Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 33: Lồng hấp.
78@-
“Giọng nói của người vừa tới mang đầy vẻ nũng nịu, lại xen lẫn chút trách móc chỉ những người quen thân mới có.”
Thư Tửu chỉ cảm thấy quen với giọng nói ấy, nhưng khuôn mặt đối phương thì lại hoàn toàn xa lạ. Dẫu vậy, có thể nhìn ra được rằng con đường núi quanh co khúc khuỷu này đã khiến vị mỹ nhân yểu điệu kia mệt lả. Mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, đôi gò má ửng hồng, tất thảy đều tố cáo sự vất vả dọc đường đi.
Còn chưa kịp nhớ ra người này là ai, một bóng màu tím đã vụt tới trước mắt nàng, mày mắt sáng sủa rõ ràng, hoàn toàn chẳng hợp chút nào với khung cảnh băng tuyết xung quanh.
“Sao nàng lại ở đây?”
Y đứng dưới bậc thềm, Thư Tửu đảo mắt nhìn lên nửa khuôn mặt vượt qua đỉnh đầu mình, rồi nhìn xuống chiếc đai lưng, một miếng ngọc bội trắng trong suốt vẫn còn đang đung đưa. Với đôi chân dài của y, bậc thềm thấp giữa hai người này, chẳng phải chỉ là một bước chân thôi sao?
Khoảng cách quá gần khiến nàng cảm thấy không thoải mái, liền rõ ràng lui về sau một bước.
Thấy vậy, Quan Nam ngẩn người trong chốc lát rồi lập tức mỉm cười như đã hiểu, không tiếp tục truy hỏi nữa. Y biết cô nương này nói chuyện rất ít, nhưng lại vô cùng yêu thích rượu.
Y vẫn tươi cười nghiêng đầu nhìn về phía sau nàng, nơi có một nam tử diễm lệ đang đứng, vừa nhìn đã thấy không vừa mắt, vẻ tà mị ấy, ai biết đã làm nên chuyện gì xấu xa.
Quả thật y liền bước một bước lên bậc thềm, chắn giữa nàng và Lang Hoàn, sau đó rút ra một bình rượu nhỏ từ sau hông, như dâng bảo vật mà đưa tới trước mặt nàng, vui vẻ nói: “Ta mang về từ Đôn Hoàng đó, nhịn cả quãng đường mới dám lấy ra, mau nếm thử đi.”
Nàng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lập tức liền nhớ ra người này là ai.
À, đệ đệ của thành chủ Đôn Hoàng, công tử Quan Nam.
Nàng do dự đưa tay lên, không biết có nên nhận lấy hay không.
Lúc này, từ một bên, giọng nói lạnh lẽo của Đồng Quang vang lên: “Gan cũng lớn đấy, đồ người khác đưa cũng dám nhận. Người không biết còn tưởng ngươi có đến chín cái mạng cơ đấy.”
Đúng vậy, giữa nàng và Quan Nam chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi, đâu phải có quan hệ thân thiết đến mức y phải vượt ngàn dặm đưa rượu? Nghĩ tới đây, nàng liền hạ tay xuống, cố ý làm lơ nét mặt của Quan Nam.
Dù sao thì y cũng là công tử số một thiên hạ, chưa từng bị ai làm mất thể diện. Huống hồ thân phận tương lai là người kế nhiệm thành chủ Đôn Hoàng, ai mà không nịnh nọt hắn chứ? Vậy mà đây là lần đầu tiên có người từ chối y. Tư Cống Hi còn chuẩn bị sẵn tư thế xem trò vui, nào ngờ công tử Quan Nam chỉ trong khoảnh khắc đã khôi phục lại dáng vẻ tiêu sái phong lưu.
Y thản nhiên nói: “Không sao, chỗ này không tiện uống rượu. Đợi ra ngoài, ta sẽ đưa nàng đến một nơi hay lắm, nàng nhất định sẽ thích.”
