Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Chương 63: Thư Riêng.
Trần Khả đi rồi.
Hội cú mèo vẫn chăm chú nghe giảng, tan học thì lại chạy nhảy đùa giỡn như thường lệ, mọi thứ nhìn qua đều bình thường. Nhưng chỉ cần để ý kỹ một chút sẽ thấy thì không khí rõ ràng trầm xuống hẳn.
Không ai nói ra, nhưng ai cũng cảm nhận được một nỗi buồn lặng lẽ vì chia tay.
Tạ Lan cả ngày hôm đó cứ ngơ ngẩn mấy lần, không rõ là đang nghĩ gì. Cậu cũng không biết rốt cuộc cảm xúc đó có liên quan gì tới Trần Khả không.
Người bình tĩnh nhất là Đậu Thịnh. Bất cứ đề tài gì liên quan đến Trần Khả, anh đều không tham gia.
Giữa giờ nghỉ buổi chiều, Đậu Thịnh đi từ ngoài vào, đặt một cốc trà sữa lên bàn Tạ Lan, khẽ nói: "Tớ thấy hơi đau dạ dày."
Tạ Lan ngẩn người một chút, "Đau dạ dày á?"
Trong ấn tượng của cậu, Đậu Thịnh chỉ có lần ở chân uy mới kêu đau. Lần đó anh kêu to như sắp chết đến nơi, mà lần này lại chẳng nói gì nhiều, chỉ nhàn nhạt buông một câu rồi lặng lẽ về chỗ nằm gục xuống bàn, đầu vùi vào cánh tay gấp lại, tay kia thì đặt lên bụng, không nhúc nhích.
Tạ Lan cầm nước nóng quay lại, vừa hay gặp Đới Hữu.
Đái Hữu nói: "Cậu ấy bị viêm dạ dày thể nông từ hồi cấp hai rồi. Thỉnh thoảng lại bị tái phát, chắc xin nghỉ về nằm là ổn."
Tạ Lan vội gật đầu, đưa nước cho Đới Hữu rồi quay đầu bước đi.
Trên đường đến văn phòng, cậu vừa đi vừa gỡ lại mấy từ lẻ tẻ mà Đới Hữu nói, lên mạng tra thử mô tả triệu chứng, đọc khá lâu mới hiểu ra.
Chắc là dạng viêm dạ dày thể nông mãn tính, mà Tạ Cảnh Minh cũng bị cái này.
Biết được bệnh gì thì dễ tính toán hơn rồi. Hôm nay dì Triệu Văn Anh đang ở nhà, Tạ Lan gửi tin cho dì và cả Tiểu Mã, sau đó đi tìm Hồ Tú Kiệt để xin giấy nghỉ học.
Quá trình xin nghỉ rất thuận lợi, chỉ tiếc một điều người bị đau không phải là Tạ Lan, nên cậu chẳng thể nghỉ theo.
Tạ Lan đưa Đậu Thịnh đi ra đến tận cổng trường. Đậu Thịnh có hơi bất đắc dĩ, nói: "Thật ra không nghiêm trọng vậy đâu, tớ ngủ một giấc là ổn."
"Môi cậu tái nhợt đến trắng bệch rồi còn gì." Tạ Lan nhíu mày, nắm tay anh nhè nhẹ, "Tớ cũng xin nghỉ ký túc ba ngày, tan học xong là về liền."
Đậu Thịnh khẽ ừ, "Thế cậu ngoan ngoãn học một mình nhé."
"Biết rồi mà."
Dù nói là vậy, nhưng sau khi tiễn Đậu Thịnh xong, cả tiết sau Tạ Lan gần như không nghe lọt chữ nào.
Cậu rất muốn hỏi Đậu Thịnh sao rồi, nhưng lại sợ làm phiền giấc ngủ của anh, cứ xoắn xuýt mãi đến gần giờ tan học. Mãi cho đến khi Đậu Thịnh chủ động nhắn WeChat bảo là cơn đau đã dịu đi, Tạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường về tắc xe, tới nhà đã hơn chín rưỡi. Vừa bước vào là thấy Đậu Thịnh nằm trên ghế sofa nghịch điện thoại, trên người đắp một tấm chăn mỏng, Triệu Văn Anh thì ngồi cạnh gõ máy tính.
