Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 102: Thần Kỳ.

87@-

Đã bao lâu rồi nàng không còn cảm giác đau đớn, nay bất chợt lại thấy mới mẻ đến thế, mồ hôi trên trán cũng rịn ra như phấn khích mà lăn dài.


Một chiếc khăn tay đưa đến trước mặt nàng, thấy nàng mãi chưa nhận lấy, nam tử kia khẽ bật cười, nhưng ngay khi tấm khăn gần chạm tới chân mày nàng, hắn lại như sực nhớ ra điều gì, động tác thoáng dừng lại.


“Tay ngươi đâu? Thích thì lau, không thích thì thôi.”


Khăn tay bị vò thành một cục, nhăn nhúm như đôi mày đang nhíu chặt của nàng.


“Ngươi đã làm gì?” Giọng Thư Tửu yếu ớt, đến cả việc rút cây dù Tàn Mị ra khỏi hộp cũng khó mà thực hiện.


Mà nói cho đúng thì là không thể, bởi trên nắp hộp đang bị một bàn tay đè chặt. Hắn gõ ngón tay lên mặt hộp, hứng thú nhìn nàng như đang ngắm một món đồ chơi.


“A, ngươi vẫn chưa nhớ ra ta là ai sao?” Hắn hơi dùng lực, trong hộp liền vang lên một tiếng “cộc” trầm đục. “Ta nhớ rồi, ngươi không có bao nhiêu ký ức.”


Hắn đẹp, nhưng vẻ mặt lại thực sự rất đáng ghét.


Không biết từ lúc nào, Thiên Vũ đã đến gần, cúi người hành lễ với hắn đầy cung kính: “Chủ nhân.”


Thư Tửu lập tức ngẩng đầu: “Ngươi là… Thần Kỳ?”


Thần Kỳ nhấc mắt nhìn nàng, giọng nhàn nhạt: “Cũng chẳng có mấy kẻ dám gọi ta như vậy, đến cả tiểu lang quân đứng ngoài cửa kia cũng không dám.”


Phía cửa lớn, Yến An Thì đá mạnh một cước, cánh cửa lập tức bật tung.


“Tránh xa nàng ra một chút.”


Y không hề phủ nhận lời của Thần Kỳ, không phải vì y sợ, mà là bởi Thư Tửu đang ở trong tay đối phương, không thể mạo hiểm được.


Thần Kỳ nghiêng đầu liếc y một cái, bàn tay nhấc lên khẽ điểm nhẹ vào không trung, cánh cửa lập tức đóng sập lại. Cả căn phòng như bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, mà đám đông trong sảnh cũng không hề hay biết nơi này đã có biến.


Hắn cứ thế mà an nhiên ngồi đó, toàn thân tản ra khí chất nhàn nhã khó gần, đối lập hoàn toàn với sự huyên náo phía sau lưng.



Có lẽ cánh hoa của thiên nữ đã sắp được chia xong, Thần Kỳ cũng dần mất kiên nhẫn với trò chơi trêu đùa trước mắt. Hắn hờ hững quét mắt nhìn qua bọn họ, rồi đứng dậy bước vào giữa đám đông. Người chen chúc như nêm, nhưng hắn lại bước đi nhẹ nhàng như trên đường bằng, không ai cản nổi.


Mỗi bước hắn rời xa, Thư Tửu liền thở được dễ hơn một chút, áp lực quanh thân cũng nhẹ đi dần.


Nàng âm thầm đếm, rõ ràng chỉ là khoảng cách hai ba bước chân, thế mà hắn lại bước đến ba mươi bốn bước mới hết. Thiên Vũ nhặt lại chiếc khăn nhăn nhúm ban nãy, nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi trên trán nàng, vừa làm vừa khẽ nói: “Rất nhiều khi, những gì chúng ta nhìn thấy, không nhất định là thật. Có lẽ chỉ là có người cố tình sắp đặt.”


Thư Tửu ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy Thần Kỳ đã lẫn vào trong đám người, không ai nhường đường cho hắn, vậy mà hắn lại như đi giữa đại lộ, đến cuối cùng, bóng dáng hắn biến mất sau sân khấu.


Yến An Thì lúc này mới thở ra một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Vũ, rồi kéo Thư Tửu về lại phòng Nhân.


