Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Chương 58: Thông Báo.
Tàu hỏa cứ lắc lư loảng xoảng, rầm rì chạy xuyên đêm qua đồng bằng và đồi núi. Tạ Lan nằm trên ghế mà đầu óc rối như tơ vò, không sao chợp mắt được, thế là cậu mở điện thoại, bật app điều khiển máy quay từ xa gắn ở cửa sổ bên cạnh.
Tờ mờ sáng, vừa mới chợp mắt được một lát đã bị đánh thức, đổi lại được một đoạn timelapse ngắn: mặt trăng lặn và mặt trời mọc nối đuôi nhau ngay trên khung cửa kính.
Lúc xuống tàu thì vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, mơ mơ màng màng đi theo sau Đậu Thịnh. Ra khỏi nhà ga rồi mới để ý cả đoàn ai nấy đều đeo túi leo núi cồng kềnh, chỉ có cậu và Đậu Thịnh là không. Mà cái vali của cậu thì lại trông to và nặng nhất nhóm, bên ngoài còn treo cái bình nước, dây kéo chưa kéo kín hẳn, bên trong thò ra một cái nồi cán dài.
Đới Hữu quay lại nói: "Tớ thuê sẵn một chiếc xe buýt đi cùng rồi. Trạm đầu tiên là trekking hẻm núi lớn, Tạ Lan quay vlog nhé. Tối nay cắm trại trên thảo nguyên cao, mai tụi mình qua trạm thủy điện tham quan."
Tạ Lan vẫn còn ngái ngủ, lơ mơ hỏi: "Hậu Thiên không đi à?"
Đái Hữu cười cười: "Cậu ấy đang ở lầu thí nghiệm trường Anh Trung, tham gia trại huấn luyện thi đấu toán cấp tỉnh."
Cả nhóm phá lên cười. Tiếng cười khiến cơn buồn ngủ cũng bay biến. Trần Khả nhíu mày than: "Các cậu học sinh giỏi khổ ghê luôn á."
à người
Người nọ lập tức phản đối bằng giọng "giận tím người": "Cái lớp bét như tụi tớ cũng biết leo núi nha! Đừng tưởng mấy cậu học giỏi thì sẽ mãi được ở top đầu!"
Xe buýt chở cả nhóm lắc lư đi qua một đoạn đường quê, cuối cùng dừng lại gần một thôn nhỏ - điểm bắt đầu trekking. Mọi người tranh thủ ăn cơm hộp, sau đó là màn "dàn trận" hoành tráng: thiết bị bay flycam được lắp gọn vào balo Đậu Thịnh. Xong xuôi, cả nhóm bắt đầu tiến vào hẻm núi.
Đoạn đầu là đường mòn men theo khe suối cạn, không khí trong lành mát rượi, con suối nhỏ uốn quanh như dải ruy băng bạc. Lối đi hẹp, cả nhóm phải nối hàng một vừa đi vừa cười nói rôm rả.
Đới Hữu dẫn đầu hô lớn:
"Ai đeo đồ nặng thì chịu khó giúp nhau nhé!"
Hai bạn nữ phía sau lập tức kéo tay nhau thành đôi, rồi đi lên trước cả Lưu Nhất Tuyền. Trần Khả thì lặng lẽ bước theo sau Đổng Thủy Tinh.
Tạ Lan lúc này mới chỉnh lại hộp đựng đàn violin cho ngay ngắn, vừa xong thì Đậu Thịnh phía trước đã quay đầu lại nhìn.
Tạ Lan ngẩng lên "Gì đấy?"
Nhớ nha, lát nữa nhớ phụ một tay đấy." Đậu Thịnh cười nhạt, liếc sang Tạ Lan: "Nghe Đới Hữu bảo, cậu ấy là lão cáo già cơ."
Từ đằng trước, Đới Hữu hừ một tiếng: "Này là mấy cậu dạy Tạ Lan mấy cái tiếng lóng đó nhé, chứ không thì cậu ấy lại tưởng thật, nghĩ tớ là đồ lừa đảo mất rồi."
