Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 61: Phúc Lợi Trăm Vạn Fan.


Tiện tay lướt qua lời mời làm nhạc nền cho hoạt hình, Tạ Lan quên béng đi mất, mấy ngày sau mới nhớ ra, vội vàng gửi tên đăng ký sát ngày hết hạn.


Cậu nhắn xin lỗi MR. X, giải thích đại khái là đôi khi cậu đọc tiếng Trung không vào đầu nổi. Đối phương chỉ đáp lại bằng một biểu cảm cười lạnh.


- MR. X: Cậu tốt nhất nên nghiêm túc đấy.


- MR. X: Tớ đã biết, chơi chung với thằng nhóc hạt đậu kia thì được tích sự gì.


- MR. X: À đúng rồi, cái dự án "Thiếu niên trên dây cung" sắp được công khai một phần rồi, tớ gửi cho cậu.


"Thiếu niên trên dây cung" là dự án hoạt hình của Linh Tê là một trong những studio có tiếng trong ngành. Chủ đề, nội dung, kỹ thuật đều thuộc hàng top. Theo lời MR. X, bên trong nội bộ Linh Tê đã đánh giá nó là dự án cấp S, là tác phẩm chủ lực trong hai năm tới.


Nếu được ghi tên trong phần nhạc nền của bộ hoạt hình này, không cần nói nhiều, riêng ở khu âm nhạc của Bilibili cũng đủ để nổi.


- MR. X: Diễn tấu chỉ là phụ, bọn họ đánh giá cao là khí chất trong mấy bản nhạc cậu viết, cố lên nhóc con.


Tạ Lan nhìn khung chat, gãi đầu: "Tớ thật ra chưa từng học soạn nhạc đâu, hồi học violin có học qua chút... ờm, music theory ấy?"


Đậu Thịnh gật đầu, "Tiếng Trung gọi là nhạc lý, đại khái là lý thuyết âm nhạc."


Tạ Lan ồ một tiếng, "X bảo tớ chắc chắn được chọn, nhưng chưa biết sẽ ở vị trí nào. Có một người viết chủ đạo, hai người đồng sáng tác. Chỉ có người chủ biên mới được hợp tác với bậc thầy nhạc dân tộc."


"Áp lực ghê ha." Đậu Thịnh cười cười, "Nhưng mà được vị trí nào thì cứ lấy, coi như trải nghiệm, lại còn được tiền, cũng ngon đấy chứ."


Cũng đúng.


Tạ Lan cảm thấy yên tâm hơn. Cậu gom mấy bản cải biên và demo nguyên tác tạm ổn, đóng gói gửi đi. Sau đó đeo tai nghe, tiếp tục viết bài toán.


Dạo gần đây việc học căng thật. Dù thầy Lương dạy tỉnh đội giỏi bao nhiêu, lên lớp bị đổi sang thầy Mã giảng số luận, mức độ trừu tượng tăng vọt, ngay cả Tạ Lan cũng thấy hơi đuối. Ngoài lớp bồi dưỡng chuyên, thầy Mã còn phụ trách bốn bạn học thêm đề, Tạ Lan bây giờ tối nào cũng ngồi cày toán, các môn khác toàn tranh thủ ra chơi cướp thời gian làm bài tập như đánh trận, còn phải để dành sáng tối tự luyện thêm Ngữ văn.


So với cậu thì Đậu Thịnh nhàn hạ hơn nhiều. Mấy môn khác nó toàn làm qua loa, còn có thời gian lướt video bóng rổ. Có lúc Tạ Lan học cổ văn đến mức ngứa ngáy cả đầu óc, ngẩng lên phóng mắt ra xa, tình cờ thấy Đậu Thịnh đang hí hoáy viết kế hoạch mượt như nước chảy.


Muốn nhìn thử. Nhưng người nào đó lập tức che lại, kiểu giấu đầu giấu đuôi, nhìn là biết không có ý tốt.


Cuối cùng cũng lết được tới thứ Sáu. Tan học thì trời bắt đầu lất phất mưa. Tạ Lan đội áo khoác đồng phục của Đậu Thịnh, chậm rãi bước trong màn mưa mỏng như sương, ngửa đầu nhìn trời mơ màng.


Đậu Thịnh lững thững đi bên cạnh, tay phải đút túi, lười biếng hỏi: "Buồn ngủ không đấy?"


"Cũng tạm." Tạ Lan đáp. Chắc là mai có lớp phụ đạo cả ngày nên hôm nay thầy Mã bất ngờ không giao thêm bài tập.


