Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 73: Làm Thêm.


[Video mở đầu cảnh báo]


"Tất cả điều kiện sinh tồn khắc nghiệt trong video chỉ là dàn dựng để tăng hiệu quả chương trình. Xin đừng bắt chước."


Trong một không gian chật hẹp, Đậu Thịnh ngồi bệt trên sàn nhà.


"Chào các đại gia trên Cáp Lâu~ Hôm nay là số đặc biệt, chủ đề: Nghèo khó."


"Cảm hứng đến từ một người mà tớ gọi là 'thần tiết kiệm', chi tiêu hàng tháng chỉ có 300 tệ. Ba trăm tệ đó! Làm sao sống được?! Vậy nên, mục tiêu sinh tồn của tớ được đặt ở-"


[Màn hình đen thui, hiện lên 3 chữ lớn:]


"Một trăm tệ."


Đạn mạc bung nổ:


- Tắt não luôn rồi!


- Đốt cháy giai đoạn đấy à ông tướng?


- Có thật không đấy?!


Tạ Lan nhếch môi cười khẽ, rón rén đẩy cửa phòng Đậu Thịnh. Trong phòng tối om, Đậu Thịnh cuộn trong chăn ngủ say như chết. Cậu mở máy tính, đeo tai nghe Đậu Thịnh rồi tiếp tục xem video.


> 19.682 người đang xem trực tiếp.


Giọng lười biếng của Đậu Thịnh vang lên ngoài hình ảnh: "Ờm... lúc tớ đặt cái flag này cũng có tính toán sơ sơ. Tiền học sinh á, ăn, mặc, ở, học có bốn khoản thôi, tớ thấy vẫn có thể cố được. Sự thật chứng minh, tuần đầu tiên tớ hoàn thành khá ngon lành."


[Cảnh: Đậu Thịnh mặc áo T-shirt cũ kỹ, quần rộng thùng thình, đi trên cầu. Gió thổi tóc bay tán loạn. Màn hình hiện đồng hồ đếm ngược và các chỉ số sinh tồn.]


"Gần trường có hai chợ thực phẩm. Sau một tuần thực chiến, tớ nắm được vài quy luật nhỏ.


- Phía Đông: đi sau 10h đêm, bánh mì cận hạn một tệ một túi to, có khi xin ké được hai cốc sữa chua quá date nhưng chưa chua.


- Phía Tây: đi sau 8h sáng, phần rìa thịt một đồng mua bao to, thậm chí vớ được cánh gà bị tiêm. Vấn đề là - giành không nổi."


[Cảnh chuyển nhanh - chợ đông nghẹt người, bác gái vung tay gào thét, Đậu Thịnh chen lấn giữ máy quay trên đầu để bảo vệ.]


"Nhóc kia giành gì với tụi chị vậy hả!"


Camera rung bần bật. Đậu Thịnh nói gấp: "Tại em nghèo, em đói!"


Bác gái định nói gì đó, rồi quay đầu, sững lại khi thấy camera. GoPro đong đưa chào hỏi.
Ánh mắt bác gái lại không dừng ở camera mà là sau camera. Một bác gái khác chen đến, rồi người đầu tiên gào lên: "Muốn mấy bao?!"


"Dạ, một bao là được!"


"Chờ đó, chị gói kỹ cho. Xong rồi thì phóng sang kia giành nốt rau cải dầu! Còn 5 phút thôi!"


[Ống kính xóc nảy chuyển hướng như game hành động.]


Đạn mạc tiếp tục nổ tung:


- Đây là bắt tay liên minh à?


- Cười té ghế luôn!


- Mấy đồng này mua được miếng thịt chắc?!


- Rau cải dầu??? Hạt Đậu sợ rau xanh còn thiêu ăn hả?


- Cổ cào ra hai vết đỏ rồi kìa ông tướng.


Một hồi chiến đấu, Đậu Thịnh thở hồng hộc, bác gái quay lại, hai người chia chiến lợi phẩm: một bao thịt rìa, một bao rau cải khô héo. Anh đếm tiền: "Thịt em bù 5 hào, rau chị 4 hào, em trả 1 đồng 1."


Bác gái xua tay cười: "Không cần, chị chơi vui thôi."


[Camera lia lên cổ tay đeo vòng vàng lấp lánh.]


"Chị gửi mẹ em cái wechat nhé, tuần sau có đợt rau rẻ là chị báo liền."


Đạn mạc sụp đổ:


- Phú bà trá hình?!


- Nhìn đôi mắt kìa...


