàn đang trắng trợn nói dối! Người trên lầu rốt cuộc là vợ hắn hay là gì khác, ai cũng rõ trong lòng.
Lang Hoàn nghe vậy, mặt không đổi sắc. Danh tiếng của Quan Nam vang xa, đương nhiên không chỉ nhờ vào tổ tiên, bản thân y chắc y cũng có bản lĩnh. Chỉ là xưa nay người ta chỉ nghe hắn phong nhã tuấn tú, ôn hòa như trăng sáng gió thu, trung hậu nhân nghĩa, ít ai biết võ nghệ ra sao. Mọi người thường dựa vào ấn tượng có sẵn, cho rằng y suốt ngày du ngoạn sơn thủy, kết giao bằng hữu, học vấn hời hợt, cái danh “đệ nhất công tử” hẳn là nhờ tỷ tỷ nâng đỡ.
Nhưng Lang Hoàn thì khác. Từ lúc thấy Quan Nam chỉ nhờ một động tác nhỏ mà nhận ra điều bất thường trong ấm trà, lại chỉ cần một ánh mắt đã đoán ra người trên lầu không phải là nội nhân của hắn, thì hắn biết rõ Quan Nam tuyệt đối không phải loại “gối thêu hoa”.
Hắn chống một tay lên khung cửa sổ, đưa tay áo che miệng cười khẽ, nụ cười ấy nhìn thế nào cũng thấy khó chịu. Sau đó hắn mới nói: “Quả nhiên là đệ nhất công tử, chuyện gì cũng không qua được mắt ngài. Nhưng ta cũng không hoàn toàn lừa các ngươi đâu.” Hắn không ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, chỉ lật tay, như đang thưởng thức tay phải của mình, chậm rãi nói: “Các người từng nuôi thú cưng chưa? Loại mềm mềm, hay quấn lấy người ấy. Nhìn mấy người thế này chắc là chưa từng nuôi rồi, còn ta thì có. Nó giống như vợ ta vậy. À không, nói chính xác thì nó chính là vợ ta.”
Gió bên ngoài lùa vào khiến mái tóc dài của hắn tung bay, lớp áo lồng ngực bị gió thổi lật lên để lộ làn da ngày càng ửng đỏ, nhìn kỹ có thể thấy có thứ gì đó đang chuyển động trong mạch máu dưới da hắn! Dáng vẻ hắn lúc này trở nên điên cuồng, một lần nữa ngẩng đầu lên, mắt đã đỏ ngầu, chỉ cần chớp một cái là máu có thể trào ra.
Lúc này, Thư Tửu mới phát hiện cánh tay trái của hắn bị thân thể che khuất khi nãy giờ đã máu me đầm đìa, năm ngón tay móc chặt vào khung cửa sổ. Cảnh tượng ấy vô cùng quen thuộc, khiến nàng cay xè khóe mắt, không kìm được mà nước mắt tuôn trào. Cùng lúc đó, máu cũng chảy ra từ mắt của Lang Hoàn.
Đồng Quang không động đậy, ngược lại nắm chặt lấy tay nàng, vẻ mặt hiếm hoi hiện rõ bi thương, khẽ thở dài: “Hà tất phải thế.”
Thư Tửu nghe vậy, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn đổi tay nắm lấy cổ tay nàng, vẫn không ngăn được nàng run rẩy. Hắn đưa tay vuốt đầu nàng, dịu giọng an ủi: “Ta đã nói rồi, đừng sợ, có ta ở đây. Ngươi tin ta không?”
“…Vâng.”
Nàng không đoán sai, giấc mộng đã thành hiện thực, hành động vừa rồi của Lang Hoàn đã dựng nên một kết giới vô hình bao phủ Thính Tuyết Tiểu Trúc. Bọn họ không thể rời khỏi nơi này.
Lần trước cứu nàng ra chính là Đồng Quang, hiện giờ, nàng cũng chỉ tin mỗi mình hắn.
“Lấy đao ra, cầm chắc, đừng để rơi. Còn nhớ bộ đao pháp ta dạy ngươi ở Hắc Vực không?”
