Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 8
107@-
Cặp mắt của Cẩu Oa xoay tròn định tìm cớ, ai ngờ giây tiếp theo nghe thấy con người tỏa ra hương thơm tuyệt vời kia tiếp tục nói: "Xem mày còn chưa hại người, lần này tao tha cho mày."
Sở Hoàn nhặt một cành cây, lẩm nhẩm mấy câu chú rồi thẳng tay đóng xuống đuôi cá.
Đầu nhọn cùn của cành cây bỗng trở nên cứng như sắt, dễ dàng xuyên qua. Cẩu Oa hét thảm một tiếng, đến cả Thẩm Lạc Thu cũng phải nhe răng trợn mắt.
Sở Hoàn phủi tay, vô cùng hài lòng với thành quả của mình. Cành cây dính chú của cậu, cậu có thể theo dõi vị trí của Cẩu Oa bất cứ lúc nào, thậm chí biết cả những việc nó làm.
"Xong, về đi."
Cậu nhặt cái vợt, định thả Cẩu Oa về sông lần nữa. Nhưng vừa thấy cậu nhấc vợt lên, Cẩu Oa lập tức nức nở: "Tôi, tôi tự về được."
Dứt lời, nó vẫy vẫy cái đuôi tội nghiệp, dùng hai cánh tay dị dạng của mình cố gắng bò về phía mặt nước từng chút từng chút một...
Sở Hoàn chả có tí thương cảm nào. Cậu vuốt cằm, quay sang hỏi Thẩm Lạc Thu: "Cậu nói xem, nó đang giả vờ đáng thương hay thật sự bò không nổi?"
"Giẻ lau?"
Đúng lúc này, một giọng nói khác bỗng vang lên sau lưng bọn họ. Thẩm Lạc Thu giật bắn mình, suýt nữa nhảy tót lên người Sở Hoàn. Sở Hoàn quay đầu lại, thấy một bóng người kỳ lạ đang tiến về phía họ.
Cùng lúc đó, bên bờ sông vang lên tiếng "tõm"... Cẩu Oa đã nhảy xuống nước.
Sở Hoàn quả quyết: "Hay đấy, nó giả vờ thôi."
Thẩm Lạc Thu cảm thán: "Thật lắm chiêu trò."
Bóng người kia đến gần hơn, lúc này Sở Hoàn mới nhận ra người đó đang gánh một chiếc đòn gánh, hai đầu là hai vại lớn, khiến bóng dáng trông có vẻ kỳ dị.
Là người quen - Từ Tam, chuyên làm đậu phụ ở thôn bên.
Nhà chú ấy nổi tiếng với món đậu phụ non làm từ nước sông, bí quyết gia truyền mà dân mấy thôn xung quanh đều biết đến. Nhà nào có tiệc tùng đều phải mua đậu hũ của Từ Tam, không chỉ có đậu phụ non mà còn có đậu phụ già, đậu khô, đậu viên, món nào cũng ngon.
Từ Tam là một người đàn ông trung niên nhanh nhẹn. Thấy Sở Hoàn, chú cười nói: "Sở Hoàn về rồi à."
"Vâng, chú. Khuya thế này chú còn đi đâu đấy?"
"Đi lấy nước sông, đậu hũ làm từ nước sông mới ngon, vừa thơm vừa mềm."
Từ Tam thoải mái tiết lộ bí quyết làm đậu nhà mình, thực ra cũng không phải bí mật gì lớn. Đúng với tên gọi "Đậu phụ nước sông", ai cũng biết nó được làm từ nước sông.
Xưa nay có câu "nước sông nửa đêm pha trà", tính ra nước Tây Hà bọn họ cũng chẳng thua kém gì.
Đã biết công thức, nhiều người đã thử bắt chước, nhưng đậu phụ họ làm bằng nước sông không khác gì so với dùng nước giếng nhà mình. Ai cũng đoán rằng nước sông mà nhà họ Từ mang về chắc hẳn đã được xử lý đặc biệt.
"Nước ban ngày không được, phải lấy nước ban đêm, nhiệt độ và hương vị mới chuẩn. Dạo này thuyền nhà chú hỏng nên mượn thuyền nhà Giẻ lau."
