Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Chương 39: Biểu Diễn Trên Bãi Cỏ.
Rượu đế chỉ mới nhấp một ngụm, gọi là “say” thì không bằng nói đầu óc bị k*ch th*ch một lúc.
Tới cổng trường, Tạ Lan cũng coi như tỉnh táo lại. Đậu Thịnh đang nói chuyện với bảo vệ, cậu thở dài một hơi, mở điện thoại ra.
Messenger sáng đèn đỏ rực, là Tạ Cảnh Minh nhắn tin tới.
— Ba nghe nói con thi toán không tệ, chúc mừng.
-– Thi tuyển đại học đúng là một con đường, nhưng rủi ro cũng nhiều. Nếu không đỗ được trường mà con mong muốn, chẳng bằng quay về tham gia AMC, con tự mình nộp hồ sơ vào Oxford hay Cambridge cũng rất có hi vọng. Nghĩ kỹ đi.
– Lan Lan, con không còn là trẻ con nữa. Việc học và cuộc sống không lúc nào cũng vừa ý nhau cả. Ba với Elizabeth hiện tại chưa có kế hoạch gì tiếp theo. Con có thể về sống cùng cô ấy như bạn bè thử xem.
Mấy dòng đầu còn có thể đọc mà giữ bình tĩnh, đến khi cái tên Elizabeth hiện ra, Tạ Lan ngay lập tức thoát ứng dụng.
Tạ Cảnh Minh càng kiểu tính toán chậm rãi như vậy, lại càng chứng tỏ ông ấy có kế hoạch lâu dài với người phụ nữ đó. Tạ Lan nhíu mày, kéo cổ áo T-shirt phẩy phẩy, cảm thấy hơi khó thở.
Qua được cửa bảo vệ, Đậu Thịnh nhìn cậu hỏi: “Sao thế? Mặt mày trông thối hoắc.”
Tạ Lan im lặng một lúc rồi mới nói nhỏ: “Không có gì, chỉ là đọc mấy tin nhắn của ba tớ thôi.”
Nhắc tới Tạ Cảnh Minh thì Đậu Thịnh cũng không hỏi thêm gì. Tay anh thò vào túi quần, như đang suy nghĩ gì đó hoặc đơn giản chỉ là đang để tay không.
Tạ Lan sau một lúc ngồi yên lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cũng mở app lên, nhắn lại cho Tạ Cảnh Minh một dòng:
— Mấy người muốn thế nào thì tuỳ, con sẽ không quay về.
Gửi xong liền thoát ứng dụng, dứt khoát gỡ tạm khỏi máy. Cậu thở phào một hơi.
Bất chợt, Đậu Thịnh lên tiếng, giọng nhẹ: “Tớ định quay một bộ phim ngắn về học sinh cấp ba trong nước, kiểu xác định chủ đề trước, rồi làm dần theo kế hoạch dài hạn. Giờ thì có thể tung một đoạn teaser dẫn đường trước, từ từ tìm thêm tư liệu thực tế, cuối kỳ quay chính thức.
Đề tài đưa ra hơi đột ngột khiến Tạ Lan phản ứng chậm nửa nhịp: “Hả?”
Đậu Thịnh liếc cậu một cái: “Phần kịch bản chính cần cậu phối hợp diễn một chút. Còn xem cậu có muốn tham gia không, dạng video này phải có hiệu ứng chương trình, có khi cần tạo mấy tình huống vui vẻ. Tớ thì nghĩ, chắc hiện tại cuộc sống chưa đủ “áp lực tinh thần” cho cậu đâu, chứ đến khi bị cấp ba hành cho mệt, lúc đó cậu sẽ chẳng bận tâm mấy thứ này nữa.”
Áp lực tinh thần? Bị cuộc sống chi phối? Tạ Lan hơi không hiểu. Cậu cau mày nghĩ một hồi: “Ý cậu là dùng góc nhìn của tớ để làm phim tài liệu kiểu du học sinh trở về thích nghi cuộc sống học sinh cấp ba?”
Đậu Thịnh cười tươi: “Chính xác luôn! Ghi lại chân thực cuộc sống học sinh cấp ba trong nước từ góc nhìn của “du học sinh trở về”! Đúng rồi, đặt tên vậy luôn cũng được.”
