Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi

Chương 38: Từ Trường.


Máy tính mở một cửa sổ, Tạ Lan lấy quyển vở ghi chép hồi trước ra, tiếp tục viết bản thảo biện luận của mình.


Điện thoại để bên cạnh rung lên, là tin nhắn thoại của Đậu Thịnh gửi đến. Tạ Lan vừa định nhấn nghe, cuộc trò chuyện đã bị huỷ, Đậu Thịnh liền đổi qua gửi tin nhắn.


RJJSD: Cậu học đâu ra lắm thành ngữ thế?


Tạ Lan trả lời: Tích lũy mỗi ngày.


RJJSD: Xạo.


RJJSD: [biểu cảm hạt đậu trợn mắt há mồm.jpg]


Tạ Lan nhìn cái sticker hạt đậu mắt tròn mồm chữ O đó, không nhịn được bật cười, nhếch môi cười khẽ.


Thật ra nói tích lũy mỗi ngày cũng không sai, mấy cái thành ngữ này đều là từ bên nhóm Đậu Thịnh mà cậu nhìn thấy. Chỉ cần vào group chat ban đêm tám chuyện với mấy fan “Dieejp Thâm”, mấy câu thành ngữ bay ra nhiều vô kể, cậu tiện tay tra nghĩa rồi ghi nhớ lại.


Thật ra cậu học cũng không quá giỏi, có nhiều người fan cứng viết thơ, điền từ cổ, sau lưng thì lén lút chửi thề Đậu Thịnh giữa đường dài dằng dặc, nhưng tiếc là cậu không nhớ nổi hết mấy câu đó.


Điện thoại lại rung lên, lần này Đậu Thịnh gửi tiếp một câu:


RJJSD: Khiếp sợ quá, thanh niên nghiêm túc của năm.


Tạ Lan bật cười đến mức làm rơi điện thoại xuống bàn, trong phòng học vang lên một tiếng “rầm” khá lớn.


Chuyện này bị lan truyền trên mạng rất nhanh, trước tiết học buổi chiều, Tạ Lan vừa tra thử một lượt đã thấy bài post với hàng loạt bình luận. Tin nhắn riêng nổ tung, có fan của “Diệp Thâm” vào mắng, nhưng nhiều hơn lại là mấy fan vốn theo cậu, gửi nguyên một chuỗi emoji cười lăn cười bò.


MR. X Thích Ăn Cơm đang chạy ở tuyến đầu hóng drama, cũng gửi tin tới chúc mừng.


— Vừa mới nổi đó anh em ạ.


— Tớ nổi da gà luôn.


— Cậu với Hạt Đậu là gì của nhau vậy, anh em họ? Bạn thân? Bạn cùng lớp? Đối tác làm ăn?


— Tớ là người đầu tiên like bài cậu UP đấy, không trả lời tớ một chút thật không có lương tâm...


Tạ Lan liếc mắt nhìn thầy giáo hoá đang ôm bài tập đi lên bục giảng, tiện tay gõ một chữ:


— Ừm.


MR. X: ...


Buổi chiều Đậu Thịnh không nhắc gì thêm về chuyện đó. Thứ tư chiều vốn là mấy tiết anh ít khi nghiêm túc nghe như hoá, sinh, tiếng Anh, vậy mà hôm nay lại chăm chú lạ thường, còn ghi chép đầy đủ. Tạ Lan muốn nói chuyện với anh cũng không tiện làm phiền.


Nhưng cậu có thể cảm nhận được tâm trạng Đậu Thịnh không tệ.


Khi tâm trạng tốt, mấy động tác nhỏ của anh sẽ nhiều hơn bình thường chút, ví như lắc lắc cái móng tay được cắt gọn, lúc thì bóp nhẹ bài thi, khi thì kéo nhẹ rèm cửa, còn có khi tự tay bẻ tay mình như đang khởi động yoga vậy.


Tiết cuối cùng của buổi học, Xa Tử Minh với tụi bạn rủ nhau đi ăn cơm bàn nhỏ, Tạ Lan thì cầm bản thảo biện luận chuẩn bị sẵn, một mình đi về phía toà nhà thí nghiệm.