Cả nhóm lại phá lên cười, tiếng cười vang vọng cả một đoạn đường hẹp. Đậu Thịnh cũng không kìm được, khóe miệng cong nhẹ.
Lúc ấy Đậu Thịnh chẳng để ý gì nhiều, cũng thay đồ luôn rồi. Trên người anh là chiếc áo thun trắng phối với quần thể thao màu xám tro - trông chẳng khác gì Tạ Lan. Hai người vô tình mặc đồ y hệt, kiểu đơn giản, thoải mái, lại cực hợp với không khí leo núi. Thân hình thiếu niên cao gầy, dáng đứng thẳng tắp, sức sống lan tỏa trông như bước ra từ bìa tạp chí mùa hè.
Trong ánh mắt Tạ Lan, hình ảnh cậu và Đậu Thịnh cứ như thể... một cặp song sinh. Hoặc có lẽ, giống như... cặp tình nhân mặc đồ đôi?
Nhận thức ấy khiến lòng cậu hơi ngứa ngáy. Tạ Lan không rõ bản thân có cảm giác gì với Đậu Thịnh, nhưng cậu biết chắc trong lòng mình đang cất một con quỷ nhỏ. Con quỷ đó cứ cào nhẹ từng góc, để lại một luồng nhiệt âm ỉ không rõ ràng, nhưng chẳng thể tan đi.
Cả nhóm tiếp tục men theo con đường suối cạn, vượt mấy đoạn gập ghềnh, cuối cùng lên đến một chòi ngắm cảnh nhỏ nhô ra từ vách đá.
Nơi này là một mỏm núi nhỏ nhô ra giữa hẻm núi, hai bên là vách đá dựng đứng, cao sừng sững như chắn lấy cả bầu trời. Phía trên, có con chim ưng xé gió bay qua, tiếng kêu vang vọng giữa núi rừng. Xa xa trên vách đá có mấy chú dê lặng lẽ nhô đầu ra ngó, chim ưng vụt qua, dê lùi lại chui vào khe đá, chờ khi yên ắng mới bình thản xuất hiện lại như chưa có chuyện gì.
Đây đúng là thời điểm ánh sáng đẹp nhất trong ngày. Màn sương sớm đã tan, trời cao quang đãng, từ đây có thể nhìn thấy tận khúc eo sông phía dưới.
Trần Khả cầm con dao gọt nhẹ một nhành cây nhỏ làm gậy cho bạn nữ, bên kia thì Xe Rõ Ràng đang la hét gì đó với Đới Hữu từ vách đá đối diện. Rồi cậu quay lại, hét: "Lan ơi, bây giờ có phải lúc lên hình không đó? Quay một shot cho ngầu coi!"
Tạ Lan ậm ừ, đi về phía tảng đá lớn nhất ở mép mỏm núi, đặt hộp đàn xuống.
Cậu đảo mắt nhìn quanh một lượt, đầu óc bắt đầu nghĩ về góc máy, khung cảnh, bố cục. Thở dài: "Tiếc ghê... Ừm, gọi là chiều sâu đi ha? Ở đây hơi thiếu chiều sâu, không biết lên hình có ra được hiệu ứng như mong muốn không nữa."
Đới Hữu cười: "Cho Đậu Thịnh leo lên vách đá đối diện đi, làm cảnh nền cho cậu, lấy được góc xa siêu nghệ!"
Tạ Lan cười cười, lắc đầu: "Tớ chỉ nói chơi thôi mà."
Cậu quay lưng lại với nhóm, mặt hướng về hẻm núi. Đúng lúc đó, phía sau chợt vang lên tiếng "vù" của động cơ khởi động. Âm thanh đặc trưng của flycam.
Tạ Lan quay lại. Đằng sau cậu, chiếc drone bạc nhỏ với bốn cánh đang lơ lửng giữa không trung, im lặng nhìn cậu như một sinh vật sống.
Chiếc máy bay không người lái lùi ra một chút, nhẹ nhàng bay một vòng quanh Tạ Lan, bốn chân đèn nhấp nháy, rồi vẽ một đường vòng cung đẹp mắt giữa không trung, lướt đi về hướng rộng lớn hơn.
