Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 9
104@-
"Được rồi, tôi biết rồi. Vậy lấy ba lá trước đi. Tôi muốn gửi hỏa tốc."
"Không thành vấn đề, tôi bao phí ship!"
Triệu Quỳ: "..."
Bên kia không nói thêm một lời, chuyển tiền ngay lập tức. Sở Hoàn nhìn dãy số trên màn hình, suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng.
Một lá hơn 3000, ba lá cộng lại hơn một vạn. Nhớ ngày trước cậu vất vả như trâu như ngựa cả tháng trời cũng chỉ kiếm được gần mười nghìn.
Bảo sao người ta nói muốn phát tài thì phải khởi nghiệp!
Cậu nhét điện thoại vào túi rồi chạy vào trong nhà, hớn hở gọi to: "Bố ơi, con kiếm được tiền rồi! Tối nay có thể thịt một con gà trống nhỏ không?"
Gà nhà cậu đều là gà thả vườn, mà ngon nhất là gà trống xào.
Sở Trạch Dương ngồi trong phòng đang vẽ bùa. Ông vẽ rất nhanh, không cần tạm dừng cũng không cần suy nghĩ.
Tấm bùa trấn trạch mà Sở Hoàn vất vả vẽ cả đêm được xếp thành một xấp bên cạnh ông. Còn tấm bùa trên tay ông thì cậu không nhận ra.
Sở Trạch Dương không ngẩng đầu lên, hỏi: "Bán được bao nhiêu?"
"Ba lá bùa Minh Quang, một lá bùa Bình An. Một lá bùa Minh Quang giá 3888, bùa Bình An là quà tặng kèm."
"Không tồi."
Sở Trạch Dương đặt bút xuống, cười tủm tỉm nhìn cậu: "Để mở rộng danh mục sản phẩm của con, bố nghĩ con nên học thêm một số thứ."
Sở Hoàn cảm thấy có gì đó sai sai, bèn bám vào khung cửa, cẩn thận hỏi: "Học cái gì ạ?"
Sở Trạch Dương chỉ vào lá bùa vừa vẽ xong trên bàn, nói: "Bùa Ngũ Lôi."
"Con có linh tính như vậy, chắc chắn không thành vấn đề."
Sở Hoàn: "..."
"Ồ."
Sở Trạch Dương nói xong liền quay người đi. Ông vừa bước ra khỏi cửa, cánh cửa liền tự động đóng lại, kín mít không kẽ hở.
Sở Hoàn chưa từ bỏ ý định, thử kéo cửa, không mở ra được...
Cậu đành quay lại nghiên cứu mẫu bùa mà ông bô để lại. Hoa văn trên lá bùa Ngũ Lôi sáng lấp lánh, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng biết nó bất phàm.
Nhìn thôi đã thấy khó, mà mấy chuyện này còn yêu cầu linh cảm thông suốt, cậu đang thiếu mất linh cảm này. Nhìn tấm bùa mà đầu óc cậu cứ quay cuồng.
Sở Hoàn ngồi trên ghế mất 6 phút, nghiên cứu đồ đạc trong phòng sách của bố mất 23 phút, tìm được hai quyển sổ ghi chép của tổ tiên đời nào đó. Một quyển tên là Thanh Viễn Bút Lục, một quyển là Lan Ngọc Dạ Đàm. Sau đó như một học sinh kém điển hình, cậu đọc hết sạch mấy câu chuyện bắt ma thú vị trong đó, nhưng chẳng nhớ được chút kinh nghiệm tu luyện nào của tiền nhân.
Tiếp đó cậu lãng phí thêm 48 phút. Nhận ra cứ tiếp tục thế này là không ổn, cậu đứng dậy, cuối cùng cũng cầm bút lên, dồn hết sức vẽ mấy tấm bùa để gửi cho Triệu Quỳ.
Sau đó cậu vận khí vẽ bùa Ngũ Lôi, bắt đầu hạ bút...