Buổi sinh hoạt lần đầu của câu lạc bộ biện luận chỉ kéo dài một tiếng, trước đó trong tin nhắn cũng nói rõ là hoạt động lần đầu chủ yếu để làm quen, chắc cũng không khó khăn lắm.


Thế nhưng, ngay khi Tạ Lan vừa bước vào phòng học, cậu lập tức thấy bối rối.


Trong phòng chỉ có tám người, nam nữ mỗi bên một nửa, ngồi quanh một cái bàn dài. Có người ngồi ghế, có người ngồi hẳn lên bàn. Trên bàn bày la liệt đồ ăn vặt, cả... chân gà luộc.


Chân gà?


Mùi quái lạ tỏa khắp căn phòng, Tạ Lan vừa định giơ tay gõ cửa thì tay cứng lại giữa không trung.


"Có người tới rồi!!" Một bạn nữ buộc tóc đuôi ngựa bật dậy reo to: "Chào mừng thành viên mới nha!"


Tạ Lan hơi tê người, cười gượng: "Cho tớ hỏi đây là CLB tranh biện phải không?"


"Đúng rồi!" Bạn nữ đó liền giới thiệu, "Tớ là Dung Hân, chủ nhiệm CLB tranh biện Anh Trung. Đây là các thành viên kỳ cựu trong CLB tụi tớ. Cậu là Tạ Lan đúng không?"


Tạ Lan ngập ngừng, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm xấu, "Ừ, là tớ... sao cậu biết?"


Dung Hân cười tươi: "Năm nay chỉ có mình cậu đăng ký mới mà."


Tạ Lan: “???”


Một bạn nam đang gặm chân gà bổ sung: "Phải nói là năm nay... vậy mà lại có một người đăng ký mới."


Tạ Lan: “…”


Thì ra cái gọi là “phá băng” là chỉ một mình cậu đi “phá” băng với tám người còn lại.



Cậu gượng gạo tự giới thiệu đôi ba câu, cả đám người kia bỏ chân gà xuống vỗ tay cho cậu nhiệt liệt hẳn mười giây.


Dung Hân cười tít mắt: “Thật ra bọn tớ đều biết cậu, Tạ Lan lớp Toán Lý A, giờ lớp 11 còn ai chưa từng nghe danh cậu nữa đâu. Hôm tớ nhận được biểu đăng ký mà sửng sốt muốn ngất, ai dè cậu thực sự tới thật.”


Tạ Lan nghe vậy im lặng, siết chặt bài tranh biện trong túi, hơi có chút ưu sầu.


Cậu do dự một chút rồi hỏi: "Chỉ có từng này người thôi hả? Hoạt động mỗi ngày là vừa ăn vừa tám chuyện như này á?"


“Không hẳn đâu.” Dung Hân ngồi vắt chân trên bàn, “Năm nay tuyển thành viên mới hơi khó tí, bọn tớ định vài hôm nữa sẽ tuyển tiếp một đợt nữa, gắng kéo thêm bảy người nữa, gom đủ bốn đội là tổ chức tranh tài được rồi.”


Tạ Lan thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Dung Hân nói tiếp: “Tốt nhất là kéo được hẳn mười lăm người luôn, vậy thì tụi tớ tám đứa có thể nghỉ hưu sớm.”


Tạ Lan: “?”


Cậu bạn đang gặm chân gà thở dài: “Lên 12 rồi, thầy cô gây áp lực dữ lắm, bọn tớ cũng không còn nhiều sức nữa.”


Dung Hân: “Nên Tạ Lan à, đợt chiêu sinh tiếp theo nhớ để ý mấy người học giỏi học cao, kéo đủ mười lăm người, cậu chính là hội trưởng đời sau của CLB tranh biện nha!”


Tạ Lan mặt đơ toàn tập.


"Cậu ăn chân gà không?" Bạn nam kia chìa ra một miếng.


Tạ Lan: “…Tớ không ăn đâu, cảm ơn.”


