Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 24: Tên của ngươi.

67@-

Giọng hắn rất nhẹ, nhẹ hơn cả tiếng gió lướt qua khi hắn quăng lá cây.


Đã vậy rồi, nàng nên rời khỏi Hắc Vực sớm thôi. So với thời gian mà Đồng Quang nói trước đó thì đã trễ hơn nhiều. Nếu còn chậm trễ, trời lại sắp tối mất rồi.


Nàng xoay người, bước đi ra ngoài. Con chim Ca Lâu La ngoan ngoãn cọ đầu vào nàng, nhưng khi nhìn người khác thì lại vô cùng kiêu ngạo.


“Tam ca, nàng ấy…” Giọng Tư Cống Hi nghèn nghẹn, lọt vào tai Hứa Minh Thần nghe rất chói tai. Huống hồ lại vừa có tin về việc thanh Thương Hà Vãn Nguyệt xuất hiện, y tuyệt đối không thể để cô gái này rời đi.


Thấy nàng đã đến gần cổng lớn, y định bước lên ngăn lại nhưng phát hiện ra lực đạo trong ngực bụng đã hao tổn gần hết, một lúc lâu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ nàng lại ra tay thêm lần nữa.


Chỉ là y không tài nào hiểu được, lực đạo ấy đã thất thoát từ khi nào. Cuối cùng chỉ có thể đứng tại chỗ, lớn tiếng quát một tiếng. Thị vệ bên ngoài nghe thấy liền vội vàng dẫn người xông vào, suýt nữa va phải cô gái đang mở cửa bước ra.


“Là cô sao?” Một người trong số họ nhận ra nàng, vội vàng báo cáo với người dẫn đầu: “Chính là cô gái bị nghi ngờ liên quan đến vụ án sát hại tiên sinh Thu Thời mà chúng ta đã bắt được lần trước.”


Nhìn điệu bộ của y, nàng biết người kia chắc là trưởng đội thị vệ.


Nàng th* d*c, định giải thích, nhưng đến lúc mở miệng lại không biết phải nói từ đâu, càng không biết nên làm sao để giải thích cái sự thật hoang đường kia với đám người này.


Trưởng đội thị vệ tuy khách khí, nhưng giọng nói rõ ràng mang chút uy h**p. Gã ho nhẹ, khẽ hành lễ với Hứa Minh Thần. Sau khi được ra hiệu, gã nghiêng người nửa bước sang bên phải, chặn kín lối ra của nàng.


Bảy tám nam tử đứng chắn trước mặt, ánh sáng vốn đã mờ, giờ lại càng thêm tối tăm. Nàng dường như rất ít khi ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt cụp xuống, chỉ chăm chăm nhìn vào mũi giày của mình.


Trưởng đội thị vệ nhìn bộ dáng ấy của nàng, hơi ngượng ngùng lau đầu mũi, nói: “Thật xin lỗi, cô nương, xin cô quay lại viện, phối hợp điều tra.”



Trong đầu gã nhanh chóng điểm lại vụ án. Chuyện bắt được một cô gái tại hiện trường vụ án tiên sinh Thu Thời vẫn còn ấn tượng rõ ràng. Lúc ấy gã còn tức giận lắm một là vì thuộc hạ hồ đồ, một cô gái yếu đuối làm sao có thể giết cả nhà tiên sinh Thu Thời mà không để lại dấu vết đánh nhau; hai là vì bọn thuộc hạ vô dụng để nàng ta bị đám người Ứng Ngữ Các cướp mất một cách dễ dàng.


Giờ thấy người thật, nhỏ bé như thế, càng khiến gã thấy mình mắng không sai.


Nhưng nếu thật sự là nàng ta… thì chuyện này càng không đơn giản.


Bởi vì người của Ứng Ngữ Các đều bị con mãng xà nuốt vào bụng, mà giờ chỉ còn nữ tử này sống sót.


Mọi đầu mối đều xoay quanh nàng ta. Trưởng đội thị vệ ghé sát tai Hứa Minh Thần, thì thầm tóm tắt lại tình hình.


Hứa Minh Thần nghe càng lúc sắc mặt càng khó coi.


Một lúc sau, y mới cất lời: “Mời cô nương an tọa, hôm nay, chúng ta cần nói chuyện tử tế một phen.”


Y nhận lấy chén trà hạ nhân đưa tới, hớp một ngụm, đôi mắt hẹp dài khẽ mở, ánh mắt sắc như phượng hoàng, khiến người ta cảm thấy khó gần.


Y ra hiệu cho hạ nhân mang trà tới cho cô gái đang ngồi dưới gốc cây. Nàng nghiêng đầu, nhìn vào lá trà chìm dưới đáy chén, không biết đang nghĩ gì.


Sự im lặng khiến những người xung quanh cảm thấy bất an. Chỉ nghe tiếng chim dùng móng vuốt cào lên mặt đá, tiếng ken két vang lên chói tai.


Có lẽ bị tiếng động làm phiền, nàng đưa tay v**t v* trấn an con chim, ôm nó vào lòng. Ca Lâu La tròn mắt, ngẩng đầu khoe mẽ đầy kiêu ngạo.


Khiến người ta không thể đoán thấu.


Biểu hiện của cô gái này so với trước không khác là mấy, vẫn bình tĩnh ứng biến khiến Hứa Minh Thần cũng thấy bất ngờ.



