Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 106: Mộng nữ.

102@-

Ngọn núi hùng vĩ đúng như trong tưởng tượng, song lại lạnh lẽo hơn nàng từng nghĩ.


Dưới chân núi, vài căn nhà thưa thớt bị tuyết phủ lấp gần hết mái hiên, thoạt nhìn đã lâu không còn ai cư trú.


Thư Tửu kéo mũ trùm chặt hơn, đôi mắt xoay động, càng cảm nhận rõ cái giá buốt len qua khe cửa xe ngựa.


“Đoạn đường phía trước xe không thể đi được nữa, chúng ta phải xuống đi bộ.” Yến An Thì ngẩng đầu, nhíu mày nhìn lên, không trông thấy đỉnh núi ở đâu. Mỗi chữ y thốt ra đều hóa thành một làn hơi trắng mờ nhạt.


Đường tuyết khó đi, gần như ngập đến bắp chân nàng.


Giọng Đồng Quang truyền đến bên tai: “Cẩn thận một chút, có điều gì đó không đúng. Mỗi năm đều có người từ Côn Lôn xuống quét tuyết mở lối, trong thôn cũng không bao giờ vắng tanh như thế này.”


Hắn thậm chí không cảm nhận được khí tức của một sinh vật sống nào.


Kiếm khí sắc như lưỡi dao vẽ ra đường trắng phau giữa tuyết dày. Yến An Thì cầm kiếm dẫn đường, một tay khác đỡ nàng bước xuống xe.


Nàng đeo hộp đựng ô trên lưng, đi một đoạn dài, trước mắt dường như đã sắp đến con đường dẫn lên núi. Nhưng dù đi gần nửa canh giờ, lối ấy vẫn không hề tiến lại gần chút nào. Nàng cảm thấy toàn thân nặng trĩu, mỗi bước như dính chì, vai mỏi, th* d*c nặng nề.


“Yến An Thì… nghỉ một lát đi, ta không đi nổi nữa.”


Yến An Thì đỡ nàng, sắc mặt trầm xuống: “Không thể dừng lại. Đây là trận pháp.”


Y hừ lạnh: “Nói là để khảo nghiệm người cầu đạo, hừ, chỉ giỏi làm trò rườm rà!”


Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Côn Lôn, thấy ở đỉnh núi kia có một tòa điện các, lòng đoán chắc đó hẳn là chốn năm xưa Đồng Quang từng ở.


“Đi về hướng đông bảy mươi ba bước, rồi tiếp tục đi về phương bắc một nén nhang, sẽ thấy giới bi của Côn Lôn. Giấu kỹ nguyệt phách của muội, bảo Yến An Thì dùng linh lực trong người hắn mà gõ cửa núi.”


Sau câu nói đó, Đồng Quang không còn xuất hiện nữa. Hắn đá Huyền Chúc ra khỏi hộp.


Huyền Chúc tuy vô cùng gian xảo, nhưng đối phó với trưởng lão Côn Lôn và mấy vị đại đệ tử thì vẫn dư sức.


Nó ngồi vắt vẻo trên vai Thư Tửu, ngáp liên tục không biết bao nhiêu cái, lẩm bẩm: “Lạnh như thế này, đúng ra là nên ngủ đông rồi.”


Thư Tửu hất nhẹ vai, nó mới chịu đổi chủ đề.


Trong lời kể của Huyền Chúc, Côn Lôn là nơi nửa vời, chỉ sáu người trên đỉnh núi mới có bản lĩnh, còn lại chẳng đáng bận tâm. Trong đó có đại tế ti và năm trưởng lão phụ trách năm phương.



“Toàn là sống cả trăm năm rồi, ta từng gặp họ từ rất sớm.”


Côn Lôn có ưu thế trời ban, nối liền thiên địa, hấp thụ linh khí dồi dào, ngay cả người không tu hành cũng có thể sống lâu hơn thường nhân. Bởi vậy, người cầu tiên nối gót chưa từng dứt.


Nhất là khi Đồng Quang còn trấn giữ Côn Lôn, nơi đây tấp nập như chợ. Nhưng quy tắc Côn Lôn không dễ phá, người muốn cầu đạo phải tự mình vượt ải, vì vậy số người thật sự lên núi thành công luôn rất ít.


Không một ai ngoại lệ.