"Về rồi à?" Đậu Thịnh ngửa đầu nhìn thấy Tạ Lan, kéo chăn ra đặt xuống đất, "Tớ ổn rồi."
Triệu Văn Anh liếc qua bĩu môi: "Ừ hay quá ha, đi dép vào cho mẹ. Đau dạ dày còn để chân trần cho lạnh?"
"À." Đậu Thịnh ngoan ngoãn quay về bàn trà lấy dép lê mang vào, lắc lắc điện thoại: "OST của Trên Dây Cung Thiếu Niên có ba người vào danh sách đề cử nhà sản xuất, Bilibili chiếm hai slot - một là cậu, một là A Trạch, còn lại là một người tên là Gia Đạt tiên sinh. Tớ vừa tra qua rồi, người này lợi hại lắm."
Chuyện này thì Tạ Lan đã biết từ lúc đang trên đường về.
Gia Đạt tiên sinh là một nhạc sĩ, nhà sản xuất âm nhạc rất nổi tiếng. Ba mươi ba tuổi, tốt nghiệp Học viện Âm nhạc Trung Ương, song chuyên cả soạn nhạc và piano. Hồi còn học đại học, chỉ tiện tay up thử một bản sáng tác gốc lên mạng nội bộ trường, không ngờ được truyền hình quốc gia chọn làm nhạc nền cho hoạt hình. Kể từ đó, những bản nhạc trong các hoạt hình nổi tiếng gần như không thiếu tên anh ta. Dù chính chủ cũng có mặt ở B Trạm, nhưng phía sau còn quản cả một chuỗi tài khoản âm nhạc lớn.
Trên Dây Cung Thiếu Niên là dự án làm rất bài bản. Họ đã tuyên bố vị trí chủ biên ca khúc sẽ do Gia Đạt đảm nhiệm, nhưng vẫn mở phần PK chọn trước, để ba ứng cử viên lần lượt đăng demo sáng tác gốc lên trang chủ, mở bình chọn công khai trong 28 ngày. Người có lượt bình chọn cao nhất sẽ được chọn làm chủ biên nhạc nền.
Ba bản demo đều đã công khai. A Trạch làm tốt, không có lỗi gì, nhưng không có điểm gì nổi bật. Gia Đạt thì chỉ cần một đoạn melody mở đầu đã khiến người ta kinh ngạc - đẳng cấp lập tức phân cao thấp.
Tạ Lan chưa từng học sáng tác chuyên nghiệp, vẫn luôn làm theo cảm tính. Ngay cả cậu cũng phải thừa nhận, độ hoàn thiện giữa mình và người chuyên nghiệp đúng là cách nhau một khoảng không nhỏ.
Cổng bình chọn sẽ mở lúc nửa đêm, nhưng Tạ Lan đã sớm đoán được mình không có cơ hội, nên cũng không mấy bận tâm.
Đậu Thịnh nói: "Tớ nghe rồi, vẫn thấy của cậu hay nhất."
Tạ Lan sững người, "Hả?"
Cậu ta soạn nhạc giỏi lắm, chỉ một đoạn ngắn thôi cũng nghe rất cháy. Nhưng mà... hơi bị nặng mùi thương mại." Đậu Thịnh cầm iPad ở cạnh lên, "Tớ mới vừa tìm được một loạt tác phẩm cũ của cậu ta, nghe hết luôn rồi. Thực ra lúc chưa nổi tiếng, cậu ta có hơi giống cậu, cảm xúc trong nhạc rất mạnh. Giờ thì thành thục rồi, nhưng lại không chạm được tới tim nữa."
Tạ Lan kinh ngạc, "Không ngủ còn nghe nhạc cậu ta làm gì?"
Đậu Thịnh cười cười, "Xem thử xem, nhóm của bọn mình có mấy phần thắng."
