Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 69

142@-

Chương 69


Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong diễn thứ ba, còn An Duy và Dương Minh Viễn là nhóm cuối cùng.


Khách mời mới thường được chú ý nhiều nhất, để họ diễn sau cùng cũng dễ hiểu. Đồng thời, người ngoài giới và người trong giới có sự chênh lệch về diễn xuất, nên xếp người thường một nhóm, diễn viên một nhóm, tránh để các diễn viên diễn trước, khiến khán giả kỳ vọng quá cao rồi lại thất vọng khi xem người thường biểu diễn.


Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên là cặp mở màn, lại có trạng thái thả lỏng nhất. Ngô Kỳ xách váy bước lên sân khấu, khí thế hừng hực, chẳng giống tiểu thư thời kỳ Phục Hưng gì cả, mà như con gà trống vênh váo vậy.


Nhiếp Bình Nhiên cũng mang vẻ mặt chẳng quan tâm, vò mẻ chẳng sợ nứt nữa, diễn sao thì diễn.


Chương trình không để họ diễn cảnh hẹn hò nổi tiếng ở ban công, mà chọn phân cảnh Juliet giả chết, Romeo uống thuốc độc, Juliet tỉnh lại thấy Romeo đã chết rồi tự sát theo.


Cả hai gần như chỉ có độc thoại, không có lời thoại đối đáp. Có lẽ vì cặp tái hôn này ngày thường cãi nhau nhiều quá, nên chương trình cố tình không cho họ nói chuyện.


Độc thoại đòi hỏi cảm xúc phải dồi dào, một người nằm giả chết, người kia thì bày tỏ tình yêu với “xác chết”, cộng thêm việc Ngô Kỳ đóng vai nữ, những người đứng xem cuối cùng cũng hiểu vì sao Nhiếp Bình Nhiên lại bảo bi kịch này bị diễn thành hài kịch.


Lần ghi hình chương trình này được tiến hành theo đúng tiêu chuẩn quay phim thực tế. Hà Thanh Hà hiếu kỳ đứng sau lưng đạo diễn xem màn hình giám sát, phát hiện trong khung hình, từng cử động nhỏ của diễn viên cũng đều bị phóng đại rất rõ.


Điểm duy nhất khác với việc quay phim thật chính là đạo diễn không hô “cắt”, các khách mời diễn sao thì giữ nguyên như vậy.


Hà Thanh Hà đang xem người khác diễn say sưa thì bị nhân viên gọi, lúc đó anh mới sực nhớ sắp đến lượt mình lên sân khấu.


Bối cảnh đã được dựng xong từ sớm. Khi nhóm khách mời đầu tiên diễn xong, một nhóm nhân viên liền chuẩn bị đạo cụ sang cảnh tiếp theo.


Khác hẳn với phong cách châu Âu ban nãy, lần này là tẩm điện của hoàng đế thời cổ đại Trung Quốc. Trong cung điện lộng lẫy ấy, giữa phòng đặt một chiếc trường kỷ lớn, chính là chiến trường của phân cảnh này.


Mặc dù đèn trên sân khấu mô phỏng ánh nến nên không quá sáng, nhưng khi Hà Thanh Hà bước ra vẫn bị chói mắt một chút.


Lần đầu tiên anh đứng ở vị trí trung tâm sân khấu.


Làm “á quân muôn năm” đã quen, cái gì cũng không tranh không giành, dần dần quên mất cảm giác được ánh đèn chiếu rọi, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người là như thế nào.


Hà Thanh Hà hít sâu một hơi, từ bây giờ trở đi, anh chính là Cam Tịch.


Lúc Cam Tịch tỉnh lại, cứ ngỡ mình đã đến âm tào địa phủ.


“Đây là đâu, là âm phủ sao?”


Cảnh tượng tàn sát ở Cam phủ vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí, trước mắt y là một màu máu đỏ tươi, và giữa khung cảnh đẫm máu ấy là khuôn mặt giận dữ của cha và đôi mắt ngấn lệ đầy đau thương của mẹ.


“Cha, mẹ, hai người ở đâu rồi?”


Đến âm phủ cũng tốt, sẽ không còn phải chịu đựng nỗi thống khổ như trước nữa.