Cơn giận còn chưa tiêu, lời muốn nói ra đến miệng lại bị ánh mắt chớp chớp của nàng chặn lại. Y chỉ có thể thở dài, ngồi xuống đối diện, giọng nặng nề: “Diễm Tuyền Đạo không phải nơi tầm thường. nàng tốt nhất đừng giao thiệp với bất kỳ ai, không biết lúc nào thì sẽ rơi vào hố.”


“Đặc biệt là hắn.”


Thư Tửu cắn một miếng trái cây thịt lừa, đầy ắp thịt như lời y nói, hẳn là thơm thật, nhưng chẳng có vị gì, nàng đặt đũa xuống, lười nhác hỏi: “Huynh quen biết hắn?”


Yến An Thì uống cạn một chén trà, ngẩng đầu nhìn theo bóng người đã khuất, đuôi mắt khẽ co lại: “Không quen, chỉ từng nghe nói.”


Không muốn nói, nàng cũng không ép hỏi.


Tiếng tơ tiếng trúc vẫn vang vọng trong sảnh, hai người mỗi người một tâm sự. Thư Tửu rũ bỏ suy nghĩ, hỏi: “Chúng ta khi nào đi? Huyền Chúc nói nơi này cách Côn Luân còn khoảng mười ngày nữa.”


Yến An Thì ngẩn ra, rồi đáp: “Sắp rồi, sắp rồi, ta sẽ thu xếp sớm.”


Vẫn thật kỳ lạ. Từ khi đến Diễm Tuyền Đạo, ai nấy đều trở nên cổ quái. Đồng Quang thì mất tăm mất tích, **Yến An Thì** thần thần bí bí, còn Huyền Chúc thì như kẻ say sưa sống mộng ảo.


Càng nghĩ càng thấy bức bối, lòng cũng nặng trĩu. Nàng chợt quay đầu lại hét lên: “Cho ta một vò rượu! Loại mạnh nhất ấy, chỉ cần một chén cũng đủ khiến người ta chết.”


Vừa dứt lời, chiếc dù Tàn Mị sau lưng khẽ rung lên, còn Yến An Thì đang ngậm một ngụm trà, suýt nữa sặc ra ngoài, mắt trợn tròn: “nàng… muốn chuốc chết ta đấy à?”


Nàng chẳng buồn liếc mắt, sắc mặt cũng chẳng dễ coi chút nào.


Yến An Thì làm ra vẻ chỉnh lại tay áo, sửa dây ngọc bên hông, thầm lén liếc nàng.



Rượu được mang lên, kèm theo hai chiếc bát lớn.


Tên tiểu nhị này, thật không biết nên khen là hiểu ý hay là vô tâm nữa.


Thư Tửu không nói một lời, chỉ cắm cúi rót rượu. Chỉ cần y chậm nhấc tay một chút, sắc mặt nàng liền tối thêm một phần.


Dù tửu lượng của y có cao, nhưng rượu mạnh một bát nối một bát, lại còn bụng đói từ đêm qua đến giờ, chẳng bao lâu đã cạn bốn vò. Y chỉ cảm thấy dạ dày sôi trào, nóng rực lên từng trận.


Lại một bát được đẩy tới trước mặt, y vội xua tay, mùi rượu nồng nặc phả ra theo từng tiếng: “Ta chịu thua rồi, chịu thua rồi, nàng muốn biết gì cứ hỏi, ta nói, ta nói hết.”


Thư Tửu gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, lạch cạch vang lên từng tiếng đều đều.


“Tổ tông của ta ơi…”


Nàng ngồi thẳng dậy, đảo mắt nhìn quanh: “Hay là đổi chỗ đi, nơi này không an toàn.”


Yến An Thì lập tức đáp: “Đổi, đổi ngay. Đi thôi, về chỗ nàng.”


Y lảo đảo đứng lên, vừa cử động, trong bụng liền vang lên tiếng ầm ầm, thầm mắng một câu, lẩm bẩm: “Con nhóc này ra tay thật ác…”


Thư Tửu cũng đứng dậy theo: “Không, chúng ta đến chỗ huynh ngủ tối qua.”


Yến An Thì chắc chắn không nhìn nhầm, khóe miệng nàng đang nhếch lên cười, như thể vừa tính toán được điều gì. Chỉ cần nàng vui, chịu chút khổ cũng xứng đáng. Huống chi y còn nghe thấy nàng dặn tiểu nhị mang theo canh giải rượu.