Khi Thẩm Lạc Thu gõ cửa sổ, cậu vừa vặn hạ nét bút cuối cùng.
Thẩm Lạc Thu định gọi cậu, còn chưa kịp mở miệng thì thấy Sở Hoàn đột nhiên lùi phắt về sau. Một tia chớp loé sáng ngay trước mặt cậu ta, sau đó Sở Hoàn lập tức chui xuống gầm bàn. Trên bàn bốc lên một làn khói đen.
"???"
Sở Hoàn đứng lên, nhìn mớ hỗn độn trên bàn mà than thở: "Suýt chết! Sao thất bại mà còn phát nổ nữa!"
Thẩm Lạc Thu đứng ngoài cửa sổ gọi: "Cậu không sao chứ?"
Sở Hoàn: "Không sao không sao."
Cậu nhặt mấy lá bùa trên bàn lên, mở cửa sổ trực tiếp lộn ra ngoài, động tác vô cùng thuần thục. Vừa ra ngoài đã bị Thẩm Lạc Thu thúc giục: "Nhanh lên! Đừng để bố cậu phát hiện, cậu vừa cho nổ tung bàn của chú đấy."
Hai người lén lút chuồn ra đường sau nhà. Đi xa rồi, Thẩm Lạc Thu mới hỏi: "Giờ đi đâu?"
Sở Hoàn: "Ra bưu điện, tớ phải gửi chuyển phát nhanh."
"Cậu muốn gửi loại nào?"
Sở Hoàn nói: "Hỏa tốc."
"Trong làng không có hỏa tốc, trên trấn mới có."
"Vậy thì lên trấn, tiện thể ăn tối trên đó luôn." Sở Hoàn suy nghĩ một chút rồi đề nghị.
Hai người vòng về nhà Thẩm Lạc Thu. Thấy chiếc bán tải cũ kỹ đã chịu bao phong ba bão táp kia, Sở Hoàn vẫn cẩn trọng hỏi: "Cậu rửa xe chưa đấy?"
"Rửa rồi rửa rồi, không đến nỗi làm cậu ngạt chết đâu."
"Được rồi, đi thôi."
Thẩm Lạc Thu khởi động xe, nói với Sở Hoàn: "Nếu cậu định ở lại làng, có muốn mua một chiếc xe không? Cho tiện di chuyển."
Sở Hoàn suy nghĩ một chút, thấy lời cậu ta nói cũng có lý. Không có xe đúng là hơi bất tiện, thế là gật đầu đáp: "Lúc nào rảnh tớ sẽ đi xem thử."
Thẩm Lạc Thu: "Cậu muốn loại xe nào? Tớ giúp cậu hỏi thăm."
Sở Hoàn lẩm bẩm: "Rẻ, chở được nhiều. Sau này biết đâu còn phải chở thêm thứ gì đó... người này, ma này, quỷ này, à, có khi cả xác nữa..."
Thẩm Lạc Thu: "..."
"Có cần phải vậy không?"
Sở Hoàn chớp mắt, vẻ mặt sâu xa đáp: "Tớ có linh cảm."
Khi đến trấn Tây Hà, họ liên hệ với nhân viên giao hàng để gửi bưu kiện đi. Có điều phí ship hỏa tốc hơi đau ví.
Sở Hoàn gửi mã vận đơn cho Triệu Quỳ, coi như xong việc.
Vì dự định ăn tối rồi mới về, thời gian còn sớm, nên họ tiện thể đi dạo quanh trấn.
Trấn Tây Hà không lớn, chỉ là một thị trấn bình thường phát triển nhờ nông nghiệp. Vật giá rẻ, áp lực cuộc sống không cao, nên ai nấy đều có vẻ thong dong. Hai bên đường có người bán thúng, chổi tự làm, có người bán rau quả nhà trồng, có người dựng sạp nhỏ để trám răng, có người bán kẹo và các loại hạt rang... và cả "đồng nghiệp" của Sở Hoàn.