- Chị là thiên sứ ngoài đời


- Cảm ơn chị, chị ở đây để cứu thế giới


[Chèn giọng Đậu Thịnh tường thuật:]


"Lúc đó tớ thấy may lắm, vì có bác gái gánh team, tiết kiệm được cả đống tiền."


[Chuyển cảnh: nhóm WeChat tên "Tổ giàu lên ở hẻm Ruột Dê."]


"Sau đó tớ mới hiểu, 1 đồng cho 1 túi đồ ăn thừa là quá sang. Giải pháp đúng là... vào nhóm mua chung! Mỗi sáng xem hôm nay rau gì rẻ, áp dụng nguyên lý kinh tế học đơn giản: ví dụ củ cải hạ giá nguồn nhiều hơn cầu → hôm đó đồ ăn thừa toàn là củ cải → vậy thì... mua củ cải luôn cho rồi."


Đạn mạc loạn hết cả:


- Ngộ ra rồi, đỉnh thật


- Học bá là đây


- Kinh tế học sinh ra để cậu mua rau đúng không?


[Bỗng nhiên màn hình hiện biểu đồ khổng lồ bảng excel tọa độ ngày và loại rau, số liệu rối rắm như bảng dữ liệu AI.]


[Biểu đồ thứ hai hiện lên: mô hình toán học, hàm số, nút nhấn để dự đoán loại rau hôm nay.]



Tạ Lan nhìn trân trối, câm nín vài giây mới nhớ ra dạo đó Đậu Thịnh suốt ngày chạy tới phòng tin học.


[Đạn mạc:]


- Đây là... kỹ thuật tu tiên hả?


- Cái gì quỷ vậy trời?


- Học thần tới rồi!


- Dự đoán bằng XGBoost??!


- Này là học sinh cấp 3 nên có hả?


[Giọng Đậu Thịnh lại vang lên:]


"Khụ khụ... thanh minh chút. Cái bảng này tớ làm bằng máy tính trường. Dù máy của tớ nằm trong tủ. Vì để giữ nguyên độ chân thực nghèo khó, tớ đã tiêu tốn 30 kcal để chạy bộ tới phòng máy. Với người nghèo, calo cũng là tiền."


Đạn mạc không buồn nghe, chỉ spam cầu nguyện học thần. Màn hình đầy icon vái lạy.


"Cho tới nay, cà chua, đậu đũa, trứng đất vẫn chưa dự đoán trúng. Nhưng tớ đã bắt được xu hướng rồi, ít nhất trong nhóm bác gái thì dự khá chuẩn."


"Cảm ơn bác gái vì chiến lược 'thả con tép bắt con tôm', tớ đã chia sẻ công cụ này cho bác. Nhưng lúc đó, tớ chưa ý thức được chuyện đang dần... mất kiểm soát."


[Màn hình đột ngột tắt đen.]


Trong khung cảnh ồn ào của khu chợ rau, một tiếng hét bất ngờ vang lên khiến mọi người xung quanh cũng giật mình: "Đậu Đậu! Bác để ý cậu mấy ngày rồi, đầu óc cũng được, ngoại hình thì tuấn tú, nhìn là biết không chăm học lắm. Hay là suy nghĩ qua làm quản lý cửa hàng cho bác thử xem? Nhà bác ở khu trung tâm khu thương mại phục mậu, có nửa con phố đấy! Con gái thứ ba nhà bác sắp về nước, đều là sản nghiệp của nhà mình cả."


Rồi cái giọng đó đột nhiên ghé sát tai Đậu Thịnh, thì thầm như tiết lộ tin mật:
"Cậu mà thể hiện tốt một chút, nhà bác cũng không ngại chuyện ở rể đâu nha~"


Đậu Thịnh: "Hả?"


- ngọa tào!!!


- tôi hôm nay cười chết trong cái video này luôn rồi


- đậu đậu, thần hắn mẹ đậu đậu!


- ở rể đậu


- bác gái đồng nuôi con rể


- ngươi, hảo, hảo, biểu, hiện!


Con người đúng là không thể cảm thông được nỗi buồn vui của nhau thật.


Tạ Lan, giữa cơn "lũ bình luận" cười nghiêng ngả trên mạng, khẽ cau mày, mở trình duyệt lên gõ:


"Ở rể là gì?"


Một lúc sau, cậu mặt không cảm xúc quay đầu lại, nhìn trừng trừng người đang ngủ lăn lóc trên giường.


... Mẹ nó, chuyện trọng đại thế này mà cái người gọi là "bạn trai" kia dám giấu không nói gì với cậu.


Phiền. Thật sự muốn lôi dậy đánh một trận.


---


Trong video, cuối cùng Đậu Thịnh cũng lấy lại được chút bình tĩnh, giọng đều đều: "Dù sao thì... đó là lần cuối cùng tớ đi chợ thực phẩm."


