Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Chương 74: Thi Biện Luận
Tạ Lan sợ bị lão Mã yêu thương "quá mức" rồi ăn tươi nuốt sống tại chỗ, xoắn xuýt vài vòng mới ngoan ngoãn quay người rời đi.
Vừa mới ra khỏi toà nhà, điện thoại đã rung lên, là lão Mã gọi đến.
"Không phải em phải đi kiểm tra mấy câu sai à?"
Tạ Lan "à" một tiếng, "Em so lại với Đậu Thịnh rồi, biết mình sai chỗ nào rồi."
Không muốn bị lôi xuống "đấu tố" một buổi chiều chỉ để phân tích lỗi sai.
Lão Mã thở dài, "Em cũng đừng có buồn bực, đề lần này khó thật, cả phần xác suất và đệ quy đều là hàng khủng. Toàn tỉnh chỉ có mình em không làm sai, nói thật là bọn họ đều là bại tướng dưới tay em thôi."
Đậu Thịnh ở bên cạnh lười biếng chen vào: "Điện thoại mở loa ngoài đấy, 'bại tướng dưới tay' đang ngồi cạnh nghe hết đây."
Lão Mã nghẹn họng một chút rồi bảo: "Thôi đủ rồi, đừng thêm rắc rối nữa. Nhưng mà lần này Hạt Đậu làm cũng không tệ, đáng tuyên dương. Tuy chưa giải được câu hai phần xác suất, nhưng thầy đã tổng hợp lại các dạng liên quan rồi, thầy gửi cho em."
Đậu Thịnh vẫn giữ nguyên thái độ lười nhác, "Vậy thì cảm ơn thầy."
Tạ Lan còn nói với lão Mã vài câu nữa rồi mới gác máy.
Đậu Thịnh ngáp cái rõ to, "Ông ấy nói gì?"
"Một cách rất uyển chuyển báo cho tớ biết, sắp bắt tớ luyện kỹ năng đọc hiểu rồi." Tạ Lan đổ gục xuống bàn, thở dài, "Sao lại có người ra đề không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy chứ..."
Buổi trưa giữa mùa hè, dù có ngồi trong phòng bật điều hòa cũng vẫn thấy ngột ngạt mơ hồ. Tạ Lan về nhà tiếp tục xem tài liệu biện luận, từ điển chất đầy bàn, cốc cà phê bên cạnh ch** n**c thành một vũng. Cuối cùng cậu đành gục đầu xuống bàn ngủ luôn.
Và rồi mơ một giấc mơ thật dài.
Trong mơ là hồi còn bé, Tiêu Lãng Tịnh dắt tay cậu đi lên bậc thềm ngoài con ngõ nhỏ cạnh sông, đầu đội mũ rơm, từng bước từng bước leo lên.
Tạ Lan ba tuổi đã được đưa ra nước ngoài, vốn không có ký ức gì về cảnh đó. Cậu thấy lạ đã lâu, mãi cho đến khi cậu bé trong mơ quay đầu lại thì mới giật mình nhận ra có lẽ người đó không phải mình.
Thằng bé trong mơ nhấc vành mũ lên, gương mặt tròn tròn còn hơi phúng phính nhưng đã có thể mường tượng được vẻ lạnh lùng sau này. Nó đảo mắt một cái, rồi ngáp.
Người phụ nữ cũng quay đầu lại, giúp cậu bé tháo mũ rơm xuống. Hai người tiếp tục đi lên bậc thềm.
Thì ra người phụ nữ đó không phải Tiêu Lãng Tịnh, mà là Triệu Văn Anh.
...
"Không phải con bảo nó đang học bài à?"
"Ừm... lúc nãy còn học mà."
"Lúc nãy là lúc nào?"
"Chắc ba, bốn tiếng trước? Haiz, mẹ quản chuyện của người ta làm gì chứ?"
"Mẹ muốn gọi nó dậy, ngủ sâu vậy rồi tối tính sao?"
"...Ờ thì... cũng đúng."
Tạ Lan nhúc nhích ngón tay đè lên sách vở, vật vã tỉnh dậy, cảm giác như hồn vía vừa nhập lại vào thân thể. Tê rần.
Ngoài cửa sổ ánh nắng gay gắt giờ đã trở nên dịu đi. Cậu giơ tay mò lấy điện thoại, 17:12.
"Lan Lan." Triệu Văn Anh đi tới, đặt xuống một đĩa dưa gang lạnh mát, "Muộn vậy rồi thì đừng uống cà phê nữa, ăn chút trái cây tỉnh táo lại nè."
Tạ Lan ngơ ngác một lúc mới hoàn hồn, vui vẻ nói: "Dì Triệu về rồi ạ?"
"Ừ, xem như về nhà nghỉ ngơi chút." Triệu Văn Anh cười cười, "Lại đây coi, dì mua cho con nhiều quà lắm."
Chắc dì vừa mới về không lâu, son môi còn chưa kịp tẩy trang, trên người vẫn còn mùi nước hoa thơm nhẹ.
Dì xách theo mấy túi to túi nhỏ vào nhà. Đậu Thịnh cũng theo sau, ngồi phịch luôn lên giường Tạ Lan, tựa người vào thành giường: "Nào nào, để tớ coi nữ sĩ Triệu Văn Anh mua gì cho con trai ruột Tạ Lan, tiểu bằng hữu thân yêu của dì nào."
Triệu Văn Anh nhíu mày kéo anh dậy: "Ê! Đừng có ngồi giường người ta chứ."
