Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Chương 59: Phát Hoả.
Nụ hôn mềm nhẹ in lên gò má, chỉ lướt qua trong tích tắc rồi vội vàng rút lui, nhưng lại như để lại một dấu vết chẳng thể xoá mờ.
Khu cắm trại đã buông mành đêm đen, đèn đóm từng khu đều tắt hết, gió sau lưng gào lên từng trận, xuyên qua lớp áo cánh mỏng, thổi thẳng vào làn da đang còn chút hơi ấm. Tạ Lan đứng bên vòi nước trại, cúi xuống vốc nước lạnh rửa mặt. Nước lạnh lướt qua da khiến người ta tỉnh táo, nhưng cơn lạnh ngắn ngủi đó lại bị cảm giác nóng rực từ bên trong phản công quyết liệt.
Đậu Thịnh đứng phía sau, cách cậu không xa, nhìn cậu rửa mặt xong, giẫm lên nền cát đá trở về lều.
Cả ngày bị dày vò, đám nam sinh đều đã ngủ cả, trong lều tối om, chỉ có hai túi ngủ đặt sát cửa.
Tạ Lan vén một cái lên, chui vào nằm. Không lâu sau, Đậu Thịnh cũng từ ngoài bước vào.
Trong bóng tối, anh lục lọi chỗ hành lý một hồi, sau đó đi lại gần Tạ Lan, ném cho cậu một món đồ.
Là cái áo ba lỗ giống y chang mà Triệu Văn Anh đã mua cho cả hai.
"Ngủ mặc cái này, thoải mái hơn đấy." Đậu Thịnh nói nhỏ, vừa cởi áo thun của mình ra, vừa thay sang chiếc áo ba lỗ kia.
Tạ Lan ừ một tiếng, cũng cởi áo ngoài, thay sang áo ba lỗ rồi chui vào túi ngủ.
Túi ngủ mà trại mua tạm thời, chất lượng như nhau, hai bên đều có khoá kéo. Khi kéo hết khoá, hai bên sẽ bị nâng lên, giống như kẹp người nằm ở giữa.
Tạ Lan nằm trong túi ngủ xoay người vài vòng, lặng lẽ kéo khoá bên phải ra.
"Ngủ ngon." Cậu khẽ nói.
Đậu Thịnh khẽ "ừm" một tiếng, giọng nhỏ như sắp chìm vào giấc ngủ: "Tớ sắp ngủ rồi..."
Không gian trở nên im lặng đến mức gần như nghe rõ cả nhịp tim. Chỉ còn tiếng gió bên ngoài không ngừng rít lên.
Chỗ trại này nằm sát một ngôi làng nhỏ, không có nhà cao che chắn, cũng chẳng dựa lưng vào rừng núi. Gió thổi ngày càng mạnh, rít qua khe lều, thỉnh thoảng còn nghe rõ tiếng "vù vù" thét gào.
Tạ Lan nhắm mắt lại, nhưng lại cảm nhận được một luồng gió lạnh theo đường may chếch của túi ngủ len vào trong. Cái hơi ấm mà cơ thể vừa kịp tạo ra, rất nhanh đã tan biến.
Bên cạnh là tiếng thở đều đặn của Đậu Thịnh. Tạ Lan nằm co ro một lúc, càng lúc càng lạnh, thế là lặng lẽ thò tay mò mẫm vào đống quần áo giữa hai người, lôi một cái kéo vào túi ngủ.
Vật lộn một lúc với đống vải vóc, Tạ Lan thở phào nhẹ nhõm, trở mình nằm nghiêng sang một bên.
Vài giây sau, cậu bỗng mở mắt.
Chết tiệt... lấy nhầm rồi.
Cậu cứng người nằm im trong túi ngủ, cúi đầu hít một hơi lên cổ áo.
Là mùi sữa tắm bạc hà của Đậu Thịnh, rất đặc trưng, vẫn còn lưu lại trên áo dù đã mặc cả ngày.
Tạ Lan nằm im một lúc, mặt hơi nóng lên, lại luồn tay đi mò tìm cái áo của mình. Tay vừa chạm vào lớp vải quen thuộc, một bàn tay khác đột nhiên đặt lên.