- 23333


- bán mình tại trận


- tự trọng đi Đậu Đậu, ngươi không xứng


- trong tim luôn chỉ có Nhị Miêu


- nam đức vỡ vụn rồi


Giữa một trận cười đùa trên mạng, video nhanh chóng chuyển cảnh sang chuỗi tư liệu ghi lại cuộc sống thực tế những ngày qua: Bác gái nhà ăn hùng hổ xào đồ trước đáy nồi dầu sôi, nhân viên tiệm trà sữa quen tay tặng thêm một cốc "Trường An", Triệu Văn Anh gào thét trong điện thoại, kem đánh răng xé ra lòi lõi rồi mới dám xài, Đậu Thịnh nằm dài trên bàn viết tay hồ sơ trong phòng công cộng, tiết thể dục ngồi bất động trong đám cỏ như đang thiền, và cả lúc tan học, cậu lẩm bẩm bên vai Tạ Lan: "Tớ đói quá trời luôn á..."


Tạ Lan đẩy gọng kính, giọng thản nhiên:"Muốn bỏ cuộc hả?"


"Không."


"Vậy thì đêm khuya đói bụng đừng có r*n r*."


"Không rên nữa. Bắt đầu từ hôm nay, đói nửa đêm thì tớ sẽ kiếm đại gì đó ăn luôn."


"Kiếm ở đâu?"


"Nửa đêm... chỉ còn cái giường cậu thôi á."


---


Gió đêm lướt nhẹ qua sân trường, lá ngô đồng xào xạc. Ống kính lia ngang qua những chùm hoa lay động, gò má của Tạ Lan chợt lóe qua khung hình rồi biến mất, hình ảnh dừng lại ở mái nhà cao của khu hành chính, dưới bầu trời đêm yên tĩnh.


- Là ảo giác của tớ à? Lan Tể hình như đỏ cổ đó??


- Lại còn ngay sau câu "giường cậu" nữa chứ


- Nửa đêm ăn thịt người muốn bắt đầu rồi???


- Khó chịu quá!!! Cho tớ xem cảnh nửa đêm ăn thịt người đi mà!


Tạ Lan theo phản xạ siết chặt tay, chỉ sợ tiếp theo sẽ lòi ra cảnh gì không nên lòi.


May mắn thay, nhân vật chính đúng lúc tỉnh táo, như một người vô can bỏ qua đoạn đó.


---



Giọng nói của Đậu Thịnh lại vang lên ngoài khung hình:


"Cho đến thời điểm hạn cuối cũng chính là hai tuần trước, tớ vẫn còn thấy khá vui đấy. Tính toán vất vả cuối cùng cũng có chút thành quả, ít nhất là no bụng. Nhưng khi niềm vui qua đi, tớ bắt đầu thấy có gì đó sai sai."


"Tớ bắt đầu rơi xuống. Không có dấu hiệu gì trước, và cũng không biết làm cách nào để thoát ra."


Hình ảnh chuyển sang cảnh Đậu Thịnh gục đầu xuống bàn học, nét mặt bình lặng tới gần như trống rỗng. Một lúc sau, cậu đặt bút xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.


Nắng sau trưa gay gắt. Phòng học ồn ào, náo nhiệt. Nhưng quanh người cậu lại như bị phủ bởi một lớp lặng câm cô độc.


Cho đến khi bên ngoài khung hình vang lên giọng Tạ Lan: "Đói quá choáng à? Giúp tớ xem bài văn với."


Đậu Thịnh quay đầu, ánh mắt trống rỗng kia như bừng tỉnh, trở về với thế giới sống động.


---


"Đúng vậy. Hóa ra tất cả mệt mỏi kia là do serotonin trong người tớ thiếu hụt. Khi không có năng lượng, mọi thứ giải trí đều bị loại bỏ, và não tớ cạn khô serotonin trong tuyệt vọng. Nhưng giữa cái trạng thái ngơ ngẩn đó, tớ phát hiện ra-chỉ khi nói chuyện với Tạ Lan, tớ mới có thể tạm thời phân bố lại được tí serotonin mà sống tiếp."


Đạn mạc: Nha.


- Cuối cùng cũng vào đề chính


- Thì ra mày chờ tao ở đây!!!


- Hay đấy, rất "hạt đậu" luôn


"Tớ vẫn luôn thích Tạ Lan" - ký tên: đậu đậu


Đậu Thịnh: "Tạ Lan đúng là anh em cùng một mái nhà với tớ. Không những chịu nói chuyện với tớ, mà còn để tớ làm công đổi cơm nữa. Ví dụ như thuê tớ may lại nút áo."


