Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 105: Đồng mệnh.

92@-

Thiên lôi gầm rền, đất trời chấn động, mây đen vần vũ phủ kín không gian.


Từng cảnh tượng lướt qua như ánh chớp trong đồng tử Thư Tửu, lông mi nơi đuôi mắt nàng đã ướt rồi khô, khô rồi lại ướt. Khi Đồng Quang ngã xuống, nàng không còn kìm được nữa, lệ trào ra khỏi khóe mắt.


“Tại sao? Nàng vì sao lại làm vậy?”


Thần Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Vì nàng không có tâm.”


Chính vì không có tâm, nên dù trước mặt là Đồng Quang người đã đồng hành bao năm, nàng cũng không hề chùn tay, thậm chí chẳng một thoáng do dự, chỉ một chiêu, biến ngón tay thành móng vuốt, thẳng tay móc lấy trái tim hắn.


Lúc hấp hối, Đồng Quang chẳng còn vẻ ngạc nhiên hay không cam lòng, thần thức đã bắt đầu tiêu tán, không rõ còn lưu luyến điều gì, chỉ nhớ rõ lời cuối cùng hắn nghe được: “Ta vốn không định giết ngươi. Nhưng ai bảo ngươi chắn trước mặt tên ngốc đó? Đừng trách ta, chỉ trách ngươi quá ngây thơ thôi.”


Minh Minh xoay người muốn rời đi, bất chợt bị một ngọn thương từ trên trời giáng xuống, xuyên thẳng qua bả vai, sức mạnh mãnh liệt đến nỗi đẩy nàng bay thẳng về phía một cột đồng lớn.


Sắc mặt nàng thoáng biến đổi, đôi mi cụp xuống, đầu mũi ửng đỏ, ánh mắt ướt nước nhìn Thần Kỳ đứng sừng sững giữa trời cao.


Ngược lại, Thần Kỳ áo đen phấp phới, sát khí cuồn cuộn.


Vừa thấy hắn đến, Thăng Lam có chút th* d*c, vội lớn tiếng: “Thần Kỳ! Giết yêu nữ đó đi!”


Thần Kỳ nhìn về phía nàng, cũng như Đồng Quang từng làm, hắn muốn một lời giải thích. Thứ mà Đồng Quang không có được, hắn muốn có.


Minh Minh lên tiếng: “Thần Kỳ, tất cả là hiểu lầm… ta, ta không cố ý…”


Nàng khóc, bộ dạng ấy, hắn chưa từng thấy bao giờ.


“Ngươi đừng nghe nàng ngụy biện! Vọng ngôn lừa dối! Bao nhiêu sinh linh thiên giới chết thảm đều là do một tay nàng gây nên!”


Minh Minh không nói nữa, chỉ lặng lẽ khóc. Đúng là chết nhiều thật, gió nhẹ lay động linh hồn tan rã, làm tà váy nàng khẽ phất, lộ ra những vết thương đầy mình, tay chân loang lổ máu thịt, đáng sợ đến không nỡ nhìn.


Ngay sau đó, linh lực trong thân nàng từng đợt trào ra.


Nàng ngẩng đầu lên lần nữa, cố gắng đứng thẳng, giọng khản đặc: “Thần Kỳ, ngươi cũng không tin ta sao? Ngoài kia nói ta là yêu ma, nhưng ngươi biết rõ, ta vốn linh căn tổn hại, linh lực và sinh mệnh đều yếu ớt đến đáng thương. Nếu không nhờ ngươi và Đồng Quang bao năm nay dùng thần lực bảo hộ, ta sao còn sống tới hôm nay?”



Thần Kỳ vừa mới xuất quan, dọc đường nghe được đủ lời đồn về Minh Minh nhập ma, giết chóc tàn khốc. Nhưng hắn rõ hơn ai hết thân thể nàng thế nào, nàng làm sao có thể đại khai sát giới?


Minh Minh lê bước qua vô số tàn thi đoạn chi, xiêu vẹo đi đến trước mặt hắn, đưa cổ tay ra: “Ngươi kiểm tra đi.”


Thần thức dò xét, đúng thật nàng không hề nói dối.


Ngay lúc ấy, Thăng Lam vung kiếm chém tới, kiếm thế mang theo sát khí tuyệt mệnh. Minh Minh hoảng hốt nghiêng đầu tránh né, lao về phía Thần Kỳ: “Thần Kỳ! Cứu ta!”


