Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 60: Tay Nắm Tay.


Kỳ nghỉ vừa hết, cái nắng hè liền hầm hập đổ xuống mặt.


Liên tục mấy ngày trời nóng lên, cây ngô đồng trong sân trường bắt đầu trổ hoa, từng chùm màu tím nhạt đung đưa trên cành, như phủ một lớp màu mơ màng lên cả khuôn viên.


Giải bóng rổ mà mọi người chờ từ đầu hè cuối cùng cũng chính thức khởi động. Trường ra chỉ thị phải thi đấu xong trong vòng một tuần. Từ chiều đến tối, sân tập nhỏ và nhà thể chất lúc nào cũng kín người, náo nhiệt đến mức giáo viên thể dục phải chạy khắp các sân, bận tới nỗi không thở nổi.


Lịch thi đấu dán dưới gốc ngô đồng, bảng thông báo bị gió thổi phấp phới. Giờ ra chơi nào cũng có cả đám người tụ lại dưới gốc cây ngó ngó nghiêng nghiêng. Mưa chiều có rơi, vẫn có học sinh chạy từ ký túc xá ra để gỡ mấy cái tên thi đấu đem cất dưới mái hiên nhà ăn.


Tạ Lan đi trên bất kỳ con đường nào trong trường, cũng nghe được xung quanh tụm năm tụm ba bàn tán toàn chuyện bóng rổ. Hết khen người này giỏi giữ bóng, lại đến ai đó ném đẹp như highlight NBA.


Cậu chịu trách nhiệm quay video trận đấu của lớp 4. Mấy hôm nay gần như ngày nào cũng lôi theo ba chân tripod, vác máy đi khắp hành lang phòng học. Hồ Tú Kiệt giáo viên chủ nhiệm - nhìn thấy cũng đành làm bộ không thấy, một mắt nhắm một mắt mở cho qua.


Góc quay bóng rổ nói chung là phần việc nhẹ nhàng, vui vẻ. Nhưng có một chuyện khiến cậu hơi phiền.


-- xung quanh sân bóng, tiếng gọi tên Đậu Thịnh đúng là ồn ào quá mức cần thiết.


Không chỉ nhức tai mà còn khiến cậu nhiều lần bị phân tâm khi đang lia máy.


Trong ống kính, Đậu Thịnh mặc đồng phục thể thao trắng tinh, nhàn nhã chạy nhảy trên sân. Hôm trước đấu với lớp 12, anh suýt nữa đập trán vào chân trụ rổ khi trượt té một pha, nên trận này đội luôn băng trán màu đen.


Chiếc băng bó siết sát, khiến mớ tóc rối tung dưới ánh mặt trời nhìn càng thêm rực rỡ. Một cơn gió thổi qua, tóc anh hất ngược ra sau, ngay khoảnh khắc ấy Đậu Thịnh bật nhảy lên rổ. Quả bóng bay qua không trung vẽ thành một đường cong hoàn mỹ, rơi soạt vào lưới, khuấy lên một vòng xoáy màu cam rực rỡ.


Tiếng la hét bùng nổ từ phía khán đài học sinh:


"Đậu Thịnh!! Đậu Thịnh!!"


"MVP!!!"


"Tớ yêu cậu á!!!"


"Cả lớp 12 Trần Quý Nhàn yêu cậu!!"


Tạ Lan xoay ống kính một cách điêu luyện, đang quay cảnh Vu Phi lùi về phòng thủ thì đột nhiên máy lia sang hướng khác, tự động bắt nét vào một đám đông lớp Mười Hai. Tiêu điểm như bị hút chặt vào một nữ sinh nào đó, góc máy cháy sáng đúng chỗ.


Trong ống kính, gương mặt nữ sinh ấy khiến cậu ngẩn người, có chút quen thật.


Không thể nào... Một tháng trước, người này còn từng để lại lời nhắn cho cậu: "Muốn tìm bạn gái thì tìm tớ, tớ lớp 12 Trần Quý Nhàn."