Tạ Lan im lặng. Cái rượu hồi tối hôm qua hình như vẫn còn đang “cháy” trong đầu, nặng nề và mơ hồ. “Thì... cũng đâu có gì là không được.” Cậu giơ tay lên day day huyệt thái dương đang nhức nhối: “Nhưng tớ thuộc kiểu khó tạo hiệu ứng chương trình đấy.”
‘Cái đó chưa chắc. Cậu đồng ý rồi thì để tớ lo.” Đậu Thịnh cười bí hiểm: “Nhưng nói trước nha, không được giận thiệt đó.”
Tạ Lan lườm anh một cái, trong lòng mơ hồ dâng lên một linh cảm chẳng lành…
"Bốn người bọn họ trước sau lặng lẽ đi ngang qua khu căn tin và sân tập, rẽ từ dãy lớp phía đông, trước mặt chính là khu ký túc xá.
Tạ Lan vừa đi vừa hỏi: “Thế nào mới được gọi là 'cuộc sống cấp ba kiểu học sinh Trung Hoa'?”
Đậu Thịnh không trả lời. Tạ Lan vẫn bước tiếp: “Ý cậu là áp lực học hành, hay là…”
Lời còn chưa nói xong, cánh tay cậu bất ngờ bị Đậu Thịnh kéo lại. Giọng Đậu Thịnh trầm xuống, lạnh lạnh: “Ví dụ như người đang đứng ngay trước mắt cậu đây, cũng đủ định nghĩa 'cuộc sống cấp ba kiểu phong cách Trung Hoa rồi đấy.”
Tạ Lan ngơ ngác ngẩng đầu lên, cả người cứng đờ.
Không xa phía trước, Đới Hữu với Vương Cẩu đứng chết trân ở bên cửa sổ tòa ký túc xá nơi được đồn là có thể trèo vào lén lúc đêm khuya. Hồ Tú Kiệt đang đứng bên cạnh họ, dưới ánh trăng chiếu lên mặt, vẻ mặt kia khiến người ta khó quên nổi.
Cô chậm rãi nói, từng chữ từng lời như kéo hơi lạnh ra từ kẽ răng: “Lần đầu tiên vi phạm quy định ngủ lại ngoài trong học kỳ này, tra được là bốn đứa tụi em.”
Bác bảo vệ đứng kế bên vội vàng lật sổ ghi chép: “Cứ giao cho tôi xử lý, để xem tụi nó lớp nào!”
“Lớp tôi. “Hồ Tú Kiệt đáp.
Tay bác bảo vệ khựng lại giữa gió đêm.
Hồ Tú Kiệt hít sâu một hơi, dồn khí, rồi...
“TẤT CẢ CÁC EM ĐỨNG NGAY NGẮN BÊN TƯỜNG CHO TÔI!!”
Tạ Lan bị tiếng quát đó dọa đến tỉnh rượu, hoàn toàn không hiểu có đoạn nào mình sai sót. Cậu chỉ có thể làm theo bản năng, học theo Đậu Thịnh, lập tức áp sát lưng vào tường ký túc xá sần sùi, vai và má áp sát như thể đang bị ép dính lên khay nướng bánh quy.
Đới Hữu rõ ràng là chưa từng gặp trận nào như này, Vương Cẩu thì khỏi nói, đã bắt đầu run cầm cập, có vẻ muốn khóc. Chỉ có Đậu Thịnh vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn ngáp một cái nho nhỏ.
“Học ủy.” Hồ Tú Kiệt mặt đanh lại “Em nói trước đi, tụi em đi đâu?
Đới Hữu lí nhí, giọng đầy áy náy: “Xin lỗi cô... tụi em đi ăn đêm, về muộn.”
“Ăn đêm?” Hồ Tú Kiệt theo phản xạ hít một hơi: “Quán nướng ngoài cổng? Có uống rượu không?”
Tạ Lan trong lòng chấn động, Hồ Tú Kiệt đoán học sinh quá chuẩn luôn!
Đậu Thịnh bên cạnh nhàn nhạt đáp: “Cô có thể ngửi thử.”
“Tôi là chó chắc?!” Hồ Tú Kiệt tức giận tại chỗ, giọng vọt lên tám tông: “Không hỏi cũng biết chắc chắn là do cậu xúi giục! Ngoài ba đứa này, còn ai đi cùng? Có nữ sinh không?”