Dân gian có rất nhiều người làm nghề "mê tín phong kiến", ở khu này ngoài Đoan Công Sở Trạch Dương, còn có Bà Quan Hoa, Sư Nương Tử, Bà Cổ, thầy xem tướng tay... Có người là phường lừa bịp, cũng có người thực sự có bản lĩnh riêng.
Hôm nay họ tình cờ gặp một ông thầy chuyên bói chữ bên vệ đường. Bói chữ là một cách bói toán phổ biến, có thể dự đoán cát hung bằng cách phân tích cấu tạo chữ. Nó thường đi kèm với xem tướng tay, xem nốt ruồi và là một trong những nghề bị bọn lừa bịp lợi dụng nhiều nhất.
Ông thầy bói trông còn chuyên nghiệp hơn cả Sở Hoàn, mặc một bộ TSm, thắt lưng đeo la bàn. Nhìn lớn tuổi nhưng tóc đen nhánh, tinh thần phấn chấn, đúng kiểu "hạc phát đồng nhan". Giọng nói chậm rãi, dễ tạo cảm giác tin tưởng.
*Hạc phát đồng nhan: tóc bạc như hạc nhưng mặt mày hồng hào, ý chỉ người có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, sức khỏe tốt dù đã lớn tuổi.
Quan trọng nhất trên hai mắt ông ta còn cột vải trắng thưa, càng làm tăng thêm vẻ kỳ bí.
Trước mặt ông ta có một người đang bói chữ, Sở Hoàn dừng chân nghe một lát.
"Đúng đúng đúng! Tôi đang gặp rắc rối."
"Vậy thì cậu có thể yên tâm rồi. Chữ 'Minh' có nghĩa là ánh sáng, chuyện của cậu sẽ thành công như ý. Cậu xem, chữ 'Minh' có thể chia ra thành 'Nhật' và 'Nguyệt', bao hàm âm dương. Âm dương hài hòa, tự nhiên sẽ được như ý. Nhưng cần lưu ý, chữ 'Minh' cũng là trắng đen rõ ràng, không có khoảng giữa. Nếu làm việc quá cứng nhắc, thì chuyện của cậu có thể sẽ đi theo hướng khác..."
Thầy bói đã nói vậy, khách hàng lập tức thức thời quét mã QR trên bàn, chuyển tiền qua. Sở Hoàn không thấy rõ số tiền là bao nhiêu, đoán là không ít.
"Đại sư, xin ngài chỉ dẫn cho tôi, để tôi không gặp phải sai sót!"
"Dễ thôi, dễ thôi."
"..."
Thẩm Lạc Thu đứng bên cạnh Sở Hoàn, ghé tai hỏi nhỏ: "Ông ta bói chuẩn không?"
Sở Hoàn nghĩ ngợi rồi đáp: "Tớ không học bói chữ, cơ mà tớ cảm thấy trước thì đúng, sau thì chủ yếu để kiếm tiền."
Thẩm Lạc Thu: "Hiểu hiểu."
Hai người xem rất say sưa, nhanh chóng thu hút sự chú ý của thầy bói.
Đợi vị khách kia rời đi, ánh mắt thầy bói chuyển sang Sở Hoàn.
Sở Hoàn nhìn vải trắng kỳ lạ che mặt ông ta, không chắc với thị lực như vậy, ông ta có thể nhìn thấy mình hay không.
"Cậu trai trẻ, lại đây."
Sở Hoàn chỉ vào mình: "Tôi?"
"Đúng, chính là cậu."
Sở Hoàn ngồi xuống trước mặt ông ta, thầy bói liền hỏi: "Nhà cậu ở đâu? Học lén nghề thì phải chặt ngón tay đấy."
Sở Hoàn: "Sao ông biết?"
Sở Hoàn nhìn người trước mặt động đậy mũi như chuột đánh hơi, vuốt nhẹ bộ râu vô hình, rồi nói: "Có mùi chu sa."