Chắc chắn y đã đi cùng với mấy chục mạng người nhà họ Cam, Cam Tịch đứng dậy, định đi tìm cha mẹ mình.


Nhưng âm phủ sao lại xa hoa như hoàng cung thế này? Cam Tịch ngơ ngác ngồi trên giường, cuối cùng cũng nhận ra.


Đây là tẩm điện của hoàng đế, y đã từng đến đây.


Y cúi đầu nhìn chiếc giường có khắc họa tiết rồng quen thuộc, nơi mà y từng cùng hoàng đế vụng trộm hưởng chút khoái lạc ngắn ngủi.


Ngay khoảnh khắc ấy, Cam Tịch bỗng hiểu được, ra lệnh tru di Cam gia chính là hoàng đế, mà để lại cho anh một mạng cũng là hoàng đế.



Cam Tịch lập tức thấy buồn nôn, đầu óc choáng váng, gục ở mép giường gần như không thở nổi.


Lúc này, hoàng đế xuất hiện, bước nhanh đến trước mặt y, đỡ y dậy ôm vào lòng.


“Tịch nhi.” Hoàng đế khẽ gọi, đưa tay vén mái tóc ướt mồ hôi trên trán y sang một bên, dịu dàng hỏi: “Mệt rồi à? Có muốn ăn chút gì không?”


Cam Tịch ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào hoàng đế.


Y giơ tay lên, khẽ vuốt qua đôi mắt thâm thúy và sống mũi thẳng tắp của hoàng đế. Hắn cũng đang chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của Cam Tịch.


Cam Tịch nói: “Giết ta đi.”


Hoàng đế khựng lại, sắc mặt lập tức tối sầm.


Cam Tịch vẫn tiếp tục v**t v* gương mặt hắn, bàn tay lướt dần xuống cổ, khẽ nói: “Giết ta đi, vẫn còn kịp.”


Hoàng đế trầm giọng nói: “Trẫm đã tha cho ngươi thì sẽ không để ngươi chết.”


Cam Tịch hơi nghiêng đầu, đôi mắt dịu dàng như làn nước lấp lánh, mang theo một vẻ ngây thơ, y hỏi: “Vì sao không cho ta chết?”


Hoàng đế nắm lấy tay y đang đặt trên cổ mình, giữ lấy đầu ngón tay lạnh ngắt của y trong lòng bàn tay ấm áp, khàn giọng đáp: “Trẫm tưởng ngươi đã sớm hiểu lòng trẫm.”


Cam Tịch bật cười.


Khuôn mặt lạnh lẽo như băng tuyết bỗng chốc nở rộ như xuân hoa, trông yếu đuối lại tăng thêm vài phần diễm lệ, vừa u buồn vừa xinh đẹp, như một hồn ma u oán.


Cam Tịch nói: “Chẳng qua bệ hạ h*m m**n thân thể của thần mà thôi.”


Y kéo tay hoàng đế, đặt lên ngực và bụng mình: “Bệ hạ thích chỗ này của thần, còn có chỗ này nữa, nên mới không nỡ giết thần, có đúng không?”


Hoàng đế nheo mắt lại.


Cam Tịch thở dài thườn thượt: “Chỉ tiếc rằng bệ hạ càng yêu giang sơn xã tắc hơn. Thật đáng thương cho phụ thân thần, cả đời chỉ mong làm một bề tôi trung lương, cẩn trọng giữ mình, cuối cùng vẫn bị bệ hạ chọn trúng, lấy đầu tế cờ.”


Hoàng đế cũng thở dài: “Tịch nhi, hà tất phải thông minh như vậy? Ngươi ngu ngốc một chút sẽ sống vui hơn nhiều.”


Hắn kéo Cam Tịch lại ôm vào lòng, dùng cằm cọ l*n đ*nh đầu y, dịu giọng nói: “Trẫm ban cho ngươi một cung điện mùa đông ấm, mùa hè mát, ngươi thích hải đường, trẫm sẽ trồng đầy hải đường trước điện, ngày ngày trẫm đến cùng ngươi giải buồn, ngươi thấy thế nào?”


Cam Tịch tựa vào ngực hoàng đế, nói: “Thì ra bệ hạ định bắt chước Kim Ốc Tàng Kiều*.”


*điển tích chỉ việc xây nhà vàng để giữ người đẹp, mang nghĩa nuông chiều, che chở và giữ người mình yêu bên cạnh.