Đậu Thịnh thở dài: ‘Còn có Vu Phi, Xa Tử Minh, chuyện này em không nói thì cô cũng đoán ra rồi. Người khác thì không có.”
Tạ Lan đứng bên cạnh, cảm thấy cần phải học thêm kỹ năng đối đáp của Đậu Thịnh.
Đậu Thịnh đúng là rất thành thạo trong việc ứng phó với Hồ Tú Kiệt, những chuyện cần né thì né rất khéo, chuyện nào cần thẳng thì thẳng, còn những phần tế nhị thì lại nói dối nhẹ nhàng. Ví dụ như chuyện liên quan đến Lưu Nhất Tuyền, anh dứt khoát nói dối luôn, chắc là vì có dính đến nữ sinh nên tính chất khác nhau.
Hồ Tú Kiệt trừng mắt nhìn Đậu Thịnh một lúc lâu, ánh mắt sắc như dao lướt qua mặt cậu, rồi chuyển sang nhìn Tạ Lan.
Tạ Lan lập tức căng cứng người, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“Có uống rượu không?” Hồ Tú Kiệt hỏi, giọng lạnh tanh.
Tạ Lan im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng: “ Cô ngửi một tí thử xem.”
Hồ Tú Kiệt: “...”
Đậu Thịnh "ối" một tiếng, cười đến mức đứng không vững, đang đỡ eo từ tường trượt xuống thì bị Hồ Tú Kiệt vỗ một phát đẩy ngược lại, tiếp đó là một loạt chưởng liên hoàn, tất cả giáng xuống vai và cánh tay anh.
"Ai da, ai da..." Đậu Thịnh vừa đau vừa cười, vẫn để cho cô đánh: "Cô ơi, cô đánh em làm gì? Cô phải đánh cậu kia kìa, cậu ấy mới là người chọc cô giận."
Hồ Tú Kiệt nghiêm mặt mắng: "Tất cả là tại em làm hư tụi nó! Một Tạ Lan ngoan ngoãn như vậy, vừa mới tới còn biết ngoan ngoãn chờ đợi. Vào tay em thành ra thế này sao?!"
Đậu Thịnh bất đắc dĩ giơ tay ra phản biện: "Bây giờ không ngoan nữa sao... Ai da được rồi, được rồi, cô ơi, em sai rồi..."
Anh vừa kêu vừa để mặc Hồ Tú Kiệt đánh, chờ cô bình tĩnh lại, mới xoa xoa chỗ bị đánh, vừa cười vừa rưng rưng nước mắt: "Chỉ uống một tí thôi, tổng cộng không đến một ly, tụi em sáu đứa chia nhau, mỗi đứa uống đúng một ngụm. Em hơi nhiều hơn tí, hai ngụm."
Hồ Tú Kiệt trừng mắt nhìn anh.
"Đừng ăn thịt em, cô giáo ơi." Đậu Thịnh vội giơ hai tay đầu hàng: "Tụi em chỉ là muốn ăn mừng một chút thôi. Tạ Lan thi toán đứng nhất toàn thành phố mà, lại đang chịu áp lực học tập lớn, hôm nay thi lý xong tâm trạng không được tốt lắm, nên tụi em muốn để cậu ấy thư giãn."
Hồ Tú Kiệt nghe xong sắc mặt dịu đi một chút, nhìn sang Tạ Lan: "Áp lực lớn lắm à?"
Tạ Lan đành phải gật đầu.
"Ai..." Hồ Tú Kiệt đưa tay xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: "Cô hiểu mà, áp lực lớn là điều cô biết. Nhưng thầy Mã chắc cũng nói với em rồi đúng không? Em học số học giỏi như vậy, chỉ cần cố gắng phát huy, muốn thi vào trường nào cũng được hết. Thi cử không phải để làm học sinh căng thẳng, mà là một kiểu huấn luyện. Học sinh trong nước học hành vất vả suốt mười năm, nói trắng ra đều là vì chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng. Hiểu không?"
Tạ Lan bị xoa đầu đến choáng váng, chẳng hiểu gì mấy, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không tránh, gật đầu: "Dạ hiểu, thưa cô."
Vừa dứt lời, Đậu Thịnh tranh thủ cúi đầu: "Nói chung là tụi em biết sai rồi, xin lỗi cô!"
Bên cạnh, Đới Hữu cũng cúi đầu: "Lần sau không dám nữa, xin lỗi cô!"