Tạ Lan vội vàng nói: "Không sao đâu dì, con không để ý mấy chuyện đó."
Không chỉ ngồi giường thôi đâu.
Nghĩ đến những lúc Triệu Văn Anh không ở nhà, hai đứa coi trời bằng vung, Tạ Lan chột dạ thấy rõ.
Triệu Văn Anh đi công tác lần nào cũng mua quà. Ban đầu Tạ Lan còn từ chối, sau rồi thành quen.
Từ sau khi Tạ Cảnh Minh không chu cấp sinh hoạt phí nữa, tháng nào Tạ Lan cũng chuyển khoản cho dì Triệu tiền ăn ở, tiền thuê nhà, tiền điện nước... tính ra mỗi tháng cả vạn tệ. Triệu Văn Anh chưa bao giờ từ chối, nhận bao nhiêu cũng gật đầu lấy, sau đó lại mua cả đống quà kín đáo tặng lại cậu.
"Áo thun với quần thể thao, hai đứa gần đây học quân sự ở trường có thể mặc. À, hạt đậu bảo muốn mua đồ công sở đúng không? Dì mua cho con sơ mi, quần tây, giày da, còn vest thì không mua, trẻ con không cần mặc nguyên bộ." Triệu Văn Anh lôi từng món ra, bất ngờ quay đầu nhìn sang Đậu Thịnh, giọng lạnh đi một chút: "Con cũng có phần, kiểu dáng giống nhau cả thôi, đừng bảo mẹ thiên vị."
Đậu Thịnh không khách sáo.
Cầm đống quần áo lên, cười tủm tỉm nói: "Không khác biệt lắm đâu ha, tụi mình bây giờ là couple nhỏ của Bilibili mà~"
Giọng anh nhẹ nhàng, vừa nói vừa lật nhãn mác, chẳng buồn liếc nhìn Triệu Văn Anh lấy một cái.
Tạ Lan lại thấy tim căng lên lần nữa.
Triệu Văn Anh bật cười, vừa cười vừa mắng: "Con đúng là nói năng bừa bãi, lại còn lắm chuyện trong video, xem Lan Lan có phát cáu với con không!"
"Nhưng cậu ấy thích con mà." Đậu Thịnh cười toe, liếc Tạ Lan rồi nhướng mày, "Phải không?"
"Ừm." Tạ Lan cụp mắt xuống, giọng rất khẽ, "Thích."
Cậu vừa nói ra câu đó, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng còn chưa kịp xấu hổ bao lâu thì bị Triệu Văn Anh xoa đầu một cách rất chi là "thô bạo".
"Thật ngoan chết đi được!" Triệu Văn Anh tức tối nói, "Lãng Tịnh sao có thể sinh ra được một đứa như con! Cô ấy sao lại sinh ra được kiểu đáng yêu thế này cơ chứ?!"
Đậu Thịnh ngáp dài một cái, lười biếng chen vào: "Dễ thôi mà, sau này Tạ Lan cũng thành con trai mẹ nữa là được."
Triệu Văn Anh vỗ tay:
"Thế thì quá tốt! Cầu còn không được ấy chứ. Hồi cấp Ba đúng là đã bảo sau này muốn làm mẹ nuôi mà."
Tạ Lan chỉ biết nhìn ra chỗ khác, khẽ gật đầu.
Lần này công tác khá lâu, quà đem về cũng không ít. Triệu Văn Anh còn đưa cho cậu một chiếc tai nghe mới, chất âm trong trẻo, âm lượng ổn định, ngoại hình lại rất bắt mắt. Cậu nhận ra ngay, cùng dòng với chiếc cũ, chỉ khác đời, khoảng ba bốn phiên bản sau. Chiếc tai nghe trước kia là Tiêu Lãng Tịnh mua cho, mà lần đi vội quá nên để lại trong nhà ở London.
Lúc đầu Tạ Lan muốn từ chối, nhưng Triệu Văn Anh đã đè đầu nhét thẳng vào tay.
Chờ Triệu Văn Anh ôm cả đống hộp gói ra ngoài khoe chiến tích, Đậu Thịnh mới ngồi phịch xuống, thở dài: "Phân biệt đối xử rõ ràng, trước đây mẹ toàn đuổi tớ sang chỗ khác mà giờ còn thèm nhận tớ làm con."
Tạ Lan móc tai nghe treo lên cổ, hai dây tai rủ xuống trước ngực, thử đeo một bên rồi bỗng sững người.
Chiếc tai nghe này... giống hệt đời nâng cấp của cái cậu từng có. Mà cái cũ là của Tiêu Lãng Tịnh mua, còn cái này... là Triệu Văn Anh. Rõ ràng tính cách hai người khác xa, nhưng không hiểu sao, Triệu Văn Anh luôn có cách làm cậu thấy ấm áp, thân thuộc một cách khó tin.
Đậu Thịnh chống tay đứng dậy, đẩy cửa, khẽ hỏi: "Này... cậu thấy mẹ tớ thái độ thế nào?"
Tạ Lan ngập ngừng:
"Khó nói lắm."
Rõ ràng đã xem video trên Bilibili rồi, nhưng vẫn có thể đùa giỡn tự nhiên thế kia, chứng tỏ bà ấy không hề nghĩ theo hướng... "đó".
Đậu Thịnh ừm một tiếng:
"Không sao, từ từ thôi. Cứ từ tốn thăm dò, kiểu nước ấm luộc ếch."
Tạ Lan gật đầu, nhưng nghĩ ngợi gì đó rồi lập tức cau mày: "Nhưng sao cậu lại ví dì Triệu là con ếch hả?"
