Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Chương 64: Giữ Riêng.
Sáng thứ hai, Tạ Lan còn ngái ngủ vừa rửa mặt xong thì đã không thấy Đậu Thịnh trong phòng.
Dưới lầu vọng lên tiếng trò chuyện của Đậu Thịnh và Tiểu Mã, cậu bước xuống hỏi: "Cậu thấy dạ dày đỡ chưa?"
Đậu Thịnh gật đầu, "Ổn hẳn rồi."
Tiểu Mã hồ hởi nói, "Tổng giám đốc Triệu hơn năm giờ sáng đã ra sân bay rồi, chú mang bữa sáng tới, hai đứa mau ăn đi còn tới trường."
Tạ Lan gật đầu chào buổi sáng, ngồi xuống cầm lấy một miếng bánh mì.
Tiểu Mã quay đi rót nước trái cây, Đậu Thịnh bỗng nhiên nói:
"Bilibili... hình như có chút biến rồi đấy."
Tạ Lan chưa kịp phản ứng: "Biến gì cơ?"
"Chuyện nhạc ấy." Đậu Thịnh hơi do dự, "Tác phẩm cậu đăng lên Trên dây cung thiếu niên... hình như giống với một bản gốc của SilentWaves - là một producer bên YouTube."
"Hả?"
Tạ Lan sửng sốt, lập tức bật TV nhỏ.
Bài post gần nhất cậu vừa thông báo liên kết với Weibo, phía dưới bình luận đúng thật có vài lời là lạ.
- Không tính giải thích vụ đạo nhạc à?
- Lan Tể lên tiếng đi chứ.
- Chuyện này có vẻ hơi to đấy... sáng nay Mỗ tổ gửi liền sáu lời mời phỏng vấn.
- Phổ nhạc kia thực sự hay mà.
- Lan Tể xem mấy cái link này nè: #trang web đính kèm#
- Khóc, nếu hiểu lầm thì mau giải thích đi, mẹ sợ con bị bôi nhọ mất.
Tạ Lan cau mày mở mấy cái link đó ra xem.
[Lạy một lạy đại thần âm nhạc khu Bilibili, tôi xin gọi SilentWaves là bản gốc thần thánh bị clone]
...Là sao?
Tạ Lan cau mày, lẩm bẩm: "Ơ... cái từ víu này là gì mà kéo cả tôi vô?"
Đậu Thịnh cũng hơi khựng lại, rồi vội vàng nói: "Khoan, víu ở đây không phải kiểu kéo tên đâu, mà là 'lột da' ấy."
Tạ Lan càng mơ hồ: "Gì cơ?"
Đậu Thịnh bất lực vò đầu:
"Ý là... 'lột da' là một thuật ngữ, kiểu phơi bày mấy chuyện người ta không muốn ai biết."
Tạ Lan nghe vậy mới thở phào: "À... làm tớ tưởng chuyện gì to tát."
Suýt thì hú hồn.
Bài "thiếp mời" đó là một đoạn siêu dài, toàn chữ là chữ, trình bày phân tích rồi so sánh bản nhạc, xen vào một đống từ lóng mà Tạ Lan đọc cũng không hiểu gì. Quét mắt một lượt sơ sơ cũng phải bốn, năm ngàn chữ. Tạ Lan cố gắng dùng đầu óc luyện thi để đọc hiểu luồng suy nghĩ của người viết, kiên trì thử trong năm phút, mà vẫn không thấm nổi, thế là quyết định bỏ qua luôn.
Cậu chuyển sang xem mấy tấm ảnh so sánh bản nhạc, rồi kéo sang phải từng cái một xem kỹ.
Mới xem vài cái, cậu đã hiểu sơ sơ.
Họ nói cậu... "đạo nhạc" của chính cậu ở một tài khoản khác.
Người này có vẻ chuyên nghiệp thật, có thể phân tích nốt nhạc từ bản phối của cậu, rõ ràng cũng đã bỏ kha khá công sức. Mấy tấm đầu tiên toàn là bản cải biên OP anime do cậu đăng ở các tài khoản khác nhau, vốn là hai kiểu tài khoản tách biệt, cũng chẳng có gì đáng nói, chắc bị lôi ra chỉ để tạo drama. Tạ Lan trực tiếp bỏ qua, kéo một mạch về sau, lật đến tấm cuối cùng, ngón tay dừng lại.
Tấm cuối cùng là bản demo nguyên tác mà cậu từng treo lên trang bỏ phiếu của Trên dây cung thiếu niên.
Ảnh so sánh là một đoạn cậu từng biểu diễn trên Youtube - một bản gốc chưa đặt tên, chỉ đánh số (048).
Tạ Lan nhìn vào dòng chú thích trên ảnh:
"Tất cả các bản nhạc của người này đều có điểm tương đồng kỳ quặc với SilentWaves gọi tắt là S thần, từ cách đẩy cảm xúc, bố cục cao trào, đến cả lối xử lý hòa âm và hình ảnh - toàn là những thứ mơ hồ, khó nói rõ. Nhưng đặc biệt là đoạn này: phần dạo trước khi vào cao trào có hai tiểu tiết giống với bản 048 của S thần đến ít nhất 80%. Nếu các bạn so với mấy bản trước thì sẽ phát hiện, loạt hợp âm này chính là kiểu S thần hay dùng làm nền, mà cũng bị người này xài đi xài lại. Người học nhạc chỉ cần nhìn là biết - cách phối này không phải kiểu phổ biến đại trà đâu. Cuối cùng, tôi muốn nói: tôi không dám khẳng định đây là sao chép chuyên nghiệp, nhưng Tạ Lan thực sự rất ex. Đây có phải đang lợi dụng việc đa số người lười vượt tường lửa, không tra được thông tin gốc không? Người như vậy mà cũng xứng là "Top UP mới nổi"? Không hiểu nổi."
