Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 43: Cướp Cửa

Đậu Thịnh im lặng cả buổi tối. Chuông tan học vừa vang lên, Tạ Lan liếc mắt nhìn anh, rồi mở file kế hoạch ra, ngay mục tư liệu sống lời tỏ tình sến súa , cậu viết một dòng chữ nghiêng nghiêng, cứng cáp.

Xa Tử Minh quay đầu vỗ bàn Tạ Lan: "Chuyện gì buồn cười thế? Lão Mã có phát đề bài trong sách bài tập không đấy? Cậu làm xong chưa?"

Nghe vậy, Đậu Thịnh cũng ngẩng đầu nhìn sang.
Tạ Lan lập tức giấu nụ cười, rút cuốn Toán học từ dưới quyển Ngữ văn ra đưa cho cậu ấy.

Xa Tử Minh suýt nữa rơi nước mắt: "Cậu thật sự làm xong rồi à? Tớ với Cá Trích còn chưa bắt đầu ấy chứ."

Đới Hữu đeo cặp đi từ phía trước lại, nói: "Hai cậu về ký túc trước đi, đừng chờ tớ, tớ đi mua sách tham khảo thi đua."

Vương Cẩu liền vội la lên:
"Mua cho tớ với! Tớ sắp bị cái bài thi này hành héo luôn rồi đây!"

Trên đường về ký túc, từ bốn người chỉ còn lại hai.
Đậu Thịnh suốt dọc đường đều cầm GoPro quay phim. Đèn đường vàng nhạt kéo bóng hai người thành những vệt dài trên mặt đất. Tạ Lan vừa đi vừa nhìn hai cái bóng đó rõ ràng giữa cậu và Đậu Thịnh có khoảng cách, thế mà hai cái bóng cứ thỉnh thoảng va vào nhau, có lúc còn chồng lên, mờ nhòe ranh giới.

"Bắt đầu ghi hình nhé." Đậu Thịnh đột nhiên đưa tay khoác vai cậu, động tác cực kỳ tự nhiên.

Tạ Lan ngẩng đầu, trên màn hình là gương mặt có phần lơ ngơ của cậu, Đậu Thịnh thì từ từ tiến lại gần, giọng lười nhác: "Check-in tư liệu sống thất bại, Đại Miêu Nhị Miêu, lời tỏ tình sến súa, bỏ qua nha~"

Tạ Lan tiếp tục bước lên phía trước. Trong khóe mắt, bóng hai người cứ lên xuống nhè nhẹ theo từng bước đi, đều đều và ăn khớp.

Đậu Thịnh vẫn tiếp tục luyên thuyên trước ống kính.

"Ban đầu là muốn làm một lời tỏ tình sến súa cấp độ khác biệt để thử thách, đối tượng thí nghiệm chính là Tạ Lan, tớ là người khởi xướng."

"Nhưng mà mới chỉ làm được chút xíu thôi, tớ đã thấy chính mình cũng không chịu nổi nữa rồi, nên… thôi vậy."

"Tuổi lớn rồi, mặt mũi mỏng, không còn cách nào khác…"

Tạ Lan liếc xéo anh: "Hết hiệu lực chọn đề tài rồi còn muốn cố gắng vớt vát hả?"

Đậu Thịnh ừ một tiếng: "Có một nhóm fan chuyên thích xem bản phế thảo tổng kết mà."

Vừa nói, anh vừa dùng cánh tay đè nhẹ lên vai Tạ Lan, dịch máy quay lại gần hơn chút: "Bạn nhỏ Tạ Lan, tới chia sẻ với mọi người một chút đi. Với một đề tài hấp dẫn như thế này, vừa mới bắt đầu đã bị cắt, cậu có cảm nghĩ gì không?"

Tạ Lan hơi do dự, nhìn vào mắt Đậu Thịnh qua ống kính, nói một cách nghiêm túc: "Tớ là chín, cậu là ba, tớ thấy vẫn còn ổn mà."

"..."

Đậu Thịnh lập tức tắt nụ cười, quay thẳng vào ống kính nói nhanh: "Rồi rồi, đề tài này đến đây là chấm dứt. Mong thế gian từ nay không còn 'chín với ba'..."

Tạ Lan khẽ nhếch miệng, dưới ánh đèn đường nhẹ tênh, chính cậu cũng không nhận ra là mình vừa cười khẽ.

Đậu Thịnh vừa đi vừa tiếp tục luyên thuyên trước ống kính. Anh dùng cái giọng dàn trải quen thuộc kể rằng cơm tối nay ở căn tin không ngon lắm, sườn xào chua ngọt thì quá ngọt, chắc hợp khẩu vị của Tạ Lan. Rồi anh nói gần đây cả hai đứa đều mê trà sữa ngay cổng trường, mà thứ sáu này bọn họ sẽ tham gia trại huấn luyện toán học cấp tỉnh. Tạ Lan học ban Ngữ văn nên không được đi, còn cậu thì vốn không có tiết chiều, thế mà vẫn bị lôi đi chung – đúng là kỳ nghỉ hè tưởng tượng chưa kịp bắt đầu đã tan biến.

