Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 72: Tranh Đấu


Nhiệt độ hiển thị trên bảng điện tử ở hành lang: 34 độ.


Ống kính quay ngang tầm eo, gió lướt qua làm áo sơ mi trắng nhẹ nhàng lay động, thỉnh thoảng dính vào đường cong thắt lưng gầy của một cậu thiếu niên.


Số người trong livestream đang tăng chóng mặt --


- a a a tui tới rồi nóng chưa vậy??


- mới phát sóng thôi, đừng vội


- đây là Hạt Đậu đúng không?


- trời ơi áo sơ mi trắng đã lâu không gặp


- cho tui xem ai là đại soái ca comeback vậy chứ?


Đậu Thịnh khẽ búng ngón tay, lon Coca bật nắp cách một tiếng, kéo nhẹ rồi đưa điện thoại lên trước mặt.


Anh đưa lon đến gần ống kính, nhẹ nhàng cụng vào như kiểu chạm ly. Hơi nước bám mờ trên ống kính, bị cậu dùng tay lau đi.


"Cụng ly nào." Giọng Đậu Thịnh nhàn nhạt vang lên.


Trong khung hình, cậu ngửa đầu tu ừng ực hết lon Coca, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói lóa chiếu vào, khiến người ta có cảm giác như cậu đang... ngẩn người giữa ánh nắng.


- xuất quan xong là phải tu ngay một lon coca!


- niềm vui nhân đôi!


- góc nghiêng của Hạt Đậu làm tim tui rớt luôn á


- phát thanh viên sao nay lạnh nhạt vậy?


- đang chiêm nghiệm hồng trần? Hiểu ra lẽ đời?


- ổng luôn vậy á, chỉ có với Nhị Miêu mới... khà khà khà


Coca lạnh chảy xuống cổ họng, ngọt mát đến run cả người.


Đậu Thịnh nghiêng đầu nhìn lon nước trong tay, mắt sáng rực lên: "Ngon thật sự."


- 233333


- trẻ nghèo nhưng sống có gu


- khi nào ra video mới vậy trời?


- ngồi canh chờ video nè!


"Video gần xong rồi, còn thiếu đoạn ending thôi, tối nay là có. Mới thi xong, Tạ Lan còn chưa ra khỏi phòng thi. Cậu ấy chậm hơn tớ một chút, đợi cậu ấy rồi tớ up luôn."


Bình luận hiện trên màn hình ngày càng dày đặc, nhưng tầm mắt của Đậu Thịnh lại chẳng nhìn vào điện thoại mấy. Hình ảnh vẫn luôn giữ ở cửa phòng học gần đó, thỉnh thoảng anh mới liếc nhẹ một cái vào màn hình.


Trả lời comment cũng lười biếng:


"Muốn biết có chuyện gì thì tự đi xem tên mấy bài post gần đây trên Weibo của Tạ Lan đi."


"Đậu Bạo chính là rách tay áo thôi. Ừ, không rách quần đâu, thất vọng chưa?"


"Nửa đêm ăn thịt người, hơn hai mươi ngày rồi đấy."


"Kệ tớ ăn cái gì, miễn là không ăn tới đầu cậu là được."


"Hỏi cái gì đánh công? Không đi học à?"


"Xin lỗi, tại chưa được ăn no nên hơi cục súc."



Đại soái ca mặt lạnh đột nhiên thở dài, ngồi xổm xuống đất.


"Sao Tạ Lan vẫn chưa ra nữa vậy trời..."


- ổng cuống lên rồi kìa


- vọng thê Đậu


- ánh mắt ổng viết chữ "Tạ Lan" cả hai bên con ngươi luôn á


- đại Miêu đang đợi Nhị Miêu cùng ăn cơm~


- không chết đói được cũng là kỳ tích đó


Cuối cùng trong phòng học vang lên tiếng bàn ghế cọ xát, Đậu Thịnh thở phào.


"Hai ngày nay đói muốn phát điên luôn, cháo ở nhà ăn càng ăn càng đói. Sau đó đánh công giùm Tạ Lan, đổi được cái đùi gà chiên nổ."


Anh nói như không, liếc nhanh dòng đạn mạc đúng như dự đoán, full đội hình rồi.


"Hỏi gì mà đánh công không được trả lời? Hai mươi mấy ngày nay, tớ nhận được không biết bao nhiêu tình cảm của fan. Nói chung là tớ vui sướng đến mức mấy cậu không tưởng tượng nổi đâu."


Anh đứng dậy: "Tạ Lan sắp ra rồi, hẹn gặp lại khi có duyên nha."