Thẩm Lạc Thu nhớ ra, mẹ câu ta từng kể chuyện này, nhưng vì Từ Tam toàn lấy nước lúc nửa đêm nên cậu ta chưa từng thấy, rồi quên khuấy mất.
"À, cháu nhớ ra rồi. Vậy chú đi nhanh đi."
Từ Tam gật đầu: "Ừ, thế chú đi trước nhé."
Chú gánh vại nước lên một con thuyền nhỏ, đặt vại xuống, tháo dây neo rồi chèo thuyền ra giữa sông. Bóng dáng chú ấy cùng con thuyền nhỏ ngày càng xa, ánh đèn pin trên người hắn cũng dần bị bóng tối nuốt chửng, mờ đi hẳn.
Hai người cứ đứng nhìn theo chú, không ai nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Sở Hoàn đột nhiên hỏi: "Giẻ lau, cậu đang nhìn gì vậy?"
Thẩm Lạc Thu trầm ngâm: "Tớ đang nghĩ... sao chú ấy không thấy sợ?"
Giữa đêm khuya, một mình ra giữa sông vắng vẻ. Dù không biết dưới sông có thủy quái hay không, người bình thường cũng phải thấy rờn rợn chứ.
"Cậu thì biết cái gì?"
Sở Hoàn nhìn ra xa, mặt lộ vẻ đồng cảm sâu sắc, nói: "Phải kiếm tiền chứ. Nếu không vì miếng ăn... hừ, trên đời này đáng sợ nhất không phải ma quỷ, mà là quỷ nghèo."
Nghĩ đến tòa nhà mình từng làm việc, đèn sáng suốt đêm, nếu có con ma nào xông vào chắc cũng bị oán khí của nhân viên hù chết thêm lần nữa. Mà dù có không sợ, nó cũng chẳng cần dọa ai, muốn giết người cũng chả ai thèm phản kháng.
Câu nói quá mức tàn nhẫn, đến cả Thẩm Lạc Thu cũng cảm nhận được nỗi bi thương trong đó.
"...Tớ nghĩ chúng ta nên về ngủ thôi."
"Đi thôi."
Khi Sở Hoàn gần về đến nhà, thấy trong nhà đã tắt đèn, cậu thở phào nhẹ nhõm... Đây là di chứng từ thời đi học. Hồi đó, nếu cậu cùng Thẩm Lạc Thu hoặc mấy đứa bạn trong thôn đi chơi đến nửa đêm mới về, nhất định sẽ phải chịu sự tra hỏi của ông bô.
Sở Trạch Dương luôn có thể phân biệt được câu nào là nói dối, câu nào là nói thật, biết rõ ban ngày cậu đi bắt gà, mò cá hay trộm dưa.
Sở Hoàn cẩn thận bước vào sân, còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy sau lưng mình vang lên vài tiếng "chít chít" khe khẽ, lập tức đứng khựng lại.
"Meow..."
Là tiếng mèo kêu.
Cậu quay đầu nhìn, thấy một con mèo vàng vằn vện, lông mượt như dầu, đang ngồi xổm phía sau. Dưới móng nó đè một con chuột béo ú, đôi mắt tròn xoe nghi hoặc nhìn cậu.
"Đại Hoàng, lần sau đừng tha chuột theo sau tao nữa được không? Giật cả mình."
"Con người sợ hãi quá dễ mất hồn, lỡ hồn lìa xác thì sao?"
Sở Hoàn cố gắng giảng đạo lý với Đại Hoàng, nhưng Đại Hoàng khinh thường lời khuyên của loài người ngu ngốc, chỉ liếc cậu một cái rồi ngậm chuột bỏ đi.
"Con làm gì đấy?"
Đèn trong sân đột nhiên bật sáng, Sở Trạch Dương đứng ở cửa, cau mày hỏi: "Sao lại có mùi cá tanh? Con đi bắt cá à?"
Sở Hoàn lập tức chạy tới, hớn hở khoe công: "Bố, hôm nay con bắt được một con cá quỷ!"
"Nó còn định dọa con, nhưng con đã dùng phù trừ ô uế để bắt nó, rồi đóng đinh đuôi nó. Sao nào, con đã bảo là con có linh tính mà!"
Sở Trạch Dương: "Cẩu Oa?"