Chuyện trên trời dưới đất, chắc là đang tích góp tư liệu cho vlog cuộc sống thường ngày.

Tạ Lan im lặng đi bên cạnh. Không hiểu sao cậu lại nhớ đến mấy bình luận trên video hôm trước có người nói, gần đây video nào của Đậu Thịnh cũng thấy anh đang cười.

Thật sự.

Khi Đậu Thịnh cười, trông rất đẹp. Nụ cười nhẹ mà sáng, dường như có thể xuyên qua cả đôi mắt, rọi thẳng xuống tận đáy lòng – bình yên và dịu dàng.

Trước khi lên đường đi trại huấn luyện của tỉnh, bài tập Toán mỗi ngày đều tăng độ khó thêm một bậc. Ngay cả Tạ Lan cũng phải dành ra hai tiếng mỗi tối để cắm cúi giải bài.

Nói là học nghiêm túc trong livestream, mà kéo dài rồi lại kéo dài, mãi đến tối thứ sáu mới xong.

Triệu Văn Anh không có nhà.

Tạ Lan trải khăn bàn thật rộng trên bàn ăn, kê giá đỡ máy quay ngay ngắn, mở sách Toán ra. Sau đó ôm bé mèo Ngô Đồng lên và đặt nó lên giá phía sau tủ rượu.

Ngô Đồng rất hợp tác. Cái móng bé xíu thò ra một cái, rồi nằm dài xuống, ngáp một cái rõ to.

Tạ Lan sắp xếp mọi thứ xong xuôi, chuẩn bị bắt đầu livestream thì từ dưới cầu thang vang lên tiếng chân chạy rầm rập.


Đậu Thịnh hùng hổ lao lên, một tay xách giá đỡ máy, tay kia ôm theo một túi đồ ăn nóng hôi hổi.

"Làm gì vậy?" Tạ Lan bị choáng.

Đậu Thịnh giơ giơ cái giá máy quay lên, mặt đầy biểu cảm: "Không phải cậu định livestream à? Tớ muốn làm khán giả yên lặng trong một phòng trang nhã thôi."

"...?"

Tạ Lan trình độ tiếng Trung tuy tốt, nhưng cụm từ "phòng trang nhã" của Đậu Thịnh khiến cậu lúng túng. Trong đầu cậu tưởng tượng ra hình ảnh một streamer đang cố gắng học hành, còn có người ngồi ăn uống ngay cạnh với khoảng cách chưa đến năm centimet – siêu kỳ cục.

Cậu khẽ nhích người sang một bên, cau mày: "Không được lên tiếng đấy."

Đậu Thịnh cười hí hửng:
"Tất nhiên rồi, tớ chỉ để đồ ăn gọn vào khay thôi, lát nữa ăn sạch cả giấy gói luôn, đảm bảo không gây tiếng động. Cậu cứ học cho chăm vào."

Tạ Lan "à" một tiếng, không tin lắm: "Tốt nhất là vậy."

Buổi phát sóng này đã được thông báo từ trước, nên vừa mới bật lên là lượng người xem đã tăng vọt.

Tạ Lan không nói nhiều, cầm bút lên bắt đầu giải đề. Ống kính chĩa xuống, ghi rõ nét tay cậu và trang đề thi trước mặt.

Bài thi này cậu từng làm qua một lần, nhưng sau đó xin thầy Mã cho bản mới để thử cách giải khác, sắp xếp lại tư duy từ đầu.

Trong phòng rất yên tĩnh.
Ngô Đồng nằm sau lưng cậu, thỉnh thoảng cựa mình, khẽ thở đều đều.
Tạ Lan thì cắm cúi tính toán trên giấy nháp, tốc độ nhanh đến mức camera suýt không bắt kịp chuyển động tay.

Màn hình bên cạnh không ngừng hiện comment:

-– Lan Tể chào buổi tối nha~

-– Ào ào ào dĩ nhiên là toán học rồi

-– Vẫn còn sợ hãi vì bị Lan Tể ngữ văn dọa ám ảnh 2333

-– Toán trong nước khó thật, lo cho Lan Tể ghê

-– Tê… Mình lớp 12 rồi mà chẳng hiểu gì mấy đề này…

-– Chuẩn... Bắt đầu thấy sai sai rồi đấy

Tạ Lan liếc nhìn màn hình một cái, tiện miệng trả lời: "Ngày mai tớ với Đậu Thịnh phải đi tham gia trại huấn luyện toán cấp tỉnh. Đây là đề luyện để làm nóng trước do thầy giao."

-– Toán học thi đua á?!

-– 0.0

-– Không phải từ nước ngoài về à? Vậy mà còn tham gia thi toán?

Tạ Lan đang vững tay chuyển các bước chứng minh từ bản nháp sang bản chính, vừa chép lại vừa bình thản trả lời:


"Ừm. Toán trong nước đúng là khó hơn so với Anh một chút. Rất thú vị."