Vương Cẩu cũng mếu máo cúi đầu: "Xin lỗi cô giáo!"
Tạ Lan len lén liếc sang nét mặt của Hồ Tú Kiệt.
Cô không còn nghiêm như lúc đầu, thậm chí có chút bất lực.
Một lúc sau, cô thở dài:
"Được rồi, đừng để cô bắt gặp lần nữa."
"Rõ!" Đậu Thịnh nghe xong liền xoay người: "Chúc cô ngủ ngon!"
"Đứng lại." Hồ Tú Kiệt phía sau lạnh lùng nói: "Ai cho cậu đi? Cô nói cho mấy đứa biết, ở đây cô xử lý một lần thôi. Nếu trong học kỳ này còn nghe thấy mấy đứa bỏ đêm không về, thì chuẩn bị đọc kiểm điểm dưới cờ quốc kỳ cho cô, nghe rõ chưa?"
Đậu Thịnh vừa gật đầu như gà mổ thóc vừa nhanh chân chuồn: "Rồi rồi rồi, hiểu rồi!"
Vào đến trong ký túc xá, Tạ Lan mới không nhịn được hỏi: "Đọc kiểm điểm dưới quốc kỳ là văn hóa đặc sắc trong nước à?"
Lưu Nhất Tuyền rốt cuộc cũng chịu quay lại, Tạ Lan lập tức bắt tay vào dàn dựng tiết mục, từ xác định tiết mục, phân vai, đến luyện tập, mọi việc diễn ra cực kỳ thuận lợi.
Buổi livestream được ấn định vào cuối tuần trước khi bắt đầu trại hè của tỉnh. Trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ, màu trời xanh như được gột rửa. Anh Trung dẫn dắt mọi người chuẩn bị trên bãi cỏ của sân tập violon, đàn điện, tỳ bà, sáo trúc... mỗi người đều vào vị trí sau giá nhạc. Máy quay dựng vòng quanh, quy mô không thua gì một buổi phát sóng truyền thông lớn.
Đậu Thịnh cũng đến hỗ trợ điều phối, tranh thủ nói nhỏ với Tạ Lan, mắt cười híp lại: "Hôm nay nắng đẹp thật đấy, tớ mà không biết đây là bãi cỏ trong sân trường, còn tưởng đang đứng giữa một vườn quốc gia nổi tiếng ấy chứ."
Tạ Lan ừm một tiếng, cẩn thận xem từng góc quay – mỗi khu nhạc cụ đều có máy chủ quay riêng và người điều khiển. Tổng cộng vẫn còn ba góc máy nữa. Cậu không nhịn được cảm thán: "Không phải là cậu đem hết camera ra luôn rồi chứ?"
"Đâu có, làm vậy thì sạt nghiệp mất."
Đậu Thịnh đảo mắt nhìn một vòng đống giáo cụ dài ngắn đủ loại, rồi khẽ thở dài: "Giờ thì hiểu tại sao làm UP hai năm rồi mà chẳng tích góp được đồng nào."
Tạ Lan hỏi: "Thật sự cần thiết đến mức này à? Livestream có hai mươi phút thôi mà."
"Livestream chỉ là phần nhỏ, sau còn phải cắt ghép video nữa mà? Với đội hình thế này, video không đạt ba triệu lượt xem thì còn mặt mũi nào mà xin lỗi mọi người?"
Đậu Thịnh vừa nói vừa cắm cúi hoàn thiện phụ đề chuẩn bị treo lên livestream, trên màn hình là logo của trung tâm huấn luyện nhạc cụ, khá hợp với chủ đề hôm nay.
Cái quảng cáo này là Đậu Thịnh chủ động đi kéo về. Hai ngày trước bọn Tạ Lan vừa diễn tập xong, anh đã nói muốn tìm sponsor, kiếm chút tiền cho cả nhóm, còn nói phải thêm một nhánh clarinet vào đội hình nữa.
Tạ Lan thì không quan trọng chuyện thêm người, chỉ hơi bất lực vì tuy bên nhãn hàng đánh giá cao kỹ năng biểu diễn của cậu, nhưng lại càng coi trọng lượng fan mà Đậu Thịnh mang lại. Dù livestream và video đều do Tạ Lan đứng ra lo liệu, nhưng Đậu Thịnh có khả năng chia sẻ rộng, nhãn hàng yêu cầu Đậu Thịnh phải trực tiếp tham gia biểu diễn. Không chỉ đơn giản là có mặt, còn bắt anh phải chơi đàn, nên bị ép thêm cho một cây piano điện.
