Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 25: Thư cô nương.
84@-
Dưới bóng đêm nặng nề, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng kêu đơn lẻ, giữa màn đêm tĩnh mịch lại càng khiến người ta rợn tóc gáy.
Họ Thư không phải một cái họ bình thường. Hơn hai mươi năm trước, đó từng là một gia tộc có thể che trời lật đất. Thế nhưng gia tộc trăm năm này lại sống quá mức kín đáo, hiếm có ai từng thấy họ xuất hiện ngoài đời.
Vậy mà một gia tộc như thế lại bỗng dưng biến mất không để lại dấu vết chỉ sau một đêm.
Ngay cả các chủ Phù Sinh Các người được cho là nắm rõ chuyện thiên hạ cũng chỉ mím môi lắc đầu không ngừng.
Thời gian trôi qua, thiên hạ mỗi ngày đều có chuyện mới, người ta dần dần cũng quên mất chuyện của Thư gia. Suốt hơn hai mươi năm trời, không một chút tin tức, thế nhưng đúng vào một đêm như thế này, từng đợt biến động lại dồn dập kéo đến.
Những thứ đã biến mất, vốn tưởng không còn, lại đồng loạt xuất hiện trên người một nữ tử xa lạ.
Ngón tay của Hứa Minh Thần không ngừng xoay chiếc nhẫn, ánh mắt y gần như không rời khỏi người nữ tử ấy, nhưng càng nhìn càng cảm thấy xa lạ.
Tấm ngọc bài trong tay đúng là không thể sai, hồi lâu sau, y mới ép bản thân bình tĩnh lại: “Cô nương Thư Tửu, tổ tiên ta cũng từng có giao tình với Thư gia, xem ra giờ chúng ta lại càng thêm thân thích rồi. Người đâu, sắp xếp phòng cho Thư cô nương.”
Nụ cười của y giờ đây đã khác trước, nhưng trong mắt Thư Tửu, lòng tham trong đó rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy không khí trở nên lạnh hơn, rùng mình trao nhau ánh mắt, quả nhiên công lực của thành chủ sâu không lường được, một chút lạnh lẽo cũng không cảm thấy, trong khi họ thì lạnh đến mức như có băng phủ lên xương.
Nhưng bây giờ là mùa hè cơ mà?
Có người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, chẳng có lấy một ngôi sao.
Hắn ta luôn cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình, nhưng nhìn quanh một lượt, người trong sân đều bận rộn việc riêng, người nhàn rỗi nhất… có lẽ là con chim kia.
Con chim đó tính khí cực kỳ khó chịu, bọn họ từng lãnh đủ rồi, chẳng dám trêu vào. Vừa thấy nó quay đầu, người nọ lập tức cúi đầu, tránh chọc vào phiền toái.
Họ đứng không xa, thấy rõ nữ tử ấy mấp máy môi, nhưng lại chẳng nghe được tiếng nàng nói gì. Nếu không phải tiểu thư Cống Hy chạy theo gọi nàng, có khi họ còn chẳng biết nàng họ Thư.
“Thư… cô nương, mấy ngày tới nếu muội cần gì ở phủ thành chủ, cứ tìm ta. Ta ở bên kia, tên ta muội biết rồi, cứ gọi ta là Cống Hy là được.”
Tư Cống Hy đuổi theo, ánh mắt lướt qua người nàng vài lượt, cố tìm dấu vết của Đại Tế Ti.
Thư Tửu dừng bước, nghiêng đầu nhìn thẳng nàng ta, ánh mắt mang theo sự dò xét, trên mặt thoáng qua nét ngượng ngùng, đưa tay lên sờ mặt mình: “Sao vậy? Mặt ta… dính gì à?”
Không một lời đáp.
Bàn tay dưới ống tay áo của Thư Tửu siết chặt chuôi dù. Không hiểu sao, nàng cứ cảm thấy Tư Cống Hy tiếp cận nàng có mục đích. Nếu nghĩ kỹ, cũng chẳng khó lý giải.
Hoặc là hai người từng quen biết, mà còn không phải quan hệ tốt đẹp; hoặc là nàng ta nhận ra cây dù, cũng chính là Đồng Quang.
