Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 101: Thiên nữ.
67@-
Tô Nam tựa như đã dốc cạn toàn bộ tinh lực sau hai lần xem mệnh, người hắn mềm oặt, như vừa từ dưới nước bò lên, cả thân thể vô lực ngả vào ghế, hai tay buông thõng hai bên, đầu ngón tay nhỏ từng giọt nước, chẳng mấy chốc đã thấm ướt mảng đệm dưới tay vịn.
Một thị nữ đeo mặt nạ bạc áp sát bên tai hắn thì thầm mấy câu, Tô Nam lập tức mở bừng mắt: “Tin tức này… độ đáng tin đến đâu?”
“Công tử nói, chắc như đinh đóng cột.”
Hơi thở của Tô Nam khựng lại trong chốc lát, ánh mắt mới một lần nữa quay về phía nữ tử nơi góc sảnh. Khó trách hắn không thể nhìn thấu.
Trên sân khấu, tiếng tiêu sáo nổi lên dìu dặt. Lúc đầu mọi chuyện vẫn bình thường, đám người phía trước duỗi cổ nhìn chăm chăm bóng người thướt tha sau màn châu. Đại môn mở ra trong chớp nhoáng, gió lớn ập vào thổi tung rèm châu, chuỗi ngọc va nhau lách cách, ánh sáng lập lòe lung linh như lưu thủy.
Ngay khoảnh khắc đó, có kẻ kêu to: “Là vũ khúc mới! Chúng ta thật có phúc, được thấy Thiên Vũ cô nương múa điệu mới.”
Tiếng cười khanh khách của nữ tử vang lên giữa tiếng nhạc, thanh âm lanh lảnh tựa như từng giọt châu rơi xuống mặt hồ lặng, đánh vào lòng người từng nhịp từng nhịp.
Thư Tửu chợt thấy có gì đó không ổn. Ánh mắt của mọi người xung quanh dần dại đi, như thể chìm đắm trong cơn mê muội. Có người gần đó thậm chí còn đứng lên bàn múa loạng choạng, động tác vừa quái dị vừa vụng về. Nàng đưa mắt nhìn quanh, phát hiện hàng thị đứng phía sau đều bất động, không hề có một chút biểu cảm nào trên mặt.
Thấy nàng quay đầu nhìn lại, tiểu nhị từng mang trái cây tới liền vội bước đến, cung kính hỏi: “Cô nương cần gì thêm chăng?”
Nàng lắc đầu.
Tiểu nhị khẽ cúi mình, lại lùi về sau cột, gương mặt dần trở nên trống rỗng, chẳng khác gì bọn thị nữ kia.
Thiên Vũ nhẹ tay vén màn châu bước ra. Nàng ta đã thay y phục, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ vừa rồi. Một thân xiêm y lụa mỏng màu đỏ thắm như đào tháng hai, không gió mà bay. Tua áo tung bay bên hông, mái tóc búi cao điểm trang bằng trâm ngọc hình bán nguyệt, theo từng bước chân thướt tha của nàng ta mà ánh nước long lanh dập dờn trong ánh sáng.
“Thiên Vũ thay mặt gia chủ nghênh đón các vị quý khách. Diễm Tuyền Đạo nhất định sẽ khiến chư vị… tâm mãn ý toại.”
Bốn chữ “tâm mãn ý toại” nàng ta nhấn từng tiếng, chậm rãi, từng chữ như gảy vào lòng người.
Tiếng nàng ta vừa dứt, khắp đại sảnh liền vang lên âm thanh hò reo, cả sảnh như sôi trào. Tiếng hoan hô bao phủ lấy Thư Tửu, khiến nàng không nghe ra được ai đang gọi tên mình. Thậm chí chính nàng cũng thoáng có một ý muốn reo hò theo bọn họ.
Tám dải lụa óng ánh từ trên cao hạ xuống, khi hoàn toàn bung ra, giữa lụa hiện ra bóng dáng những thiên nữ. Làn da trắng như sương sớm, xiêm y phiêu dật, đôi chân trần lơ lửng giẫm trên cánh hoa đang bay.
