Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 42: Quê Mùa.

Tạ Lan cầm trong túi khoảng mấy tờ giấy ghi chú nhỏ, cảm giác cứ như đang ôm một cục than nóng, chỉ sợ sơ ý làm bỏng tay. Trên đường có mấy bạn học chào cậu ấy, nhưng cậu chỉ ngơ ngác gật đầu, tay vẫn nắm chặt mấy tờ ghi chú trong túi, lo bị người khác phát hiện.

— Tiếng Trung viết ẩu như vậy mà cậu vẫn nhìn ra được, mấy dòng chữ kia không giống lời tỏ tình, mà giống lời nhắn từ hiện trường vụ án hơn.

Người khác tỏ tình có khi còn gieo duyên, chứ mấy câu này chỉ sợ gieo nghiệp, đến lúc đó người nhận không phải là tình nhân mà là pháp y.

Trên sân thể dục vẫn có hai lớp đang chơi bóng rổ. Hôm nay lớp 4 không có tiết thể dục, một đội là lớp 12, đội còn lại thì Tạ Lan không nhận ra, nhưng nhìn đồng phục thì gần như ai cũng có thể xếp cùng phe với đám "ca hoa" của lớp 12. Cậu vừa đi vừa liếc mắt nhìn qua vài lần, hai lớp căng thẳng như muốn bùng nổ, bóng nện xuống đất toàn tiếng "bịch bịch" như pháo nổ, thể dục hôm nay thầy nghỉ nên chẳng ai thổi còi, đụng nhau loạn xạ. Khán giả bên ngoài mà có pha gì hay là lại đồng thanh hô: “Ô——” một tiếng như sóng vỗ.

So với trận cầu đó, đám "cú mèo" của lớp 4 thì hoàn toàn ngược lại, chẳng ai hứng thú ra sân. Mỗi người cầm một cây kem, tụm năm tụm ba đi dạo quanh khu thể dục.

Tạ Lan đi xuyên qua rặng cây bên cạnh, cuối cùng cũng thấy được Đậu Thịnh. Anh đang ngồi trên bậc xi măng trước cửa căn-tin, tay cầm hai cây kem, chân dài vắt chéo thoải mái, ngồi kiểu chẳng sợ trời chẳng sợ đất.

Thấy Tạ Lan lại gần, Đậu Thịnh cười toe toét, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh:

“Chờ cậu nãy giờ, kem cũng sắp chảy mất rồi.” Anh đưa cho Tạ Lan cây kem vị nho màu tím, Tạ Lan nhận lấy, cảm ơn một tiếng rồi xé vỏ cắn một miếng.

Kem vị nguyên chất, chẳng có tí sữa nào, ở Anh Tạ Lan chưa từng ăn loại kem nào không có sữa, nhưng ăn vào lại thấy mát lạnh, nhẹ nhàng, có chút gây nghiện.

Đậu Thịnh mặt mày tỉnh bơ, cứ như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra. Anh vừa ngậm cây kem vừa cười hí hửng nhìn về phía trận bóng, lát sau “chậc” một tiếng:

“Không đơn giản đâu nha, lớp 12 và lớp 9 khối Văn hình như có chuyện gì đó.”

Có chuyện?

Tạ Lan cũng quay sang nhìn thử, vừa vặn thấy Trần Khả va chạm mạnh với một nam sinh to cao, quả thực như đang phát pháo mở màn.

Trần Khả nhìn thì gầy, nhưng cái kiểu gầy đó là kiểu gầy do tập luyện. Trong va chạm kiểu thể hình thế này, cậu ta không hề yếu thế. Lúc ngồi dậy, tay có hơi chống một chút nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì. Ngược lại, tên đối phương mới thật sự thảm trượt nghiêng ra ngoài luôn, cánh tay bị mài đỏ cả một mảng. Khán giả bên ngoài lập tức ồ lên một trận.

Tạ Lan nhìn mà có hơi lo lắng, còn Đậu Thịnh thì chỉ lười nhác thu lại ánh mắt, giơ cây kem lên ngáp một cái.

“Cậu tính về lớp à?” Đậu Thịnh hỏi.

Tạ Lan nghe vậy thì do dự hai giây, rồi vẫn móc tờ giấy nhỏ kia ra, ấn vào đùi Đậu Thịnh.

Đậu Thịnh ngẩn ra một chút, rồi bật cười: “Cậu thật sự tính về lớp á? Về lẹ vậy bị phát hiện liền, tớ còn chưa kịp ghi lại phản ứng của cậu nữa mà.”