Đồng Quang khẽ hừ một tiếng, còn “nhất định sẽ thích” nữa chứ. Ngươi với nàng mới quen chưa được một canh giờ, mà đã dám nói chắc như vậy rồi. Trẻ tuổi, nói khoác không sợ cắn trúng lưỡi à?
Đương nhiên hắn không nói ra câu đó, nhưng ai ngờ bên kia Quan Nam lại thật sự “ưm” một tiếng đầy đau đớn.
Thư Tửu đang định đi tìm Lang Hoàn, nghe thấy âm thanh ấy lại xoay người, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Quan Nam bắt gặp ánh mắt nàng, liền che miệng nhích lại gần một bước, giọng nói ấm ức: “Ta cắn phải lưỡi rồi…”
Giọng điệu ấy, biểu cảm ấy… ít nhiều gì cũng giống một con chó nhỏ đang làm nũng đòi cưng chiều.
Thư Tửu lườm một cái, rồi trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tư Cống Hi, bước qua ngưỡng cửa kia.
Nàng ta nhìn qua lại giữa Quan Nam và Thư Tửu, ngây ngẩn hỏi: “Công tử Quan Nam và Thư Tửu muội muội…”
Câu nói còn chưa dứt, chỉ thấy Quan Nam lại nhanh chóng tới bên cạnh Thư Tửu, ý tứ đã không thể rõ ràng hơn.
Người trẻ mười mấy tuổi có thể chưa hiểu, nhưng nàng đã sống hai đời, sao có thể không nhìn ra?
Công tử Quan Nam, có tình ý khác thường với Thư Tửu.
Chỉ là hiện tại xem ra, chàng có lòng mà nàng lại vô ý.
Từ trước đến nay chưa từng nghe nói vị công tử số một này có dính dáng đến chuyện phong lưu. Tưởng đâu mắt cao tay sạch, không ngờ thì ra là thích kiểu này.
Tư Cống Hi theo bọn họ vào đại sảnh, ngồi xuống chiếc ghế gần cửa, mà ánh mắt thì vẫn vô thức liếc nhìn về phía cô gái nhỏ phía trước.
Nhưng ở thời đại này, tuổi đó đã có thể bàn chuyện cưới gả rồi.
Ban đầu dựa vào chiêu thức nàng sử dụng và họ của nàng, Tư Cống Hi từng đoán nàng có liên hệ gì đó với Đại Tế Ti. Nhưng đã ở cạnh Đại Tế Ti năm sáu năm rồi mà chưa từng nghe nói hắn còn người thân nào còn sống, nên đối với cô gái họ Thư đột nhiên xuất hiện này, nàng ta không khỏi để tâm nhiều hơn.
Nàng đã sắp đặt rất lâu, vất vả lắm mới có thể tiếp cận được Đại Tế Ti, sao có thể để người khác nẫng tay trên?
Giờ thì hay rồi, nhìn dáng vẻ của công tử Quan Nam đi, đặt vào thời đại nào cũng khiến người ta yêu thích. Lại nhìn ánh mắt hắn đặt lên Thư Tửu… Tư Cống Hi mím môi, khẽ cười.
Bên tai vẫn là tiếng của Quan Nam, chỉ có Quan Nam.
“Thì ra nàng tên là Thư Tửu à, quả thật là cái tên hay, rất hợp với nàng đấy.”
Y nhấc bình rượu trong tay, khóe mắt lướt qua gói hành lý nàng ôm chặt, được bọc rất kỹ, nàng cũng giữ rất sát, chẳng lẽ chính là chiếc dù mà y từng thấy ở thành Đôn Hoàng?
Quan Nam bám sát phía sau nàng, vừa nói chuyện vừa phải để ý Lang Hoàn không được lại gần. Người khác không biết Lang Hoàn là ai, nhưng y thì biết rất rõ. Dù bề ngoài hắn suốt ngày vô lo vô nghĩ, phong hoa tuyết nguyệt, nhưng thực ra y chính là người kế nhiệm vị trí thành chủ Đôn Hoàng, nên cần biết gì, y đều biết cả. Thậm chí y còn có thiên phú dị bẩm, hơn xa người thường.