Tạ Lan cứng họng.
Cậu lập tức quay lại xem kỹ mấy hình so sánh người kia đăng.
Cũng đúng thật.
Mỗi lần làm beat theo kiểu bảng xếp hạng nhạc nhanh, hay làm bản phối chậm lại, Tạ Lan thường vô thức dùng đúng vài hợp âm này để thả xuống, vì thuận tay. Cậu làm quen tay rồi, chính mình cũng không nhận ra.
Tạ Lan "chậc" một tiếng, cau mày nhìn câu mắng kia: "Ex nghĩa là gì đấy?"
Đậu Thịnh khựng lại, rồi đáp: "Kiểu... chửi thẳng luôn. Nhưng thôi, đừng bới ra làm gì cho rõ."
"Ờ." Tạ Lan thở dài, liền vào lại Bilibili, ở dòng bình luận top nhất, để lại một câu giải thích.
"Không có sao chép. Mọi người có thể tra tiêu chuẩn sao chép âm nhạc thử xem, đừng bị dẫn dắt."
Trong giới chuyên môn, tiêu chuẩn xác định đạo nhạc là tám tiểu tiết. Có khi bốn tiểu tiết mà giống nhiều thì cũng có thể bị xử. Nhưng đoạn của Tạ Lan thì chỉ giống hai tiểu tiết, lại không hoàn toàn trùng khớp, cũng không phải giai điệu chính mà chỉ là phần nền, dân chuyên môn nghe là hiểu.
Cậu vừa ăn bánh mì vừa nói: "Vậy là xong chứ?"
Cậu vẫn còn buồn ngủ lắm, định lên xe rồi tranh thủ chợp mắt bù.
Đậu Thịnh xem kỹ phần bình luận dưới bài giải thích một lúc, do dự rồi nói: "Hi vọng vậy."
Nhưng sự việc lại không dễ dàng như cậu mong.
Hai ngày nay, cả hóa lẫn sinh đều đang dạy mấy bài khó nhằn, lại còn phải ôn tập ngữ văn cho bài kiểm tra giữa kỳ, nhịp học rất căng, Tạ Lan gần như không có thời gian lên mạng. Đến chiều thứ Năm, sau khi tan học về nhà, cậu bất ngờ nhận được liên hệ chính thức từ bên Trên dây cung thiếu niên.
"Chúng tôi đã nhờ người phân tích so sánh đoạn demo đó rồi, không cấu thành sao chép. Nhưng dư luận đang khá căng, có thể ảnh hưởng tới kết quả vòng sau của cậu, đề nghị cậu xử lý một chút."
"Chúng tôi cũng sẽ đăng một thông cáo ngắn lên diễn đàn chính để phối hợp."
Tạ Lan ngơ ra một lúc mới phản ứng kịp là họ đang nói về vụ gì. Cậu tiện tay mở Weibo, phát hiện mấy bài post gần đây của mình đều đã bùng nổ rồi.
- Đạo S thần xong rồi trốn biệt không dám lên tiếng?
- Cậu nghĩ cái câu giải thích đó có tác dụng gì sao?
- Không đủ yếu tố cấu thành sao chép thì có thể phủi sạch chuyện học theo quá đà à?"
- Tớ từng rất thích phong cách của cậu, không ngờ lại là đi vay mượn từ người khác. Tạm biệt.
- Ngày nào mở động thái cũng thấy Lan Tể chào buổi sáng, giờ người ta đang chuẩn bị lên tiếng giải thích, không thể cho cậu ấy chút thời gian sao?
- Cậu ở chung nhà với cậu ta à? Sao biết là giải thích chứ không phải đang chuẩn bị bỏ trốn?
- Nhị Miêu, lên tiếng đi. Nếu thật sự làm sai thì thừa nhận, fan Đậu nhìn mà thấy khó chịu thay cậu.
Tạ Lan cau mày, lướt cả một lúc toàn thấy bình luận tiêu cực, rồi cậu chuyển sang xem trang của Đậu Thịnh.
Hai ngày gần đây động thái của Đậu Thịnh cũng bị hỏi tới. Dù không bị công kích nhiều như cậu, nhưng vẫn khiến người đọc thấy khó chịu.
Việc này không cần bàn cãi nữa. Chuyện đạo nhạc thì rõ là không có, còn cái gọi là "phong cách giống nhau"... Tạ Lan cực kỳ tự tin rằng mình không đạo nhái. Tất cả các bản nhạc gốc mà cậu đăng từ khi về nước đều đã gắn mác "nguyên tác" và cậu cũng cố gắng định hình lại phong cách. Thời còn trên Youtube, cậu vốn là người thuộc "thung lũng sinh ra" - từ nơi underground bước ra. Cậu muốn một khởi đầu mới mẻ hoàn toàn, có những thứ trong phong cách cũ cậu còn chẳng thèm giữ lại.
Mấy trò bẩn này chỉ khiến người hiểu biết thấy nhạt nhẽo. Phân bua cũng chẳng biết phải nói từ đâu, chẳng lẽ cậu phải đứng trước mọi người mà giảng giải chi tiết xem thế nào là "phong cách chịu ảnh hưởng" à?
Lúc này, Đậu Thịnh lại gần thở dài: "Ngữ văn mai có bài kiểm tra nên tớ không muốn làm cậu lo. Tớ đã liên hệ bên chương trình hoạt hình rồi, họ sẽ cập nhật kết quả giám định chuyên môn ngay trên trang bỏ phiếu. Lần này rõ ràng là có người thuê thủy quân kéo dư luận đi lệch hướng. Không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ dân mạng tự tỉnh ra thôi. Tớ cũng nhờ vài người bạn giúp đăng mấy bài viết phân tích chuyên môn. Tự cậu nói ra không hiệu quả bằng bên thứ ba lên tiếng."