Nàng gật đầu, rồi lại lắc đầu sau khi nhanh chóng hồi tưởng.
Đồng Quang nhíu mày: “Tùy ngươi. Ta bảo chém thì cứ chém, đừng do dự, đừng chần chừ, càng không được tin vào mắt thấy tai nghe, hãy dùng trái tim để cảm nhận. Ta sẽ luôn ở bên ngươi, hiểu chưa?”
“…Hiểu.”
Quan Nam bên cạnh đã sớm chắn trước người nàng. Nghe nàng nói “hiểu”, y chỉ nghiêng đầu hỏi: “Nàng nói gì?”
“Không có gì.”
Trong khoảnh khắc ấy, bên trong phòng cũng nổi lên một trận cuồng phong, dường như thổi đến từ mọi góc, lại dường như đang dồn về khắp các ngóc ngách. Gió thổi mạnh đến mức khiến ai nấy phải nheo mắt lại.
Quan Nam rút thanh kiếm mềm từ bên hông, thẳng lưng che chắn hoàn toàn cho Thư Tửu phía sau lưng mình.
Ở một bên khác, Tư Cống Hi không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng sau khi quan sát tình hình, nàng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thư Tửu, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Muội đừng sợ, trước kia từng có người dạy ta vài chiêu phòng thân, ta có thể bảo vệ muội.”
Nàng nói là “có người”, ánh mắt lại liếc nhanh về phía chiếc ô kia, chưa kịp để Thư Tửu mở miệng, đã xoay người đứng chắn ở phía còn lại, cùng Quan Nam tạo thành vòng bảo vệ bao quanh Thư Tửu.
Khi Tư Cống Hi đột ngột tiến lại gần, Thư Tửu thoáng ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, dù rất nhạt.
Sắc mặt nàng không đổi, chỉ hơi xoay tròng mắt một chút, cực kỳ tinh tế, không ai phát hiện, ngay cả Lang Hoàn đang ngồi bên cửa sổ chăm chăm nhìn nàng cũng không hề nhận ra.
Lang Hoàn nghiêng đầu, ngón tay quấn một lọn tóc, cười khẽ: “Chà, các ngươi đang làm gì vậy? Còn rút cả binh khí ra nữa? Ghê gớm thật đấy, truyền thế kiếm lại nằm trong tay ngươi cơ à?”
Ánh mắt Quan Nam sắc lạnh, nhìn thấy trong tay Lang Hoàn không biết từ đâu rút ra một chiếc trống lắc, mặt trống màu đen đỏ, khó phân biệt được hoa văn phía trên là gì.
Chiếc trống lắc trong tay Lang Hoàn trông nhỏ nhắn, nhưng rõ ràng được hắn vô cùng trân trọng.
Vừa nhìn thấy món đồ ấy, ánh mắt Đồng Quang lập tức thay đổi, chuẩn bị tung người nhảy lên tầng hai.
Mới bước một bước, đã bị Thư Tửu kéo chặt lại, giọng nói xen lẫn cầu xin: “Đừng đi…”
Đồng Quang quay đầu lại, nhíu mày, do dự trong khoảnh khắc. Hắn hiểu rõ sự sợ hãi trong lòng cô gái nhỏ, nhưng thứ trên lầu nhất định phải điều tra rõ ràng, bằng không chỉ dựa vào ba người này, chưa chắc đã ứng phó nổi.
Hắn không thể để Thư Tửu gặp chuyện ở đây.
Vừa định mở miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì bị một giọng khác chen vào.
“Tiểu Tửu, ta sẽ không đi đâu cả. Nếu sợ thì cứ nắm lấy vạt áo sau của ta.”
Quan Nam lùi lại một bước, đứng gần Thư Tửu hơn, giọng nói dịu dàng an ủi cô gái nhỏ phía sau. Nét mặt của y trở nên mềm mại hơn, chỉ có đôi mắt ấy, sắc lạnh như sao băng, dù trong bóng tối cũng bắt mắt lạ thường.