Sở dĩ nàng biết họ là thiên nữ, chỉ vì có một lão nhân gầy gò lưng còng phía trước điên cuồng hò hét gọi ra mà thôi.
Thiên nữ nhẹ nhàng xoay mình, bay lượn giữa không trung. Không một ai không ngẩng đầu nhìn, thậm chí có người đưa tay với tới, mong níu lấy bóng hình quyến rũ kia. Có vài tu hành giả đạo hạnh không thấp quả thật đã chạm vào được. Nhưng khi đầu ngón tay họ tưởng như đã nắm được gấu váy nhẹ như khói sương, thì bàn tay chỉ còn lại một cánh hoa.
Thư Tửu nghe thấy một thị nhân mặt không cảm xúc tiến tới, nói với người kia: “Chúc mừng quý khách. Đã đắc được một đóa Hạm Đạm. Mời nhập Hồi Xuân Tán.”
Cái tên gì kỳ quặc vậy? Nàng còn chưa kịp nghĩ sâu thì đã thấy người nọ hớn hở reo lên, vui mừng khôn xiết, hấp tấp theo thị nhân rời đi.
Thư Tửu thầm nghĩ, chắc là nơi nào tốt lắm. Chẳng phải Diễm Tuyền Đạo từng nói có thể khiến người mãn nguyện ư? Nơi ấy hẳn có thể giúp hắn đạt được mong cầu.
Tâm thần nàng dần trở nên lơ mơ. Nhìn thấy một thiên nữ đang tiến gần, nàng cũng vô thức vươn tay. Nàng bắt đầu có mong muốn. Muốn đến Côn Luân thật nhanh. Muốn để Đồng Quang hồn về thể xác. Muốn bản thân mạnh mẽ hơn, không để bị người khác tùy tiện điều khiển… Rất nhiều, rất nhiều mong muốn, vụn vặt như gió đêm.
Tay áo rộng tuột xuống theo cánh tay vươn ra, để lộ cổ tay nàng có hai vết sẹo nâu sẫm, dài và hằn sâu như dấu khắc.
Thiên nữ đang mỉm cười cũng đưa tay về phía nàng. Khoảng cách chỉ còn một gang, nàng chỉ cần tiến thêm một chút là có thể nắm lấy.
Nhưng vào đúng khoảnh khắc ấy, thiên nữ đột nhiên thu lại nụ cười, đổi hướng, rồi không có ai trong số họ lại bay đến gần nàng nữa.
Ngay bàn gần đó có ba nam tử áo xanh, y phục và vật đeo đồng dạng, kiếm tu đeo tua, hiển nhiên là đệ tử một môn phái nào đó. Lúc đầu cả ba đều ngồi yên, chẳng hứng thú với ẩm thực hay ca vũ. Nhưng khác với Thư Tửu ở chỗ, nàng còn đưa mắt tò mò nhìn quanh, còn họ… hoàn toàn không chút quan tâm.
Cho đến khi thiên nữ xuất hiện.
…
Ba người thử đủ mọi cách mà vẫn không thể chạm đến thiên nữ. Có lúc tưởng đã chạm được, lại vuột mất. Tốn bao nhiêu khí lực cùng tâm trí, cuối cùng khi một thiên nữ thật sự bay về phía họ, thì lại bị một cô nương bàn bên vô tình cản mất.
Người lớn tuổi nhất buông thõng tay, vứt cả kiếm sang một bên, ngồi xuống thất thần. Kẻ trẻ tuổi nhất vừa ngồi chưa yên đã bật dậy, bước hùng hổ tới gần nàng, dáng vẻ uất ức không thể chịu nổi.
Vừa đến trước mặt, hắn giơ tay định chộp lấy nàng. Mắt đỏ lừ, tròng trắng chằng chịt tơ máu. Mũi và má hắn tróc da, sắc mặt tiều tụy kinh người.
“Ngươi đã làm gì?!”