Huống chi nay Côn Lôn đã chẳng phải nơi Đồng Quang định đoạt, bọn họ càng không thể là ngoại lệ.


Tính tình Yến An Thì chẳng dễ chịu gì, linh lực trong người lại đến một cách kỳ quái, vốn chẳng phải hắn mong cầu. Y chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày phải dùng đến nó.


Linh lực dẫn theo mũi kiếm, chạm vào giới bi.


Dưới sự chỉ dẫn của Đồng Quang, hành trình của họ khá suôn sẻ, trên đường gần như không gặp đệ tử Côn Lôn nào.


Sau tiếng “ủa” lần thứ sáu của Huyền Chúc, trước mắt họ mới hiện ra vài gian nhà.


Phong cách kiến trúc ấy không hợp với ngọn núi cao ngất trắng xóa kia.


Giữa đông giá, Côn Lôn trong suốt như ngọc, thanh khiết như băng, vậy mà mấy căn nhà này lại dùng tông màu đỏ thẫm và đen làm chủ đạo, tạo cảm giác ngột ngạt khó nói.


Thư Tửu khẽ đọc dòng chữ trên tấm biển: “Nhất Tâm.”


Huyền Chúc thò đầu ra, chép miệng vài cái, trầm ngâm chốc lát rồi hét lớn: “Mau đi! Mau đi! Đây là nơi ở của ôn thần!”


Yến An Thì không nói hai lời, kéo tay Thư Tửu định rời đi.


Nhưng vẫn chậm một bước.


Từ trong cửa truyền ra tiếng tơ trúc, chói tai đến mức như chọc thẳng vào màng nhĩ.


“Xem ra người dưới núi càng ngày càng vô dụng.”


Thư Tửu đứng không vững, như có một luồng sức mạnh lôi nàng về sau. Nàng hoảng hốt ôm lấy hộp dù, miệng suýt gọi “Đồng Quang” nhưng kịp nuốt lại, tình thế chưa rõ ràng, hắn xuất hiện lúc này e là sẽ lộ thân.


Nàng đưa tay, chộp lấy Yến An Thì.


Sức mạnh đó kéo phắt cả hai vào trong nhà, còn Huyền Chúc bị hất văng sang một bên.



Trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ do đồng tước ngậm trong miệng. Lửa đèn không lớn, nhưng lại soi sáng cả căn phòng.


Xuyên qua từng tầng lụa mỏng, Thư Tửu trông thấy một bóng người. Có lẽ tiếng tơ trúc khi nãy chính là do kẻ đó tạo ra.


Ngón tay nàng siết chặt trong tay áo, đứng sát cạnh Yến An Thì, cẩn trọng quan sát xung quanh.


Gian nhà rộng lớn, song trống trải đến lạnh người.


Yến An Thì không nhiều lời, vung tay chém xuống, cắt tan rèm lụa, lộ ra người ngồi sau.


Thân hình thon dài, mềm mại ngả nghiêng trên sàn, đôi chân trần khẽ đung đưa theo tiếng huýt gió, vang lên chuỗi âm thanh leng keng.


“Tiểu nha đầu, người bôi gì trên người vậy? Thơm quá, mang đến đây cho ta dùng thử.” Nữ nhân vẫn nhắm mắt nói.


Thư Tửu nhìn đôi môi son đỏ của nàng, trong lòng hiện lên ba chữ: “Hồ ly tinh.”


Nàng học được từ ai ư? Phải cảm ơn Huyền Chúc, ngày trước khi họ còn ở Lãm Nguyệt thành, chính nó từng dùng từ ấy để hình dung Tư Cống Hi.


Yến An Thì xoay cổ tay, kiếm loé ánh bạc.


“Mộng nữ?”


Nữ nhân mở mắt, nhìn một lúc lâu rồi lên tiếng: “Thập Nhị Thành… ôi chao, gan to thật đấy, dám một mình lên Côn Lôn. À mà không đúng, không phải một mình, còn mang theo một… gánh nặng.”


Nàng ta liếc sang Thư Tửu, giọng chậm rãi: “Thật là… tìm chết.”


Mộng nữ lại trở về vẻ biếng nhác ban đầu, hiện tại dường như không có hứng thú giết người, chỉ phất tay đuổi khách.