Y thấy Lang Hoàn mời Thư Tửu ngồi vào ghế chủ phía bên trái, liền vội vàng chen ngồi bên cạnh. Trên bàn là tách trà còn bốc khói, không có gì đáng ngại, nhưng y đã nghe chủ lâu nói rằng cô nương này không thích vị trà đắng, vì vậy y lập tức uống hết trà trong chén mình, rồi đổ luôn phần trà của Thư Tửu vào chén mình, sau đó vặn nắp bình rượu, rót nửa ly đưa qua cho nàng.
“Uống cái này đi.”
Thư Tửu cúi mắt nhìn mặt rượu trong vắt, gợn sóng lăn tăn, nhất thời không biết làm sao.
“Không có độc đâu, nàng xem.” Y ra vẻ rất tự nhiên, còn giơ hẳn một cây kim bạc lên. Nếu không sợ nàng để ý, e là y đã ngửa đầu uống cạn để chứng minh rồi.
Thư Tửu khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Chỉ là hai chữ đơn giản bình thường, vậy mà khiến Quan Nam vui vẻ đến không kìm được.
Động tác đổi trà thành rượu của Quan Nam trơn tru liền mạch, hoàn toàn không để tâm đến thể diện của chủ nhà Lang Hoàn, lại càng không màng đến danh tiếng “công tử đệ nhất” của mình. Nếu để đám bạn bè phong lưu nghe được, chỉ sợ cười rụng răng. Nhưng may mà Lang Hoàn cũng chẳng bận tâm, đứng dậy tự mình rót trà mời khách, đến chỗ Thư Tửu cũng chỉ khẽ gật đầu.
Chẳng mấy chốc, trong cả gian phòng chỉ còn lại tiếng của Lang Hoàn và Quan Nam trò chuyện. Dù đôi lúc nhắc đến Thư Tửu, thì cũng bị Quan Nam khéo léo dẫn đi chỗ khác. Mà Thư Tửu thì chẳng nói câu nào, chỉ chăm chăm nhìn ra cửa sổ phía tây.
Hành động đó khiến Lang Hoàn nhất thời khó hiểu. Trước đây nàng phòng bị hắn rõ ràng là vậy, mà đối với Quan Nam lại không đề phòng gì mấy. Hắn ta không dám chắc mối quan hệ của hai người, nhưng lúc này không thể gây căng thẳng với Đôn Hoàng, cho nên cũng chỉ có thể thu lại tâm tư ban đầu.
Trong phòng bốn góc đều đặt lò sưởi cao, hơi nóng chẳng mấy chốc đã bốc lên. Nếu không phải vì đón khách, bình thường hắn cũng không dùng đến mấy thứ này.
Không lâu sau, Quan Nam bắt đầu cảm thấy nóng, quay đầu hỏi Thư Tửu, lại thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm ra cửa sổ phía tây.
Hắn cũng nhìn theo, chẳng thấy gì lạ. Nhưng đúng lúc đó, hắn bắt gặp ánh mắt của Tư Cống Hi, tuy vẻ mặt giả vờ như không có gì, nhưng tham niệm lóe lên trong mắt thì không thể che giấu.
Tham vọng của nàng ta chính là bọc đồ trong lòng Thư Tửu.
Đồng Quang nhấp một ngụm trà, không ngờ Lang Hoàn lại có trà ngon đến vậy. Hắn đặt ly trà xuống, giọng không nhỏ: “Tư cô nương từ lúc vào đây đã có vẻ căng thẳng, chẳng hay Thính Tuyết Tiểu Trúc của Lang công tử có gì khiến cô nương không được thoải mái sao?”
Câu này khiến Tư Cống Hi nhất thời không ngồi yên, vội vàng khoát tay: “Làm gì có? Chẳng qua là ta mặc hơi nhiều, thấy hơi nóng thôi.”