“Người đâu, lấy giấy bút lại đây.” Y không rời mắt khỏi nàng, nói tiếp: “Cô nương chắc nghe rõ ta nói. Ta nói, hắn ghi lại, cô chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được. Việc đơn giản như vậy, chắc không làm khó được cô đâu.”


Y thấy nàng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn trời, đoán được nàng đang chú ý đến thời gian, bèn thử nói: “Ta sẽ nói ngắn gọn. Nếu cô phối hợp, sẽ không làm trễ việc cô rời đi. Nhưng nếu không…”


Quả nhiên có hiệu quả, nàng cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn y.


Khóe môi y nhếch lên, cửa sổ phía sau có tiếng động khẽ, hắn nghiêng đầu, bên trong lập tức yên tĩnh trở lại.


“Sau khi cô đến đây, tiên sinh Thu Thời liền chết. Có đúng không?”


Gật đầu.


“Sau đó bị Diêu nương đưa ra khỏi ngục, rồi… tự mình thoát thân. Có đúng không?”


Nàng hơi dừng lại rồi mới gật đầu. Đúng.


“Sau đó, Xà Mạn đến, phá hủy Thánh Đế miếu. Có đúng không?”


Cũng tạm xem là vậy.


Hứa Minh Thần tựa lưng vào ghế, khẽ cười: “Bắt lại đi.”


Vô lý!


Nàng lập tức đứng bật dậy, tay cầm lấy mảnh đao gãy, động tác vô cùng thuần thục.



Tư Cống Hi nhìn qua khe cửa thấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng. Rõ ràng vẫn là người đó, nhưng khí chất đã hoàn toàn khác hẳn so với ban nãy.


“Ta, không, có.”


Từng chữ từng tiếng, mang theo chút khàn khàn.


Nàng đã nhiều ngày không nói chuyện, từ khi Đồng Quang không còn xuất hiện nữa.


Hứa Minh Thần liếc nhìn quanh một vòng, ổn định tinh thần rồi hỏi: “Vậy ngươi lấy gì chứng minh?”


Việc nàng mở miệng nói khiến y hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không dám để lộ ra, bởi vì cô gái này thật sự giấu mình quá kỹ.


Lại không nói nữa!


Hứa Minh Thần nghiến răng, chỉ thấy nàng ném qua một vật.


Y đưa tay đón lấy theo phản xạ.


Ngọc bài mịn màng ấm tay. Y lật đi lật lại mấy lần mới thấy ở góc phải bên dưới có một ký hiệu rất mờ, đuôi mắt hơi nhướn lên.


Thú vị đây. Cô gái này nhìn chưa tới mười tám, vậy mà lại có tín vật của tổ phụ y. Phải biết rằng khi ông còn sống, danh tiếng lẫy lừng, đến hoàng thất còn phải kiêng dè vài phần. Tất nhiên, Hắc Vực khi ấy cũng mạnh mẽ hơn bây giờ nhiều.


Y thu ngọc bài lại, nét mặt dịu đi, cười nhạt: “Quả thật là nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương, hóa ra lại là…”


Y nhất thời không biết nên xưng hô thế nào. Hỏi bao nhiêu lần nàng cũng không chịu nói tên, càng không nói đến xuất thân.



“Thư Tửu.”


Đồng Quang đứng bên nàng, nghịch ngợm v**t v* chùm lông trên đầu Ca Lâu La, có vẻ hơi chán chường, khiến con chim cũng bực bội không yên.


Nàng nghe hắn bỗng dưng nói ra hai chữ ấy, nhất thời không hiểu, khẽ “Ừm” một tiếng đầy nghi hoặc. Nàng sợ người khác nghe thấy, nên giọng rất nhỏ, chỉ đủ hai người bọn họ nghe được.


“Ta nói, sau này ngươi cứ gọi là Thư Tửu đi. Lỡ có ai hỏi, ngươi cũng có cái để trả lời, tránh rước phiền toái.”


Hắn nói là sự thật, điểm này nàng không phải không hiểu. Chỉ là khi nghe hắn đặt tên cho mình, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả.


Không thể nói rõ, cũng không diễn tả được, chỉ thấy cổ họng hơi nghèn nghẹn.


“Thư… Tửu.”


Mọi người trong sân như bị hạ chú, lập tức đứng sững lại. Qua một hơi thở, Hứa Minh Thần khẽ ho một tiếng, mới hoàn hồn lại – thì ra, nàng họ Thư.


“Thư Tửu? Là Thư của Xá Dự Thư sao?”


“Ừm.” Nàng nghe theo Đồng Quang gật đầu.


Lúc này, khóe miệng Hứa Minh Thần cong lên rõ rệt hơn, “Thì ra là cô nương nhà họ Thư, trách sao lại lợi hại đến thế.”


Phía sau cửa sổ, có người siết chặt tay đến mức ngón tay bấu sâu vào khung cửa, gần như gãy cả một đoạn. Nếu nàng không nhớ nhầm… thì họ Thư, có liên quan mật thiết đến Đại Tế Ti.


Chỉ là khi đó nàng ta còn chưa kịp điều tra rõ đã bị đuổi khỏi Côn Luân.


Cho nên cô gái tên Thư Tửu này, chắc chắn một trăm phần trăm có quan hệ với Đại Tế Ti.


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 24: Tên của ngươi.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...