"Đúng vậy, nó nói nó tên là Cẩu Oa."
Sở Trạch Dương liếc xéo cậu một cái, nói: "Cẩu Oa chết lúc năm tuổi."
Sở Hoàn không hiểu: "Vậy thì sao?"
"Cái gọi là linh tính của con là đi bắt nạt một tiểu quỷ năm tuổi?"
Nụ cười của Sở Hoàn cứng đờ: "Khoan đã? Tính như vậy luôn hả?"
Chờ cậu phản ứng lại thì Sở Trạch Dương đã biến mất khỏi cửa. Cậu vội vã đuổi theo vào trong nhà, biện minh: "Tuy lúc nó chết mới có năm tuổi, nhưng nó làm quỷ mấy chục năm rồi mà! Còn lớn tuổi hơn con!"
......
Vì bị chê là không có linh tính, Sở Hoàn không cam lòng, tối hôm đó lật lại đống sách vỡ lòng thần côn, nghiên cứu thêm một lượt.
Sáng hôm sau, hai quầng thâm nhạt xuất hiện dưới mắt cậu. Cậu nhìn Sở Trạch Dương đầy ai oán, vậy mà ông bô mặc kệ cậu, chỉ dặn: "Đi dâng hương."
Động tác ngáp của Sở Hoàn khựng lại, khó hiểu hỏi: "Nữa hả?"
Nhà họ Sở không cúng tượng thần thường xuyên, chỉ một lần một tuần. Trước kia cậu bận làm việc bên ngoài, có khi vài tháng mới thắp hương một lần.
"Mỗi ngày một lần, đừng quên."
Sở Hoàn mở to hai mắt, ngạc nhiên hỏi: "Không phải trước giờ là một tuần một lần sao?"
Sở Trạch Dương: "Tượng thần thích con, nên điều chỉnh thành mỗi ngày một lần."
Thật ra khi nhận được nhắc nhở từ thần tượng, Sở Trạch Dương cũng hơi thắc mắc, nhưng dù gì cũng không phải chuyện phiền phức gì, cứ làm theo thôi.
Sở Hoàn: "Lỡ con không ở nhà, không có điều kiện dâng hương thì sao?"
"Vậy thì thắp tâm hương."
"... Dạ."
Sở Hoàn hết lời để nói, đành nhận lấy chìa khóa trong tay ông bô, lững thững đi về phía phòng thờ.
Vừa tới cửa, cậu đã ngửi thấy mùi hương liệu bên trong. Hít sâu một hơi, Sở Hoàn nghiêm túc đẩy cửa ra, ánh sáng rọi vào làm gian phòng trở nên sáng sủa hơn.
Cậu lấy ra ba nén nhang trong tủ, học theo động tác của bố châm lửa. Hương thơm nồng nàn hòa cùng làn khói lan tỏa, bao phủ lấy cậu, như thể muốn thấm vào từng thớ vải trên quần áo, làn da, cơ thể.
"Đại thần, từ giờ con sẽ là người dâng hương cho ngài, ngài thích gì cứ báo mộng cho con, con sẽ dâng lên ngài."
Sở Hoàn vừa cắm nén nhang vào lư hương trên bàn thờ vừa lẩm bẩm: "Chỉ cần lúc con gặp nguy hiểm, ngài có thể che chở một chút, khi con thỉnh thần, ngài có thể hồi đáp một xíu... Con sống lâu hơn thì có thể thắp nhang cho ngài lâu hơn đúng không."
Lần này thắp hương cậu cực kỳ thành tâm thành ý, nhìn tốc độ cháy của nén nhang cũng có thể đoán được thần đã cảm nhận được lòng thành của cậu.
"Đợi con kiếm được tiền, con đắp tượng vàng cho ngài nhé? Hay ngài thích tượng đất hơn?"
Sở Hoàn thuận tiện dùng que tre bốc một quẻ, so với cấp trên trước đây của cậu, tâm ý của vị thần này dễ đoán hơn nhiều. Phản hồi cực nhanh, trực tiếp từ chối tượng vàng!
Chỉ cần giữ nguyên hiện trạng, mỗi ngày đến thắp nhang là được.