Lúc trước nàng đi là theo lối tắt cùng Thiên Vũ, lần này thì không, phải men theo mấy con ngõ quanh co mới tới.


Trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, mùi phấn son của nữ nhân thoang thoảng xông vào mũi. Trên giá áo bên giường còn treo một chiếc váy vàng nhạt của nữ tử, trên bức tường phía sau có treo một bức tranh sơn thủy, sương mù lờ mờ, trong bức vẽ có một lầu lục giác ẩn hiện giữa núi xa, thoáng nhìn có chút quen mắt.


Yến An Thì quen thuộc bước vào, ngồi phịch xuống ghế, mí mắt nặng trĩu, có vẻ thực sự đã say rồi.


Thư Tửu đảo mắt một vòng rồi mới chậm rãi ngồi xuống, khẽ nói: “Tửu lượng kém thật.”


“Khụ.” Yến An Thì hừ một tiếng, thở ra hơi rượu: “Đợi bản thiếu gia phục hồi rồi, nhẹ nhàng cũng chuốc gục được nàng.”



Thư Tửu gỡ lớp giấy dầu, bỏ một viên kẹo vuông vức vào miệng, đẩy ra kẹp vào kẽ răng: “Cái người tên Thần Kỳ đó, rốt cuộc là ai?”


Yến An Thì đáp: “Nói thật, ta cũng chẳng rõ lắm. Có thể là thần. Việc này chắc Đồng Quang hiểu rõ hơn ta. Chỉ biết là mấy trăm năm trước hắn từng phạm tội gì đó, lẽ ra phải bị tước thần vị, vậy mà vẫn ung dung làm vương ở Diễm Tuyền Đạo bao nhiêu năm nay, không ai dám đụng vào. Mà hắn cũng không gây chuyện, cứ thế mà sống, thật ra cũng là một bí ẩn.”


Thư Tửu khẽ “ồ” một tiếng, ngẫm nghĩ một hồi lại hỏi: “Vậy huynh và hắn… chắc quen nhau từ trước rồi?”


Yến An Thì ho vài tiếng, đáp: “Cũng… coi là vậy. Năm năm sáu năm trước, ta nhận nhiệm vụ ở Giang Nham, không ngờ trúng bẫy, là Thần Kỳ cứu ta.”


Nàng nhớ đến gương mặt Thần Kỳ, thế nào cũng không thấy giống loại người hay cứu giúp kẻ khác. Rất nhanh, nàng bắt được một chi tiết bị bỏ sót: “Huynh nói hắn không rời khỏi Diễm Tuyền Đạo, vậy thì làm sao cứu được huynh khi huynh đang ở Giang Nham?”


“Đó cũng là điều kỳ lạ. Khi ta tỉnh lại thì đã ở Diễm Tuyền Đạo rồi, còn hắn thì quả thật chưa từng bước chân ra ngoài.”


Theo quy định của Thập Nhị Thành, nhiệm vụ lần đó không có gì phức tạp, không đáng để phái Yến An Thì đi. Nhưng Mai thành chủ lại chỉ đích danh cử hắn.


Giang Nham núi cao rừng rậm, vào mùa hạ thì oi nóng ẩm thấp, côn trùng dày đặc, muỗi kiến không đếm xuể.


Yến An Thì vốn chẳng ưa nơi ấy, mỗi ngày như bị thiêu cháy giữa lửa hạ. Giờ nghĩ lại cũng thấy bản thân khi đó quá nôn nóng, chỉ mong mau chóng hoàn thành nhiệm vụ để trở về. Không lựa thời điểm, giữa ban ngày ban mặt liền động thủ. Tuy hoàn thành xong nhiệm vụ, nhưng chẳng ngờ lại gieo họa, vừa bước ra khỏi Giang Nham liền gục xuống.


Y thậm chí không biết mình trúng chiêu từ khi nào.


Tỉnh dậy thì thời tiết đã chuyển se lạnh, giữa tháng bảy mà chỉ thấy cỏ úa rừng khô, trời đất quạnh quẽ, y cố gắng gằn ra một tiếng, giọng khản đặc: “Nơi này là đâu?”