Tiếng hít thở của Đậu Thịnh vẫn đều đều, chẳng khác gì lúc cậu tưởng ạn đã ngủ.
Nhưng lòng bàn tay anh ấm kinh khủng. Tay anh khẽ đè lên mu bàn tay của Tạ Lan, nhẹ nhàng nắm lấy các đốt ngón tay.
Tạ Lan hơi khựng lại, rồi nhắm mắt, trở tay đưa lên, để ngón tay mình len vào giữa các ngón tay của Đậu Thịnh.
Xung quanh vẫn vang lên tiếng thở nhẹ của các bạn cùng lều đang ngủ. Tạ Lan khẽ siết tay Đậu Thịnh, ngón tay của anh luồn qua kẽ tay cậu, trên mu bàn tay còn vẽ vẽ vài vòng tròn nhỏ.
Một lúc sau, Tạ Lan mặt đỏ bừng, mở mắt ra, nhíu mày nghĩ thầm:
Lúc bạn bè đang ngủ mà còn giở trò... thật trẻ con, thật phiền phức.
Trong bóng tối, bỗng nhiên có tiếng bước chân rất nhẹ tiến lại gần. Tạ Lan lập tức quay về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một cái bóng đen sì không biết đã xuất hiện từ lúc nào, chen vào đúng giữa cậu và Đậu Thịnh.
Đậu Thịnh cũng phản ứng ngay lúc đó, vội vàng buông tay ra. Nhưng còn chưa kịp rụt lại thì-
Rầm!
Một lực chấn động trời giáng đè thẳng lên tay Tạ Lan.
Trong lòng Tạ Lan gào rú như muốn bay màu, nhưng ngoài mặt vẫn im re không phát ra một tiếng động nào.
Xa Tử Minh đau đớn r*n r*: "Má ơi... tớ đạp phải cái quái gì thế?"
Tạ Lan: "..."
Đậu Thịnh: "..."
Xa Tử Minh bực mình quay đầu, lục lọi một hồi mới móc được điện thoại ra, giơ lên quơ quơ chiếu vào khoảng giữa hai cái túi ngủ.
Trên mặt đất chẳng có gì ngoài một chiếc áo thun trắng vo tròn.
Cậu ta thở phào, tắt điện thoại, lò dò tìm đến cửa lều, hất màn ra bước ra ngoài.
Tạ Lan nằm trong túi ngủ, lặng lẽ xoa bàn tay vừa bị giẫm bẹp. Không nói tiếng nào.
Xa Tử Minh lúc bình thường trông không đến nỗi mập, nhưng cái chân thật sự có sức nặng hủy diệt. May mà tay Tạ Lan vừa nãy để ở mặt trên nên người hứng đòn trực tiếp đáng thương chính là Đậu Thịnh.
Hai đứa đều không nói gì thêm. Tạ Lan hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa hơi thở để ngủ.
Mấy phút sau, Xa Tử Minh đi vệ sinh xong quay lại, vừa ngáp vừa lảo đảo đi tới chỗ hai đứa, ngồi xổm xuống.
"Lạnh muốn chết mấy cậu à..." Cậu ta lầm bầm, mò mẫm trên túi ngủ của Tạ Lan một hồi, tìm được khoá kéo rồi "két-" một tiếng mở rộng phần chéo trên túi ngủ cho cậu.
Xong rồi lại xoay người, mò mò sang túi ngủ của Đậu Thịnh, động tác cực kỳ thành thạo, lại là một tiếng "két-".
"Thế mới đúng chứ... ba đây thương hai cậu."
Xa Tử Minh ngáp cái nữa, người vẫn còn chút men rượu, lảo đảo chui vào túi ngủ lăn ra ngủ.
Lều lại chìm vào yên tĩnh.
Tạ Lan im lặng nằm trong túi ngủ bị mở toang phần hông, một lúc sau, bỗng nghe thấy tiếng cười rất nhỏ và trầm thấp của Đậu Thịnh.
Cậu lạnh lùng lên tiếng: "Đừng có cười, ồn ào."
"Xin lỗi." Giọng Đậu Thịnh nhịn cười đến run rẩy.