Dù thế nào, cũng không ngoài việc truy tìm tin tức hay nhân vật liên quan.
Nhưng nàng không chủ động nói, thì nàng ta đừng hòng hỏi ra được. Về khoản nhẫn nại, hiếm ai có thể hơn được người nói năng không linh lợi.
Quả nhiên, vừa bước chân vào phòng, Tư Cống Hy đã theo sau, còn cẩn thận nhìn quanh một lượt rồi mới đóng kín cửa sổ.
Nàng ta căng thẳng bước đến gần: “Thư cô nương, muội… đến từ đâu?”
Lại là câu hỏi này. Những người này đúng thật là không đạt được mục đích thì không chịu buông tha.
“Đôn… Hoàng.”
Nghe vậy, mắt Tư Cống Hy khẽ lóe sáng, lướt qua vai nàng nhìn về chuôi dù kia, có chút bạc màu như thể đã dùng rất lâu.
“Muội từng đến… Côn Luân chưa?”
Câu hỏi thẳng thừng, nhưng trùng hợp thay, Thư Tửu lại không hiểu ẩn ý đằng sau. nàng lắc đầu.
Trong những mảnh ký ức ít ỏi của mình chưa từng xuất hiện hai chữ “Côn Luân”. Nàng lắc đầu không phải vì chắc chắn mình chưa từng đến, mà là không biết, không biết liệu mình có từng đến đó, hay chính là người từ Côn Luân, cũng không biết Đồng Quang có xuất thân từ nơi ấy không.
Tư Cống Hy hơi cúi đầu, suy nghĩ một hồi lâu mới thở ra một hơi, mỉm cười: “Không sao, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi, nhìn muội quen mắt, tưởng là đồng hương.”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa, chưa kịp để họ nói thêm gì, đã có tiếng gõ cửa.
“Cô nương, thành chủ dẫn theo thị vệ đến rồi.”
Nàng ta khẽ đáp một tiếng, đứng dậy ra cửa, như sực nhớ ra điều gì đó lại quay về, nắm lấy tay Thư Tửu, tháo chiếc vòng tay trên cổ tay mình đặt vào tay nàng.
“Gặp muội là có duyên, ta vừa nhìn đã thấy quen mắt. Vòng tay này tặng muội làm lễ gặp mặt, nếu sau này trong Hắc Vực có ai làm khó muội, cứ tìm ta.”
Lần thứ hai nàng nghe câu này rồi.
Lông mày Thư Tửu khẽ nhíu, không hiểu cái gọi là “có duyên” mà nàng ta nói từ đâu ra. Hành động lúc đầu của nàng ta chẳng giống như có duyên chút nào.
Chiếc vòng tay xanh biếc mượt mà đeo trên cổ tay, khiến nàng thấy không quen, nhìn kiểu gì cũng không thuận mắt.
Bất chợt, nàng nghe thấy một tiếng cười khẽ. Nàng vội liếc sang người đang uống trà, sau đó mới nhẹ nhõm thở phào. Nàng không nhìn thấy, cũng không nghe thấy động tĩnh của hắn.
“Tiểu thư Cống Hy đang ở cùng Thư cô nương bên trong.”
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, Tư Cống Hy đứng dậy mở cửa: “Ta biết ngay là các huynh sẽ đến mà.”
Hứa Minh Thần gật đầu, nói lời xin lỗi, rồi vào thẳng vấn đề liên quan đến Trần Thu Thời.
Trần tiên sinh vốn là nhân vật có tiếng trong Hắc Vực, những năm đó tích lũy được không ít danh tiếng, chưa từng nghe nói có thù oán gì với ai. Năm xưa ông tránh thế đến Hắc Vực cũng chỉ vì tranh chấp nội bộ trong tộc họ Trần.
Họ Trần ở Dĩnh Xuyên, vốn là một đại tộc lâu đời, chẳng thèm để tâm đến những chi thứ chạy trốn, càng không thể sau ngần ấy năm lại ra tay tàn sát cả nhà ông.
Như vậy không hợp với phong cách đạo mạo nhân nghĩa của những gia tộc đó.
Cho nên, cái chết của Trần tiên sinh vẫn luôn là một bí ẩn, nhất là sau khi pháp y khám nghiệm.