Tạ Lan ừm một tiếng.
Tin nhắn riêng toàn là mắng chửi, đến mức này đúng là cũng làm cậu hơi khó chịu, chẳng buồn đọc nữa.
Cậu hỏi: "Có tra được là ai kéo sóng không?"
Đậu Thịnh lắc đầu: "Nếu nhìn theo hướng lợi ích, có thể là A Trạch. Có thể cậu đẩy A Trạch ra khỏi suất tài nguyên thương mại, khiến cậu ta rớt giá rồi chen sang chỗ UP khác. Tớ đã nhờ người điều tra rồi, đợi kết quả thêm chút nữa."
Tạ Lan thở dài, "Chỉ còn cách đó."
Đậu Thịnh xoa tay cậu: "Cậu cũng đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Khi thông cáo ra rồi, tình hình sẽ dần xoay chuyển thôi. Giờ lo thi xong bài kiểm tra ngữ văn ngày mai đã."
"Ừm."
May mà bài ngữ văn hôm sau cậu thi không tệ. Thi xong, cậu lên văn phòng thầy Tần dò đáp án, thầy còn chấm trực tiếp phần nghị luận thô mà chuẩn, bảo có thể được tầm 75 điểm.
Tâm trạng Tạ Lan khá lên một chút. Sau khi tan học về nhà, cậu thấy đúng là mạng bắt đầu có vài tiếng nói đứng ra phân tích giúp. Mọi thứ có vẻ đang dần lắng xuống. Chỉ tiếc là mấy ngày nay lượt vote trên trang đã tụt không ít, chắc bị ảnh hưởng ít nhiều. Mà nói thật, cậu cũng không hy vọng quá nhiều vào suất viết nhạc chủ đề lần này.
Tối thứ Sáu, khi mọi thứ tưởng chừng đã sắp kết thúc, cậu thở phào, cùng Đậu Thịnh đồng thời tag ngô đồng tổ cao thanh vào bài đăng chung, đồng loạt post weibo mới.
Tới trưa thứ Bảy, đang học giữa tiết, Xa Tử Minh quay đầu lại, nói nhỏ: "Lan này, vụ của cậu... hình như vẫn chưa xong đâu."
"Hả?" Tạ Lan ngơ ngác.
Xa Tử Minh giơ điện thoại cho cậu xem - là Weibo của A Trạch. Cậu ta hạ giọng: "Cậu xem đi."
Chỉ trong một đêm, khi dư luận vừa có dấu hiệu dịu xuống, đối phương lại tung thêm chiêu mới.
Lần này, không còn nói cậu đạo nhạc nữa mà chuyển sang tấn công kiểu "bắt chước phong cách". Nhắm vào thứ gọi là "mô phỏng phong cách âm nhạc".
Lần này các bài viết ngắn thôi, nhưng lời lẽ rất mạnh mẽ, có tổ chức. Người đẩy sóng là mấy tay viết phân tích giỏi, từng câu từng chữ đều đầy sức nặng, đến mức Tạ Lan đọc xong cũng phải thầm nghĩ: "Có lý thật..."
Và đúng là... có lý thật.
Nhưng vấn đề là, cái bài đăng đó kéo theo hàng loạt người vào bash cậu, có khi còn bị gắn mác "mũ đen" nữa cơ.
Đậu Thịnh nhíu chặt mày:
"Cái người kia chắc chắn muốn dìm chết cậu rồi. Dù không đánh trúng trọng điểm, cũng đủ khiến một bộ phận fan dao động. Người qua đường thì ai rảnh đi tra ngược lại? Họ chỉ nhìn theo dòng dư luận. Cái gì sốc, cái đó dễ tin. Chẳng có cách nào khác."
Tạ Lan khẽ ừ một tiếng, trong đầu lại hiện lên giao diện điện thoại của Xa Tử Minh lúc nãy.
"Cái bài đăng đó là A Trạch đăng lên à?" Cậu thuận miệng hỏi.
Đậu Thịnh hơi khựng lại: "Cái đó... không hẳn..."
Tạ Lan đã mở trang chủ của A Trạch.
@NgóiNgươiLệnh_ATrạchQuân:
Mỗi lần có chuyện là các người lại lôi tên tôi vào, chưa tính. Còn tag tới tag lui, có bệnh à? Từng đứa từng đứa nhảy vô hỏi tôi nghĩ sao. Nói cho các người biết: tôi chỉ có ba chữ - KHÔNG TẠO THÀNH!
Trong nước, S thần có vẻ không mấy tên tuổi, nhưng người trong hội này ai cũng biết cậu ấy là fan gộc của S thần.
Các người tự đi lật lại video tôi làm, bao nhiêu video tribute cho S thần, bớt diễn trò như tôi rảnh đi bới móc.
Kết quả giám định chuyên môn đặt ở đó rồi, còn cố chấp cái gì nữa?
Tạ Lan giỏi thật mà, công nhận một người giỏi có khó thế à? Không copy người ta thì lại lôi phong cách mô phỏng. Tôi xin lỗi, cung pháp mà cũng gọi là mô phỏng được thì... nhạc nào chả giống nhau? Cấu trúc có bao nhiêu loại đâu, buồn hay vui thì cuối cùng vẫn là cảm xúc của con người.
Thế giới này chắc chỉ được ba người làm nhạc à? Mấy người không thích thì đừng xem, cũng đừng kéo tôi vô dìm hàng người ta nữa!
À còn nữa, tôi đang rất là CÁU, khu bình luận tốt nhất đừng ai gây chuyện với tôi, không phải mấy người đang mô phỏng tôi đó chứ???