Đậu Thịnh bật cười khẽ, "Tối nay livestream chung nhé, tớ có hàng muốn giao tận tay."


"Hả? Giao gì cơ?" Tạ Lan mặt mũi mờ mịt.


Nhân lúc Xa Tử Minh và mấy đứa khác đang bàn chuyện bài toán phía sau, Đậu Thịnh ghé sát tai cậu, thì thầm: "Cái bộ chế phục DK đó, tớ mang tới rồi."


"!"


Tạ Lan tỉnh hẳn, cơn buồn ngủ bay sạch.


Cậu lập tức liếc nhìn cái balo đeo sau lưng Đậu Thịnh.


Sáng nay lúc ra khỏi ký túc xá, cậu còn thấy Đậu Thịnh nhét cái gì đó vào túi, tưởng đâu tên này cuối cùng cũng có chút lương tâm, định mang bài tập về làm. Ai ngờ... lại là cái bộ "hoa khôi trường" đồ cosplay đó.


Tạ Lan nhìn chằm chằm người bên cạnh với vẻ mặt không cảm xúc, rồi quay đi như thể chẳng có chuyện gì: "Tớ vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong đâu."


"Chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm thôi." Đậu Thịnh buông tay xuống, tranh thủ bóp tay Tạ Lan một cái, giọng điệu nhàn nhã mà ranh mãnh: "Cậu là giáo thảo còn sợ cái gì? Sợ bị hoa khôi trường bắt nạt đến mức mất khả năng nói à?"


Tạ Lan cười lạnh một tiếng: "Tớ chỉ sợ là ngược lại, bắt nạt đến mức cậu khóc đấy."


Đậu Thịnh lập tức hít một hơi như bị dọa, nhưng đáy mắt lại sáng rực: "Vậy thì... tớ tự nhiên thấy hơi mong đợi chuyện này rồi."


Tạ Lan: "..."


Bộ đồng phục DK bên ngoài trông cũng ổn, nhưng tận mắt mặc lên người lại còn đẹp hơn trong ảnh nhiều. Nhất là cái vibe khi mặc. Áo sơ mi xám nhạt thả lỏng, vạt áo buông tự nhiên xuống ngang hông, cà vạt màu trắng ngà phối với tóc đen nhìn rất hợp. Tạ Lan soi gương hồi lâu, ánh mắt có phần vừa ý. Cậu trông... có vẻ hơi hướng kiểu "England style", lạnh lùng thư sinh.


Hít một hơi thật sâu, Tạ Lan thò đầu ra ngoài phòng: "Cậu xong chưa?"


Bên trong vang ra tiếng huýt sáo kéo dài, kèm một câu: "Chờ bạn trai mòn cổ luôn rồi đó~"


Đậu Thịnh bước ra, mặc bộ đồng phục JK quen thuộc, dựa hờ vào khung cửa sổ. Tóc ngắn gọn gàng, mặt mũi thì chuẩn kiểu soái ca phổ thông, nhưng cái làm người ta "quay xe" chính là... cái váy.


Váy dài buông tự nhiên, không có túi nên Đậu Thịnh phải chống tay trái lên lan can, tay phải thì lướt điện thoại.


Cảnh tượng này... quá gây lú. Sao lại có nam sinh có thể mặc váy một cách... hợp lý và đương nhiên đến vậy?


"Bạn trai à, cậu ngầu quá đi, tớ có thể canh gác cho cậu ở trạm gió không?" Đậu Thịnh bật cười trêu.


Tạ Lan mặt không đổi sắc:
"Cậu im lặng dùm đi. Dạo này cảnh sát bắt b**n th** đấy."


Đậu Thịnh không đáp nữa, nhưng khi Tạ Lan vừa quay đầu lại thì thấy anh đang cố nín cười, vai run lên từng đợt, mắt lấp lánh sáng như trẻ con giấu được kẹo.


Ngũ quan của Đậu Thịnh vốn thiên về nét mạnh mẽ, bình thường lạnh lùng khó gần, nhưng chỉ cần cười một cái lại như nở hoa. Nụ cười đó mang một sức hút lạ lùng, khiến người khác muốn nhìn thêm vài lần.


Tạ Lan khẽ bặm môi, rồi lại nhanh chóng trở về biểu cảm lạnh lùng như cũ: "Đi chưa?"