"Khụ." Tiếng bật cười khe khẽ vang lên từ bên cạnh.

Là Đậu Thịnh đang ăn thì bị nghẹn kem, ho sặc sụa phải luống cuống tìm nước uống.

-– Khoan, có tiếng gì đấy?!

-– Thi đấu tuyển thủ mà lại như không có chuyện gì…

-– Cậu ấy làm bài này chưa đến hai phút…

-– Không đi theo trình tự gì cả, vừa mở là bắt đầu đè chết đề luôn rồi…

-– Hôn mê, Lan Tể giỏi toán đến vậy á?

-– Toán học mà thi nhiều vẫn đạt điểm cao thật hả?

Thật ra thì với Tạ Lan, ở đâu cũng như nhau. Đề thi toán ở đâu cũng phải đạt điểm tuyệt đối thôi. Nhưng nghĩ đến người bên cạnh cứ lâu lâu lại phát ra mấy âm thanh quái dị, cậu chỉ uyển chuyển nói: "Tớ mới về nước thi hai lần, tích lũy điểm được rồi."

Vừa dứt lời, người vừa tìm được nước uống lập tức chen vào, giọng không cam tâm: "Nói thẳng ra đi, nhà tớ Nhị Miêu thi chia lớp toán được điểm tuyệt đối. Bài thi mũi nhọn toàn thành, người được điểm cao nhất là bạn ấy, người đứng nhì – chính là tớ đây. Hai đứa kéo nhau giãn cách trình độ bằng nguyên một đề chứng minh cấp độ cao."

Tạ Lan: "..."

Bình luận đạn mạc: "! ! !"

Tạ Lan tức đến nghẹn, quẳng bút xuống bàn: "Đã bảo không được lên tiếng! Cậu định làm người ta nghẹn chết bằng lời nói à!"

Đậu Thịnh cười hí hửng, giơ một viên nhân kem chạm vào môi cậu: "Gọi là tư lợi mà thất hứa đấy, thành ngữ này nên học cho kỹ."

Bình luận tràn màn hình:

-– Tôi thề Nhị Miêu này trâu bò thật sự!

-– Đậu mà thất bại thảm hại =))

-– Cười ra tiếng sau khi bị đè bẹp, đúng là Đậu không bao giờ khiến người ta thất vọng

– Đậu đang len lén tranh thủ ăn! Thấy rõ bàn tay cầm viên nhân kem kìa!

– Đại Miêu Nhị Miêu hôm nay cũng đáng yêu quá đi thôi

Tạ Lan im re, chỉ lạnh mặt nhặt lại bút, lặng lẽ nhìn chằm chằm Đậu Thịnh vài giây.

Đậu Thịnh bị nhìn đến phát hoảng, đành giơ tay đầu hàng: "Được được được, tớ im đây. Mọi người! Đây là phòng tự học yên tĩnh của Tạ Lan và bạn cùng học, tớ chỉ ngồi bên ăn khuya thôi. Mọi người bình luận nhẹ nhàng chút, tập trung học hành đi nha~"

-– Nếu tôi hiểu được cậu ấy đang viết gì thì đã không ở đây spam đâu =))

-– Đạn mạc ồn đến mức tôi không còn tập trung chăm sóc đại não nổi nữa

-– Nhị Miêu thật sự lợi hại…

-– Tôi mê Nhị Miêu mất rồi…

Tạ Lan bị một đống bình luận rối tung làm hoa cả mắt. Những dòng chữ nhốn nháo ấy trôi quá nhanh, cướp sạch khả năng đọc hiểu tiếng Trung của cậu. Cậu dứt khoát phớt lờ, không trả lời lại bất kỳ dòng nào, cúi đầu tiếp tục làm bài.

Đậu Thịnh bên cạnh cũng không nói gì thêm. Anh mở máy tắt âm, chăm chú nhìn đạn mạc, còn Tạ Lan thì trong ánh mắt lướt qua, thấy Đậu Thịnh ngửa đầu ăn một viên kem. Yết hầu chuyển động trơn tru dưới cổ, viên kem bé nhỏ ấy bị anh ăn một cách ung dung... tự nhiên lại khiến người ta cảm thấy... rất ngon.

Tạ Lan vừa viết xong một bài toán chứng minh dài, tay nhấc khỏi trang giấy, hít một hơi thật sâu như xả áp lực. Đúng lúc ấy, trong tầm mắt của cậu, một chiếc egg tart từ mép bàn chậm rãi trườn vào khung hình, dừng lại ngay cạnh tay cậu.

-– Đại Miêu lại đến gạ gẫm rồi!

-– Không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội gạ gẫm nào cả!

-– Tuy hơi KY nhưng cảm giác lại ngọt lắm luôn á…

-– Đúng rồi, KY mà vẫn phải công nhận là đáng yêu…

Tạ Lan thuận tay cầm lấy egg tart, khó hiểu hỏi:
“Cái gì là KY?”