Triệu Văn Anh nghe thấy vậy từ bên cạnh góp lời, "Mẹ cũng thấy vậy. Mẹ nghe cả buổi, vẫn thấy Lan Lan hay hơn."
"Thật chứ?" Đậu Thịnh hiếm khi đứng chung chiến tuyến với cô, "Con cũng thấy vậy luôn."
Tạ Lan dở khóc dở cười, "Cậu mau nghỉ ngơi đi. Uống thuốc chưa?"
Đậu Thịnh gật đầu, "Uống rồi, dạ dày cũng không đau nữa. Cậu yên tâm đi."
"Ừm."
Triệu Văn Anh ngồi bên cạnh, Tạ Lan thì vừa lo vừa không dám thể hiện ra mặt.
Dù sao cũng có tâm tư riêng, cậu sợ mình không kiểm soát được, để Triệu Văn Anh nhìn ra chút gì đó.
Do dự một chút, cậu đeo balo lên, nói: "Vậy tớ lên trước tắm rửa. Cậu nếu mệt thì ngủ sớm nhé."
"Ừ." Đậu Thịnh hiểu ý gật đầu, "Tớ cũng tính thế."
Hai người một trước một sau lên lầu. Đến cửa phòng ngủ, nơi mà từ chân cầu thang không nhìn thấy nữa, Đậu Thịnh mới khẽ nắm lấy tay Tạ Lan.
"Thật sự không sao đâu, đừng lo."
Tạ Lan thở dài, "Tự nhiên lại đau dạ dày là sao?"
Đậu Thịnh lí nhí: "Chắc tại trưa uống coca có đá, uống hơi gấp... Cũng có thể là cái dạ dày này tự dưng giở chứng. Tớ bị đau dạ dày cũng lâu rồi, tính theo chu kỳ thì chắc đến lúc phát bệnh."
"... Cậu cũng quá..."
Dưới cầu thang vang lên tiếng bước chân. Tạ Lan không thể làm gì khác ngoài nuốt lời định nói vào miệng, đẩy cửa phòng, về lại phòng mình.
Cậu nhanh chóng tắm rửa xong. Khi đi ra, Triệu Văn Anh vẫn đang ở phòng bên cạnh.
Nghe âm thanh thì chắc là đang đứng ngoài cửa phòng Đậu Thịnh, tra hỏi chuyện ăn uống sinh hoạt mấy hôm nay.
Bình thường thì cô hay tỏ ra buông thả, nhưng bây giờ lại hóa thành kiểu mẹ nghiêm khắc đang mắng con không biết giữ sức khỏe. Cô hỏi kỹ từng món Đậu Thịnh đã ăn gần đây, còn mắng anh uống nước lạnh và thức đêm.
Đậu Thịnh chỉ "ừm" với "vaâng" trả lời lấy lệ, giọng rất nhỏ, có lúc Tạ Lan còn không nghe thấy anh nói gì.
Một lúc sau, tiếng trò chuyện ngừng lại. Triệu Văn Anh gõ cửa phòng Tạ Lan, tay bưng đĩa hoa quả và bánh quy đi vào.
"Cô nhẹ nhàng nói: "Lan Lan ăn chút đêm đi. Mấy đứa tụi con tối nào cũng học, phải ăn thêm gì mới có sức."
Tạ Lan vội nói cảm ơn, rồi lại thấy hơi lúng túng.
Trên bàn còn trống trơn, cậu về phòng lâu rồi mà vẫn chưa đụng đến balo, chỉ toàn nghĩ về Đậu Thịnh thôi.
Nhịn một chút, cậu vẫn không nhịn được mà hỏi: "Đậu Thịnh có ăn gì không ạ?"
"Nó bị đau dạ dày, giờ cần nhịn cho sạch bụng." Triệu Văn Anh lắc đầu, "Không biết tối có đói không. Dì có nấu cháo để ấm dưới bếp, nếu đói thì tự xuống hâm lại mà ăn."
Tạ Lan gật đầu, "Dạ."