Một tiếng đồng hồ hoạt động, hơn bốn mươi phút đầu bọn họ vừa ăn vừa tám, ăn gần hết mớ đồ trên bàn rồi, Dung Hân mới vỗ tay bảo mọi người lấy bài ra thuyết trình.


Cả đám lần lượt móc tài liệu từ túi, từ thùng rác, từ dưới mông bắt đầu nhập vai hăng hái trình bày.


Tạ Lan lúc này vẫn đang chìm sâu trong hoang mang.


Bạn nam “chân gà” kê một chân lên ghế, tay trái cầm bài, tay phải chỉ chỉ vung vẩy cái chân gà, giọng hùng hồn: “Bên tôi là phản đối. Ký hiệu giới tính không nên tồn tại. Quan điểm chính: ‘Phụ nữ được ưu tiên’ rốt cuộc là sự nhường nhịn đạo đức hay là định kiến xã hội với phụ nữ yếu kém? Con trai mua súng đồ chơi, con gái mua búp bê, đó là bản năng hay rập khuôn giới tính? Phụ nữ mới đi làm bị hỏi chuyện kế hoạch sinh sản, có phải là kỳ thị ngầm...?”


Dung Hân ngồi trên bàn lắc chân bình luận: “Chỗ cuối cùng hơi quá rồi nha, cậu định chuyển thành đề tài kỳ thị giới tính hả?”


Bạn kia gật đầu, “Tớ viết đại cho vui thôi, thả con tép bắt con tôm.”


Viết đại thôi mà còn chất hơn cả bài Tạ Lan chuẩn bị.


Sau đó ai nấy đều lên trình bày siêu hùng biện, dẫn chứng đàng hoàng, ngôn từ chuẩn chỉnh, ăn chân gà mà vẫn phân tích lịch sử lễ giáo Trung Quốc nghe trầm trồ không ngớt.


Tạ Lan ôm bài tranh biện, lặng lẽ khép mình.


Rõ ràng cậu đã đưa bài này cho Đậu Thịnh xem, Đậu Thịnh còn bảo tiến bộ rõ.


Dung Hân cuối cùng cũng để ý đến sự tồn tại của cậu: “Tạ Lan nè, cậu là bên ủng hộ đúng không? Quan điểm của cậu là gì vậy?”


Cả phòng đồng loạt nhìn sang.


Tạ Lan im lặng một lúc, rồi mở bài ra, nhắm mắt nói: “Tớ có chuẩn bị mấy bài, đại khái chia thành ba luận điểm.”


Dung Hân: “Cậu nói đi.”


Tạ Lan thì thầm: “Một, ký hiệu giới tính giúp mọi người hiểu rõ hơn về bản thân, từ đó làm theo chuẩn mực xã hội.”


“Khoan đã!” Một bạn nam nhíu mày, “Ý cậu là sao?”


Bạn chân gà sâu xa nói: “Ý là nhờ có ký hiệu giới tính nên tớ biết tớ là con trai, nên đi toilet nam.”


Dung Hân phì cười, đập vào vai bạn đó, “Cậu có thôi đùa không hả.”


Tạ Lan: “…”


... Đúng là ý tớ đó.


Chắc mặt cậu nghiêm túc quá nên cả phòng cười xong dần dần im bặt.


Không khí có chút huyền bí.


Tạ Lan thở dài: “Thứ hai, ký hiệu giới tính giúp mọi người dễ tiếp nhận và ứng xử với người khác đúng mực.”


Dung Hân ngạc nhiên: “Nghe hơi giống cái đầu tiên?”


“Góc nhìn khác nhau.” Bạn chân gà gật gù, “Quá chuẩn kiểu người quay video, đỉnh đó.”


Cả phòng im lặng mấy giây. Tạ Lan thầm gào thét trong lòng, cố gắng nói nốt: “Thứ ba, nam nữ có sự khác biệt bẩm sinh, việc xóa bỏ ký hiệu giới tính là sự thiếu tự tin, và là hình thức chấp nhận ngầm kỳ thị giới tính.”


Dung Hân thở phào: “Cái này được nè, nghe hợp lý rồi đó.”


Tạ Lan mặt không biểu cảm: “Ờm.”