"Đi!" Đậu Thịnh hớn hở khoác vai cậu, đầy khí thế tuyên bố: "Lên sóng rồi, triệu ánh mắt đổ dồn về đây!"


Bilibili đúng là nơi kỳ diệu. Đậu Thịnh mới post cái thông báo với dòng caption "Phúc lợi trăm vạn", mà bình luận bên dưới đã nháo nhào hiểu ngầm mọi thứ. Cả khu comment đang gõ phím điên cuồng đòi... "nữ trang".


Livestream bắt đầu. Tạ Lan đứng trước bức tường trắng, mặc bộ DK lịch lãm như học sinh trường quý tộc, lưng thẳng tắp, trông cực nghiêm túc. Bên cạnh là Đậu Thịnh mặc JK váy ngắn, tiện tay khoác vai Tạ Lan, cười một cách thản nhiên như chẳng có gì.


Bình luận bay như pháo hoa:


- Ngọa tào mở màn liền sét đánh đầu!


- Aaaa lâu rồi mới thấy JK Đậu!


- Vẫn là cái vibe quen thuộc đó...


- Làm ơn nghiêm túc đi, đội tóc giả cái coi?!



- Thật lòng ấy, nếu Hạt Đậu chịu đội tóc giả, tui sẵn sàng "trùng sinh".


- Tạ Lan đẹp trai quá, mẹ tui ch** n**c mắt rồi...


- Sao Tạ Lan không cosplay nữ luôn đi???


- Mấy người có phải đang ép buộc ghép cặp CP không thế!?


"Cậu chặn hết bình luận chưa đấy? Chặn xong tớ đổi tiêu đề một chút." Đậu Thịnh vừa nói vừa cười ha hả, bước đến sửa lại dòng tiêu đề livestream.


-- Hoa khôi trường Hạt Đậu & Giáo thảo Tạ Lan | Buổi chiều Play


Tạ Lan nghẹn họng: "Cậu... có thể đừng dùng mấy từ ngữ kỳ quái đó được không?"


Đậu Thịnh xoay lưng lại, giọng cười lười nhác: "Tớ nói sai chỗ nào? Từ nào không đúng sự thật?"


Tạ Lan: "..."


Bình luận bùng nổ:


- Buổi chiều Play, Play đi đâu? Các cậu định Play kiểu gì đấy?


- Tớ xin phép ôm giáo thảo Tạ Lan chạy trước nhé!


- Lan Tể là bạn trai giới hạn của Hạt Đậu tối nay đó!


- Hạt Đậu, bạn trai cậu đẹp trai quá, share một chút được không?


- Hạt Đậu, bạn trai cậu đẹp trai quá, share một chút được không?


Câu cuối cùng bị spam đến nỗi màn hình chat đỏ hồng một dải. Tạ Lan ngồi đối diện màn hình, sắc mặt gần như tan chảy.


Đậu Thịnh uể oải vắt chân lên ghế, nghiêng đầu cười: "Lăn ra hết đi mấy bà, cái gì cũng đòi, da mặt dày vậy sao không đi xây tường phòng thủ luôn đi?"


Bình luận lại bùng nổ:


- Ngọa tào, ảnh thừa nhận rồi!


- Thừa nhận thật kìa trời ơi!


- Chính chủ xác nhận! Chính chủ xác nhận!


Tạ Lan không nói gì. Có lẽ vì hơi run, hoặc vì cái danh "bạn trai Hạt Đậu" kia bị spam quá nhiều, cậu thấy... căng thẳng thật.


Bản thân mặc đồng phục DK cũng không có gì khó khăn, nhưng khi đứng cạnh Đậu Thịnh - người đang mặc váy JK và còn mải đung đưa tà váy bên góc mắt cậu - mọi giác quan như đang bị tra tấn. Mà khổ nhất là, bình luận cứ trêu cậu với cái danh "bạn trai Hạt Đậu" như thể đã định sẵn từ lâu.


Trong khi Tạ Lan còn đang tự đấu tranh với dòng đạn mạc, thì Đậu Thịnh đã bước tới giữa màn hình livestream, váy đung đưa theo từng bước chân: "Hoa khôi trường như tớ thì tài lẻ không nhiều, hôm nay chủ yếu là mời giáo thảo Anh Trung trung học biểu diễn kéo violin bằng đồng phục DK. Có yêu cầu gì nữa, các cậu cứ nói nhé, bọn tớ cố gắng chiều hết."


Bình luận tiếp tục gào rú:


- Vách tường Đông! Vách tường Đông!


