Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 23: Lòng đố kỵ nhen nhóm.

56@-

Ca Lâu La mổ mấy cái lên cánh tay nàng, kéo sự chú ý của nàng quay trở lại.


Nó khẽ rung động đôi cánh, vô cùng hưởng thụ sự v**t v* của nàng. Thế nhưng hành động như thế lại khiến mắt Tư Cống Hi cay xè, nàng ta đè nén lửa giận, mở miệng lại, lặp lại câu hỏi ban nãy.


Ngập ngừng một chút, nàng ta lại nhớ ra không biết nên xưng hô với cô gái này thế nào, liền hỏi: “Là ta thất lễ, vẫn chưa hỏi tên cô nương, không biết ta nên gọi cô nương là gì thì phù hợp hơn?”


Cả nàng và Ca Lâu La đều quay sang nhìn Tư Cống Hi, ánh mắt xa lạ lạnh nhạt, nàng không đáp, chỉ khẽ lắc đầu, cũng không để tâm đối phương có hiểu ý mình không, đứng dậy đi về phía lão Trần.


Từ trong ống tay áo nàng lấy ra mấy đồng tiền đồng đưa cho ông lão, tay còn lại chỉ vào bầu rượu bên hông ông ta. Lão nheo mắt cười hỏi.


“Tiểu cô nương muốn uống rượu à?”


“Chút tiền này không đủ đâu.” Lão cười, ánh mắt tham lam lướt qua chiếc ô nàng cầm.


Nàng nhận ra xung quanh cũng có vài người mang tâm tư không trong sáng với chiếc ô này, liền xoay người lại, kéo ô về trước ngực che chắn, thanh đoạn đao như có cảm ứng phát ra tiếng rít nhỏ.


Hứa Minh Thần nhận ra thanh đao đó, thế là ngày đó hai quỷ sứ canh cổng không nói bậy, đao của Lý Túc Túc thật sự đã tái xuất giang hồ.


Chỉ trong chớp mắt, nàng bị vây giữa ba người, ai cũng mang tâm tư khác nhau. Nàng trở tay, siết chặt đoạn đao, đón lấy một luồng chưởng phong tạt tới từ bên trái.



Âm thanh vang dội làm không khí xung quanh cũng rung chuyển theo, hổ khẩu tay nàng bị rạn nứt. Hứa Minh Thần chỉ dùng ba thành công lực, mà cô gái nhỏ này có thể đỡ được, vượt quá cả dự đoán của hắn.


Thế nhưng cũng nhờ chiêu đó, hắn nhìn ra nàng hoàn toàn không có nội lực, thậm chí còn chưa từng học võ công, không rõ thanh đao hình lưỡi trăng cong kia nàng lấy từ đâu ra, hơn nữa còn là đao gãy.


“Cô nương lợi hại, là ta đã xem thường. Có điều… dừng tay đi, cô không chịu nổi chiêu thứ hai đâu.”


Nàng hít sâu một hơi, ép bản thân bình ổn lại nhịp tim đang đập quá nhanh, lần nữa ngẩng đầu, cô gái nhỏ lại trở về với dáng vẻ lạnh nhạt thản nhiên, như thể người bị thương khi nãy không phải nàng.


Không biết từ lúc nào, trong viện đã bị người ta dựng kết giới, người bên ngoài không vào được, chỉ thấy ánh sáng bên trong chập chờn, hẳn là có đánh nhau. Nhưng nghĩ đến người bên trong, ai nấy đều im lặng kéo nhau rời đi, đây không phải chuyện họ có thể can dự.


Hứa Minh Thần vỗ tay như đang tán thưởng, thế nhưng đòn tấn công tiếp theo lại không hề nhẹ nhàng.


“Bên trái, xoay người, tụ khí vào đan điền, vung đao từ trên xuống.”


Một giọng nói trong trẻo vang lên, khóe mắt nàng khẽ giật, Đồng Quang xuất hiện rồi.


Ca Lâu La lập tức vỗ cánh bay lên cành cây, không ngừng dùng móng vuốt gãi gãi bên cạnh.


Nàng tập trung tinh thần, làm theo hướng dẫn của Đồng Quang, chiêu chiêu tránh khỏi công kích của Hứa Minh Thần, điều này khiến ba người kia đều chú ý.