Đậu Thịnh liếc qua một lượt đạn mạc, điềm nhiên đáp: “KY… loét. Ý là miệng đang bị nhiệt miệng, đau nhưng vẫn thấy egg tart ngon.”

Tạ Lan: “Ồ.”

– ???

– Không đúng lúc không đúng lúc không đúng lúc!

– Không đúng lúc thật sự luôn đó!!!

Tạ Lan hơi nghi hoặc liếc qua đạn mạc, ậm ừ một tiếng, rồi thay một tờ nháp mới, tiếp tục viết bài tiếp theo: “Đúng là không đúng lúc thật. Miệng bị… cái gì nhỉ, à, nhiệt miệng… thì nên ăn ít đồ ngọt lại.”

Đạn mạc lập tức phát cuồng với hàng loạt câu hỏi và icon phớt qua, trong khi Tạ Lan vẫn chưa hiểu lắm chuyện gì vừa xảy ra, chỉ nghe “đông” một tiếng vang lên.

Quay sang nhìn, cậu thấy Đậu Thịnh đang ngồi bệt dưới đất, tay ôm miệng, lăn xuống khỏi ghế vì cười quá nhiều, nước mắt dính ướt cả lông mi, ánh đèn phòng ăn chiếu vào mặt canh long lanh như muốn chói cả mắt.

Tạ Lan cảm thấy có gì đó sai sai. “KY rốt cuộc là có ý gì?”

Đậu Thịnh vừa ho vừa lắc tay: “Không đúng lúc…”

Không đúng lúc cái đầu cậu!

Tạ Lan bực mình, “Không thích nói thì thôi luôn đi!”

Phòng tự học toán học mà cậu tưởng tượng vốn nên là một khung cảnh yên tĩnh, hình ảnh livestream nghiêm túc, lâu lâu vài bình luận đạn mạc thảo luận học thuật. Ai ngờ đâu thực tế lại thành Tạ Lan ngồi cắm cúi làm lại tám bài toán lớn theo cách mới, trong khi đạn mạc thì nhao nhao cười hô hố không dứt.

Cậu buông tay khỏi giá đỡ camera, mệt mỏi đến không thở nổi, chỉ muốn tắt máy nghỉ ngơi. Tuy vậy, dữ liệu livestream lại cực kỳ tốt. Dường như cậu có một loại thể chất kỳ diệu: mỗi lần phát sóng là lượng người xem vượt khỏi dự kiến.

Chỉ là… hơi mệt não.

“Trung tâm huấn luyện âm nhạc kia vừa chuyển phí quảng cáo rồi.” Đậu Thịnh ngồi vắt chân trên tay vịn sofa, thong thả nói, “Tớ đã chuyển hết phần lợi nhuận cho mọi người, phần công ích thì để tên đại miêu Nhị Miêu nha, ổn chứ?”

Tạ Lan gật đầu.

Một lúc sau, cậu mới sực nhớ ra: “Cuối cùng Trần Khả được bao nhiêu?”

“Hai mươi tám ngàn.”

Hai mươi tám ngàn, đủ cho một gia đình bình thường sống nửa năm. Ít nhất cũng giúp Trần Khả không phải ngày ngày vì tiết kiệm mà ăn mì gói chan nước nóng, gầy đến mức như chỉ còn da bọc xương.

Tạ Lan thở dài: “Cậu có muốn tiện thể khuyên cậu ấy chút không? Cô Hồ chẳng phải bảo…”

“Không cần.” Đậu Thịnh cắt ngang dứt khoát. “Giai đoạn này cậu ta bắt buộc phải tự nấu nướng. Người ngoài không chen vào được. Mà cho dù có muốn khuyên thì cũng phải chọn thời điểm cậu ấy sẵn sàng nghe. Không thì cũng là KY thôi.”

KY. Lại là KY.

Người ta rốt cuộc có thể trò chuyện đàng hoàng được không?

Tạ Lan không chịu nổi nữa, mặt lạnh tanh đứng dậy: “Tớ đi ngủ.”

Ngày mai là buổi huấn luyện đầu tiên của trại đào tạo tỉnh. Ban trưa nay, trường trung học chuyên Quách Nhuệ Trạch còn tung tin gây sốc, nói gì mà liên minh các trường chuyên lập nên “Liên minh Avengers”, muốn tổng công kích vào “Cuồng Quyến” – chính là mấy đại thần như Tạ Lan.

Tạ Lan mặt không đổi sắc, tra thử từ “Cuồng Quyến”, sau đó rất bình tĩnh… bấm quay lại.

Tắm rửa xong, cậu nằm trên giường lướt Bilibili một lúc. Có rất nhiều tin nhắn riêng gửi đến giải thích về nghĩa của từ KY. Cậu tiện tay mở một cái.

KY: Dùng để miêu tả người nói ra lời không đúng lúc, xuất phát từ tiếng Nhật “” – không thể đọc được bầu không khí.

Tạ Lan khựng lại.

Thì ra “không đúng lúc”... chính là bản thân từ đó luôn.

Cậu nằm lăn trên giường, ngón chân co lại, tai bất giác đỏ lên.