Đậu Thịnh đứng phía sau, tay vẫn cầm bộ điều khiển, khóe mắt ánh lên niềm vui, cười nói: "Thiếu gia, cảnh xa của cậu đang chờ lệnh đây!"
Cả nhóm hét ầm lên cổ vũ như một đội cổ động.
"Ủa sao cậu lại mua loại này bản chuyên nghiệp vậy trời? Trước không phải bị nổ mấy lần rồi à?" Đới Hữu trố mắt: "Không phải thề chỉ chơi loại vài trăm nghìn thôi sao?"
"Nghiện nặng rồi... " Xe Tử Minh che mặt thở dài: "Vì mê video của Tạ Lan đó, tớ mất lý trí luôn."
Tạ Lan nhìn Đậu Thịnh, hơi tròn mắt, chẳng biết nói gì. Trong phút chốc, cứ như nghẹn lời.
Gió lùa qua khe núi, một cơn gió lạnh khẽ quét qua mặt cậu. Mà trong lòng, cái cảm giác nong nóng vừa nãy như được thổi bùng lên, từng chút một bám rễ sinh sôi.
Ống kính máy bay cứ thế từ từ nâng cao, lướt qua hẻm núi rộng lớn. Tất cả mọi người trong nhóm trông nhỏ xíu như những chấm nhỏ trong bức tranh lớn - nhưng ai nấy lại hiện lên rất rõ.
Tạ Lan đứng ở mép đỉnh núi, Đậu Thịnh ở sau lưng cậu không xa. Xe Tử Minh khoác vai Đái Hữu cười nói, hai bạn nữ bước trên mỏm đá thấp, hai bên trái phải là cô nàng gầy gò Vy Phi và Trần Khả mặc đồng phục học sinh.
Tiếng đàn dạo đầu vang lên, vang vọng mà réo rắt. Tạ Lan ngước nhìn vách đá sừng sững và bóng cây đan xen, rồi cậu nhẹ nhàng đặt cây vĩ lên dây đàn.
Cậu ngoái lại nhìn Đậu Thịnh, nói khẽ: "Bay cho chuẩn nha, thử luôn một lần."
Đậu Thịnh chỉ cười nhạt, ánh mắt sâu thẳm như trăng non cuối tháng: "Mệnh lệnh nhận được."
Tiếng đàn vang lên giữa hẻm núi, cả thế giới như chìm vào tĩnh lặng. Núi non, bóng cây, trời xanh... tất cả đều đứng yên. Tạ Lan đứng đó một mình giữa thiên nhiên rộng lớn, sống lưng vẫn thẳng tắp như mọi khi một dáng đứng kiêu ngạo, dù người gầy gò, vẫn mang theo khí chất chẳng biết sợ là gì.
Bản nhạc hôm nay là bản phối lại của một bài OP, có tên là Tại Xích Diễm Đỉnh. Trước đây cậu đã từng kéo nó một lần trên Douyin, nhưng lần này, phần hòa âm được chỉnh sửa kỹ lưỡng hơn rất nhiều. (HBlood) vốn đã là cái tên thuộc về quá khứ, SilentWaves cũng chỉ còn là kỷ niệm - giờ đây Tạ Lan muốn dùng bản phối mới này để thử đánh dấu lại bản thân mình ở B Trạm.
Âm nhạc mở đầu với tiếng dây mạnh mẽ, như đang vẽ ra một thế giới rộng lớn. Rồi đột ngột chuyển sang những đoạn trầm lặng, da diết. Cơn gió núi mang theo tiếng vĩ kéo nhẹ nhàng luồn qua từng góc hẻm núi, đến khi cao trào bật lên thì như sóng cuộn trào, dồn dập, đẩy đẩy kéo kéo.