Tạ Lan: "...?"
Cậu cực kỳ hoang mang:
"Không phải... cậu giúp tớ giải mã với, có phải tớ đọc nhầm tiếng Trung không? Người này sao lại như biến thành người khác rồi vậy?"
Đậu Thịnh cũng bị sốc không kém, đọc đi đọc lại:
"Ờm... chắc là... bị 'buff kịch bản xuyên không' quá liều?"
Tạ Lan như thể được khai sáng: "Vậy cái này là kiểu... pháp thuật bí truyền phương Đông à?"
Tâm trạng bối rối đeo bám Tạ Lan cả ngày trời, thậm chí còn lấn át luôn áp lực từ đám anti trên mạng.
Điều làm cậu rối não nhất là A Trạch như bị... nhập. Thật sự suốt cả ngày ở trong phần bình luận cãi tay đôi với netizen tám trăm hiệp, từ trưa tới tối vẫn chưa mệt.
Từ hình tượng "hoàng tử đàn violin tao nhã của NgóiNgươiLệnh", A Trạch hoàn toàn sụp đổ, được tặng biệt danh mới: "Bàn phím chiến thần A Trạch."
Không chỉ netizen lạ hoảng hồn, mà cả fan ruột cũng sốc không kém. Từ ID vào trang nhà, còn thấy A Trạch tự tay phản pháo vài fan kỳ cựu, ID còn có hậu tố kiểu "AZ" fanclub của A Trạch luôn ấy.
Không chỉ Tạ Lan và Đậu Thịnh ngơ ngác, mà cả mấy triệu fan của A Trạch cũng mộng không tỉnh nổi.
- Trời ơi, A Trạch nếu cậu bị bắt cóc thì chớp mắt cái đi!
- Tạ Lan có phải hack nick không?
- Có khi nào... mấy ngày Tạ Lan im im là đang đi học kỹ thuật máy tính hack nick đó?
- Giờ không quan tâm Tạ Lan thế nào nữa, tôi chỉ muốn chắc là đầu A Trạch ổn.
- Thật sự, nên livestream xác minh tình trạng luôn đi, lo quá...
- Nói nhỏ, trận PK lần trước bị bên đó chọc quê, có khi nào A Trạch bị dính "thần kinh đảo ngược ái nhân cách hóa" không...
- Biến chứng hả?
- Không, bạn trên kia đang nói Stockholm Syndrome...
Tạ Lan cứ vừa kéo xuống đọc vừa thấy càng ngày càng khó hiểu, càng lướt càng mơ hồ.
Tối đó là buổi game giải trí định kỳ của Đậu Thịnh với fan. Đây gần như là thói quen hằng tháng của anh chơi vài tựa game retro nhẹ nhàng, vừa chơi vừa trò chuyện với mọi người qua màn hình đạn mạc.
Sau khi về nhà, việc đầu tiên của Đậu Thịnh là hâm nóng bát cháo trong tủ lạnh, uống sạch rồi nhai thêm viên thuốc dạ dày.
Tạ Lan hơi lo lắng: "Hay là đi viện kiểm tra một chút đi?"
Đậu Thịnh xua tay: "Giờ không đau nữa. Hai hôm trước tớ không ăn gì, nên giờ chỉ muốn củng cố lại thôi."
Tạ Lan thở phào: "Vậy thì cậu livestream đi nha, tớ về phòng viết nốt quyển thi đua. Nếu khó chịu là phải gọi tớ đấy."
"Ừm." Đậu Thịnh gật đầu.
Tạ Lan cầm túi bước lên cầu thang thì phía sau vang lên tiếng gọi:
"Tạ Lan."
Cậu quay đầu lại, thấy Đậu Thịnh chạy theo.
"Có chuyện gì à?"
"Không." Đậu Thịnh khựng lại một nhịp, rồi thấp giọng hỏi: "Tớ chỉ muốn xác nhận một điều... là cậu thật sự không định lên tiếng gì sao?"
Tạ Lan suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cái vụ đạo phong cách ấy, thật sự không thể giải thích. Dù có dùng tiếng Anh mà phân tích, tớ cũng không biết bắt đầu từ đâu. Quá vô lý. Mọi chuyện tới nước này rồi, cứ để mọi người từ từ tỉnh táo lại đi."
Đậu Thịnh nói: "Nhưng chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu. Không nói đâu xa, lần này vị trí chủ biên khúc trong "Thiếu niên trên dây cung" có khi bị gạch tên thật."
Tạ Lan thở dài: "Tùy duyên thôi."
Cậu thật sự rất muốn nắm lấy cơ hội đó. Nhưng kể cả nếu không có vụ này, khả năng được chọn cũng không cao bằng Gia Đạt.
Không bằng người khác thì tiếp tục cố gắng. Cậu vốn rất có hứng thú với việc phối nhạc, sau khi học xong nếu có thời gian thì sẽ đầu tư nghiêm túc hơn, bổ sung thêm kiến thức chuyên ngành, cũng chẳng sao.
Tạ Lan tiếp tục đi lên lầu, Đậu Thịnh không gọi lại nữa.
Đi đến giữa cầu thang, Tạ Lan đột nhiên quay đầu lại, hỏi một câu: "Này, cậu thấy A Trạch rốt cuộc là kẻ thù hay là bạn vậy? Trước đây tớ thật sự nghĩ là cậu ta đang hại tớ. Nhưng hôm nay, những gì cậu ta nói lại thật quá."
Đậu Thịnh nghe vậy im lặng mấy giây, rồi nói: "Nếu định giúp thì lặng lẽ giúp là được, không cần phải kéo nhau ra ngoài diễn tuồng, rồi còn gây gổ um sùm. Cậu ta như này đúng là... đầu có hơi vấn đề. Tớ thậm chí còn thấy, vụ này cậu ta mất fan còn nhiều hơn cả cậu đấy."