Một câu nói đáng để yên lòng biết bao, thế nhưng người nên nghe thì lại chẳng nghe vào, còn người không nên nghe thì lại nghe rõ mồn một.
Đồng Quang bực dọc liếc xéo y một cái, nhưng lúc này không có thời gian để dạy dỗ tên nhóc kia.
Hắn đưa tay đặt lên mu bàn tay Thư Tửu, dịu dàng dặn dò: “Đừng sợ, dù Tàn Mị vẫn ở trong lòng ngực ngươi, ta sẽ không biến mất. Nhưng trên lầu có thứ gì đó, ta phải lên xem ngươi mới được an toàn. Thanh đao đó không được rời tay, nếu Lang Hoàn lại gần, hãy dùng những chiêu ta vừa dạy đối phó. Nhớ được bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, đừng quá tin vào người này.”
Hắn liếc nhìn Tư Cống Hi, nữ tử này dường như luôn có điều gì đó mờ ám với Thư Tửu. Theo quan sát của hắn, có vẻ không phải nhắm vào thứ trong cơ thể Thư Tửu, nhưng càng không rõ ràng, hắn lại càng cảm thấy nguy hiểm.
“Đồng Quang…” Giọng nàng rất nhỏ, gần như chỉ hắn mới nghe thấy.
“Nghe lời, ngoan ngoãn đợi ta ở đây. Có chuyện gì thì gọi lớn tên ta, biết chưa?”
Thư Tửu gật đầu: “Vậy huynh phải nhanh quay lại.”
Đồng Quang vỗ nhẹ tay nàng, rồi quay người lao thẳng lên tầng hai.
Nhưng bất ngờ, sau lưng truyền đến một tiếng nói: “Là ta rời xa muội quá sao? Tiểu Tửu, ta sẽ không bao giờ rời xa muội nữa.”
Đồng Quang nghe xong, khóe mắt giật mạnh, bước chân càng nhanh hơn.
Thư Tửu mãi không đáp lại, Quan Nam gọi tên nàng mấy lần liền mới quay đầu nhìn, chỉ thấy toàn thân nàng căng cứng, không thể rõ ràng hơn là đang vô cùng căng thẳng và sợ hãi.
Hai tay nàng ôm chặt chiếc dù đỏ, tay cầm đoạn đao cũng đang run lên từng hồi.
Hắn không thể rời đi, sau lưng là Thư Tửu đang sợ hãi, trước mặt là Lang Hoàn cầm trống lắc mặt người, bên cạnh là Tư Cống Hi không có bao nhiêu năng lực thực chiến.
Không phải nàng không nghe thấy tiếng gọi của y, mà là khi nhìn thấy Tư Cống Hi đứng bên y, nàng không muốn lại gần.
Ngược lại, vị trí hiện tại của nàng gần Đồng Quang hơn. Hơn nữa, nàng biết Lang Hoàn đến là vì mình, nếu lại đứng sau lưng Quan Nam, nhất định sẽ khiến y bị liên lụy.
Mà nàng không muốn kéo người khác vào chuyện này, nhất là Quan Nam. Với thân phận như y, càng không thể vì nàng mà gặp chuyện.
Không ngờ, Tư Cống Hi lại sốt ruột lao tới, chẳng nói chẳng rằng, nắm lấy tay nàng kéo về phía Quan Nam.
Trong lòng Thư Tửu thầm mắng nàng ta mấy câu là không rõ tình hình.
Thư Tửu bị hành động đột ngột ấy dọa giật mình, tay phải xoay lên chém ngược, mũi đao sắc lẹm lướt qua mu bàn tay Tư Cống Hi, đau rát lan tỏa ngay lập tức, khoảng cách giữa hai người lập tức bị kéo giãn.
Ngay giây khắc đó, chiếc trống lắc vang lên.
Thư Tửu kinh hoàng ngẩng đầu, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hút bổng lên, tốc độ nhanh đến mức không thể chống cự, bị cuốn thẳng lên tầng hai.
“Tiểu Tửu!”