- Hoa khôi và giáo thảo đánh nhau đi!


- Cho tớ nhảy vào làm trung gian xung đột!


- Vách tường Đông là chân ái!


- Tớ vote cho đánh nhau theo phong cách vách tường Đông!


Tạ Lan như mộng du:
"Vách tường... Đông là cái gì vậy?"


Đậu Thịnh liếc màn hình, mặt tỉnh như không: "À, kiểu đánh nhau đặc biệt thôi mà."


"..."


- Tin cậu ta, chắc đầu có vấn đề.


Tạ Lan mặt lạnh rút điện thoại, mở ngay từ điển mạng tra từ.


[Bách khoa toàn thư mạng]: "Vách tường Đông"


Một động tác áp sát đối phương vào tường, dùng tay chống tường phát ra tiếng "Đùng", khiến đối phương không còn đường lui, mục tiêu là thưởng thức vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng của đối phương.


Tạ Lan: "..."


Tạ Lan vô thức liếc sang Đậu Thịnh - gương mặt cười nhởn nhơ, tà váy dài cứ lúc ẩn lúc hiện theo từng bước chân.


...Mẹ nó. Cái từ "nàng" với "ngượng ngùng" mà dùng với người này đúng là không kéo nổi một tí liên tưởng nào.


Nhưng kiểu động tác thân mật này trong anime cũng đầy ra đấy thôi. Cũng chẳng đến mức không tiếp thu nổi.


Tạ Lan khẽ thở dài, rồi nói: "Rồi, làm luôn đi."


Nói rồi cậu đứng dậy, lùi sang bên để Đậu Thịnh tới gần. Cậu chuẩn bị tâm lý cho lần đầu tiên trong đời... để người ta "vách tường Đông" mình.


Nhưng mà - Đậu Thịnh chưa gì đã vung tay, đột ngột ấn cậu ngược lại vào tường.


Một tay anh đặt sau gáy Tạ Lan, lòng bàn tay nóng rực chạm vào da cổ. Tuy không phát ra tiếng "bịch", nhưng trái tim Tạ Lan thì lại rung mạnh như muốn bật ra khỏi lồng ngực.


Bình luận lập tức nổ tung:


- NGỌA TÀO!!!


- Hoa khôi trường vách tường Đông giáo thảo thật kìa!


- Trời đất ơi, tui biết ngay mà! Hạt Đậu là không thể ngoan nổi luôn á!


- Không hổ là ngươi.


- KHÔNG. HỔ. LÀ. NGƯƠI!!!


Tạ Lan cau mày: "Cậu làm gì đấy?"



"Không làm gì." Đậu Thịnh nhún vai, nụ cười ranh mãnh: "Chỉ là chiều lòng fan thôi mà."


Tạ Lan trừng mắt: "Cậu có bệnh à? Không thấy mình phản vai à?"


Đậu Thịnh nhướng mày cười tủm tỉm: "Hôm nay kịch bản là hoa khôi trường táo bạo 'vách tường Đông' giáo thảo ngại ngùng mất năng lực ngôn ngữ."


"..."


Trong mắt Tạ Lan thoáng hiện lên ánh nhìn khinh bỉ. Không nói hai lời, cậu nắm cổ áo Đậu Thịnh, định lật kèo.


Nhưng Đậu Thịnh chống tay lên tường, không nhúc nhích, mặc kệ Tạ Lan kéo thế nào cũng không lung lay. Kết quả là khoảng cách giữa hai người cứ càng lúc càng gần, gần đến mức chóp mũi suýt chạm nhau.


Rồi Đậu Thịnh bất thình lình nhấc tay, cố tình chạm lên thắt lưng cậu, cười nhạo: "Giáo thảo yếu quá nha~ khí lực còn không bằng hoa khôi trường cơ đấy."


Bình luận lồng lộn:


- Trả tiền cái này có đáng không??? Có! Quá đáng!!!


- Hạt Đậu, xông lên!!!


- Ba năm làm fan, giờ tui khóc nấc!


- Ai làm nam ai làm nữ cũng được, miễn là tiến tới!!!


- Đậu Thịnh!!! Em yêu chị!!!


Tạ Lan tức tối, định nhấc chân đá, thì Đậu Thịnh vội co một chân lại, đầu gối chống lên đùi cậu.


Đậu Thịnh nghiêng đầu nhìn ống kính, nửa khóc nửa cười: "Gấp gáp đấy mọi người... tớ cầm cự không nổi nữa, giáo thảo bạo lực quá."