Tạ Lan liếc cậu ta một cái: “Hồ Tú Kiệt đồng ý giữ lại bản kiểm điểm giùm tớ. Tớ vốn chỉ định quay lại lớp đưa đồ thôi, vừa bước vào thấy không có ai làm tớ giật cả mình, suýt quên hôm nay có tiết thể dục.”

Tự thấy lý do này cũng không tệ lắm, nghe chẳng có gì đáng nghi, chắc đủ để Đậu Thịnh không suy nghĩ nhiều.

Quả nhiên Đậu Thịnh chỉ gật gù, cười nói: “Thế chẳng phải đúng lúc quá sao? Mẫu lời tỏ tình chỉnh sửa cảm động như vậy, cậu phải học theo đi. Cái cậu vừa dịch ấy, hoàn toàn không có tí sức sát thương tinh thần nào cả. Chỉ có lời tỏ tình quê mùa mới là vũ khí mạnh nhất.”

Lời tỏ tình quê mùa.

Tiếng Trung đúng là sâu sắc thật, chỉ bốn chữ mà lột tả đúng y tâm trạng Tạ Lan khi nhìn mấy dòng chữ kia—đầu óc cậu lúc đó đúng kiểu hàng vạn con ngựa hoang chạy loạn, mà chẳng con nào có phương hướng cả.

Cậu cạn lời một lúc mới thốt: “Cậu có thể đừng làm mấy chuyện phi logic như thế được không?”

Đậu Thịnh cười nhàn nhạt: “Chính là muốn đập tan cái ranh giới thẩm mỹ trong đầu cậu đó. Không phải cứ kiểu nghiêm túc, trau chuốt là hay. Phải có kiểu 'sượng' cấp ba, mới chân thực được chứ.”

“…Cậu còn định đưa cả đoạn tư liệu sống này vào video cuối kỳ à?”

“Chuẩn luôn. Không làm thì giữ lại làm gì?”

“….” Tạ Lan mặt không cảm xúc: “Video mà viral nhớ chia tiền đấy.”

“Tất cả là của cậu mà.” Đậu Thịnh cười.

Đậu Thịnh ngả người ra sau, nằm phịch xuống, nhắm mắt lại đầy thoải mái. Ánh nắng xuyên qua tán lá cây ngô đồng trước căn-tin, rọi xuống mặt anh mấy vệt lốm đốm nhẹ nhàng. Một lúc sau, giọng anh khẽ trầm xuống: “Cậu có mệt không? Hai hôm nay vất vả rồi, tối nhớ ngủ sớm một chút.”

Tạ Lan khẽ “ừ” một tiếng, cũng không nhịn được mà ngáp theo.

Cậu vừa định nằm xuống bên cạnh Đậu Thịnh, thì tai phải bỗng dưng bị nhét vào một bên tai nghe.

Là nhạc nền của video phối cảnh đồng cỏ vừa hay kéo đến đoạn bài hát có tiếng long miêu, giai điệu thư giãn, vui vẻ, khiến người ta không tự chủ được mà thả lỏng.

Đậu Thịnh đeo tai nghe bên trái, mắt vẫn nhắm, nói nhỏ: “Buồn ngủ quá, ngủ cùng một lát đi.”

“Ừm.”

Tạ Lan nghe tiếng đàn violon vang lên trong tai nghe, giữa những giai điệu mơ hồ, cậu lại phân biệt được vài nốt đơn lẻ thuộc về nhịp điệu riêng của Đậu Thịnh, một thứ cảm giác rất rõ ràng.

Cậu cũng ngả người nằm xuống cạnh Đậu Thịnh, chẳng hiểu sao lại chợt nhớ đến mùa hè trước, hai đứa nằm phơi nắng cùng nhau như hai con mèo con nằm dài dưới nắng.

Đại Miêu, Nhị Miêu, khi ấy Đậu Thịnh tiện miệng gọi vậy, nghe vừa buồn cười vừa sống động.

Tạ Lan bỗng thấy hình như trời cũng không còn nóng lắm, chỉ cần không nghĩ đến câu “Tớ thích một người” mà Đậu Thịnh vừa nói khi nãy.

Nắng dịu ấm áp, trong miệng vẫn còn vương lại vị ngọt lành lạnh của cây kem vừa ăn lúc nãy.

“Tạ Lan.”

Đậu Thịnh đột nhiên lên tiếng, gọi tên cậu bằng giọng trầm trầm.

Tạ Lan mở mắt, “Hả?”

Ánh nắng len qua kẽ lá rọi xuống, có chút chói mắt. Tạ Lan nghiêng đầu đi, ánh mắt khẽ dừng lại trên gò má của Đậu Thịnh. Đường nét gương mặt anh sắc sảo, da trắng đến mức gần như phát sáng, khiến đôi mắt đen thẫm kia càng thêm sâu và tĩnh lặng.