Thư Tửu lùi nhanh mấy bước. Đầu ngón tay của hắn cong quặp dị dạng, ẩn hiện tia máu đỏ. Nàng lật tay về phía sau, định rút chiếc dù Tàn Mị trong hộp.
Ngay lúc ấy, một luồng hàn khí sắc bén đột ngột quật thẳng vào mặt hắn. Nước trong ấm trà trên bàn của nàng bốc hơi, tụ thành một thanh băng đao, lơ lửng trước mặt nàng, ánh băng lạnh lẽo rung nhẹ giữa không trung.
Thư Tửu lập tức nắm lấy chuôi đao. Cảm giác lạnh thấm vào lòng bàn tay, khiến khí tức toàn thân nàng chợt biến đổi, trở nên sắc lạnh như gió núi đầu đông.
Nam tử trẻ tuổi bị đòn bất ngờ đánh trúng, vội vận công chống đỡ. Tuy không chết ngay, nhưng hàn ý còn sót lại đã đánh vỡ kinh mạch trong chớp mắt.
Người đồng hành phía sau hắn vội lao tới đỡ, không dám chần chừ, cấp tốc truyền linh lực bảo mệnh. Kẻ còn lại tức thì rút kiếm, bước tới, giọng nói đầy sát khí: “Ngươi muốn chết thật sao?!”
Thư Tửu vốn không giỏi đấu khẩu. Khi gặp người miệng độc, nàng chỉ có một câu quen thuộc: “Ngươi muốn chết?”
Yến An Thì người còn chưa tới, kiếm đã đến trước, như một tia chớp bổ thẳng xuống chân kẻ kia. Tiếng động quá lớn khiến cả đại sảnh đang huyên náo lập tức lặng ngắt như tờ.
Trên không, các thiên nữ vẫn đang lượn bay như chẳng hay biết dưới đất đã khơi lên tranh chấp. Chỉ mấy nhịp thở sau, đám người lại tiếp tục lao vào giành đoá hoa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chuyện như thế này, họ vốn đã thấy quen. Đặc biệt là những kẻ từng đến Diễm Tuyền Đạo nhiều lần, càng chẳng để tâm.
Huống chi năm nay còn có thiên nữ thật sự hiện thân. Những năm trước, dù không có thiên nữ, tháng trọng yếu này ở Diễm Tuyền Đạo cũng không ít người đánh nhau, thậm chí có kẻ bỏ mạng. Bởi lẽ, thứ tốt thì hữu hạn, mà lòng người thì vô cùng.
Người lớn tuổi nhất trong ba kẻ kia nheo mắt nhìn thanh kiếm cắm dưới chân, hai tay siết lại thành quyền.
Yến An Thì từ trong đám đông ung dung bước ra. Một thân trường y huyền sắc, tóc búi cao, dung mạo tuấn tú pha nét khinh bạc ngạo đời. Trong tay y xoay xoay một đoá liên hoa hoàn chỉnh, chứ không phải chỉ cánh rời, y lạnh lùng liếc nhìn ba người nọ, chậm rãi nói: “Muốn cái này sao?”
Y không đứng chắn trước mặt Thư Tửu, chỉ quay người đối diện với hai kẻ kia.
Kẻ lớn tuổi nghiến chặt quai hàm, gằn từng chữ: “Yến… An… Thì.”
Yến An Thì gật gù, chẳng buồn đáp lại, quay đầu nhìn sang Thư Tửu, trong mắt đã nhu hoà đi nhiều: “Muội không định chỉ dùng mỗi con dao nhỏ này để giết người đấy chứ?”
Thư Tửu trợn mắt liếc y một cái: “Ta đâu có định giết người.”
“Ấy, bảo bối à, muội không muốn giết người, nhưng người ta lại muốn giết muội đó.”
Câu gọi ngọt ngào vô duyên đó chẳng những chẳng hoá giải được sát ý, ngược lại còn khiến nàng muốn đâm y một nhát cho hả giận.