"Chỉ là ví dụ thôi mà, cuống gì chứ." Đậu Thịnh tặc lưỡi, "Giờ tớ đúng là có nguy cơ bị mất chỗ đứng trong nhà này thật rồi."
---
Sau bữa tối, nhóm lớp bỗng bùng nổ với mớ tin nhắn chưa đọc, thành tích cuối kỳ đã có!
Tạ Lan vẫn vững vàng giữ hạng thấp nhất lớp, không hề dao động. Trong khi đó, Trần Khả lại tiến thẳng vào top 100 cả năm, được các thầy cô trong tổ khoa học điểm danh tuyên dương.
Tổng điểm: 648. Bài thi lần này làm như chơi, Lý tổng chỉ mất 22 điểm, tiếng Anh trừ 12, toán thì không biết vì lý do gì mà bị trừ đúng 1 điểm, nói chung là không ảnh hưởng nhiều.
Chỉ có Văn là tụt dốc được đúng 83 điểm, gần như chạm đáy luôn rồi.
Hồ Tú Kiệt còn gửi kèm bảng dữ liệu năm ngoái của kỳ thi đại học. Dựa vào đó, Tạ Lan thậm chí cao hơn mức điểm của khối Khoa học Tự nhiên tận một bậc. Lựa chọn trường thì thoải mái vô biên, còn cái "giấy báo màu tím" thì khỏi nghĩ luôn.
Bạn bè trong lớp và các thầy cô đều gửi lời chúc mừng rần rần. Lão Tần cũng góp một câu:
"Tạ Lan tương lai chắc chắn là đột phá ở môn Văn, chúng ta cùng cố gắng nào!"
Lão Mã lập tức phản hồi:
"Đừng vội, còn có tổ chuyên môn bên hộ tống kèm theo. Tôi sẽ hỗ trợ ngữ văn song song!"
Lão Tần gửi ngay một sticker: Ôm quyền.jpg
Tạ Lan gửi lại một lời cảm ơn to tổ bố.
Triệu Văn Anh đang ở nhà, nên cậu với Đậu Thịnh chẳng làm được gì, chỉ có thể cách một bức tường mà dùng biểu cảm để "choảng nhau". Tạ Lan buồn chán đến mức lướt vài nghìn tin nhắn trong nhóm, cuối cùng cũng tới giờ đi ngủ.
Nằm trên giường, cậu không kìm được lại mở bảng điểm ra xem lần nữa.
Thi được từng ấy điểm thì cậu đã hài lòng lắm rồi. Lão Mã còn đặc biệt dặn phải giữ tinh thần thoải mái, ưu tiên xét tuyển liên kết, nếu không được thì chờ đợt tự tuyển sinh năm sau cũng không muộn. Anh Trung mỗi năm đều có một hai học sinh xin được chính sách tuyển thẳng kiểu đó.
Triệu Văn Anh còn gửi cậu một cái bao lì xì dày cộp để chúc mừng, bắt cậu nhất định phải nhận.
Cảm giác giống như tất cả mọi người đều đang háo hức chờ đợi thay cho cậu, chẳng ai tạo áp lực, chỉ liều mạng động viên.
Tạ Lan lưỡng lự một lúc, vẫn quyết định gửi kết quả học tập do Hồ Tú Kiệt gửi cùng đính kèm mấy cái phân tích điểm số, rồi tiện tay gửi luôn cho Tạ Cảnh Minh.
Đã lâu rồi cậu không đăng nhập Messenger, trong đó toàn là mấy tin nhắn của Tạ Cảnh Minh gửi từ đợt trước đến giờ. Từ sau lần cãi nhau, ông ta không còn tỏ vẻ nhiệt tình giả tạo nữa, chỉ dùng mấy câu rất bình thường để thể hiện vai trò làm cha.
Tạ Lan lướt nhanh mấy tin nhắn hỏi han đó bằng đầu ngón tay.
Tin cuối cùng được gửi từ một tuần trước chính là cái ngày mà khắc vào tận xương cậu, ngày đội tuyển quốc gia bên Anh công bố danh sách chính thức.
Ngày trước cậu cứ nghĩ đấy là một cột mốc quan trọng, mà giờ gần như chẳng nhớ rõ hôm đó đã làm gì. Có thể chỉ là một ngày bình thường lo giữ mạng cho bạn trai đang dở sống dở chết vì đói.
Tạ Cảnh Minh không hề nhắc gì đến cuộc thi, chỉ điềm tĩnh gửi một tin nhắn:
"Ba và Elizabeth đã chính thức quyết định sống cùng nhau. Không mong con tha thứ, chỉ hi vọng con có thể tôn trọng. Trước đó ba có nói về chương trình 2+2 ở Anh, con không muốn thì thôi. Ba tìm hiểu rồi, ở trong nước cũng có loại hình này, cả 2+2 lẫn 3+1 đều có. Ba chỉ mong con cân nhắc. Một người cha muốn được sống gần con trai mình, cũng đâu có gì quá đáng."
Tạ Lan đọc đi đọc lại nhiều lần, trong lòng không biết là cảm xúc gì. Một lúc lâu sau cậu mới gõ phím trả lời: "Con sau này muốn học Toán với Đậu Thịnh, nếu cậu ấy muốn trao đổi thì con mới cân nhắc. Mà cũng chỉ là trao đổi thôi, con vẫn muốn ở lại trong nước."