Một con chim ưng chợt từ xa lượn tới, giương cánh giữa nền trời cao, vừa đúng lúc đoạn điệp khúc vang lên. Đường bay của nó hòa làm một với dòng nhạc.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, khi bản nhạc kết thúc, dư âm như kéo theo cả một thế hệ ký ức tan biến vào không trung. Tạ Lan đặt đàn xuống, kiểm tra lại mấy vị trí cố định, khá hài lòng rồi cất hộp đàn vào bao.
Lưu Nhất Tuyền đứng sau khẽ cảm thán: "Nhìn cậu quay clip thành thạo thế này, không giống người mới tí nào luôn."
Tạ Lan cười nhẹ, "Giai đoạn tiền kỳ mấy cái thiết lập lặt vặt khá là nhiều á."
Lưu Nhất Tuyền lại hỏi: "Ở bên Anh cậu từng có kiểu sáng tác nào giống vậy chưa?"
Nghe tới đó, ánh mắt Đậu Thịnh cũng khẽ chuyển hướng về phía Tạ Lan. Cậu khựng lại một giây, rồi chỉ lơ đãng trả lời: "Cũng từng quay vài thứ, nhưng ở Bilibili thì... xem như là bắt đầu lại từ đầu."
Lưu Nhất Tuyền không hỏi thêm. Tạ Lan đeo lại hộp đàn lên lưng, rồi quay đầu: "Thu drone lại được chưa?"
Đậu Thịnh lắc đầu, nhướng mày nói: "Còn pin mà. Để tớ tận dụng nốt dung lượng bay thêm ít footage nữa."
Cả đoạn đường tiếp theo, Đậu Thịnh luôn đi phía sau Tạ Lan, giữ khoảng cách không xa. Bay cùng cậu là chiếc drone, lúc thì lượn quanh đầu, lúc thì vọt ra phía trước quay toàn cảnh hẻm núi, sau đó lại vòng trở lại bên cạnh cậu.
Đậu Thịnh vừa điều khiển drone, vừa thong thả huýt sáo. Tiếng huýt gió lẫn trong gió núi, thoảng đến bên tai Tạ Lan, rồi lại bị thổi bay đi xa.
Đoạn đường dài tầm mười cây số, cả nhóm vừa đi vừa nghỉ. Từ giữa trưa mà mãi đến tầm bảy, tám giờ tối mới ra khỏi núi.
Xe buýt đậu sẵn ở điểm tập kết, mọi người lên xe cái là lăn ra mệt, ai nấy tự tìm chỗ ngủ như gục ngã.
Tạ Lan cũng đuối thật sự. Bình thường cậu đâu có đi bộ đường dài kiểu này, cả người như muốn rã ra từng mảnh.
Trong xe dần vang lên vài tiếng ngáy vặt. Tạ Lan ngáp một cái, vừa ngẩng đầu đã thấy Đậu Thịnh đang chuyển video từ drone sang iPad. Trong ánh đèn mờ của khoang xe, cậu ấy bắt đầu cắt dựng.
Tạ Lan hơi bất ngờ, hỏi nhỏ: "Vội vậy luôn á?"
'Cắt sơ một đoạn trước để "dẫn mood" đã." Đậu Thịnh trả lời, mắt vẫn dán vào màn hình.
Anh chỉnh từng đoạn cắt rất kỹ, đến tốc độ chớp mắt cũng chỉnh luôn. Tạ Lan ngồi cạnh, nghiêng người nhìn theo từng thao tác. Không biết ngó được bao lâu, mí mắt Tạ Lan nặng trĩu, cậu gục đầu ngủ lúc nào không hay.
Xe buýt chầm chậm rời khỏi thành phố, chạy xuyên qua các khu ngoại thành. Phải hơn một tiếng sau mới tới gần điểm cắm trại. Trong khoang xe đầy tiếng thở đều đều của những người ngủ say, Đậu Thịnh cuối cùng cũng cắt xong đoạn clip ngắn 15 giây, chia thành hai bản A và B.
Anh đổi tên bản A, gửi qua điện thoại. Sau đó liếc mắt sang bên cạnh một cái - tính xem Tạ Lan có tỉnh chưa.