Nụ cười của Sở Hoàn với tượng thần càng thêm ngọt ngào. Đúng là tiết kiệm, dễ chiều quá đi mất.
"Không thành vấn đề, con nhất định ngày nào cũng đến!"
Sau khi hoàn thành việc thắp nhang, cậu còn dọn dẹp căn phòng một lượt. Đáng tiếc là trong phòng quá sạch sẽ, chả tìm thấy hạt bụi nào để quét.
Cuối cùng cậu chỉ có thể nói với tượng thần: "Hẹn gặp ngày mai."
Cánh cửa lớn khép lại, ngăn cách mùi nhang và tượng thần bên trong. Ánh sáng trong phòng dần tối đi, chỉ còn lại bóng của thần tượng đổ xuống, kéo dài một cách quái dị về phía Sở Hoàn.
*
Bữa trưa hôm đó do Sở Hoàn nấu. Thực ra tay nghề của bố cậu tốt hơn, nhưng ông không thích xuống bếp.
Sau bữa ăn, cậu nhận được tin nhắn từ Triệu Quỳ.
Hình như cô đã xác nhận những gì Sở Hoàn nói, lần này nhắn thẳng: "Cái bùa đó, tôi muốn hai lá."
Hai lá!
Sở Hoàn lập tức ngồi thẳng dậy: "Không thành vấn đề! Nhưng nếu mua ba lá, tôi sẽ tặng thêm một lá bùa Bình An!"
Triệu Quỳ và Lục Thành đang trốn trong góc phòng trà nước... Thực ra họ muốn tìm một nơi kín đáo hơn như cầu thang thoát hiểm, nhưng nhớ tới thứ Sở Hoàn từng kể, có hơi sợ, cuối cùng đành chọn phòng trà nước làm nơi tạm ẩn náu.
Hiện tại, giữa hai người họ có một mối quan hệ đồng cam cộng khổ phi thường.
Bởi vì ngay ngày hôm sau Sở Hoàn nghỉ việc, Trình Hồng cũng từ chức.
Khác với sự bình thản của Sở Hoàn, cô ta làm ầm lên, điên khùng la hét ầm ĩ một số "tin tức chấn động" của công ty, thậm chí còn thét to: "Biết rồi, biết hết rồi! Bị thứ đó biết hết rồi! Chúng đã nghe thấy hết!"
Cùng ngày cô ta nghỉ việc, cảnh sát đến đưa cô ta đi.
Nhớ lại chuyện này, Triệu Quỳ vô thức rùng mình.
Lúc đi qua chỗ cầu thang, cô vô tình bắt gặp Lục Thành đang lén lút, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Và thế là họ trở thành chiến hữu, mối quan hệ cùng chia sẻ một bí mật mà thăng cấp chóng mặt.
Triệu Quỳ nhìn tin nhắn của Sở Hoàn, lập tức quay sang nói với Lục Thành: "Cậu ấy bảo nếu mua ba lá sẽ tặng kèm một lá bùa Bình An."
"Mua!"
Lục Thành không thiếu tiền, anh ta hỏi thêm: "Bùa Minh Quang và bùa Bình An khác nhau chỗ nào?"
Triệu Quỳ lập tức nhắn tin hỏi Sở Hoàn, miệng trách móc: "Sao anh không tự liên lạc với cậu ấy?"
Lục Thành: "Chuyện nhỏ thế này, sao tôi dám làm phiền cậu ấy?"
Triệu Quỳ liếc anh ta một cái, cạn lời: "Thế mà lại dám phiền tôi??"
Sở Hoàn nhắn tin trả lời: "Nếu, tôi nói là nếu, có một ngày cậu đi đường vào ban đêm mà gặp ma, bùa Bình An sẽ báo trước nguy hiểm. Nếu cậu xui xẻo gặp quỷ hại người, nó có thể giúp cậu cản một đòn, tranh thủ thời gian cho cậu chạy thoát. Còn bùa Minh Quang giúp cậu dí ngược lại quỷ, nhưng tôi khuyên là đừng nên làm vậy, vì một số lệ quỷ hoặc ác quỷ không sợ loại bùa này."
Triệu Quỳ: "..."
Giải thích rất đơn giản dễ hiểu, nhưng mà... mắc gì cô phải dí theo quỷ?