Đậu Thịnh vẫn nhìn lên tán cây, nhẹ giọng nói: “Phùng Diệu viết giấy nhưng không ký tên. Mà chắc đây cũng không phải lần đầu. Hai tuần trước tớ đã nhặt được bánh quy gì gì đó trên bàn rồi, đoán chắc cũng là của cô ấy. Vừa nãy tớ nói rõ với cô ấy rồi. Cô ấy tính cách cũng thoải mái, chắc không giận lâu đâu.”

Tạ Lan khựng lại mấy giây, mới ngơ ngác “ồ” một tiếng.

…Nói với cậu chuyện này làm gì?

Cậu cảm thấy Đậu Thịnh thật kỳ lạ. Bảo là bạn thân với cậu thì… cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện gì rõ ràng từ hồi cấp hai cả—ngay cả mấy vụ “xúc nguồn đàn hồi” kia, mấy đứa như Đới Hữu, Xa Tử Minh đều biết mà Đậu Thịnh thì chẳng nói gì.

Nhưng bảo chỉ là bạn bè bình thường thì lại cái gì cũng kéo cậu theo, thậm chí Tạ Lan mơ hồ cảm thấy thời gian Đậu Thịnh dành cho cậu giờ còn nhiều hơn mấy đứa bạn chí cốt của anh như Xa Tử Minh.

“Sau này mà có ai đưa thư, nhét giấy, tặng đồ, mấy trò đó… phiền cậu tiện tay vứt giùm luôn nhé.”

Đậu Thịnh vừa nói, vừa khẽ nhắm mắt lại: “Phiền chết đi được. Không thấy thì khỏi nghĩ đến, cảm ơn.”

Tạ Lan sững người vài giây: “Cậu nghiêm túc đấy à? Ai đưa cũng mặc kệ luôn?”

“Không cân nhắc.” Đậu Thịnh trả lời dứt khoát. Rồi sau đó dừng lại một lát, mới nói thêm: “Tớ đại khái… đã có người mình thích rồi. Ngoài người đó ra, mấy người khác đều không đáng để cân nhắc.”

Tim Tạ Lan đập hẫng một nhịp.

Cậu nghe rõ tiếng nuốt nước bọt của chính mình, không giấu được chút hoảng loạn trong giọng: “Là ai thế? Tớ gặp bao giờ chưa?”

“Có lẽ là gặp rồi.” Đậu Thịnh hơi nhếch môi cười, nhưng nụ cười chỉ thoáng qua một cái chớp mắt, rồi nhanh chóng bị anh giấu nhẹm đi. Đậu Thịnh chỉ lười nhác nói tiếp: “Là một người hơi kín tiếng, không nổi bật cho lắm. Hồi trước không nhiều người chú ý đâu. Kể tên ra chắc cậu cũng chẳng nhớ được là ai.”

“?”

Tạ Lan lập tức bật người ngồi dậy: “Cậu nghiêm túc thích người ta đến mức vì cô ấy mà từ chối hết mấy người tỏ tình với mình á? Là minh tinh à?”

Đậu Thịnh hé miệng, “Ờ… cũng không hẳn là minh tinh, nhưng đúng là có tác phẩm. Mà mấy cái đó cũng chất lượng lắm.”

Tạ Lan có cảm giác mặt mình trong tích tắc biến thành cái màn hình tivi nhỏ, rồi cả loạt dấu chấm hỏi cứ thế lướt qua trên đó.

Có độc thật.

Dựa vào đâu chứ.

Cậu vừa buồn cười vừa bất lực, “Vậy mà cũng tính là yêu với đương gì à?”

“Tính.” Đậu Thịnh vẫn nhắm mắt, giọng trầm và bình thản, nhưng lại vô cùng chắc chắn.

Có thể là vì Tạ Lan biết anh đã lâu, đây chắc là lần đầu tiên nghe thấy Đậu Thịnh nói một câu trịnh trọng đến thế.

“Hồi trước chỉ là cảm thấy… có sự ràng buộc về mặt tinh thần thôi, nhưng giờ thì càng lúc càng chắc chắn rồi. Tớ thật sự rất thích cậu ấy.”

Tạ Lan: “…”

Thôi kệ đi. Không nói chuyện nổi.

Cậu thở hắt ra, bực mình nằm vật ra nền xi măng. Mới vừa nằm xuống đã thấy có gì đó không ổn—cú ngả quá mạnh, sợ đập đầu mất.

Nhưng không. Có một bàn tay khẽ đỡ sau gáy cậu.