Yến An Thì bật cười ha hả, chẳng buồn để tâm, nhẹ nhàng đè tay nàng xuống, tiện tay lấy luôn thanh đao băng, đưa đoá liên hoa cho nàng: “Có ta ở đây, cần gì muội phải ra tay? Ngoan ngoãn ngồi chơi là được rồi. Qua đó ngồi đợi ta, trên bàn có trái cây, ta còn bảo họ bọc sẵn thịt lừa cho muội, thơm lắm.”
Thư Tửu bị y một chưởng nhẹ nhàng đẩy đi. Chưởng ấy có mang linh lực, nhưng lại mềm như chăn gấm.
Nàng kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy y nghiêng đầu chớp mắt với mình.
Lúc nàng quay đi, y đã như ném trái dưa, vung tay một cái, cả ba kẻ kia bị hất bay khỏi đại sảnh. Thị nhân canh cửa phản ứng cực nhanh, y vừa động, cửa đã được mở sẵn, đợi hắn quăng người xong liền đóng sầm lại ngay.
Sau đó, hai tiểu nhị nhanh chóng tiến vào thu dọn hiện trường, chẳng mấy chốc đã trả lại sảnh đường vẻ gọn gàng như cũ.
Trái cây trên bàn đúng là lại được thay mới. Trên đĩa còn đặt một miếng thịt nhỏ, nhìn mà phát thèm. Cảnh tượng này khiến nàng cảm thấy quen quen, như từng thấy qua đâu đó. Trong đầu hiện lên một khung hình mơ hồ, cũng là đĩa trái cây to tướng, bên trên để một miếng thịt kỳ dị trong chiếc hộp gỗ. Nhưng nghĩ thêm nữa thì chẳng nhớ nổi, cũng không còn tâm trí để nhớ.
Nàng cũng chẳng mấy lo Yến An Thì có đánh không lại bọn kia. Kẻ ngồi gần cửa, mười phần thì đến tám phần không phải nhân vật ghê gớm gì. Huống hồ, đó là Yến An Thì, sao có thể thua được?
“Một kẻ nửa sống nửa chết mà thôi. Không đói, không thèm, ăn hay không cũng chẳng khác gì.” Nàng nhìn trái cây trên bàn, lẩm bẩm.
Theo lý, câu này chỉ nên do nàng tự nói, âm thanh không lớn, không ai nghe thấy mới phải. Nhưng lại có kẻ đáp lời nàng.
“Cũng đúng. Nhưng mà sống chết gì thì vẫn còn mang chữ sống trong người, thì nên làm ra dáng một chút. Không thì cũng chẳng khác gì xác chết, chi bằng sớm chôn đi, biết đâu sau này đầu thai tới một nơi tốt đẹp, tỷ như Diễm Tuyền Đạo chẳng hạn.”
Nàng cảnh giác nhìn người mới xuất hiện đối diện mình. Là nam tử, nhưng lại mang nét nữ tính, giọng nói cũng chẳng rõ là nam hay nữ. Thôi rồi, Ôn Niệm Nam sắp phải nhường vị trí đệ nhất dung mạo lại cho kẻ này rồi.
Người kia vóc dáng cao lớn, ăn vận rõ ràng là nam nhân, nhưng gương mặt và giọng nói lại mơ hồ chẳng thể phân biệt. Thư Tửu nhíu mày: “Ngươi là ai?”
“Hử? Ngươi không nhận ra ta sao?” Hắn giơ tay chỉ vào mình, bàn tay trắng hơn cả tay Thư Tửu, các đốt xương rõ ràng, ngón tay dài thon. Một thoáng sau, hắn cong mắt cười, trong giọng nói lộ ra vẻ tủi thân: “Ngươi thế mà lại không nhận ra ta!”
Tựa như… khóe mắt hắn còn rưng rưng nước.
Tim Thư Tửu bất giác thắt lại một cái, như có ai túm chặt mà kéo xuống, đau đến nỗi toàn thân chấn động.