Nàng siết lấy tay hắn.


Hắn cảm nhận được rõ ràng kinh mạch trong thân thể nàng đã đứt gãy tan nát, vậy mà vẫn cố gắng đứng nói chuyện với hắn, thật đúng là nhờ bao năm được hắn và Đồng Quang âm thầm trợ lực.


Thăng Lam giận đến trợn mắt gào lên: “Ngay cả Đồng Quang cũng bị nàng giết rồi!”


Một câu ấy khiến toàn thân Thần Kỳ cứng đờ. Chẳng trách… chẳng trách hắn tìm mãi không thấy khí tức của Đồng Quang, cứ ngỡ hắn lại trốn xuống phàm gian. Hắn hỏi: “Là thật sao?”


Minh Minh vẫn siết chặt tay hắn, run rẩy không thôi: “Cũng thật… cũng không thật. Đồng Quang đúng là… đã thần diệt. Nhưng thật sự không phải do ta. Thần Kỳ, ngươi hiểu mà, U Minh Địa vốn đã là nơi hội tụ oán khí, chẳng phải phúc địa. Lại rộng lớn vô biên, có người thiết kế lợi dụng ta. Nếu ngươi không đến, ta làm sao biết mình đã làm ra những gì.”


Trong thân thể nàng, vẫn còn sót lại một tia ma khí mong manh.


Thần Kỳ lập tức tra vào thức hải của một thiên binh còn sống sót, xem lại toàn bộ những việc xảy ra trong mấy ngày qua. Khi xem xong, hắn càng thêm hoang mang, không rõ nên tin ai.


Minh Minh quá xa lạ, không còn là người trong ký ức. Còn Thăng Lam lại khư khư giữ lấy một lời.


“Thần Kỳ, thiên giới các ngươi hẳn là đã có phản bội, sinh dị tâm. Ta dùng những trụ đồng các ngươi tạo để lưu giữ nguyên thần của vài vị thượng tiên, may ra còn có thể cứu vãn một chút.”


Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, truyền âm bằng ám ngữ năm xưa họ hay dùng khi còn nhỏ.


Thăng Lam hành sự mờ ám, trong thiên giới ai mà chẳng biết. Hắn ở vị trí kia quá lâu, mỗi ngày đều ngóng trông có thể lên ngôi thiên đế.


Nếu xét kỹ lại, quả thực những người chết đều là kẻ từng cản đường hắn.


Cuộc chiến này, có thể nói đến đây xem như đã hạ màn.


Thần Kỳ thần lực thâm hậu, nhanh chóng thu dọn chiến trường. Song phương không tiếp tục giao chiến, Minh Minh bị giam lại ở U Minh Địa, còn Thăng Lam được đưa về cung dưỡng thương. Mọi chuyện tưởng như trở lại quỹ đạo.



Vài ngày sau, thiên đế xuất quan sớm hơn dự định, chỉ là lệnh giam giữ Minh Minh sâu hơn nữa. Còn Thăng Lam thì vì điều hành bất lực, quyết sách sai lầm, nóng vội khinh suất nên bị phạt tư quá.


Nơi sâu nhất của U Minh Địa, tối đến mức giơ tay không thấy năm ngón, gió lồng lộng thổi suốt ngày đêm, âm khí gào rít, tà ác rền vang. Ấy chính là nơi giam cầm Minh Minh.


Thần Kỳ đã tới gặp nàng.


Nàng chẳng còn thần thái như xưa, bị treo lơ lửng giữa không trung, đôi chân trần chi chít thương tích, nhìn đã biết là dấu vết của tà khí gặm nhấm.


“Ngươi đến đây làm gì?”


Thần Kỳ cố nuốt xuống nghẹn ngào, một lúc sau mới cất tiếng: “Thần hồn của Đồng Quang tán quá nhanh, chỉ gom lại được một phần rất nhỏ.”


Minh Minh cúi đầu, tóc rũ xuống, từng sợi nhỏ nhỏ nhỏ máu, bật cười lạnh một tiếng.


Thần Kỳ nói tiếp: “Nguyên thần lưu lại trong trụ đồng, chúng ta đã cứu được Tiên quân Di Đường, người đã chứng thực ngươi bị ma khí xâm chiếm.”


