Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 100: Diễm Tuyền Đạo.

69@-

Ngày đêm ở Diễm Tuyền Đạo phân biệt chẳng rõ ràng, ban ngày thì âm u mờ mịt, ban đêm lại đèn đuốc sáng trưng. Nếu ở lại nơi này lâu ngày, e rằng khó lòng phân biệt nổi đâu là sáng, đâu là tối.


Thư Tửu thì càng nghiêm trọng.


Nàng ngủ một giấc dài, thẳng đến tận xế trưa hôm sau mà vẫn ngỡ như mình chỉ mới vừa khép mắt.


Huyền Chúc cũng lơ mơ tỉnh giấc, mí mắt nặng trĩu, ngáp dài: “Dậy sớm thế làm gì cho khổ.”


Thư Tửu nhìn xuống đại sảnh đông nghịt người, trong chốc lát lại chẳng biết nên đáp lời ra sao.


Nàng được an trí tại gian phòng bậc “Nhân” ở tầng ba. Theo lời tiểu nhị dẫn đường hôm qua thì, dù không phải loại phòng tốt nhất, nhưng trong tháng này mà có được chỗ ở như vậy đã là hiếm có khó tìm.


Dưới đại sảnh tụ tập không dưới ba bốn chục người, chẳng thấy họ làm gì đặc biệt, chỉ tụm năm tụm ba tán chuyện. Nàng đảo mắt, liếc thấy Hoa Điệp đang uốn éo đi lại giữa đám đông, vẫn là bộ dạng loè loẹt chẳng đổi. Nàng bèn nghiêng đầu hỏi tiểu nhị đứng bên cạnh: “Họ đang làm gì?”


Tiểu nhị đáp lời: “Bẩm cô nương, chờ một khắc nữa, Thiên Vũ cô nương sẽ ra trình diện, khách nhân dưới lầu đa phần đều là tới vì nàng.”


Nàng lại hỏi: “Vị cùng ta tới đây hôm qua thì sao?”


Tiểu nhị mỉm cười lễ độ: “Cô nương nói đến An Thì đại nhân ư? Đêm qua ngài ấy nghỉ muộn, hiện giờ vẫn chưa tỉnh.”


Yến An Thì không phải hạng người dễ ngủ say, y vốn cảnh giác cao độ, sao có thể ngủ mê mệt như vậy?


Lại còn chưa thấy Đồng Quang trở lại, nàng lập tức nhận ra điểm bất thường. Vội vàng sải bước, trầm giọng bảo: “Dẫn ta tới chỗ Yến An Thì.”



Qua một đoạn hành lang quanh co, rốt cuộc cũng đến trước cửa phòng y. Hương thơm dìu dịu thoảng ra, trên vòng cửa còn khắc hình một đóa ngọc lan, nào phải hạng phòng bậc “Địa” gì chứ.


Nàng toan đẩy cửa, phía sau lại có tiếng tiểu nhị do dự gọi khẽ: “Cô nương…”


“Cô nương tìm ai đó?” Giọng nữ mềm mại vang lên, theo đó là cánh cửa từ bên trong mở ra.


Thư Tửu đối diện với người vừa xuất hiện. Đuôi tóc nàng kia còn đọng giọt nước, dung nhan kiều diễm, điểm trang nhẹ nhàng, đôi mắt long lanh như hồ thu mang ý cười dịu dàng.


Tiểu nhị khom người hành lễ: “Thiên Vũ cô nương, vị này là bằng hữu của An Thời đại nhân, đến tìm ngài ấy.”


Thiên Vũ gật đầu, hơi nghiêng người nhường lối. Bên trong căn phòng cảnh xuân vương vãi, giày tất của Yến An Thì văng đến tận cửa, chiếc đai lưng gấm thêu hoa văn treo nghiêng bên ghế, ghế thì nghiêng lệch không ngay.


Cảnh tượng này, tiểu nhị tuy từng thấy, nhưng cũng không phải thường xuyên. Diễm Tuyền Đạo có cung cấp một số trò vui tiêu khiển, song loại này thì lại hiếm. Hắn cúi đầu, lén liếc vị cô nương trong xiêm y tím nhạt bên trái, thấy nàng mặt mày lạnh nhạt, tựa hồ chẳng hề quen biết người bên trong, cũng chẳng mấy bận tâm nhìn kỹ đống hỗn độn kia.