- ???


- mới lên có 5 phút đó cha nội!


- đừng đi! Nói hết lời đã!!


- từ ngày có vợ... phát thanh viên cũng không cần fan nữa huhuhu


- từ ngày có vợ... phát thanh viên cũng không cần fan nữa huhuhu


- từ ngày có...


Màn hình livestream tối đen.


Phòng thi số hai cuối cùng cũng thả người, học sinh ùa ra như thác lũ.


Người ngồi phía sau cậu ném luôn cây bút ra bàn: "Đề lần này đúng là muốn mạng người. Câu cuối phần số học là cái thể loại gì thế không biết! Còn cái câu đếm ngược thứ ba, đệ quy bậc hai cái kiểu gì đấy!"


Vương Cẩu từ phía trên lớp đi xuống, thở dài não nề: "Ê, đừng có lôi tên tớ vào mắng ké, cảm ơn nhé."


Xa Tử Minh đặt tay lên vai Tạ Lan: "Lan nè, ổn không đấy?"


"Xong rồi, không thấy khó lắm." Tạ Lan gạt tay cậu ta ra, giọng buồn buồn, "Đặc biệt phần hình học phẳng, dễ ghê luôn. Có khi ra mấy câu dễ để cân bằng mấy câu khó phía trên hả?"


Xa Tử Minh sượng mặt: "Hả?"


Vương Cẩu như bị tát thẳng mặt: "Cậu có phải người không vậy!"


"Đừng có phá nát tâm lý của tụi tớ chứ!"


Tạ Lan thở dài, trông hơi cô đơn.


Vừa mới bước ra khỏi lớp, Đậu Thịnh đã chạy nhỏ lại gần hỏi với nụ cười: "Sao rồi?"


Bên phòng thi bên cạnh cũng tan, Đới Hữu với Vu Phi cũng đi tới. Tạ Lan vừa hòa vào dòng học sinh đang tràn ra ngoài, vừa nói nhỏ với Đậu Thịnh: "Ổn. Mà câu cuối hình học phẳng hỏi chứng minh cái tứ giác PDEG gì đó, lạ lắm. Câu này không giống kiểu câu thi đua mà tụi mình ôn đâu."


Đậu Thịnh nghe xong thì im lặng một lúc lâu.


Cuối cùng mới lắc đầu nói nhỏ: "Không rõ nữa, nộp rồi thì thôi, tùy duyên vậy."


"Ừm." Tạ Lan thở dài, "Cậu làm sao?"


"Cuối phần số học tớ cũng loạn não, câu hai bỏ, câu một làm xong mà không chắc đúng. Mấy phần trên thì đại khái, làm được tới đâu hay tới đó."



Cả nhóm ra khỏi khu thực nghiệm, Xa Tử Minh không nhịn được lên tiếng:
"Miễn sao lọt được vòng là được rồi, vui vẻ lên chứ! Ba tớ có vé triển lãm xe hơi, tụi cậu có muốn đi xem không?"


"Xe gì cơ? Cho tớ theo với, tớ muốn ngắm siêu xe!" Vương Cẩu mắt sáng rỡ.


Xa Tử Minh hạ giọng: "Không phải siêu xe gì đâu, nhưng có nhiều mẫu xe và các chị mẫu xinh lắm."


Vương Cẩu sáng mắt còn hơn: "Thế càng phải đi chứ còn gì!"


Vu Phi bận, còn lại vài đứa gật gù chuẩn bị theo. Nhưng Đậu Thịnh lại lắc đầu từ chối: "Tớ bận giúp Tạ Lan chuẩn bị phỏng vấn Thiếu niên trên dây cung."


"Giúp kiểu gì? Mấy chị mẫu ở gian trưng bày đẹp cực ấy! Bikini luôn đấy! Cậu không mê gái hả?" Xa Tử Minh than trời.


Nắng xuyên qua vòm lá chiếu xuống làm Tạ Lan chói mắt, cậu nghiêng đầu nhìn về phía sau. Không biết có nhìn nhầm không, mà cảm giác Đới Hữu và Vương Cẩu đang nói chuyện thì tự dưng im bặt.


"Không mê." Đậu Thịnh ngáp một cái, "Hiện tại tớ chỉ mê Tạ Lan và món lẩu thôi."


"Chuẩn câu nói thật lòng." Vương Cẩu gật đầu nghiêm túc.


Đới Hữu cũng gật đầu theo: "Chính xác."