Cậu cúi đầu nhìn xuống, thấy trên ngón tay còn vương chút chu sa đỏ tươi từ lúc nãy vẽ phù.
Suy nghĩ một chút, Sở Hoàn nói: "Bố tôi là Sở Trạch Dương."
Vị đại sư đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó bật dậy, vớ lấy mã thanh toán và cuốn sổ trên bàn rồi lao đi như bay, đến cả bàn ghế cũng chẳng thèm lấy. Tốc độ nhanh đến mức mọi người xung quanh chưa kịp phản ứng.
Người qua đường kinh ngạc kêu lên: "Một ông thầy bói mù mà chạy nhanh vậy á?!!"
Sở Hoàn: "????"
Cậu quay đầu nhìn về phía thầy bói đang bỏ chạy. Bộ dáng tiên phong đạo cốt ban nãy hoàn toàn biến mất, lưng ông ta khom xuống, cổ rướn ra phía trước bằng tư thế kỳ lạ. Nếu có thêm cái đuôi dài thì trông chẳng khác nào một con chuột khổng lồ.
Ông ta luồn lách vô cùng nhanh nhẹn, chỉ vài bước đã biến mất trong đám đông.
Có người hô lên: "Bán Tiên chạy rồi! Bán Tiên chạy rồi!"
Sau đó mới người phản ứng: "Là lừa đảo!"
"Mau bắt lừa đảo!!"
Sở Hoàn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ mấy phút sau, cảnh sát chạy đến... Đồn cảnh sát ngay đường bên cạnh, phản ứng cực kỳ nhanh. Thế là cậu cùng các nạn nhân khác bị đưa vào đồn.
Nửa tiếng sau, Sở Hoàn và Thẩm Lạc Thu mỗi người cài một app chống lừa đảo trên điện thoại, đứng trước cửa đồn nhìn nhau.
Viên cảnh sát trẻ tiếp nhận vụ việc vẫn chưa yên tâm, nghiêm túc nói với họ: "Thanh niên thời nay sao còn tin vào mấy thứ này hả? Kiến thức được dạy trong trường học quên sạch rồi hả? May mà hai người chưa kịp trả tiền đấy. Đây là trò lừa đảo bao nhiêu năm nay, biết không? Nhớ xem nhiều lần video chống lừa đảo!"
"Dạ..."
Sở Hoàn cúi đầu ngoan ngoãn, trông rất nghe lời. Cậu vừa mới bị cảnh sát mắng một trận, muốn giải thích cũng không giải thích nổi, vì ai cũng thấy cậu ngồi trước bàn của Giả Bán Tiên.
Mà cậu đâu thể nói là do Giả Bán Tiên kia phát hiện cậu là "đồng nghiệp" nên mới gọi lại trao đổi vài câu. Nếu nói thế, có khi sẽ bị giữ lại cả buổi. Cũng may cậu có vẻ ngoài dễ nhìn, viên cảnh sát thấy vẻ ngoan ngoãn của cậu thì dịu giọng lại: "Lần sau nhớ cẩn thận đấy."
"Dạ dạ, bọn em biết ông ta là kẻ lừa đảo, chỉ tò mò thôi ạ."
Đúng lúc đó, một người đàn ông xách cần câu đi ngang qua, nhìn thấy Thẩm Lạc Thu liền dừng lại, lên tiếng chào: "Ơ, chẳng phải là ông chủ Thẩm sao?"
Thẩm Lạc Thu nhìn kỹ, nhận ra đó là người quen hay câu cá bên bờ sông, liền đáp: "Là tôi."
Ánh mắt người đàn ông chuyển sang Sở Hoàn, vẻ mặt đầy kính nể: "Đây chính là đại sư mà Lão Ngưu nói phải không? Ngưỡng mộ đã lâu!"
Sở Hoàn: "..."
Cứu mạng!
Viên cảnh sát bên cạnh cau mày, nhìn chằm chằm Sở Hoàn: "Đại sư...?"