Đậu Thịnh khẽ nói xin lỗi, nhưng lại cười càng dữ hơn. Cậu khó khăn trở mình, tiếng cười cũng bị vùi nghẹn trong túi ngủ.
Sáng hôm sau vừa thức dậy, Tạ Lan cảm giác cả người như bị người ta đánh cho nhừ xương, chỗ nào cũng đau.
Xe buýt đưa cả nhóm từ khu cắm trại đến khu tham quan thủy điện Tam Eo, đường đi mất hơn một tiếng. Mọi người tranh thủ ăn sáng trên xe, vừa ăn vừa nói chuyện ầm ĩ.
Xa Tử Minh đang quỳ lên ghế của mình, quay đầu lại răn dạy Tạ Lan: "Nhìn cậu đúng kiểu thiếu gia luôn đấy, tối qua không chịu kéo túi ngủ, dễ cảm lạnh lắm biết không hả?"
Tạ Lan liếc cậu ta một cái, giọng đều đều: "Không biết."
Xa Tử Minh ưỡn ngực tỏ vẻ hài lòng, vươn tay qua vỗ vỗ vai Tạ Lan: "May mà có tớ kéo lại giùm, không cần cảm ơn. À, tớ còn kéo giùm cả Hạt Đậu nữa đấy nhé, hai cậu đúng là một giuộc."
Đậu Thịnh ngồi cạnh cúi đầu xoa sống mũi, tóc che nửa gương mặt, nhìn như đang ngáp buồn ngủ, nhưng thực tế đang cố nhịn cười đến mức tay run run.
Lúc này Lưu Nhất Tuyền đột nhiên hô lên: "Trời ơi, cái clip nhảy hôm qua hot quá, tớ còn quên chưa xem! Luyến Dance kiểu này mà cũng lên trang chủ được luôn á?!"
Vu Phi lập tức nhổm dậy nhào tới: "Cho tớ coi với!"
Cả đám nhao nhao túm tụm lại xem clip, Tạ Lan toàn thân mỏi rã rời, không muốn động đậy. Đậu Thịnh cũng như không có gì, thản nhiên ngồi tại chỗ, mỉm cười.
"Muốn coi chung không?" Đậu Thịnh hỏi, giọng nhỏ như gió lướt.
Tạ Lan dừng một chút: "Tự xem đi."
Sau màn trêu chọc âm thầm tối qua, giữa hai người bỗng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ - như muốn nói gì đó nhưng lại không nói, như khoảng cách so với hôm trước còn xa hơn.
Tạ Lan liếc mắt về phía đám đông một cái. May thật, ai cũng đang cắm cúi xem điện thoại, chẳng ai ngoái đầu lại nhìn bọn họ.
Thật ra có nhìn lại cũng chẳng có gì. Cậu với Đậu Thịnh ngồi ngay ngắn trên ghế, trông chẳng khác gì bình thường.
Chỉ là trong lòng có quỷ, tự mình hù mình thôi.
Tạ Lan thở ra một hơi, đeo tai nghe vào rồi lướt trang đầu. Quả nhiên, vài lượt vuốt sau đã thấy cái video nằm ở góc trái phía trên.
"Sinh nhật hôm nay, sáu học sinh cùng nhau nhảy Luyến Dance - vườn trường version, 4 nam 2 nữ!"
Giai điệu nhẹ nhàng vang lên, đoạn mở đầu là phần "xòe đuôi" - từng người xuất hiện một, mỗi người một đoạn solo. Lưu Nhất Toàn mở đầu, Tạ Lan và Đậu Thịnh ở cuối cùng, đứng hai bên trái phải, động tác bơi tay theo nhạc vừa vặn ăn khớp với nhau, mượt mà nối tiếp.
Sau phần intro, nhạc chính nổi lên, sáu người đồng loạt nhảy trên hành lang giữa không trung. Tạ Lan đứng hàng đầu, chếch bên trái. Đậu Thịnh đứng ngay sau, ánh mắt chăm chú nhìn theo. Camera chuyển liên tục giữa các thành viên, bình luận (đạn mạc) bay tấp nập:
- Mộng ảo liên động quá đỉnh!
- Hạt đậu với Tạ Lan à?!
- Lớp này tụ tập toàn thần á?
- Luyến Dance vibes xịn xò thật sự!!