Rồi cậu cũng gửi luôn kết quả học tập và bảng điểm kèm theo:
Cậu đủ sức thi vào trường của mẹ, không cần lo đâu. Giờ tự nuôi được bản thân rồi, còn thừa sức nữa.
À không, sai rồi... là dư sức.
Chờ mấy phút mà chẳng thấy hồi âm.
Tạ Lan đặt điện thoại xuống, xoay người nhưng không sao ngủ được. Một lúc sau, cậu lại đâm đầu mở Instagram của Tạ Cảnh Minh.
Rất nhiều ảnh mới mà cậu chưa từng thấy.
Có ảnh Tạ Cảnh Minh với Elizabeth cùng nướng đồ ăn, dắt chó đi khám bệnh, ngồi uống cà phê gần gallery mỹ thuật ở London. Có cả ảnh Elizabeth làm bánh ty khang ở nhà, loại bánh cậu thích nhất, có hạt hồ trăn. Đoán chừng là do Tạ Cảnh Minh bảo cô ấy làm, theo thói quen cũ.
Nhìn sơ thì có vẻ hai người đang sống chung trong một căn hộ ở trung tâm thành phố. Một tuần trước, Tạ Cảnh Minh về nhà cũ hút bụi, tiện tay mở ra album ảnh hồi bé của Tạ Lan, toàn là mấy ảnh chụp khi cậu thi violin, có một bức ảnh cả nhà chụp chung lúc lên sân khấu nhận giải.
Mũi Tạ Lan đột nhiên cay xè.
Cậu mở lại Messenger.
"Thôi, con quyết định học ngành Toán. Không cần ra nước ngoài trao đổi gì nhiều. Nếu ba có về Trung Quốc chơi thì liên hệ, con vẫn tiếp."
Tin nhắn gửi đi, nằm lặng trong ô chat.
Tạ Lan tự thấy lòng mình rất bình tĩnh. Nhưng... mãi vẫn không ngủ được.
Lúc mới về nước, cậu đâu nghĩ rằng "chia tay mãi mãi" lại gần đến vậy. Khi quyết định rời đi, cậu chỉ nghĩ là thoát khỏi quá khứ, không ngờ sau lưng lại mọc ra một cái hố sâu lặng lẽ, cắt đứt tất cả liên hệ.
Tạ Cảnh Minh có thể không bằng Tiêu Lãng Tịnh, nhưng là một người cha, ông ấy làm đúng bổn phận.
Cậu không có tư cách để trách móc nhiều, nhưng... thất vọng thì không tránh khỏi. Càng muốn buông bỏ, cảm giác thất vọng lại càng đậm, đậm đến mức quấn lấy toàn thân, không cách nào thoát ra.
Tạ Lan đeo chiếc tai nghe do Triệu Văn Anh tặng, xem lại video cũ của Đậu Thịnh suốt cả đêm. Mãi tới hừng đông mới mơ màng ngủ thiếp đi, trong tai vẫn văng vẳng giọng của Đậu Thịnh.
---
Sáng hôm sau.
Ngồi trong giảng đường chờ trận tranh biện, tâm trạng u ám tối qua đã tan đi phần nào. Trong đầu cậu vẫn còn lởn vởn mấy câu đậu nói đậu ngữ.
Tạ Lan không tham gia vòng loại, nên không ngờ hôm nay lại có nhiều người đến xem thế. Từ Ban giám khảo, Hội học sinh đến các CLB, thậm chí cả đám học sinh hóng drama... gần cả trăm người ngồi lấp nửa hội trường lớn nhất trường Anh Trung.
Người đại diện của hai bên cùng MC trao đổi về quy trình. Bên cậu là Đậu Thịnh ra mặt.
Anh ăn mặc rất nghiêm túc, phong cách lạnh nhạt nhưng không hề xa cách. Áo sơ mi trắng vai áo sắc nét, vạt áo sơ vin chỉnh tề vào quần tây xanh đậm, dáng quần suông buông vừa đủ, càng làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp.
Giày da sáng bóng không dính hạt bụi nào. Khi trở lại ngồi cạnh Tạ Lan, ống quần của cậu ta hơi nhấc lên một chút, lộ ra mắt cá chân bên trong đôi tất lụa đen cao cấp.
Rõ ràng từ cử chỉ đến dáng vẻ đều là thiếu niên, nhưng trong đó lại ẩn hiện một sức hút rất kỳ lạ.
Điện thoại Tạ Lan đột nhiên rung điên cuồng.
Xa Tử Minh vừa đăng tấm ảnh chụp lén lúc nãy lên group lớp. Trong ảnh, Đậu Thịnh đứng bên cạnh Tạ Lan, một tay nhét vào túi quần, chính trang tôn dáng, gương mặt càng thêm lạnh lùng. Còn Tạ Lan thì vẫn điềm đạm như mọi khi. Hai người mặc đồ tương tự nhau, một đứng một ngồi, đều đang cúi đầu xem tài liệu tranh biện.
Tin nhắn ngay lập tức nổ tung:
Cherry: "Tôi nguyện gọi hai người là anh em sinh đôi!"
Đổng Thủy Tinh: "...Lẹt lẹt cảm tạ."
Lưu Nhất Tuyền: Song sinh hả? Cậu liên tưởng tới cái này thiệt á?
Cá Trích: Mẹ nó chứ, cuối cùng thì cái hội trường đó ở đâu?
Cherry: Ngay bên cạnh hội trường á, mau lên, sắp bắt đầu rồi!
Mao Lãnh Tuyết: Cho hỏi ké một câu, hai cậu thật sự đi chung với nhau à?