Hồi lâu sau, cô mới lên tiếng: “Không phải… ta.”
Hứa Minh Thần đổ chén trà nguội trong tay nàng đi, thay bằng trà nóng rồi mới đáp: “Ta tất nhiên biết không phải cô. Chỉ là lúc đó chỉ có mình cô ở đó, nên phải làm thủ tục cho có.”
Lừa người.
Nói thì dễ nghe đấy, nhưng Thư Tửu không ngu. Không chỉ họ không tin nàng, đến cả người vừa nói có duyên với nàng cũng không thật lòng tin tưởng.
Nàng bất lực thả lỏng vai, lật bàn tay nắm lấy chuôi đao, để khi bản thân nói ra những chuyện hoang đường kỳ lạ, nếu vẫn bị nghi ngờ, thì ít ra nàng cũng không rơi vào thế bị động.
Ánh nến lay động, tim đèn kêu “tách” một tiếng theo giọng nói bình tĩnh của nàng, Tư Cống Hy bị dọa giật mình, bàn tay dưới bàn lập tức bị người bên cạnh nắm lấy.
Nàng ta thu ánh mắt khỏi Thư Tửu, tâm trạng vẫn chao đảo theo câu chuyện báo thù ly kỳ kia.
“Đừng sợ.” Hứa Minh Thần nhẹ nhàng vỗ tay nàng ta, “Tên Đường Kiến Bình đó ta biết, tu luyện tà đạo, chẳng làm nên trò trống gì. Cứ ra lệnh truy sát là được.”
Nghe vậy, Thư Tửu ngước mắt nhìn, trong lòng có chút coi thường Hứa Minh Thần.
Nói về người này, dung mạo, xuất thân, võ công đều xuất chúng nhưng tính tình lại kiêu ngạo, luôn xem thường người khác.
Năm đó nếu không vì cha bệnh nặng, y cũng không đời nào chủ động đến Côn Luân cầu Đồng Quang ra tay.
Trong mắt Thư Tửu, con người này bụng dạ hẹp hòi. Đường Kiến Bình tuy làm sai, nhưng ban đầu chẳng phải cũng vì muốn báo thù sao? Những khổ đau hắn trải qua, nếu đặt lên người Hứa Minh Thần, chưa chắc không làm nên một trận máu tanh.
Nói chung, Thư Tửu vừa thông cảm vừa thấu hiểu Đường Kiến Bình.
Biết rõ có nói thêm cũng chẳng ích gì, nàng định đuổi người, nhưng vừa hé miệng, đã bị thị vệ trưởng đứng phía sau cướp lời: “Lời ngươi nói, chung quy cũng chỉ là mộng, không có bằng chứng, xin thứ cho ta không thể tin. Hơn nữa, bản lĩnh của ngươi… chính mắt chúng t- đã thấy.”
Gã nói chính là chuyện đêm đó ở cổng Thu Uyển.
Thư Tửu thở dài bất lực. Khi đó là Đồng Quang ra tay, chứ nàng thì làm được gì cơ chứ!
Ánh mắt nàng trong trẻo đến kỳ lạ, sáu chữ vừa thốt ra, nhẹ như lông hồng, nhưng khiến người nghe cảm thấy nàng không vui rồi.
“Không, ta chỉ tò mò. Theo lời cô nương, cô chưa từng quen biết Trần tiên sinh, vậy sao lại trùng hợp xuất hiện tại hiện trường vụ án? Xà mạn cổ xưa cũng xuất hiện đúng lúc đó, toàn bộ Ứng Ngữ Các không ai sống sót trừ cô. Miếu Thánh Đế bảo vệ Hắc Vực sụp đổ, cũng vừa hay cô có mặt ở đó.”
Lời gã đột ngột dừng lại. Ban đầu chỉ là suy đoán, nhưng giờ nói ra mới thấy từng chuyện từng chuyện đều có liên quan đến nữ tử này. Càng nghĩ, gã càng khó tin lời nàng.
“Đại nhân…”
“Được rồi, Hoài Minh, chỉ là trùng hợp thôi.” Hứa Minh Thần lên tiếng ngăn cản, đuôi mắt thoáng chuyển, khóe môi vẫn treo nụ cười: “Đúng không? Thư cô nương.”