Cuộc thi biện luận chia làm bốn vai, nhất biện mở đầu nêu quan điểm, nhị biện và tam biện tranh luận chính, tứ biện tổng kết.


Lúc đầu Đậu Thịnh nói, chắc Tạ Lan được phân làm nhất biện, phần việc chủ yếu là chuẩn bị trước, nên Tạ Lan cũng thấy làm nhất biện tương đối dễ, hợp với mình hơn.


Nhưng Dung Hân sau khi cười nói một hồi, chỉ ra điểm mạnh của mọi người xong thì quay sang nói với Tạ Lan: “Tớ phát hiện ra cậu có kiểu khí chất dám nói đấy, không quan tâm quan điểm có hợp lý hay không, chỉ cần mở miệng là dám nói. Thật ra cậu có thể làm một nhị biện dũng cảm đấy.”


Tạ Lan: “Hả?”


“Vậy quyết định thế nhé.” Dung Hân giơ tay nhìn đồng hồ: “Đề tài lần này hơi cũ, mục tiêu chủ yếu là để mọi người trong kỳ nghỉ tỉnh táo lại một chút. Kỳ thi giữa học kỳ thì phần việc chính là chiêu mộ thành viên mới. Bạn Tạ Lan phụ trách vụ này, phối hợp với Chu Chu và Móng Vuốt Ca. Đợi chiêu đủ người, chúng ta sẽ chính thức khởi động vòng đấu thi đấu nửa năm, hoàn thành nhiệm vụ học kỳ này của câu lạc bộ.”


Tạ Lan trợn mắt: “Tớ phụ trách á?”


Móng Vuốt Ca vừa bỏ cái đùi gà cuối cùng vào hộp đồ ăn ngoài, vừa đưa cho cậu, cười hì hì: “Cực khổ rồi. Đừng áp lực quá, nếu thật sự không chiêu đủ người, thì tụi mình chơi một trận giao hữu cũng được, lấp được chỉ tiêu rồi tính tiếp.”


Tạ Lan: “...”


Vừa đến giờ tự học tối, chuông vang lên, cả lớp quay lại lớp học. Vừa ngồi xuống, Hồ Tú Kiệt đã ôm một chồng đề thi bước vào như vũ bão.


“Lớp trưởng, đóng cửa lại nhé.” Cô quen tay chia đề thi thành bốn xấp, phát cho các tổ, “Tối nay làm một đề tổ hợp lý, theo đúng tiêu chuẩn thi, bế quan làm bài, cấm nói chuyện.”


Lớp học đồng loạt than trời. Dù là lớp tinh anh, nhưng kiểu kiểm tra đột xuất vẫn khiến ai nấy khổ sở như gặp đại nạn.


Tạ Lan đã tê dại rồi. Sau cú sốc bị kéo vào câu lạc bộ biện luận, giờ chẳng còn gì làm cậu thấy choáng hơn nữa.


Đậu Thịnh vừa dọn bàn, vừa ghé đầu hỏi nhỏ: “Câu lạc bộ biện luận sao rồi? Hội trưởng tán thành cậu à?”


“Cũng coi như tán thành.” Tạ Lan nghĩ nghĩ, “Cô ấy còn muốn nhường ghế cho tớ.”


Đậu Thịnh lập tức ngẩng đầu: “???”


Tạ Lan chỉ biết thở dài.


Quyển đề tổ hợp mở ra, ba chữ “Toán Lý A” đập vào mắt, độ khó đúng kiểu tra tấn.


Tạ Lan ngồi làm mà như cách ly khỏi thế giới, cố gắng hết sức mới đọc hiểu hết ba môn trong đề. Mà bài nào bài nấy toàn đề lớn ba trăm chữ trở lên, cả quyển đầy công thức toán hình học, chi chít chữ số nhảy nhót như múa, khiến cậu hoa cả mắt.


Cuối cùng cũng chịu đựng đến lúc nộp bài, vừa thấy Hồ Tú Kiệt rời khỏi lớp, đám học sinh lập tức bùng nổ.


Xa Tử Minh quay đầu làu bàu: “Tối ăn lắm thế, giờ thi đói muốn xỉu luôn.”