"Mai dì phải đi công tác. Dì để sẵn hai loại thuốc trong balo Đậu Thịnh rồi, con nhớ nhắc nó uống sau khi ăn nửa tiếng. Uống hai ngày, mỗi ngày ba lần." Triệu Văn Anh thở dài, bóp nhẹ vai Tạ Lan, thấp giọng nói, "Lúc thường con giúp dì để ý nó chút. Thân thể nó vốn không khỏe, lại hay bày trò, sắp sang hè rồi, lạnh quá không được uống, mà nóng quá cũng không nên ăn. Đặc biệt là đừng ăn hai loại đó cùng lúc."
Tạ Lan gật đầu liên tục, "Con sẽ chú ý ạ."
Triệu Văn Anh vỗ nhẹ cậu, mỉm cười: "Cả con cũng vậy, hai đứa phải chú ý sức khỏe."
Sau khi cô rời đi, Tạ Lan ngồi yên một lúc, rồi nhớ ra phải qua phòng bên cạnh xem Đậu Thịnh. Nhưng Triệu Văn Anh cứ cách mười phút lại qua nhìn một lần, từ lúc về nhà 9 giờ rưỡi đến tận gần 12 giờ đêm, Tạ Lan cứ chờ mãi vẫn không tìm được cơ hội.
Qua 12 giờ, sau lần cuối cùng Triệu Văn Anh có động tĩnh cũng đã hơn mười phút, Tạ Lan vừa quyết định mở cửa sang phòng bên cạnh, thì đụng mặt Triệu Văn Anh ngay ngoài cửa.
Tạ Lan: "..."
Triệu Văn Anh đang bưng ly nước nóng định gõ cửa Đậu Thịnh, bất ngờ nói: "Lan Lan còn chưa ngủ à?"
Tạ Lan: "Ừm... Con ngủ luôn bây giờ đây ạ."
Về lại phòng, đóng cửa, tắt đèn.
Từ phòng bên cạnh vang vọng tiếng rên nhẹ của Đậu Thịnh, "Con thật sự không sao đâu..."
"Không sao?" Giọng Triệu Văn Anh gắt lên, "Con có chuyện gì cũng cứ cố, đến lúc bị loét phải đi nội soi dạ dày, lúc đó tự chịu!"
Điện thoại rung một cái.
- Bác Sĩ Hạt Đậu Ngủ đi... Mẹ tớ phát động chế độ siêu mẫu thân rồi...
Tạ Lan thở dài, nằm lăn trên giường, nhìn chằm chằm vào màn hình.
- Bệnh Đến Giai Đoạn Cuối: Cậu thật sự ổn rồi chứ?
- Bác Sĩ Hạt Đậu: Ừm, chắc tai tớ bị gì rồi, nghe lải nhải nhiều quá giờ trong đầu cứ vang lại.
Tạ Lan bật cười khe khẽ.
- Bệnh Đến Giai Đoạn Cuối: A di rất tốt với cậu.
- Bác Sĩ Hạt Đậu: Cậu vẫn ổn chứ? Tớ sợ cậu lại nhớ dì Tiêu.
Tạ Lan hơi khựng lại khi nhìn thấy dòng chữ đó.
Tiêu Lãng Tịnh đã đi hai năm rồi. Bình thường mỗi khi thấy người khác thân thiết với mẹ, trong lòng cậu đều cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng lần này thì không.
- Bệnh Đến Giai Đoạn Cuối: Tớ không sao. Chỉ muốn được ở riêng với cậu thôi.
- Bác Sĩ Hạt Đậu: Haiz... Tớ cũng vậy. Muốn bạn trai.
- Bác Sĩ Hạt Đậu: Miêu Miêu gào khóc.gif
Triệu Văn Anh bỗng hét lớn: "Con có thể ngưng nghịch điện thoại được không! Có nghe mẹ nói gì không?!"
Tạ Lan giật nảy mình, vội nhét điện thoại xuống dưới gối, không dám động đậy gì nữa.
Cũng may Triệu Văn Anh không có thói quen kiểm tra điện thoại con cái. Cô lại nói: "Đợi chút nha, mẹ đi lấy thêm túi chườm nóng. Tối nay cấm mở điều hòa!"