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Cặp mắt của Cẩu Oa xoay tròn định tìm cớ, ai ngờ giây tiếp theo nghe thấy con người tỏa ra hương thơm tuyệt vời kia tiếp tục nói: "Xem mày còn chưa hại người, lần này tao tha cho mày."
Sở Hoàn nhặt một cành cây, lẩm nhẩm mấy câu chú rồi thẳng tay đóng xuống đuôi cá.
Đầu nhọn cùn của cành cây bỗng trở nên cứng như sắt, dễ dàng xuyên qua. Cẩu Oa hét thảm một tiếng, đến cả Thẩm Lạc Thu cũng phải nhe răng trợn mắt.
Sở Hoàn phủi tay, vô cùng hài lòng với thành quả của mình. Cành cây dính chú của cậu, cậu có thể theo dõi vị trí của Cẩu Oa bất cứ lúc nào, thậm chí biết cả những việc nó làm.
"Xong, về đi."
Cậu nhặt cái vợt, định thả Cẩu Oa về sông lần nữa. Nhưng vừa thấy cậu nhấc vợt lên, Cẩu Oa lập tức nức nở: "Tôi, tôi tự về được."
Dứt lời, nó vẫy vẫy cái đuôi tội nghiệp, dùng hai cánh tay dị dạng của mình cố gắng bò về phía mặt nước từng chút từng chút một...
Sở Hoàn chả có tí thương cảm nào. Cậu vuốt cằm, quay sang hỏi Thẩm Lạc Thu: "Cậu nói xem, nó đang giả vờ đáng thương hay thật sự bò không nổi?"
"Giẻ lau?"
Đúng lúc này, một giọng nói khác bỗng vang lên sau lưng bọn họ. Thẩm Lạc Thu giật bắn mình, suýt nữa nhảy tót lên người Sở Hoàn. Sở Hoàn quay đầu lại, thấy một bóng người kỳ lạ đang tiến về phía họ.
Cùng lúc đó, bên bờ sông vang lên tiếng "tõm"... Cẩu Oa đã nhảy xuống nước.
Sở Hoàn quả quyết: "Hay đấy, nó giả vờ thôi."
Thẩm Lạc Thu cảm thán: "Thật lắm chiêu trò."
Bóng người kia đến gần hơn, lúc này Sở Hoàn mới nhận ra người đó đang gánh một chiếc đòn gánh, hai đầu là hai vại lớn, khiến bóng dáng trông có vẻ kỳ dị.
Là người quen - Từ Tam, chuyên làm đậu phụ ở thôn bên.
Nhà chú ấy nổi tiếng với món đậu phụ non làm từ nước sông, bí quyết gia truyền mà dân mấy thôn xung quanh đều biết đến. Nhà nào có tiệc tùng đều phải mua đậu hũ của Từ Tam, không chỉ có đậu phụ non mà còn có đậu phụ già, đậu khô, đậu viên, món nào cũng ngon.
Từ Tam là một người đàn ông trung niên nhanh nhẹn. Thấy Sở Hoàn, chú cười nói: "Sở Hoàn về rồi à."
"Vâng, chú. Khuya thế này chú còn đi đâu đấy?"
"Đi lấy nước sông, đậu hũ làm từ nước sông mới ngon, vừa thơm vừa mềm."
Từ Tam thoải mái tiết lộ bí quyết làm đậu nhà mình, thực ra cũng không phải bí mật gì lớn. Đúng với tên gọi "Đậu phụ nước sông", ai cũng biết nó được làm từ nước sông.
Xưa nay có câu "nước sông nửa đêm pha trà", tính ra nước Tây Hà bọn họ cũng chẳng thua kém gì.
Đã biết công thức, nhiều người đã thử bắt chước, nhưng đậu phụ họ làm bằng nước sông không khác gì so với dùng nước giếng nhà mình. Ai cũng đoán rằng nước sông mà nhà họ Từ mang về chắc hẳn đã được xử lý đặc biệt.
"Nước ban ngày không được, phải lấy nước ban đêm, nhiệt độ và hương vị mới chuẩn. Dạo này thuyền nhà chú hỏng nên mượn thuyền nhà Giẻ lau."