Vương Cẩu cũng than: “Tớ cũng đói nè. Là học sinh thành phố lớn thật khổ.”


Đậu Thịnh ném bút vào cặp: “Hay đi ăn xiên nướng mừng trạng nguyên đi. Môn toán còn nợ tớ một bữa cơm đấy.”


“Tối nay á?” Tạ Lan ngẩn ra, “Không có lệnh giới nghiêm ký túc à?”


“Hơn chín giờ ký túc mới khóa cửa, mười giờ mới kiểm tra phòng. Phía sau khu A có chỗ có thể trèo vào được, tụi mình còn hai tiếng.” Đới Hữu từ phía trước đi lại, nói nhỏ: “Tớ thi xong cũng hơi bực, đi luôn nhé.”


Nói là đi là đi. Lưu Nhất Tuyền cũng bị Đậu Thịnh kéo theo.


Tiệm nướng tên Trạng Nguyên nhỏ nhưng sạch sẽ. Cả bọn sợ bị giáo viên bắt nên nhờ ông chủ ghép hai bàn nhỏ thành một, sáu nam một nữ ngồi chen chúc với nhau.


Xa Tử Minh càm ràm với Vu Phi: “Chân cậu to to, chiếm hết chỗ!”


“Cậu nói gì vậy? Cá Trích hôm nay phối hợp tốt mà, còn đi ăn chung với tụi mình nữa.” Đới Hữu cầm thực đơn phát cho từng người, “Gọi món đi, hôm nay tớ với Xa Tử Minh bao, khỏi khách sáo.”


Xa Tử Minh gào: “Nhưng cũng đừng quá không khách sáo đó!”


Cả bàn cười rộ lên. Ngay cả Lưu Nhất Tuyền, là con gái duy nhất, ngồi giữa Đới Hữu và Vu Phi, cũng vừa cười vừa lật thực đơn.


Vương Cẩu lí nhí hỏi: “Món nướng mỡ bò này ăn được không? Tớ chưa thử bao giờ...”


“Gọi luôn! Gọi cho tớ ba mươi xiên ăn ké với!” Xa Tử Minh nói to.


Vương Cẩu mặt đỏ: “Cảm ơn, đúng là món khiến người ta hạnh phúc.”


Tạ Lan cũng không nhịn được cười theo mọi người.


Tiệm nhỏ, bàn ghế cũng nhỏ, cặp sách xếp chồng ở góc. Tạ Lan để ba lô chung với Đậu Thịnh, hai người ngồi cạnh nhau.


Việc gọi món giao cho người khác. Lạ là hôm nay Đậu Thịnh không nghịch điện thoại, chỉ cười nhẹ nhìn ra ngoài cửa.


Bên ngoài vẫn đông, học sinh, phụ huynh đi qua lại sau khi tan học.


“Nghĩ gì thế?” Tạ Lan dùng khuỷu tay huých hắn.


Đậu Thịnh hoàn hồn: “Tớ đang nghĩ tới chuyện buổi trưa.”


Lưu Nhất Tuyền vừa cúi đầu xem menu vừa nói chen vào: “Buổi trưa tớ cũng thấy luôn. Tạ Lan gan thiệt đó, còn dám đối mặt với bọn hắc tử như thế.”



Vu Phi ngồi bên cạnh cũng quay lại nhìn. Lưu Nhất Tuyền hơi ngại ngùng, “Tại Đậu Thịnh nói với tớ về dự án âm nhạc của cậu. Tớ rất muốn tham gia. Dạo trước bận một số việc linh tinh, giờ ổn rồi. Với lại sau khi xem livestream buổi trưa của cậu, tớ thấy bị hắc cũng không đến mức ghê gớm lắm.”


Ông chủ bưng khay mỡ bò đầu tiên lên.


Xa Tử Minh lập tức chia mấy xiên cho mọi người. Vu Phi nhận hai xiên, giữ lại một, tiện tay đưa một xiên cho Lưu Nhất Tuyền.