Không ngờ xe bỗng lắc nhẹ một cái khi rẽ trái, Tạ Lan vốn đang ngủ gật liền nghiêng người tựa hẳn vào vai Đậu Thịnh.
Đậu Thịnh theo phản xạ ngồi thẳng dậy, vừa khéo đỡ lấy cái đầu đang gục xuống kia. Tóc Tạ Lan chạm vào xương quai xanh, cổ hơi ngứa ngứa. Trong bóng tối, anh nghe tiếng thở đều nhẹ nhàng của Tạ Lan, trầm thấp, như gió đêm thổi qua bãi cỏ non.
Một lúc lâu không ai nói gì. Đậu Thịnh chậm rãi mở camera điện thoại, chỉnh góc cẩn thận, ánh sáng nhá lên rồi chụp lại.
Trong ảnh, hai má Tạ Lan trắng trẻo mịn màng, ngủ ngoan cực kỳ. Đậu Thịnh nhìn màn hình một chút, không nhịn được... giơ tay bóp nhẹ má một cái.
- Ừm...
Tạ Lan khẽ nhíu mày, mở mắt lim dim. Cậu còn đang mơ màng, ánh mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa kính tối đen.
"Ai bóp tôi vậy...?" Cậu lẩm bẩm.
Không ai trả lời. Cậu lơ ngơ ngẩng đầu lên, liền chạm ngay ánh mắt của Đậu Thịnh đang nghiêng người nhìn cậu, mắt cong cong như đang cười trêu.
"Tớ bóp đấy." Đậu Thịnh nhún vai, giọng trêu chọc: "Cậu ngủ gục lên vai tớ cả chặng luôn. Vai tớ tê rần rồi đây này."
"...?!"
Tạ Lan lập tức bật dậy.
Cậu quay mặt nhìn ra cửa xe, im lặng một lúc lâu, cố lấy lại vẻ bình tĩnh như không có gì xảy ra. Sau đó cậu vặn nắp chai nước khoáng, uống một ngụm thật chậm.
*...Ờ."
Cuối cùng cũng đến nơi cắm trại. Trời đã tối sẫm, gió thổi khiến bóng cây trên sườn núi lay động, sao lấp lánh giữa những chiếc lều dựng rải rác khắp khu trại.
Đậu Thịnh với Đới Hữu là dân cắm trại kỳ cựu, chẳng mấy chốc đã dựng xong hai cái lều một cái lớn một cái nhỏ, chia riêng nam nữ.
Vừa bật đèn lều lên, bên cạnh đã vang lên tiếng gọi nhau ầm ĩ. Đới Hữu từ trong lều ló đầu ra đáp lời. Tạ Lan nghe mà không hiểu nổi ngôn ngữ của cái đám "nhiễu sóng não" kia.
Khu trại có xe nối dây điện sẵn, nên mọi người nấu ăn bằng nồi điện. Nước sôi ùng ục với hai túi lẩu đậu phụ, thả thêm vài viên xúc xích, rồi bỏ bừa mấy viên gì đấy tròn tròn như thuốc đông y, tiện tay thêm hai vắt mì gói.
Một nhóm người bu quanh cái nồi, ai nấy chờ ăn như sắp chết đói. Đậu Thịnh bẻ một miếng bánh nướng buổi trưa mua, đưa tận mép Tạ Lan: "Ăn thử đi, giờ vẫn còn mềm nè."
Bánh nướng ngàn lớp khẽ chạm vào môi Tạ Lan. Cậu liếc Đậu Thịnh một cái, rồi há miệng cắn lấy.
Xe Tử Minh nhìn cảnh đó tặc lưỡi: "Cho người ta ăn dịu dàng như dỗ vợ vậy trời. Bẻ cho tớ một miếng coi!"
"Muốn ăn thì tự bẻ." Đậu Thịnh ném cái bánh vào lòng hắn. "Đồ lười!"
Cả đám cười ầm lên. Không lâu sau nồi lẩu sôi sùng sục, mỗi người một cái bát, được chia vài miếng đậu, mấy viên "thuốc", nửa muỗng canh, một đũa mì - ăn kèm bánh còn sót lại buổi trưa.