Mặt Tạ Lan đỏ từ cổ đến tai. Cậu thở hắt ra, định đẩy Đậu Thịnh ra, nhưng tay vừa động đã bị anh thuận tay tóm lại, giơ cao l*n đ*nh đầu.


Tư thế giữa hai người... không còn khoảng cách. Cực kỳ sát.


Đậu Thịnh một tay khóa cổ tay Tạ Lan phía trên, tay còn lại túm lấy tay trái cậu giữ xuống thấp. Đầu gối vẫn gác lên đùi, ép sát từng centimet.


Trong khoé mắt Tạ Lan, tà váy của Đậu Thịnh vẫn buông xuống bên đùi, chập chờn.


Toàn thân cậu như phát nhiệt. Cảm giác mơ hồ, hỗn loạn, chưa từng có bao giờ.


Một lúc sau, cậu nghiến răng: "Cậu phản rồi."


"Không phản đâu~" Đậu Thịnh ghé sát tai cậu cười khẽ. "Livestream thôi mà, thả lỏng đi, phối hợp một chút... không thì tớ phải van xin cậu đó~"


"...??"


Miệng nói nghe ngọt xớt, nhưng tay vẫn cứng như thép. Tạ Lan giãy dụa mấy lần đều vô ích.


Trên màn hình, đạn mạc đã nổ thành cơn mưa hoa. Chỉ số lượt xem livestream cũng như gắn động cơ tên lửa, nhảy vọt không phanh, chưa tới ba phút đã leo top một bảng thịnh hành.


Màn hình gần như bị nhuộm thành màu hồng, nhưng hình ảnh giữa Tạ Lan và Đậu Thịnh thì bị hệ thống lọc bình luận làm mờ nhẹ lại.


Bình luận vẫn điên cuồng spam:


- Nút trả tiền đâu! Tôi cần donate gấp!!!


- Cả màn hình đang tìm chỗ donate!!!


- Không thể tin được... Bilibili thật sự có tâm!


- Ai chặn bình luận đấy! Làm ơn đừng run nữa!


- Hạt Đậu! Dám không? Làm động tác lớn hơn chút thử xem!


Như thể mọc mắt sau gáy, Đậu Thịnh cảm được đạn mạc. Khi Tạ Lan nghiêng mặt né tránh, định vùng ra, anh bỗng đá chân lên cao, chống tường, dùng đầu gối cùng chân khóa cậu chặt hơn.


Tạ Lan chết trân, cuống cuồng cúi nhìn, thấy tà váy của Đậu Thịnh vẫn phủ bình thường. Thở phào nhẹ nhõm.


"Cậu mặc váy mà lại kinh nghiệm quá ha?" Tạ Lan nghiến răng.


"Học nhanh mà~" Đậu Thịnh nheo mắt, vừa cười vừa nói - "Còn năm giây thôi. Tớ đi thay đồ, sợ mẹ về sớm bắt gặp."


Bình luận:


- Vừa hay nhắc mẹ, vậy là hết vai luôn hả??


- Tui còn chưa xem đủ!!!


- Mau chặn bình luận lại đi!


- Tác giả đâu! Tối nay phải ra chương mới ngay!!!


- Tôi thề chặn bình đạn một cái G cho rồi!!!


- Wallpaper điện thoại tôi từ nay sẽ là ảnh này luôn!!!


"Năm... bốn..." Đậu Thịnh vừa đếm, vừa chớp mắt với Tạ Lan, tặng kèm một cái nháy khiến nốt chút tỉnh táo còn lại của cậu cũng tan biến.


"Ba, hai - -- "


Vừa đếm, anh vừa buông tay Tạ Lan, bàn tay còn lại thuận thế khoác lên eo cậu, giữ nguyên tư thế chống tường một chân, xoay eo vẫy tay về phía camera, miệng cười toe toét:


"Cheeeez~"


Tạ Lan: "???"


Đạn mạc nổ tung ngay trong nháy mắt, Tạ Lan ngẩn người, cố gắng đọc đống chữ trên màn hình.


- Tớ điên rồi, tớ thật sự động lòng rồi...


- Không giả gái mà vẫn quyến rũ như vậy, đêm nay mở ra cánh cửa thế giới mới luôn rồi...


- Không phải mỗi người giả gái đều có thể như Đậu Thịnh mà tươi mới như vậy đâu...



- Lúc này đây tâm trạng thật sự rất kích động!


- Các cậu... thật sự không sợ...