Lúc vừa ngã xuống, Đậu Thịnh đã đưa tay ra đỡ, bàn tay to, xương tay dài, đúng chuẩn tỉ lệ với chiều cao của cậu ta. Bình thường nhìn thì có vẻ gầy, nhưng khi nằm cạnh mới thấy mềm và ấm.

Tạ Lan còn cảm nhận rõ cả năm đầu ngón tay của Đậu Thịnh áp vào gáy mình.

Đậu Thịnh cười nhạt, “Tớ nói thì cậu cũng không hiểu được đâu. Nhưng mà đừng coi thường tình cảm của tớ, nếu không thì tớ sẽ hơi buồn đấy.”

Tạ Lan ngẩn người một lúc, rồi lẩm bẩm: “Vậy cậu nghĩ… cậu với cô ấy có thể thành đôi không?”

Lần này, Đậu Thịnh im lặng rất lâu.

Lâu đến mức Tạ Lan tưởng Đậu Thịnh không định trả lời câu hỏi đó, thì cậu ta mới khẽ nói: “Tớ cảm thấy… chắc là vẫn có một chút, chút xíu khả năng. Chỉ là hiện tại thì vẫn chưa có biểu hiện gì gọi là rõ ràng quá thôi. Nhưng mà… cậu biết không, tớ nghĩ mình cũng không đến nỗi quá khó ưa. Biết đâu có một ngày, đột nhiên nổi gió, mây tan hết, người ta ngẩng đầu ngắm trăng, rồi phát hiện trăng cũng đang cúi xuống nhìn người.”

Tạ Lan im lặng một lúc, rồi nhăn mặt: “Nói tiếng người giùm cái.”

Đậu Thịnh cười, “Ý là, cậu ấy cũng sẽ yêu tớ rất nhiều.”

Tạ Lan: “…Ờm. Chúc may mắn.”

Không hiểu sao, sau khi biết người Đậu Thịnh thích là một "minh tinh", Tạ Lan lại thấy trong lòng dễ chịu hơn hẳn.

Chủ yếu là vì không thực tế. Đậu Thịnh từ đầu đến chân toàn viết hai chữ "lãng mạn thái quá".

Gió lướt nhẹ, Tạ Lan khép mắt, cảm giác như thật sự thiếp đi được một chút.

Cậu bị đánh thức bởi tiếng chửi vọng ra từ sân thể dục. Khi mở mắt ra thì thời gian dường như chưa trôi qua là bao chắc mới chỉ ngủ được vài phút.

Tay của Đậu Thịnh vẫn còn đặt dưới gáy cậu, chưa rút về. Anh thì đã ngồi dậy, nhưng vì bị gối đầu nên không thể ngồi thẳng lưng, chỉ hơi nghiêng người, lông mày khẽ nhíu lại, nhìn ra sân bóng rổ.

Ở sân bóng, hai lớp—12 Lý và 9 Văn—đang náo loạn. Trận đấu tạm dừng, mấy đứa con trai đứng đối mặt nhau, lời qua tiếng lại, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.

Một nhóm thì kéo áo, nhóm còn lại thì xông vào can ngăn bạn mình. Thảo Ca, người cầm đầu bên lớp 12 bị túm chặt hai vai, bị lôi giật ngược lại, nhưng cậu ta vẫn bật người, hai chân đá vào người trung phong lớp 9. Bên đó cố gắng ghìm xuống mà không được.

Trần Khả cũng có mặt trong vụ loạn này, nhưng cậu ấy không phản kháng gì nhiều, như thể là một công cụ bị kéo vào, chỉ mong xong việc để còn tan ca.

Tạ Lan ngồi nhìn một lúc lâu, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi theo phản xạ quay đầu nhìn Đậu Thịnh.

Anh vẫn bình tĩnh như không, không có vẻ gì định lao vào can ngăn. Cạnh hàng cây còn có vài bạn nam lớp 4 đang đứng xem, một người trong số đó đang gõ chữ trên điện thoại.

Chẳng bao lâu sau, Ôn Tử Sâm chạy tới, kéo theo Hồ Tú Kiệt và bốn bảo vệ mặc đồng phục.

“Dừng lại hết cho tôi!”

“Dừng tay! Dừng lại!”

“Ngồi xuống! Ôm đầu!”

Những giọng đó không phải của Hồ Tú Kiệt, mà là từ nhóm bảo vệ. Họ cầm gậy điều phối, chen vào giữa hai bên, quát tháo dữ dội. Âm lượng của người lớn rất nhanh khiến cả sân im bặt. Mấy đứa cầm đầu hai lớp phải ngồi thụp xuống.

Một bảo vệ hét lên: “Các cậu làm gì đấy hả! Học sinh mà đánh nhau giữa trường, còn coi kỷ luật ra gì không?”