- Tạ Lan mặt cứng như đá, cưng muốn xỉu
- Hạt đậu nhảy quá mượt luôn!
- Eo của Lan Tể nhìn nuột cực
- Chân dài tới nách aaaaa
- Nghe đi, lan nhi động rồi đó!! Hai bạn nữ cũng xinh lắm nè!
Lúc quay video hôm ấy, Lưu Nhất Tuyền có nói: "Ngàn người thì ngàn biểu cảm." Thực tế đúng y như vậy.
Không ai cố ép biểu cảm, mỗi người đều giữ lại khí chất riêng. Lưu Nhất Tuyền nụ cười ngọt như đường, từng động tác đều chỉnh chu. Đổng Thủy Tinh dịu dàng mà hơi rụt rè. Đới Hữu thì tay chân vẫn còn vụng về, nhưng khí chất thư sinh lại khiến người ta dễ mến. Vu Phi thường ngày toàn bày trò, lúc nhảy lại cực kỳ nghiêm túc, những cú chuyển động học từ tán đả rất có lực - vừa mềm mại vừa mạnh mẽ.
Còn Đậu Thịnh thì nguyên cả clip cứ như đang bay. Nụ cười nhàn nhạt kiểu công sở, đối lập hoàn toàn với Tạ Lan - người từ đầu đến cuối như một cỗ máy lạnh mặt, vô cảm làm từng động tác.
Từng bước chân họ đi qua hành lang kính, rồi bước xuống bậc thang, cuối cùng đứng giữa con đường rợp bóng ngô đồng... tất cả đều in dấu.
Phần nhảy đôi giữa Tạ Lan và Đậu Thịnh - đúng vài giây ấy - khiến đạn mạc bùng nổ luôn.
- Cười chết, Lan Tể mặt lạnh như muốn giết người thật luôn ấy
- Lan Tể, nếu bị bắt cóc thì cậu nháy mắt vài cái cho chúng tớ biết nhé
- Hạt đậu mỗi lần quay đầu lại nhìn đầy nhiệt tình là lại ăn ngay một ánh mắt bắn giết
- Hạt đậu: "Từ từ... mình bắt đầu hoài nghi cuộc sống này"
- Hạt đậu: "Nụ cười từ từ biến mất"
- Lan Tể: "Mẹ nó, phiền quá!!!"
- Lan Tể: "Tôi đang ở đâu, đang làm gì, cái thằng lố lăng này là ai!!!"
Tạ Lan đọc một loạt đạn mạc mà miệng hơi co giật. Cậu cười khẩy, nhưng trong lòng lại hơi chột dạ kiểu không nói nên lời.
...Bởi vì, nói ra thì mất mặt chứ chẳng đùa, nhưng đúng là hôm đó khi nhảy đôi với Đậu Thịnh, cậu có cảm giác y như đang bị... giật nợ.
Đậu Thịnh tay dài chân dài, bay nhảy như mì sợi trên không trung, trông cứ như sắp nhào tới đâm cậu vậy. Mà đúng là có mấy lần định "lao đầu" thật, nhưng bị ánh mắt mặt lạnh của cậu khiến rút lui.
Tạ Lan lén liếc sang Đậu Thịnh. Màn hình bên kia cũng vừa dừng lại đúng khúc ấy. Đậu Thịnh bấm tạm dừng, cúi đầu ghé qua nói nhỏ, giọng đè thấp:
- CP feel mạnh vãi.
Tạ Lan suýt nghẹn: "Cái gì cơ?"
"Ý tớ là... cái kiểu cảm giác giống couple ấy." Đậu Thịnh nghiêng đầu ghé sát vào tai Tạ Lan, cười nhẹ "Ban đầu còn chưa rõ đâu, càng về sau càng 'liên miên'. Khúc này, nếu là tớ ship, tớ có thể viết một bộ truyện 10 ngàn chữ."
Tạ Lan tim nhói một phát.
Cậu khẽ nhích người dịch ra, dán sát vào khung cửa kính lạnh buốt: "Là vì đầu óc cậu có vấn đề thôi."