Một nam tử ngồi bên hiên chớp mắt, quay đầu nhìn y, cười càng lúc càng sâu: “Diễm Tuyền Đạo.”


Yến An Thì toàn thân cứng ngắc. Khi ấy, nơi này còn thần bí hơn bây giờ, từng có lời đồn, không ai sống sót rời khỏi Diễm Tuyền Đạo, càng không có tin tức gì lọt ra ngoài.


Cái chết không đáng sợ, đáng sợ là rơi vào một thế giới không có giới hạn, không có lối thoát.


Thần Kỳ chỉ nháy mắt, đã xuất hiện trước mặt y, mang theo một mùi thơm nhè nhẹ.


Yến An Thì chau mày, trong lòng hơi khó chịu đàn ông sao lại dùng hương phấn làm gì.


“Ánh mắt ngươi khinh bỉ đến thế, ta đều nhìn thấy.” Y nâng tay áo, lúc lay động, mặt vải hiện ra những dòng kinh văn nhẹ nhàng chảy chuyển.



Về sau ở cùng mấy ngày, Yến An Thì mới biết mùi hương đó không phải từ dầu thơm, mà từ những dòng kinh văn kia tỏa ra. Những kinh văn ấy cũng là để phong tỏa sức mạnh của Thần Kỳ.


Yến An Thì hỏi: “Là ngươi cứu ta?”


Thần Kỳ nhướng mày: “Quá rõ ràng rồi còn gì.”


Y lại hỏi: “Ngươi cứu ta ở đâu? Cứu bằng cách nào?”


Thần Kỳ nhún vai: “Nhặt ven đường đó, dùng một viên thuốc thập toàn đại bổ.”


Nghe câu đó, chỉ có quỷ mới tin.


Yến An Thì rõ ràng cảm thấy cơ thể tràn đầy linh lực, nhưng bản thân chưa từng tu luyện, làm gì có chuyện đột nhiên có linh lực. Rốt cuộc vẫn là vấn đề từ Thần Kỳ mà ra.


Vài ngày sau, giữa lúc uống rượu, y lại hỏi: “Ngươi cứu ta ở đâu? Cứu thế nào? Linh lực trong người ta từ đâu mà có?”


Thần Kỳ tặc lưỡi: “Ngươi rơi đúng lên mái nhà ta, làm gián đoạn buổi tắm trăng của ta. Thân thể ta cần ánh trăng dưỡng khí, nếu không sẽ héo mất.”


Yến An Thì đập mạnh lên bàn.


Thần Kỳ liếc mắt nhìn hắn, khẽ thở dài: “Ngươi làm vỡ nóc nhà của ta. Vì ngươi, ta đã dùng hết bảo vật quý giá trong Diễm Tuyền Đạo, từ trong ra ngoài đều đắp vào. Còn chuyện linh lực trong người ngươi… có lẽ vì bản thân ngươi là kỳ tài, thêm vào linh khí từ những bảo vật kia, nên mới được cái tiện nghi lớn như thế.”



Mỗi lần hỏi, Thần Kỳ lại bịa ra một câu chuyện khác nhau, thậm chí lười nghĩ lời giải thích tử tế. Yến An Thì đến nay đã nghe không dưới năm phiên bản.


Y ở lại Diễm Tuyền Đạo ba tháng, ngày thì nhàn rỗi ăn uống ngủ nghỉ, lúc thì bận rộn… phơi nắng phơi trăng.


Nghe đến đây, Thư Tửu chen lời: “Huynh sao không rời đi? Lúc ấy không phải đã hồi phục rồi sao? Thập Nhị thành không đến tìm huynh à?”


Nhắc đến chuyện này, Yến An Thì hằn học: “Hừ, vì Thần Kỳ phong tỏa Diễm Tuyền Đạo, chẳng ai nhìn thấy nơi này, mà ta cũng chẳng ra ngoài được. Hừ, nên ta mới nói, hắn không phải kẻ tử tế.”


Hỏi lý do, Thần Kỳ chỉ nhàn nhạt đáp: “Bên ngoài phức tạp, chẳng có gì tốt đẹp. Thà ở lại Diễm Tuyền Đạo, trường sinh bất lão, tiêu dao tự tại.”


Thư Tửu gật gù, nhếch môi cười khẽ: “Thì ra là… cô đơn quá mà.”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 102: Thần Kỳ.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...