Nói xong còn dùng tay phe phẩy, rồi quay sang hỏi Thư Tửu: “Thư Tửu muội muội, muội có thấy nóng không?”
Thư Tửu thu lại ánh mắt, không muốn trả lời, chỉ liếc nhìn xuống bên phải, Đồng Quang vẫn đang ngồi yên, nàng mới nhẹ thở phào.
Không được hồi đáp, Tư Cống Hi có phần lúng túng rút lại nụ cười. May mà Lang Hoàn kịp lên tiếng giải vây: “Nóng à? Không sao không sao, để ta điều chỉnh một chút.”
Chỉ thấy hắn ta khẽ bấm một cái vào tay vịn ghế, lửa phía sau Tư Cống Hi lập tức dịu bớt.
“Cô nương xem như vậy đã ổn chưa?”
Giọng điệu ngọt ngào đến khiến người ta khó chịu. Quan Nam chán ghét nghiêng người sát về phía Thư Tửu, lập tức cảm thấy mát lạnh, quay đầu lại nhìn lò sưởi sau lưng nàng, rõ ràng lửa cháy mạnh nhất ở đó, sao chỗ nàng lại lạnh như thế?
Y cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là lại là chiêu trò gì đó của Lang Hoàn.
Nàng vẫn không lên tiếng.
Lần này Quan Nam cũng không giành trả lời thay nàng, vì y cũng rất hiếu kỳ. Nếu theo lời Lang Hoàn, thì chính hắn cũng không biết chỗ Thư Tửu đang… lạnh.
Chỉ lát sau, bên cạnh ly rượu của Thư Tửu xuất hiện một lớp băng mỏng, có thể thấy nhiệt độ chỗ nàng thấp đến mức nào.
“Ngươi không lạnh sao?” Quan Nam hỏi.
Thư Tửu quay sang lắc đầu, trong lòng đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người khác không nhìn thấy, chẳng lẽ nàng không thấy? Đồng Quang đang tựa vào lưng ghế của nàng, cả người toát ra hơi lạnh đủ để chứng minh tâm trạng hắn tệ đến mức nào.
“Công tử đệ nhất, ta thấy chẳng có gì đặc biệt cả. Tên tiểu tử kia không có ý tốt, ngươi cẩn thận bị hắn lừa đấy. Đến lúc đó, một cô nhi như ngươi, chẳng ai đến cứu đâu.”
Nghe đến hai chữ “cô nhi”, lưng nàng khẽ run lên.
Đồng Quang cũng nhận ra mình lỡ lời, ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, nơi này không bình thường, ta khuyên ngươi nên sớm hoàn thành việc chính.”
Nàng liếc nhìn hai người Lang Hoàn và Quan Nam đối diện. Có hai người này ở đây, nàng sao hỏi được?
Chiếc dù Tàn Mị vốn đã hiếm, Quan Nam từng thấy qua, nhưng không biết y đang có ý gì. Những lần hiếm hoi gặp mặt, y luôn chủ động lại gần, khiến nàng sinh nghi. Nếu không phải vì y quen với chưởng quầy mập và Thang bà bà, nàng cũng chẳng buồn để ý.
Còn người kia… Tư Cống Hi, giờ nàng đã nhớ ra rồi, mục tiêu là Đồng Quang, vậy thì càng nguy hiểm.
Nàng phải nghĩ ra một cái cớ nào đó, để có thể tách khỏi hai người này mà hỏi riêng Lang Hoàn.
Đang lúc nàng trăn trở, trên đầu đột nhiên vang lên một tiếng “Bộp” giống như vật nặng rơi xuống.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, không ngờ một giọt máu đỏ tươi “tách” một tiếng rơi đúng giữa ấn đường của Thư Tửu.
Tay phải của nàng run lên dữ dội, khẽ lau một cái, quả nhiên là máu.