Nhưng đầu nàng khẽ nghiêng, thân thể lập tức bật dậy, mắt mở to, quát lớn: “Ngươi mang gì trên lưng kia!”


Một cơn gió nổi lên, tóc nàng rối tung, ánh mắt hung dữ, khiến người nhìn không khỏi sợ hãi.


Yến An Thì giơ kiếm chắn trước, che Thư Tửu sau lưng, đối mặt với thế công của mộng nữ. Chiêu thức mạnh mẽ dữ dội, song chiếc đèn đồng tước vẫn không hề lay chuyển.


Thư Tửu ôm chặt hộp dù, lùi lại vài bước, phát hiện tuy cửa lớn đã mở, nhưng phía sau lại có một cánh cửa vô hình đang dựng đứng.


Nàng nhìn thấy từng sợi xích, thì ra đây là nơi giam giữ.


Không lạ gì tiếng leng keng lúc nãy.



Mộng nữ thét lên, giọng nàng vang dội như muốn xé nát căn nhà.


Thư Tửu thấy mắt nàng ta đã nhắm chặt, hai hàng máu đỏ chảy dài trên mặt, điên loạn đến đáng sợ.


Kiếm của Yến An Thì nhỏ một giọt máu, cả căn phòng vang lên tiếng xích rền rĩ, bốn phía hiện ra vô số sợi xích sáng loé.


Thư Tửu hoảng hốt, cả người co rúm lại không biết nên làm gì, miệng không ngừng gọi tên Đồng Quang.


Những tiếng xích kia, nàng nghe quen lắm, dường như không phải dùng để khóa mộng nữ, mà là để khóa chính nàng.


Lúc này đây, không phải nàng không biết thời cuộc hiểm nguy mà không nên gọi, chỉ là phản ứng theo bản năng.


Yến An Thì đã sớm nghĩ đến tình trạng của Thư Tửu, định đưa nàng rời đi thật nhanh. Nào ngờ mấy tiếng Đồng Quang của nàng lại bị Mộng nữ nghe thấy rõ ràng.


Xiềng xích dưới chân mộng nữ căng cứng, cả người nàng ta lao thẳng về phía trước, chiêu chiêu sát khí không để lại đường lui. Yến An Thì bị cuốn vào, không thể thoát thân. Trong lúc chật vật đỡ đòn, y trúng một chưởng của mộng nữ vào lưng, khóe môi trào máu, cũng chẳng kịp lau đi, chỉ thấy Thư Tửu dường như có điều bất thường.


Mộng nữ hung tợn lần theo mùi hương mà tìm đến Thư Tửu, rít lên: “Vừa rồi ngươi gọi ai? Nói!”


Thư Tửu bị tiếng quát ấy ép đến yên lặng. Trái lại, toàn thân nàng trở nên bình tĩnh lạ thường. Khi nàng ngẩng đầu lên, nét mặt đã lạnh như sương phủ.


Mộng nữ hỏi dồn: “Ngươi lên Côn Lôn là để tìm Đồng Quang? Ngươi và hắn có quan hệ gì?”


Thư Tửu đứng dậy, hộp đựng ô đặt bên cạnh, đáp gọn: “Ngươi muốn giết ta sao?”


Sát ý trong phòng phút chốc bùng phát, khiến cửa sổ kêu răng rắc.


Nàng bước tới một bước, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào mộng nữ, nhưng đúng lúc ấy, tay nàng bị một làn khí lạnh dịu dàng bao bọc.


“Trở về đi, bảo vệ hộp dù cho tốt.”


Thư Tửu cau mày, nhìn sang người vừa hiện thân, trong mắt là sự ngạc nhiên xen lẫn cảm xúc khó gọi thành tên.


Đồng Quang cười hì hì, giơ tay nhéo má nàng một cái, còn có phần hơi mạnh: “Cái bộ mặt cau có này, cũng ra dáng thật đấy, chỉ là hơi xấu.”


Hắn đẩy nàng lùi về sau, xoay người lại, nét mặt cũng trầm xuống, giọng nói lạnh đi nhiều: “Mộng nữ, đúng không?”


Tựa như hắn không còn nhận ra nàng ta, mà mộng nữ thì càng thêm điên dại.