Hắn nghiêng đầu, mỉm cười đầy gian trá: “Giờ thì… nhận ra chưa?”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Tô Nam tựa như đã dốc cạn toàn bộ tinh lực sau hai lần xem mệnh, người hắn mềm oặt, như vừa từ dưới nước bò lên, cả thân thể vô lực ngả vào ghế, hai tay buông thõng hai bên, đầu ngón tay nhỏ từng giọt nước, chẳng mấy chốc đã thấm ướt mảng đệm dưới tay vịn.
Một thị nữ đeo mặt nạ bạc áp sát bên tai hắn thì thầm mấy câu, Tô Nam lập tức mở bừng mắt: “Tin tức này… độ đáng tin đến đâu?”
“Công tử nói, chắc như đinh đóng cột.”
Hơi thở của Tô Nam khựng lại trong chốc lát, ánh mắt mới một lần nữa quay về phía nữ tử nơi góc sảnh. Khó trách hắn không thể nhìn thấu.
Trên sân khấu, tiếng tiêu sáo nổi lên dìu dặt. Lúc đầu mọi chuyện vẫn bình thường, đám người phía trước duỗi cổ nhìn chăm chăm bóng người thướt tha sau màn châu. Đại môn mở ra trong chớp nhoáng, gió lớn ập vào thổi tung rèm châu, chuỗi ngọc va nhau lách cách, ánh sáng lập lòe lung linh như lưu thủy.
Ngay khoảnh khắc đó, có kẻ kêu to: “Là vũ khúc mới! Chúng ta thật có phúc, được thấy Thiên Vũ cô nương múa điệu mới.”
Tiếng cười khanh khách của nữ tử vang lên giữa tiếng nhạc, thanh âm lanh lảnh tựa như từng giọt châu rơi xuống mặt hồ lặng, đánh vào lòng người từng nhịp từng nhịp.
Thư Tửu chợt thấy có gì đó không ổn. Ánh mắt của mọi người xung quanh dần dại đi, như thể chìm đắm trong cơn mê muội. Có người gần đó thậm chí còn đứng lên bàn múa loạng choạng, động tác vừa quái dị vừa vụng về. Nàng đưa mắt nhìn quanh, phát hiện hàng thị đứng phía sau đều bất động, không hề có một chút biểu cảm nào trên mặt.
Thấy nàng quay đầu nhìn lại, tiểu nhị từng mang trái cây tới liền vội bước đến, cung kính hỏi: “Cô nương cần gì thêm chăng?”
Nàng lắc đầu.
Tiểu nhị khẽ cúi mình, lại lùi về sau cột, gương mặt dần trở nên trống rỗng, chẳng khác gì bọn thị nữ kia.
Thiên Vũ nhẹ tay vén màn châu bước ra. Nàng ta đã thay y phục, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ vừa rồi. Một thân xiêm y lụa mỏng màu đỏ thắm như đào tháng hai, không gió mà bay. Tua áo tung bay bên hông, mái tóc búi cao điểm trang bằng trâm ngọc hình bán nguyệt, theo từng bước chân thướt tha của nàng ta mà ánh nước long lanh dập dờn trong ánh sáng.
“Thiên Vũ thay mặt gia chủ nghênh đón các vị quý khách. Diễm Tuyền Đạo nhất định sẽ khiến chư vị… tâm mãn ý toại.”
Bốn chữ “tâm mãn ý toại” nàng ta nhấn từng tiếng, chậm rãi, từng chữ như gảy vào lòng người.
Tiếng nàng ta vừa dứt, khắp đại sảnh liền vang lên âm thanh hò reo, cả sảnh như sôi trào. Tiếng hoan hô bao phủ lấy Thư Tửu, khiến nàng không nghe ra được ai đang gọi tên mình. Thậm chí chính nàng cũng thoáng có một ý muốn reo hò theo bọn họ.
Tám dải lụa óng ánh từ trên cao hạ xuống, khi hoàn toàn bung ra, giữa lụa hiện ra bóng dáng những thiên nữ. Làn da trắng như sương sớm, xiêm y phiêu dật, đôi chân trần lơ lửng giẫm trên cánh hoa đang bay.