Giọng nói của Thiên Vũ cũng giống dung mạo nàng, dễ khiến người ta sinh thiện cảm: “Hắn ngủ muộn, lại uống khá nhiều rượu, nên giấc ngủ cũng sâu. Vừa rồi ta gọi cũng không tỉnh. Hay là cô nương theo ta đến đại sảnh uống chén trà, ăn vài quả, xem một điệu múa?”


Thư Tửu khéo léo từ chối. Nàng biết rõ thân phận và chừng mực của mình. Diễm Tuyền Đạo nước sâu không lường, nàng chẳng thể không cảnh giác.


Nàng đứng nguyên chỗ, cất tiếng gọi Yến An Thì. Ban đầu hai tiếng gọi cũng chẳng có phản ứng gì, về sau nàng mất kiên nhẫn, giọng cũng không còn ôn hòa nữa: “Yến An Thì, nếu ngươi không tỉnh dậy, ta sẽ tự đi đấy.”


Bên trong vang lên hai tiếng ừ khẽ.


Thiên Vũ lặng lẽ nhìn nàng, trong lòng thầm hiểu hóa ra đây là người mà Yến An Thì luôn canh cánh. Quả là ngọn núi mà bao năm nay nàng ta chẳng thể vượt qua. Nàng ta khẽ chỉnh lại chiếc vòng ngọc nơi cổ tay, nghe cô nương kia nhỏ giọng mắng gì đó, khẽ bật cười.


Cô nương trước mắt da trắng như ngọc, khí chất bức người, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, ai ngờ lại biết mắng người, mà lời mắng ấy cũng chẳng dễ nghe gì.



Thư Tửu quả nhiên xoay người bỏ đi. Đến tận khúc ngoặt mới dừng lại.


Thiên Vũ trông theo, nghĩ bụng nữ tử mà, đều có chút tiểu tính khí.


Nàng ta khẽ lắc đầu, mỉm cười.


Nhưng lại không ngờ rằng, Thư Tửu hoàn toàn chẳng phải kiểu nữ tử tầm thường.


Nàng quay đầu lại, nghiêm túc hỏi: “Vừa nãy không phải ngươi nói muốn đưa ta đi uống rượu, ăn quả sao?”


Thiên Vũ sững người giây lát, rồi nhẹ buông tay áo, dẫn nàng ra đại sảnh.


Tháng này khách đến Diễm Tuyền Đạo đặc biệt đông đúc. Cứ năm năm một lần, lệnh thị hoa lại được ban ra, thu hút vô số người đổ về nơi đây. Có người đến để cầu một viên linh dược của Diễm Tuyền Đạo, có người tìm một lời chỉ dẫn, lại cũng có kẻ đơn thuần vì những thú vui nơi này, chẳng hạn như Thiên Vũ cô nương.


Có thể nói, Diễm Tuyền Đạo muôn hình vạn trạng, chỉ cần bạc đưa đủ, gần như điều gì cũng có thể toại nguyện. Còn “đủ” đến đâu, thì phải xem tâm tình của Thần Kỳ.


Trong đại sảnh, tiếng tì bà sáo trúc dìu dặt trên sân khấu. Một người trung niên vận áo xanh thư sinh bước lên đài, theo đó âm thanh lặng xuống.


Nam tử ngồi bên trái sân khấu khép chiếc quạt xếp trong tay, hai mắt sáng rực: “Tô Nam tiên sinh đã lên rồi. Xin tiên sinh ban cho ta một quẻ.”


Phía sau hắn có hai gã đại hán khiêng một rương lớn, đặt bịch xuống ngay bên chân. Nắp vừa mở ra, ánh vàng chói lóa, toàn bộ đều là kim ngân châu báu.


Đám đông xôn xao một trận, tiếng hít khí không ngớt vang lên.


Thiên Vũ đứng sau màn châu, hạ giọng nói: “Nếu cô nương có điều gì muốn hỏi, cũng có thể giống hắn lên tiếng thỉnh cầu. Giờ là lượt của Tô Nam, bút thần đoán mệnh. Người kế tiếp là Đoạn Thủ, chuyên dùng độc xem số. Còn sau đó… chính là ta.”