Còn cái câu kia, rốt cuộc là có ý gì?

“Tuy rằng KY, nhưng tớ vẫn cảm thấy… rất ngọt.”

Ngọt?

Tạ Lan đơ người vài giây, như thể vừa hiểu ra điều gì. Trong cơn ngơ ngác, cậu đưa tay chọt vào khung chat, mở lên một video đang được đẩy vào giữa màn hình.

Đại Miêu và Nhị Miêu ngọt ngào thường ngày
@Ngôn Ngữ Đậu Đậu: "Lan Tể, cậu xem thử cái video này nha. Lần đầu làm meme dạng này, có gì chưa ổn thì tha thứ nha!"

Tạ Lan không suy nghĩ nhiều, tiện tay mở luôn.

Video mở đầu bằng một đoạn không lời. Màn hình xuất hiện cảnh trong buổi phát sóng trực tiếp lần trước, Tạ Lan đang viết bảng – đúng khoảnh khắc ghi mấy câu chửi đêm khuya – hình ảnh dừng ở khung cố định. Hình ảnh thật được vẽ lại theo phong cách tay vẽ, nét bút nguệch ngoạc hiện ra dòng chữ: "Nhị Miêu vĩnh viễn bảo vệ Đại Miêu!"

Ngay sau đó là nhạc BGM tiếng Nhật ngọt lịm vang lên. Trên màn hình lần lượt xuất hiện loạt ảnh động của Tạ Lan và Đậu Thịnh, được cắt từ buổi hòa nhạc ngoài trời, rồi cũng được vẽ lại thành phong cách hoạt hình tay vẽ, nhịp nhàng theo điệu nhạc, trông vừa dễ thương vừa khó tả.

Tạ Lan tay run lẩy bẩy, suýt nữa làm rơi luôn cả laptop.

Cậu lập tức đập nút giảm âm lượng, mãi đến khi máy im bặt, chỉ còn hình ảnh nhấp nháy trên màn hình.

Video dài khoảng tám mươi giây, không có tiếng thì không quá ngại. Nhưng chẳng hiểu vì sao, Tạ Lan không tắt đi, chỉ liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt.

Mãi đến khi video kết thúc, cậu mới thở phào, vội vàng thoát ra.

"Tạ Lan." Giọng Đậu Thịnh bất ngờ vang lên ngoài cửa, chưa dứt câu thì tay nắm cửa đã bị ấn xuống.

Tim Tạ Lan đánh thịch một cái. Cậu vội vàng nhét laptop xuống dưới gối, ngẩng lên đối mặt với Đậu Thịnh vừa bước vào: "…Sao vậy?"

Đậu Thịnh trông nghiêm túc lạ thường, g*** h** ch*n mày lộ rõ sự lo lắng.

"Sao vậy?" Tạ Lan lặp lại, giọng có chút căng thẳng.

Đậu Thịnh cầm điện thoại, nói nhanh: "Tớ cảm thấy có gì đó không ổn… phải tới nhà Trần Khả một chuyến. Cậu đừng theo, tớ chỉ báo một tiếng thôi."

"Gì cơ?"

"Vừa nãy chuyển tiền cho Trần Khả, cậu ấy gửi số tài khoản xong thì không nhắn gì thêm. Tớ hỏi tên chủ tài khoản thì im bặt. Gọi điện thì bắt máy rồi cúp luôn. Đầu bên kia… nghe có vẻ ầm ĩ lắm, hình như có người đang đập cửa nhà."

Đập cửa?!

Tạ Lan lập tức tỉnh táo, không nói hai lời đứng dậy: "Tớ đi với cậu."

Hỏi ra mới biết, Trần Khả sống ở cái khu tập thể cũ gần ngõ ruột dê, chính là chỗ hôm khai giảng từng đụng phải mấy tên du côn.

Trên đường, Đậu Thịnh gọi liên tục mấy cuộc điện thoại đều bị Trần Khả từ chối bắt máy. Anh gấp rút liên lạc với vài người nữa, nghe nói bọn họ đều đang trên đường tới nhà Trần Khả, khả năng đến nơi còn sớm hơn cả hai người.

Đậu Thịnh vừa đi vừa dặn:
"Lát nữa cậu cẩn thận một chút. Nếu có kẻ lạ mặt, chưa chắc là mấy tên học sinh lưu manh đâu, có thể là loại khác. Nếu nguy hiểm quá thì báo cảnh sát. Gọi 110 nhé."

"Biết rồi." Tạ Lan gật đầu.

Trên đường, Đậu Thịnh kể sơ tình hình. Mẹ Trần Khả là người ở xa lấy chồng, nhà chẳng còn ai thân thích. Bố cậu ấy bệnh liên tục từ khi cưới, nhà ngoại không còn ai, bên nội thì chỉ còn hai cô ruột, nhưng cũng không liên lạc được.