Hoàng đế xoa đầu y: “Nếu ngươi không muốn ở trong hậu cung, trẫm sẽ sắp xếp ngươi vào Cận Vệ Doanh, để ngươi vẫn có thể lập công, chỉ là mỗi ngày phải đến gặp trẫm báo cáo, thế nào?”


Cam Tịch lại cười: “Bệ hạ nghĩ thật chu toàn, chẳng lẽ không sợ người ngoài dị nghị?”


Hoàng đế lộ vẻ khinh thường: “Trẫm ban cho ngươi một thân phận mới, ai dám nghi ngờ, trẫm lấy đầu kẻ đó.”


Cam Tịch đẩy hoàng đế ra, ngồi dậy nhìn hắn: “Không ai dám nghi ngờ bệ hạ, tất cả chỉ nghĩ rằng, con trai nhà họ Cam hóa ra là sủng thần lấy sắc hầu quân.”


Nụ cười trên mặt y đẹp đến mức kinh tâm động phách: “Thân mang huyết hải thâm thù, vậy mà lại phải nằm dưới thân kẻ thù diệt môn, bệ hạ muốn để người ta chỉ vào sống lưng của thần mà chửi rủa, hay là muốn trăm năm sau, thần không còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Cam?”


Hoàng đế giơ tay tát y một cái.


Cam Tịch bị hất ngã lên giường, hồi lâu không thể ngồi dậy.



Người trên giường gầy gò yếu ớt, nằm sấp ở đó, xương bả vai lộ rõ qua lớp áo mỏng, tựa như dãy núi không chịu khuất phục.


Hoàng đế mềm lòng, bước tới, nhẹ nhàng đỡ Cam Tịch dậy, v**t v* má y, khàn giọng nói: “Tịch nhi, đừng chống đối trẫm nữa, ngoan ngoãn nghe lời trẫm, trẫm đã để ngươi sống, ngươi còn chưa vừa lòng sao.”


Cam Tịch cúi đầu, không nói một lời.


Hoàng đế tiếp tục: “Chỉ cần ngươi nghe lời, trẫm sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý nửa đời sau.” Hắn ngừng lại một chút: “Trẫm biết ngươi không cầu vinh hoa, trẫm để ngươi phụ trách tu sửa thư tịch, toàn bộ điển tàng thiên hạ, ngươi muốn xem bao nhiêu cũng được.”


Cam Tịch vẫn không động đậy, như một con rối không có linh hồn, để mặc hoàng đế nói lời ngon ngọt, chẳng phản ứng lấy một lần.


Cuối cùng hoàng đế cũng nhận ra Cam Tịch sẽ không để ý đến hắn, nhưng hắn cũng chẳng màng, chỉ cần Cam Tịch còn bên cạnh hắn thì những thứ khác đều không quan trọng.


Hoàng đế v**t v* mái tóc đến chiếc cổ mảnh mai của Cam Tịch, rồi lần xuống lồng ngực gầy yếu cùng vòng eo thon nhỏ của y, ánh mắt lộ ra vẻ mê đắm.


Hắn ghé vào tai Cam Tịch nói: “Vừa rồi ngươi nói trẫm thèm khát thân thể ngươi, không sai, trẫm hận không thể xé ngươi ra rồi nuốt vào bụng.”


“Tịch nhi, ngươi là của trẫm.”


Ngón tay hoàng đế luồn vào trong cổ áo Cam Tịch, y vẫn không phản ứng, để mặc hoàng đế tùy ý sắp đặt.


Tiếng vải vóc cọ xát khe khẽ vang vọng trong tẩm điện, hoàng đế đè Cam Tịch xuống giường, cúi người ép lên eo y.


d*c v*ng dâng trào, trong không khí tràn ngập hơi thở mục ruỗng và xa hoa khiến người ta tuyệt vọng.


Cam Tịch mở mắt, ánh nhìn mờ mịt, con ngươi đã mất đi vẻ trong trẻo thường ngày, trở nên đục ngầu.


Nhưng y vẫn chưa khuất phục, y chậm rãi quay đầu nhìn hoàng đế đang đè lên mình, há miệng hung hăng c*n v** c* hắn.


Hoàng đế đau đớn, lập tức hất Cam Tịch ra.