“Thư Tửu!”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Tất cả dường như lại một lần nữa trùng khớp với giấc mơ kia. Dù nàng đã cố gắng thay đổi rất nhiều, nhưng xoay vòng một hồi, cuối cùng vẫn quay về tuyến chính trong giấc mộng ấy.
Nàng hoảng hốt quay đầu, lo lắng sợ hãi nhìn về phía Đồng Quang, môi khẽ mở rồi lại mím chặt, vành mắt khẽ run rẩy.
Đồng Quang thu lại dáng vẻ tùy tiện thường ngày, nhìn thẳng vào mắt nàng, nắm lấy cổ tay nàng, dẫn dắt nàng lau đi giọt máu nơi giữa mi tâm.
“Đừng sợ, ta ở đây.”
Nàng đảo mắt nhìn Đồng Quang từ đầu đến chân, vẫn chưa yên tâm, bèn kéo mạnh tay áo hắn, kéo hắn lại sát bên mình.
Quan Nam “ồ” lên một tiếng, ánh mắt liếc sang Thư Tửu bên cạnh, nghiêm túc nói: “Xem ra hôm nay trong Thính Tuyết Tiểu Trúc còn có vị khách khác.”
Nghe vậy, Lang Hoàn khựng lại một thoáng, rồi mới đáp: “Là nội nhân của ta. Gần đây nàng bị nhiễm phong hàn, ta sợ thất lễ với các vị khách quý nên mới bảo nàng ở trên lầu nghỉ ngơi, tránh quấy rầy mọi người.” Vừa nói, hắn vừa đứng dậy, bước tới bên cửa sổ phía tây, đưa tay đẩy cánh cửa ra.
Một luồng gió mát lập tức ùa vào, xua tan phần nào cảm giác ngột ngạt trong phòng.
Thư Tửu buông một tay xuống đùi, siết chặt lấy tay áo của Đồng Quang, ánh mắt vẫn không rời theo hành động của Lăng Hoàn. Giọt máu khi nãy, có lẽ Quan Nam và những người khác không thấy, không biết là do nàng lau quá nhanh hay do họ thật sự không nhìn thấy được.
Hành động của Lang Hoàn rõ ràng chỉ để đánh lạc hướng sự chú ý, nhưng Quan Nam không mắc mưu. Y khẽ cười, rút chuỗi phật châu từ cổ tay, nắm trong tay mà xoay nhẹ: “Vậy à? Trùng hợp thật đấy. Cô nương Tư Cống biết chút y thuật, hay là để nàng lên xem thử tình hình phu nhân thế nào, cùng là nữ tử, cũng tiện hơn.”
Nghe Quan Nam đưa mình ra làm cớ, Tư Cống Hi hơi khựng lại rồi vội vàng phụ họa, nói rằng mình có học qua một ít y thuật, nếu phu nhân cần, nàng có thể lên giúp một tay.
Không ngờ Lang Hoàn chỉ xua tay, lạnh nhạt đáp: “Không cần đâu. Nàng ấy nhát gan, không dám gặp người lạ. Hơn nữa ta đã mời đại phu đến khám rồi, chỉ là cảm mạo thông thường, uống vài thang thuốc là khỏi. Đa tạ công tử và cô nương đã quan tâm.”
Không khí trong phòng dần trở nên là lạ, thậm chí có chút căng thẳng, theo từng tiếng va nhẹ của chuỗi phật châu trong tay Quan Nam. Y cụp mắt xuống, hàng mi rậm lay động theo mỗi cái chớp mắt, lúc này y nói chậm lại, từng từ rõ ràng: “Xem ra là ta ở Đôn Hoàng thành quá vô dụng rồi, đến chuyện quan trọng như Lang tiên sinh thành thân cũng không hề hay biết. Đợi ta về, nhất định phải chấn chỉnh lại một phen.”
Trong lời nói, y chỉ nhắc đến chuyện của thành Đôn Hoàng, nhưng ý ngoài lời lại là: Lang Hoàn đang trắng trợn nói dối! Người trên lầu rốt cuộc là vợ hắn hay là gì khác, ai cũng rõ trong lòng.