Đồng Quang nâng tay, phong bế tiếng nói của mộng nữ: “Biết ta trở về rồi à? Khó xử rồi đây. Có nên để Yến An Thì diệt khẩu không nhỉ?”



Mới nói được ba chữ, hắn đã cảm thấy bản thân muốn làm ra vẻ âm hiểm thật sự chẳng hợp, mặt cứng đơ. Hắn khẽ thở dài, thôi bỏ.


Yến An Thì nghiêng đầu, rủa một tiếng: “Ngươi ra làm gì!”


Đồng Quang nhún vai: “Phân phó ngươi làm việc đấy.”


Tên này đúng là…


Đồng Quang bật cười thành tiếng.


Mộng nữ thoắt cái đã lướt tới trước mặt họ, giọng gào xé họng: “Thả ta ra! Bằng không đến một ngày ta lên được đỉnh Côn Lôn, nhất định khiến ngươi hồn phi phách tán!”


Đột nhiên, nàng ta khựng lại, lùi một bước, thân thể chùng xuống, giọng cười giễu cợt không nhỏ: “Không đúng! Ngươi chết rồi, giờ ngươi đến cả thần hồn cũng chẳng đủ!”


Niềm hả hê của nàng ta, chẳng khác gì sự điên loạn khi nãy.


Thư Tửu không thể nghe những lời đó. Ánh mắt nàng tức khắc lạnh băng, tròng mắt trong thoáng chốc hóa thành đỏ rực. Chỉ nghiêng đầu một chút, xiềng xích dưới chân mộng nữ liền siết chặt, quật nàng ngã nhào xuống đất.


Cánh tay trái của mộng nữ có lẽ đã gãy, nàng ta nghiến răng chửi rủa: “Đồng Quang! Có bản lĩnh thì quang minh chính đại! Ngụy quân tử! Vẫn hèn hạ như mười tám năm trước!”


Hơi thở nàng ta dồn dập, cơn đau nơi xương cốt như muốn gặm nhấm tâm trí. Nhưng chỉ thoáng chốc, nàng ta lại bật cười chế giễu: “Ta mới nói, sao chú thuật trong căn phòng này lại dần yếu đi, thì ra là vì ngươi đã chết.”


Xiềng xích dưới chân nàng lần nữa siết lại, lần này chân nàng gãy. Đau đến mức ngay cả hô hấp cũng rối loạn, thở không thông.


Đồng Quang bật cười, khe khẽ thở dài: “Tiểu Tửu nhà ta thật lợi hại, ngay cả hạng người như mộng nữ cũng có thể đánh bại.”


Yến An Thì khoanh tay, cũng ung dung đứng một bên xem kịch, thỉnh thoảng còn thấp giọng hỏi: “Cứ để mặc nàng dùng loại thuật này? Không phải từng nói là tổn hại thân thể sao?”


Đồng Quang khẽ vẫy ngón tay: “Đó là chuyện xưa rồi.”


Từ khi ở Lãm Nguyệt thành, nàng từng thi triển đồng thuật khiến cả tộc Thư gia táng mạng. Sau đó, linh hồn tàn dư của Thư gia chẳng hiểu sao bị nàng vô tình hấp thụ.


Chuyện đó không ai hay biết, mãi đến lúc nàng bị rút cạn máu, được Kỷ Vô cứu sống mới lộ ra.


Trong thân thể nàng mang theo hồn tức của Thư gia. Kết hợp cùng linh lực mà Đồng Quang truyền vào khi cứu mạng, hai nguồn hợp nhất, khiến luồng hồn tức ấy ẩn sâu hơn nữa.


Đồng thuật vốn là bí pháp của riêng Thư gia, người ngoài cưỡng ép tu luyện sẽ phải trả giá bằng thân thể. Nhưng Thư Tửu giờ đây đã khác, Kỷ Vô đã dung hợp hoàn toàn luồng hồn tức ấy vào huyết mạch nàng. Nếu không, một người bị rút hết máu như nàng, sao có thể sống như người bình thường?


Yến An Thì nghe vậy thì yên tâm được đôi phần, khẽ gật đầu rồi lại nói: “Nhưng thân thể nàng vẫn là thân xác của người chết, sợ rằng không thể duy trì lâu dài. Còn giọt huyết linh lung trong nàng thì…”


“Đã có manh mối rồi.”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 106: Mộng nữ.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...