Tốc độ chuyển hướng máy quay của cậu lúc này, ngay cả bản thân cũng thấy bất ngờ.


Giữa trận, đội được nghỉ ngắn. Từ loa phát thanh trong sân trường vang lên nhạc nền quen thuộc - bản remix đang hot gần đây của bài Tại Xích Diễm Đỉnh. Bản này gần như bá chiếm hết mấy đài BX, giờ còn lan sang cả phát thanh buổi chiều trong trường. Đậu Thịnh mỗi lần nghe thấy bài này trước trận đấu đều hừ mũi vài cái. Nếu bắt gặp nhạc này ngay giữa lúc thi đấu, cậu ta còn có thể vừa chạy vừa huýt sáo theo điệu.


Các cầu thủ tạm rời sân. Một phần khán giả chạy ùa ra quầy đồ ăn nhanh, phần còn lại dạt sang bên tạo thành khoảng trống lớn giữa sân.


Lưu Nhất Tuyền dẫn theo nhóm nữ sinh lớp Bốn, đứng tạo dáng chụp hình. Mấy bạn ấy mặc trang phục Hán phục đơn giản màu tím nhạt, đứng dưới tán cây ngô đồng. Cả nhóm gọi các cầu thủ lớp Bốn tới chụp ảnh chung trước khi trận sau bắt đầu.


Tạ Lan xách tripod chuyển qua một bên sân khác, tìm góc quay mới. Cậu móc trong túi ra một cây bút máy, đưa lên màn hình căn vài đường canh nét, rồi đẩy ống kính zoom sát thêm chút nữa.


Bên cạnh, Xa Tử Minh nghiêng đầu nhìn, buột miệng: "Cây bút này nhìn xịn phết nha."


Tạ Lan vẫn chăm chú nhìn ống kính, đáp nhỏ: "Hợp đồng quảng cáo."


"Hả? Quảng cáo gì? Bút máy này tìm cậu làm gương mặt đại diện à?" Xa Tử Minh ngớ ra.


"Ừ."


Mẫu bút máy đó là một sản phẩm hướng tới người mới bắt đầu, ngòi viết thủ công, ngoại hình cũng ổn áp, giá hơn 200 tệ.


Dạo gần đây, nhiều nhãn hàng tìm đến Tạ Lan hợp tác. Nhưng cậu đang muốn tập trung vào việc học và còn có cả loạt kế hoạch video riêng chưa thực hiện. Cậu vốn không định nhận thêm quảng cáo nữa, nhưng đối tác lần này chỉ yêu cầu làm một video ngắn tầm 60 giây, chi phí cũng hợp lý. Thế là cậu gật đầu.


Chủ yếu... là muốn dành dụm ít tiền.


Dạo này thời gian trôi nhanh, sinh nhật Đậu Thịnh rơi vào đầu tháng Tám, cậu muốn chuẩn bị từ sớm.


Xa Tử Minh tò mò dí sát lại: "Bình thường tụi cậu nhận quảng cáo thì quy trình sao đấy?"



Tạ Lan đáp: "Tớ với Đậu Thịnh dạo này đều thử dùng bút, hôm nay mới ký hợp đồng xong, chuẩn bị quay bản kịch gốc."


Nắng chiếu chói chang, nhìn lâu vào ống kính dễ lóa mắt. Nhưng lóa cách mấy, vẫn có một người khiến cậu không thể rời mắt.


Tạ Lan điều chỉnh xong góc quay thì đứng thẳng dậy, thở một hơi dài cho bớt nóng.


Tư liệu trận bóng mấy hôm nay cậu đã tích lũy đủ nhiều, trong đầu cũng dần hình thành ý tưởng làm video tổng hợp.


Chết ở chỗ là: clip lần này là video tượng trưng cho cả tập thể lớp Bốn, không có vai chính cố định, nhưng... vẫn có một gương mặt vô tình nổi bật quá mức.


Một tia suy nghĩ thoáng lướt qua đầu cậu. Trời nắng chang chang, khiến tâm trạng cũng dễ bức bối.