Sở dĩ nàng biết họ là thiên nữ, chỉ vì có một lão nhân gầy gò lưng còng phía trước điên cuồng hò hét gọi ra mà thôi.
Thiên nữ nhẹ nhàng xoay mình, bay lượn giữa không trung. Không một ai không ngẩng đầu nhìn, thậm chí có người đưa tay với tới, mong níu lấy bóng hình quyến rũ kia. Có vài tu hành giả đạo hạnh không thấp quả thật đã chạm vào được. Nhưng khi đầu ngón tay họ tưởng như đã nắm được gấu váy nhẹ như khói sương, thì bàn tay chỉ còn lại một cánh hoa.
Thư Tửu nghe thấy một thị nhân mặt không cảm xúc tiến tới, nói với người kia: “Chúc mừng quý khách. Đã đắc được một đóa Hạm Đạm. Mời nhập Hồi Xuân Tán.”
Cái tên gì kỳ quặc vậy? Nàng còn chưa kịp nghĩ sâu thì đã thấy người nọ hớn hở reo lên, vui mừng khôn xiết, hấp tấp theo thị nhân rời đi.
Thư Tửu thầm nghĩ, chắc là nơi nào tốt lắm. Chẳng phải Diễm Tuyền Đạo từng nói có thể khiến người mãn nguyện ư? Nơi ấy hẳn có thể giúp hắn đạt được mong cầu.
Tâm thần nàng dần trở nên lơ mơ. Nhìn thấy một thiên nữ đang tiến gần, nàng cũng vô thức vươn tay. Nàng bắt đầu có mong muốn. Muốn đến Côn Luân thật nhanh. Muốn để Đồng Quang hồn về thể xác. Muốn bản thân mạnh mẽ hơn, không để bị người khác tùy tiện điều khiển… Rất nhiều, rất nhiều mong muốn, vụn vặt như gió đêm.
Tay áo rộng tuột xuống theo cánh tay vươn ra, để lộ cổ tay nàng có hai vết sẹo nâu sẫm, dài và hằn sâu như dấu khắc.
Thiên nữ đang mỉm cười cũng đưa tay về phía nàng. Khoảng cách chỉ còn một gang, nàng chỉ cần tiến thêm một chút là có thể nắm lấy.
Nhưng vào đúng khoảnh khắc ấy, thiên nữ đột nhiên thu lại nụ cười, đổi hướng, rồi không có ai trong số họ lại bay đến gần nàng nữa.
Ngay bàn gần đó có ba nam tử áo xanh, y phục và vật đeo đồng dạng, kiếm tu đeo tua, hiển nhiên là đệ tử một môn phái nào đó. Lúc đầu cả ba đều ngồi yên, chẳng hứng thú với ẩm thực hay ca vũ. Nhưng khác với Thư Tửu ở chỗ, nàng còn đưa mắt tò mò nhìn quanh, còn họ… hoàn toàn không chút quan tâm.
Cho đến khi thiên nữ xuất hiện.
…
Ba người thử đủ mọi cách mà vẫn không thể chạm đến thiên nữ. Có lúc tưởng đã chạm được, lại vuột mất. Tốn bao nhiêu khí lực cùng tâm trí, cuối cùng khi một thiên nữ thật sự bay về phía họ, thì lại bị một cô nương bàn bên vô tình cản mất.
Người lớn tuổi nhất buông thõng tay, vứt cả kiếm sang một bên, ngồi xuống thất thần. Kẻ trẻ tuổi nhất vừa ngồi chưa yên đã bật dậy, bước hùng hổ tới gần nàng, dáng vẻ uất ức không thể chịu nổi.
Vừa đến trước mặt, hắn giơ tay định chộp lấy nàng. Mắt đỏ lừ, tròng trắng chằng chịt tơ máu. Mũi và má hắn tróc da, sắc mặt tiều tụy kinh người.
“Ngươi đã làm gì?!”