Có một bạn nữ hét lên: “Phải nói cho rõ ràng chứ! Lớp 9 Văn chơi bẩn đấy!”

Vừa dứt lời, cậu ta lập tức bị một loạt bạn nam nữ lớp 9 Văn phản bác: “Ai chơi bẩn chứ? Tụi này muốn thắng mà cũng không thèm giữ mạng chắc?”

“Các cậu bên Khoa Tự Nhiên là giỏi nói điêu nhất luôn đấy.”

Một nữ sinh lớp 9 Văn chạy đến giải thích với Hồ Tú Kiệt, nhưng cô chỉ nghiêm mặt nghe, không phản hồi gì.

Hồi lâu sau, Hồ Tú Kiệt giơ tay chỉ vào một nhóm người gồm hai bên giữ bóng và ba bốn người đã động tay động chân. Tất cả bị gọi tên.

Cả đám lục tục đi theo Hồ Tú Kiệt rời khỏi sân, hai bảo vệ đi theo. Hai người còn lại thì lo đuổi học sinh đứng xem tản đi.

Tạ Lan gần như sững người nhìn theo, mãi đến khi Đậu Thịnh khẽ bóp nhẹ cổ tay cậu, Tạ Lan mới hoàn hồn lại.

Đậu Thịnh thở dài: “Đừng nhìn nữa, cấp ba vốn là một giai đoạn dễ chệch hướng. Dù có là trường tốt thì cũng không tránh khỏi mấy lớp kiểu đó.”

Tạ Lan ngớ ra: “Anh Trung chẳng phải là một trong hai trường trọng điểm à?”

“Ừ, nhưng phân hóa hai cực cũng rất nặng.” Đậu Thịnh nói đều đều: “Hồi mới lên cấp ba, tuyển đầu vào cũng không hẳn hoàn toàn dựa theo điểm. Khu học sinh chiếm phần lớn chỉ tiêu, nhiều bạn học ở gần trường từ cấp hai rồi, sau này lên cấp ba trường gốc cũng dễ đậu hơn so với bên ngoài, nên đầu vào khá lộn xộn. Mà cũng không thể chỉ trách học sinh, mấy chuyện như đá bóng vốn dễ xảy ra xô xát. Hồ Tú Kiệt vẫn luôn muốn huỷ giải đấu bóng rổ, cũng có lý của cô ấy.”

Tạ Lan nghe thì cũng chỉ hiểu lơ mơ, nhưng có một chuyện cậu nhìn rõ ràng.

Lúc Hồ Tú Kiệt đối diện với đám Thảo Ca, cô ấy ít nói hẳn so với bình thường. Dạy học thì nghiêm khắc như Diêm Vương, nhưng lúc này chỉ xử lý đúng quy trình. Chỉ có khi Trần Khả đi ngang qua, cô mới không kiềm được mà phẫn nộ tát cậu ta một cái.

Đậu Thịnh lại thở dài, giọng trầm thấp: “Không phải ai cũng có thể cứu được. Ai cũng hiểu rõ trong lòng cả rồi.”

Trước giờ vào tiết tự học buổi tối, Đới Hữu len lén lại gần, ghé sát nói nhỏ: “Xong đời rồi, hình như phải ghi tội.”

Đậu Thịnh đang làm bài toán, tay hơi khựng lại, ngước mắt lên một cách bình thản: “Vụ đánh nhau này, có bắt từng người ký tên không?”

“Cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói bên ban giám hiệu đang lập danh sách. Chắc không thoát đâu.”

Xa Tử Minh thở dài một tiếng, sốt ruột: “Thế thì làm sao giờ? Trần Khả đúng là… tự nhiên lại đi nhập bọn với mấy đứa bất hảo đó làm gì, hay là có điểm yếu gì rơi vào tay tụi nó?”

Vương Cẩu cũng hạ giọng chen vào: “Tớ thấy lúc đánh nhau cậu ta cũng không tích cực gì mấy. Nếu mà bị ghi tội thì chẳng phải uổng công học hành sao?”

Tạ Lan đặt bút xuống, hỏi thẳng: “Ghi tội là sao cơ?”

Đới Hữu khẽ nói: “Trong nước, học sinh đều có hồ sơ. Bị ghi tội nghĩa là có một vết xấu trong hồ sơ, theo cậu suốt cả đời. Học tiếp hay xin việc đều bị ảnh hưởng. Nặng hơn thì còn có thể bị cưỡng chế lưu ban nữa.”

Vừa dứt lời thì chuông vào tiết tự học vang lên, cả lớp vội vã quay lại chỗ ngồi. Hồ Tú Kiệt đẩy cửa bước vào.