Chữ "sợ" còn chưa hiện hết thì màn livestream bỗng tối đen lại.


Không khí xung quanh im lặng vài giây. Sau đó, Đậu Thịnh thu chân lại, quay về phía máy tính: "Không thể nào?!"


Tạ Lan cũng ngơ ngác, "Mất mạng à?"


Không phải. Giao diện livestream hiện rõ một dòng chữ: "Người phát hiện tại không có mặt tại phòng phát sóng", còn khung đạn mạc bên phải thì nổ tung hàng loạt dấu chấm hỏi.


Một trận spam chấm hỏi tràn qua, rồi mọi người đều hiểu ra:


- Bị quản lý cực nghiêm phong kênh rồi!


- Trời ơi, cười chết mất, cứ tưởng tụi mình đang ghs chứ gì...


- Trẻ con chơi giả bộ thôi mà, quản nghiêm quá luôn á!


- Mà mấy động tác cũng đâu có gì quá đáng đâu?!


- Không thể chỉ vì Tạ Lan dễ đỏ mặt mà auto bóp chặt tiêu chuẩn chứ?!


- Trả lại kênh livestream cho tớ đi!


- Trả lại hình nền tuyệt mỹ của tớ!!!


- Cảnh ending pose vừa rồi mà không thành wallpaper thì tiếc quá! Cảnh Đậu Thịnh kéo tay, Tạ Lan chớp mắt mờ mịt, quá xuất sắc!


Đậu Thịnh "tsk" một tiếng, "Thật sự bị chặn rồi đấy. Tớ nhận được tin nhắn riêng từ ban quản lý."


Tạ Lan giờ phút này không biết nên làm vẻ mặt gì nữa, không nói gì, bước tới nhìn tin nhắn hệ thống cấm livestream.


"Cấm mà không có cảnh cáo là sao?"


Đậu Thịnh thở dài: "Không cảnh cáo tức là về cơ bản cũng không vi phạm nghiêm trọng. Thật ra tớ biết trong lòng là ổn rồi, chưa thấy vượt giới hạn. Chắc là nhiều người xem quá, ban quản lý giật mình, nên cấm tượng trưng nửa tiếng thôi."


Anh vừa nói vừa lạch cạch gõ chữ, đăng trạng thái mới:


@Nhân Gian Tuyệt Soái Dậu_DM


Như mọi người thấy rồi đó, giải trí hợp lý, tối nay không có đoạn kéo violin DK nào đâu nha, các cậu có thể coi đoạn cut của Nhị Miêu DK tại "Đỉnh Xích Diễm". À mà, cái ending pose vừa rồi, nếu ai muốn làm wallpaper thì inbox tớ trên weibo nhé. Với cả Tạ Lan cũng vừa mới mở weibo, ID y chang bên Bilibili, cảm ơn~


Tạ Lan cảm thấy cả người đều kiệt sức.


"Cậu còn định giữ cái pose kia làm hình nền thật đấy à?"


Đậu Thịnh cười, "Tớ nhìn hình nền hiện tại mà muốn nôn."


"..."


Tạ Lan mặt lạnh quay người: "Ngủ."


Ra tới cửa phòng, đi ngang qua bức tường nơi vừa bị "đè tường đông" ban nãy, bước chân cậu hơi khựng lại, rồi lặng lẽ lùi về hai bước.


Đậu Thịnh thay đồ cực nhanh, giờ đã mặc bộ đồ ngủ rồi, đang tháo cổ áo đồng phục JK bằng động tác mạnh tay, lộ ra lớp áo ba lỗ bên trong dính sát vào làn da hơi ngăm.


Lạ thật, Đậu Thịnh khi mặc đồ nam hay nữ thì khí chất cũng chẳng khác gì mấy.


Lúc ở trước ống kính, anh tươi cười lố bịch; lúc lui về, lại trở về vẻ dửng dưng lạnh nhạt. Có lẽ là do tính cách quá đặc biệt, nên mặc gì cũng không thấy kỳ cục, thậm chí là... không thể ghét nổi.


Tạ Lan cứ thế nhìn chằm chằm phần eo mảnh được ôm trọn trong chiếc áo ba lỗ kia một hồi, bỗng dưng cảm thấy... cái váy ban nãy cũng không tệ lắm.


Cũng... rất ổn.


Đậu Thịnh cảm nhận được ánh mắt, ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy? Có con gì bò nữa hả?"