Thẩm Lạc Thu nhớ ra, mẹ câu ta từng kể chuyện này, nhưng vì Từ Tam toàn lấy nước lúc nửa đêm nên cậu ta chưa từng thấy, rồi quên khuấy mất.
"À, cháu nhớ ra rồi. Vậy chú đi nhanh đi."
Từ Tam gật đầu: "Ừ, thế chú đi trước nhé."
Chú gánh vại nước lên một con thuyền nhỏ, đặt vại xuống, tháo dây neo rồi chèo thuyền ra giữa sông. Bóng dáng chú ấy cùng con thuyền nhỏ ngày càng xa, ánh đèn pin trên người hắn cũng dần bị bóng tối nuốt chửng, mờ đi hẳn.
Hai người cứ đứng nhìn theo chú, không ai nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Sở Hoàn đột nhiên hỏi: "Giẻ lau, cậu đang nhìn gì vậy?"
Thẩm Lạc Thu trầm ngâm: "Tớ đang nghĩ... sao chú ấy không thấy sợ?"
Giữa đêm khuya, một mình ra giữa sông vắng vẻ. Dù không biết dưới sông có thủy quái hay không, người bình thường cũng phải thấy rờn rợn chứ.
"Cậu thì biết cái gì?"
Sở Hoàn nhìn ra xa, mặt lộ vẻ đồng cảm sâu sắc, nói: "Phải kiếm tiền chứ. Nếu không vì miếng ăn... hừ, trên đời này đáng sợ nhất không phải ma quỷ, mà là quỷ nghèo."
Nghĩ đến tòa nhà mình từng làm việc, đèn sáng suốt đêm, nếu có con ma nào xông vào chắc cũng bị oán khí của nhân viên hù chết thêm lần nữa. Mà dù có không sợ, nó cũng chẳng cần dọa ai, muốn giết người cũng chả ai thèm phản kháng.
Câu nói quá mức tàn nhẫn, đến cả Thẩm Lạc Thu cũng cảm nhận được nỗi bi thương trong đó.
"...Tớ nghĩ chúng ta nên về ngủ thôi."
"Đi thôi."
Khi Sở Hoàn gần về đến nhà, thấy trong nhà đã tắt đèn, cậu thở phào nhẹ nhõm... Đây là di chứng từ thời đi học. Hồi đó, nếu cậu cùng Thẩm Lạc Thu hoặc mấy đứa bạn trong thôn đi chơi đến nửa đêm mới về, nhất định sẽ phải chịu sự tra hỏi của ông bô.
Sở Trạch Dương luôn có thể phân biệt được câu nào là nói dối, câu nào là nói thật, biết rõ ban ngày cậu đi bắt gà, mò cá hay trộm dưa.
Sở Hoàn cẩn thận bước vào sân, còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy sau lưng mình vang lên vài tiếng "chít chít" khe khẽ, lập tức đứng khựng lại.
"Meow..."
Là tiếng mèo kêu.
Cậu quay đầu nhìn, thấy một con mèo vàng vằn vện, lông mượt như dầu, đang ngồi xổm phía sau. Dưới móng nó đè một con chuột béo ú, đôi mắt tròn xoe nghi hoặc nhìn cậu.
"Đại Hoàng, lần sau đừng tha chuột theo sau tao nữa được không? Giật cả mình."
"Con người sợ hãi quá dễ mất hồn, lỡ hồn lìa xác thì sao?"
Sở Hoàn cố gắng giảng đạo lý với Đại Hoàng, nhưng Đại Hoàng khinh thường lời khuyên của loài người ngu ngốc, chỉ liếc cậu một cái rồi ngậm chuột bỏ đi.
"Con làm gì đấy?"
Đèn trong sân đột nhiên bật sáng, Sở Trạch Dương đứng ở cửa, cau mày hỏi: "Sao lại có mùi cá tanh? Con đi bắt cá à?"
Sở Hoàn lập tức chạy tới, hớn hở khoe công: "Bố, hôm nay con bắt được một con cá quỷ!"
"Nó còn định dọa con, nhưng con đã dùng phù trừ ô uế để bắt nó, rồi đóng đinh đuôi nó. Sao nào, con đã bảo là con có linh tính mà!"
Sở Trạch Dương: "Cẩu Oa?"