Chỉ trong khoảnh khắc không để ý, lưỡi đoạn đao đã sượt qua bụng y, y nhìn ra rồi, nếu nữ tử này không khựng lại một chút ở khoảnh khắc cuối cùng, thì đoạn đao ấy sợ là đã rạch toang bụng y.



Sắc mặt Hứa Minh Thần có phần không nhịn nổi nữa, rõ ràng cảm thấy mình vừa bị một cô gái nhỏ đùa bỡn. Thì ra vết thương ban đầu là để dẫn dụ y mắc bẫy, từng chiêu thức nhìn rời rạc thì bình thường, nhưng ghép lại thì tinh diệu vô cùng, từng động tác đều mang cảm giác như bậc thầy đang chỉ điểm hậu bối.


Nàng thu đao lại, hơi thở dồn dập rõ rệt, bước ra khỏi vòng vây ba người, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người mang lòng dạ bất chính.


Việc Đồng Quang xuất hiện nằm ngoài dự đoán của nàng, càng không ngờ hắn còn chỉ dạy nàng dùng đao. Nàng không nhìn về phía người và chim trên cành cây, nhưng trong lòng thì rõ ràng con chim kia nhất định rất kiêu ngạo và kích động rằng chủ nhân nó đã trở lại. Còn người kia, hẳn là đang nheo mắt, như đang xem kịch mà thu hết mọi chuyện trong viện vào mắt.


Chắc chắn hắn thấy phiền chết đi được, nàng không dám tưởng tượng lát nữa Đồng Quang sẽ cười nhạo nàng thế nào.


Tư Cống Hi nghe thấy nàng thở ra một hơi dài, trong lòng cực kỳ khó chịu, một cô gái trẻ như vậy mà lại có thể thắng được Hứa Minh Thần. Nhưng điều khiến nàng ta căm hận hơn chính là cảm giác quen thuộc tràn tới theo từng chiêu đao và bước chân thay đổi kia chính là những động tác mà nàng ta từng lén nhìn hàng ngàn lần.


Đó chính là bước pháp Đồng Quang sáng tạo ra khi trêu đùa con bạch hổ trên núi Côn Luân!


Nàng ta gần như không khống chế được sức lực, lao đến bên cô gái nhỏ, nắm chặt cánh tay nàng, giọng run run hỏi: “Ngươi… quen biết hắn, đúng không?!”


Không nhận được câu trả lời, nàng ta không cam lòng, siết tay chặt hơn, bóp đến mức cánh tay cô gái nhỏ lõm xuống, ánh mắt cũng trở nên cố chấp.


Chưa kịp để cô gái giãy ra, Ca Lâu La đã bay xuống, hung hăng cào vào mu bàn tay nàng ta. Đau rát đột ngột khiến Tư Cống Hi lập tức buông tay, Ca Lâu La lập tức đậu lên vai cô gái nhỏ, thu vuốt lại, hung dữ trừng mắt nhìn Tư Cống Hi.


Như đang nói: “Ngươi mà lại gần thêm bước nữa, ta sẽ mổ mù mắt ngươi!”


Thấy vậy, Hứa Minh Thần vội vàng lao tới bảo vệ nàng ta, mắng to: “Con súc sinh lông lá đáng chết!”



Câu này nghe rất chói tai, người trên cây hơi nheo mắt lại, tiện tay búng ra một chiếc lá, lướt qua đoạn đao, rạch một đường trên mặt Hứa Minh Thần, giọt máu theo sau chiếc lá nhỏ nhỏ rơi xuống.


Hắn quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy một ông già đang khoanh tay tựa lưng vào cây xem kịch — “Là ngươi!”


Lão Trần cười khoát tay: “Không không, không phải lão đây đâu, lão già này đâu có bản lĩnh như vậy, ngươi biết mà, ta không biết võ công.”


Phải rồi, hắn bị phế hết công lực rồi, không thể nhanh hơn cả người ngay sát bên, chỉ dùng một chiếc lá thôi. Hắn lập tức quét mắt khắp nơi, kết giới chưa vỡ, trong sân ngoài bốn người họ thì không còn ai khác.