Bữa ăn đơn sơ đến mức mấy canh nhà ăn còn có tâm hơn, vậy mà Tạ Lan ăn rất ngon. Mì mới hút được vài đũa mà cậu đã "húp rột rột" nghe rõ mồn một.
Trần Khả bật nắp chai rượu, chìa qua: "Nam sinh uống tí cho ấm bụng không?"
Đới Hữu thở ra một hơi dài, "Cho tớ, hôm nay mệt xỉu luôn."
Ai cũng nhận lấy ly nhỏ. Rượu nặng, ngay ngụm đầu Tạ Lan đã muốn sặc. Cay xộc, rát họng... mà đã thiệt.
Cậu nén lại, nhấp từng ngụm nhỏ.
Một bát mì, nửa ly rượu - ai nấy bắt đầu ngồi lăn ra đất. Tạ Lan và Đậu Thịnh học theo người khác tạo dáng ngồi "chill", đầu gối lỡ cạ nhau, chẳng ai nhích ra.
Xe Tử Minh mắt sáng như đèn pha: "Chơi trò này vui nè. Mỗi người nói thật một câu, phải là về ai đó trong tụi mình. Không cần nói rõ là ai, nhưng phải là người trong nhóm. Chơi không?"
Đới Hữu cười: "Trò trẻ con mà. Để tớ mở đầu."
Cậu ta nhìn khắp nhóm, ánh mắt dừng lại ở cái nồi vẫn còn bám dầu mỡ, cười cười: "Hôm nay thấy con dê, tớ nhớ tới mấy con dê núi ở Tây Bắc, leo vách đá như không biết sợ. Hy vọng tớ và anh em tớ cũng gan như vậy."
"Tiếp tớ nha!" Xe Tử Minh giơ tay. "Tớ thích nhất mấy người giỏi toán. Trước đây thích nhất là Hạt Đậu, còn giờ thì..."
Cậu nhìn Tạ Lan, mắt long lanh như chó nhỏ đợi ăn.
Đậu Thịnh đạp cho một phát: "Ai cho cậu bày tỏ?"
"Ghen kìa!" Xe Tử Minh bĩu môi.
Đám còn lại cười rộ lên, còn Tạ Lan thì... đỏ cả tai. Cậu chột dạ liếc quanh, kiểu như sợ ai đó nghĩ "Tớ đến phiên cậu yêu thích?" chính là nói mình.
Người nào có tật giật mình, mới thấy trong lời người khác có ẩn ý.
Vu Phi lên tiếng: "Tới tớ. Bình thường với ai cũng nhạt, nhưng có vài người thì không giống vậy... Tớ nghĩ bạn ấy sẽ hiểu."
Xe Tử Minh nghẹn: "Hả? Gì vậy? Ai cơ?"
Cậu quay đầu định chọc Đổng Thủy Tinh, nhưng rồi giật mình quay lại nhìn Lưu Nhất Tuyền.
Vu Phi không đáp, uống hết rượu trong ly, cổ đỏ lựng.
Lưu Nhất Tuyền cũng đỏ mặt, mãi mới nói nhỏ: "Tớ chỉ muốn... bạn mà tặng tớ bộ Hán phục lần trước, có thể mang nó về. Trước kỳ thi đại học, tớ không muốn nghĩ mấy chuyện rối rắm."
Vu Phi nắm cổ áo khẽ kéo kéo, như gật đầu mà cũng như tự trấn an.
Đổng Thủy Tinh nói nhỏ: "Tớ không có gì nhiều để nói. Tớ chỉ... hy vọng cậu ổn."
Trần Khả cười khẽ, rót nốt phần rượu cuối, uống cạn: "Tớ chỉ hy vọng... cậu đừng đợi tớ."
Không gian lặng như tờ. Đổng Thủy Tinh mặt tái đi, nhưng Trần Khả lại tiếp: "Tớ sẽ quay lại."
Nước mắt Đổng Thủy Tinh rơi liền, nhưng lại vừa lau vừa cười. Trần Khả đưa cho cô một tờ khăn giấy, không nói thêm gì.