Tạ Lan "ừm" một tiếng.
"Lần cuối cậu nói chuyện với A Trạch là khi nào?" Đậu Thịnh lại hỏi.
"Lần livestream lần trước."
Trong ấn tượng của Tạ Lan, ký ức cuối cùng về A Trạch chính là trận đấu violin trực tiếp hôm đó. Cậu diễn xong hết toàn bộ bản nhạc, A Trạch chỉ để lại một câu "Đã học hỏi" rồi rút lui, sau đó còn gỡ bỏ hết mấy trạng thái "đá xoáy" trước đó, cũng không gây chuyện nữa.
Sau đó là chuỗi sóng gió từ các video của Tạ Lan nổi lên liên tục, lần nào cũng vừa vặn đè lên sản phẩm mới của A Trạch, khiến cậu ta bị áp đảo hoàn toàn, thương tích đầy mình nhưng A Trạch không nói gì.
Kể cả chuyện hợp tác thương mại. MR. X từng nói riêng với cậu, bên A Trạch hạ giá báo thương vụ xuống, trong khi thị phần ở mấy thương hiệu nổi tiếng thì rất quan trọng.
Thật ra, trong lần livestream đó, Tạ Lan đã để lộ khá nhiều. Cậu mơ hồ cảm thấy có thể A Trạch đã nhìn ra điều gì trong buổi phát trực tiếp đó.
Tất nhiên, cũng không loại trừ là sau đó có ai đứng sau thao túng. Trên YouTube, cậu từng liên hệ với không ít blogger lớn, mà lòng người thì phức tạp. Nhất là trong giới sáng tạo nội dung này, mỗi người đều là một khối rubik đa diện.
"Đừng nghĩ nhiều quá. Tớ nhờ bạn điều tra rồi." Đậu Thịnh nhẹ giọng an ủi: "Lần này bị chơi rõ ràng quá, kiểu gì cũng sẽ lần ra thôi."
Tạ Lan khẽ gật đầu.
"Đậu Thịnh."
"Hả?"
Tạ Lan do dự một chút, rồi hỏi: "Cậu... có nghi ngờ tớ không?"
"Nghi ngờ gì?" Đậu Thịnh sững người: "Nghi ngờ cậu á?"
Tạ Lan gật đầu.
"Không. Tuyệt đối không.*
Ánh mắt Đậu Thịnh bình thản, nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng.
Cậu mấp máy môi mấy lần như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ khẽ bảo:
*Tớ có cảm giác... A Trạch có thể biết được gì đó."
"Hả?" Tạ Lan ngạc nhiên.
Đậu Thịnh không giải thích thêm. Anh xoay người đi thẳng lên lầu về phòng, vừa mở máy tính vừa nói:
"Nhưng không quan trọng. So với bất kỳ ai, tớ hiểu cậu hơn. Dù là quá khứ hay hiện tại."
Tạ Lan về phòng mà lòng vẫn còn lâng lâng như đang trong mơ.
Trong đầu cậu cứ văng vẳng mãi câu nói khi nãy của Đậu Thịnh.
"Tớ hiểu cậu hơn bất kỳ ai khác, bất kể là trước đây hay bây giờ."
Tạ Lan nằm trong phòng, có rất nhiều ý nghĩ hỗn loạn thoáng lướt qua đầu, vừa hoang đường vừa mơ hồ. Cậu nghe tiếng chơi game vọng ra từ phòng bên cạnh, do dự một lúc, rồi mở weibo của Đậu Thịnh.
Đậu Thịnh thuộc kiểu người lắm lời trên mạng, chuyện gì cũng đăng: trời mưa trời nắng, tâm trạng hôm nay ra sao, đang ăn gì, mới mua lens gì, gần đây nghe bài gì thấy hay, thậm chí còn cả chuyện hôm nay cây ngô đồng trong sân có bao nhiêu lá rụng. Đại loại chuyện gì cũng có thể thành một post.
Tạ Lan gõ thử vào ô tìm kiếm trên trang chủ của Đậu Thịnh: "Khăn Cách Ni Ni."
Không có kết quả.
Là một nghệ sĩ violin đáng để nể, thế mà chưa từng một lần nhắc đến.
Tạ Lan chợt cảm thấy tim mình run lên, ngón tay dừng lại ở khung tìm kiếm, rồi lại nhập vào một cái tên khác:
"SilentWaves."
Vẫn không có kết quả.
Không có gì cả.
Một nháy mắt bị thất vọng bắn trúng, Tạ Lan mới chợt nhận ra trong lòng mình thật ra đang mong đợi điều gì.
Cậu ngồi thừ ra, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Đậu Thịnh, mãi mới hoàn hồn lại. Đúng lúc đó, cậu để ý phòng bên cạnh hình như vẫn chỉ có tiếng game, Đậu Thịnh không nói gì thêm.
Tạ Lan đeo tai nghe vào, mở livestream của Đậu Thịnh lên.
Trên màn hình lớn là hình ảnh trò chơi, ảnh của Đậu Thịnh nằm ở một khung nhỏ góc dưới bên phải, đang đeo tai nghe nhìn chằm chằm vào màn hình game. Không giống mọi khi nói cười rôm rả, hôm nay g*** h** ch*n mày anh hơi nhíu lại, ánh mắt cũng lạnh đi.
Bình luận hôm nay cũng khác hẳn.
- Không định giải thích vụ của Tạ Lan à?
- Tạ Lan là sao? Là sao? Là sao???
- Cậu từng nghe về SilentWaves chưa?
- Bản phối đó nghe giống quá, bảo là sao chép hai đoạn cụ thể còn gì...