Đới Hữu: Tớ đồng ý, chúc hai cậu đầu bạc răng long.
Vương Cẩu: Tớ đồng ý, chúc trăm năm hạnh phúc.
Vincent: Cho tớ xen một câu, tấm ảnh này đã lan truyền đi khắp văn lý hơn hai mươi lớp...
Đổng Thủy Tinh: Má ơi dọa người! Bạn bè tớ trong vòng bạn bè đều thấy cả rồi, lớp mình có nội gián!
Cherry: Là ai! Ai ăn cắp hình của tớ!!
Tạ Lan dùng cùi chỏ đụng nhẹ vào Đậu Thịnh, không nói không rằng, đưa điện thoại qua.
Đậu Thịnh cúi đầu liếc một cái, bật cười: "Góc chụp cũng ổn ghê, có thể nào P mấy đứa kia xuống được không? Tớ muốn lấy làm hình nền máy tính."
Tạ Lan mơ hồ: "???"
Chưa kịp nghĩ kỹ, trận đấu đã bắt đầu lại.
---
"Chào buổi sáng thầy cô và các bạn! Hôm nay là vòng chung kết cuộc thi tranh biện kỳ cuối của trường Trung học Anh Hoa. Cảm ơn mọi người đã đến tham dự. Đề tài tranh biện hôm nay là: 'Cuộc đời nên chọn rời nhà lập nghiệp hay trở về quê hương?'. Phía rời nhà là phe chính, còn phía trở về quê hương là phản biện. Sau đây xin giới thiệu thành viên của hai đội. Trước tiên là biện một phe chính."
Bên kia, biện một đứng lên cúi đầu chào.
Theo thứ tự, từng người được giới thiệu. Rất nhanh đã tới lượt bên phản biện.
"Biện hai phe phản: Tạ Lan."
Chữ "Lan" vừa được xướng lên, bên dưới vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt. Tạ Lan đứng dậy cúi đầu chào.
"Biện ba phe phản: Đậu Thịnh."
Đậu Thịnh đứng lên, tùy ý gật đầu, rồi ngồi xuống luôn.
"Biện bốn phe phản: Lâm Sò."
Tiếng vỗ tay có hơi nhỏ lại, nhưng Lâm Sò vẫn khí thế đầy mình, mỉm cười tự tin với khán giả.
---
Phần đầu tiên của trận tranh biện bắt đầu: Lập luận.
Từ phe chính trước. Biện một bên kia đứng lên: "Bên tôi cho rằng, cuộc đời nên chọn rời nhà lập nghiệp. Có câu 'nam nhi chí ở bốn phương'..."
Tạ Lan là biện hai, nên sau khi hai bên trình bày xong phần lập luận, cậu sẽ đứng lên phản biện lại. Trong đội đã phân công rõ ai phụ trách khía cạnh nào, chiến lược cũng sắp sẵn rồi, chỉ cần nghe thật kỹ lập luận của đối phương, sau đó chọn phần tương ứng từ bài chuẩn bị để đánh trả.
Cậu căng hết dây thần kinh, tập trung cao độ như muốn nghe từng âm tiết.
Biện một bên kia tên là Lục Chấn Kỳ, nói cực kỳ nhanh, Tạ Lan phải căng não mới bắt được bốn luận điểm chính. Ba điểm đầu là: tầm nhìn, điều kiện vật chất và hoài bão. Ba cái này đều thuộc phần Lâm Sò phụ trách. Còn điểm thứ tư lọt giữa một đống câu dài dòng khó hiểu, cậu chỉ bắt được vài từ then chốt, nhưng may là vẫn tiêu hóa kịp.
Khi biện một nói xong, biện một phe phản đứng lên trình bày lập luận.
Tạ Lan tranh thủ lúc bạn mình đang nói, nhanh chóng lật lại bài, rà xem nên chọn phản biện điểm nào.
Ba phút trôi qua nhanh chóng.
Người dẫn chương trình nói: "Tiếp theo là phần tranh luận phản biện. Xin mời biện hai phe phản lên phản bác luận điểm đối phương, thời lượng là hai phút."
Hơn trăm con mắt dưới khán đài đều đổ dồn về phía Tạ Lan. Đậu Thịnh dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vào chân cậu một cái, ra hiệu cậu đừng căng thẳng.
Trước đó Đậu Thịnh đã dặn cứ từ từ nói, đừng hấp tấp. Chỉ cần bày được hết quan điểm là được, mọi thứ còn lại để tớ lo.
Tạ Lan hít sâu một cái, điều chỉnh tốc độ nói, chậm rãi lên tiếng: "Bốn luận điểm của đối phương, theo bên tôi thì không thành lập. Tầm nhìn, vật chất và hoài bão, ba yếu tố này không trực tiếp liên quan đến việc rời nhà, đây là một sự hiểu sai ngay từ đầu. Khi nêu ra đề tài 'rời nhà hay về quê', có lẽ các bạn bên kia đã sai ngay từ việc định nghĩa. Các bạn cho rằng 'rời nhà' là mở rộng chân trời, còn 'trở về' là sống an ổn trong một góc nhỏ bé."
Từ khóe mắt, Tạ Lan thấy Đậu Thịnh vẫn nhịp đều ngón tay lên mặt bàn, như đang giúp cậu giữ nhịp. Dù có lúc cậu nói hơi vấp khi đọc mấy cụm từ khó, nhịp tay đó vẫn không thay đổi.