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
“Giọng nói của người vừa tới mang đầy vẻ nũng nịu, lại xen lẫn chút trách móc chỉ những người quen thân mới có.”
Thư Tửu chỉ cảm thấy quen với giọng nói ấy, nhưng khuôn mặt đối phương thì lại hoàn toàn xa lạ. Dẫu vậy, có thể nhìn ra được rằng con đường núi quanh co khúc khuỷu này đã khiến vị mỹ nhân yểu điệu kia mệt lả. Mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, đôi gò má ửng hồng, tất thảy đều tố cáo sự vất vả dọc đường đi.
Còn chưa kịp nhớ ra người này là ai, một bóng màu tím đã vụt tới trước mắt nàng, mày mắt sáng sủa rõ ràng, hoàn toàn chẳng hợp chút nào với khung cảnh băng tuyết xung quanh.
“Sao nàng lại ở đây?”
Y đứng dưới bậc thềm, Thư Tửu đảo mắt nhìn lên nửa khuôn mặt vượt qua đỉnh đầu mình, rồi nhìn xuống chiếc đai lưng, một miếng ngọc bội trắng trong suốt vẫn còn đang đung đưa. Với đôi chân dài của y, bậc thềm thấp giữa hai người này, chẳng phải chỉ là một bước chân thôi sao?
Khoảng cách quá gần khiến nàng cảm thấy không thoải mái, liền rõ ràng lui về sau một bước.
Thấy vậy, Quan Nam ngẩn người trong chốc lát rồi lập tức mỉm cười như đã hiểu, không tiếp tục truy hỏi nữa. Y biết cô nương này nói chuyện rất ít, nhưng lại vô cùng yêu thích rượu.
Y vẫn tươi cười nghiêng đầu nhìn về phía sau nàng, nơi có một nam tử diễm lệ đang đứng, vừa nhìn đã thấy không vừa mắt, vẻ tà mị ấy, ai biết đã làm nên chuyện gì xấu xa.
Quả thật y liền bước một bước lên bậc thềm, chắn giữa nàng và Lang Hoàn, sau đó rút ra một bình rượu nhỏ từ sau hông, như dâng bảo vật mà đưa tới trước mặt nàng, vui vẻ nói: “Ta mang về từ Đôn Hoàng đó, nhịn cả quãng đường mới dám lấy ra, mau nếm thử đi.”
Nàng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lập tức liền nhớ ra người này là ai.
À, đệ đệ của thành chủ Đôn Hoàng, công tử Quan Nam.
Nàng do dự đưa tay lên, không biết có nên nhận lấy hay không.
Lúc này, từ một bên, giọng nói lạnh lẽo của Đồng Quang vang lên: “Gan cũng lớn đấy, đồ người khác đưa cũng dám nhận. Người không biết còn tưởng ngươi có đến chín cái mạng cơ đấy.”
Đúng vậy, giữa nàng và Quan Nam chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi, đâu phải có quan hệ thân thiết đến mức y phải vượt ngàn dặm đưa rượu? Nghĩ tới đây, nàng liền hạ tay xuống, cố ý làm lơ nét mặt của Quan Nam.
Dù sao thì y cũng là công tử số một thiên hạ, chưa từng bị ai làm mất thể diện. Huống hồ thân phận tương lai là người kế nhiệm thành chủ Đôn Hoàng, ai mà không nịnh nọt hắn chứ? Vậy mà đây là lần đầu tiên có người từ chối y. Tư Cống Hi còn chuẩn bị sẵn tư thế xem trò vui, nào ngờ công tử Quan Nam chỉ trong khoảnh khắc đã khôi phục lại dáng vẻ tiêu sái phong lưu.
Y thản nhiên nói: “Không sao, chỗ này không tiện uống rượu. Đợi ra ngoài, ta sẽ đưa nàng đến một nơi hay lắm, nàng nhất định sẽ thích.”