Một lúc lâu sau, điện thoại lại rung lên lần nữa.
Đậu Thịnh gửi tới một bản nhạc violin, nhắn:
- Ngủ ngon, bạn trai.
Tạ Lan trả lời:
- Ngủ ngon.
Cậu đeo tai nghe, nhắm mắt lại, nhưng mãi vẫn không ngủ được.
Cũng là hôm nay, cậu mới nhận ra: trước giờ, cuộc sống giữa cậu và Đậu Thịnh thật sự rất tự do.
Vì Triệu Văn Anh thường xuyên đi công tác, nên dù ở nhà hay ở trường, bọn họ gần như luôn có thể ở bên nhau bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Kiểu hôm nay, muốn gặp mà lại phải tránh né, là lần đầu tiên.
Mà càng bị cản trở, trong lòng lại càng bồn chồn, không yên.
Âm thanh violin trong tai nhẹ nhàng, du dương. Tạ Lan trằn trọc mấy lần, cuối cùng mới chìm vào giấc ngủ.
Nhưng giấc ngủ ấy không sâu. Nửa đêm, trời đổ mưa, một tiếng sấm trầm vang lên bên ngoài khiến cậu lập tức tỉnh giấc.
1:45.
Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng trắng trong bóng tối. Trên WeChat hiện một dấu chấm đỏ nho nhỏ.
Là tin nhắn từ Đậu Thịnh, gửi sau khi hai người chúc ngủ ngon được một tiếng:
- Bác Sĩ Hạt Đậu: Nhớ cậu rồi.
Chỉ ba chữ ngắn ngủi hiện trên màn hình nhỏ, lại khiến tim Tạ Lan lệch một nhịp.
Ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi rào rào, nhưng trong đêm mưa lại có vẻ yên tĩnh đến lạ.
Phòng bên không có động tĩnh gì, chắc Đậu Thịnh đã ngủ rồi. Tạ Lan chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nhắn lại:
- Bệnh Đến Giai Đoạn Cuối: Tớ tỉnh rồi, bên ngoài đang mưa, xuống lấy nước uống.
- Bệnh Đến Giai Đoạn Cuối: Tớ cũng hơi nhớ cậu.
Cậu vừa đặt điện thoại xuống đã không nhịn được thở dài, hai tay xoa mặt thật mạnh.
Rõ ràng chỉ cách nhau có một bức tường, mà lại thành ra như vậy...
Không xuống giường, cậu tiện tay cầm lấy ly nước, mở cửa bước ra ngoài.
Đôi dép lê mềm bước trên nền nhà không phát ra chút âm thanh nào. Con mèo Ngô Đồng lặng lẽ bám lấy chân Tạ Lan, theo cậu cùng ra ngoài. Con mèo này lúc nào cũng tỏ ra kiêu kỳ, nhưng lại bám người. Hễ Tạ Lan có mặt ở nhà là nó nhất định phải theo sát bên, đi đâu là kè kè theo đó, dùng bộ lông mềm mịn cọ vào cổ chân cậu - tính khí rõ ràng rất giống Đậu Thịnh.
Một người một mèo cùng xuống lầu. Tạ Lan không bật đèn, chỉ dùng tay bật đèn cảm ứng.
Vừa bước xuống mấy bậc, bên ngoài vang lên một tiếng sét, rồi cậu đột nhiên cảm thấy âm thanh vang vọng sau lưng có chút rõ ràng hơn bình thường.
Tạ Lan hơi giật mình, quay đầu lại nhìn - quả nhiên thấy Đậu Thịnh cũng đi ra.
Anh mặc quần ngủ kẻ ô vuông, trên người là áo len cổ tròn màu đen quen thuộc, tóc hơi rối, tay cầm điện thoại, đứng trên đầu cầu thang, khẽ cong khóe môi nhìn Tạ Lan.
Ngô Đồng hiếm khi cất tiếng kêu khe khẽ, chẳng rõ là mèo con hay mèo trưởng thành, nghe như đang làm nũng với người.