Tiếng còi của thầy thể dục vang lên: "Còn hai phút nữa là trận tiếp theo! Các cầu thủ nhanh chóng chuẩn bị!"


Đám học sinh đang hóng mát ở cửa căng tin nghe thấy liền lục đục quay lại sân. Đậu Thịnh cùng mấy bạn khác thì vừa uống nước vừa trao đổi nhanh mấy câu chiến thuật.


Sau đó, Đậu Thịnh quay đầu nhìn quanh, ánh mắt rất nhanh khóa chặt lấy Tạ Lan. Dù cách cả sân bóng và một đám người, anh vẫn bước thẳng về phía ấy.


Xa Tử Minh tiện tay dúi qua một chai nước: "Ầy, chuẩn bị chiến rồi đấy."


"Không cần cậu." Đậu Thịnh ngáp dài, lười biếng nói, "Tạ Lan, đưa nước cho tớ đi."


"Gì cơ, cậu bị cảm nắng à?" Xa Tử Minh trợn tròn mắt, "Hai chai nước mua cùng lúc, giống y chang, còn chưa mở nắp, có gì khác đâu?"


Đậu Thịnh chỉnh lại dây đeo máy ảnh, mắt nhìn về phía trước đầy thản nhiên rồi bật cười: "Khác ở chỗ là chai của Tạ Lan mang cho tớ. Vậy nên tớ không cần uống của người khác."


Xa Tử Minh đơ mặt một lúc, lầm bầm: "Ai mà nghe không hiểu chắc tưởng hai cậu đang tán tỉnh nhau đấy..."


Tạ Lan nghe vậy thì mất luôn biểu cảm, cúi xuống nhặt chai nước rồi... bịch đập thẳng vào ngực Đậu Thịnh.


Khu sân tập bắt đầu chật ních, từng lớp lục tục kéo ra. Mấy nữ sinh lớp khác vẫn đang tụm năm tụm ba bàn tán về Đậu Thịnh, tiếng rì rầm cứ quanh quẩn bên tai Tạ Lan không dứt.


Có mấy cô thậm chí còn ghé sát lại nói chuyện kiểu cố tình nói to vừa đủ nghe, làm như muốn cho Đậu Thịnh biết. Thế nhưng anh lại như chẳng hề quan tâm, dửng dưng đứng chắn ngay trước mặt Tạ Lan, ngửa đầu tu nửa chai nước rồi lại dúi trả lại vào tay cậu.


"Muốn quay tớ đẹp trai hơn một chút nhé." Đậu Thịnh nói, vừa giúp Tạ Lan điều chỉnh lại máy quay, tay lướt ngang qua mu bàn tay cậu.


Tạ Lan giật nhẹ ánh mắt, vội chuyển hướng nhìn nơi khác. "...Ừm."


Trời nắng như đổ lửa, con người cũng dễ bị "trêu chọc" đến mất kiểm soát.


Dù Hồ Tú Kiệt suốt ngày triết lý "Tâm tĩnh thì tự mát", nhưng Tạ Lan cảm thấy... cậu đang rất khó giữ cái gọi là tâm tĩnh ấy.


Xa Tử Minh bỗng cảm thán: "Cá Trích trông vẫn hơi uể oải ấy nhỉ. Từ khi tham quan về, cậu ta trả lại Hán phục cho người ta rồi như kiểu toàn thân sụp đổ."


Tạ Lan nghe vậy liếc về phía sân, Vu Phi đã uống nước xong, quay lại sân với dáng vẻ buồn xo, trông như sắp gục đến nơi mà vẫn cố đứng vững.


"Bị từ chối à?" Đậu Thịnh hỏi, mắt vẫn dõi theo sân.


"Không... Người ta bảo là đợi thi đại học xong rồi nghĩ tiếp." Xa Tử Minh thở dài, "Vu Phi thiếu gia chắc đang tính dùng trạng thái uể oải để tua nhanh hết năm cuối, tốt nhất là được tua thẳng tới sau kỳ thi luôn."


