Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 7

97@-

 
Buổi tối, Sở Hoàn ăn cơm tại nhà Thẩm Lạc Thu. Mẹ Thẩm nấu món cá kho tuyệt đỉnh, vừa thơm vừa cay, cậu ăn liền hai bát lớn. Sau bữa tối, cậu và Thẩm Lạc Thu cùng nhau nướng đồ ăn trong sân.


Xiên hẹ xanh bóng mỡ, cải ngọt tươi ngon, bánh nếp dẻo quẹo, đậu hũ nướng đến khi phồng rộp, ăn kèm với củ cải chua cay tự làm. Thịt thì có cánh gà, ba chỉ, thịt bò tươi ướp ớt bằm và các loại cá. Mùi thơm tỏa ra thu hút một số vị khách cũng nhập hội, mọi người ăn uống vui vẻ đến tận nửa đêm.


Sở Hoàn vẫn nhớ chuyện ban ngày, đến giờ liền kéo Thẩm Lạc Thu ra bờ sông.


Con đường đến bờ sông đã được sửa sang, bằng phẳng không có bùn đất. Hai bên đường không trồng hoa màu mà toàn là cây quýt, ban ngày trông như một bức tranh phong cảnh thôn quê tuyệt đẹp, nhưng đến nửa đêm thì khung cảnh khác hoàn toàn.


Dưới sông tối đen như một thế giới khác, ngay cả hàng cây quýt gần đó cũng lờ mờ ẩn hiện, như thể bên trong có thứ gì đó sẽ lao ra bất cứ lúc nào.


Thẩm Lạc Thu cảm thấy gió thổi hôm nay hơi khác mọi ngày, đặc biệt lạnh lẽo, còn mang theo mùi tanh nhàn nhạt của cá. Đi được nửa đường, cậu ta không nhịn được mà hỏi: "Nhóc Hoàn, ban đêm nó có lợi hại hơn ban ngày không? Cậu chắc chứ?"


Sở Hoàn: "Hừm..."


Thẩm Lạc Thu: "Cái vẻ mặt gì thế?"


"..."


"Cậu không nắm chắc đúng không! Tớ không đi đâu, tớ không đi!"


Sở Hoàn túm lấy cậu ta, nói: "Lỡ tới rồi thì để tớ thử đi, hơn nữa một con quỷ nước to như vậy ở đây cũng không an toàn!"


Thẩm Lạc Thu: "...Nói thì cũng đúng..."


"Hồi sáng cậu hứa với tớ rồi!"


"Thôi được rồi."


Hai người kéo nhau đến bờ sông. Dù đã khuya nhưng vẫn có vài người câu cá đêm. Cách một đoạn lại có một chiếc đèn sáng, bên kia sông cũng vậy, chỉ là do khoảng cách xa nên ánh sáng trông như các đốm mờ.


Mặt nước gợn nhẹ, ban ngày ánh lên màu vàng óng dưới nắng, bây giờ lại trở nên vô cùng đáng sợ... Trước đây Thẩm Lạc Thu không để ý lắm, nhưng từ khi biết trong đó có quỷ nước, cảm giác về nơi này đã hoàn toàn thay đổi.


Sở Hoàn ngồi xổm bên bờ sông, trầm tư nhìn mặt nước.


Cách cậu không xa, một con cá nhảy lên rồi rơi xuống tạo nên tiếng "tõm", sau đó là tiếng đuôi cá vỗ liên tiếp lên mặt nước.



Thẩm Lạc Thu nghĩ ngợi một lát, cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn ra xa hỏi: "Chúng ta bắt kiểu gì? Hay tớ đi mượn cái vợt?"


Nơi này cậu ta quá quen thuộc, mượn dụng cụ dễ như trở bàn tay.


Sở Hoàn chậm rãi quay đầu, nở nụ cười đáng yêu với cậu ta: "Giẻ lau, cậu biết động não rồi đấy. Thế thì đi nhanh đi."


Này thì lắm mồm! Thẩm Lạc Thu im lặng đứng dậy, u ám liếc cậu một cái, rồi rụt cổ đi về phía nơi có ánh đèn.


Xung quanh lại chìm vào tĩnh lặng, mặt nước gợn sóng nhè nhẹ. Một con cá lưng xanh dài bằng cánh tay bơi tới, gặm cỏ bên bờ sông, rồi dường như bị bóng của Sở Hoàn thu hút mà bơi về phía cậu.


"Hi hi."


Tiếng cười trẻ con the thé bỗng vang lên từ đâu đó, tràn ngập ác ý.


Sở Hoàn giật mình, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện thứ đang bơi về phía cậu nào phải cá, mà là một xác chết trương phình, trắng bệch vì ngâm nước.


Thi thể ngửa mặt nhìn cậu, đôi mắt đen kịt không có tròng trắng, ánh mắt oán độc như hàng vạn cây kim đâm vào người.