Minh Minh chẳng buồn nghe, giọng yếu ớt: “Cút đi. Ta không muốn thấy ngươi. Cũng đừng tới nữa. Ta hận ngươi đến tận xương.”


Những tháng năm chẳng thể quay về, vẫn như đọng trước mắt. Thần Kỳ không nỡ cắt đứt hẳn, thỉnh thoảng vẫn len lén đến thăm. Trông thấy sinh mệnh nàng dần dần tiêu tán, hắn nghĩ, Minh Minh sắp chết rồi.


Trải qua một hồi giằng co, hắn không thắng nổi nỗi nhớ trong lòng, cuối cùng bất chấp cứu nàng ra, lén giấu l*n đ*nh Côn Lôn.


Người Côn Lôn từng chịu nhiều ơn từ Đồng Quang, đối với cái chết của hắn chỉ biết sơ lược. Nhờ một chút tàn dư lực đạo của Đồng Quang còn lưu lại trong người Minh Minh, họ đã đồng ý giúp Thần Kỳ.


“Nhưng ai ngờ… Minh Minh thật sự không có tâm, đúng không?”


Hình ảnh chỉ dừng lại ở lúc Minh Minh tới Côn Lôn, sau đó chẳng còn nữa, bởi vì từ ấy, Thần Kỳ cũng không gặp lại nàng.


Thần Kỳ khẽ ừ một tiếng, giọng lạnh lùng tiếp lời: “Nàng được Côn Lôn dưỡng thương gần như hồi phục, rồi lén quay về U Minh Địa. Lần này, nàng trở lại với một cách khác, dùng kho báu nơi ấy để nuốt dần sức mạnh các chính đạo. May nhờ người Côn Lôn báo tin kịp lúc, mới tránh được đại họa.”


Thư Tửu thấy lòng nặng trĩu, khẽ hỏi: “Vì thế, ngươi bị giáng chức thần quân?”


Thật ra rất nhiều chuyện sau đó, ngay cả Đồng Quang cũng không biết. Cả những chuyện đời trước giữa hắn và Minh Minh, giữa hắn và Thư Tửu, cũng chỉ lần này mới lờ mờ nghe được từ lời Thần Kỳ.


Hắn siết chặt lấy tay Thư Tửu, cảm nhận rõ sự lạnh buốt và run rẩy nơi đầu ngón tay nàng.



Minh Minh sinh ra tại U Minh Địa, vốn là vật mang âm tà. Còn Thần Kỳ là thần giới chính đạo, trời sinh thuần dương. Hai kẻ vốn chẳng nên dung hòa, nhưng Minh Minh lại dùng chính máu của mình… đổi lấy thần hồn của Thần Kỳ.


Về sau, Thần Kỳ biết mình phạm phải tội lớn, không thể tha thứ cho chính mình, liền tiếp nhận thiên phạt, tự giáng chức, rời khỏi thiên giới, đến nơi hoang mạc mở ra con đường Diễm Tuyền.


Còn mảnh thần hồn rải rác của Đồng Quang, hắn đích thân đưa về Thư gia, dưỡng nuôi hơn trăm năm mới có được cơ hội tái sinh.


Câu chuyện đến đó cũng khép lại. Thư Tửu như vừa trải qua một cơn trọng bệnh, toàn thân vô lực, bước đi không vững, đầu óc mơ màng, đến cả việc hỏi bản thân và Minh Minh có liên hệ gì cũng quên bẵng, cứ thế ngơ ngẩn được Đồng Quang dìu trở về phòng Nhân Tự.


Lần kế tỉnh lại đã là ba ngày sau.


Vừa hé mắt, nàng đã trông thấy một bóng người mờ mờ sau tấm bình phong.


“Tỉnh rồi à?”


Đồng Quang đặt chiếc dù Tàn Mị vào lại trong hộp gấm.


“Lại đây ăn chút gì đi.”


Đầu nàng vẫn còn âm ỉ đau, mệt mỏi rã rời, miễn cưỡng nhấp vài miếng rau dưa, rồi cũng không buồn động đến đũa nữa.


Đồng Quang hỏi: “Đã nghỉ ngơi được chưa?”


Thư Tửu đáp: “Không được tốt lắm, mộng mị triền miên.”


“Hung mộng sao?”


Nàng trầm ngâm một lúc: “Không hẳn là ác mộng. Ta mơ thấy Minh Minh.”