Trong video, Tạ Lan mặt không biểu cảm, tiện tay ném cho anh một cái áo sơ mi: "Hai cái nút, một đồng. Bữa tối tớ cho cậu cái Egg Tart."


Giờ thể dục, Tạ Lan vừa từ nhà ăn chạy ra, mới thay T-shirt xong, còn kéo áo xuống cho thẳng. Một tay vừa chỉnh áo, tay kia lại ném cho Đậu Thịnh cái áo khác: "Một nút, sáng mai mua cho cậu cái bánh bao thịt."


"Ba cái nút, cho tớ ăn sô-cô-la được không?"


"Hai nút ở cổ và một cái tay áo, trưa nay thêm quả trứng chiên nhé?"


Bình luận đạn mạc nổ tung vì thắc mắc:


- Ủa từ đâu ra nhiều cái nút bung vậy trời?


- Tạ Lan là đang bố thí cho cậu đó chứ gì!


- Tiết thể dục mà thay đồ? Làm gì kịch liệt dữ vậy?


- Vận động kiểu gì mà bung sạch nút áo thế kia?


Phòng livestream đen kịt, yên tĩnh, còn Tạ Lan thì hoảng thật sự. Vừa nhớ lại cảnh Đậu Thịnh túm cổ áo cậu để hôn, là tim đập loạn xạ.


Đạn mạc bắt đầu có người đoán trúng sự thật, Tạ Lan hoảng loạn tua nhanh video, cố gắng thoát cảnh đó.


Đậu Thịnh: "Tuần cuối cùng, tớ bắt đầu vận động thật sự, không còn tính toán chuyện tiêu hao thể lực nữa. Không phải vì thích ứng, mà là dấu hiệu sụp đổ. Khi người ta không vui, đường phân (dopamine), vận động, mấy cái này giúp tăng tiết adrenaline. Ngoài ra còn có... được ở bên người mình thích.


Nói đến cũng khéo, hồi tớ mới làm UP, từng có một thời gian không vui. Giờ nhìn lại, khi đó tớ cũng cưỡng ép bản thân làm mấy thứ giúp tiết dopamine, như chơi bóng, nghe SilentWaves kéo violin... Giờ thì khác gì đâu. À, khác chứ, SilentWaves phiên bản thật bây giờ đang ngồi cạnh tớ."


Bình luận bùng nổ:


- Tự nhiên bị cho ăn cẩu lương


- Tôi muốn phát điên rồi, hai người này chắc chắn là một đôi!!!


- Đây mà là "tình bạn thẳng nam" thì tôi gặp quỷ luôn!


- Một giây thấy hai người cấu kết xấu xa, giây sau lại thấy thuần khiết phát sáng.


Phía trước top comments: "Người không đổi, chỉ là Tạ Lan đã thay đổi."


Chính xác. Idol trưởng thành rồi biết chạy tới cạnh người ta luôn.


Đậu Thịnh: "Tớ chính thức bắt đầu công việc tay chân cho Tạ Lan. Đừng hỏi là làm gì, tớ cầm cành nho băng dưới trời nắng chang chang, cơm tối được đút tận miệng đùi gà, lần đầu tiên ăn Egg Tart, ăn sườn đến mức cả gân cũng không còn. Có lần ngồi phơi nắng trên bậc thềm, chẳng thấy đói gì, mà Tạ Lan như sợ tớ chết đói, dúi vô miệng tớ miếng sô-cô-la thật to. Uống nước sau đó còn thấy ngọt, tưởng là do đói mà vị giác nhạy. Sau mới biết, cậu ấy lén bỏ glucose vô chai nước của tớ. Sáng hôm sau, tớ vừa cắn cái bánh bao, bên trong đã nhét đầy nhân thịt..."


Video xen kẽ hình ảnh minh hoạ. Tạ Lan xuất hiện trong từng khung hình, nét mặt thường vô cảm, nhưng ánh mắt thì dịu dàng đến lặng người. Đậu Thịnh hẳn đã lọc kỹ từng cảnh - mỗi khung như tranh sơn dầu, thiếu niên đôi mắt đen tĩnh lặng, nhìn vào ống kính khiến đạn mạc chỉ còn từ duy nhất: "Động lòng."


- Nhìn ánh mắt Tạ Lan thôi là đủ uống nước no.


- Cậu ấy lén bỏ đường vô nước nha!!!


- Bây giờ trend là lừa chó vào rồi giết hàng loạt à?


- Tớ tưởng mình là người tới xem UP đói khổ mà thành cún ngu mất rồi...