Mà kỹ năng piano của Đậu Thịnh thì mới học được hai tháng. Tạ Lan đành vắt óc nghĩ cách, cuối cùng trong bản phối thứ ba sắp xếp cho anh mười hai đoạn nhỏ, giấu trong dàn nhạc phụ đề góp mặt cho có.
Dàn biểu diễn gồm, Tạ Lan chơi violin, lạnh lùng như tuyết. Đậu Thịnh đánh piano, Đới Hữu phụ thêm. Lưu Nhất Tuyền thổi sáo trúc, Đổng Thủy Tinh chơi đàn tỳ bà, mọi người đều đã có mặt đầy đủ.
Lưu Nhất Tuyền và Đổng Thủy Tinh mặc hanfu, Nhất Tuyền màu hồng phấn nhạt, Thủy Tinh là vàng nhạt, đứng trên sân cỏ nhìn cực kỳ nổi bật.
Tạ Lan liếc nhìn đồng hồ, còn mười phút.
"Cây clarinet là ai vậy?" Cậu nhíu mày, hỏi: "Bản nhạc gửi cho người ta chưa?"
Đậu Thịnh vẫn đang chăm chú thiết kế phụ đề để treo lên phòng livestream, vừa làm vừa nói: "Đừng lo, người ta sẽ tới. Tớ có nói sẽ trả thù lao mà."
Tạ Lan giật mình: "Cậu… mướn người bằng tiền á?"
"Câu này của cậu nghe như lên án ấy nhỉ. Nhưng mà đúng là vậy thật. Không có tiền thì cậu ta chắc chắn không đến."
Đậu Thịnh xoay máy tính bảng về phía Tạ Lan:
"Nhìn nè, kiểu chữ hoạt hình viết tay này, cậu hài lòng không?"
— Đầu hè, hòa tấu bên bãi cỏ nhỏ trường trung học Anh Trung – lớp 11A4.
Chương trình biểu diễnLong Miêu,Vòng Quay Ngựa Gỗ Cuộc Đời,Khúc Trận Lan Lăng Vương Mỗi bài 10 phút, biểu diễn 2 lượt.
Chủ đề chương trình: Ấm áp, chữa lành, quốc phong cải biên.
Hai bài đầu chủ đạo là violin, bài thứ ba chủ đạo là đàn tỳ bà, phối hợp nhạc cụ phương Đông phương Tây, có bản phối cổ nhạc làm sẵn bằng máy tính.
Tạ Lan nhìn dòng chữ "lớp 11A4", bỗng khựng lại.
"Clarinet là người lớp bốn?"
Trong đầu cậu đột nhiên hiện lên một cái tên, nhưng không dám chắc.
Đúng lúc đó, điện thoại để bên cạnh đổ chuông, hiện lên, Trần Khả.
Đậu Thịnh bấm nghe bằng loa ngoài, giọng rất bình tĩnh: "Cậu còn tới không đấy? Mọi người đang đợi, kế hoạch này có sponsor đàng hoàng, trễ là thiệt tiền đấy."
Tiếng gió vù vù trong điện thoại, một lúc sau mới nghe được giọng Trần Khả: "Tôi đến rồi. Mà không biết lối vào."
"Ở sân tập lớn á, cái sân có thảm cỏ ấy. Cậu học ở lớp 12A1 mà đầu óc cứ ngơ ngơ vậy?"
Bên kia im lặng vài giây, rồi tạch cúp máy.
Đậu Thịnh ném điện thoại xuống bàn, quay sang cười cười với Tạ Lan: "Trần Khả là kiểu người nói được thì làm được, chỉ có điều hay giở mặt thôi. Không sao, trẻ con có vết thương lòng thường như vậy, chịu đựng chút đi."
Tạ Lan không đáp, ngẩn người nhìn Đậu Thịnh.
Đến giờ phút này, cậu mới dường như hiểu được vì sao Đậu Thịnh nhất quyết phải kéo bằng được cái quảng cáo này về.