Lang Hoàn nghe vậy, mặt không đổi sắc. Danh tiếng của Quan Nam vang xa, đương nhiên không chỉ nhờ vào tổ tiên, bản thân y chắc y cũng có bản lĩnh. Chỉ là xưa nay người ta chỉ nghe hắn phong nhã tuấn tú, ôn hòa như trăng sáng gió thu, trung hậu nhân nghĩa, ít ai biết võ nghệ ra sao. Mọi người thường dựa vào ấn tượng có sẵn, cho rằng y suốt ngày du ngoạn sơn thủy, kết giao bằng hữu, học vấn hời hợt, cái danh “đệ nhất công tử” hẳn là nhờ tỷ tỷ nâng đỡ.
Nhưng Lang Hoàn thì khác. Từ lúc thấy Quan Nam chỉ nhờ một động tác nhỏ mà nhận ra điều bất thường trong ấm trà, lại chỉ cần một ánh mắt đã đoán ra người trên lầu không phải là nội nhân của hắn, thì hắn biết rõ Quan Nam tuyệt đối không phải loại “gối thêu hoa”.
Hắn chống một tay lên khung cửa sổ, đưa tay áo che miệng cười khẽ, nụ cười ấy nhìn thế nào cũng thấy khó chịu. Sau đó hắn mới nói: “Quả nhiên là đệ nhất công tử, chuyện gì cũng không qua được mắt ngài. Nhưng ta cũng không hoàn toàn lừa các ngươi đâu.” Hắn không ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, chỉ lật tay, như đang thưởng thức tay phải của mình, chậm rãi nói: “Các người từng nuôi thú cưng chưa? Loại mềm mềm, hay quấn lấy người ấy. Nhìn mấy người thế này chắc là chưa từng nuôi rồi, còn ta thì có. Nó giống như vợ ta vậy. À không, nói chính xác thì nó chính là vợ ta.”
Gió bên ngoài lùa vào khiến mái tóc dài của hắn tung bay, lớp áo lồng ngực bị gió thổi lật lên để lộ làn da ngày càng ửng đỏ, nhìn kỹ có thể thấy có thứ gì đó đang chuyển động trong mạch máu dưới da hắn! Dáng vẻ hắn lúc này trở nên điên cuồng, một lần nữa ngẩng đầu lên, mắt đã đỏ ngầu, chỉ cần chớp một cái là máu có thể trào ra.
Lúc này, Thư Tửu mới phát hiện cánh tay trái của hắn bị thân thể che khuất khi nãy giờ đã máu me đầm đìa, năm ngón tay móc chặt vào khung cửa sổ. Cảnh tượng ấy vô cùng quen thuộc, khiến nàng cay xè khóe mắt, không kìm được mà nước mắt tuôn trào. Cùng lúc đó, máu cũng chảy ra từ mắt của Lang Hoàn.
Đồng Quang không động đậy, ngược lại nắm chặt lấy tay nàng, vẻ mặt hiếm hoi hiện rõ bi thương, khẽ thở dài: “Hà tất phải thế.”
Thư Tửu nghe vậy, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn đổi tay nắm lấy cổ tay nàng, vẫn không ngăn được nàng run rẩy. Hắn đưa tay vuốt đầu nàng, dịu giọng an ủi: “Ta đã nói rồi, đừng sợ, có ta ở đây. Ngươi tin ta không?”
“…Vâng.”
Nàng không đoán sai, giấc mộng đã thành hiện thực, hành động vừa rồi của Lang Hoàn đã dựng nên một kết giới vô hình bao phủ Thính Tuyết Tiểu Trúc. Bọn họ không thể rời khỏi nơi này.
Lần trước cứu nàng ra chính là Đồng Quang, hiện giờ, nàng cũng chỉ tin mỗi mình hắn.
“Lấy đao ra, cầm chắc, đừng để rơi. Còn nhớ bộ đao pháp ta dạy ngươi ở Hắc Vực không?”