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
"Được rồi, tôi biết rồi. Vậy lấy ba lá trước đi. Tôi muốn gửi hỏa tốc."
"Không thành vấn đề, tôi bao phí ship!"
Triệu Quỳ: "..."
Bên kia không nói thêm một lời, chuyển tiền ngay lập tức. Sở Hoàn nhìn dãy số trên màn hình, suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng.
Một lá hơn 3000, ba lá cộng lại hơn một vạn. Nhớ ngày trước cậu vất vả như trâu như ngựa cả tháng trời cũng chỉ kiếm được gần mười nghìn.
Bảo sao người ta nói muốn phát tài thì phải khởi nghiệp!
Cậu nhét điện thoại vào túi rồi chạy vào trong nhà, hớn hở gọi to: "Bố ơi, con kiếm được tiền rồi! Tối nay có thể thịt một con gà trống nhỏ không?"
Gà nhà cậu đều là gà thả vườn, mà ngon nhất là gà trống xào.
Sở Trạch Dương ngồi trong phòng đang vẽ bùa. Ông vẽ rất nhanh, không cần tạm dừng cũng không cần suy nghĩ.
Tấm bùa trấn trạch mà Sở Hoàn vất vả vẽ cả đêm được xếp thành một xấp bên cạnh ông. Còn tấm bùa trên tay ông thì cậu không nhận ra.
Sở Trạch Dương không ngẩng đầu lên, hỏi: "Bán được bao nhiêu?"
"Ba lá bùa Minh Quang, một lá bùa Bình An. Một lá bùa Minh Quang giá 3888, bùa Bình An là quà tặng kèm."
"Không tồi."
Sở Trạch Dương đặt bút xuống, cười tủm tỉm nhìn cậu: "Để mở rộng danh mục sản phẩm của con, bố nghĩ con nên học thêm một số thứ."
Sở Hoàn cảm thấy có gì đó sai sai, bèn bám vào khung cửa, cẩn thận hỏi: "Học cái gì ạ?"
Sở Trạch Dương chỉ vào lá bùa vừa vẽ xong trên bàn, nói: "Bùa Ngũ Lôi."
"Con có linh tính như vậy, chắc chắn không thành vấn đề."
Sở Hoàn: "..."
"Ồ."
Sở Trạch Dương nói xong liền quay người đi. Ông vừa bước ra khỏi cửa, cánh cửa liền tự động đóng lại, kín mít không kẽ hở.
Sở Hoàn chưa từ bỏ ý định, thử kéo cửa, không mở ra được...
Cậu đành quay lại nghiên cứu mẫu bùa mà ông bô để lại. Hoa văn trên lá bùa Ngũ Lôi sáng lấp lánh, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng biết nó bất phàm.
Nhìn thôi đã thấy khó, mà mấy chuyện này còn yêu cầu linh cảm thông suốt, cậu đang thiếu mất linh cảm này. Nhìn tấm bùa mà đầu óc cậu cứ quay cuồng.
Sở Hoàn ngồi trên ghế mất 6 phút, nghiên cứu đồ đạc trong phòng sách của bố mất 23 phút, tìm được hai quyển sổ ghi chép của tổ tiên đời nào đó. Một quyển tên là Thanh Viễn Bút Lục, một quyển là Lan Ngọc Dạ Đàm. Sau đó như một học sinh kém điển hình, cậu đọc hết sạch mấy câu chuyện bắt ma thú vị trong đó, nhưng chẳng nhớ được chút kinh nghiệm tu luyện nào của tiền nhân.
Tiếp đó cậu lãng phí thêm 48 phút. Nhận ra cứ tiếp tục thế này là không ổn, cậu đứng dậy, cuối cùng cũng cầm bút lên, dồn hết sức vẽ mấy tấm bùa để gửi cho Triệu Quỳ.
Sau đó cậu vận khí vẽ bùa Ngũ Lôi, bắt đầu hạ bút...