Hắn đứng bật dậy, đưa tay ôm cổ, ánh mắt u ám nhìn Cam Tịch.


Khóe môi Cam Tịch vương máu, y dùng đầu ngón tay quệt một chút màu đỏ ấy đưa lên trước mắt nhìn, lẩm bẩm: “Ta muốn giết vua, là tội tru di cửu tộc, nhưng ta đã không còn cửu tộc, thì lấy gì mà định tội ta?”


Vừa nói y vừa tự cuốn mình vào một vòng xoáy: “Rốt cuộc ta có tội hay không có tội, nếu ta vô tội, thì vì sao lại diệt cả nhà ta.”


Cam Tịch không buồn liếc nhìn hoàng đế, cứ thế lặng lẽ nói một mình.


Máu tươi rỉ ra từ kẽ tay hoàng đế, hắn không gọi người, chỉ đứng lặng lẽ nhìn Cam Tịch.


Khoảng cách giữa hai người không đến năm bước, nhưng lại tựa như cách xa chân trời góc bể.


Hoàng đế nói: “Ngươi điên rồi.”


Cam Tịch vẫn không để ý đến hắn, thậm chí còn bắt đầu khe khẽ ngâm nga một khúc hát.


Đó là dân ca quê y, thuở nhỏ mẫu thân từng ôm y trong lòng, nhẹ nhàng hát cho y nghe.


Hoàng đế từng nghe khúc hát này, lúc ân ái mặn nồng với Cam Tịch, y từng v**t v* trán hắn, vui vẻ ngân nga bên tai hắn.


Vẫn là khúc dân ca xưa ấy và người thiếu niên trong trí nhớ, nhưng tất cả đều đã đổi thay.


Chẳng thể quay lại như lúc ban đầu nữa.


x



Hà Thanh Hà ngừng hát, lặng lẽ ngồi trên giường, nhất thời bất động.


Phó Sâm bước tới, nâng mặt anh lên, cẩn thận quan sát, hỏi: “Anh không làm em đau chứ?”


Kịch bản của họ đã được Hà Diệc Trúc sửa lại tiết chế hơn, những xung đột điên cuồng trong bản gốc đã được thay thế nhưng vẫn giữ lại một cảnh tát.


Hôm qua họ đã luyện tập nhiều lần, Phó Sâm mãi vẫn không thể ra tay, sau cùng mới phải nhờ Hà Diệc Trúc quay lại dạy cách diễn giả vờ, mới tạm miễn cưỡng cho ra được hiệu quả, nhưng Phó Sâm vẫn rất lo mình làm Hà Thanh Hà bị thương.


Phó Sâm không nghe thấy Hà Thanh Hà trả lời mà lại phát hiện anh đang run rẩy.


Cơ thể Hà Thanh Hà khẽ khàng run lên, đắm chìm trong tuyệt vọng không thể thoát ra.


Phó Sâm khẽ gọi: “Thanh Hà, Hà Thanh Hà.”


Nghe thấy tên mình, Hà Thanh Hà mới chợt nhận ra mình không phải là Cam Tịch, lập tức bừng tỉnh, hoang mang nhìn Phó Sâm.


Anh nhìn thấy trong mắt Phó Sâm đầy ắp xót xa và lo lắng, anh không thể kìm nén nổi nữa, lao vào lòng hắn.


Phó Sâm ôm anh thật chặt.


“Không sao rồi, em đang diễn thôi mà.” Giọng Phó Sâm trầm thấp, nhẹ nhàng an ủi anh.


Hà Thanh Hà biết là mình đang diễn, nhưng vẫn không thể ngăn nổi nỗi buồn, anh cảm thấy nhân vật chính thật sự quá thê lương.


Anh bám chặt lấy lưng Phó Sâm, tựa vào lòng hắn một lúc, cuối cùng cũng thấy mình sống lại.


Thật kỳ lạ, vừa rồi trong lúc diễn, dù rõ ràng vẫn cùng một người, thế nhưng vòng tay của hoàng đế lạnh lẽo thấu xương, nào giống lòng ngực Phó Sâm vô cùng ấm áp của bây giờ.


Hà Thanh Hà điều chỉnh lại hơi thở, dựa vào người Phó Sâm, vừa ngẩng đầu lên một cái, lập tức sửng sốt.