Xa Tử Minh trợn mắt ngửa đầu: "Mẹ nó, ngày nào cậu cũng dính lấy Tạ Lan. Tạ Lan sớm muộn gì cũng thấy phiền cậu cho coi."


Không đâu.


Tạ Lan liếc sang Đậu Thịnh, trong lòng thầm nghĩ thật ra, tớ thấy đáng yêu mà.


---


Quán lẩu nằm ở cửa đông Anh Trung, phải băng qua một cây cầu trời dài mới tới. Là quán lẩu kiểu Trùng Khánh.


Tạ Lan không ăn cay được, gọi nồi lẩu hai ngăn, một bên cà chua, một bên mỡ bò. Nước lẩu sôi ùng ục, điều hòa bên trên mở hết công suất nhưng vẫn nóng bức.


Bốn chiếc ghế dài quanh bàn, ai nấy đều giữ khoảng cách để giảm thiểu "nhiệt lượng cơ thể không cần thiết".


Đậu Thịnh chuẩn bị quay ending cho video mới, dựng hẳn hai chiếc camera xịn sò: một đặt trên bàn, một đặt nghiêng bên cạnh để quay góc nghiêng thần thánh của cậu.


"Cậu ngồi sát tớ chút." Anh vỗ chỗ trống bên cạnh, "Phải vô khung chứ, ít nhất nửa người."


Tạ Lan đang mải xem hướng dẫn pha nước chấm Đái Hữu gửi, nghe vậy liền dịch sang sát bên.


Xa Tử Minh quạt phành phạch tờ rơi quảng cáo, vừa quạt vừa nhăn mặt:
"Hai cậu ngồi gần nhau vậy không nóng à?"


"Hả?" Tạ Lan giật mình, đũa khuấy gia vị cũng khựng lại.


"Quay video mà." Đậu Thịnh trả lời thản nhiên.


"Quay thì quay, dịch camera ra tí không được à? Khó thế?" Xa Tử Minh càu nhàu, rồi tiện tay kéo camera ra sau một chút, "Giờ Tạ Lan có thể né qua bên rồi đó. Trời ạ, nhìn hai cậu mà thấy nóng theo luôn ấy."


Tạ Lan không động đậy. Đậu Thịnh ngẩng lên, nhìn chằm chằm Xa Tử Minh.


Xa Tử Minh rùng mình:
"Gì đấy, sao ánh mắt cậu giống kiểu muốn... giết người vậy?"


"Thật ra ăn lẩu là phải càng nóng càng phê." Vương Cẩu nuốt nước bọt, đột nhiên nói nhỏ, "Chỗ tớ hồi nhỏ ăn lẩu là đốt bếp dưới giường, cả đám chen chúc nhau ngồi sát rạt, mồ hôi vã như tắm, trong nóng ngoài nóng, trong ngoài đều cháy, ừm... cảm giác đỉnh lắm."


Xa Tử Minh há hốc mồm: "Gì cơ, còn kiểu đó nữa á?"


"Thử không?" Vương Cẩu nghiêng mông, từ từ dịch sang gần Xa Tử Minh.


"Tê... Cái trò này nghiêm túc đấy hả..." Xa Tử Minh do dự vài giây, rồi dứt khoát ngồi dính sát lại.


"Ngọa tào! Nóng mà sướng!"


Tạ Lan: "..."


Tạ Lan vẫn ngồi yên trước bàn, gõ nhẹ nắp bút.


Đậu Thịnh thản nhiên mang camera thu dọn xong, trở về chỗ ngồi: "Tớ cũng thấy ăn lẩu phải nóng nóng mới đã."



Tạ Lan gắp một con tôm từ nồi cà chua, tiện tay lướt lướt bảng tin trong nhóm lớp.


Lão Mã bỗng gửi tin riêng:


"Thi cử thế nào? Cái đề hình học phẳng đấy hơi lắt léo, thầy nhìn thấy mà lo cho em luôn."


Tạ Lan cầm đũa, tay kia gõ lên màn hình:


"Ừm có hơi rối thật, nhưng em đọc hiểu rồi."


Nghĩ nghĩ lại thêm một câu:


"Đọc hiểu xong thì thấy đơn giản dã man."


Lão Mã phản hồi cực nhanh, gửi ngay một icon : "Giỏi quá!"


Tạ Lan tiếp tục tranh thủ trả lời mấy tin nhắn bị bỏ lơ mấy hôm, mấy cái PR hợp tác, phía nền tảng báo vận hành chính thức, mấy anh chị bên đoàn phim "Trên dây cung thiếu niên" cũng gửi lời nhắn...