Bên ngoài lại vang lên tiếng sấm, mà tâm trạng Tạ Lan thì bỗng nhẹ bẫng hẳn.
Cậu im lặng quay lại lên lầu, đứng đối diện với Đậu Thịnh trên đầu cầu thang, thấp giọng hỏi: "Còn đau dạ dày không?"
"Đỡ lâu rồi." Đậu Thịnh thở dài, trong mắt thấp thoáng nét uể oải. "Sớm biết thế thì đã không về nhà. Hiếm khi bị bệnh một lần, còn tưởng có thể được bạn trai dỗ dành cơ."
Hiếm khi bị bệnh một lần?
Tạ Lan bất lực, khẽ giọng nói: "Hồ Tú Kiệt bảo lúc cậu sốt cao cũng từng bị thế rồi, nên cô phê cho cậu nghỉ ba buổi tự học tối."
Đậu Thịnh ừ nhẹ một tiếng: "Hồi cấp hai bị rồi, bệnh cũ ấy, bình thường không sao, nhưng một khi phát thì phải chịu đựng vài ba ngày mới đỡ."
Nhắc tới cấp hai, Tạ Lan bất giác nghĩ đến chuyện của bố Đậu Thịnh. Dường như Đậu Thịnh cũng đoán được trong đầu cậu đang nghĩ gì, chủ động siết tay cậu một cái, nói nhẹ: "Đúng là không nên vì tâm trạng tệ mà bỏ mặc sức khỏe. Tâm trạng thì có thể tốt lên, nhưng cơ thể thì không tự hồi phục được đâu... Đáng giá lắm đấy."
Tạ Lan gật đầu khẽ, im lặng vài giây, rồi đột nhiên nhíu mày.
Đã rất lâu rồi họ không nhắc lại chuyện trước kia của Đậu Thịnh.
Từ sau lần về từ Eo Sông Tam, giữa cậu và Đậu Thịnh có gì đó thay đổi.
Họ rất thân thiết. Ở những khoảnh khắc bị vô tình hoặc cố ý đẩy tới gần nhau, từng lén ôm nhau, hôn nhau, tim đập loạn và cảm xúc rung động.
Nhưng dường như lại cực kỳ cẩn thận. Như thể Đậu Thịnh đang cố giữ lấy một lớp giấy cửa sổ mỏng manh, không dám đâm thủng nó. Còn Tạ Lan thì như bị cuốn theo, hoảng loạn không rõ ràng, thế mà đã gần một tháng trôi qua.
Mãi đến hôm nay, nhắc lại chuyện cũ, Tạ Lan mới chợt nhớ ra một điều.
Cậu nhìn Đậu Thịnh một lúc rồi buông lời như vô tình: "Hồi đó... cậu làm sao mà vượt qua được?"
Theo lời Đậu Thịnh từng kể, phần lớn là nhờ vào thứ mà anh gọi là "ánh sáng".
Nhưng là ai?
Đậu Thịnh hơi khựng lại:
"Hả?"
Tạ Lan không đáp, chỉ nhìn thẳng vào anh. Một lúc sau, Đậu Thịnh mới hạ giọng "à" một tiếng:
"Là... người kéo violin. Mỗi ngày nghe nhạc của anh ấy, dần dần cũng đỡ hơn."
Violin à...
Tạ Lan lập tức nhớ đến cái màn bịa chuyện thầm mến trước đây của Đậu Thịnh, trong lòng không khỏi dâng lên một chút để ý khó gọi thành tên.
Sau đó, cậu từng nghĩ, có khi người kia chính là ám chỉ mình.
Tạ Lan nhíu mày nhìn Đậu Thịnh, người kia lại tiếp tục: "Là bạn thân chơi violin rất giỏi của tớ ấy. Nhưng mà... tớ biết ảnh, ảnh không biết tớ. Cậu nghe tên này bao giờ chưa? Khăn cách ni ni?"
Tạ Lan sững sờ, tưởng tai mình nghe nhầm: "Cậu nói... Niccolò Paganini?"