Đậu Thịnh lại nhỏ giọng nói tiếp: "Giáo dục trung tâm trả thù lao không cao, với lại lần này cậu làm chủ đạo còn tớ phụ trách chia sẻ, nên họ không kỳ vọng cao. Chi phí quảng cáo bên đó, tụi mình quyên mười ngàn cho công ích, còn lại mỗi người hai ngàn. Phần dư hai ba vạn, tớ không lấy, để hết cho clarinet, ok không?"
"Nhị Miêu thật hào phóng nha~" Đậu Thịnh cười tít mắt, "Đúng là một chú mèo nghĩa khí."
Tạ Lan không nhịn được hỏi tiếp: "Nhưng mà… Trần Khả biết nhận tiền không?"
"Chắc cậu ta hiểu nhầm bọn mình là team gì đó chuyên nghiệp, tưởng người nào cũng có thể kiếm hai ba vạn. Chứ thật ra tớ với cậu một người là thường dân, một người thì hiện tại còn chưa có nhiều lượt xem mà."
Đậu Thịnh chép miệng, gật gù: "Dù sao cũng đáng. Bình thường tớ chỉ đăng quảng cáo bạn thân trên weibo thôi, chứ chèn vào video chính thống thì là lần đầu. Lần đầu luôn đáng giá mà."
Tạ Lan nhìn anh vẫn là cái dáng vẻ vô tư thường ngày, vừa ngáp vừa như thể mọi chuyện chỉ là nổi hứng nhất thời. Nhưng kỳ thực, tất cả đã được tính toán kỹ lưỡng, lặng lẽ giúp đỡ bạn bè.
"Người đến rồi." Đậu Thịnh nói.
Trần Khả vác clarinet đi tới, làm cả sân bỗng yên lặng. Đổng Thủy Tinh đang ôm đàn tỳ bà cũng ngơ ra.
Gió lướt qua, bản nhạc trên giá lay nhẹ. Trần Khả lấy clarinet ra khỏi hộp, ánh mắt đảo một vòng quanh mọi người.
Cậu không nói gì, chỉ gật đầu coi như chào.
Đậu Thịnh ngáp: "Cuối cùng cũng đến rồi."
"Khi nào bắt đầu?" Trần Khả hỏi.
"Trong năm phút nữa. Cậu có muốn tập thử với mọi người không? Cậu là người duy nhất chưa luyện tập chung."
"Không cần." Trần Khả vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, "Bản nhạc cậu gửi, tớ luyện ở nhà rồi. Không làm hỏng của cậu đâu."
Lưu Nhất Tuyền đứng dậy, kéo một cái ghế trống và giá nhạc lại gần Đổng Thủy Tinh: "Clarinet ngồi cạnh đàn tỳ bà đi, nhìn cho đẹp khung hình."
Trần Khả liếc nhìn Đổng Thủy Tinh một cái, không nói gì, rồi ngồi xuống ghế.
"Phòng livestream vào nhiều người thật đấy. Chuẩn bị đẩy sóng rồi."
Đậu Thịnh đứng dậy, vươn vai dưới ánh nắng: "Mọi người sẵn sàng chưa?"
Ai vào vị trí nấy. Tạ Lan đứng C vị với cây violin màu cà phê sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cậu bước đến, đặt đàn lên, vung tay kéo thử cung, kiểm tra dây đàn lần cuối.
Đậu Thịnh cũng ngồi vào chiếc piano điện của mình, đặt điện thoại ở góc ngoài ống kính, ra hiệu cho người phụ trách kỹ thuật ánh mắt sẵn sàng.
Livestream chính thức bắt đầu, lượng người xem bắt đầu tăng lên.
Chiều chủ nhật đầy nắng, bãi cỏ nhỏ vang lên giai điệu du dương êm dịu.
Livestream không có ai giới thiệu chương trình, chỉ có dòng chữ trắng trong suốt trôi ngang màn hình. Bản đầu tiên: Long Miêu.
Tạ Lan ổn định tâm trạng, ánh mắt rơi vào dây đàn violin, kéo cung khởi đầu hợp tấu.
Gió lật khúc phổ lật phật, nhưng Tạ Lan không nhìn. Ánh mắt cậu chỉ chăm chú vào đầu ngón tay đang run nhẹ trên dây đàn. Khi nào dẫn đàn tỳ bà vào, khi nào hòa với clarinet, khi nào tăng âm, khi nào thu liễm tất cả đều nắm rất vững, như một tay violin hàng đầu trong dàn giao hưởng.