Thư Tửu lùi nhanh mấy bước. Đầu ngón tay của hắn cong quặp dị dạng, ẩn hiện tia máu đỏ. Nàng lật tay về phía sau, định rút chiếc dù Tàn Mị trong hộp.
Ngay lúc ấy, một luồng hàn khí sắc bén đột ngột quật thẳng vào mặt hắn. Nước trong ấm trà trên bàn của nàng bốc hơi, tụ thành một thanh băng đao, lơ lửng trước mặt nàng, ánh băng lạnh lẽo rung nhẹ giữa không trung.
Thư Tửu lập tức nắm lấy chuôi đao. Cảm giác lạnh thấm vào lòng bàn tay, khiến khí tức toàn thân nàng chợt biến đổi, trở nên sắc lạnh như gió núi đầu đông.
Nam tử trẻ tuổi bị đòn bất ngờ đánh trúng, vội vận công chống đỡ. Tuy không chết ngay, nhưng hàn ý còn sót lại đã đánh vỡ kinh mạch trong chớp mắt.
Người đồng hành phía sau hắn vội lao tới đỡ, không dám chần chừ, cấp tốc truyền linh lực bảo mệnh. Kẻ còn lại tức thì rút kiếm, bước tới, giọng nói đầy sát khí: “Ngươi muốn chết thật sao?!”
Thư Tửu vốn không giỏi đấu khẩu. Khi gặp người miệng độc, nàng chỉ có một câu quen thuộc: “Ngươi muốn chết?”
Yến An Thì người còn chưa tới, kiếm đã đến trước, như một tia chớp bổ thẳng xuống chân kẻ kia. Tiếng động quá lớn khiến cả đại sảnh đang huyên náo lập tức lặng ngắt như tờ.
Trên không, các thiên nữ vẫn đang lượn bay như chẳng hay biết dưới đất đã khơi lên tranh chấp. Chỉ mấy nhịp thở sau, đám người lại tiếp tục lao vào giành đoá hoa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chuyện như thế này, họ vốn đã thấy quen. Đặc biệt là những kẻ từng đến Diễm Tuyền Đạo nhiều lần, càng chẳng để tâm.
Huống chi năm nay còn có thiên nữ thật sự hiện thân. Những năm trước, dù không có thiên nữ, tháng trọng yếu này ở Diễm Tuyền Đạo cũng không ít người đánh nhau, thậm chí có kẻ bỏ mạng. Bởi lẽ, thứ tốt thì hữu hạn, mà lòng người thì vô cùng.
Người lớn tuổi nhất trong ba kẻ kia nheo mắt nhìn thanh kiếm cắm dưới chân, hai tay siết lại thành quyền.
Yến An Thì từ trong đám đông ung dung bước ra. Một thân trường y huyền sắc, tóc búi cao, dung mạo tuấn tú pha nét khinh bạc ngạo đời. Trong tay y xoay xoay một đoá liên hoa hoàn chỉnh, chứ không phải chỉ cánh rời, y lạnh lùng liếc nhìn ba người nọ, chậm rãi nói: “Muốn cái này sao?”
Y không đứng chắn trước mặt Thư Tửu, chỉ quay người đối diện với hai kẻ kia.
Kẻ lớn tuổi nghiến chặt quai hàm, gằn từng chữ: “Yến… An… Thì.”
Yến An Thì gật gù, chẳng buồn đáp lại, quay đầu nhìn sang Thư Tửu, trong mắt đã nhu hoà đi nhiều: “Muội không định chỉ dùng mỗi con dao nhỏ này để giết người đấy chứ?”
Thư Tửu trợn mắt liếc y một cái: “Ta đâu có định giết người.”
“Ấy, bảo bối à, muội không muốn giết người, nhưng người ta lại muốn giết muội đó.”
Câu gọi ngọt ngào vô duyên đó chẳng những chẳng hoá giải được sát ý, ngược lại còn khiến nàng muốn đâm y một nhát cho hả giận.