Cô không biểu lộ cảm xúc gì, đứng trên bục giảng, nhẹ nhàng gõ mấy cái lên mặt bàn để mọi người chú ý.

“Thầy Mã nhờ cô truyền đạt một chuyện: Tỉnh mở trại huấn luyện toán hè. Mười bốn ngày, nghỉ hè tập trung. Ngoài ra, từ tuần này, mỗi thứ Sáu đều có lớp bồi dưỡng.”

Hồ Tú Kiệt vừa viết lịch học lên bảng đen, vừa liếc sang chỗ Tạ Lan: “Tạ Lan, thứ Sáu bỏ tiết cơ sở ngữ văn đi. Thầy Tần có đề cử cho cậu vài lớp phụ đạo phù hợp hơn, cậu cân nhắc chọn tối thứ Sáu hoặc cả ngày Chủ nhật nhé.”

Giáo viên nói đến mức này, Tạ Lan chỉ có thể gật đầu đồng ý, nhỏ giọng cảm ơn.

Theo thường lệ, nói xong việc chính, cô đáng lẽ sẽ để lớp cúi đầu tự học.

Nhưng lần này, cô đứng yên tại chỗ, như thể còn điều gì đó muốn nói.

Vài “cú mèo” đang cắm cúi làm bài cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.

Trong lớp yên ắng một cách kỳ lạ, cửa đóng kín, không gian như chỉ còn lại những người ở đây.

Hồ Tú Kiệt khẽ thở dài:
“Năm nay đội bóng lớp mình vẫn giữ nguyên quy tắc cũ, chơi kiểu Phật hệ, không tranh không cướp, an toàn là trên hết.”

Cả lớp đồng loạt gật đầu.

Cô dừng lại một chút, rồi hạ giọng nói: “Có ai thân với Trần Khả thì thỉnh thoảng khuyên nhủ cậu ấy đôi câu, đừng đi quá chệch hướng.”

Bốn phía im lặng, Hồ Tú Kiệt phất tay bảo cả lớp tiếp tục tự học, rồi bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Tạ Lan vừa giải xong một bài khó, ngẩng đầu thì thấy Hồ Tú Kiệt vẫn còn đứng đó. Không biết có phải là ảo giác hay không, bóng lưng cô ấy thoáng chút cô đơn, khác hẳn với hình ảnh mạnh mẽ, sắc sảo ban ngày. Một lúc sau, cô quay người đi, đứng trước bảng kết quả học tập treo cạnh bảng đen.

Bên cạnh bảng đen lớp 4 là bảng ghi kết quả thi của từng kỳ từ trước đến nay. Dù đã chia lớp nhưng vẫn chưa gỡ xuống. Ví dụ như tên Đậu Thịnh luôn đứng đầu, trên bảng còn có một nét gạch ngang rất rõ ràng, như kiêu hãnh kéo dài suốt cả bảng. Trần Khả cũng vậy, trước đây từng vững vàng giữ hạng hai, cũng có một nét gạch thẳng, chỉ là nét gạch đó đến nửa chừng thì dừng lại, im bặt.

Hồ Tú Kiệt nhìn hồi lâu, rồi bưng cốc nước rời khỏi lớp.

Sáng hôm sau, thông báo xử lý kỷ luật được dán lên bảng tin phía sau cột thủy tinh. Một tờ giấy đóng dấu đỏ chót, có sáu cái tên.

Khi Tạ Lan và Xa Tử Minh kéo nhau ra xem, tim cả hai như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Mãi đến khi nhìn hết danh sách mà không thấy tên Trần Khả, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Đới Hữu nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó: “Lúc đánh nhau chắc cũng phải tám, chín đứa tham gia, lão Hồ chắc đã bỏ qua mấy đứa chỉ dính tí ti thôi.”

Vu Phi chau mày, liếc qua tờ thông báo rồi lẩm bẩm:
“Quá đáng thật, chỉ là đánh nhau vì bóng rổ thôi mà, tới mức bị khai trừ luôn.”

Nói thì nói vậy, nhưng rõ ràng Tạ Lan cảm nhận được tâm trạng mọi người đều nhẹ nhõm hẳn. Trở về lớp, không khí u ám mấy hôm trước rốt cuộc cũng tan đi, còn có người bắt đầu pha trò. Đậu Thịnh vốn chẳng lên tiếng gì, giờ nhìn tâm trạng cũng khá hơn nhiều.

Vừa ngồi xuống, Tạ Lan mở bản kế hoạch ra, cùng Đậu Thịnh thảo luận ý tưởng làm video.