"Ăn trước đi đã." Đậu Thịnh nói nhỏ, gắp cho cậu ít rau không dính ớt bỏ vào đĩa.


Tạ Lan gật đầu: "Cậu cũng ăn đi."


"Còn phải cậu nói sao?" Đậu Thịnh bật cười, rồi một đũa cuộn cả đống thịt, nhai hai miếng đã nuốt.


Anh liên tục cuốn ba, bốn đũa đầy thịt bò mỡ, phần thịt ngấm đầy nước lẩu nóng hổi và sốt chấm, hít hà một hơi, rồi nốc một ngụm bia lạnh.


"Ngon muốn xỉu ấy chứ." Đậu Thịnh mặt đầy thỏa mãn, cảm xúc không che giấu nổi: "Đậu Đậu thiên đường!!"


Camera đèn báo hiệu nhấp nháy, bắt trọn cảnh thiếu niên ăn uống như hùm như sói. Hai má phồng phềnh, cằm chuyển động liên hồi, tay cầm đũa và miệng ăn cùng lúc, cực kỳ sinh động.


Hôm nay Đậu Thịnh phá giới thật sự, một mình ăn hết bốn khay thịt, chưa kể mấy món khác. Bia uống ba chai, còn nốc thêm hai ly cocktail đặc chế, ăn tới mức mặt quay livestream không thấy mặt người luôn.


Rượu lẫn lộn dễ say, má hắn bắt đầu ửng hồng, con ngươi đen thẫm như phủ một lớp nước, càng nhìn càng sâu.


Tạ Lan ăn no, mệt rã rời, tay trái chống ghế, tay phải vẫn cầm điện thoại lướt lướt tin nhắn.


Một lúc sau, tay phải cậu đột nhiên khựng lại, ngừng gõ, rồi xóa hết dòng chữ vừa gõ xong, chỉ gửi một câu cụt lủn: "Lại nói."


Sau đó cũng đặt điện thoại xuống luôn.


Tạ Lan chống cả hai tay lên bàn, mặt lơ đãng như người vừa ăn xong đang nghỉ ngơi, nhưng mặt đỏ lên thấy rõ.


Dưới gầm bàn, Đậu Thịnh nắm chặt tay trái cậu, lòng bàn tay nóng rực, từng ngón từng ngón x** n*n rồi thả ra. Mát-xa xong một lượt, tay anh lại trượt xuống chân Tạ Lan, ngón tay nghịch ngợm mò vào trong, như đang chơi piano.


Tạ Lan giật bắn người, hắng giọng, tay phải vội chụp lấy điện thoại, mở khóa. Mật khẩu nhập sai hai lần mới đúng, tay run nên ấn nhầm một nút.


Vài giây sau, Đậu Thịnh ngửa cổ lười biếng xoay cổ hai vòng, rút điện thoại ra.


sau giờ ngọ cây nho băng: Nhiều người đó.


nhân gian tham nguội lạnh đậu: Tớ uống hơi nhiều thôi, không có gì đâu. Chỉ là nhớ cậu, ngay cả khi đang ngồi cạnh cũng cảm thấy chưa đủ.


sau giờ ngọ cây nho băng: Vậy thì đừng chạm chân tớ, phiền thật đấy.


nhân gian tham nguội lạnh đậu: Ừ. Nếu thật sự phiền... không phải tớ bị bạn trai cậu đánh à?


nhân gian tham nguội lạnh đậu: Dắt tay này, đi vào trong phòng vệ sinh đi.


Tạ Lan nhìn mà muốn gọi thẳng 113 xin cứu trợ. Tim loạn nhịp, rối bời. Vừa nghiêng đầu định nháy mắt cảnh cáo Đậu Thịnh, thì tầm mắt lại vô tình chạm vào gương phía sau hắn.


-- Cổ áo sơ mi của cậu không biết từ lúc nào bung mất nút, chắc do Đậu Thịnh làm lúc nãy. Cổ áo hé ra, lộ rõ xương quai xanh trắng trẻo, trên đó còn một dấu vết hồng nhạt.


Là vết ai đó để lại từ tối qua, rõ ràng là dấu cắn.


"Ạch --!"


Xa Tử Minh há hốc mồm cảm thán, kéo tay Tạ Lan: "Có muỗi hả? Chỗ này bị cắn rồi kìa."



Đậu Thịnh lập tức dùng tay còn lại nắm chặt mép bàn, giả vờ chăm chú kiểm tra camera quay video, làm như chẳng nghe thấy gì cả.


Tạ Lan chỉ có thể cứng họng giả bộ bình thản:
"Thật hả? Tớ không để ý luôn."