Yến An Thì bật cười ha hả, chẳng buồn để tâm, nhẹ nhàng đè tay nàng xuống, tiện tay lấy luôn thanh đao băng, đưa đoá liên hoa cho nàng: “Có ta ở đây, cần gì muội phải ra tay? Ngoan ngoãn ngồi chơi là được rồi. Qua đó ngồi đợi ta, trên bàn có trái cây, ta còn bảo họ bọc sẵn thịt lừa cho muội, thơm lắm.”
Thư Tửu bị y một chưởng nhẹ nhàng đẩy đi. Chưởng ấy có mang linh lực, nhưng lại mềm như chăn gấm.
Nàng kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy y nghiêng đầu chớp mắt với mình.
Lúc nàng quay đi, y đã như ném trái dưa, vung tay một cái, cả ba kẻ kia bị hất bay khỏi đại sảnh. Thị nhân canh cửa phản ứng cực nhanh, y vừa động, cửa đã được mở sẵn, đợi hắn quăng người xong liền đóng sầm lại ngay.
Sau đó, hai tiểu nhị nhanh chóng tiến vào thu dọn hiện trường, chẳng mấy chốc đã trả lại sảnh đường vẻ gọn gàng như cũ.
Trái cây trên bàn đúng là lại được thay mới. Trên đĩa còn đặt một miếng thịt nhỏ, nhìn mà phát thèm. Cảnh tượng này khiến nàng cảm thấy quen quen, như từng thấy qua đâu đó. Trong đầu hiện lên một khung hình mơ hồ, cũng là đĩa trái cây to tướng, bên trên để một miếng thịt kỳ dị trong chiếc hộp gỗ. Nhưng nghĩ thêm nữa thì chẳng nhớ nổi, cũng không còn tâm trí để nhớ.
Nàng cũng chẳng mấy lo Yến An Thì có đánh không lại bọn kia. Kẻ ngồi gần cửa, mười phần thì đến tám phần không phải nhân vật ghê gớm gì. Huống hồ, đó là Yến An Thì, sao có thể thua được?
“Một kẻ nửa sống nửa chết mà thôi. Không đói, không thèm, ăn hay không cũng chẳng khác gì.” Nàng nhìn trái cây trên bàn, lẩm bẩm.
Theo lý, câu này chỉ nên do nàng tự nói, âm thanh không lớn, không ai nghe thấy mới phải. Nhưng lại có kẻ đáp lời nàng.
“Cũng đúng. Nhưng mà sống chết gì thì vẫn còn mang chữ sống trong người, thì nên làm ra dáng một chút. Không thì cũng chẳng khác gì xác chết, chi bằng sớm chôn đi, biết đâu sau này đầu thai tới một nơi tốt đẹp, tỷ như Diễm Tuyền Đạo chẳng hạn.”
Nàng cảnh giác nhìn người mới xuất hiện đối diện mình. Là nam tử, nhưng lại mang nét nữ tính, giọng nói cũng chẳng rõ là nam hay nữ. Thôi rồi, Ôn Niệm Nam sắp phải nhường vị trí đệ nhất dung mạo lại cho kẻ này rồi.
Người kia vóc dáng cao lớn, ăn vận rõ ràng là nam nhân, nhưng gương mặt và giọng nói lại mơ hồ chẳng thể phân biệt. Thư Tửu nhíu mày: “Ngươi là ai?”
“Hử? Ngươi không nhận ra ta sao?” Hắn giơ tay chỉ vào mình, bàn tay trắng hơn cả tay Thư Tửu, các đốt xương rõ ràng, ngón tay dài thon. Một thoáng sau, hắn cong mắt cười, trong giọng nói lộ ra vẻ tủi thân: “Ngươi thế mà lại không nhận ra ta!”
Tựa như… khóe mắt hắn còn rưng rưng nước.
Tim Thư Tửu bất giác thắt lại một cái, như có ai túm chặt mà kéo xuống, đau đến nỗi toàn thân chấn động.
Hắn nghiêng đầu, mỉm cười đầy gian trá: “Giờ thì… nhận ra chưa?”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 101: Thiên nữ.
10.0/10 từ 42 lượt.