Đồng Quang khẽ hừ một tiếng, còn “nhất định sẽ thích” nữa chứ. Ngươi với nàng mới quen chưa được một canh giờ, mà đã dám nói chắc như vậy rồi. Trẻ tuổi, nói khoác không sợ cắn trúng lưỡi à?
Đương nhiên hắn không nói ra câu đó, nhưng ai ngờ bên kia Quan Nam lại thật sự “ưm” một tiếng đầy đau đớn.
Thư Tửu đang định đi tìm Lang Hoàn, nghe thấy âm thanh ấy lại xoay người, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Quan Nam bắt gặp ánh mắt nàng, liền che miệng nhích lại gần một bước, giọng nói ấm ức: “Ta cắn phải lưỡi rồi…”
Giọng điệu ấy, biểu cảm ấy… ít nhiều gì cũng giống một con chó nhỏ đang làm nũng đòi cưng chiều.
Thư Tửu lườm một cái, rồi trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tư Cống Hi, bước qua ngưỡng cửa kia.
Nàng ta nhìn qua lại giữa Quan Nam và Thư Tửu, ngây ngẩn hỏi: “Công tử Quan Nam và Thư Tửu muội muội…”
Câu nói còn chưa dứt, chỉ thấy Quan Nam lại nhanh chóng tới bên cạnh Thư Tửu, ý tứ đã không thể rõ ràng hơn.
Người trẻ mười mấy tuổi có thể chưa hiểu, nhưng nàng đã sống hai đời, sao có thể không nhìn ra?
Công tử Quan Nam, có tình ý khác thường với Thư Tửu.
Chỉ là hiện tại xem ra, chàng có lòng mà nàng lại vô ý.
Từ trước đến nay chưa từng nghe nói vị công tử số một này có dính dáng đến chuyện phong lưu. Tưởng đâu mắt cao tay sạch, không ngờ thì ra là thích kiểu này.
Tư Cống Hi theo bọn họ vào đại sảnh, ngồi xuống chiếc ghế gần cửa, mà ánh mắt thì vẫn vô thức liếc nhìn về phía cô gái nhỏ phía trước.
Nhưng ở thời đại này, tuổi đó đã có thể bàn chuyện cưới gả rồi.
Ban đầu dựa vào chiêu thức nàng sử dụng và họ của nàng, Tư Cống Hi từng đoán nàng có liên hệ gì đó với Đại Tế Ti. Nhưng đã ở cạnh Đại Tế Ti năm sáu năm rồi mà chưa từng nghe nói hắn còn người thân nào còn sống, nên đối với cô gái họ Thư đột nhiên xuất hiện này, nàng ta không khỏi để tâm nhiều hơn.
Nàng đã sắp đặt rất lâu, vất vả lắm mới có thể tiếp cận được Đại Tế Ti, sao có thể để người khác nẫng tay trên?
Giờ thì hay rồi, nhìn dáng vẻ của công tử Quan Nam đi, đặt vào thời đại nào cũng khiến người ta yêu thích. Lại nhìn ánh mắt hắn đặt lên Thư Tửu… Tư Cống Hi mím môi, khẽ cười.
Bên tai vẫn là tiếng của Quan Nam, chỉ có Quan Nam.
“Thì ra nàng tên là Thư Tửu à, quả thật là cái tên hay, rất hợp với nàng đấy.”
Y nhấc bình rượu trong tay, khóe mắt lướt qua gói hành lý nàng ôm chặt, được bọc rất kỹ, nàng cũng giữ rất sát, chẳng lẽ chính là chiếc dù mà y từng thấy ở thành Đôn Hoàng?
Quan Nam bám sát phía sau nàng, vừa nói chuyện vừa phải để ý Lang Hoàn không được lại gần. Người khác không biết Lang Hoàn là ai, nhưng y thì biết rất rõ. Dù bề ngoài hắn suốt ngày vô lo vô nghĩ, phong hoa tuyết nguyệt, nhưng thực ra y chính là người kế nhiệm vị trí thành chủ Đôn Hoàng, nên cần biết gì, y đều biết cả. Thậm chí y còn có thiên phú dị bẩm, hơn xa người thường.