Trần Khả cũng không nhìn bản nhạc. Ánh mắt tĩnh lặng rơi vào cây clarinet, thỉnh thoảng đảo qua Đổng Thủy Tinh ở bên cạnh, rồi nhìn thoáng qua hai cây piano điện của Đậu Thịnh và Đới Hữu phía xa.
Trời trong, nắng nhẹ, âm nhạc như suối chảy dịu dàng vang vọng trên bãi cỏ trước trường học.
Đậu Thịnh ngồi bên piano, vừa đánh vừa thỉnh thoảng liếc qua phần bình luận live trong phòng livestream của Tạ Lan.
— Mẹ kiếp, cái này là bảo vật phương nào vậy?
— Tự nhiên bắt đầu luôn hả? Không thèm đếm ngược gì hết!
— Tớ lao vào như tên bắn và đắm chìm như cá mặn luôn rồi!
— Khóc luôn, Long Miêu là cả tuổi thơ của tui đó!
— Hóa ra bản violin của Long Miêu lại là kiểu này hả?
— Khóc thật đấy Lan Tể T T
— Ai cũng giỏi quá trời, mấy người đáng yêu dã man!
— Đặt trà sữa liền tay luôn nha!
— Violin tớ cũng đặt luôn rồi nha!
Tạ Lan đúng là xem thường anh quá rồi. Tuy anh mới học đàn có hai tháng thật, nhưng cũng đâu đến mức mỗi bài chỉ được phân cho hai đoạn lấp chỗ trống.
Anh nhìn thấy tờ bản nhạc phía trước bị cánh hoa rơi bay phủ lên, suýt nữa bật cười, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, trên video chỉ là nụ cười nhẹ nơi khóe môi, dịu dàng như gió mát.
Khúc Long Miêu vừa kết thúc, tay Tạ Lan khẽ dừng trên cung đàn.
Trên màn hình, dòng chữ Long Miêu dần tan vào nền trời, giống như máy bay kéo theo một dải mây mờ. Ngay sau đó, dòng chữ Vòng Quay Ngựa Gỗ Cuộc Đời hiện lên rõ ràng, vừa nháy mắt một cái, tiếng rung trầm thấp từ cây đàn điện của Đới Hữu vang lên, mở đầu cho đoạn dạo đầu đầy dư vị. Tạ Lan tiếp nối bằng tiếng violin, chính thức dẫn dắt khúc nhạc đi vào giai điệu. Giai điệu ấy dịu dàng, vui tươi, rồi lại lặng lẽ tràn ra một nỗi buồn thoảng qua.
Đậu Thịnh nhìn về phía Tạ Lan. Gió nhẹ lướt qua, làm tà áo mỏng của Tạ Lan bay sang một bên, vải vóc mơ hồ vẽ nên đường cong eo gầy của cậu thiếu niên. Cậu mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, kết hợp với quần jean xanh nhạt, trông nhẹ nhàng đến mức như thể tan vào ánh sáng trắng dịu dàng của buổi trưa. Nhưng khi nhìn kỹ vào gương mặt ấy, đôi mắt đen điềm tĩnh, bàn tay nắm chắc cung đàn kéo nhẹ một đường cả người Tạ Lan như hòa mình vào trong âm nhạc đang ngân vang, trong trẻo mà rung động.
— Tạ Lan đúng là "tuyệt tuyệt tử" của nhân gian.
— Nhị Miêu đỉnh ghê, còn tớ thì chịu thôi.
— Hạt Đậu đâu rồi?
— Cái đàn che khuất rồi, không thấy rõ Hạt Đậu gì cả.
— Ổng thật sự đang đàn à?
— Đm, lúc nào cũng nhìn em nó.
— Tên thật của Hạt Đậu là Mò Cá đấy nhé.
— Xin lỗi nhưng… tui tưởng cậu lên biểu diễn cơ, hóa ra là VIP ngồi trong sân á?
Khúc đầu bài này có một đoạn hoàn toàn là đàn điện với violin kết hợp, mà chỉ có một người được chơi đàn điện và người đó chính là Đậu Thịnh, đệm nhạc cho Tạ Lan.