"Không." Tạ Lan quay mặt đi, ngáp một cái, tháo cà vạt: "Nhìn cậu thôi."


Nhìn cậu, người bạn trai của tớ.


Tạ Lan trở về phòng, tắm rửa, sau đó ngồi học lại đoạn văn cổ chưa thuộc. Học xong tiện tay mở weibo.


Tài khoản mới mở hai ngày, giờ đã có hơn 300 nghìn người theo dõi, mỗi ngày tin nhắn riêng đều nổ tung. Cậu lướt một lúc thì thấy cái gọi là "Động thái wallpaper".


Wallpaper được xử lý đơn giản. Tấm đầu tiên là khoảnh khắc Đậu Thịnh giữ cổ tay cậu giơ lên đầu, hai người quay lưng với ống kính.


Rồi làn sáng trắng khẽ lóe lên, tiếp đến là ảnh Đậu Thịnh nghiêng đầu, cười rạng rỡ, một tay khoác lên eo cậu, tay kia giơ chữ V ngay má.


Còn cậu, bị giữ kẹt giữa người và tường, cổ đỏ ửng, mặt thì đơ toàn tập, ánh mắt lộ rõ nét tuyệt vọng.


Phải công nhận - rất đẹp.


Tạ Lan mặt không đổi sắc, trả lời: "Đừng gửi tớ nữa. Tớ không hứng thú. Cảm ơn."


... rồi lặng lẽ lưu ảnh về.


Trước khi ngủ, Tạ Lan đăng nhập QQ, app mà cậu đã bỏ xó từ lâu.


Có lẽ vì lâu quá không lên mạng, mỗi lần mở máy, số tin chưa đọc đều giảm đi ít nhiều. Dạo này gần như chẳng ai nói chuyện với cậu nữa.


Sở dĩ nói "chẳng ai khác", là vì QZFXR vẫn luôn đều đặn gửi vài câu chào hỏi vô nghĩa mỗi ngày.


Thật ra Tạ Lan và người này cũng không nói chuyện nhiều, chỉ đôi ba câu, chẳng tính là quen. Nhưng người này cứ như một điểm neo trong dòng thời gian, không cần nỗ lực để duy trì, vẫn luôn ở đó, như thể dù cuộc đời có đảo điên đến đâu... cũng sẽ chẳng biến mất.


Tạ Lan mở khung trò chuyện.


Tối muộn, một tin nhắn từ nửa tiếng trước bật sáng.


QZFXR: Tớ do dự mãi rồi mới nhắn điều này.


QZFXR: Trong nước, Bilibili mới có một UP chủ tên là Tạ Lan. Là cậu đúng không.



Tạ Lan ngẩn ra một chút.


Quả nhiên... đúng là bị nhận ra rồi.


Thực ra cũng chẳng có gì phải giấu. Dù không bao giờ chủ động nhắc đến, nhưng bị phát hiện thì cũng chẳng sao.


SilentWaves: Ừm.


QZFXR rep lại gần như ngay lập tức: Cậu đã bắt đầu cuộc sống mới rồi, tớ thấy vui cho cậu.


Một lát sau, lại có thêm dòng mới:


QZFXR: Thế nên tài khoản YouTube kia... là vĩnh viễn không dùng nữa sao?


Tạ Lan nhìn chằm chằm hai chữ "vĩnh viễn", bất giác thất thần.


Tài khoản đó từng là nơi cậu đổ hết tâm huyết để chăm chút. Ban đầu lập kênh SilentWaves, chỉ có một mục đích duy nhất: mang lại chút niềm vui cho mẹ cậu khi bà đang bệnh, như một dạng ký gửi hi vọng. Theo một cách nào đó, đó cũng là nơi chính Tạ Lan đặt cược vào khả năng mẹ sẽ khỏi bệnh.


Nhưng rồi bà vẫn ra đi.


Và cùng với lần ra đi đó, hai năm quá khứ kia cũng không còn cách nào ngoảnh lại được nữa.


Một lúc sau, Tạ Lan mới cầm điện thoại lên, lưỡng lự gõ chữ.


SilentWaves: Câu này cậu từng hỏi tớ rất nhiều lần rồi mà.


QZFXR: Ừm. Nhưng thấy trạng thái hiện tại của cậu đã tốt hơn, nên muốn xác nhận lại một lần.


Tạ Lan dừng tay. Cậu vừa gõ một dòng dài, nhưng lại thấy nói như thế có phần tàn nhẫn.