Thư Tửu khó lòng phản bác lời Hoài Minh, vì quả thực gã không nói sai. Thêm giọng điệu châm chọc của Hứa Minh Thần, nàng cảm thấy nghẹn một hơi không lên được, càng thêm khó chịu, cuối cùng chỉ “ừm” một tiếng.
Nói nữa cũng vô ích, Hoài Minh lùi hai bước, dựa lưng vào cửa sổ, chăm chú nhìn cô gái nhỏ kia.
Thư Tửu bực bội vì ánh mắt đó, mạnh tay đặt thanh đao xuống bàn: “Ta mệt rồi.”
Ba người rời khỏi, nàng lập tức lấy dù Tàn Mị ra, hạ giọng gọi: “Đồng Quang, ra đây, chúng ta cần nói chuyện.”
Đồng Quang lề mề, mãi đến khi nàng gần phát điên mới chịu hiện thân. Hắn liếc chén trà trên bàn, đầy chán ghét: “Muốn nói gì?”
Nàng tháo vòng tay khỏi cổ tay, đẩy đến trước mặt hắn: “Nàng ta tiếp cận ta là vì ngươi?”
Đồng Quang nheo mắt, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Không quen, không có ấn tượng gì.”
Thái độ thản nhiên của hắn không giống giả vờ. Hơn nữa hắn chỉ là một hồn thể, có gì phải lừa?
Chiếc vòng đúng là hàng tốt, nhưng chẳng vào được mắt Đồng Quang. Thứ tốt hắn thấy quá nhiều rồi, mấy thứ này căn bản không nhớ nổi. Mà nói đến nữ tử kia… khéo thay, Đồng Quang không nhớ mặt người.
Đại Tế Ti Côn Luân—thân phận tôn quý đến nhường nào. Những kẻ mưu toan tiếp cận hắn để một bước lên trời, nhiều vô kể. Còn có thể để lại ấn tượng với Đồng Quang sao?
Không một ai.
Hắn nhún vai, không mấy để tâm: “Nữ nhân, phiền phức.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Dưới bóng đêm nặng nề, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng kêu đơn lẻ, giữa màn đêm tĩnh mịch lại càng khiến người ta rợn tóc gáy.
Họ Thư không phải một cái họ bình thường. Hơn hai mươi năm trước, đó từng là một gia tộc có thể che trời lật đất. Thế nhưng gia tộc trăm năm này lại sống quá mức kín đáo, hiếm có ai từng thấy họ xuất hiện ngoài đời.
Vậy mà một gia tộc như thế lại bỗng dưng biến mất không để lại dấu vết chỉ sau một đêm.
Ngay cả các chủ Phù Sinh Các người được cho là nắm rõ chuyện thiên hạ cũng chỉ mím môi lắc đầu không ngừng.
Thời gian trôi qua, thiên hạ mỗi ngày đều có chuyện mới, người ta dần dần cũng quên mất chuyện của Thư gia. Suốt hơn hai mươi năm trời, không một chút tin tức, thế nhưng đúng vào một đêm như thế này, từng đợt biến động lại dồn dập kéo đến.
Những thứ đã biến mất, vốn tưởng không còn, lại đồng loạt xuất hiện trên người một nữ tử xa lạ.
Ngón tay của Hứa Minh Thần không ngừng xoay chiếc nhẫn, ánh mắt y gần như không rời khỏi người nữ tử ấy, nhưng càng nhìn càng cảm thấy xa lạ.
Tấm ngọc bài trong tay đúng là không thể sai, hồi lâu sau, y mới ép bản thân bình tĩnh lại: “Cô nương Thư Tửu, tổ tiên ta cũng từng có giao tình với Thư gia, xem ra giờ chúng ta lại càng thêm thân thích rồi. Người đâu, sắp xếp phòng cho Thư cô nương.”
Nụ cười của y giờ đây đã khác trước, nhưng trong mắt Thư Tửu, lòng tham trong đó rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy không khí trở nên lạnh hơn, rùng mình trao nhau ánh mắt, quả nhiên công lực của thành chủ sâu không lường được, một chút lạnh lẽo cũng không cảm thấy, trong khi họ thì lạnh đến mức như có băng phủ lên xương.