- Là hai chi tiết nhỏ chứ không phải hai đoạn... Mấy người hiểu không vậy?
- Không gọi là đạo nhái, nhưng là học theo còn gì?
- Tạ Lan học theo cậu có biết không?
- Đây là livestream của Đậu Thịnh đấy...
- Thích thì xem, không thích thì đi, còn gây chuyện cái gì?
- Nhưng Đậu Thịnh với Tạ Lan giờ dính nhau như vậy, hỏi tí cũng không được à?
Tình hình bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát. Ban đầu bình luận nghi ngờ còn ít, nhưng sau đó hai bên bắt đầu cãi nhau, lượng đạn mạc tăng vọt, chẳng ai để ý game nữa, toàn bộ bình luận chỉ toàn cãi vã.
Lông mày của Đậu Thịnh nhíu càng lúc càng chặt. Một lát sau, anh mở miệng giải thích mấy câu về game, nhưng không ai quan tâm.
Tạ Lan không ngồi yên được nữa.
Cậu không phải tay mơ trên mạng, rất hiểu kiểu cạnh tranh cùng ngành này chẳng bao giờ tránh được thị phi. Dù phiền, nhưng tâm lý cậu vẫn coi như vững. Nếu chỉ là chuyện thân phận thật bị khui ra, hay bị gắn vào quá khứ, cậu đều chịu được. Nhưng...
Điều kiện tiên quyết là chỉ tổn hại đến chính bản thân mình thôi.
Cậu không thể nhìn Đậu Thịnh bị kéo vào rắc rối chỉ vì mình.
Tạ Lan đang định đứng dậy ra mặt làm rõ thì trong tai nghe chợt vang lên một tiếng "cạch" chói tai.
Đậu Thịnh đập con chuột xuống bàn.
Sắc mặt lạnh băng, nhân vật võ sĩ Nhật do anh điều khiển trong game bất ngờ tung ra một chiêu cực đẹp mắt giữa không trung, hiệu ứng rực rỡ, một nhát kiếm bổ thẳng vào kẻ phản diện, nổ ra một đòn chí mạng.
- Làm ầm cái gì vậy?
- Đập chuột cho tụi tui nghe đấy à?
- Mấy người bị sao đấy, rõ ràng là đòn combo mà?
- Coi livestream của Đậu Thịnh mà chưa thấy cậu ấy làm vậy bao giờ?
- Đêm nay lắm anti thế, bực ghê.
- Tôi không phải anti, tôi là fan lâu năm, tôi cũng thấy hôm nay cậu ấy tức giận thật.
Đậu Thịnh quét mắt nhìn bình luận, mặt không biểu cảm tắt luôn game.
Một lúc lâu sau, anh lạnh nhạt mở miệng: "Đúng, tôi đang giận."
Ống nghe rơi vào yên lặng. Tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng điện nền nhỏ xíu.
Đậu Thịnh nhìn chăm chú đạn mạc, đôi mắt đen kia toát ra một cảm giác xa cách khiến người ta thấy lạ lẫm. Cảm giác thất vọng hiện rõ mà không cần che giấu.
Tạ Lan chưa từng thấy anh dùng ánh mắt như vậy nhìn vào fan.
Giống như đang xuyên qua màn hình... nhìn thẳng vào những người từng nói là yêu quý anh.
Một lúc lâu sau, Đậu Thịnh giơ tay lên, dường như muốn ôm bụng, nhưng rồi lại buông xuống giữa chừng.
Giọng anh thấp, khàn khàn: "Hôm nay là buổi stream vui chơi định kỳ của tôi, mỗi tháng một lần, chỉ có tôi và các cậu. Nội dung không thay đổi, dù Tạ Lan có đến nhà tôi hay không. Không nói những chuyện khác, nhưng ít nhất phải tôn trọng quy định cơ bản của phòng stream chứ? Tôi đã nói từ đầu hôm nay chỉ chơi game, không nhắc đến chuyện khác. Còn hỏi, còn đào, còn chửi là sao?"
Giọng anh không lớn, trầm thấp mà từ tính, mang theo khí thế khiến người ta không dám chen vào.
Anh có vẻ không khỏe, hơi nôn nóng bất an, giật nhẹ, lại định che bụng, nhưng đổi hướng, chỉ uống một ngụm nước.
Một lúc lâu sau liền lên tiếng, giọng điềm đạm: "Tôi không muốn cãi nhau với đạn mạc. Là UP lâu năm, tôi biết khi nào nên mở mic, khi nào nên im lặng. Nhưng các cậu xem đi, hôm nay giá trị cảm xúc của đạn mạc cao hơn hẳn bình thường. Điều này cho thấy gì? Có anti hoặc người ngoài cố ý chen vào, còn fan thật thì bị dắt mũi. Mắng tôi trong này cũng có fan cũ, tôi không mù."
"Chuyện bất ngờ, các cậu nghi ngờ hay tức giận tôi đều hiểu. Nhưng như tôi nói, chuyện sao chép không có thật. Còn chuyện phong cách giống nhau thật sự rất mơ hồ. Lý do có cảm giác giống nhau là vì 80% ví dụ trong bài thi đều lấy từ anime OP phối lại. Tạ Lan vốn làm dựa trên cơ sở S, giống là đương nhiên."
Bình luận nổ tung lần nữa, lần này là tranh luận về định nghĩa mô phỏng phong cách.
"Nếu xúc phạm đến tiêu chuẩn đạo đức của ai đó, các cậu cứ bỏ theo dõi. Tôi không có gì để nói thêm. Mới theo dõi thì đi bình an, fan cũ thì có duyên chưa đủ, tôi xin lỗi."
Đậu Thịnh dời mắt khỏi đạn mạc, ngừng một lúc rồi mở thư mục game khác như thể định đổi sang trò khác.
Vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường, nhưng đôi mắt đen kia lại trống rỗng một thoáng. Anh nhìn trân trân vào một góc trên màn hình hồi lâu, mãi mới gom đủ tinh thần để tiếp tục chơi tiếp.
Tạ Lan ngồi đó lặng thinh.
Cậu biết, điều Đậu Thịnh để ý nhất... luôn là fan.
Tạ Lan nhớ rất rõ, hồi còn chưa quen nhau hẳn, Đậu Thịnh đã nhắc đến cậu vô số lần rồi.
Anh nói đám người kia thích khẩu nghiệp, thích drama, chẳng biết xấu hổ là gì, khó ưa, và cái kiểu thông minh giả tạo ấy thì nợ đời.
Nhưng anh cũng từng nói, anh thích những người giống như anh là kiểu người bị cả mạng lưới hắt hủi, chẳng có mấy ai chú ý tới, nhưng rất bao dung, rất tùy hứng, có thể tự tạo ra nhịp điệu riêng cho mình, và chưa bao giờ chạy theo xu hướng.
Chọn mãi nửa ngày, cuối cùng Đậu Thịnh cũng mở một cái filter mặt tròn vo của một hãng đồ ăn thương mại.
"Dạ dày hơi đau, không chơi mấy trò vận động nữa, đánh vài ván cờ tỷ phú cho nhẹ nhàng."
-- Không đánh kiểu này được đâu
- Uống thuốc đi, có phải đau dạ dày không đó? Đừng chấp bọn nhảm trên đạn mạc
-- Thằng ngốc kia phun là thật, chắc không phải fan rồi.
-- Là fan hay không không thể chỉ nhìn thời gian follow mà phán được đâu
-- Có tẩy trắng nổi không? Một bên sao chép một bên bao che, vậy là đủ thật lòng chưa?
-- Tớ thấy cậu nghĩ kỹ lại đi, cậu với Tạ Lan quen nhau được bao lâu đâu?
-- Không phun không chửi, chỉ là bảo vệ cậu thôi, hy vọng cậu biết trân trọng lông chim của mình, đừng mang cả trái tim ra trao cho người mới quen vài ngày
Đậu Thịnh đột nhiên cau mày.
Anh tùy tiện bấm vài cái trên mặt bài, đánh ra bốn con hai, kèm theo một con sáu và một con bảy.
Trong game bỗng vang lên giọng AI xác nhận nước bài: "Gì vậy, ra bài kiểu gì đấy? Biết chơi không vậy?"
Anh cau mày rút tai nghe ra, dừng một chút rồi tắt luôn phần đạn mạc đang chạy trên màn hình.
"Hạ phát," lần này anh thực sự đưa tay ôm lấy bụng.
Chuột đã thả xuống, tay vừa định nhấn nút kết thúc livestream thì khựng lại.
Ánh mắt lặng lẽ gợn sóng, lông mày nhíu lại vài lần rồi từ từ giãn ra, hơi thở cũng có chút mỏi mệt buông xuôi.
Một lúc lâu sau, anh mới thấp giọng nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Lúc nãy tớ tâm trạng không tốt, lỡ lời."
"Ai muốn ở lại thì cứ ở lại, ai muốn đi thì tớ cũng không ngăn. Lập trường của tớ không thay đổi. Tớ biết Tạ Lan sớm hơn các cậu tưởng nhiều lắm, tớ biết cậu ấy là người thế nào."
Nói xong, màn hình livestream bỗng chốc tối đen.
Phát thanh viên đang suy tư về cuộc đời, tạm thời qua xem kênh khác nhé
Tạ Lan thực sự thấy đau lòng, nhưng sau đó, điều khiến cậu ám ảnh là câu nói cuối ấy cứ quanh quẩn trong đầu:
"Tớ biết Tạ Lan sớm hơn các cậu tưởng rất nhiều."
Rốt cuộc là ý gì?
Tạ Lan đột nhiên đứng bật dậy.
Cậu không muốn chờ thêm nữa, cũng không muốn đoán nữa.
Tạ Lan xuống bếp, dùng nồi nhỏ hâm nóng một cốc cacao sữa, mang lên phòng Đậu Thịnh.
Cửa phòng khép hờ, cậu gõ nhẹ rồi đẩy cửa bước vào, Đậu Thịnh đã yên tĩnh trở lại, trên màn hình máy tính vừa hiện thông báo đăng bài thành công.
"Cậu post gì vậy?" Tạ Lan thuận miệng hỏi.
@Nhân Gian Tuyệt Soái Đậu: Tớ tôn trọng Tạ Lan, cũng mong mọi người tôn trọng sự thật. Đừng để tâm trạng hay dư luận dắt mũi. Gần ba năm rồi, đi hay ở, đều là trân trọng nhau.
Tạ Lan đọc xong bài đó, bên dưới đã có hơn trăm bình luận.
Top comment viết: Tôn trọng Hạt Đậu.
Phía dưới gần như toàn những phản hồi tích cực, lác đác vài bình luận nghi vấn nhưng nhanh chóng bị downvote chìm nghỉm.
Đậu Thịnh thở dài một tiếng, hơi bất đắc dĩ: "Đạn mạc thì bị kéo đi theo sóng, nhưng comment động thái thì khá hơn. Trong fan tớ cũng có mấy đứa đầu óc ngắn hạn, nên đăng cái này để tụi nó kịp nghĩ lại."
Tạ Lan "ừ" một tiếng, rồi nói: "Xóa đi."
"Hả?" Đậu Thịnh ngạc nhiên quay sang, "Xóa?"
"Ừ."