- Mà đúng là tớ là con cún ngốc thật...


Đậu Thịnh ho nhẹ: "Không chỉ Tạ Lan. Giờ ra chơi cả lớp tự dưng truyền nhau chia khoai chiên. Thầy Toán kéo tớ vào phòng làm việc mỗi ngày để làm đề, mà cũng ép tớ ăn đồ vặt luôn. Cô nhà ăn riêng tớ xào thêm hai món rau. Hôm nọ phát hiện cháo miễn phí có thêm kỷ tử, hôm sau nâng cấp thành cháo trắng nấu trứng bắc thảo và thịt bằm..."


Giọng kể nhẹ nhàng, hình ảnh chân thực nhưng dữ dội. Đậu Thịnh không lộ mặt nhiều, mà chỉnh góc quay và dàn dựng mạch truyện đều có chiều sâu. Đầu video toàn là cảnh nghèo hài hước, khiến người xem cười không nổi mà khóc cũng không xong. Về sau, phần lớn là cảnh giữa trưa nắng sân trường, hành lang trống vắng, xen kẽ đoạn bạn bè quan tâm. Mỗi lần Tạ Lan xuất hiện, là tim người xem khẽ rung.


Video dần đi đến kết. Đạn mạc đồng loạt hiện: "Chủ đề thăng hoa."


Hình cắt về phòng khách sáng rực.


Đậu Thịnh mặc lại đồ thường, ngồi dưới đất. Trông anh mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Trong video không lộ rõ là say, nhưng Tạ Lan thì biết rõ - là vừa uống rượu xong về nhà.


"Xem đến đây có thể nghĩ đây là một kiểu 'kéo nhiệt' theo trend nền tảng, nhưng không phải."


"Nghèo khổ thật sự rất khó chịu. Tớ nhận được sự quan tâm chủ yếu nhờ vào thân phận học sinh. Nếu không có cái thân phận này, tớ không trụ nổi đến giờ."


"Ngoài xã hội có nhiều sự tử tế, nhưng nếu không có thời gian cụ thể, giới hạn cụ thể, thì những sự tử tế đó chỉ là muối bỏ biển. Tớ từng nghĩ kết luận video này sẽ là nghèo vật chất nhưng tinh thần phong phú. Nhưng thật ra, khi phải dồn hết tinh thần vào tiết kiệm tiền, tớ không còn tâm trạng chơi game, xem phim, đọc sách hay học bài. Ngay cả việc quay video cũng bị ảnh hưởng."


Ngồi trước màn hình, Đậu Thịnh ít khi nghiêm túc như vậy: "Sau khi mất hết rồi bắt đầu lấy lại từng chút một, tớ càng hiểu rõ hơn, người ta nên biết ơn những điều mình đang có. Những gì với cậu là hiển nhiên, lại là thứ người khác cả đời khao khát. Thấy đủ, cảm ơn, giúp đỡ, tự do."



Màn hình tối lại. Trong lúc đạn mạc "Kính chào" hiện đầy, Tạ Lan định bấm like, thì nhạc nền vui vẻ đột ngột vang lên.


Màn hình chiếu cảnh hôm nay cả nhóm đi ăn lẩu.


Nồi lẩu bốc khói nghi ngút, Tạ Lan và Đậu Thịnh ngồi cạnh nhau. Tạ Lan chỉ lộ nửa người, đôi lúc má cậu nghiêng vào khung hình, đa số chỉ thấy bả vai.


Trong nhạc nền vui vẻ, Đậu Thịnh cúi đầu cắm cúi gắp thịt, không ngẩng lên, ăn đến nỗi tóc cũng rung rinh theo động tác.


- Thằng bé này chắc 100 năm chưa được ăn cơm á!


- Nghiêm túc ăn cơm mà làm tôi thấy hấp dẫn thế này là sao?


- Tạ Lan, ăn lẩu mà cậu còn dính sát vậy hả?


- Khoan đã, trên xương quai xanh của Lan Tể là gì thế kia?


- Là... hình mèo con hả???


- Cậu ấy còn làm sticker đặc biệt dành riêng cho Tạ Lan á??


Tạ Lan sững người, dí sát vào màn hình. Ngón tay lập tức tê rần, đó là vết tối qua Đậu Thịnh cắn trên xương quai xanh của cậu. Hôm nay áo cổ trễ, cuối video mới lộ ra. May mà Đậu Thịnh còn có lý trí, thêm sticker mèo hoạt hình để che.


- Đáng yêu quá, đặc quyền dành cho Tạ Lan nè, ai khác có đâu!


- Haha, đại miêu tuyên thệ chủ quyền nhị miêu đúng không?!


