Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 68

125@-

Chương 68


Hà Thanh Hà nói xong, đôi mắt chăm chú nhìn Phó Sâm, biểu cảm có phần thấp thỏm.


Phó Sâm thoạt nhìn rất bình tĩnh, hắn bình thản lặp lại lời Hà Thanh Hà: “Mỗi lần? Đều?”


Hà Thanh Hà dè dặt giải thích: “Ý là… đa phần.”


Phó Sâm đã hiểu, hắn tiếp tục hỏi: “Đau là cảm giác thế nào?” Hắn nói một cách điềm tĩnh: “Là không thoải mái à? Nhưng lần nào em cũng… ra mà.”


Hà Thanh Hà hoàn toàn không ngờ lại đào sâu vào chủ đề này, đành cắn răng nói: “Cũng không hẳn là không thoải mái, chỉ là… em hi vọng anh có thể dịu dàng hơn một chút.”


Nếu hoàn toàn không thoải mái, anh cũng chẳng nhịn được, nhưng anh đâu phải người có máu M, nên vẫn cảm thấy có chút đau.


Phó Sâm truy hỏi: “Dịu dàng hơn, là dịu dàng ở bước đâu, thế nào mới được coi là dịu dàng?”


Hà Thanh Hà từ từ kéo tấm chăn mỏng bên cạnh lại, trùm lên đầu, giọng ồm ồm nói: “Em cũng không biết.”


Phó Sâm đưa tay đeo lại kính, rồi lên giường từ phía bên kia, nằm cạnh Hà Thanh Hà.


Hà Thanh Hà hồi hộp nghĩ, sắp bắt đầu rồi sao.


Kết quả là Phó Sâm không làm gì cả.


Hà Thanh Hà len lén kéo chăn xuống một chút, để lộ đôi mắt đen láy, cẩn thận liếc nhìn Phó Sâm, phát hiện hắn đang khoanh tay tựa vào đầu giường, ngũ quan như muốn xoắn hết vào nhau.


Hà Thanh Hà sững người, hỏi: “Anh giận hả?”


Sắc mặt Phó Sâm u ám, khóe môi trùng xuống, rõ ràng là vô cùng không vui, nhưng lại đáp: “Anh không.”


Hà Thanh Hà cũng đâu ngờ mọi chuyện lại tới nông nỗi này.


Chẳng phải An Duy nói bạn đời sẽ bao dung mấy chuyện nhỏ nhặt tình thú này sao? An Duy mua thuốc bổ cho Dương Minh Viễn, Dương Minh Viễn còn không giận, sao Phó Sâm lại giận chứ?
(Alo em Hà ơi, chuyện này là chuyện lớn chứ nhỏ chỗ nào =))))))


Hà Thanh Hà nuốt nước bọt, hỏi: “Vậy còn làm không?”


Bị nói thẳng kỹ thuật có vấn đề rồi mà còn làm được mới lạ ấy.


Phó Sâm xoay người, ôm trọn cả người lẫn chăn của Hà Thanh Hà vào lòng, siết chặt một cái.


Vừa giận vừa bất đắc dĩ, lại nhất thời không có cách nào giải quyết.


Phó Sâm ôm lấy Hà Thanh Hà, để anh tựa đầu vào ngực mình, nói: “Ngủ đi đã, chúc ngủ ngon.”


Không làm thì hơi tiếc một chút, nhưng Hà Thanh Hà cũng không dám nói thêm gì, sợ càng nói Phó Sâm càng giận, đành ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn nhắm mắt lại.


Hôm qua còn dỗi hờn ngủ mỗi đứa một nơi, hôm nay đã ôm nhau ngủ rồi.



Hà Thanh Hà lặng lẽ thở dài, vẫn là ngủ ở trong lòng Phó Sâm thoải mái hơn.


x


Sáng hôm sau, khi bốn cặp khách mời tập hợp tại sảnh khách sạn, mọi người phát hiện sắc mặt của Phó Sâm còn tệ hơn hôm qua.


Trước đây khí chất quanh người Phó Sâm giống như gió lạnh Siberia, giờ thì đến cả Siberia cũng không đủ để hình dung về hắn, nhiệt độ thấp đến mức có thể sánh với Hải Vương tinh.


An Duy ngẩn người quan sát Phó Sâm và Hà Thanh Hà. Nhìn Hà Thanh Hà thì có vẻ vẫn ổn, chỉ là ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn về phía Phó Sâm, còn sắc mặt Phó Sâm thì rõ ràng rất khó coi, tâm trạng cực kỳ tệ.


An Duy liếc nhìn Dương Minh Viễn, sao qua một đêm hai người này không những không trở nên thân thiết mà còn kỳ lạ hơn vậy?