Tất cả mọi người ở trường quay, bao gồm cả nhân viên chương trình và các khách mời khác đều đang nhìn hai người họ chằm chằm.


Mặt Hà Thanh Hà lập tức đỏ bừng.


Anh đẩy Phó Sâm ra, nói: “Diễn… diễn xong rồi thì đi thôi.”


Anh định tự mình bước xuống, nhưng vì quỳ trên giường quá lâu nên chân bị tê, cuối cùng vẫn phải nhờ Phó Sâm đỡ mới đứng dậy nổi.


Hai người vừa xuống sân khấu, An Duy chân thành nói: “Diễn hay quá, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.”


Hà Thanh Hà và Phó Sâm trước giờ chưa từng diễn kịch, họ thắng ở thái độ nghiêm túc, trong dự tính của An Duy thì họ cùng lắm chỉ diễn được sáu phần, không ngờ hôm nay họ lại đạt tới chín phần.


Hà Thanh Hà lấy lại tinh thần sau cảm giác xấu hổ, mỉm cười nói: “Tất cả là nhờ Tiểu Trúc sửa kịch bản hay.”


Kịch bản gốc của bộ phim quá kịch liệt, Cam Tịch và hoàng đế đều là hai kẻ điên cắn xé lẫn nhau, Hà Thanh Hà và Phó Sâm căn bản không thể diễn nổi.


Hà Diệc Trúc đã sửa lời thoại, chuyển mắng chửi thành châm biếm, biến ép buộc thành tê liệt, sự phát điên của Cam Tịch cũng được thay bằng một hình thức khác, cảm xúc của nhân vật chính trở nên nội liễm hơn, chủ đạo là những đợt sóng ngầm dưới vẻ ngoài lạnh nhạt.


Vốn dĩ kiểu kịch bản kín đáo như vậy rất kén diễn viên, diễn xuất không đủ thì không thể truyền tải được cảm xúc nội tâm của nhân vật, nhưng cặp đôi địa cực lại vừa khéo phù hợp, không ai giỏi xử lý loại “hình thức” này hơn bọn họ, nên phần thể hiện cũng khá ăn khớp.


Chỉ là như vậy thì tuyến nhân vật họ thể hiện lại khác với bản gốc, không biết khi bộ phim công chiếu có khiến fan nguyên tác bất mãn hay không.


Nhưng giờ không thể nghĩ xa đến vậy, có thể diễn trọn vẹn như hôm nay, Hà Thanh Hà đã mãn nguyện rồi.


Nhiếp Bình Nhiên cũng khen Hà Thanh Hà: “Đều là người chưa từng diễn kịch, sao các anh diễn tốt quá vậy, khiến em với Ngô Kỳ giống như hai thằng hề, quá đáng thật đấy.”



Hà Thanh Hà vội vàng tâng bốc lại: “Hài hước thì sao chứ, cực kỳ ấn tượng luôn đó.”


Nói đến hài hước, tiếp theo là đến lượt Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong diễn một vở phim hài.


Hà Thanh Hà tẩy trang xong vừa kịp lúc xem nhóm diễn viên bắt đầu.


Xưa nay Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong vẫn luôn không nổi cũng không chìm, thật ra điều đó không liên quan gì đến việc họ diễn tốt hay dở, thậm chí vì diễn xuất quá tốt, họ trở thành kiểu “gương mặt thoát vai*”, khiến khán giả không thể nhớ nổi.


*là cách khen ngợi diễn xuất linh hoạt nhưng cũng có chút tiếc nuối vì diễn viên thiếu nhận diện cá nhân, không gây ấn tượng sâu trong lòng khán giả. Sau khi phim kết thúc, khán giả chỉ nhớ đến nhân vật, không nhớ nổi tên thật hay mặt thật của diễn viên.


Lần này họ diễn một phân cảnh trong một bộ phim hài kinh điển, cả hai vẫn phát huy đến mức tối đa, không ngờ người luôn vào vai chính trực lâu năm như Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong xuất thân võ sinh lại có thể diễn hài đen một cách xuất thần đến thế, khiến mọi người trong trường quay không nhịn được cười, lần đầu tiên xuất hiện tình huống đạo diễn phải hô dừng vì tiếng cười xung quanh quá lớn.