Y thấy Lang Hoàn mời Thư Tửu ngồi vào ghế chủ phía bên trái, liền vội vàng chen ngồi bên cạnh. Trên bàn là tách trà còn bốc khói, không có gì đáng ngại, nhưng y đã nghe chủ lâu nói rằng cô nương này không thích vị trà đắng, vì vậy y lập tức uống hết trà trong chén mình, rồi đổ luôn phần trà của Thư Tửu vào chén mình, sau đó vặn nắp bình rượu, rót nửa ly đưa qua cho nàng.
“Uống cái này đi.”
Thư Tửu cúi mắt nhìn mặt rượu trong vắt, gợn sóng lăn tăn, nhất thời không biết làm sao.
“Không có độc đâu, nàng xem.” Y ra vẻ rất tự nhiên, còn giơ hẳn một cây kim bạc lên. Nếu không sợ nàng để ý, e là y đã ngửa đầu uống cạn để chứng minh rồi.
Thư Tửu khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Chỉ là hai chữ đơn giản bình thường, vậy mà khiến Quan Nam vui vẻ đến không kìm được.
Động tác đổi trà thành rượu của Quan Nam trơn tru liền mạch, hoàn toàn không để tâm đến thể diện của chủ nhà Lang Hoàn, lại càng không màng đến danh tiếng “công tử đệ nhất” của mình. Nếu để đám bạn bè phong lưu nghe được, chỉ sợ cười rụng răng. Nhưng may mà Lang Hoàn cũng chẳng bận tâm, đứng dậy tự mình rót trà mời khách, đến chỗ Thư Tửu cũng chỉ khẽ gật đầu.
Chẳng mấy chốc, trong cả gian phòng chỉ còn lại tiếng của Lang Hoàn và Quan Nam trò chuyện. Dù đôi lúc nhắc đến Thư Tửu, thì cũng bị Quan Nam khéo léo dẫn đi chỗ khác. Mà Thư Tửu thì chẳng nói câu nào, chỉ chăm chăm nhìn ra cửa sổ phía tây.
Hành động đó khiến Lang Hoàn nhất thời khó hiểu. Trước đây nàng phòng bị hắn rõ ràng là vậy, mà đối với Quan Nam lại không đề phòng gì mấy. Hắn ta không dám chắc mối quan hệ của hai người, nhưng lúc này không thể gây căng thẳng với Đôn Hoàng, cho nên cũng chỉ có thể thu lại tâm tư ban đầu.
Trong phòng bốn góc đều đặt lò sưởi cao, hơi nóng chẳng mấy chốc đã bốc lên. Nếu không phải vì đón khách, bình thường hắn cũng không dùng đến mấy thứ này.
Không lâu sau, Quan Nam bắt đầu cảm thấy nóng, quay đầu hỏi Thư Tửu, lại thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm ra cửa sổ phía tây.
Hắn cũng nhìn theo, chẳng thấy gì lạ. Nhưng đúng lúc đó, hắn bắt gặp ánh mắt của Tư Cống Hi, tuy vẻ mặt giả vờ như không có gì, nhưng tham niệm lóe lên trong mắt thì không thể che giấu.
Tham vọng của nàng ta chính là bọc đồ trong lòng Thư Tửu.
Đồng Quang nhấp một ngụm trà, không ngờ Lang Hoàn lại có trà ngon đến vậy. Hắn đặt ly trà xuống, giọng không nhỏ: “Tư cô nương từ lúc vào đây đã có vẻ căng thẳng, chẳng hay Thính Tuyết Tiểu Trúc của Lang công tử có gì khiến cô nương không được thoải mái sao?”
Câu này khiến Tư Cống Hi nhất thời không ngồi yên, vội vàng khoát tay: “Làm gì có? Chẳng qua là ta mặc hơi nhiều, thấy hơi nóng thôi.”