"Đúng vậy, nó nói nó tên là Cẩu Oa."
Sở Trạch Dương liếc xéo cậu một cái, nói: "Cẩu Oa chết lúc năm tuổi."
Sở Hoàn không hiểu: "Vậy thì sao?"
"Cái gọi là linh tính của con là đi bắt nạt một tiểu quỷ năm tuổi?"
Nụ cười của Sở Hoàn cứng đờ: "Khoan đã? Tính như vậy luôn hả?"
Chờ cậu phản ứng lại thì Sở Trạch Dương đã biến mất khỏi cửa. Cậu vội vã đuổi theo vào trong nhà, biện minh: "Tuy lúc nó chết mới có năm tuổi, nhưng nó làm quỷ mấy chục năm rồi mà! Còn lớn tuổi hơn con!"
......
Vì bị chê là không có linh tính, Sở Hoàn không cam lòng, tối hôm đó lật lại đống sách vỡ lòng thần côn, nghiên cứu thêm một lượt.
Sáng hôm sau, hai quầng thâm nhạt xuất hiện dưới mắt cậu. Cậu nhìn Sở Trạch Dương đầy ai oán, vậy mà ông bô mặc kệ cậu, chỉ dặn: "Đi dâng hương."
Động tác ngáp của Sở Hoàn khựng lại, khó hiểu hỏi: "Nữa hả?"
Nhà họ Sở không cúng tượng thần thường xuyên, chỉ một lần một tuần. Trước kia cậu bận làm việc bên ngoài, có khi vài tháng mới thắp hương một lần.
"Mỗi ngày một lần, đừng quên."
Sở Hoàn mở to hai mắt, ngạc nhiên hỏi: "Không phải trước giờ là một tuần một lần sao?"
Sở Trạch Dương: "Tượng thần thích con, nên điều chỉnh thành mỗi ngày một lần."
Thật ra khi nhận được nhắc nhở từ thần tượng, Sở Trạch Dương cũng hơi thắc mắc, nhưng dù gì cũng không phải chuyện phiền phức gì, cứ làm theo thôi.
Sở Hoàn: "Lỡ con không ở nhà, không có điều kiện dâng hương thì sao?"
"Vậy thì thắp tâm hương."
"... Dạ."
Sở Hoàn hết lời để nói, đành nhận lấy chìa khóa trong tay ông bô, lững thững đi về phía phòng thờ.
Vừa tới cửa, cậu đã ngửi thấy mùi hương liệu bên trong. Hít sâu một hơi, Sở Hoàn nghiêm túc đẩy cửa ra, ánh sáng rọi vào làm gian phòng trở nên sáng sủa hơn.
Cậu lấy ra ba nén nhang trong tủ, học theo động tác của bố châm lửa. Hương thơm nồng nàn hòa cùng làn khói lan tỏa, bao phủ lấy cậu, như thể muốn thấm vào từng thớ vải trên quần áo, làn da, cơ thể.
"Đại thần, từ giờ con sẽ là người dâng hương cho ngài, ngài thích gì cứ báo mộng cho con, con sẽ dâng lên ngài."
Sở Hoàn vừa cắm nén nhang vào lư hương trên bàn thờ vừa lẩm bẩm: "Chỉ cần lúc con gặp nguy hiểm, ngài có thể che chở một chút, khi con thỉnh thần, ngài có thể hồi đáp một xíu... Con sống lâu hơn thì có thể thắp nhang cho ngài lâu hơn đúng không."
Lần này thắp hương cậu cực kỳ thành tâm thành ý, nhìn tốc độ cháy của nén nhang cũng có thể đoán được thần đã cảm nhận được lòng thành của cậu.
"Đợi con kiếm được tiền, con đắp tượng vàng cho ngài nhé? Hay ngài thích tượng đất hơn?"
Sở Hoàn thuận tiện dùng que tre bốc một quẻ, so với cấp trên trước đây của cậu, tâm ý của vị thần này dễ đoán hơn nhiều. Phản hồi cực nhanh, trực tiếp từ chối tượng vàng!
Chỉ cần giữ nguyên hiện trạng, mỗi ngày đến thắp nhang là được.
Nụ cười của Sở Hoàn với tượng thần càng thêm ngọt ngào. Đúng là tiết kiệm, dễ chiều quá đi mất.