Tới lượt Đậu Thịnh. Anh nhìn cái đèn nhỏ đặt dưới đất: "Tớ gửi cho cậu một tín hiệu."
Cả đám đơ ra vài giây, rồi đồng loạt lục túi: "Tớ không thấy gì nha."
"Không phải tớ luôn."
"Không có thông báo."
"Gửi mà ai cũng thấy thì lộ à?"
"Ờ ha..."
Tạ Lan tim đập loạn xạ. Rượu làm đầu óc cậu hơi mụ mị. Cậu mở điện thoại ra xem - WeChat hiện thông báo đỏ 1 tin nhắn.
Cậu hít sâu mở lên - chỉ là ai đó trong nhóm gửi bao lì xì.
Xe Tử Minh chửi toáng:
"Hạt Đậu! Cậu chơi gì kỳ vậy?!"
Tạ Lan ngẩng đầu, ngơ ngác. Cả đám đang bu lại giật lấy điện thoại Xe Tử Minh. Vu Phì là người nhanh tay nhất, giành được máy rồi nhảy lên một tảng đá, mặt nghiêm túc như MC truyền hình sắp công bố kết quả liveshow.
Cả đám cười ầm lên, chỉ có Tạ Lan là không cười. Trong lòng cậu có chút hụt hẫng, đầu óc còn đang mơ màng, đột nhiên AirDrop tự động nhận một tập tin, lúc phản ứng lại thì video đã phát xong rồi.
Mười lăm giây video không có một lời thoại, là góc quay từ máy bay không người lái, ghi lại khoảnh khắc hôm nay Tạ Lan ở trong khe núi. Có cảnh cậu cẩn thận men theo vách đá cheo leo, có giá đàn dựng ở đỉnh núi, có lúc cậu cười, có lúc im lặng, có cả góc nhìn từ trên cao xuống, và cả ánh mắt lặng lẽ dõi theo phía sau.
Thì ra khi băng qua dây, cậu đã nắm chặt tay ai đó như vậy, rõ ràng trong lòng đang chột dạ, thế mà suốt cả ngày vẫn cứ cười đùa với người ta như không có chuyện gì.
Video kết thúc, ánh mắt Tạ Lan nhìn phản chiếu của mình trong màn hình tối đen, ngẩn người mất một lúc, rồi mới chợt liếc thấy tên tập tin.
"Chỉ duyên đang ở trong núi này."
Bảy chữ gọn gàng hiện ra trên màn hình. Sau vài giây ngưng lại, từng chữ tiếp theo lần lượt hiện lên.
"Người tớ thích là Tạ Lan."
Trái tim Tạ Lan đột nhiên khựng lại một nhịp, máu trong người như nghịch dòng trào ngược, cảm giác say rượu đột ngột bùng lên dữ dội. Tay cậu run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại vào nồi lẩu.
Xa Tử Minh hét lên: "Ôi vãi!", rồi lao về phía Đậu Thịnh đuổi theo. Đậu Thịnh cổ nóng ran, nhưng mặt vẫn cười như không có gì, đứng dậy chạy về hướng khác, như đang dụ Xa Tử Minh đuổi theo mình.
Tạ Lan không biết là do mình say quá nên hoa mắt, hay Đậu Thịnh thật sự cố ý chạy ngang qua nồi lẩu, khiến xe mô hình đổi hướng lao về phía này. xa Tử Minh vừa lướt qua thì đâm trúng đúng điểm mù - sợi dây điện duy nhất thắp sáng, một chiếc đèn nhỏ lập tức rơi xuống tảng đá.
Choảng! Một tiếng vỡ, bốn bề lập tức chìm vào bóng tối.
Xa Tử Minh hung hăng dừng lại, giận dữ hét lên:
"Ngọa tào??!"
Đới Hữu lập tức vỗ tay trong bóng tối: "Mọi người đừng đụng vào bóng đèn, cẩn thận mảnh vỡ, chuyện gì để sáng mai hẵng nói."