Nhưng bây giờ là mùa hè cơ mà?
Có người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, chẳng có lấy một ngôi sao.
Hắn ta luôn cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình, nhưng nhìn quanh một lượt, người trong sân đều bận rộn việc riêng, người nhàn rỗi nhất… có lẽ là con chim kia.
Con chim đó tính khí cực kỳ khó chịu, bọn họ từng lãnh đủ rồi, chẳng dám trêu vào. Vừa thấy nó quay đầu, người nọ lập tức cúi đầu, tránh chọc vào phiền toái.
Họ đứng không xa, thấy rõ nữ tử ấy mấp máy môi, nhưng lại chẳng nghe được tiếng nàng nói gì. Nếu không phải tiểu thư Cống Hy chạy theo gọi nàng, có khi họ còn chẳng biết nàng họ Thư.
“Thư… cô nương, mấy ngày tới nếu muội cần gì ở phủ thành chủ, cứ tìm ta. Ta ở bên kia, tên ta muội biết rồi, cứ gọi ta là Cống Hy là được.”
Tư Cống Hy đuổi theo, ánh mắt lướt qua người nàng vài lượt, cố tìm dấu vết của Đại Tế Ti.
Thư Tửu dừng bước, nghiêng đầu nhìn thẳng nàng ta, ánh mắt mang theo sự dò xét, trên mặt thoáng qua nét ngượng ngùng, đưa tay lên sờ mặt mình: “Sao vậy? Mặt ta… dính gì à?”
Không một lời đáp.
Bàn tay dưới ống tay áo của Thư Tửu siết chặt chuôi dù. Không hiểu sao, nàng cứ cảm thấy Tư Cống Hy tiếp cận nàng có mục đích. Nếu nghĩ kỹ, cũng chẳng khó lý giải.
Hoặc là hai người từng quen biết, mà còn không phải quan hệ tốt đẹp; hoặc là nàng ta nhận ra cây dù, cũng chính là Đồng Quang.
Dù thế nào, cũng không ngoài việc truy tìm tin tức hay nhân vật liên quan.
Nhưng nàng không chủ động nói, thì nàng ta đừng hòng hỏi ra được. Về khoản nhẫn nại, hiếm ai có thể hơn được người nói năng không linh lợi.
Quả nhiên, vừa bước chân vào phòng, Tư Cống Hy đã theo sau, còn cẩn thận nhìn quanh một lượt rồi mới đóng kín cửa sổ.
Nàng ta căng thẳng bước đến gần: “Thư cô nương, muội… đến từ đâu?”
Lại là câu hỏi này. Những người này đúng thật là không đạt được mục đích thì không chịu buông tha.
“Đôn… Hoàng.”
Nghe vậy, mắt Tư Cống Hy khẽ lóe sáng, lướt qua vai nàng nhìn về chuôi dù kia, có chút bạc màu như thể đã dùng rất lâu.
“Muội từng đến… Côn Luân chưa?”
Câu hỏi thẳng thừng, nhưng trùng hợp thay, Thư Tửu lại không hiểu ẩn ý đằng sau. nàng lắc đầu.
Trong những mảnh ký ức ít ỏi của mình chưa từng xuất hiện hai chữ “Côn Luân”. Nàng lắc đầu không phải vì chắc chắn mình chưa từng đến, mà là không biết, không biết liệu mình có từng đến đó, hay chính là người từ Côn Luân, cũng không biết Đồng Quang có xuất thân từ nơi ấy không.
Tư Cống Hy hơi cúi đầu, suy nghĩ một hồi lâu mới thở ra một hơi, mỉm cười: “Không sao, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi, nhìn muội quen mắt, tưởng là đồng hương.”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa, chưa kịp để họ nói thêm gì, đã có tiếng gõ cửa.
“Cô nương, thành chủ dẫn theo thị vệ đến rồi.”
Nàng ta khẽ đáp một tiếng, đứng dậy ra cửa, như sực nhớ ra điều gì đó lại quay về, nắm lấy tay Thư Tửu, tháo chiếc vòng tay trên cổ tay mình đặt vào tay nàng.