"Không tin thì chờ xem." Đậu Thịnh nhếch mép cười như thể sắp chứng minh chân lý: "Cái video đó mà đã lên trang chủ thì kiểu gì cũng sẽ có người ship nhiệt tình. Tin tớ đi, cái hội fanfic ở Bilibili mạnh tay lắm..."
Tạ Lan không đáp lại, chỉ đợi Đậu Thịnh quay lại chỗ ngồi thì mới không nhịn được mà cúi đầu mở điện thoại ra.
Cậu nghiêng máy tránh ánh nhìn người khác, vào hẳn phần video được gắn thẻ "fanmade", tìm bằng từ khóa "luyến dance", lướt vài cái...
- Và đúng như lời Đậu Thịnh nói P2 đã xuất hiện.
[Luyến ái tuần hoàn DMEM: Không muốn nhìn nhưng vẫn phải nhìn]
Giới thiệu: 0502 hừng đông - fanfic máu gà vừa mới ra lò! Bổ sung cận cảnh phần tương tác giữa hai bạn học sinh cùng lớp trong tiết mục vũ đạo - nhạc nền: "Luyến Ái Tuần Hoàn"
Tạ Lan ngây người.
Đúng là thật mà.
Tài khoản kia, Tạ Lan âm thầm theo dõi cũng lâu rồi. Người này chuyên sản xuất video đồng nhân CP giữa cậu với Đậu Thịnh, kỹ thuật edit phải nói là siêu chuyên nghiệp.
Cậu lén nhìn sang Đậu Thịnh, người đang ngồi im không cảm xúc bên cửa sổ xe - rồi nhanh tay bấm phát video.
Video mở đầu đơn giản mà thô bạo: chỉ là một đoạn ngắn mười sáu giây từ màn biểu diễn vũ đạo của hai người, nhưng được cắt nối cực kỳ gọn gàng, khớp nhạc như đúc. Hiệu ứng edit cùng nhịp beat, hiệu ứng chữ nổi, lời bài hát được chế lại để khớp với... cái vibe CP chết người.
Se~no!
Đừng có cứ nhìn chằm chằm tớ mãi như thế
Tớ nói rồi, đừng có nhìn chăm chăm nữa!
Tối thiểu, đừng có cùng lúc rơi vào lưới tình với Lan Lan, Lan Lan à!!!
Mặt cậu thì lúc nào cũng tỉnh bơ né tránh
Mà tớ đã nhìn lén ít nhất một vạn lần rồi...
Nhìn đôi mắt à? Hay là nhìn hai má nhỉ?
Nhưng mà, kỳ lạ nhỉ, hình như có cái gì đó sai sai...?
Nói cho cùng thì... dù rõ ràng cả hai đều là con trai
Là có thể biến thành bạn trai của cậu không?
Vậy thì để tớ cố gắng hết sức đi!
Nhìn kìa, nhìn kìa, nhìn thêm chút nữa
Khi cậu lạnh lùng liếc mắt một cái cũng đủ cho tớ thêm sức mạnh
Nhìn kìa, nhìn kìa, nhìn thêm chút nữa
Thì có lẽ, tớ sẽ vui đến muốn bay lên tận trời cao!~
"...Cậu đang xem cái gì đấy?"
Một giọng nói quen thuộc bỗng sát ngay bên tai.
Tạ Lan giật nảy, tay run khiến điện thoại suýt văng lên trần xe. Cậu lúng túng chụp lại, khóa màn hình trong nháy mắt, mặt lạnh lùng phản đòn: "Đừng làm phiền tớ học."
Đậu Thịnh ngơ ngác:
"Học gì mà học, đang đi chơi mà? Học từ Internet hả?"
Tạ Lan hừ nhẹ, quay mặt vào bên trong, giấu điện thoại rồi mở sáng màn hình lại. Mặt không biến sắc, nhưng lòng đang đập thình thịch, cậu nói rất nghiêm túc:
"Tớ đang... thưởng thức thơ Tô Đông Pha."
"..."
Đậu Thịnh nhíu mày: "Cho tớ thưởng thức với?"
Tạ Lan lập tức co tay lại, ôm điện thoại sát vào người như đang giấu mật mã quốc gia: "Đi ra xa chút, tớ sắp rớt môn Ngữ Văn rồi!"