"Ừ." Vu Phi ngáp dài, "Hay là hôm nay giải tán đi, buồn ngủ quá, tớ sắp gục rồi."
"Phải đấy, giải tán thôi."
"Ơ, còn Tạ Lan chưa nói gì mà?"
"Tạ Lan nghĩ một chút đã, chắc lát nữa nhập group."
Mọi người loạng choạng đứng dậy trong bóng tối, dùng đèn điện thoại soi đường đi về phía lều.
Rượu bắt đầu ngấm, chân Tạ Lan mềm nhũn. Đợi đến khi mọi người đi hết, cậu mới miễn cưỡng đứng lên, loạng choạng mấy bước mới bật sáng được điện thoại.
Ánh sáng vừa bật lên, một bóng dáng cao gầy quen thuộc tiến lại gần. Ánh sáng bị thân người kia che lại, mọi thứ xung quanh lại chìm vào bóng tối. Tạ Lan đột nhiên đứng khựng lại.
Đậu Thịnh như muốn ôm lấy cậu, nhưng lại dừng lại cách một vài centimet.
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng gió lướt qua lều trại, trong cơn say, mọi cảm giác đều trở nên rõ ràng hơn.
Một bàn tay nhẹ nắm lấy tay Tạ Lan. Cậu không cần cúi đầu cũng có thể hình dung ra dáng tay ấy, những ngón tay dài, khớp xương rõ ràng, đan vào tay cậu, cọ nhẹ.
Đậu Thịnh khẽ nói: "Tớ học xong rồi, đến kiểm tra điểm của khoa sau."
Tạ Lan chưa bao giờ cảm thấy nóng bừng như thế, như có lửa lan từ tai xuống cổ, rồi cháy đến tận đầu ngón tay.
Đậu Thịnh có vẻ cũng hơi chếnh choáng, im lặng một lúc rồi trầm giọng hỏi:
"Câu thơ đó... cậu định dịch sao?"
Tạ Lan cũng đang mơ màng, hoa mắt chóng mặt. Trong ánh sáng lờ mờ, cậu không nhìn rõ đường nét khuôn mặt Đậu Thịnh, chỉ thấy đôi mắt đen ấy, dù ngữ điệu của cậu ta rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại dao động mãnh liệt, dường như còn hoảng loạn hơn cả cậu.
Người tớ thích là Tạ Lan.
Câu trả lời ấy sống động đến lạ, rõ ràng là vui đấy... nhưng Tạ Lan lại khẽ nhắm mắt, trầm ngâm trong chốc lát. Cậu đợi nhịp tim đang đập loạn kia ổn định lại đôi chút-từng tiếng tùng tùng vang vọng trong lồng ngực, như thể vừa chạy cả trăm mét nước rút.
Chỉ là, đến khi vừa mở miệng, tim lại một lần nữa lỡ nhịp.
Giọng cậu hơi mềm, có chút ngà ngà men rượu, dịu như làn khói, khẽ khàng như tơ lụa. Giọng ấy thấp, nhẹ, nếu không để ý thì chỉ cần một cơn gió thôi cũng đủ thổi tan đi.
Tạ Lan nói: "Người tớ thích... là Hạt Đậu."
Nếu ai có lòng, nghe câu đó... làm sao mà không hiểu?
Giữa màn đêm im ắng, đèn đã tắt, tất cả nhường chỗ cho hơi thở của gió và tiếng lòng ai đó. Ngay khoảnh khắc ấy, một nụ hôn nhẹ nhàng mà bất ngờ chạm lên má Tạ Lan-mềm, ấm, nhanh đến mức không kịp phòng bị.
Như một nốt nhạc vang lên trong cơn hỗn loạn của trái tim, bùng nổ rồi lại rơi rớt dịu dàng giữa lồng ngực của thiếu niên đang run rẩy.
Tác giả có lời muốn nói:
Lại Đản đỏ như vỏ trứng gà hồng: "Anh anh."
Đậu Đản bắt chước đỏ theo: "Anh."
Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Story
Chương 58: Thông Báo.
10.0/10 từ 44 lượt.