“Làm UP thì mấy chuyện như vậy gặp hoài, đừng quan tâm là được.” Đậu Thịnh nói thản nhiên, rồi bất ngờ giãn mày cười, quay sang Tạ Lan: “Nhưng tớ thì không như vậy đâu nhé. Nhất định phải có người ra mặt thay tớ cơ, làm sao giờ.”


Tạ Lan vừa nhận một xiên mỡ bò, liếc anh một cái: “...ai bảo lạnh lùng.”


Đậu Thịnh khẽ đá nhẹ vào bắp chân cậu, "Chửi người có thiên phú bẩm sinh như ác ma, không hổ là cậu."


Tạ Lan lạnh lùng thu ánh mắt lại, "Tuyên bố công khai nằm ngang, lạnh lùng, không hổ là cậu."


"Rồi tớ đã được người ta che tên ở Bilibili đó nha." Đậu Thịnh vừa nói vừa kéo kéo cái thắt lưng như kiểu mệt mỏi, nghiêng người ra, duỗi thẳng hai chân dài, "Một UP nhỏ lẻ cô đơn cảm động phát khóc luôn."


Lưu Nhất Tuyền không nhịn được chen vào, "UP nhỏ lẻ 1 triệu 3 follow, mời cậu ngậm miệng lại."


Tạ Lan nghe vậy theo phản xạ mà mím môi.


Phải rồi, Đậu Thịnh đã hơn 1 triệu 3 lượt follow, dạo gần đây video và livestream của anh tăng follow ào ào.


Tạ Lan cũng không cảm thấy là do mình hát đôi bài hát trong livestream mang lại cái gì cho anh đâu. Khi đó cậu chỉ là nổi hứng, tiện tay lôi đàn ra kéo vài khúc thôi. Video lần đó cũng chẳng có cảm giác setup hay gì. Những ai follow Đậu Thịnh được, chắc chắn đều thật lòng thích video của anh.


Mà Đậu Thịnh đúng là đáng để thích thật.


Quán nướng hôm đó có đủ loại xiên que, mọi người vì Tạ Lan mà gọi một nửa là không cay. Cậu mỗi món đều thử một miếng.


Đây là lần đầu cậu ăn xiên nướng, mặn một chút nhưng rất thơm. Trừ mấy món nội tạng hơi khó ăn, còn lại đều ngon. Đặc biệt là bánh mì nướng giòn chấm sữa đặc, ăn một hồi không để ý đã hết một đống.


Sáu, bảy người vừa ăn vừa tán gẫu. Vương Cẩu với Đới Hữu còn đang tranh luận bài cuối đề thi Vật Lý, Lưu Nhất Tuyền và Xa Tử Minh thì phàn nàn đám anti trước kia, uống thêm hai chén rượu, cả người rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng.


Rượu là “Lão thôn trưởng”, loại rượu trắng đặc sản trong nước. Hôm nay quán hết bia, ông chủ không dám cho học sinh uống nhiều rượu trắng nên lưỡng lự một hồi, rót cho mỗi người nửa chén nhỏ, miễn phí.


Tạ Lan vừa đưa mũi lại gần ly đã thấy mùi rượu nồng nặc, đoán trước được độ nặng.


Đậu Thịnh cụng ly uống hết luôn nửa chén, quay sang bảo: "Ba mươi tám độ đấy, cậu thôi đi."


Tạ Lan liếc mắt: "Đến cậu còn uống được, tớ không lẽ không?"


Dứt lời, không chút do dự nhấc ly uống một ngụm.


Cay, nồng. Chưa từng có cảm giác mạnh nào trôi xuống cổ họng như vậy. Một nửa như thiêu đốt thực quản, một nửa xông thẳng lên đầu.


Cậu nín thở mấy giây, vẫn phải quay lưng đi ho khan.


Đậu Thịnh vừa cười vừa vỗ nhẹ lên lưng cậu, "Tớ lần trước lười nên phải uống với mẹ tớ, còn cậu đúng là tửu lượng kém thật."


Xa Tử Minh nghe thế liền thò đầu lại: "Tạ Lan mà dám uống với dì Triệu á?"


Tạ Lan ngẩn người: "Sao thế?"