"Tớ đoán nhà cậu ấy giờ sống bằng ít đồ dự trữ và khoản hỗ trợ hàng tháng. Tiền thuốc cũng chưa chắc đủ. Học kỳ này vốn định nghỉ học rồi, nhưng cô Hồ và thầy Mã nói chuyện nhiều lần, trường mới miễn học phí và cho thêm trợ cấp năm trăm một tháng, mới níu được cậu ấy ở lại."  Đậu Thịnh thở dài.

"Cậu ấy chịu đi học cũng là vì cái suất hỗ trợ đó. Mỗi lần nhận xong là bán thẳng cái thẻ suất ăn, tự mình ăn mì tôm qua bữa. Tớ thấy rồi, hai lần."

Tạ Lan nghe mà thấy người mình như rỗng đi, không biết nên nói gì.

Chuyện thân thế rối rắm kia cậu nghe không hiểu hết, chỉ nhớ rõ một câu của Đậu Thịnh: Trần Khả tiếp tục đi học, không phải vì hy vọng, mà vì mỗi tháng có năm trăm đồng.

Năm trăm thôi, trong khi lần trước bọn họ ăn mừng thi toán còn tốn gần bốn trăm.

Tạ Lan nhìn ra cửa sổ, bóng đêm lặng lẽ lướt qua. Cậu chợt nhớ tới dòng chữ mờ bên cạnh bảng đen, còn có thành tích xếp hạng của Trần Khả – đứng thứ hai, nhưng tên lại bị gạch ngang một cách im lặng.

Đậu Thịnh hạ giọng nói:


"Buổi hòa nhạc hôm đó, cậu nghĩ Trần Khả không biết ai đã đưa tiền âm thầm sao? Chỉ là không dám nghĩ sâu thôi. Nghĩ rồi thì không lấy nổi nữa. Hai bên đều hiểu mà không nói."

Tạ Lan quay đầu nhìn anh. Khi Đậu Thịnh nói những lời ấy, vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, mặt mày bình thản, không một gợn sóng.

Lúc xe đến nơi thì đã hơn mười một giờ đêm. Khu tập thể cũ ánh đèn yếu ớt, Tạ Lan và Đậu Thịnh đi vòng qua mấy dãy nhà cũ, cuối cùng cũng thấy bốn bóng người quen đang tụ lại ở góc khúc quanh phía đầu khu.

Vừa đến nơi, Đậu Thịnh lập tức hỏi: "Thấy gì bất thường chưa?"

Vương Cẩu run rẩy mở miệng nói nhanh: "Bọn tớ tới lúc đó, trời yên tĩnh đến đáng sợ luôn! Đến cả mây trên trời cũng không thấy đâu! Vu Phi, đỉnh lắm, một cú xông thẳng lên lầu như tiên nhân, giữa chừng thì bị bọn tớ lôi xuống... Nhưng mà lúc đó bọn tớ đều thấy cả rồi, ngay ở hành lang quanh co đó, trước cửa nhà Trần Khả có hai gã ngồi xổm, một tên đầu trọc đeo dây chuyền vàng to vật, một tên mặt đầy hình xăm báo, tay cầm gậy to đùng. Hai đứa đó nhìn là biết không phải loại hiền lành..."

Vu Phi liếc mắt trắng dã, bóp vai cậu ta giữ im lặng:
"Làm ơn đi, đừng có căng thẳng nói luyên thuyên nữa, đầu tớ muốn nổ tung luôn rồi."

Vương Cẩu lập tức bịt miệng lại, gật đầu lia lịa.

Đậu Thịnh đứng một bên lạnh lùng phun ra một câu: "Chỉ hai tên mà dám đập cửa à?"

Đới Hữu lắc đầu: "Không phải chỉ hai đứa. Lúc bọn mình vào khu này có một nhóm người từ bên trong đi ra, hai tên kia chắc chỉ là canh cửa thôi."

Xa Tử Minh níu tay Đới Hữu, nói nhỏ: "Chắc là tụi nó định vây bên trong. Trần Khả vẫn không nghe máy, bọn mình có nên lên không?"

Đậu Thịnh cau mày: "Nếu thật sự bị bao vây thì hơi phiền đấy. Không nên báo cảnh sát vội, cứ chờ thêm chút nữa xem sao."

Tạ Lan ngẩng đầu liếc tòa nhà một cái. Cả khu nhà tối om, chỉ có đèn cảm ứng ở cầu thang tầng bốn lúc sáng lúc tắt, chắc là do hai tên chặn cửa kia gây ra.

Đới Hữu nói: "Trần Khả thông minh lắm, chắc đang giả vờ không có ở nhà. Miễn là cậu ấy không ra, bọn kia cũng không thể canh mãi được."

Đậu Thịnh gật đầu: "Chờ thêm một lát, cố mà đợi cho tụi nó chán rồi đi thì ai về nhà nấy."

Mọi người đều đồng ý. Tạ Lan lại nhìn lên cửa sổ tối đen một lần nữa, khẽ thở dài.