"Ừ, hình như đúng là tên đó, người nước ngoài. Cậu biết à?"
Tạ Lan: "..."
Khăn cách ni ni... là nhà soạn nhạc thời kỳ Lãng mạn, một trong những nghệ sĩ violin nổi tiếng nhất lịch sử.
Cậu bản năng cảm thấy Đậu Thịnh đang trêu mình. Nhưng nhắc tới "ánh sáng", Đậu Thịnh lại nghiêm túc đến không ngờ, cúi đầu bấm điện thoại, mở một playlist trên app nhạc tên là "Danh tác Paganini: 24 bản capriccio" cho cậu xem.
"Đấy, chính là người này. Tớ nghe nhạc ảnh mới thoát được khỏi cái 'thung lũng' đó."
Tạ Lan nhìn chằm chằm màn hình, sững người:
"Cái này... chắc là bản biểu diễn lại của người khác. Bởi vì..."
"Bởi vì sao?" Đậu Thịnh nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.
Tạ Lan siết chặt tay.
Bởi vì ông ấy chết rồi.
Nếu không nhầm, là năm 1840.
Cậu không biết phải hình dung cảm xúc lúc này của mình ra sao. Một phần cảm thấy ngốc nghếch vì đã nghi ngờ chuyện đó, một phần lại thấy yên tâm, nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác bị... "đánh lạc hướng" hơi kỳ quái.
Yết hầu cậu khẽ động đậy, nhỏ giọng nói: "Thôi, không nhắc tới nữa. Tớ xuống lấy nước nóng, mang cho cậu một ly."
Nói rồi cậu quay người định bước xuống. Nhưng vừa xoay người, cánh tay Đậu Thịnh bất ngờ vòng qua eo cậu, ngăn cậu lại, nhẹ giọng nói: "Không cần nước đâu."
Cả căn nhà yên tĩnh đến kỳ lạ. Đậu Thịnh ghé sát tai Tạ Lan, thì thầm: "Bị bệnh thì cần bạn trai dỗ dành một chút."
Thế giới bỗng chốc như lặng lại.
Tạ Lan ánh mắt hơi trầm xuống, giọng thấp đi: "Cậu muốn dỗ kiểu gì?"
Không đợi trả lời, Đậu Thịnh kéo nhẹ cậu lui lại hai bước. Tạ Lan lưng chạm vào tường trắng. Đậu Thịnh một tay áp lên eo cậu, tay kia khẽ xoa một vòng, rồi nghiêng người tới, hôn lên môi cậu.
Vài tuần gần đây họ từng hôn nhau mấy lần, nhưng đều rất nhẹ, thoáng qua rồi thôi. Vì mỗi lần bị hôn, Tạ Lan đều có phản ứng, phản ứng đó lại khiến mọi thứ trở nên "nóng" hơn, và cậu sẽ đẩy Đậu Thịnh ra ngay.
Nhưng có lẽ... là do cả đêm nay muốn gặp nhau mà không dám, rồi lại không thể chịu nổi nữa.
Đậu Thịnh ôm chặt cậu, dán môi xuống, nụ hôn dần sâu hơn. Tạ Lan cũng từ từ đáp lại, nhắm mắt lắng nghe hơi thở quyện vào nhau, còn có nhịp tim mơ hồ xuyên qua lớp vải, đập dồn dập.
Một lúc lâu sau, như thể vừa dùng hết chút dưỡng khí cuối cùng, hai người cùng buông nhau ra.
Bên ngoài tiếng mưa rơi ào ào, trong nhà tối om và yên ắng. Tạ Lan vừa rời khỏi vòng tay ấy mới nhận ra mặt mình nóng bừng, khóe môi hơi rát, tay chân cũng mềm rũ.
Cậu nhìn vào đôi mắt đen đối diện, chợt thấy có chút thất thần.
Đậu Thịnh khẽ mở miệng, giọng trầm thấp, khàn khàn: "Cậu..."
Cậu ấy vừa mới nói một chữ, thì-
Cạch - tiếng cửa phòng ngủ chính dưới lầu bất ngờ vang lên.