Tiếng Trung của người kia hình như học rất khá, nhưng vẫn còn thiếu nhiều chỗ.


Cậu không biết nên làm thế nào để uyển chuyển từ chối một người từng chân thành yêu quý mình, một người từng ở bên cạnh trong đoạn thời gian cậu chìm sâu nhất, dù giữa họ chưa từng thật sự thân thiết.


Một lúc lâu sau, Tạ Lan vẫn chưa trả lời, chỉ yên lặng thoát app, khẽ thở dài.


"Tạ Lan?" Giọng Đậu Thịnh bỗng vang lên ngoài cửa.


Tạ Lan nhảy xuống giường, mở cửa: "Gì thế?"


"Không có gì." Đậu Thịnh cầm một hộp ca-cao nóng, đặt lên bàn đầu giường của cậu: "Ra nhìn cậu tí."


Tạ Lan ngơ ngác: "Nhìn gì cơ?"


Đậu Thịnh nghiêng đầu quan sát mắt cậu, lầm bầm: "Không có gì, nhìn thôi. Tớ ngủ đây."


"?"


"À nhớ xúc miệng sau khi uống sữa." Đậu Thịnh vừa nói vừa nhẹ nhàng đóng cửa lại, "Tâm trạng không tốt thì cứ tìm tớ."


Tâm trạng không tốt?


Tạ Lan ngẩn ra mấy giây, rồi mới cách cánh cửa giữa hai phòng mà lên tiếng: "Tớ ổn mà. Livestream lúc nãy chơi vui thôi, không sao đâu. Mấy bình luận bay cũng đều rất dễ thương."


Phòng bên vọng lại vài tiếng "ừ ừ ừ", rồi lại nghe thấy Đậu Thịnh nói: "Mà lỡ có gì thì cứ gọi tớ nhé."


Tạ Lan nhíu mày, vẫn hơi khó hiểu sao tự nhiên lại bị quan tâm bất thình lình như vậy. Cậu nằm vật lại lên giường, thì điện thoại bỗng chấn động ba lần.


Cậu còn tưởng là Đậu Thịnh nhắn chúc ngủ ngon chậm, nhưng khi mở ra thì đồng tử lập tức co rút.


Hồ Tú Kiệt kéo cả cậu và Đậu Thịnh vào chung một group chat.


Tin đầu tiên là video chặn màn hình livestream lúc nãy.


Vẻ Đẹp Vật Lý: Biết chơi ghê ta?


Vẻ Đẹp Vật Lý: Mai nhớ luyện thi đua cho đàng hoàng nhé. Giữa trưa đợi ở lớp đấy.


"..."


Tạ Lan tê cả người.


Tác giả có lời muốn nói:


Trời tối gió lạnh, cô lén gõ bàn phím chạy tới cửa nhà Đản để giao đồ.


Đậu Đản đang ôm một tấm poster khổ to đứng chờ sẵn, thấy cô liền vẫy tay lia lịa.


Gõ bàn phím: Thiên vương cái địa hổ.
Câu ám hiệu bí mật


Đậu Đản nghiêm túc đáp: Lại Đản mặt đô đô.


Ám hiệu khớp! Giao dịch bắt đầu!


Đậu Đản cực kỳ cẩn thận đưa tấm poster đến tay cô, như thể đang chuyển giao hàng quốc bảo.


Đậu Đản: Tối qua bọn mình cosplay chụp chung á. Tiền tiêu vặt đâu?


Cô lén dúi cho nó một phong bì nhỏ, thì thầm: Đừng để Lại Đản biết, nó mỏng manh dễ vỡ.


Đậu Đản: Tớ biết mà.
Giơ tay đập tay với cô, long trọng tuyên bố: Giao dịch uy tín, lần sau nhớ trả tiếp nha!


---


Lảm nhảm chút xíu:


Công hay thụ thực ra là một loại khí chất thôi. Tớ thấy rõ ràng Đậu là công cực mạnh luôn á, cho dù xuyên không mặc váy JK thì vẫn công.


Tạ Lan có thể sẽ giả gái (ừm... nữ trang đó), nhưng vì có vài bạn cực kỳ dị ứng vụ này, nên tớ sẽ để riêng thành phiên ngoại nhé. Ai cần thì ấn vô mua đọc hen.


À còn nữa...
Tuần này chắc chắn SilentWaves sẽ bị rớt ngựa.


(Chuẩn bị tinh thần khum ai cứu được đâu.)


Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 61: Phúc Lợi Trăm Vạn Fan.
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...