Khi Thẩm Lạc Thu gõ cửa sổ, cậu vừa vặn hạ nét bút cuối cùng.
Thẩm Lạc Thu định gọi cậu, còn chưa kịp mở miệng thì thấy Sở Hoàn đột nhiên lùi phắt về sau. Một tia chớp loé sáng ngay trước mặt cậu ta, sau đó Sở Hoàn lập tức chui xuống gầm bàn. Trên bàn bốc lên một làn khói đen.
"???"
Sở Hoàn đứng lên, nhìn mớ hỗn độn trên bàn mà than thở: "Suýt chết! Sao thất bại mà còn phát nổ nữa!"
Thẩm Lạc Thu đứng ngoài cửa sổ gọi: "Cậu không sao chứ?"
Sở Hoàn: "Không sao không sao."
Cậu nhặt mấy lá bùa trên bàn lên, mở cửa sổ trực tiếp lộn ra ngoài, động tác vô cùng thuần thục. Vừa ra ngoài đã bị Thẩm Lạc Thu thúc giục: "Nhanh lên! Đừng để bố cậu phát hiện, cậu vừa cho nổ tung bàn của chú đấy."
Hai người lén lút chuồn ra đường sau nhà. Đi xa rồi, Thẩm Lạc Thu mới hỏi: "Giờ đi đâu?"
Sở Hoàn: "Ra bưu điện, tớ phải gửi chuyển phát nhanh."
"Cậu muốn gửi loại nào?"
Sở Hoàn nói: "Hỏa tốc."
"Trong làng không có hỏa tốc, trên trấn mới có."
"Vậy thì lên trấn, tiện thể ăn tối trên đó luôn." Sở Hoàn suy nghĩ một chút rồi đề nghị.
Hai người vòng về nhà Thẩm Lạc Thu. Thấy chiếc bán tải cũ kỹ đã chịu bao phong ba bão táp kia, Sở Hoàn vẫn cẩn trọng hỏi: "Cậu rửa xe chưa đấy?"
"Rửa rồi rửa rồi, không đến nỗi làm cậu ngạt chết đâu."
"Được rồi, đi thôi."
Thẩm Lạc Thu khởi động xe, nói với Sở Hoàn: "Nếu cậu định ở lại làng, có muốn mua một chiếc xe không? Cho tiện di chuyển."
Sở Hoàn suy nghĩ một chút, thấy lời cậu ta nói cũng có lý. Không có xe đúng là hơi bất tiện, thế là gật đầu đáp: "Lúc nào rảnh tớ sẽ đi xem thử."
Thẩm Lạc Thu: "Cậu muốn loại xe nào? Tớ giúp cậu hỏi thăm."
Sở Hoàn lẩm bẩm: "Rẻ, chở được nhiều. Sau này biết đâu còn phải chở thêm thứ gì đó... người này, ma này, quỷ này, à, có khi cả xác nữa..."
Thẩm Lạc Thu: "..."
"Có cần phải vậy không?"
Sở Hoàn chớp mắt, vẻ mặt sâu xa đáp: "Tớ có linh cảm."
Khi đến trấn Tây Hà, họ liên hệ với nhân viên giao hàng để gửi bưu kiện đi. Có điều phí ship hỏa tốc hơi đau ví.
Sở Hoàn gửi mã vận đơn cho Triệu Quỳ, coi như xong việc.
Vì dự định ăn tối rồi mới về, thời gian còn sớm, nên họ tiện thể đi dạo quanh trấn.
Trấn Tây Hà không lớn, chỉ là một thị trấn bình thường phát triển nhờ nông nghiệp. Vật giá rẻ, áp lực cuộc sống không cao, nên ai nấy đều có vẻ thong dong. Hai bên đường có người bán thúng, chổi tự làm, có người bán rau quả nhà trồng, có người dựng sạp nhỏ để trám răng, có người bán kẹo và các loại hạt rang... và cả "đồng nghiệp" của Sở Hoàn.