“Gặp muội là có duyên, ta vừa nhìn đã thấy quen mắt. Vòng tay này tặng muội làm lễ gặp mặt, nếu sau này trong Hắc Vực có ai làm khó muội, cứ tìm ta.”
Lần thứ hai nàng nghe câu này rồi.
Lông mày Thư Tửu khẽ nhíu, không hiểu cái gọi là “có duyên” mà nàng ta nói từ đâu ra. Hành động lúc đầu của nàng ta chẳng giống như có duyên chút nào.
Chiếc vòng tay xanh biếc mượt mà đeo trên cổ tay, khiến nàng thấy không quen, nhìn kiểu gì cũng không thuận mắt.
Bất chợt, nàng nghe thấy một tiếng cười khẽ. Nàng vội liếc sang người đang uống trà, sau đó mới nhẹ nhõm thở phào. Nàng không nhìn thấy, cũng không nghe thấy động tĩnh của hắn.
“Tiểu thư Cống Hy đang ở cùng Thư cô nương bên trong.”
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, Tư Cống Hy đứng dậy mở cửa: “Ta biết ngay là các huynh sẽ đến mà.”
Hứa Minh Thần gật đầu, nói lời xin lỗi, rồi vào thẳng vấn đề liên quan đến Trần Thu Thời.
Trần tiên sinh vốn là nhân vật có tiếng trong Hắc Vực, những năm đó tích lũy được không ít danh tiếng, chưa từng nghe nói có thù oán gì với ai. Năm xưa ông tránh thế đến Hắc Vực cũng chỉ vì tranh chấp nội bộ trong tộc họ Trần.
Họ Trần ở Dĩnh Xuyên, vốn là một đại tộc lâu đời, chẳng thèm để tâm đến những chi thứ chạy trốn, càng không thể sau ngần ấy năm lại ra tay tàn sát cả nhà ông.
Như vậy không hợp với phong cách đạo mạo nhân nghĩa của những gia tộc đó.
Cho nên, cái chết của Trần tiên sinh vẫn luôn là một bí ẩn, nhất là sau khi pháp y khám nghiệm.
Hồi lâu sau, cô mới lên tiếng: “Không phải… ta.”
Hứa Minh Thần đổ chén trà nguội trong tay nàng đi, thay bằng trà nóng rồi mới đáp: “Ta tất nhiên biết không phải cô. Chỉ là lúc đó chỉ có mình cô ở đó, nên phải làm thủ tục cho có.”
Lừa người.
Nói thì dễ nghe đấy, nhưng Thư Tửu không ngu. Không chỉ họ không tin nàng, đến cả người vừa nói có duyên với nàng cũng không thật lòng tin tưởng.
Nàng bất lực thả lỏng vai, lật bàn tay nắm lấy chuôi đao, để khi bản thân nói ra những chuyện hoang đường kỳ lạ, nếu vẫn bị nghi ngờ, thì ít ra nàng cũng không rơi vào thế bị động.
Ánh nến lay động, tim đèn kêu “tách” một tiếng theo giọng nói bình tĩnh của nàng, Tư Cống Hy bị dọa giật mình, bàn tay dưới bàn lập tức bị người bên cạnh nắm lấy.
Nàng ta thu ánh mắt khỏi Thư Tửu, tâm trạng vẫn chao đảo theo câu chuyện báo thù ly kỳ kia.
“Đừng sợ.” Hứa Minh Thần nhẹ nhàng vỗ tay nàng ta, “Tên Đường Kiến Bình đó ta biết, tu luyện tà đạo, chẳng làm nên trò trống gì. Cứ ra lệnh truy sát là được.”
Nghe vậy, Thư Tửu ngước mắt nhìn, trong lòng có chút coi thường Hứa Minh Thần.
Nói về người này, dung mạo, xuất thân, võ công đều xuất chúng nhưng tính tình lại kiêu ngạo, luôn xem thường người khác.
Năm đó nếu không vì cha bệnh nặng, y cũng không đời nào chủ động đến Côn Luân cầu Đồng Quang ra tay.
Trong mắt Thư Tửu, con người này bụng dạ hẹp hòi. Đường Kiến Bình tuy làm sai, nhưng ban đầu chẳng phải cũng vì muốn báo thù sao? Những khổ đau hắn trải qua, nếu đặt lên người Hứa Minh Thần, chưa chắc không làm nên một trận máu tanh.