Tạ Lan có hai phương án: một là thử làm video học tập kiểu như tổ chức “phòng tự học thi đua online” vào năm tối mỗi tuần. Còn phương án thứ hai là quay về sở trường cũ: âm nhạc. Tớ định nghỉ lễ Quốc tế Lao động sẽ đi sở thú, quay lại phản ứng của động vật khi nghe nhạc, rồi cắt dựng thành một vở nhạc kịch nho nhỏ mang phong cách “động vật biểu diễn”.

Xa Tử Minh đi ngang qua đòi bài tập Toán. Tạ Lan chẳng buồn ngẩng đầu, tiện tay lôi vở ra từ chồng tài liệu đưa cho cậu ta nhưng ngay lúc ấy, ánh mắt cậu khựng lại.

Ngay lập tức, cậu rút lại tờ bài thi.

Xa Tử Minh trừng mắt:
“Tớ thấy rồi nhá! Cái tờ hồng hồng kia là gì đấy!”

Tạ Lan suýt chút nữa bay màu, may mà xung quanh ai cũng đang ồn ào, không ai để ý lắm.

Chỉ có Đậu Thịnh, đang uống nước, thiếu chút nữa bị sặc, sau đó cúi đầu cười không dứt, cười tới mức không chịu nổi.

Tạ Lan run run tay, rút từ tập bài ra một tờ giấy note màu hồng nhạt.

— Gần đèn thì rạng, gần cậu thì ngọt.

Cậu hít sâu một hơi, vươn tay túm cổ áo Đậu Thịnh: “Xong việc với cậu rồi đấy.”

Tay nắm chặt.

Xa Tử Minh há hốc miệng nhìn Đậu Thịnh: “Bro, cậu làm cái gì đấy? Bắt nạt du học sinh mới về kiểu này là độc lắm đấy nhé, như kiểu đầu độc bằng văn thơ á!”

“Biến.” Đậu Thịnh vẫn đang sặc cười, “Tớ đùa với cậu ấy thì liên quan gì đến cậu. Mau nộp bài tập đây.”

Xa Tử Minh đảo mắt trắng dã, giật lấy tờ bài rồi hừ một tiếng: “Không thèm lo đâu. Cay mắt thật sự.”

Đợi Xa Tử Minh đi rồi, Tạ Lan thả tay ra khỏi cổ áo Đậu Thịnh, chẳng nói gì, nhét tờ giấy note vào hộp bút.

“Cậu đỏ tai rồi đấy,” Đậu Thịnh hạ giọng, “Thật ra, tiếng Trung không tốt lắm, mà đọc mấy câu thả thính sến súa như này, cậu thấy… thế nào?”

Tạ Lan liếc cậu ta:
“Muốn giết cậu.”

“Không thích loại sến này à?” Đậu Thịnh cười khẽ, “Tớ thì thấy ý tứ cũng hay mà. Chọn từ cũng tinh tế phết, kiểu nhẹ nhàng uyển chuyển ấy. Kiểu như câu Phùng Diệu viết đó, cậu còn chẳng hiểu cơ mà.”

Đậu Thịnh búng tay một cái, bỗng nhiên hỏi: “Vậy cậu thích kiểu nào?”

Nói rồi, anh tiện tay xé một tờ giấy, nhanh chóng viết xuống hai dòng tiếng Anh:

Whatever our souls are made of, yours and mine are the same.

“Kiểu này thì sao?”

Tạ Lan nhìn hai dòng tiếng Anh kia, cuối cùng cũng cảm thấy thế giới này bình thường lại một chút.

Chỉ là, một chút mà thôi.

Cậu ngơ ngác hỏi: “Rốt cuộc cậu làm cái này để làm gì?”

Tạ Lan ngày càng thấy khó chịu với chính mình. Nếu như lúc đó cậu không hiểu nhầm câu của Phùng Diệu, thì có lẽ đã không vô tình bật trúng cái công tắc kỳ dị nào đó trên người ai kia rồi.

Đậu Thịnh kéo cậu ngồi xuống, nói tỉnh bơ: “Tớ chỉ muốn tìm hiểu thôi mà. Với người kiểu như cậu, hệ tiếng Trung loạn cào cào, thì rốt cuộc kiểu câu từ thế nào mới được gọi là lãng mạn?”

Tạ Lan nhăn mặt, ngẫm nghĩ mất gần mười giây.

Rồi cậu chợt tròn mắt, nghiêng đầu hỏi nhỏ:
“Cậu thích người đó không phải là minh tinh nước ngoài đấy chứ?”

Đậu Thịnh ừ một tiếng:
“Ừm… cũng tạm xem là thế đi.”

“Giữ kín nhé,” Anh nói thêm nhanh chóng, “Xa Tử Minh với mấy đứa kia không biết đâu.”