Đậu Thịnh trầm mặc một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: "Rớt môn thật à?"
Tạ Lan không trả lời. Cậu làm ra vẻ nghiêm túc học hành, nhưng mắt thì vẫn dán vào hai người đang nhảy trên màn hình, lén nở một nụ cười cực nhỏ khi Đậu Thịnh đã quay sang hướng khác.
- Cái video đó thật sự đẹp mắt. Còn mê hơn cả mấy bản trình diễn gốc của Lưu Nhất Tuyền.
Tiếc là, mỗi tài khoản chỉ được like một lần mỗi ngày.
Theo đúng kế hoạch, Tạ Lan và Đậu Thịnh còn một cảnh quay ngoài trời ở trạm thủy điện. Sáng sớm hôm đó, trời trong, người ít, Đậu Thịnh tranh thủ điều drone bay lên.
Chiếc drone bay sát phía sau Tạ Lan, giống hệt như góc quay bạn trai âm thầm theo dõi. Cái cảm giác bị "quay lén hợp pháp" khiến Tạ Lan đứng dưới ánh nắng có chút ngượng ngùng. Hôm nay cậu còn mặc nhầm luôn cái áo thun trắng của Đậu Thịnh từ hôm qua, vô thức ôm cây violin sát hơn một chút để che đi.
Drone lượn qua đoạn sông sáng sớm, thu vào khung cảnh rộng lớn, vỗ xuống con đập khổng lồ phía sau. Ống kính lia lại - một thiếu niên áo trắng đang kéo đàn dưới ánh mặt trời.
Toàn cảnh đẹp như tranh. Nhưng mà, trong tim ai đó lại đang loạn nhịp mất rồi.
Sau khi từ khu tham quan về, Tạ Lan rõ ràng cảm nhận được-mình đang nổi lên thật rồi.
Video nhảy của cậu và Đậu Thịnh giống như một thứ nhiệt kế khán giả, càng lúc càng nóng. Mấy hôm nghỉ lễ, video leo hẳn lên top đầu B Trạm. Cả ba acc chủ đăng lại đều hút một đợt fan cực mạnh.
Ngay sau đó, đúng vào hai ngày đếm ngược cuối cùng của kỳ nghỉ, cậu và Đậu Thịnh lại nhanh tay cắt xong video chuyến đi lần này, kịp tham gia hoạt động #Âm nhạc chạm tới trái tim trước khi hết hạn.
Tiêu đề:
OP Re-edit- Biểu diễn trên đỉnh Xích Diễm - Chuyên mục Tạ Lan focus
Đậu Thịnh càng lúc càng lên tay trong việc edit: kỹ thuật dựng, nhịp điệu, ống kính-mỗi thứ đều thuần thục như thể học chuyên ngành. Dưới bàn tay của anh, một đoạn biểu diễn ngoài trời tưởng chừng đơn giản lại hóa thành một tác phẩm nghệ thuật đậm chất địa lý - nhân văn.
Ống kính drone lượn giữa khe núi, sải cánh như chim ưng. Dòng suối róc rách, cây rừng nghiêng mình trong gió. Âm nhạc vang lên - cảnh sắc Trường Giang hòa cùng bóng dáng cậu thiếu niên kéo đàn giữa thiên nhiên - tất cả cứ thế lồng ghép, đan cài, hòa quyện.
Đoạn tam eo - đập nước - hẻm Ngựa Trắng, được dựng lại như một bản phim tài liệu mini. Có cả đoạn lồng cảnh xả lũ thực tế: sóng trắng ào ào, nước như đập vỡ màn hình. Trong tiếng nước dội ầm ầm, tiếng đàn violin lại nghẹn ngào mà vút lên-như một sợi chỉ mỏng xuyên qua dữ dội, tinh tế phủ lấy từng tầng âm thanh, lan ra khắp hẻm núi.
Video kết bằng cảnh đoàn người lần lượt rời đi khỏi khe núi, bóng lưng mờ dần trong ống kính. Trong khi đó, Tạ Lan một mình đứng lại ở gần khung hình cận. Cậu đeo đàn sau lưng, quay đầu nhìn về phía sau. Gió thổi tung mái tóc đen, đôi mắt cậu lấp lánh chút sáng, nở một nụ cười mờ nhạt-và ngay lúc nhạc nền ngắt hẳn, cũng là khi hình ảnh ấy ngưng đọng.