Tạ Lan kéo violin đến đoạn cao trào, lòng hồi hộp như treo trên dây. Trong tầm nhìn lướt qua, Đậu Thịnh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyên chú nhìn vào bản nhạc. Rồi anh đánh xuống ba hợp âm trầm, tuy không quá chuyên nghiệp, nhưng lại lạ lùng mang theo một chút dịu dàng, hòa vào buổi chiều cuối xuân đầu hạ lặng gió, chậm rãi lan tỏa trong không khí, quyện cùng tiếng violin nghẹn ngào kia.
Đến đoạn Lan Lăng Mộ Vương nhập trận khúc, Tạ Lan cuối cùng cũng tạm buông tay khỏi dây cung. Đổng Thủy Tinh ôm đàn tỳ bà khẽ gảy, phối cùng tiếng trống ngân vang dồn dập, cảm giác rộng lớn như một vở kịch đập thẳng vào người xem. Tiếp đó clarinet và sáo trúc nhập cuộc, rồi đến violin và đàn điện, âm nhạc dần lên cao trào. Âm thanh tỳ bà và clarinet nổi bật nhất, cứ như một người xướng, một người họa, đối đáp ăn ý.
Tạ Lan liếc mắt nhìn về dãy ghế điều khiển không xa.
Trước đó những đoạn đạn mạc vụn vặt cậu đều không để ý, nhưng giờ đây, đủ loại dòng chữ gào thét dần được thay bằng những bình luận có vần điệu, cuồn cuộn như tường chữ tràn qua màn hình,
— Trước mộ Lan Lăng, rượu ngon như hoa uất kim hương, chén ngọc nâng ánh sáng màu hổ phách.
— Chủ tiệc chuốc say khách, chẳng rõ nơi nào là quê nhà.
— Chẳng rõ nơi nào… mới là quê hương của cậu ấy.
Tạ Lan cụp mắt lặng lẽ nghe, đôi mắt đen vẫn bình tĩnh như trước, chỉ có ánh sáng khẽ lấp lánh bên trong khi tiếng nhạc trôi qua.
Đây là lần đầu tiên sau mấy năm, cậu quay lại dàn nhạc giao hưởng, cầm violin biểu diễn. Ở đây, violin không còn là nhạc cụ đơn độc nữa.
Khi bản nhạc kết thúc vòng hai, người điều phối làm theo thỏa thuận trước đó ngay khoảnh khắc nốt cuối cùng vang lên, cả sân khấu đông cứng trong hai giây, rồi bất ngờ phát sóng bị cắt.
Màn hình trở nên đen sì. Đạn mạc im bặt vài giây, sau đó là cả một biển chấm hỏi điên cuồng tràn qua.
Đây là kế hoạch Tạ Lan và Đậu Thịnh đã bàn kỹ, bất ngờ bắt đầu, bất ngờ kết thúc. Vòng diễn tấu đầu tiên để hút người qua đường vào, vòng thứ hai mới là cao trào. Nhưng cao trào đó chỉ giữ đúng một khoảnh khắc rồi biến mất. Từ đầu đến cuối không một ai giới thiệu chương trình, không lời thoại, không ai lên tiếng với khán giả.
Như thể tất cả chỉ là một giấc mộng đầu hè, một buổi trưa đồng thoại trong khuôn viên trường học.
Một ảo giác được dệt nên thật long trọng.
Tối hôm đó, Đầu hạ Hòa tấu ngô đồng bãi cỏ bỗng dưng leo thẳng lên trang đầu Bilibili, chiếm luôn top 1 bảng nhiệt độ.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Keng — đùng — đùng!
Két ————
Âm thanh phím gõ vang lên không dứt, có người không nhịn được nữa, đập bàn hét lớn: “Có thể ngừng lại được không?!”
Tiếng nhạc chói tai ngừng bặt trong ổ gà nhỏ. Màn cửa hất lên, hai chú gà con ló đầu ra.
Lại Đản run giọng: “Cậu… dám nói tụi tớ đàn khó nghe?”
Người vừa gõ bàn phím gật đầu không cảm xúc.
Đậu Đản và Lại Đản đồng loạt hít sâu một hơi, kinh hãi nói: “Trời ơi…”
Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Đánh giá:
Truyện Học Thần Triệu Fan Ngày Ngày Diễn Trò Với Tôi
Story
Chương 39: Biểu Diễn Trên Bãi Cỏ.
10.0/10 từ 44 lượt.