Chỗ rẽ của tòa nhà này không có đèn đường, rất tối, chỉ cần trốn vào là không bị phát hiện. Mọi người tản ra, người đứng, người ngồi xổm. Đậu Thịnh dựa lưng vào tường, hai tay đút túi. Chân phải cọ nhẹ vào mặt tường, như đang thẫn thờ.

Lúc bình thường thì đi đâu anh cũng xem Bilibili, nhưng giờ rơi vào kiểu chờ đợi không biết hồi kết này, chỉ có thể ngẩn người đứng đó.

Tạ Lan nhìn từ bên cạnh, bóng dáng cao gầy ấy chìm trong bóng tối, trông hơi đơn độc.

Cậu đột nhiên nhớ lại lời Đậu Thịnh từng nói ở nhà: "Giai đoạn này Trần Khả phải tự vượt qua thôi, người khác không giúp được đâu."

“Ơ...” Tạ Lan còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì đã theo bản năng khẽ gọi: "Đậu Thịnh."

Đậu Thịnh ngẩng đầu nhìn sang. Đôi mắt đen vẫn như thường ngày ôn hòa và có chút dịu dàng, khiến cảm giác cô đơn ban nãy cũng tan đi phần nào.

"Sao thế?"

Tạ Lan nghẹn lời, không biết nên nói gì. Muốn hỏi: "Cậu từng trải qua chuyện gì giống vậy à? Hồi cấp hai cậu đã gặp chuyện gì? Có thể kể cho tớ nghe không?"

Nhưng quan hệ giữa cậu và Đậu Thịnh thực sự rất lạ. Nói thân thì không hẳn, nói xa cũng không đúng, chẳng có lập trường gì để hỏi thẳng như thế.

Đậu Thịnh liếc xuống dưới chân Tạ Lan: "Sao sắc mặt cậu tệ thế? Có con trùng nào ở đó à? Lại đây đứng bên tớ, có trùng thì tớ giẫm chết cho."

Nói rồi, anh đưa tay kéo tay Tạ Lan sang phía mình.

Cảm giác bàn tay đặt lên da thịt rõ ràng đến mức... mãi đến khi buông ra rồi, Tạ Lan mới lặng lẽ kéo kéo tay áo.

"Bọn kia quay lại rồi!" Xa Tử Minh đột nhiên chạy về, vừa thở vừa nói:
"Nãy giờ gây loạn hóa ra là đi ăn cơm! Giờ quay lại rồi!"

Vừa dứt lời, tiếng cãi nhau vang lên từ xa, phá tan màn đêm yên tĩnh.

Năm người, ai nấy đều to cao lực lưỡng, có đứa còn cầm chai rượu trong tay, bước đi loạng choạng.

Bọn họ đi tới trước cửa nhà Trần Khả, một tên phun nước bọt xuống đất, chửi: "Thằng nhóc kia trốn trong nhà, hôm nay ông đây nhất định phải đập cửa lôi mày ra!"

Mấy tên còn lại cũng gào hùa theo, tiếng bước chân vang ầm ầm khi cả bọn đi lên lầu. Mỗi tầng cửa sổ đều mở, tiếng chửi rủa lẫn trong gió vọng ra khắp khu.

Tạ Lan ngẩng đầu nhìn, đèn cảm ứng cũng lần lượt sáng lên, vài nhà đã bật đèn.

"Không ổn rồi, bọn kia say rồi." Đậu Thịnh rút điện thoại: "Tớ gọi cảnh sát. Xa Tử Minh gọi Trần Khả đi, bảo cậu ấy thế nào cũng đừng ra ngoài."

Xa Tử Minh run tay, ấn mãi không nổi, cuối cùng buông máy xuống: "Khóa máy rồi..."

Bầu không khí căng thẳng hẳn lên. Đậu Thịnh xoay người, quay lưng lại với nhóm, nhỏ giọng báo cảnh sát.

Anh không nói gì về đánh nhau, chỉ bảo có đám thanh niên canh cửa, trong nhà chỉ có học sinh và mẹ, hơi sợ thôi.

Vừa cúp máy, một tiếng ầm điếc tai nhức óc vang lên từ trên lầu, như có ai lấy ống sắt đập mạnh vào cửa. Âm thanh chấn động đến mức tai mọi người bên dưới đều ù đi.

Cuối cùng cũng có hàng xóm mở cửa, là một người đàn ông ở tầng năm. Ông ta đứng giữa tầng bốn và năm, hét: "Đập cái gì mà đập! Cho người ta ngủ không đấy? Không cút thì tôi báo cảnh sát! Ngô Đông Yến, mày có chịu ra mà lo liệu không? Cả khu này ai cũng mất ngủ vì nhà mày rồi!"

Đậu Thịnh lập tức quay người lao lên lầu: "Toang rồi! Trần Khả chắc nhịn không nổi nữa!"

Sáu người bọn họ đồng thời lao lên. Đậu Thịnh chạy ngay trước Tạ Lan, chân dài nên mỗi bước lên mấy bậc thang, chẳng mấy chốc đã đến cửa nhà Trần Khả.

Bọn họ vừa phanh lại thì cánh cửa chống trộm bị đập lõm vẫn... mở ra.