Bên cạnh, Đới Hữu mới uống hai chai bia đã có vẻ ngà ngà cố gắng gật đầu phụ họa: "Quả thật có muỗi, hai hôm nay tớ cũng bị đốt mấy phát."


"Tớ cũng vậy!" Vương Cẩu ngơ ngác gật đầu, rồi đột nhiên đánh hơi, sống mũi giật giật: "Úi má nó! Ghê thật sự!"


Xa Tử Minh sửng sốt: "Muỗi thì có gì mà sợ thế?"


"Tớ mẹ nó làm sao biết được?!" Vương Cẩu vừa nói vừa phát run, nước mắt không rơi mà mặt mũi tái mét, nhào qua ôm chặt Đới Hữu.


"Mấy con muỗi ở thành phố lớn này đáng sợ thật đấy, đốt một phát nổi cục to bằng nắm tay, mồm còn cong cong nữa!"


Xa Tử Minh đứng hình, một lúc lâu sau vội vỗ vai an ủi: "Thôi nào, không sao đâu. Thành phố lớn mà, cái gì cũng có, rồi sẽ quen thôi."


Nói nghe có vẻ tử tế, nhưng Vương Cẩu vẫn run dữ dội, ôm chặt lấy Đái Hữu đang say không biết trời đất gì.


Buổi ăn lẩu này đúng nghĩa tan nát cả hội. Lúc tàn tiệc, Tạ Lan có cảm giác mọi người đều không bình thường lắm...


Nhưng cậu cũng chẳng kịp nghĩ nhiều. Cậu với Đậu Thịnh đều ngà ngà say, cố lết về nhà rồi lăn ra ngủ luôn.


Đến lúc mở mắt, phòng tối om, ngoài cửa sổ cũng đen ngòm. Đồng hồ hiện 11:30 đêm.


Tạ Lan khô cổ đến nứt họng, cầm ly bước ra ngoài tìm nước uống, tiện tay mở tin nhắn.


WeChat có một tin nhắn từ Đậu Thịnh, gửi từ hai tiếng trước:


"Không chịu nổi nữa, ngủ trước đây. Ngủ ngon."


Tạ Lan đọc mà đoán luôn: video chắc cũng up xong rồi.
Mở B Trạm quét một cái, quả nhiên -- đang nằm chễm chệ đầu trang.


Video dài hơn 40 phút, cỡ mini điện ảnh luôn.


Bìa video đặc tả nửa khuôn mặt Đậu Thịnh, khung hình đối xứng:
Bên trái là cậu bạn mặc chiếc áo T-shirt cũ có lỗ, tóc hơi xơ rối rũ xuống sát tai, khóe miệng không cảm xúc, ánh mắt lặng như nước, mang theo chút lãnh đạm. Bên phải là một người quen mặc sơ mi trắng, ánh mắt lạnh mà sáng, khóe miệng hơi nhếch, như sắp cười mà không.


- "25 ngày sống nghèo hết cỡ, rốt cuộc đã trải qua những gì? Tớ đã thực hiện một thử thách sinh tồn thành thị 6 tệ/ngày."


Tác giả có lời muốn nói


Nửa đêm đói quá gõ bàn phím mà tỉnh dậy, đang lơ mơ buồn ngủ mò vào bếp, mở tủ lạnh.


Dừng lại.


Tự nhủ: "Mơ đi cưng."


Lẩm bẩm xong lại mở ra cái nữa.


Ủa?


Tác giả gõ bàn phím xong mà tủ lạnh trống rỗng là sao?


Cạch. Trong góc tủ lạnh đột nhiên phát ra tiếng "cạch" nhỏ.


Một quả Đậu Đản lăn từ đống đồ ăn như núi trong tủ lạnh ra.


Nó nhảy lăn một vòng, hớn hở lăn tới chân bàn.


Giọng nó sâu xa: "Một khi đã có tiền, chết cũng mãn nguyện."


Cô nghẹn họng: "Mà hình như cậu đang ăn đồ của tớ..."


"Thôi kệ mấy tiểu tiết đó đi!" Một giọng quen thuộc vọng ra từ đống đồ ăn.


Cô trợn mắt: "Ai đó? Ai đang trong đó hả?"


Một lát sau, lại thêm một quả Đản khác bay ra, từ khe hẹp chui ra hít một hơi đầy kịch tính.


Nó thở gấp: "Đậu Đản ăn nhanh như tên lửa, suýt nữa làm tớ nghẹn trứng luôn rồi."


Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 72: Tranh Đấu
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...