Tiếng còi trọng tài vang lên, Đậu Thịnh nhanh chóng chạy vào sân tiếp tục hiệp sau.


Thẻ nhớ máy quay gần đầy, Tạ Lan tranh thủ xem lại mấy footage cũ, tiện thể nghỉ tay chút. Cậu liếc mắt ra sân thấy Vu Phi vẫn là cái vẻ "sống không còn gì để mất".


Không nhịn được, Tạ Lan hỏi: "Lưu Nhất Tuyền có trả lại đồ cho cậu ấy chưa?"


"Có chứ." Xa Tử Minh gật đầu.


Thế tức là giờ Vu Phi có... hai bộ Hán phục không nơi gửi gắm.


Tạ Lan đột nhiên thấy nghẹn nghẹn, nghĩ tới cái tủ quần áo đang nhét chật cứng của Đậu Thịnh. Trong đó còn treo mấy bộ đồng phục biểu diễn được tùy ý "tặng riêng".


Không được, không thể thêm nữa.


"Cậu bán giúp cậu ấy đi." Tạ Lan nói.


"Hả?" Xa Tử Minh trợn mắt, "Sao lại là tớ? Sao không để hạt đậu bán? Hạt đậu có cả đống fan Weibo cơ mà, hô một cái là có người mua ngay."



Tạ Lan lạnh sống lưng, sau một hồi lâu thì mặt tỉnh bơ chen vào: "Cậu ấy dạo này tâm trạng không tốt, lười đăng Weibo. Với lại cậu mới là bạn tốt nhất của Vu Phi."


Xa Tử Minh nghe vậy tự dưng hớn hở: "Ô hô~ Nói vậy thì được rồi. Vậy để tớ lặng lẽ treo bán lên trang taobao. Nói thật, Cá Trích cũng đối xử tốt với tớ lắm mà. Đừng nghĩ nhiều nha, tớ vốn là kiểu người sáng sủa, dễ gần, chủ động bắt chuyện. Nhờ vậy mà cậu ấy mới chịu nói nhiều với tớ. Nếu mấy cậu cũng chủ động như tớ thì..."


Tạ Lan gật gật liên tục như gõ nhịp: "Ừ ừ ừ..."


Trận bóng rổ đánh suốt một tuần cuối cùng cũng hạ màn. Lớp 4 giành vị trí á quân, Đậu Thịnh là tuyển thủ giành được nhiều danh hiệu MVP nhất năm học. Hai tấm bằng khen được dán thẳng lên tường lớp.


Trên đường về nhà chiều thứ sáu, Tạ Lan bỗng nhận được hồi âm từ thương hiệu bút máy cao cấp. Mở tin nhắn ra xem, cậu cau mày theo phản xạ.


Đậu Thịnh nghiêng người lại gần: "Có chuyện gì thế?"


"Kịch bản gốc bị bác bỏ rồi." Tạ Lan tiện tay nhắn vào group hỏi nguyên nhân, cau mày nói, "PR nói hướng đi sai hoàn toàn."


Thật sự khó tin nổi. Cậu đã phân loại bốn màu bút để thiết kế từng bối cảnh sử dụng khác nhau. Dù là góc quay hay hiệu ứng đều không có gì chê trách. Dù bên thương hiệu có không hài lòng, cũng không đến mức phủ định sạch trơn như vậy chứ.


Chưa đến một phút sau, trong nhóm có tin nhắn mới. Người PR tên Kris gửi tin:


- Thật ra bên mình chỉ cần quay cảnh cậu dùng bút viết chữ thôi. Cậu có thể nghĩ thử xem sẽ viết gì, rồi làm sao thể hiện được nét độc đáo của bút.


Tạ Lan đọc đến đây, hoàn toàn sững người.


- Tôi viết chữ xấu lắm đấy. Mấy cậu xác định là muốn tôi quay à? Chứ không phải là Đậu - Nhân Gian Tuyệt Soái - Thịnh à?