Trong số những người Thư Tửu từng gặp, Thiên Vũ chưa hẳn là người đẹp nhất. Ôn Niệm Nam còn có nhan sắc diễm lệ hơn nàng. Nhưng ở Thiên Vũ toát ra một loại khí chất khó diễn tả, khiến người ta bất giác bị cuốn hút. Dường như lời nàng nói đều là thật lòng, mà nàng không có ý làm tổn hại đến ai.


Thư Tửu hỏi: “Nếu dưới kia có người ra giá cao, ngươi sẽ…”


Thiên Vũ mỉm cười, ánh mắt cong cong, ánh lên dưới làn mi mảnh. Nhìn nàng cười, Thư Tửu lại có cảm giác ngay cả lớp lông tơ trên mặt nàng cũng là thứ mềm mại nhất thế gian.


Thiên Vũ đáp: “Phải.”


Thư Tửu không hiểu, ngẫm một lát rồi lại hỏi:


“Yến An Thì ra giá cao ư?”


Nghe vậy, Thiên Vũ ngẩn ra một chút, lắc đầu: “Không. Hắn chưa từng bỏ tiền.”


Thư Tửu càng thấy khó hiểu hơn.


Lúc ấy trên đài, Tô Nam đã ban xong một quẻ: ra khỏi cửa, hướng Tây hai bảy, tâm thiện không lừa kẻ già lẫn trẻ, thì thọ tới bảy mươi ba.


Lại có người lớn tiếng đưa giá, cầu xin một quẻ thứ hai.


Thư Tửu bị Thiên Vũ nhẹ nhàng đẩy ra, nàng thẳng thắn quá, nếu hỏi thêm vài câu, e rằng Thiên Vũ cũng không biết phải trả lời thế nào cho thỏa đáng.


Mọi ánh mắt trong đại sảnh đều dồn cả lên người trên sân khấu, không ai để ý đến sự xuất hiện của Thư Tửu.


Ngoại trừ một người.



Chấm mực rơi xuống giấy vàng kim, hắn mới dời mắt khỏi nàng.


Thư Tửu không bỏ lỡ khoảnh khắc ấy. Cái nhìn của hắn quá kỳ dị, khiến nàng bất giác rùng mình. Nàng lặng lẽ ngồi vào góc khuất nhất, tiểu nhị liền bưng tới một bình rượu cùng đĩa trái cây.


Hoa Điệp đi ngang qua, nhìn thấy nàng thì kinh ngạc mừng rỡ, quay lại hỏi: “Cô nương đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ?”


“Cũng được.”


Rượu đã rót đầy chén, nhưng nàng không hề đụng đến. Đồng Quang chưa trở lại, Yến An Thì vẫn chưa tỉnh, trong sảnh người ồn ào huyên náo, bốn phía là những pho tượng khổng lồ, nghiêm trang mà âm u.


Hoa Điệp cười tươi: “Tốt là được.”


Thư Tửu ngẩng đầu, chỉ thấy phía trên buông xuống bốn dải lụa dài, đỉnh mái lầu sáng rực đến chói mắt, chẳng nhìn rõ nơi kết thúc.


Tô Nam nhanh chóng hoàn thành quẻ bói, vội vàng đứng dậy, vòng tay cúi chào: “Hôm nay tinh lực bất túc, Tô mỗ xin dừng tại đây, mong chư vị lượng thứ.”


Đám khách tuy tiếc nuối, nhưng chẳng ai dám dị nghị, chỉ có vài tiếng thở dài tiếc hận vang khẽ.


Trên đài đổi tiết mục khác, ánh mắt mọi người cũng theo đó chuyển sang nơi khác.


Thư Tửu cúi đầu, phát hiện đĩa trái cây trước mặt đã bị đổi bằng một phần khác.


Tô Nam men theo bậc hậu đài bước xuống, ngoái nhìn Thư Tửu lần nữa, rồi gọi một người hầu tới, hỏi: “Người đó là ai? Là khách của ai mời tới?”


Người hầu của Diễm Tuyền Đạo mắt sáng tai thính, khách nào vào cửa, dù ít dù nhiều, đều có nắm chút tin tức.


“Bẩm tiên sinh, tên của cô nương đó thì tiểu nhân không rõ, chỉ biết hôm qua tới đây vào khoảng giờ Ngọ, cùng đi với nàng là Yến An Thì từ Thập Nhị Thành.”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 100: Diễm Tuyền Đạo.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...