Tạ Lan nhìn Đậu Thịnh, ánh mắt đột nhiên như có chút thương cảm.

Anh càng nghiêm túc chuẩn bị, càng khiến người ta thấy chua lòng. Cái kiểu dốc hết tâm tư mà không biết có được hồi đáp hay không, thật sự rất dễ khiến người ta xót xa.

Tạ Lan thấy trong lòng rối bời, hồi lâu mới nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng Đậu Thịnh.

“Đừng căng. Tớ giúp cậu nghĩ thử vài câu.”

Nói rồi, cậu mở điện thoại ra, lên thẳng “bách khoa toàn thư lời thả thính sến súa”.

Lát sau, cậu dừng lại, hơi do dự rồi nói: “Tớ tìm được mấy câu thấy cũng… tạm được. Cậu tham khảo thử nhé?”

Đậu Thịnh lập tức gật đầu: “OK luôn!”

Tạ Lan xé một tờ giấy trắng, bắt đầu ghi lại từng câu.

“Câu này cũng ổn nè,” Cậu nói, rồi bắt đầu viết lên giấy, nét bút mạnh mẽ xoạt xoạt:

— Tớ là chín, cậu là ba, ngoài cậu ra vẫn chỉ là cậu.

Đậu Thịnh đang cười thì bỗng nhiên khựng lại.

Anh tròn mắt nhìn Tạ Lan, giọng không tin nổi: “Hóa ra gu của cậu là kiểu này á?”

Tạ Lan “ừm” một tiếng, rất nghiêm túc: “Xem như là ổn nhất rồi. Ít ra có tý yếu tố toán học, nhìn lý tính, không bị sến lắm.”

Trên gương mặt điển trai của Đậu Thịnh hiếm khi thấy lại từ từ hiện lên ánh sáng vui như mở cờ.

Tạ Lan lơ đi ánh nhìn của anh, tiếp tục cúi đầu chép thêm:

— Đây là tay tớ, đây là mu bàn chân tớ, cậu là bảo bối của tớ.

— Tớ muốn mua một mảnh đất.
    Để làm gì?
    Vì cậu khăng khăng một mực.

Cậu vừa viết vừa nói,
“Này, tớ thấy cái này cũng khá ổn đấy. Cậu nghĩ nên gọi nó là gì nhỉ? Đồng âm? Hài âm? Hay kiểu ngược lại? Tớ cảm giác kiểu này rất thể hiện được vẻ đẹp của tiếng Hán đấy.”

Đậu Thịnh ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi lẩm bẩm: “Vậy cái lần trước, ‘biệt oán giận, ôm ta’, chẳng phải cũng kiểu này sao?”

“Không giống đâu,” Tạ Lan lắc đầu rất kiên quyết, “Cậu cái đó hơi quá rối rắm, phải đi theo con đường tinh tế hơn, có chút tiết tấu, kiểu phép bài tỉ câu ấy. Tớ cảm thấy câu kiểu phép bài tỉ rất mạnh mẽ trong tiếng Trung.”

Nói xong, cậu liền đưa ra một câu hay, nhỏ giọng đọc: “Trong mộng có cậu, thơm ngọt cực kỳ; tâm lý có cậu, phong phú cực kỳ; bên người có cậu, hạnh phúc cực kỳ.”

Đậu Thịnh tròn mắt, mở miệng mấy lần mà không nói nên lời.

“Tớ làm cái này nhé.”

Vu Phi đang gục đầu xuống bàn bỗng trở mình, lẩm bẩm: “Lão tử mệt mỏi quá rồi, nghỉ giữa giờ mà ngủ cũng bị sét đánh à?”

Cậu ta cầm máy trợ thính móc ra nói, “Hai cậu bớt gây chuyện, thiếu gì chuyện đời mà cứ gieo rắc gánh nặng cho người khác thế.”

Tác giả có lời muốn nói:

Gõ bàn phím mà lòng phiền muộn, lại còn phải chạy qua bếp chỗ này.

Đậu Đản đi theo phía sau không ngừng lặp lại: “Tiếp tục nghe một câu, rồi lại một câu nữa…”

Gõ phím phản đối: “Tớ không muốn nghe!”

Lại một câu nữa, “Tớ đang cùng Đậu Đản thi thơ mà.”

Đậu Đản hắng giọng, “Tiểu kê chạy mười dặm cũng không bằng cậu, tớ nghe cậu, nghe mà vui lắm đó!”

Gõ phím im lặng.

“Không thì các cậu đổi kiểu gõ bàn phím đi, tớ thật sự thấy kiểu này không ổn chút nào.”


Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 42: Quê Mùa.
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...