Đối phương trả lời ngay:


- Là cậu.


Tạ Lan lạnh sống lưng, lẩm bẩm: "Tớ cảm thấy cái quảng cáo này chắc tiêu rồi."


"Thử hỏi lại xem." Đậu Thịnh nói, "Biết đâu họ có sắp xếp khác."


Tạ Lan thở dài, tiếp tục gõ thêm:


- Các cậu từng nhìn chữ tôi viết chưa? Nó không phải là 'xấu', mà là 'hết sức khó coi' luôn á.


- Kris: Có, bọn tôi từng xem lúc cậu livestream học hành. Chữ của cậu... không thể gọi là xấu, nên gọi là vô cùng thú vị.


- Tạ Lan: ...


- Kris: Bên mình muốn đúng kiểu như thế đấy, quảng cáo tấu hài. Chữ càng xấu càng tốt.


- Kris: À đúng rồi, tốt nhất là trong video vừa quay vừa cho thấy kiểu viết ngu ngơ ngốc ngốc ấy, viết hoa mỹ một cách kỳ quặc, làm sao buồn cười thì cứ thế làm.


Đậu Thịnh bên cạnh đỡ trán, toàn thân run lên vì nhịn cười.


Tạ Lan đặt điện thoại xuống, mặt vô cảm: "Hắn như đang chửi tớ đấy nhỉ."


"Phụt!" Đậu Thịnh rốt cuộc không nhịn nổi, vừa ho vừa cười, tay còn rối rít vò tóc Tạ Lan.


Tạ Lan lạnh mặt tránh đi: "Biến đi."


Nhưng mà hợp đồng đã ký, phía thương hiệu nói thế nào thì video vẫn phải làm.


Tạ Lan về đến nhà, không nói không rằng dựng hai cái camera lên bàn. Trước mắt quay thử đoạn viết chữ focus, sau đó mới tính tiếp chuyện kịch bản và hiệu ứng.


Triệu Văn Anh không có nhà, Đậu Thịnh chạy vọt lên tắm trước, tóc còn ướt sũng hơi nước khi bước xuống lầu, ngồi kế bên Tạ Lan bấm chọn đồ ăn ngoài.


Vì chỉ là quay thử, nên cũng không cần quá đầu tư nội dung. Tạ Lan định tiện tay viết phần điền vào chỗ trống trong bài thơ cổ mà thầy Tần cho hôm nay. Cậu thay bút máy một túi mực mới, mở chế độ ghi hình, chỉnh lại góc máy.


Hai máy quay: một quay đặc tả tay và giấy, một quay từ trên vai trở xuống. Tiểu Hồng sáng đèn báo, Tạ Lan cúi đầu bắt đầu viết.


Đậu Thịnh thì cứ lượn qua lượn lại bên cạnh. Trong khung hình, phần nửa thân trên của anh cũng bị lọt vào, góc máy vô tình chặn đúng xương quai xanh và cổ, còn có bàn tay đang cầm điện thoại.


Tạ Lan liếc thấy khung hình, tay anh lúc lắc nhẹ nhẹ, khiến ống kính trông hơi rung rung, nhìn vừa tự nhiên vừa... hơi quá sức tập trung.


Một video 60 giây, nếu viết liên tục không ngừng nghỉ thì cậu có thể điền được khoảng năm đến bảy câu, nhưng như vậy thì sẽ bị gấp gáp quá, khán giả cũng chỉ nhìn vào bài thi, không còn chú ý đến bút nữa.



Chữ của cậu có một đặc điểm là to. To như tiểu học sinh tập viết. Luyện mãi mấy mẫu chữ, từ năm nhất lên năm hai vẫn vậy, nét chữ như không tiến bộ gì.


Không thể không nói, dùng cây bút máy cao cấp đẹp như này mà viết ra những chữ này, trong ống kính nhìn... thật sự xấu hổ.