Tạ Lan kéo một cái ghế lại ngồi bên cạnh, cúi đầu nhanh chóng dùng điện thoại đăng một dòng trạng thái:
@TạLan_NM: Ngày mai sẽ đăng video làm rõ, tớ đã chuẩn bị xong.
"Cậu định đăng video à?" Đậu Thịnh sững người một chút, rồi nhíu mày nói có vẻ bất đắc dĩ: "Cũng hơi to chuyện đấy, kiểu video giải thích này thường không được lòng người đâu."
Tạ Lan nhìn anh một hồi, giọng trầm thấp nhưng rất rõ: "Không đăng bằng tài khoản này."
Trong phòng bỗng nhiên im lặng đến kỳ lạ.
Tạ Lan nhìn thẳng vào mắt Đậu Thịnh, thấy ánh mắt anh thoáng sững sờ, rồi dần bình tĩnh lại. Ánh nhìn ấy khẽ rung động, mang theo thứ cảm xúc có lẽ trước giờ Tạ Lan chưa từng biết.
Tạ Lan chợt nhớ đến rất lâu trước, lần đầu tiên bị dẫn dụ lộ thân phận trong buổi livestream, ngày đó, Đậu Thịnh đứng ở cửa nhìn cậu, ánh mắt cũng giống hệt như bây giờ.
Một lúc sau, Đậu Thịnh khẽ cong môi cười nhạt, "Ừ, tớ tôn trọng mọi quyết định của cậu."
"Nhưng..." Anh dừng lại một nhịp rồi nói tiếp, "Tớ không muốn cậu vì tớ mà phải thỏa hiệp. Bảo vệ bạn trai mình, cùng gánh với nhau một chút, điều đó là đương nhiên."
Tạ Lan nghe xong cụp mắt cười nhẹ, "Vậy thì tớ cũng nói câu đó. Bảo vệ bạn trai mình, với tớ cũng là điều đương nhiên."
"Cậu xem video tớ làm đi." Giọng Tạ Lan rất nhẹ, nhưng rất bình tĩnh.
Đậu Thịnh không nói gì, một lát sau ngón tay đặt trên đùi khẽ động, rồi mới lướt chuột mở một tập tin đang để ở góc màn hình.
Góc phải phía trên avatar là một nhành lá ngô đồng nhỏ, ID: QZFXR.
Tạ Lan ngẩn người nhìn chằm chằm cái tài khoản đó rất lâu.
Cậu cứ nghĩ mình đã đoán ra sự thật rồi nhưng không ngờ, sự thật còn dịu dàng hơn cậu tưởng.
Đậu Thịnh đột nhiên cười cười: "Cậu không nghi ngờ tài khoản này là tớ à?"
Tạ Lan bình tĩnh đáp: "Không..."
"Rõ ràng tớ gợi ý cho cậu bao nhiêu lần rồi, nuôi hai con mèo, một con còn gãi lưng cho con kia... mấy cái ẩn dụ này mà cậu còn không nhận ra..." Đậu Thịnh vừa nói vừa gõ vài chữ họ tên mình lên bàn phím, "Nhìn cậu là biết loại người không thuộc nổi bài thơ 'luộc đậu làm canh' rồi. Đậu mọc trong nồi, lửa cháy dưới đáy, đậu ở trong nồi khóc. Nếu cậu nhận ra mấy dòng này, chắc cũng đoán ra là tớ."
Anh vừa gõ cụm "QZFXR", máy tính lập tức tự động gợi ý Lửa cháy dưới đáy nồi đậu.
Đậu Thịnh thở ra một hơi dài, trông nhẹ nhõm hẳn: "Tên có hơi trung nhị thật, nên tớ lấy luôn câu đầu làm ID. Lúc đặt cái tên này, tớ thực sự đang trải qua quãng thời gian tồi tệ. Ba tớ vừa mất khi đi gặp người phụ nữ kia, còn tớ thì như bị nhấn chìm trong nồi dầu nóng vậy. Khóc đến không thở nổi, khóc như một hạt đậu bé xíu bị ép chín."
Anh kể bằng giọng nhẹ hều, còn có chút trêu chọc bản thân như thể chẳng có gì to tát.
Nhưng Tạ Lan nhìn anh rất lâu, không bỏ sót được chút gì.
Đằng sau cái vẻ hờ hững, lười nhác, mơ hồ và lông bông ấy là một trái tim mềm như hạt đậu, được giấu kín bên trong.
Không hiểu sao, Tạ Lan chợt nhớ lại hai ba năm trước, lúc lần đầu tiên chú ý đến inbox của "QZFXR".
Nội dung cụ thể đã quên rồi, chỉ nhớ đại khái là: Tớ đứng dưới cây ngô đồng bên nhà, tìm được một chiếc lá trông rất giống cái lá trong video của cậu. Tớ ép nó lại, làm thành dây chuyền, treo lên cặp sách, chuẩn bị mang theo tới trường.
Hồi đó, Tạ Lan thấy cái fan này dễ thương quá nên gửi lại một quả táo kèm icon hình lá cây, còn cố gắng viết tiếng Trung chưa sõi: Mỗi ngày đều vui vẻ.
Cậu ngẩn người rất lâu.
Mãi đến khi Đậu Thịnh vươn tay ra, đan tay vào tay cậu, mười ngón siết chặt lấy nhau.
"... Nhưng mà," Cậu lẩm bẩm, "cậu chưa bao giờ nhắc đến người tên SilentWaves trên weibo..."
Đậu Thịnh cười cười: "Tớ từng nói với cậu rồi mà."
Cậu lật mở trình quản lý blog, click vào trang chính của SilentWaves.
"Cậu là của tớ. Tớ giữ riêng."
"Cho nên, không thể chia sẻ với ai khác."
Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Story
Chương 64: Giữ Riêng.
10.0/10 từ 44 lượt.