- Cảm giác có gì đó sai sai...


- Đạn mạc thuần khiết đến làm tớ sốc óc.


- Đừng viện lý do sticker trang trí, đừng nghĩ tụi này ngu!


- Làm ơn, các UP khác dán sticker cũng phải để đúng chỗ chứ???


Vài giây sau, đạn mạc xoay chuyển:


- Khoan! Tớ hiểu rồi!!


- Đúng! Mọi người, xem lại khúc 39:25, rõ mồn một!


- Nhìn kỹ đi! Sticker mèo bên dưới lộ chút hồng hồng á?


- Dù là thật hay giả, tớ không cần biết... ĐÓ LÀ DẤU HÔN!


- Tính tròn thì hai người này có gì đó rồi!


- Khụ, khụ... đạn mạc nhớ văn minh nha...


Cuối video, Đậu Thịnh cầm lon bia lên, rồi dừng lại. Một tay khác vươn về phía máy quay.


"Tớ không muốn uống nữa đâu, dừng tại đây thôi, tan tiệc."


Màn hình tối đen.


Cuối cùng, video hiện lên hai dòng chữ:


Lời kết: Đoạn ghi lại một số đoạn hội thoại thú vị trong lúc thu thập tư liệu đời thường. Phát lên chơi vui thôi, không muốn gây ồn ào.


Trong tiếng nước sôi ùng ục, lẫn lộn giữa thật và ảo, giọng Tạ Lan vang lên:


"Những ngày tới phải làm sao giờ?"


Đậu Thịnh nói bằng giọng bình thản, như không hề sợ sóng to gió lớn: "Chỉ còn cách để cậu bao nuôi tớ thôi."


"Bao nuôi á?" Giọng Tạ Lan dịu và ngọt, nghe trong veo đến vô tội: "Tớ tra từ điển mới biết nghĩa nha."


Tạ Lan nghẹn họng.


Đoạn này là lúc Đậu Thịnh vừa nghe điện thoại của mẹ Triệu Văn Anh - xong thì quay lại nói chuyện với cậu ấy. Trong trí nhớ của Tạ Lan, hình như sau đó Đậu Thịnh còn nói một câu: "Ý là muốn cậu làm bạn trai tớ."


Nếu mà câu đấy thật sự được tung ra, Bilibili tối nay chắc chắn nổ tung mất. Hậu quả... không thể tưởng tượng nổi.


Tạ Lan vô thức siết chặt ngón tay. Nhưng sau hai giây chờ đợi căng thẳng, câu kia vẫn không vang lên.


Video chỉ còn 5 giây cuối. Âm thanh nước sôi đột nhiên cắt đứt, tiếng ồn nền giảm hẳn, đoạn cuối là tư liệu đã chỉnh sửa cẩn thận.


Nếu cậu nhớ không lầm thì đây là đêm hôm đó, lúc hai người kẹt ở góc hành lang, sau khi Đậu Thịnh hôn cậu, anh vẫn không ngừng gặng hỏi liệu có thể "làm việc" cho cậu không, buộc cậu phải đồng ý liên tục.


Giọng Đậu Thịnh vang lên nhỏ xíu trong video: "Chỉ cần tớ làm việc cho cậu, cậu chỉ cần trả lời có chịu đồng ý hay không thôi."


Tạ Lan bất đắc dĩ đáp:
"Đồng ý, phiền quá rồi."


Video kết thúc.


"!"


"..."


Tạ Lan ngồi bất động trước màn hình, da đầu tê rần, đồng thời chứng kiến hàng chục vạn người khác online run rẩy cùng một lúc. Trên màn ảnh hiện lên hình bóng đang nằm trên giường Đậu Thịnh tỉnh rồi, đang ngồi sau lưng cậu.


Đậu Thịnh tặc lưỡi, cười cảm khái: "Muốn nói lại thôi, cũng hay đấy chứ?"


Tạ Lan quay đầu, trừng mắt: "Hay cái đầu cậu! Cậu định công khai hay định giấu nữa đây?"


Đậu Thịnh xoay người, mở rộng hai tay, than: "Bạn trai như tớ làm sao có thể cam tâm giấu chứ? Tớ rất muốn khoe, nhưng hai đứa mình giờ đang hot quá, chỉ có thể úp mở vài câu, tuyệt đối không để lại bằng chứng thật sự."


Người này đúng là có lý lẽ...


Tạ Lan không nói gì, liếc nhìn lượng phát sóng đáng sợ - mới đăng được ba tiếng, lượt xem đã vượt 700 nghìn. Cậu lập tức mở lại lịch sử phát sóng của Đậu Thịnh, cắn răng, đẩy mạnh hắn một phát.