Nghe thấy tiếng động dưới nhà, Ngô Đồng lập tức quay người chạy vội vào phòng, Tạ Lan máu như chảy ngược, theo bản năng cũng quay đầu lại, nhanh chân theo Ngô Đồng trốn về.
Cửa vừa bật mở, Tạ Lan còn chưa khuất hẳn vào điểm mù, thì bằng khóe mắt, cậu thấy Đậu Thịnh ở chỗ cầu thang bị trượt chân, nhưng không hoảng loạn, mà rất bài bản trượt nửa bước ra khỏi bậc thềm, khéo léo tránh va vào đâu đó cứng, người ngã xuống nhưng tay chống trước, rõ ràng là có chuẩn bị tư thế đỡ.
Còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Đậu Thịnh... ngồi lăn xuống cầu thang.
Rất tiêu chuẩn.
Từng bậc từng bậc một, vừa thong thả vừa hợp lý, như thể có kịch bản sẵn. Tư thế ổn định, từng bước từng bước "bụp bụp bụp bụp" lăn đến đúng ngay chân Triệu Văn Anh vừa bước vào cửa.
Lúc cô quay đầu lại, Đậu Thịnh đã gần rơi chạm đất. Tầm mắt của cô lập tức bị anh thu hút, vừa ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn lên phía trên cầu thang thì Tạ Lan đã kịp lách người giấu vào góc tối không thấy đâu.
"Thịnh?!"
Đậu Thịnh r*n r* một tiếng, giọng mang chút oán trách: "Mẹ sao đột nhiên ra ngoài chứ, làm con sợ muốn rụng chân luôn á."
Tạ Lan: "..."
Cậu nhéo mạnh một cái vào đùi mình, mím chặt môi, lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ ra.
Ngô Đồng nhân cơ hội chui vào trước, Tạ Lan cũng lách vào theo sau, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại mà không phát ra tiếng.
Suýt chút nữa là bị tóm.
Nhưng mà không bị tóm... cũng coi như lời to.
Tạ Lan bất chợt thấy rất hài lòng.
Khóe môi hơi đau, cậu vào nhà tắm bật đèn kiểm tra, thấy chỗ mép hơi sưng một chút, cũng không rõ lắm.
Bắt đầu lo lắng liệu trên mặt Đậu Thịnh có để lại dấu vết gì không, chỉ còn biết trông mong là anh miệng phẳng không có gì lạ, hoặc là lúc về phòng không bật đèn lên. Tóm lại là đừng bị phát hiện.
Tầm hai giờ sáng.
Nghe thấy tiếng Triệu Văn Anh đưa Đậu Thịnh về phòng ngủ, cuối cùng Tạ Lan cũng thở phào.
Buồn ngủ díu cả mắt, nhưng trước khi ngủ vẫn cố gắng gửi cho Đậu Thịnh một cái biểu cảm "Miêu Miêu cụng ly" trên app nhắn tin. Vừa định lui ra thì ngón tay run một cái, lỡ đụng vào Bilibili đúng ngay danh sách tin nhắn riêng.
Dòng trên cùng là một cái tài khoản lạ hoắc, khung tin nhắn nổi bật chữ "nguyên sang".
Tạ Lan lơ mơ nhìn, tiện tay bấm vào.
@hắcychủcông: "Cậu ở (Dây Cung Thiếu Niên) có vote cho bản gốc phối nhạc tự làm nào không? Có bao nhiêu bản nhạc nguyên sang vậy?"
Hả?
Cái gì thế?
Rối rắm gì đây?
Tạ Lan lười nhấc điện thoại lên đọc kỹ, định bật đọc bằng giọng.
Nhưng còn chưa kịp đưa điện thoại đến gần, mắt đã hoa lên, đầu óc lơ mơ, tâm trí đấu tranh nửa giây rồi quyết định... ném đại điện thoại sang bên.
Kệ đi, buồn ngủ muốn chết rồi.
Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Story
Chương 63: Thư Riêng.
10.0/10 từ 44 lượt.