Cậu giật nảy mình, cơ thể ngửa ra sau, cả người co rụt lại, hoảng sợ lắp bắp: "Xấu... xấu... xấu quá!"


Thi thể nghe thấy thì khựng lại, nhưng rất nhanh, thêm vô số xác chết bị dòng nước đẩy lên. Chúng cũng trắng bệch, da thịt trương phình đến mức trong suốt, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ nổ tung, để lộ dịch thối rữa cùng nội tạng phân hủy bên trong.


Chúng phủ kín bờ sông. Không, không chỉ bờ sông, cả con sông Tây Hà toàn là xác chết. Từng lớp từng lớp xác chết cựa quậy, làn da trơn tuột ma sát vào nhau phát ra âm thanh ghê rợn.


Mỗi một cái xác đều giống nhau. Mỗi một cái xác đều nhìn chằm chằm vào Sở Hoàn.


Chúng kết thành một dòng lũ xác chết, muốn nhấn chìm cậu.


Dòng sông xác chết trắng xóa kéo dài mấy dặm, đến tận chân trời.


"Đến đây nào, gia nhập với chúng tôi..."


A a a a a a, tởm quá!


Sở Hoàn bật dậy như lò xo, lửa giận bùng lên. Đứa trẻ mất vệ sinh này!


Cậu rút ra cây bút lông nhỏ giắt bên người, đồng thời lấy một lá bùa trống. Không biết là do cảnh tượng trước mắt k*ch th*ch hay nhờ tượng thần trong nhà phù hộ, một mùi hương quen thuộc phảng phất qua đầu bút, cậu múa bút cứ như thần nhập.



"Thiên địa tự nhiên, uế khí tiêu tan. Trảm yêu phược tà, sát quỷ ngàn vạn. ...Ngã tụng linh chương, nguyên hanh lợi chân."


Bút dừng lại, lá bùa trong tay cậu rung nhẹ hai lần, sau đó tự động rời khỏi tay cậu.


Không có gió, nhưng lá bùa mỏng phiêu diêu trong không trung như có cơn gió vô hình thổi qua. Cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống mặt sông đầy xác chết tái nhợt, nằm im không nhúc nhích như định hải thần châm.


Thế giới tĩnh lặng. Sở Hoàn chỉ nghe thấy một tiếng quỷ gào thét thê thảm, rồi từ nơi lá bùa rơi xuống, một vụ nổ vô thanh lan ra. Từng vòng sóng trong suốt khuếch tán, cuốn sạch mọi thứ trong Tây Hà. Dòng sông xác chết biến mất, trước mắt cậu chỉ còn lại một con cá lớn xanh xám dài hơn một mét, lật bụng nổi trên mặt nước.


"Nhóc Hoàn!!"


Thẩm Lạc Thu hét ầm lên, vứt luôn cây vợt trên tay, lao về phía Sở Hoàn.


Sở Hoàn vội kêu: "Vợt! Mang vợt lại đây!"


Thẩm Lạc Thu khựng lại, vội vàng quay lại nhặt cây vợt lên, chạy tới bên cạnh Sở Hoàn, vừa thở hổn hển vừa mắng: "Mẹ nó, cậu làm tớ sợ muốn chết! Vừa rồi cậu biến mất tiêu luôn, tớ tưởng cậu rơi xuống sông rồi!"


Lúc nãy quay lại không thấy ai ở bờ sông, chân cậu ta suýt nhũn.


"Là tại nó muốn dọa tớ."


Sở Hoàn cầm lấy vợt, nhanh chóng vớt con cá dưới nước lên, đặt trên bờ sông.


Nó thật sự rất to, đuôi vẫn ráng quẫy mạnh, nước bắn tung tóe. Thẩm Lạc Thu giật mình nhảy sang một bên, kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì vậy?"


"Cá quỷ nước."


Sở Hoàn giẫm mạnh lên đuôi con cá, con cá lập tức im re không động đậy. Nếu không phải mang của nó vẫn còn phập phồng, thì trông hệt như cá chết. À không đúng, quỷ nước vốn dĩ là người chết mà.


Thẩm Lạc Thu: "..."


Cậu ta rón rén bước tới sau lưng Sở Hoàn, ló đầu ra nhìn sinh vật trên mặt đất với vẻ tò mò xen lẫn sợ hãi.


Vẫn là con cá lớn màu xanh xám, nhưng bây giờ so với ban ngày có thêm vài đặc điểm khác biệt. Trên đầu nó lờ mờ hiện đường nét ngũ quan con người, mắt to hơn mắt cá bình thường, thậm chí còn có mí mắt. Miệng há ra lộ rõ hai hàng răng cưa sắc nhọn, bên trong là một cái lưỡi đỏ thẫm quái dị.


Phần trên vẫn có đôi tay khô quắt của con người, phần dưới mọc thêm hai khối gồ lên, nhìn như là chân người.


Nó càng lúc càng giống con người, và cũng càng lúc càng đáng sợ.