Ca khúc cậu chơi lần này chính là bản được Tạ Lan đích thân phối lại. Cấu trúc biến tấu, nhịp điệu, kỹ thuật bowing - từng đoạn đều được trau chuốt kỹ lưỡng. Có người nghi ngờ cậu "ăn gian", chơi đè kỹ xảo. Vậy nên Tạ Lan đơn giản... tăng luôn độ khó gấp đôi, ngay trong đoạn chạy ngón và tách phách.
Ca khúc ấy đúng là không phụ kỳ vọng. Video vừa lên chưa lâu đã nổ tung mạng. Các fan khu âm nhạc bắt đầu đổ xô đến tắm máu phần "phiên tấu", mức độ viral thậm chí còn vượt cả lần Tạ Lan từng hot ở nền tảng dầu quản với bản "HBlood".
Video bị quay đi quay lại như điên ở khắp các nền tảng. Một thương hiệu bánh màu xanh nổi tiếng còn đích thân vào boost, lượt chia sẻ nhanh chóng vượt mốc nhóm lượng fan trung thành gấp nhiều lần.
Như lời Đậu Thịnh nói: "Cậu toả sáng rồi đấy, Tạ Lan ơi."
"Toả sáng" mang đến cho Tạ Lan một cảm giác rất rõ ràng: tốc độ tăng follow không thể kiểm soát nổi.
Chỉ trong một ngày, lượng fan đã nhảy vọt lên hàng trăm nghìn. Tin nhắn riêng đầy ắp, hợp đồng quảng cáo ập tới liên tục. Nhóm lớp 4 - mấy cú đêm chuyên thức tới 3h sáng - còn rảnh rỗi mở tiệc ăn mừng hộ cậu và Đậu Thịnh. Trong lớp, mọi người bàn tán về video sôi sùng sục, có hẳn mấy ngàn comment.
Chiều trước ngày khai giảng, học sinh trở lại trường để tự học buổi tối như thường lệ. Tạ Lan vừa ngồi xuống xếp lại đồ thì...
Lưu Nhất Tuyền đã chạy thẳng tới, cười toe toét: "Chúc mừng nha, bảo vật trấn lớp của chúng ta!"
Tạ Lan kinh ngạc ngẩng đầu: "Cái gì cơ?"
Lưu Nhất Tuyền lắc lắc điện thoại trước mặt cậu, mắt sáng rỡ như vừa đào được vàng: "Hai cậu được vào mục nổi bật đứng tất quét rồi đấy! Check tin nhắn riêng đi, nghe nói sẽ có thông báo chính thức từ hệ thống luôn."
Chiều nay video vừa vượt mốc 10 triệu lượt xem, vậy mà thông báo mời vào hoạt động đã lẳng lặng nằm trong inbox từ lúc nào. Tạ Lan mở trang chủ, ấn vào chuyên mục Đứng tất quét, lập tức thấy một card nền vàng nổi bật nằm giữa mục "Bảo tàng mới lên cấp".
Ảnh bìa chính là cậu đứng trên đỉnh núi, ánh mắt cụp xuống, đàn violin như giương cung. Trên ảnh, nền nền là một dòng thành tích màu vàng lấp lánh:
"Tuyệt phẩm hợp tác giữa thiên nhiên - âm nhạc - con người. Tuổi trẻ nhiệt huyết đánh thức cả khu phiên tấu."
Đậu Thịnh từ ngoài lớp ló đầu vào, trên tay là hai ly trà sữa. Anh đặt một ly lên bàn Tạ Lan, miệng nhếch lên thành nụ cười: "Ghê ghê, Nhị Miêu."
Giọng anh có chút vui đùa: "Biết bao nhiêu người mơ mãi còn không vào nổi đứng tất quét, mà chúng ta giữ được đà này, năm nay chắc chắn top 100 âm nhạc toàn Bilibili có tên cậu rồi."
Tạ Lan hơi nhướng mày, lơ đãng hỏi: "Không thấy phiền à?"
Đậu Thịnh bật cười: "Tớ sao phải phiền? Video đó là tớ cắt ra mà."