"Dì Triệu uống giỏi lắm đó." Xa Tử Minh giơ ngón cái lên, "Tửu lượng của Đậu Thịnh chính là do mẹ cậu ta rèn ra đấy. Nhớ năm đó—"


Chưa kịp nói xong, Tạ Lan nhạy bén nhận ra dưới gầm bàn Đậu Thịnh đá nhẹ cậu ta một phát.


Xa Tử Minh đổi giọng, thở dài, "Thôi bỏ đi, nhắc chuyện cũ làm gì."


Tạ Lan nghiêng đầu: "Có chuyện gì à?"


Đậu Thịnh cười nhạt, "Không có gì. Hồi đó ngày nào cũng phải uống với mẹ, uống riết chán luôn, giờ ít khi dám uống với bà nữa."


Nghe xong câu đó, Tạ Lan hơi ngẩn ra. Có vẻ như nó ẩn chứa gì đó, nhưng cậu không phân tích nổi.


Chỉ cảm nhận được Đậu Thịnh hình như hơi thất thần, còn mình thì đã ngừng ho rồi, vậy mà bàn tay phía sau lưng kia vẫn nhẹ nhàng xoa đều, chưa dừng lại.


Qua lớp T-shirt mỏng, độ hiện diện của ngón tay Đậu Thịnh rất rõ, như lan ra cả vùng lưng.


Một lúc sau, Đậu Thịnh mới như bừng tỉnh, rút tay về như chưa có chuyện gì.


Anh hít một hơi thật sâu, giơ tay khoác lên vai Tạ Lan một cách tự nhiên.


"Đang làm trò gì đấy." Tạ Lan lạnh lùng hỏi.


Đậu Thịnh thở dài, giọng thấp đến mức chỉ hai người nghe được, "Rượu này hình như vẫn hơi quá sức tớ. Lát nữa không về nổi, Nhị Miêu giúp đưa tớ về phòng nhé?"


"Diễn." Tạ Lan hừ một tiếng, "Cậu không phải bậc thầy nằm ngang à, sao không nằm giữa đường luôn đi?"


"Không muốn đâu." Đậu Thịnh tựa trán lên vai cậu, "Nhị Miêu nhà cậu ác thật, không hổ là ác ma."



Hơn mười giờ, mọi người lần lượt tản về. Xa Tử Minh về nhà bà, tiện thể gọi xe cho cả Lưu Nhất Tuyền. Bốn người còn lại mới quay về ký túc xá.


Trên đường về, đèn tắt tối om. Mọi ngày con đường này ồn ào, giờ lại yên tĩnh lạ thường. Cả nhóm đứng đợi xe ven đường, chẳng biết từ lúc nào, Tạ Lan đã dựa cả người lên Đậu Thịnh, một tay khoác vai, một tay nắm chặt cánh tay anh.


Chân Tạ Lan cảm giác như không đứng vững nữa, đầu óc tỉnh nhưng không bám vào đâu thì không đứng được.


"Cậu ổn không?" Đậu Thịnh cười hỏi, "Tớ thấy cậu sắp bám cả lên người tớ rồi đấy."


Tạ Lan lạnh lùng đáp: "Xàm."


Đậu Thịnh bật cười khẽ, "Tớ phát hiện cậu học mấy câu lươn lẹo này còn nhanh hơn học Vật Lý."


Tạ Lan hừ nhẹ, hít một hơi sâu, rồi như không tìm được chỗ dựa, trán tựa lên vai Đậu Thịnh.


Không trách được Đậu Thịnh thích như vậy, thật sự rất thoải mái.


Nhưng Đậu Thịnh lại bỗng dưng cứng người, một lát sau mới nhẹ giọng thì thầm: "Còn chơi trả thù nữa hả."


Xe đến, Đới Hữu và Vương Cẩu khiêng Vu Phi lên xe, Lưu Nhất Tuyền ngồi ghế phụ, vẫy tay chào mọi người.


"Về nhớ nhắn tin nhé." Đậu Thịnh nói, rồi nhìn sang Vh Phi, "Nghe thấy chưa."