Nói xong còn dùng tay phe phẩy, rồi quay sang hỏi Thư Tửu: “Thư Tửu muội muội, muội có thấy nóng không?”
Thư Tửu thu lại ánh mắt, không muốn trả lời, chỉ liếc nhìn xuống bên phải, Đồng Quang vẫn đang ngồi yên, nàng mới nhẹ thở phào.
Không được hồi đáp, Tư Cống Hi có phần lúng túng rút lại nụ cười. May mà Lang Hoàn kịp lên tiếng giải vây: “Nóng à? Không sao không sao, để ta điều chỉnh một chút.”
Chỉ thấy hắn ta khẽ bấm một cái vào tay vịn ghế, lửa phía sau Tư Cống Hi lập tức dịu bớt.
“Cô nương xem như vậy đã ổn chưa?”
Giọng điệu ngọt ngào đến khiến người ta khó chịu. Quan Nam chán ghét nghiêng người sát về phía Thư Tửu, lập tức cảm thấy mát lạnh, quay đầu lại nhìn lò sưởi sau lưng nàng, rõ ràng lửa cháy mạnh nhất ở đó, sao chỗ nàng lại lạnh như thế?
Y cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là lại là chiêu trò gì đó của Lang Hoàn.
Nàng vẫn không lên tiếng.
Lần này Quan Nam cũng không giành trả lời thay nàng, vì y cũng rất hiếu kỳ. Nếu theo lời Lang Hoàn, thì chính hắn cũng không biết chỗ Thư Tửu đang… lạnh.
Chỉ lát sau, bên cạnh ly rượu của Thư Tửu xuất hiện một lớp băng mỏng, có thể thấy nhiệt độ chỗ nàng thấp đến mức nào.
“Ngươi không lạnh sao?” Quan Nam hỏi.
Thư Tửu quay sang lắc đầu, trong lòng đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người khác không nhìn thấy, chẳng lẽ nàng không thấy? Đồng Quang đang tựa vào lưng ghế của nàng, cả người toát ra hơi lạnh đủ để chứng minh tâm trạng hắn tệ đến mức nào.
“Công tử đệ nhất, ta thấy chẳng có gì đặc biệt cả. Tên tiểu tử kia không có ý tốt, ngươi cẩn thận bị hắn lừa đấy. Đến lúc đó, một cô nhi như ngươi, chẳng ai đến cứu đâu.”
Nghe đến hai chữ “cô nhi”, lưng nàng khẽ run lên.
Đồng Quang cũng nhận ra mình lỡ lời, ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, nơi này không bình thường, ta khuyên ngươi nên sớm hoàn thành việc chính.”
Nàng liếc nhìn hai người Lang Hoàn và Quan Nam đối diện. Có hai người này ở đây, nàng sao hỏi được?
Chiếc dù Tàn Mị vốn đã hiếm, Quan Nam từng thấy qua, nhưng không biết y đang có ý gì. Những lần hiếm hoi gặp mặt, y luôn chủ động lại gần, khiến nàng sinh nghi. Nếu không phải vì y quen với chưởng quầy mập và Thang bà bà, nàng cũng chẳng buồn để ý.
Còn người kia… Tư Cống Hi, giờ nàng đã nhớ ra rồi, mục tiêu là Đồng Quang, vậy thì càng nguy hiểm.
Nàng phải nghĩ ra một cái cớ nào đó, để có thể tách khỏi hai người này mà hỏi riêng Lang Hoàn.
Đang lúc nàng trăn trở, trên đầu đột nhiên vang lên một tiếng “Bộp” giống như vật nặng rơi xuống.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, không ngờ một giọt máu đỏ tươi “tách” một tiếng rơi đúng giữa ấn đường của Thư Tửu.
Tay phải của nàng run lên dữ dội, khẽ lau một cái, quả nhiên là máu.
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 33: Lồng hấp.
10.0/10 từ 42 lượt.