"Không thành vấn đề, con nhất định ngày nào cũng đến!"
Sau khi hoàn thành việc thắp nhang, cậu còn dọn dẹp căn phòng một lượt. Đáng tiếc là trong phòng quá sạch sẽ, chả tìm thấy hạt bụi nào để quét.
Cuối cùng cậu chỉ có thể nói với tượng thần: "Hẹn gặp ngày mai."
Cánh cửa lớn khép lại, ngăn cách mùi nhang và tượng thần bên trong. Ánh sáng trong phòng dần tối đi, chỉ còn lại bóng của thần tượng đổ xuống, kéo dài một cách quái dị về phía Sở Hoàn.
*
Bữa trưa hôm đó do Sở Hoàn nấu. Thực ra tay nghề của bố cậu tốt hơn, nhưng ông không thích xuống bếp.
Sau bữa ăn, cậu nhận được tin nhắn từ Triệu Quỳ.
Hình như cô đã xác nhận những gì Sở Hoàn nói, lần này nhắn thẳng: "Cái bùa đó, tôi muốn hai lá."
Hai lá!
Sở Hoàn lập tức ngồi thẳng dậy: "Không thành vấn đề! Nhưng nếu mua ba lá, tôi sẽ tặng thêm một lá bùa Bình An!"
Triệu Quỳ và Lục Thành đang trốn trong góc phòng trà nước... Thực ra họ muốn tìm một nơi kín đáo hơn như cầu thang thoát hiểm, nhưng nhớ tới thứ Sở Hoàn từng kể, có hơi sợ, cuối cùng đành chọn phòng trà nước làm nơi tạm ẩn náu.
Hiện tại, giữa hai người họ có một mối quan hệ đồng cam cộng khổ phi thường.
Bởi vì ngay ngày hôm sau Sở Hoàn nghỉ việc, Trình Hồng cũng từ chức.
Khác với sự bình thản của Sở Hoàn, cô ta làm ầm lên, điên khùng la hét ầm ĩ một số "tin tức chấn động" của công ty, thậm chí còn thét to: "Biết rồi, biết hết rồi! Bị thứ đó biết hết rồi! Chúng đã nghe thấy hết!"
Cùng ngày cô ta nghỉ việc, cảnh sát đến đưa cô ta đi.
Nhớ lại chuyện này, Triệu Quỳ vô thức rùng mình.
Lúc đi qua chỗ cầu thang, cô vô tình bắt gặp Lục Thành đang lén lút, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Và thế là họ trở thành chiến hữu, mối quan hệ cùng chia sẻ một bí mật mà thăng cấp chóng mặt.
Triệu Quỳ nhìn tin nhắn của Sở Hoàn, lập tức quay sang nói với Lục Thành: "Cậu ấy bảo nếu mua ba lá sẽ tặng kèm một lá bùa Bình An."
"Mua!"
Lục Thành không thiếu tiền, anh ta hỏi thêm: "Bùa Minh Quang và bùa Bình An khác nhau chỗ nào?"
Triệu Quỳ lập tức nhắn tin hỏi Sở Hoàn, miệng trách móc: "Sao anh không tự liên lạc với cậu ấy?"
Lục Thành: "Chuyện nhỏ thế này, sao tôi dám làm phiền cậu ấy?"
Triệu Quỳ liếc anh ta một cái, cạn lời: "Thế mà lại dám phiền tôi??"
Sở Hoàn nhắn tin trả lời: "Nếu, tôi nói là nếu, có một ngày cậu đi đường vào ban đêm mà gặp ma, bùa Bình An sẽ báo trước nguy hiểm. Nếu cậu xui xẻo gặp quỷ hại người, nó có thể giúp cậu cản một đòn, tranh thủ thời gian cho cậu chạy thoát. Còn bùa Minh Quang giúp cậu dí ngược lại quỷ, nhưng tôi khuyên là đừng nên làm vậy, vì một số lệ quỷ hoặc ác quỷ không sợ loại bùa này."
Triệu Quỳ: "..."
Giải thích rất đơn giản dễ hiểu, nhưng mà... mắc gì cô phải dí theo quỷ?
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 8
10.0/10 từ 15 lượt.