Hà Thanh Hà đứng một bên xem họ diễn, âm thầm hy vọng hai người có thể nhân dịp này mà lật ngược tình thế.


Nhóm diễn viên diễn xong, cặp cuối cùng lên sân khấu là An Duy và Dương Minh Viễn, chương trình sau khi bàn bạc đã đặt cho họ một cái tên gọi là nhóm niên thượng.


Khá ổn, nghe tên là biết đang gọi ai.


Chương trình đưa ra một đề bài khó cho nhóm niên thượng, hai người phải hóa thân thành cha con, tất cả mọi người đều mong chờ màn thể hiện của An Duy, muốn xem cậu sẽ hóa giải thử thách này ra sao.


An Duy xử lý vô cùng khéo léo, cậu lược bỏ hoặc sửa lại toàn bộ những lời thoại gọi “cha” có trong kịch bản, nhưng hành vi và cử chỉ vẫn dựa theo cách tương tác giữa cha và con để diễn.


Hiệu quả thể hiện ra như vậy khiến người ta có cảm giác nửa thật nửa giả, có lúc thấy họ giống cha con, có lúc lại không giống, xem đến cuối cùng ai nấy đều mơ hồ, nhưng dù sao thì với diễn xuất của An Duy, chỉ cần nhìn ra tình cảm giữa hai người là đủ.


Còn về loại tình cảm ấy là gì, nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*.


*Một vấn đề có thể được nhìn nhận theo nhiều góc độ khác nhau, tùy vào lập trường, tính cách và quan điểm của mỗi người.


Một ngày bốn lượt diễn, mỗi phần đều có điểm đặc sắc riêng, nhóm diễn viên thể hiện xuất sắc, nhóm người thường cũng rất nghiêm túc, đạo diễn Từ vô cùng hài lòng, buổi tối không sắp xếp thêm hoạt động nữa để các khách mời nghỉ ngơi.


Đến tận lúc ăn cơm, Hà Thanh Hà vẫn còn chưa thoát vai, thường xuyên nhập tâm vào cảm xúc của Cam Tịch, mãi không thể bình ổn lại.


Hiện tại Hà Thanh Hà cảm thấy, Cam Tịch vẫn còn yêu hoàng đế.


Dù sao Cam Tịch cũng không phải người vô tình, dưới mối thù sâu như biển ấy, chắc chắn vẫn cất giấu chút ít yêu thương.


Chỉ là như anh và Phó Sâm đã từng phân tích, vào khoảnh khắc hoàng đế đưa ra quyết định, bọn họ đã định sẵn chỉ có thể kết thúc trong bi kịch.


Hà Thanh Hà không ngừng nghĩ về nội dung bộ phim, đến cả ăn cơm cũng lơ đãng, Phó Sâm mấy lần gắp thức ăn, rót nước cho anh, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.


Hà Thanh Hà biết Phó Sâm đang lo cho mình, nở nụ cười nhẹ trấn an hắn.


Phó Sâm cũng chợt ngơ ngác, như thể trông thấy Cam Tịch đang cười với hắn.


Tiếc là trong phân đoạn họ diễn, Cam Tịch chưa từng thực sự mỉm cười lần nào.


Phó Sâm cho đến giờ vẫn không hiểu nổi hoàng đế, tại sao lại có thể tổn thương người mình yêu sâu đậm đến thế, hắn đã vô số lần nghĩ, nếu đổi lại là hắn đứng ở vị trí đó, nhất định sẽ làm tốt hơn hoàng đế.


Phó Sâm đẩy lại gọng kính, gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, tiếp tục ăn cơm.


Đợi ăn tối xong, Hà Thanh Hà đang định đề nghị ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, thì Hà Diệc Trúc lững thững đi tới, nói với Phó Sâm: “Mượn anh tôi một lát, không sao chứ?”


Hà Diệc Trúc lại có thể nói chuyện khách khí với Phó Sâm như thế đúng là mặt trời mọc đằng Tây. Phó Sâm quan sát Hà Diệc Trúc, thấy y không có gì bất thường, liền nói: “Không sao.”


Hà Diệc Trúc liền ngoắc tay với Hà Thanh Hà: “Đi nào, hai anh em mình tâm sự chút.”


Hết chương 69.


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 69
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...