Tạ Lan càng viết càng mất tự tin. Chỉ cần liếc đến khung quay đặc tả là cả người cậu lại thấy gò bó, trong lòng dần bực bội.


Vô thức nhúc nhích người, bên cạnh Đậu Thịnh "Hả?" một tiếng, ngẩng lên hỏi: "Sao thế?"


"Không có gì." Tạ Lan thở dài, "Chỉ là thấy chữ mình viết xấu quá."


Đậu Thịnh nghe vậy liền thò đầu qua: "Để tớ xem nào."


Anh đứng hẳn dậy, vô tình lọt nguyên người vào khung hình. Tay chống lên bàn, nhìn một hồi thì bật cười: "Đẹp mà. Chẳng qua cậu cứ quá để ý nên mới thấy xấu thôi. Người ngoài nhìn vào thấy dễ thương chết đi được. Với lại, thế này lại kéo gần khoảng cách giữa người xem với thương hiệu, chứ không phải kiểu quảng cáo lạnh lùng thường thấy. Lần này PR nói đúng đấy."


"Ừm..." Tạ Lan thở phào, cúi đầu tiếp tục viết câu tiếp theo trong bài điền.


Trên có sáu rồng bay lượn, ngày lên ngọn cao.


Câu tiếp theo chắc là "Dưới có trùng sóng gió nghịch chiết chi hồi xuyên", trích từ Thục đạo nan.


Đậu Thịnh ngồi lại chỗ.


Người giao đồ ăn đã xác nhận đơn hàng, Tạ Lan vừa viết xong câu này, liếc nhìn đồng hồ, thấy còn khoảng mười giây nữa.


Cậu định viết thêm một câu nữa.


Trên là câu bỏ trống, dưới là "Nguy tử cao quá!"


Vẫn là Thục đạo nan, câu trên hình như là "Chao ôi ô hi", đầu Tạ Lan bỗng hỗn loạn, cố gắng viết xong hai chữ "Chao ôi ô", tới chữ thứ ba thì dừng lại ở chữ "ô", chần chừ một lúc, viết thêm một nét khẩu bên cạnh, ngòi bút cứng ngắc.


Cậu... không nhớ được chữ "hi" viết thế nào.


Buổi học hôm nay thực ra viết hai lần, mà vẫn không nhớ nổi, lúc này thì sạch trơn trống rỗng.


Dù chỉ đang thử ghi hình, nhưng đối mặt với camera, Tạ Lan vẫn hơi luống cuống. Cậu lơ mơ ngẩng đầu nhìn quanh - sách Ngữ văn vẫn chưa lấy ra.


Đậu Thịnh đặt điện thoại xuống, màn hình là thông báo đơn hàng đã đặt thành công.


"Xong chưa?" Anh thuận miệng hỏi, liếc qua tờ giấy, "Để tớ xem hiệu..."


"Ơ?" Giọng anh hơi khựng lại, "Chữ 'hi' cậu không viết được à?"


"..."


Một lúc lâu sau, Tạ Lan thở dài, đang định nhận mệnh mà tắt máy đi tìm sách, thì Đậu Thịnh bỗng dịch sát lại gần.


Tay phải anh vòng ra sau lưng Tạ Lan, nắm lấy tay đang cầm bút của cậu. Khoảng cách gần đến mức, hơi thở cũng chạm sát vành tai.


Tạ Lan rợn cả da gà, hơi rụt người tránh né, khẽ hỏi: "Làm gì đấy?"


"Dạy cậu." Đậu Thịnh ghé sát tai cậu cười, giọng vừa nhẹ vừa mát lạnh, "Bạn trai mà không biết viết chữ, thì tớ có nghĩa vụ cầm tay chỉ dạy."


Mùa hè, quần áo mỏng manh, thân thể hai thiếu niên khẽ chạm nhau, lập tức cảm nhận được nhịp tim và hơi thở đang lên xuống.


Cả nhiệt độ truyền đến cũng rõ ràng.