Sở Hoàn dùng vợt đập một phát lên đầu con cá quỷ: "Nói chuyện."


Thẩm Lạc Thu suýt nữa nhảy dựng lên: "Nó còn biết nói á??"


"Hi hi ~"


Một tiếng cười nhọn hoắt âm hiểm của trẻ con vang lên, khiến toàn thân Thẩm Lạc Thu run bắn.


Sở Hoàn nheo mắt, vung vợt quất thêm một cái vào đầu con cá, đến mức vảy trên cổ nó bật tung. Cậu gằn giọng: "Nói tiếng người."


"Hu hu..."


Tiếng cười quỷ dị của trẻ con biến thành tiếng khóc ai oán, âm điệu như sợi dây quấn chặt lấy trái tim con người, kéo căng từng nhịp đập, lôi kéo người ta sa vào thế giới oán hận.


Thẩm Lạc Thu đã móc ngón tay vào họng mình, muốn móc tim ra.


Sở Hoàn lặng lẽ giơ vợt lên.


Cá quỷ nước: "..."


"Hức... hu hu hu, đừng đánh tôi, tôi không dám nữa."


Tiếng khóc thê lương của đứa trẻ vang lên từ miệng con cá quỷ nửa người nửa cá. Đôi mắt chớp liên tục, nước mắt chảy ròng ròng.


Thẩm Lạc Thu hoàn hồn, rồi bị ngón tay của mình móc đến buồn nôn, "Ọe..."


Sở Hoàn hài lòng hạ vợt xuống: "Sớm như vậy có phải tốt hơn không?"


"Quỷ nước bắt người thế mạng là quy luật trời đất, anh không thể đánh tôi, hu hu hu."


Giọng trẻ con nức nở nghe có vẻ đáng thương, mỗi tội hình dạng con cá này quá xấu, chả gợi lên chút lòng trắc ẩn nào.


Sở Hoàn lãnh khốc vô tình đáp: "Vậy mày hại người, bị tao bắt được đánh tan thành tro bụi, cũng là quy luật trời đất."


"Oa hu hu hu..."


Đứa trẻ không cãi lại được Sở Hoàn, lập tức lại gào khóc ầm ĩ.



"Im miệng."


"..."


Sở Hoàn ngồi xuống, nhìn con cá quỷ trên mặt đất, hỏi: "Nói đi, tên gì? Sinh thần bát tự? Với cả đã tu thân cá rồi mà còn đi kéo người thế mạng làm gì?"


Quỷ nước không thể luân hồi, trừ khi được siêu độ hoặc tìm được thế thân để thay thế nó xuống âm phủ. Nhiều quỷ nước không kéo được thế thân thì sẽ tu thành thân cá, coi như một cách thay thế cho việc tìm thế mạng.


Sau khi nhập vào thân cá, quỷ nước có thể mượn cơ thể này để tu luyện, cũng dễ hành động hơn... Nếu không, quỷ nước nhỏ này đã chẳng dám lộ mặt giữa ban ngày. Dĩ nhiên, điều đó cũng tiện cho chúng làm việc xấu hơn.


Quỷ nước tu thân cá có thể hành thiện tích đức, khi công đức viên mãn thì có thể vào địa phủ để luân hồi.


"Tôi tên là Cẩu Oa."


Tên nghe hoài cổ phết.


Quả nhiên, Sở Hoàn nhìn bát tự của nó, đúng là một con quỷ thuộc thế hệ ông cụ. Cẩu Oa chết khi còn nhỏ, ở dưới nước đã lâu mà tâm tính không khác gì một đứa trẻ.


"Tôi đâu có kéo thế thân!"


Cẩu Oa trông vô cùng ấm ức, nói: "Tôi chỉ muốn dọa anh ta thôi."


"Không dưng lại đi dọa người ta làm gì?" Thẩm Lạc Thu không còn sợ nữa, thậm chí còn dám hỏi Cẩu Oa.


"Anh ta câu sạch cá của tôi! Đó là cá tôi nuôi! Toàn cá trắm thịt trắng mềm, tôi nuôi mãi mới được!"


Cẩu Oa: "Tôi chỉ cắn lưỡi câu kéo anh ta xuống nước thôi, tôi có ăn anh ta đâu!"


"Hu hu hu, tôi có hại người đâu!"


"Ngày nào tôi cũng ở Tây Hà, còn tự nuôi cá, tôi chăm chỉ như thế cơ mà, hu hu hu hu."


Quỷ nói dối là chuyện thường, ăn không được hay là không muốn ăn, đó lại là hai chuyện khác nhau.


Nhưng Thẩm Lạc Thu hơi dao động, quay sang Sở Hoàn, nói: "Nghe cũng hơi đáng thương nhỉ."


Sở Hoàn chỉ tin một nửa lời của Cẩu Oa, cậu chậm rãi nói: "Nhưng vừa nãy mày dọa tao đấy..."


 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 7
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...