Gương mặt lạnh tanh, Tạ Lan tắt trang web, đứng lên: "Tớ đi ngủ đây."



Vừa bước ngang qua Đậu Thịnh thì bị hắn chộp lấy tay.


Màn hình phía sau tối lại, ánh sáng cuối cùng biến mất. Trong phòng chỉ còn ánh trăng mờ xuyên qua lớp rèm cửa.


Đậu Thịnh vòng tay qua cổ cậu, nhẹ nhàng hôn lên, khẽ nói: "Nói đi, tớ 'làm việc' cho cậu bao lâu rồi, lần này truyền video lại còn chơi khiêu chiến như vậy, cậu định để tớ nợ đến khi nào nữa hả?"


Trong phòng dù mở điều hòa, không khí vẫn khô nóng lạ thường.


Tạ Lan bị ôm không động đậy, im lặng.


Đã gần hai tháng rồi, cả hai đều cố kiềm chế. Mỗi lần muốn phát điên, lại cố gắng kìm nén, hy vọng mọi thứ sẽ tự nguôi. Nhưng cuối cùng, vẫn là giấu đầu hở đuôi.


Đậu Thịnh vòng tay siết chặt sau lưng cậu, hai người cao xấp xỉ nhau, vai chạm vai, hơi cấn đến đau.


"Nhịn không nổi thì dùng tay, không phạm luật." Đậu Thịnh cười nhỏ.


Tạ Lan không trả lời, dù cố vùng vẫy một chút, vẫn không tránh khỏi hơi thở của hắn cứ len lỏi vào.


Từ sau khi gọi nhau là "bạn trai", trong lòng như có thêm một tầng (ám chỉ). Mỗi lần cảm nhận được hơi thở của Đậu Thịnh, trong đầu Tạ Lan lại hiện lên hình ảnh hắn nhẹ nhàng gọi hai chữ "bạn trai".


Đậu Thịnh kéo cậu lùi về sau vài bước, vấp vào ghế rồi ngã xuống, tiện thể lôi cả Tạ Lan ngã theo.


Trong phòng, tiếng thở hòa quyện. Một lúc lâu sau, Tạ Lan nghiêng người nằm trên giường, đầu dựa hờ lên gối, tay che mắt, lồng ngực phập phồng theo hơi thở.


"Bạn trai nhỏ Tạ Lan thấy hài lòng chưa?" - giọng Đậu Thịnh khàn nhẹ, trầm thấp.


Tạ Lan nuốt nước bọt một lúc mới thốt lên: "Im mồm."


Đậu Thịnh ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng chưa đầy một lúc, anh lại ghé sát tai cậu thì thầm: "Lần sau đến lượt tớ."


Tạ Lan vẫn không lên tiếng, như đã ngủ rồi.


Một lúc sau, cậu khẽ cử động ngón tay, thì thào một tiếng: "...Ừm."


---


Hai ngày sau, kỳ thi học kỳ kết thúc, học sinh lớp 11 cuối cùng cũng được thở một hơi, bước vào kỳ nghỉ ngắn ngủi.


Câu lạc bộ hùng biện đang tuyển chọn xã trưởng ưu tú để xét chỉ tiêu. Sau khi bàn bạc với các thành viên, Tạ Lan quyết định tham gia chung kết. Để an toàn, Lâm Sò sắp xếp cậu làm nhị biện, còn Đậu Thịnh làm tam biện. Nhị biện tam biện chủ yếu là "đánh trận mở đầu", lại đóng vai trò hỗ trợ nhau, nên chỉ cần Đậu Thịnh gánh nổi, Tạ Lan nói ít một chút cũng không sao.


Chủ đề tranh biện chung kết:


"Con người nên ly hương để lập nghiệp, hay quay về quê hương để phát triển?"


Tạ Lan chọn phía phản biện về quê.


Vài ngày trước khi thi đấu, ban ngày cậu cùng các thành viên chuẩn bị tài liệu, tối về nhà lại bận tập luyện cung.


Chiều hôm trước trận, cậu đang ngồi bên bàn ôn lại các luận điểm, thì thầy Mã đột nhiên thông báo kết quả vòng đấu loại.


Đây là vòng thi cấp tỉnh - không có giải, chỉ có điểm và thứ hạng. H tỉnh tổ chức để các trường lấy đó mà thi đua, cũng là để học sinh có mục tiêu.


Trời nóng hầm hập, Tạ Lan nhìn thấy kết quả mà choáng váng:


Cậu được 92/100, xếp thứ hai toàn thành phố, và thứ ba toàn tỉnh.