Dân gian có rất nhiều người làm nghề "mê tín phong kiến", ở khu này ngoài Đoan Công Sở Trạch Dương, còn có Bà Quan Hoa, Sư Nương Tử, Bà Cổ, thầy xem tướng tay... Có người là phường lừa bịp, cũng có người thực sự có bản lĩnh riêng.
Hôm nay họ tình cờ gặp một ông thầy chuyên bói chữ bên vệ đường. Bói chữ là một cách bói toán phổ biến, có thể dự đoán cát hung bằng cách phân tích cấu tạo chữ. Nó thường đi kèm với xem tướng tay, xem nốt ruồi và là một trong những nghề bị bọn lừa bịp lợi dụng nhiều nhất.
Ông thầy bói trông còn chuyên nghiệp hơn cả Sở Hoàn, mặc một bộ TSm, thắt lưng đeo la bàn. Nhìn lớn tuổi nhưng tóc đen nhánh, tinh thần phấn chấn, đúng kiểu "hạc phát đồng nhan". Giọng nói chậm rãi, dễ tạo cảm giác tin tưởng.
*Hạc phát đồng nhan: tóc bạc như hạc nhưng mặt mày hồng hào, ý chỉ người có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, sức khỏe tốt dù đã lớn tuổi.
Quan trọng nhất trên hai mắt ông ta còn cột vải trắng thưa, càng làm tăng thêm vẻ kỳ bí.
Trước mặt ông ta có một người đang bói chữ, Sở Hoàn dừng chân nghe một lát.
"Đúng đúng đúng! Tôi đang gặp rắc rối."
"Vậy thì cậu có thể yên tâm rồi. Chữ 'Minh' có nghĩa là ánh sáng, chuyện của cậu sẽ thành công như ý. Cậu xem, chữ 'Minh' có thể chia ra thành 'Nhật' và 'Nguyệt', bao hàm âm dương. Âm dương hài hòa, tự nhiên sẽ được như ý. Nhưng cần lưu ý, chữ 'Minh' cũng là trắng đen rõ ràng, không có khoảng giữa. Nếu làm việc quá cứng nhắc, thì chuyện của cậu có thể sẽ đi theo hướng khác..."
Thầy bói đã nói vậy, khách hàng lập tức thức thời quét mã QR trên bàn, chuyển tiền qua. Sở Hoàn không thấy rõ số tiền là bao nhiêu, đoán là không ít.
"Đại sư, xin ngài chỉ dẫn cho tôi, để tôi không gặp phải sai sót!"
"Dễ thôi, dễ thôi."
"..."
Thẩm Lạc Thu đứng bên cạnh Sở Hoàn, ghé tai hỏi nhỏ: "Ông ta bói chuẩn không?"
Sở Hoàn nghĩ ngợi rồi đáp: "Tớ không học bói chữ, cơ mà tớ cảm thấy trước thì đúng, sau thì chủ yếu để kiếm tiền."
Thẩm Lạc Thu: "Hiểu hiểu."
Hai người xem rất say sưa, nhanh chóng thu hút sự chú ý của thầy bói.
Đợi vị khách kia rời đi, ánh mắt thầy bói chuyển sang Sở Hoàn.
Sở Hoàn nhìn vải trắng kỳ lạ che mặt ông ta, không chắc với thị lực như vậy, ông ta có thể nhìn thấy mình hay không.
"Cậu trai trẻ, lại đây."
Sở Hoàn chỉ vào mình: "Tôi?"
"Đúng, chính là cậu."
Sở Hoàn ngồi xuống trước mặt ông ta, thầy bói liền hỏi: "Nhà cậu ở đâu? Học lén nghề thì phải chặt ngón tay đấy."
Sở Hoàn: "Sao ông biết?"
Sở Hoàn nhìn người trước mặt động đậy mũi như chuột đánh hơi, vuốt nhẹ bộ râu vô hình, rồi nói: "Có mùi chu sa."