Nói rồi, anh nghiêng người lại gần, hơi thở ấm nóng bất ngờ phả lên vành tai Tạ Lan, thấp giọng: "Nhưng... bạn trai thì nên thưởng cho tớ một chút chứ, đúng không?"
Trong lớp, người đi người lại, vài cán bộ đang thúc bài tập, góc kia là Xa Tử Minh với Vương Cẩu đang đấu khẩu như mọi ngày.
Bên cửa sổ, gió đêm mát rượi. Nhưng Tạ Lan lại cảm thấy nhiệt độ trên tai mình đang dần lan xuống má.
Thật ra mấy ngày sau khi về, cậu và Đậu Thịnh gần như không tiếp xúc gì nhiều, đến nói chuyện cũng ít hơn trước.
Giữa hai người như luôn tồn tại một lớp màng mỏng vô hình, nhưng mỗi lần đến gần lại khiến cả hai đều căng ra như dây đàn.
Đậu Thịnh ngồi thẳng lại, tay đặt lên bàn xoay xoay cây bút. Ánh mắt anh không rời khỏi Tạ Lan, như chờ đợi điều gì đó.
Một lúc lâu sau, Tạ Lan mới khẽ hỏi, giọng bình thản: "Vậy... cậu muốn được thưởng gì?"
Đậu Thịnh nhướng mày cười, đưa cây bút qua, nhẹ nhàng chọc vào tay Tạ Lan: "Cậu có trăm vạn follower rồi đấy, Tạ Lan tiểu bằng hữu."
"Biết thông lệ khi lên trăm vạn fan ở Bilibili là gì không?"
Tạ Lan hơi nheo mắt, giả vờ không hiểu: "Hả?"
Tạ Lan bị cây bút khều khều làm phân tâm, ánh mắt dừng lại, vừa thấy vẻ mặt gian xảo của Đậu Thịnh liền cảm thấy bất an.
Quả nhiên, Đậu Thịnh liếc nhanh ra cửa sau lớp, khẽ cười, rồi ấn điện thoại vài cái rồi đẩy sang trước mặt cậu.
Màn hình hiện lên là một đơn đặt hàng ừ Đào Bảo.
Một bộ đồng phục học sinh cấp ba phong cách DK.
Vẫn là từ cái shop lần trước từng đặt đồ JK. Lần này, anh order một bộ chế phục nam: quần tây màu xám đậm, sơ mi xám nhạt, cùng một chiếc cà vạt trắng tiệp màu với bộ đồ JK trước kia.
Tạ Lan nhìn đến mức đồng tử chấn động. "Cái... này là có ý gì?"
Đậu Thịnh lười biếng gục đầu lên vai Tạ Lan, giọng nói nhỏ nhưng đủ để câu thần kinh cậu rung lên từng đợt: "Tớ sắp lên hai triệu fan rồi, phồng quá nhanh cũng mệt lắm. Vừa cosplay JK xong chưa bao lâu đã bị réo tiếp..."
"Lần này may quá, có người đi chung."
Tạ Lan cảm thấy nghẹt thở, môi giật giật: "Cái người cậu nói... tốt nhất đừng là tớ."
"Chính là cậu đó, chứ ai nữa." Đậu Thịnh lầm bầm, cằm còn cọ nhẹ lên vai Tạ Lan, vừa ấm vừa ngứa.
"Cho cậu mặc DK đã là nhân nhượng lắm rồi. JK để tớ lo. Nội dung kịch bản tớ nghĩ xong hết rồi: 'Hoa khôi hạt đậu' lén lút yêu đương với 'giáo thảo Tạ Lan'..."
"Mục tiêu: nổ tung Bilibili."
Tạ Lan: "... ..."
Cậu nghiêng đầu, ánh mắt như thể đang cân nhắc nghiêm túc một việc hệ trọng trong đời-đánh người.
Góc caption bên lề video livestream:
[Hoa khôi hạt đậu bị giáo thảo Tạ Lan đánh tơi bời vì drama ngầm]
Kết luận của Tạ Lan trong đầu lúc này chỉ có thể là:
Hủy diệt đi, thế giới này. Hủy đi, hủy sạch.
Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