Nói chung, Thư Tửu vừa thông cảm vừa thấu hiểu Đường Kiến Bình.
Biết rõ có nói thêm cũng chẳng ích gì, nàng định đuổi người, nhưng vừa hé miệng, đã bị thị vệ trưởng đứng phía sau cướp lời: “Lời ngươi nói, chung quy cũng chỉ là mộng, không có bằng chứng, xin thứ cho ta không thể tin. Hơn nữa, bản lĩnh của ngươi… chính mắt chúng t- đã thấy.”
Gã nói chính là chuyện đêm đó ở cổng Thu Uyển.
Thư Tửu thở dài bất lực. Khi đó là Đồng Quang ra tay, chứ nàng thì làm được gì cơ chứ!
Ánh mắt nàng trong trẻo đến kỳ lạ, sáu chữ vừa thốt ra, nhẹ như lông hồng, nhưng khiến người nghe cảm thấy nàng không vui rồi.
“Không, ta chỉ tò mò. Theo lời cô nương, cô chưa từng quen biết Trần tiên sinh, vậy sao lại trùng hợp xuất hiện tại hiện trường vụ án? Xà mạn cổ xưa cũng xuất hiện đúng lúc đó, toàn bộ Ứng Ngữ Các không ai sống sót trừ cô. Miếu Thánh Đế bảo vệ Hắc Vực sụp đổ, cũng vừa hay cô có mặt ở đó.”
Lời gã đột ngột dừng lại. Ban đầu chỉ là suy đoán, nhưng giờ nói ra mới thấy từng chuyện từng chuyện đều có liên quan đến nữ tử này. Càng nghĩ, gã càng khó tin lời nàng.
“Đại nhân…”
“Được rồi, Hoài Minh, chỉ là trùng hợp thôi.” Hứa Minh Thần lên tiếng ngăn cản, đuôi mắt thoáng chuyển, khóe môi vẫn treo nụ cười: “Đúng không? Thư cô nương.”
Thư Tửu khó lòng phản bác lời Hoài Minh, vì quả thực gã không nói sai. Thêm giọng điệu châm chọc của Hứa Minh Thần, nàng cảm thấy nghẹn một hơi không lên được, càng thêm khó chịu, cuối cùng chỉ “ừm” một tiếng.
Nói nữa cũng vô ích, Hoài Minh lùi hai bước, dựa lưng vào cửa sổ, chăm chú nhìn cô gái nhỏ kia.
Thư Tửu bực bội vì ánh mắt đó, mạnh tay đặt thanh đao xuống bàn: “Ta mệt rồi.”
Ba người rời khỏi, nàng lập tức lấy dù Tàn Mị ra, hạ giọng gọi: “Đồng Quang, ra đây, chúng ta cần nói chuyện.”
Đồng Quang lề mề, mãi đến khi nàng gần phát điên mới chịu hiện thân. Hắn liếc chén trà trên bàn, đầy chán ghét: “Muốn nói gì?”
Nàng tháo vòng tay khỏi cổ tay, đẩy đến trước mặt hắn: “Nàng ta tiếp cận ta là vì ngươi?”
Đồng Quang nheo mắt, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Không quen, không có ấn tượng gì.”
Thái độ thản nhiên của hắn không giống giả vờ. Hơn nữa hắn chỉ là một hồn thể, có gì phải lừa?
Chiếc vòng đúng là hàng tốt, nhưng chẳng vào được mắt Đồng Quang. Thứ tốt hắn thấy quá nhiều rồi, mấy thứ này căn bản không nhớ nổi. Mà nói đến nữ tử kia… khéo thay, Đồng Quang không nhớ mặt người.
Đại Tế Ti Côn Luân—thân phận tôn quý đến nhường nào. Những kẻ mưu toan tiếp cận hắn để một bước lên trời, nhiều vô kể. Còn có thể để lại ấn tượng với Đồng Quang sao?
Không một ai.
Hắn nhún vai, không mấy để tâm: “Nữ nhân, phiền phức.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 25: Thư cô nương.
10.0/10 từ 42 lượt.