Cậu cúi đầu nhìn xuống, thấy trên ngón tay còn vương chút chu sa đỏ tươi từ lúc nãy vẽ phù.
Suy nghĩ một chút, Sở Hoàn nói: "Bố tôi là Sở Trạch Dương."
Vị đại sư đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó bật dậy, vớ lấy mã thanh toán và cuốn sổ trên bàn rồi lao đi như bay, đến cả bàn ghế cũng chẳng thèm lấy. Tốc độ nhanh đến mức mọi người xung quanh chưa kịp phản ứng.
Người qua đường kinh ngạc kêu lên: "Một ông thầy bói mù mà chạy nhanh vậy á?!!"
Sở Hoàn: "????"
Cậu quay đầu nhìn về phía thầy bói đang bỏ chạy. Bộ dáng tiên phong đạo cốt ban nãy hoàn toàn biến mất, lưng ông ta khom xuống, cổ rướn ra phía trước bằng tư thế kỳ lạ. Nếu có thêm cái đuôi dài thì trông chẳng khác nào một con chuột khổng lồ.
Ông ta luồn lách vô cùng nhanh nhẹn, chỉ vài bước đã biến mất trong đám đông.
Có người hô lên: "Bán Tiên chạy rồi! Bán Tiên chạy rồi!"
Sau đó mới người phản ứng: "Là lừa đảo!"
"Mau bắt lừa đảo!!"
Sở Hoàn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ mấy phút sau, cảnh sát chạy đến... Đồn cảnh sát ngay đường bên cạnh, phản ứng cực kỳ nhanh. Thế là cậu cùng các nạn nhân khác bị đưa vào đồn.
Nửa tiếng sau, Sở Hoàn và Thẩm Lạc Thu mỗi người cài một app chống lừa đảo trên điện thoại, đứng trước cửa đồn nhìn nhau.
Viên cảnh sát trẻ tiếp nhận vụ việc vẫn chưa yên tâm, nghiêm túc nói với họ: "Thanh niên thời nay sao còn tin vào mấy thứ này hả? Kiến thức được dạy trong trường học quên sạch rồi hả? May mà hai người chưa kịp trả tiền đấy. Đây là trò lừa đảo bao nhiêu năm nay, biết không? Nhớ xem nhiều lần video chống lừa đảo!"
"Dạ..."
Sở Hoàn cúi đầu ngoan ngoãn, trông rất nghe lời. Cậu vừa mới bị cảnh sát mắng một trận, muốn giải thích cũng không giải thích nổi, vì ai cũng thấy cậu ngồi trước bàn của Giả Bán Tiên.
Mà cậu đâu thể nói là do Giả Bán Tiên kia phát hiện cậu là "đồng nghiệp" nên mới gọi lại trao đổi vài câu. Nếu nói thế, có khi sẽ bị giữ lại cả buổi. Cũng may cậu có vẻ ngoài dễ nhìn, viên cảnh sát thấy vẻ ngoan ngoãn của cậu thì dịu giọng lại: "Lần sau nhớ cẩn thận đấy."
"Dạ dạ, bọn em biết ông ta là kẻ lừa đảo, chỉ tò mò thôi ạ."
Đúng lúc đó, một người đàn ông xách cần câu đi ngang qua, nhìn thấy Thẩm Lạc Thu liền dừng lại, lên tiếng chào: "Ơ, chẳng phải là ông chủ Thẩm sao?"
Thẩm Lạc Thu nhìn kỹ, nhận ra đó là người quen hay câu cá bên bờ sông, liền đáp: "Là tôi."
Ánh mắt người đàn ông chuyển sang Sở Hoàn, vẻ mặt đầy kính nể: "Đây chính là đại sư mà Lão Ngưu nói phải không? Ngưỡng mộ đã lâu!"
Sở Hoàn: "..."
Cứu mạng!
Viên cảnh sát bên cạnh cau mày, nhìn chằm chằm Sở Hoàn: "Đại sư...?"
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 9
10.0/10 từ 15 lượt.