Tạ Lan đầu óc bắt đầu trống rỗng, cảm giác như chia làm hai nửa - một nửa đang cảm nhận hơi thở của Đậu Thịnh bên tai, nửa kia thì là Đậu Thịnh đang nắm tay cậu.


Cậu cầm bút, còn Đậu Thịnh thì ngón tay thon dài phủ lên ngón tay cậu, chỉnh lại tư thế cầm bút. Sau đó nhẹ nhàng ép tay Tạ Lan xuống, dẫn theo nét mực, chỉ vào phần còn thiếu trên giấy.


Đậu Thịnh tiếp tục nắm tay Tạ Lan, viết xuống từng nét một cách chậm rãi, đồng thời kề sát tai cậu, thấp giọng nói:


"Chữ 'hi' này là từ cảm thán, biểu thị sự than thở. Bên trái là bộ khẩu, bên phải là nửa phải của chữ 'diễn'. Phần giữa có thể viết như thế này, giống như nửa đầu con hổ, thay nét trong thành hạt đậu nhỏ, mèo lớn hạt đậu - chính là phần giữa chữ này đó."


Anh vừa nói vừa thở nhẹ vào vành tai Tạ Lan, làm cậu từ tai tới cổ đều ngứa ngáy, giật mình liếc sang ống kính - đèn đỏ vẫn đang nhấp nháy, camera vẫn đang quay. Trong khung hình xa, Đậu Thịnh đang nghiêng người sát bên cậu, còn ánh mắt của Tạ Lan thì luống cuống và run rẩy, từ má đến xương quai xanh đều đỏ bừng.


Viết xong chữ "hi", Tạ Lan lập tức buông bút ra, nhưng Đậu Thịnh vẫn chưa rút tay lại. Anh hơi tựa vào lưng Tạ Lan, môi khẽ lướt qua vành tai, năm ngón tay len vào kẽ tay, siết chặt lấy tay cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ vào nhau.



Cảm giác như có luồng điện chạy khắp người, Tạ Lan luống cuống ngẩng đầu lên, đúng lúc trong ống kính, Đậu Thịnh cúi đầu hôn nhẹ lên má cậu, camera tự động bắt nét, phát ra tiếng kèn kẹt. Phông nền phía sau bị làm mờ, chỉ còn hai người trong khung là rõ mồn một, đến cả rung động lông mi cũng bị ghi lại không sót một khung.


Tạ Lan vội dời tầm mắt đi, hồi lâu mới nghiêng đầu, chạm nhẹ môi vào môi Đậu Thịnh.


Rất lâu sau, Đậu Thịnh mới chịu buông tay ra.


Thiếu niên có làn da trắng mịn, đến mùa hè cũng hơi ửng đỏ, nhưng so với Tạ Lan thì vẫn trông bình tĩnh hơn nhiều. Anh hắng giọng một cái, tiện tay tháo camera, lật ngược về phía trước, loay hoay một lúc mới nhỏ giọng nói: "Ơ, đoạn này chắc không xài được rồi."


Tạ Lan không lên tiếng. Thấy vậy, anh không nhịn được khẽ bật cười: "Nếu lấy cái này làm demo phát hành hàng hiệu bản giới hạn, tớ đoán tụi họ chắc không ý kiến gì đâu. Có khi hai ta thật sự làm nổ Bilibili luôn ấy chứ."


Tạ Lan hơi hoảng, mờ mịt nhìn anh.


Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, bên tai cứ ù ù, năng lực nghe hiểu tiếng Trung hình như tạm thời biến mất. Đậu Thịnh nói nửa ngày, mà cậu chẳng lọt được chữ nào vào đầu.


Phải mất một lúc lâu, cậu mới khó khăn đứng dậy, nói khẽ: "Tớ đi lấy... Coca. Cậu uống không?"


Tiếng Trung của từ Coca là gì nhỉ...


Xong đời rồi, quên sạch.


Cảm giác như cả đêm bị kéo về thời kỳ tiền sử, kiểu này thì đúng là phế luôn cho rồi.