Tạ Lan thả lỏng thêm một chút, tiếp tục:
"Bên tôi cho rằng, trở về quê hương là vì muốn đồng hành cùng gia đình, là trân trọng môi trường sống đã quen thuộc - điều đó hoàn toàn không mâu thuẫn với ba điểm vừa nêu ở trên. Còn về việc 'tìm kiếm người thân', bên tôi cho rằng, không phải gia đình nào cũng có nhu cầu đó. Phần phản biện của tôi xin kết thúc."
Tạ Lan vừa dứt lời, ngồi xuống liền cảm thấy không khí trong hội trường đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Ngón tay của Đậu Thịnh vẫn dừng giữa không trung, đợi cậu ngồi xuống hai giây sau mới khẽ gõ bàn.
Bên đội bạn như bị đông cứng tại chỗ, biện hai bên đó sững sờ mất một lúc mới phản ứng kịp, đứng lên tiếp tục phần cãi lại theo trình tự.
Khán giả bắt đầu rì rầm bàn tán.
Tạ Lan cảm thấy sau gáy mình như có chữ "NGUY" to đùng in lên. Theo phản xạ, cậu liếc nhìn Đậu Thịnh bên cạnh.
Đậu Thịnh nhíu mày, trông có vẻ suy tư gì đó. Sau vài giây, anh vội vàng viết một dòng lên giấy rồi đẩy qua:
"Tìm kiếm người thân"? Ý cậu là cụm "Tìm kiếm giao thiệp" mà LZQ nói á? Có khi nào cậu hiểu sai nghĩa từ "giao thiệp" rồi không?
Một tiếng "vù" vang lên trong đầu Tạ Lan.
Giao thiệp. Cái từ này đúng là cậu có nghe trong lúc bạn kia nói, nhưng nó mơ hồ quá, cậu không dùng đến. Nếu ở trong sách, chắc chắn cậu hiểu, nhưng lúc nghe trực tiếp thì hoàn toàn không phản ứng kịp.
Khi đó, cậu hiểu nhầm thành "người bước ra", chắc là một dạng đảo cú pháp để nhấn mạnh? Hoặc cậu đã nghe ngược thứ tự từ, nên tưởng đối phương đang nói tới "người rời nhà", "người đi xa"...
Tạ Lan lập tức tự bế, đẩy tờ giấy lại cho Đậu Thịnh.
Đậu Thịnh khẽ thở dài, viết một dòng:
Không sao đâu, cứ giả bộ mất trí nhớ đi.
Mất trí nhớ?
Hủy diệt đi cho rồi.
Đối phương Nhị biện vừa kết thúc phản biện thì phần chất vấn chính thức bắt đầu. Tam biện bên họ đứng dậy phản vấn bên này, mở màn bằng câu hỏi cho Nhất biện. Bạn lớp họ bình tĩnh đáp lại như thường lệ, kế tiếp liền tới lượt Tạ Lan.
Tạ Lan nhìn Tam biện đối phương đứng lên, trong lòng vừa hồi hộp vừa lặng lẽ chuẩn bị tinh thần.
Cậu nhìn chằm chằm cái miệng đang mấp máy kia, chỉ sợ đối phương hỏi về mấy từ như "giao thiệp" hay "người bước" mấy điểm yếu mà mình dễ bị bắt bài.
Cũng may, bạn đó thuộc dạng xã viên cấp xã trưởng, biết chừa mặt mũi cho người khác, chọn cách nhẹ nhàng bỏ qua tình huống vừa rồi gây náo loạn cả hội trường, chỉ ném ra một câu hỏi mang tính chất chung chung, không quá gay gắt.
Tạ Lan âm thầm thở phào, đứng dậy trả lời: "Bên tôi vẫn kiên trì cho rằng, trở về nhà có thể giúp kết nối tình cảm hiệu quả hơn. Dù công nghệ có phát triển thế nào đi nữa, thì trò chuyện trực tiếp, cùng nhau ở cạnh vẫn là thứ mà mạng xã hội không thay thế được. Khi con người ở gần nhau, sự trao đổi diễn ra tự nhiên hơn nhiều. Một khi đã cách xa, chỉ có thể trông cậy vào việc duy trì liên lạc định kỳ để giữ mối kết nối."
Câu trả lời này vốn đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, cậu còn định thêm thắt chút cảm xúc. Nhưng sau vụ "sợ hãi toàn trường" vừa rồi, Tạ Lan chỉ đọc lại nguyên văn rồi ngồi xuống ngoan ngoãn.
Ba lượt hỏi đáp đều trôi qua suôn sẻ. Ngay sau đó đến lượt Đậu Thịnh đứng dậy, lần lượt chất vấn ba thành viên bên đối phương. Câu hỏi sắc sảo, phong thái chuyên nghiệp, cộng thêm giọng điệu lạnh như băng khiến sân khấu có mấy lần suýt cãi nhau to.
Hai bên hoàn thành phần kết luận chất vấn, MC tuyên bố bước vào phần tranh luận tự do.
Đối phương Nhị biện là con trai, bình thường khá thích pha trò, trong CLB tranh biện cũng hay chọc Tạ Lan. Vừa thấy cậu ta đứng dậy, Tạ Lan lập tức thấy không ổn.