Nàng gật đầu, rồi lại lắc đầu sau khi nhanh chóng hồi tưởng.
Đồng Quang nhíu mày: “Tùy ngươi. Ta bảo chém thì cứ chém, đừng do dự, đừng chần chừ, càng không được tin vào mắt thấy tai nghe, hãy dùng trái tim để cảm nhận. Ta sẽ luôn ở bên ngươi, hiểu chưa?”
“…Hiểu.”
Quan Nam bên cạnh đã sớm chắn trước người nàng. Nghe nàng nói “hiểu”, y chỉ nghiêng đầu hỏi: “Nàng nói gì?”
“Không có gì.”
Trong khoảnh khắc ấy, bên trong phòng cũng nổi lên một trận cuồng phong, dường như thổi đến từ mọi góc, lại dường như đang dồn về khắp các ngóc ngách. Gió thổi mạnh đến mức khiến ai nấy phải nheo mắt lại.
Quan Nam rút thanh kiếm mềm từ bên hông, thẳng lưng che chắn hoàn toàn cho Thư Tửu phía sau lưng mình.
Ở một bên khác, Tư Cống Hi không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng sau khi quan sát tình hình, nàng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thư Tửu, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Muội đừng sợ, trước kia từng có người dạy ta vài chiêu phòng thân, ta có thể bảo vệ muội.”
Nàng nói là “có người”, ánh mắt lại liếc nhanh về phía chiếc ô kia, chưa kịp để Thư Tửu mở miệng, đã xoay người đứng chắn ở phía còn lại, cùng Quan Nam tạo thành vòng bảo vệ bao quanh Thư Tửu.
Khi Tư Cống Hi đột ngột tiến lại gần, Thư Tửu thoáng ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, dù rất nhạt.
Sắc mặt nàng không đổi, chỉ hơi xoay tròng mắt một chút, cực kỳ tinh tế, không ai phát hiện, ngay cả Lang Hoàn đang ngồi bên cửa sổ chăm chăm nhìn nàng cũng không hề nhận ra.
Lang Hoàn nghiêng đầu, ngón tay quấn một lọn tóc, cười khẽ: “Chà, các ngươi đang làm gì vậy? Còn rút cả binh khí ra nữa? Ghê gớm thật đấy, truyền thế kiếm lại nằm trong tay ngươi cơ à?”
Ánh mắt Quan Nam sắc lạnh, nhìn thấy trong tay Lang Hoàn không biết từ đâu rút ra một chiếc trống lắc, mặt trống màu đen đỏ, khó phân biệt được hoa văn phía trên là gì.
Chiếc trống lắc trong tay Lang Hoàn trông nhỏ nhắn, nhưng rõ ràng được hắn vô cùng trân trọng.
Vừa nhìn thấy món đồ ấy, ánh mắt Đồng Quang lập tức thay đổi, chuẩn bị tung người nhảy lên tầng hai.
Mới bước một bước, đã bị Thư Tửu kéo chặt lại, giọng nói xen lẫn cầu xin: “Đừng đi…”
Đồng Quang quay đầu lại, nhíu mày, do dự trong khoảnh khắc. Hắn hiểu rõ sự sợ hãi trong lòng cô gái nhỏ, nhưng thứ trên lầu nhất định phải điều tra rõ ràng, bằng không chỉ dựa vào ba người này, chưa chắc đã ứng phó nổi.
Hắn không thể để Thư Tửu gặp chuyện ở đây.
Vừa định mở miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì bị một giọng khác chen vào.
“Tiểu Tửu, ta sẽ không đi đâu cả. Nếu sợ thì cứ nắm lấy vạt áo sau của ta.”
Quan Nam lùi lại một bước, đứng gần Thư Tửu hơn, giọng nói dịu dàng an ủi cô gái nhỏ phía sau. Nét mặt của y trở nên mềm mại hơn, chỉ có đôi mắt ấy, sắc lạnh như sao băng, dù trong bóng tối cũng bắt mắt lạ thường.