Vu Phi không nhịn được ừ ừ hai tiếng, vừa đóng cửa vừa dặn tài xế quay đầu xe.


Tạ Lan chống choáng váng ngẩng đầu lên, xe vừa vặn bật đèn, chiếu thẳng vào mắt khiến cậu nheo lại.


Khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy mình đứng quá gần Đậu Thịnh. Nghiêng đầu, nhìn thấy rõ đôi mắt anh trong ánh đèn đêm. Dưới ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt đen ấy như được phủ lớp sơn bóng, sáng lấp lánh.


Không hiểu vì sao, mỗi khi chờ đợi như vậy, Tạ Lan lại cảm thấy ở Đậu Thịnh có chút cô đơn.


Không hẳn là cảm xúc nặng nề, chỉ là một cảm giác thoáng qua, như thể người này dù có cười nói thế nào, cũng luôn sống trong thế giới riêng, đầy từ trường vô hình.


Tạ Lan cúi đầu nhìn vai Đậu Thịnh.


Đúng thật, cậu đang bám lên người Đậu Thịnh.


Nếu thế, chắc là mình cũng bị cuốn vào cái từ trường vô hình kia rồi.


"Cậu uống rượu dở quá rồi đấy."


Tạ Lan nghe thấy Đậu Thịnh thở dài nói nhỏ.


Dù đầu óc hơi loạng choạng, nhưng Tạ Lan vẫn giữ dáng vẻ ngầu lòi, hừ một tiếng, "Cho cậu tiền, kéo tớ về ký túc xá đi."


Đậu Thịnh vai run lên vì cười, "Lần trước cậu cũng nói thế, lần này còn đòi thêm tiền tip nữa."


"Cho cậu tiền, tip auto chuyển khoản." Tạ Lan không nói nhiều, "Tớ thấy tài khoản Bilibili của cậu là móc từ tớ ra đấy."


Đậu Thịnh cười đến suýt làm cậu ngã xuống.


Tạ Lan nói xong thì không nói gì nữa. Mệt rồi, tay trái ôm vai Đậu Thịnh, tay phải kéo tay anh, cả người chôn nửa mặt vào vai Đậu Thịnh, đúng nghĩa là bám lấy.


Phía trước, Đới Hữu và Vương Cẩu vẫn đang nói chuyện học hành.


Đậu Thịnh đi chậm hơn thường ngày nhiều. Anh khẽ thở ra, cơn men như còn đọng lại trong người.


Lâu rồi không bị mẹ kéo uống, tửu lượng của anh cũng sa sút, chưa uống nhiều mà đầu đã nóng.


Người đang bám trên người anh, mặt chôn vào chỗ giao nhau giữa cổ và vai, cứ nhẹ nhàng cọ lên.


Dù có mặc áo, nhưng cảm giác như môi Tạ Lan khẽ chạm vào xương vai, theo từng bước chân lắc lư... như chim gõ kiến chạm nhẹ, để lại một dấu hôn nhạt nhòa.


Tác giả có lời muốn nói.


Lại Đản hoảng hốt chạy vào từ cửa: Chào buổi sáng, tớ qua mượn chút sữa rửa mặt nhé.


Người đang gõ bàn phím liếc cậu một cái: Sao rồi?


Lại Đản dè dặt nói: Tối qua lúc cả đám xem phim, tớ lỡ trượt chân ngã trúng Đậu Đản đang ngủ trên ghế, hình như còn để lại... một dấu nước miếng.


Người gõ bàn phím nhướn mày cười: Lau đi là được, còn trách ai được đât. Tự lấy đi.


Lại Đản gật đầu Cảm ơn nhé.


Một lát sau, Đậu Đản vừa huýt sáo vừa đi ngang qua cửa.


Người gõ bàn phím không nhịn được hỏi: Hôm nay tâm trạng tốt ghê ta?


Đậu Đản quay đầu lại nhìn, khẽ kéo ghế lại gần: Cũng tạm. Tối qua đang xem phim, hình như Lại Đản trộm hôn tớ một cái thì phải...


Người gõ bàn phím: Ờm… chuyện đó…


Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi Story Chương 38: Từ Trường.
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...