Quả nhiên, ánh mắt tên đó bay thẳng về phía Tạ Lan:
"Vấn đề dành cho Nhị biện bên phản phương. Bên cậu cứ nói mãi rằng rời khỏi nhà không liên quan gì đến vật chất, tầm nhìn hay hoài bão. Nhưng theo tôi, đó là do cậu cố tình hiểu sai ý bọn tớ. Từ góc nhìn phát triển, cho dù quê cậu ở vùng quê nhỏ hay ở đô thị quốc tế, thì đó vẫn chỉ là môi trường giới hạn. Thế giới bên ngoài rộng lớn hơn rất nhiều. Ngày xưa còn có chuyện Mạnh mẫu ba lần chuyển nhà - chẳng lẽ một người mẹ lại hại con mình sao? Dĩ nhiên là không. Mẹ thì luôn mong con mình phát triển tốt nhất. Cho nên bên tôi vẫn giữ quan điểm: khi nhìn nhận bằng tầm nhìn phát triển, thì nên khuyến khích con cái rời khỏi nhà. Cậu thấy sao?"
Một tràng dài dằng dặc, Tạ Lan chỉ nhớ được hai câu cuối.
Câu có chữ "Mạnh mẫu ba lần chuyển nhà".
Cậu đứng dậy, nhỏ giọng hỏi nhanh: "Mạnh mẫu là ai thế?"
Đậu Thịnh thì thào đáp: "Mẹ Mạnh Tử."
"Gì cơ? Ba nghìn bà mẹ á??x
*... Không quan trọng, né nó đi."
Tạ Lan đã đứng dậy.
Ánh mắt của mọi người trong hội trường đều đổ dồn về phía cậu. Một số người cố gắng nhịn cười, nhưng khóe miệng thì cứ nhếch lên rõ ràng.
Bỏ qua vụ "ba nghìn mẹ" tạm thời cũng được, nhưng nội dung phần trước Tạ Lan cũng hơi quên rồi. Trong đầu chỉ lờ mờ nhớ đối phương cứ nhấn mạnh "thế giới bên ngoài rộng lớn hơn".
Cậu hít một hơi sâu:
*Thế giới bên ngoài đúng là rộng lớn thật, dù quê hương có nhỏ đến đâu, bọn tôi cũng chưa bao giờ phủ nhận điều đó. Nhưng nếu đã thừa nhận công nghệ giúp ích cho việc kết nối tình cảm, thì tại sao lại không công nhận công nghệ cũng có thể giúp mở rộng tầm nhìn? Theo bọn tôi, so với tri thức, thì tình cảm khó bù đắp hơn rất nhiều. Mời biện hữu bên đối phương giải thích giùm."
Không khí trong phòng như bị hút cạn trong chớp mắt. Phía dưới thậm chí có tiếng vỗ tay, thứ vốn không nên xuất hiện trong thi biện luận.
Đậu Thịnh thở phào. Tạ Lan vừa ngồi xuống, anh liền cúi đầu, dùng ngón tay cái đâm nhẹ lên đùi cậu bạn một cái.
Đối phương Tam biện đứng lên trả lời, cố gắng xoay ngược tình thế, nhưng Đậu Thịnh liền trực tiếp vọt lên, đáp trả dồn dập. Một loạt phản bác sắc bén đến "nhất châm kiến huyết" nói đâu trúng đó.
Lúc luyện tập thì Đậu Thịnh luôn tỏ ra lười biếng, ai ngờ đến giờ chính thức lại như biến thành người khác. Một mình đấu lại cả Nhị Tam biện bên kia, lời lẽ sắc sảo, dẫn chứng cụ thể, lúc thì giọng điệu chân thành, lúc lại mỉa mai đúng lúc, khiến đối phương bị bác đến choáng váng. Giữa chừng còn chêm vào vài câu phản bác hài hước khiến khán giả bên dưới cười rộ.
Tham gia CLB tranh biện lâu như vậy, chưa ai thấy Đậu Thịnh thể hiện hết khả năng như thế. Hoặc nói đúng hơn, sau hai năm làm bạn cùng lớp, anh chưa bao giờ nghiêm túc khẩu chiến với ai, thậm chí trong livestream bị chửi cũng không phản ứng dữ dội như thế này.
Anh không ngừng đứng dậy phát biểu, lúc thì hờ hững đút tay vào túi, lúc thì khẽ gõ cổ tay lên mặt bàn để nhấn nhá giọng nói. Một người một mình tung ra cơn mưa bom bão đạn, khiến Nhị Tam biện đối phương rối loạn nhịp độ hoàn toàn, đến mức quên luôn cả Tạ Lan đang tồn tại.
Lâm Sò nghiêng đầu, nhìn Đậu Thịnh, ngơ ngác đến mức há hốc miệng.
Có lẽ là do bạn trai lấp lánh quá, Tạ Lan đâm ra tự ti, cảm giác bản thân tự động "offline" trong trận khẩu chiến vừa rồi.
Mỗi lần Đậu Thịnh đứng dậy, ánh mắt Tạ Lan lại theo phản xạ nhìn về phía anh tầm mắt cứ đúng chuẩn góc dưới quần tây, nơi có đường gấp khối hiện rõ mồn một, hoặc là ánh mắt lại rơi vào cổ tay trắng trẻo lộ ra khi áo sơ mi hơi trượt lên lúc cậu ấy gõ bàn.
Thật sự... khó mà không để ý.
Tạ Lan lúc ấy thật sự quá xấu hổ, cậu lại dám mơ mơ màng màng, nằm dài lan man trong buổi thi biện luận, hoàn toàn vứt hết cái sự nghiêm túc ban đầu ra sau đầu.