Một câu nói đáng để yên lòng biết bao, thế nhưng người nên nghe thì lại chẳng nghe vào, còn người không nên nghe thì lại nghe rõ mồn một.
Đồng Quang bực dọc liếc xéo y một cái, nhưng lúc này không có thời gian để dạy dỗ tên nhóc kia.
Hắn đưa tay đặt lên mu bàn tay Thư Tửu, dịu dàng dặn dò: “Đừng sợ, dù Tàn Mị vẫn ở trong lòng ngực ngươi, ta sẽ không biến mất. Nhưng trên lầu có thứ gì đó, ta phải lên xem ngươi mới được an toàn. Thanh đao đó không được rời tay, nếu Lang Hoàn lại gần, hãy dùng những chiêu ta vừa dạy đối phó. Nhớ được bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, đừng quá tin vào người này.”
Hắn liếc nhìn Tư Cống Hi, nữ tử này dường như luôn có điều gì đó mờ ám với Thư Tửu. Theo quan sát của hắn, có vẻ không phải nhắm vào thứ trong cơ thể Thư Tửu, nhưng càng không rõ ràng, hắn lại càng cảm thấy nguy hiểm.
“Đồng Quang…” Giọng nàng rất nhỏ, gần như chỉ hắn mới nghe thấy.
“Nghe lời, ngoan ngoãn đợi ta ở đây. Có chuyện gì thì gọi lớn tên ta, biết chưa?”
Thư Tửu gật đầu: “Vậy huynh phải nhanh quay lại.”
Đồng Quang vỗ nhẹ tay nàng, rồi quay người lao thẳng lên tầng hai.
Nhưng bất ngờ, sau lưng truyền đến một tiếng nói: “Là ta rời xa muội quá sao? Tiểu Tửu, ta sẽ không bao giờ rời xa muội nữa.”
Đồng Quang nghe xong, khóe mắt giật mạnh, bước chân càng nhanh hơn.
Thư Tửu mãi không đáp lại, Quan Nam gọi tên nàng mấy lần liền mới quay đầu nhìn, chỉ thấy toàn thân nàng căng cứng, không thể rõ ràng hơn là đang vô cùng căng thẳng và sợ hãi.
Hai tay nàng ôm chặt chiếc dù đỏ, tay cầm đoạn đao cũng đang run lên từng hồi.
Hắn không thể rời đi, sau lưng là Thư Tửu đang sợ hãi, trước mặt là Lang Hoàn cầm trống lắc mặt người, bên cạnh là Tư Cống Hi không có bao nhiêu năng lực thực chiến.
Không phải nàng không nghe thấy tiếng gọi của y, mà là khi nhìn thấy Tư Cống Hi đứng bên y, nàng không muốn lại gần.
Ngược lại, vị trí hiện tại của nàng gần Đồng Quang hơn. Hơn nữa, nàng biết Lang Hoàn đến là vì mình, nếu lại đứng sau lưng Quan Nam, nhất định sẽ khiến y bị liên lụy.
Mà nàng không muốn kéo người khác vào chuyện này, nhất là Quan Nam. Với thân phận như y, càng không thể vì nàng mà gặp chuyện.
Không ngờ, Tư Cống Hi lại sốt ruột lao tới, chẳng nói chẳng rằng, nắm lấy tay nàng kéo về phía Quan Nam.
Trong lòng Thư Tửu thầm mắng nàng ta mấy câu là không rõ tình hình.
Thư Tửu bị hành động đột ngột ấy dọa giật mình, tay phải xoay lên chém ngược, mũi đao sắc lẹm lướt qua mu bàn tay Tư Cống Hi, đau rát lan tỏa ngay lập tức, khoảng cách giữa hai người lập tức bị kéo giãn.
Ngay giây khắc đó, chiếc trống lắc vang lên.
Thư Tửu kinh hoàng ngẩng đầu, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hút bổng lên, tốc độ nhanh đến mức không thể chống cự, bị cuốn thẳng lên tầng hai.
“Tiểu Tửu!”
“Thư Tửu!”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 34: Trống lắc.
10.0/10 từ 42 lượt.