Động tác của Đồng Quang thoáng khựng lại. Cục diện ấy hắn đã đoán trước, chỉ là không mong sẽ xảy đến. Chén trà trong tay vẫn còn ấm, hắn thong thả nhấp một ngụm, hương thơm nhàn nhạt lan ra giữa lời nói: “Kể ta nghe một chút đi.”


Nàng nói: “Ta đích thực không phải là Minh Minh. Nhưng nàng chết rồi, số mệnh của nàng liền rơi vào ta. Chỉ là… có một số người xuất hiện, khiến ta không đi lại con đường nàng từng bước qua.”


Những người đó, hầu như nàng đều không quen biết, ngoại trừ Đồng Quang.


Nàng chợt hỏi: “Đồng Quang, có phải ta đã sớm quen biết huynh rồi không?”



Đồng Quang lắc đầu.


Hắn sống lâu, nhưng ký ức lại rất đơn giản, mạch lạc. Hắn cũng từng hoài nghi bản thân có từng gặp qua Thư Tửu không, song ngẫm đi nghĩ lại, cả hai quả thực chưa từng biết nhau.


Về phần Thư Tửu, đời nàng cũng rất đơn thuần, hơn mười năm đầu đều bị nhốt trong Thập Nhị Thành, nhờ một chiêu “thay trời đổi nhật” của Lý Túc Túc mới có thể trốn ra ngoài.


Nghi vấn trên người nàng càng lúc càng nhiều, giải được một cái, lại sinh ra thêm mấy cái khác, khiến lòng rối bời.


Thấy nàng u sầu, Đồng Quang bèn trêu chọc: “Ta thấy, chi bằng đừng nghĩ nữa. Tùy duyên tùy mệnh, khi đến lúc, tự khắc mọi sự sẽ rõ.”


Bàn tay to lớn đặt nhẹ l*n đ*nh đầu nàng, mát lạnh, lại dễ chịu vô cùng.


Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, lòng thầm đếm từ khi nào, Đồng Quang đã không còn suốt ngày trêu ghẹo nàng nữa? Đại khái… là từ Thính Tuyết Tiểu Trúc? Hay là từ thành Lãm Nguyệt?


“Đang nghĩ gì thế?”


Bị bắt quả tang đang lơ đãng, nàng vội cười gượng, hất tay hắn ra: “Không có gì. Bao giờ chúng ta rời đi? Yến An Thì nói nơi này cách Côn Lôn đã không còn xa nữa.”


Đúng là không xa thật. Nhìn ra ngoài cửa sổ, thậm chí đã có thể thấy lờ mờ bóng dáng đỉnh Côn Lôn. Có lẽ thật sự sắp phải trở về đạo môn ấy rồi. Trong lòng hắn ngổn ngang cảm xúc, có trông đợi, nhưng cũng có đè nén, mong chờ được hồi quy, mà cũng mang tâm kháng cự.


“Ngày mai đi.”


Thần Kỳ từ đó cũng không còn xuất hiện. Yến An Thì thì bị đám người Thiên Vũ sắp xếp đủ chuyện, vội vội vàng vàng mới rảnh đến thăm Thư Tửu, xoay nàng vòng vòng kiểm tra hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới yên lòng.


Hôm sau, là một ngày đẹp trời, vạn dặm không mây, song vì đã gần Côn Lôn, khí lạnh cũng thấu xương hơn nhiều nơi khác.


Thư Tửu lục trong rương ra chiếc cổ lông Quan Nam chuẩn bị, lại bị Yến An Thì thúc giục mặc thêm mấy lớp, chỉ chừa lại đôi mắt lộ ra ngoài, nhìn qua chẳng khác nào một quả cầu bông sống.


Yến An Thì vẫn không quên lải nhải: “Quấn chặt vào, đừng để hàn khí xâm nhập.”


Nàng bực mình hỏi: “Yến An Thì, từ khi nào ngươi thành nhiều chuyện như vậy? Người trong Thập Nhị Thành biết ngươi có tính cách bà cô thế này không?”


Lời vừa dứt!


Yến An Thì trợn trắng mắt, nhưng vẫn nở nụ cười: “Ngươi thật đúng là chẳng có lương tâm gì hết!”


Cứ cãi vã ríu rít như thế, cuối cùng, bọn họ cũng đến dưới chân núi Côn Lôn.


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 105: Đồng mệnh.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...