Vị trí thứ nhất là Đậu Thịnh, đạt 96 điểm, đồng điểm với một học sinh tên Cảnh Thụy đến từ D thị.


Tạ Lan ngơ ngác hỏi trong nhóm: "Có thể nào... mình đọc sai đề à?"


Cậu cau mày lẩm bẩm với Đậu Thịnh: "Sao tớ chỉ được 92 điểm nhỉ? Bài này đâu có khó tới vậy..."


Ba người bọn họ tách biệt hoàn toàn khỏi phần còn lại. Học sinh đứng thứ tư toàn tỉnh, một người từ D thị - chỉ đạt 84 điểm. Thứ năm là Đới Hữu, được 83.


Điểm chuẩn vượt qua vòng chỉ là 58, nên xem như ba người họ đã cầm chắc suất.


Xa Tử Minh lần này phát huy không tốt, chỉ vừa đủ 60, nghe Tạ Lan nói câu kia mà mặt tái mét.


Đậu Thịnh ngập ngừng: "Có khi... do hiểu nhầm đề chăng?"


Tạ Lan ngẩng lên: "Sai đề nào chứ?"


Lão Mã chen vào: "Có thể đấy. Bài thi lần này do trường mình chấm, mấy đề khó toàn do tổ Toán học phòng nghiên cứu ra."


Tạ Lan phóng như bay đến văn phòng phòng nghiên cứu khoa học giáo dục. Ở ngoài cửa, một thầy giáo trung học chuyên còn đang cau mày nói chuyện: "Tạ Lan đấy à? Không sai chỗ nào, cố tình lại trượt ở phần hình học phẳng. Trong top 20 toàn tỉnh có ai sai mấy câu cơ bản vậy? Mà đề hình học lần này lại do tôi ra. Kỳ trước nó cũng ngã ở phần tôi ra đề, không lẽ thằng nhỏ này cố tình nhằm vào tôi?"


Thầy Mã thở dài: "Không phải đâu, em nó thật sự... đọc không hiểu đề."


Tạ Lan đứng ngoài cửa: "...!"


Tạ Lan quay đầu lại, mặt cứng đờ: "Cái đề đó... không phải kêu chứng minh ở phía bên kia sao?"


"Là chứng minh ở cạnh bên, đúng rồi." Đậu Thịnh nói kiểu như không nỡ, "Nhưng đề yêu cầu chứng minh không phải đoạn PDEG, mà là PCGF."


Tạ Lan như bị sét đánh, ngẩn người: "Không thể nào?"


"Chính xác." Đậu Thịnh gật đầu cái rụp, "Đề ra kiểu đúng là hơi gây nhiễu thiệt. Vế sau toàn là các loại đại từ kiểu cái này, cái đó, cái kia, tớ lúc nhìn thấy là đã có cảm giác không lành rồi. Kết quả, quả nhiên luôn."


Tạ Lan: "..."


Rõ ràng cậu đã nghiêm túc đọc kỹ từng dòng một, từng đại từ đều phân tích tới lui không biết bao nhiêu lần. Dù lịch ôn tập hơi căng thật, nhưng lúc nộp bài cậu hoàn toàn tự tin cơ mà...


Phía sau, Đậu Thịnh giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Không sao đâu, chỉ là kỳ thi đấu loại thôi, không tính cho liên kết, không ảnh hưởng gì cả."


"Nhưng tớ vẫn tức á." Tạ Lan nhỏ giọng lầu bầu, "Tớ thật sự đã đọc kỹ đề lắm rồi."


Trong phòng học, thầy Mã thở dài thườn thượt, nói với mấy giáo viên bên cạnh: "Nó còn nói với tôi là 'Thầy ơi, em đọc hiểu đề rồi'... Giờ tôi thật sự không nỡ nói cho nó biết sự thật."


Thầy giáo trung niên ngồi lặng trên ghế sofa, tay ôm cái cốc giữ nhiệt, lẩm bẩm như bị mất hết niềm tin:
"Lỗi của tôi, lỗi của tôi cả. Là một giáo viên dạy Toán, tôi chỉ lo dạy mỗi Toán mà quên dạy nó thêm cả Ngữ văn... Đây là thất trách cực kỳ lớn!"


"Không được! Tôi phải đi tìm huấn luyện viên đội tuyển tỉnh, bảo họ kèm cặp thêm! Từ giờ trở đi, tất cả đề cho Tạ Lan làm đều phải gửi qua tay tôi trước, tôi nhất định phải bắt họ cố ý viết thêm ba trăm chữ nhiễu loạn vô đề cho tôi!!"


Tạ Lan: "?"


Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 73: Làm Thêm.
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...