Đậu Thịnh cong môi cười, đồng tử đen trắng rõ ràng sáng bừng lên một tia tinh nghịch: "Biết có thể tìm niềm vui từ việc sắp xếp ô vuông là ở đâu không? Muốn tớ dẫn cậu đi tìm không?"


Ghế cọ vào sàn phát ra tiếng kêu chói tai, Tạ Lan không nói gì, quay người lảo đảo đi về phía nhà bếp, bỏ lại tiếng cười của người kia sau lưng.


Cậu sải bước vào bếp, tấm kính thủy tinh treo tường phản chiếu nghiêng nghiêng gò má của cậu. Vừa quay đầu lại, ánh mắt thất thần đối mặt với đôi mắt trong gương kia.


Mẹ nó. Đậu Thịnh đúng là phiền chết đi được.


Tạ Lan th* d*c một hơi, đi đến bên tủ lạnh, kéo cánh cửa ra, đứng thừ người trước ngăn thịt đông một lúc lâu, rồi "rầm" một tiếng đóng lại, mở sang ngăn mát bên cạnh.


Đủ màu đồ uống xếp thành từng hàng. Cậu đưa tay vào, từng ngón chạm qua các lon nước lạnh, rà soát một hồi lâu mới thấy cặp lon màu đỏ - đen phối nhau, bèn bấm móng tay lôi cả hai ra. Đầu ngón tay vẫn hơi run.


Cậu dùng cánh tay phải kẹp hai lon nước lạnh áp lên người, cái lạnh táp vào da lan dần ra toàn thân, chẳng mấy chốc đã buốt đến mức hơi đau.


Trong cái đau nhè nhẹ ấy, cậu đờ đẫn đứng im một lúc, mãi đến khi điện thoại trong túi rung liên tục mới miễn cưỡng hoàn hồn.


Là MR. X Thích Ăn Cơm.


-X: Tớ nói cậu nghe này, giờ lập tức điền vào đơn đăng ký dự tuyển soạn nhạc quốc mạn lần trước tớ gửi link ấy. Báo tên vào đi!


-X: Tại Xích Diễm Đỉnh quá đỉnh luôn! Bạn tớ bảo, bên phòng công việc chỉ đích danh muốn cậu tham gia OST bản thu sắp tới!


-X: Vấn đề là xấu hổ ở chỗ, trên poster quảng bá có ghi rõ biên khúc chính và hai vị hợp tác sáng tác sẽ chọn từ danh sách đăng ký, nên cậu phải bổ sung hồ sơ mới được.


-X: Cậu biết đây là cơ hội cấp nào không hả? Đồng học Tạ Lan, bỏ cái vẻ cool ngầu xuống, nhanh báo danh đi! Không thì để tớ gửi mấy dòng này cho hạt đậu, nhờ cậu ta tay nắm tay phân tích cho cậu hiểu từng chữ. Đảm bảo rõ ràng!


-X: Có nghe không đấy? Người ta chờ đây, tớ nói thế cậu hiểu chứ?


---


Tạ Lan mờ mịt nhìn màn hình, lướt từ trên xuống dưới, nhìn suốt năm phút đồng hồ.


Đầu óc phản ứng chậm đến mức chẳng hiểu nổi nổi một dòng nào.


Sau đó cậu nhíu mày, kéo lên đầu đoạn, đọc lại từ đầu.


Hình như... có vài từ khóa quen quen...


Ánh mắt cậu bất chợt lướt qua mấy dòng tin cuối, đập ngay vào mấy chữ đếm ngược: gửi hạt đậu... tay nắm tay...


!!!


Đầu cậu như hỏng luôn không kịp kêu thành tiếng, hoảng hốt gõ một dòng tin trả lời, rồi "bụp" một cái ném thẳng điện thoại lên bàn.


Bệnh Đến Giai Đoạn Cuối: Mai nói sau. Hôm nay tớ không hiểu nổi tiếng Trung nữa rồi.


-X: ????


Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 60: Tay Nắm Tay.
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...