Hắn lập tức trở nên cảnh giác, nghiêng đầu thì thầm với nữ tử sau lưng: “A Hi, có gì đó không đúng, nữ tử này rất tà môn, nàng mau rút lui.”


Không đúng chỗ nào, nàng ta chẳng lẽ lại không biết?


Chiếc lá vừa bay ra, nàng ta đã cảm giác trong sân có người thứ năm, nhưng hiện tại thế cục chưa rõ ràng, nàng ta không thể xác định người đó có phải là kẻ nàng nghĩ đến hay không, càng không biết cô gái này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Tất cả chỉ là suy đoán của bản thân nàng ta.


Nghĩ một lúc, nàng ta lại liếc nhìn cô gái đang cầm đao đầy cảnh giác. Chiếc ô được nàng giữ chặt, không thể cướp ngay được, chuyện này phải tính lâu dài.


“Cô nương, ta thay A Hi xin lỗi vì sự mạo muội vừa rồi, nhưng ngươi cũng nên cho chúng ta một lời giải thích — họ tên, từ đâu đến, đến vì chuyện gì?”


Thấy cô gái không động đậy gì, lửa giận y lại sắp bùng nổ, nghiến răng nói: “Cô nương! Ta đang nói chuyện với ngươi, ít nhất phải có chút lễ phép chứ!”


Hai người giằng co như vậy. Một người dồn ép từng bước, nhưng mỗi cú đánh như đấm vào bông. Người trên cây thì chán ngán kêu nhàm chán, nhưng người dưới đất thì lại cảm thấy vô cùng thú vị, liên tục vỗ tay tán thưởng dũng khí của cô gái nhỏ.



“Ngươi! Cút cho ta!” Hứa Minh Thần tức đầy bụng, không dám tùy tiện trút lên người tà môn kia, nhưng không thể để lão già Trần ung dung xem kịch thế được.


Ông lão vốn không có võ công, bị y tát một cái lăn hai vòng mới dừng lại, phủi phủi bụi trên người, làu bàu: “Đúng là óc heo, không nghĩ tới là con bé này không nói được…”


Lời vừa dứt, Hứa Minh Thần lập tức sững lại, “Câm… sao…?”


Vút! Một chiếc lá nữa bay tới, lần này y đề phòng, né được, nhưng vẫn mất một nhúm tóc. Y mím môi, tự biết mình đuối lý, tay giấu trong tay áo bắt đầu tụ lực, dồn cả công lực y tu luyện vào, vừa nói chuyện đánh lạc hướng, vừa chuẩn bị tung đòn.


Nhưng điều y dự đoán lại không xảy ra, luồng lực cực mạnh đó vọt ra, đánh vào kết giới, khiến nó nứt ra một khe hở. Người ngoài lập tức hô: “Thành chủ?!”


“Không sao!”


Hứa Minh Thần càng bất an. Trong giang hồ có vài tộc dùng thuật pháp hoặc y phục để ẩn thân, không hiếm lạ. Y từng tưởng có người dùng cách này bảo vệ cô gái kia, nhưng giờ nhìn lại hoàn toàn không có ai cả.


Y lần theo hướng chiếc lá bay đến, hoàn lực đánh trả, trống không.


Điều này sao khiến người ta yên tâm được? Hắc vực vốn đã đầy bóng tối, nếu thật sự có người có bản lĩnh đến thế… y không dám nghĩ tới hậu quả, chỉ quay người xin lỗi một câu, lui lại hai bước, toàn thân căng cứng.


Cô gái nhỏ chống đoạn đao xuống đất, nhìn theo ánh mắt y, chỉ thấy Đồng Quang đang ngồi trên cây, thong dong đung đưa chân, ngón tay đùa nghịch chiếc lá. Cảm nhận được ánh nhìn, hắn cười hừ một tiếng: “Chán chết đi được, người nhà họ Hứa đúng là đời sau kém đời trước~”


Nàng lặng lẽ nhìn hắn, những lời muốn nói như đã viết hết trong mắt: Người phụ nữ trong nhà kia biết rõ ngươi.


Hắn lười biếng đảo mắt, mị lực lan tràn, co một chân đạp lên cành cây, tựa lưng vào thân cây, tìm kiếm trong đầu một lúc rồi nói: “Không có ấn tượng, không quen.”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 23: Lòng đố kỵ nhen nhóm.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...