Mãi đến khi một câu chất vấn của biện nhị bên đội bạn bất ngờ đâm thẳng vào tai Tạ Lan:
"Bạn biện phía bên kia vẫn luôn nhấn mạnh đến lòng trung thành với gia đình, nhưng có bao nhiêu người sau khi đã trải qua đủ cảnh vật, lại chọn rời đi, đi xa lập gia đình mới, chẳng lẽ nơi đó không có lòng trung thành? Bên tôi cho rằng, chính lòng trung thành mới càng nên mạnh mẽ hơn, đủ để bao phủ lên người cũ, vật cũ. Người sẽ phát triển, thì gia đình cái khái niệm ấy cũng nên tùy theo mà thay đổi..."
Tiếng chuông hẹn giờ vang lên. Người chủ trì cắt lời: "Thời gian đội phương đã hết, xin mời đội phản biện trả lời, lưu ý đội phản biện chỉ còn lại hai mươi giây."
Tạ Lan run lên trong chớp mắt khi nghe vấn đề ấy.
Ngón trỏ cậu nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Đậu Thịnh đang định đứng dậy, vừa liếc thấy động tác của cậu liền hơi nghiêng người, thấp giọng hỏi: "Cậu lên à?"
Tạ Lan gật đầu, đứng dậy.
"Việc xây dựng một gia đình mới có chắc chắn là mạnh mẽ hơn không? Cái cảm giác 'mạnh hơn' ấy có thể chỉ là ảo giác do tích lũy thời gian, hoặc đến từ sự k*ch th*ch gần đây nhất. Bên tôi vẫn luôn nhấn mạnh về cái 'ban đầu'. Những hoàn cảnh và con người ta từng tiếp xúc đầu tiên, thứ cảm giác thuộc về ấy, có thể bị hiểu lầm là bình lặng, nhưng nó luôn tồn tại. Một nhà thơ Anh từng viết một câu để nói về nỗi nhớ nhà:
'Stands the Church clock at ten to three / And is there honey still for tea?' Đồng hồ nhà thờ dừng ở hai giờ năm mươi, liệu còn có mật ong để ăn với trà không? Nếu như cậu từng vô thức nghĩ về điều ấy, thì nó chứng minh, lòng trung thành luôn luôn còn đó."
Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên yên lặng hẳn.
Tạ Lan ngồi xuống. Trong góc độ không ai để ý, Đậu Thịnh nhẹ nhàng siết chặt tay cậu.
Bốn biện của cả hai đội đều kết luận rất xuất sắc. Khi ban giám khảo vào hội ý kết quả, các thành viên đội thi đi từ cửa sau ra ngoài chờ.
Tạ Lan nhìn đồng hồ, muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo lại.
Phòng rửa tay ở khu hành chính nằm ở góc vắng, trước cửa còn có bồn hoa nở rất tươi. Tạ Lan vừa vặn mở vòi nước, thì cánh cửa bị gõ nhẹ.
"Là tớ."
Ánh nắng chiếu xuyên qua khe cửa sổ có rèm, Tạ Lan đứng trước gương, Đậu Thịnh đứng ngay cạnh cậu, lưng chắn cửa, hai tay đút túi, lười biếng gác một chân lên chân còn lại.
Đôi mắt đen ngời lên một tia cười nhẹ, "Bạn trai hôm nay lấp lánh như ánh sao vậy đó."
Tạ Lan rửa tay dưới vòi nước: "Mới vào trận đã làm trò cười, là do mọi người nhân từ thôi, không thì tớ chết chắc."
"Chuyện đó không sao hết. Lúc nãy tớ vừa ra ngoài, ai cũng khen xã trưởng bọn mình tài hoa, giọng nói lại đỉnh cao." Đậu Thịnh nghiêng người tới gần, khẽ nói, "Tớ cũng thấy vậy."
Tạ Lan đang định tắt vòi nước thì Đậu Thịnh lại vặn mạnh cho nước chảy lớn hơn.
Tiếng nước rào rào trong phòng rửa tay. Qua lớp sơ mi và quần tây, hai cậu con trai hôn nhau. Tạ Lan bị ép lên mặt bàn lạnh lẽo ẩm ướt, lưng va vào đá hoa cương, mặt ngửa về phía sau gương, hai má ửng hồng đỏ lan vào tận cổ áo. Cậu túm lấy vạt áo của Đậu Thịnh, áo sơ mi trắng nhanh chóng loang ra những vệt nước to lớn.
Tiếng môi chạm nhau vang lên lẫn trong tiếng nước.
Vài phút sau, Đậu Thịnh bước ra khỏi phòng rửa tay, nửa thân trên áo vẫn còn ướt đẫm, nhưng vẻ mặt bình tĩnh như không có gì.
Hành lang ngoài giảng đường không còn ai. Xa Tử Minh từ cửa sau ló ra, kêu: "Đi đâu rồi đấy? Đội tụi mình thắng rồi nha, còn phải quay clip nữa! Chưa kể còn chụp ảnh lưu niệm ưu tú xã đoàn. Tạ Lan đâu rồi? Ủa, sao quần áo cậu ướt thế?"
"Đi rửa mặt dưới tầng bị vẩy nước." Đậu Thịnh ngáp một cái, đi thẳng vào trong. "Tạ Lan chắc cũng ở phòng rửa tay? Tớ không rõ."
Xa Tử Minh trợn mắt:
"Cậu bị mù à? Ở tầng này cũng có phòng rửa tay mà, xuống tầng dưới làm gì?"
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng rửa tay phía xa mở ra, Tạ Lan cũng đi ra, mặt không biểu cảm như thường lệ.
"Tớ dùng bên này."
Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Story
Chương 74: Thi Biện Luận
10.0/10 từ 44 lượt.