Trần Khả bước ra, giọng lạnh băng: "Tôi gọi cảnh sát rồi. Mấy người không biến đi thì chờ bị bắt nhé."

Nhưng lời còn chưa dứt, tên đầu sỏ đã túm lấy cổ tay cậu ấy, lôi ra ngoài. Trần Khả thân hình gầy gò, so với đám kia to như hộ pháp, nhìn đúng là yếu ớt. Cậu ấy đá một cú vào bụng đối phương, nhưng bị tên khác chặn lại, vặn chân cậu, lấy khuỷu tay đập mạnh xuống đầu gối. Trần Khả như bao cát bị ném ra, ngã ngồi bệt xuống cầu thang, lăn vài bậc mới ngẩng đầu thấy nhóm Đậu Thịnh.

Vu Phi giận sôi, giật khẩu trang ném xuống đất: "Con mẹ nó, đúng là quá đáng rồi!"

Cậu ấy lao lên đá thẳng vào tên kia, quát: "Hạt Đậu, nhanh lên!"

Hành lang lập tức hỗn loạn. Tên đầu sỏ chửi um lên rồi lao vào đánh. Vu Phi cản phía trước, Đậu Thịnh một tay kéo Tạ Lan, tay kia giữ Trần Khả, cố chen ra một con đường, đẩy được cả bọn về cửa nhà Trần Khả.

"Vào mau!" Đậu Thịnh quát lớn, "Cá Trích! Đừng đánh nữa!"

Vu Phi cũng không cố đánh tiếp, trong đám bự con kia không chiếm được thế mạnh. Cậu ấy xoay người, tung liền mấy cú đá đẩy mấy tên đang níu kéo ra, vừa vào nhà liền túm lấy cây lau nhà, vung mạnh đập trúng một cánh tay đang thò vào cửa. Ngoài kia có người hét thảm, tay vừa rụt về, Vu Phi liền "oành" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Vừa cài chốt, thủ lĩnh ngoài cửa điên cuồng đạp vào. Tiếng đạp lớn đến mức ong cả đầu. Tạ Lan thấy tay chân mình đau ê ẩm, bị Đậu Thịnh kéo dọc đường không biết dính bao nhiêu cú đấm cú đá. Đậu Thịnh chắc còn thảm hơn.

"Vào trong hết đi." Đậu Thịnh nghiến răng, "Vào trong phòng, chờ cảnh sát đến."

Nói rồi, anh đẩy Trần Khả qua một bên, tiếp tục kéo Tạ Lan đi vào trong.

Tạ Lan bật thốt lên:
"Khoan đã!"

Tạ Lan theo bản năng gọi giật Đậu Thịnh lại, một tay nắm lấy cánh tay anh, tay còn lại cũng giữ lại, cuối cùng mới miễn cưỡng ngăn được cơn đau do bị kéo giật.

Trong phòng không bật đèn, tối om om, ánh sơn đen như mực. Tạ Lan cẩn thận từng chút một rút tay trái ra khỏi tay Đậu Thịnh, thử vung vẩy cánh tay.

Còn chưa kịp vung ra nổi một vòng, phần bắp tay nhỏ đã giật mạnh một cái, sau đó đau nhói đến mức run cả người.

Trần Khả bật đèn phòng khách, lúc này Tạ Lan mới nhìn rõ trên cánh tay trái mình có một vết đỏ dài, chắc là bị quật trúng bằng gậy. Vết thương chạy xéo từ ngoài cổ tay lên đến giữa bắp tay, chỗ đó đang sưng phồng lên rõ rệt.

---
Tác giả có lời muốn nói:

Đản bỏ binh lách cách bàng, binh hoang mã loạn.

Tôi đang gõ phím mà như có 120 xe cấp cứu đang lao tới, nước mắt thì lưng tròng: miễn cưỡng… tớ lười quá…

… Lười thật đấy…

Lại Đản ngồi dưới đất chơi điện thoại, trong miệng còn ngậm que kẹo m*t.

Nó nghển cổ nhìn tôi, đầu que kẹo cong cong như đang chào hỏi.

Đậu Đản đeo kính lúp, dùng cái kẹp gắp một miếng băng cá nhân, run rẩy chuẩn bị dán lên vỏ trứng của nó.

Gõ bàn phím chấn động: "Ai gọi 120 đấy? Lại Đản bị sao vậy?"

Đậu Đản rầu rĩ trả lời: "Va vào phát, nứt vỏ trứng rồi!"

Gõ bàn phím lập tức đau lòng đến mức tan nát cõi lòng: "Đâu, cho tớ xem nào!"

Đậu Đản nhấc kính lúp lên: "Nè, chỗ này này!"

... Gõ bàn phím ngẩn tò te, chậm rãi quỳ gối xuống dí mặt lại gần: "Ở đâu cơ?"

Đậu Đản chỉ vào chỗ hoàn toàn không có gì trong kính lúp: "Ở đây nè!"



Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 43: Cướp Cửa
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...