Dương Minh Viễn dùng ánh mắt trấn an An Duy, chuyện hôn nhân mà, đâu phải nói vài câu là giải quyết được, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi.


Cũng chỉ còn cách đó.


Hôm nay, các khách mời tiếp tục đến trung tâm diễn xuất để tập luyện. Hà Thanh Hà và Phó Sâm bước vào phòng của mình, cầm lấy kịch bản nhưng mãi vẫn chưa bắt đầu.


Chỉ cần nhìn thấy kịch bản là lập tức nhớ tới chuyện tối qua lúc đang diễn nửa chừng thì xảy ra sự cố, thật quá ngượng ngùng, căn bản không thể tiếp tục nổi.


Hà Thanh Hà vô cùng hối hận, sớm biết vậy thì tối qua đã không nói những lời đó với Phó Sâm. Không khí về đêm giống như tác dụng của rượu, dễ làm người ta mê muội, mất đi lý trí, Hà Thanh Hà nhất thời xúc động, buột miệng nói ra những điều giấu kín trong lòng, đến sáng tỉnh dậy mới ý thức được mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của Phó Sâm.


Có người đàn ông nào lại thích nghe những nhận xét như vậy chứ.


Điều chết người hơn nữa là sáng nay khi Hà Thanh Hà tỉnh dậy trong lòng Phó Sâm, anh rõ ràng cảm nhận được Phó Sâm lại có phản ứng, nhưng hắn vẫn không làm gì cả, chỉ lặng lẽ rời giường vào phòng tắm.


Suốt cả buổi sáng, Hà Thanh Hà không dám nhìn Phó Sâm nữa.


Đúng lúc ấy, Hà Diệc Trúc như một cơn gió bất ngờ xông vào, ném cho mỗi người một quyển kịch bản, nói: “Tôi nghĩ rồi, để các anh diễn theo kịch bản gốc thật sự là làm khó hai người quá.”


Vốn dĩ đã là hai khúc gỗ, còn bắt họ diễn vở kịch nặng tâm lý như vậy, có đầu thai lại cũng không làm được.


“Tối qua tôi đã sửa lại kịch bản, viết một phiên bản mới, chắc hợp với hai người hơn, tự mình xem đi, có diễn theo bản sửa hay không thì tùy.”


Hà Diệc Trúc nói xong liền đi ngay, sang chỗ các khách mời khác.


Chẳng trách tối qua không thấy người đâu, thì ra là đi sửa kịch bản.


Bộ phim gốc tuy doanh thu phòng vé không cao, nhưng lại rất nổi tiếng, còn đạt giải ở nước ngoài, vậy mà Hà Diệc Trúc có bản lĩnh chỉnh sửa một kịch bản như vậy.


Một lần nữa, Hà Thanh Hà lại có cái nhìn khác về năng lực chuyên môn của Hà Diệc Trúc. Trước đây anh cứ tưởng em trai vào showbiz vì ham vui, bây giờ mới thấy thằng bé thật sự nghiêm túc trau dồi kỹ năng của mình.


Chỉ là tính cách của y quá tùy hứng nên mãi vẫn thiếu một chút để bật lên.


Hà Thanh Hà và Phó Sâm cùng nhau đọc bản kịch mới do Hà Diệc Trúc đem tới rồi đưa mắt nhìn nhau.


Hà Thanh Hà chằn giấu nỗi kinh ngạc: “Không ngờ có thể xử lý theo cách này, em thấy cũng được, còn anh thì sao?”


Phó Sâm gật đầu: “Sửa xong rồi dễ diễn hơn nhiều.”



Hà Thanh Hà cầm kịch bản mới, hỏi quay phim: “Tụi tôi tự ý sửa kịch bản có được không?”


Quay phim trả lời: “Đạo diễn Từ có nói rồi, khách mời được tự do sáng tạo, không sao cả.”


Hà Thanh Hà mỉm cười: “Vậy tụi tôi sẽ diễn theo bản mới.”


Hai người dành ra một khoảng thời gian để nhập vai, dù vẫn chưa thể hoàn toàn thôi nghĩ đến chuyện tối qua, nhưng cả hai đều ngầm hiểu mà không ai nhắc đến nữa. Tập dượt vài lần, cuối cùng họ cũng có thể diễn trơn tru từ đầu đến cuối.


Buổi chiều, Hà Diệc Trúc quay lại kiểm tra tiến độ của họ.


Hai người diễn lại một lần, Hà Diệc Trúc không ngắt lời, quan sát họ diễn xong mới hướng dẫn vài kỹ thuật cũng như những điểm cần cải thiện.


Hà Diệc Trúc nói xong lại nhanh chóng rời đi.


Xem phản ứng của Hà Diệc Trúc, có vẻ họ đã tiến bộ không ít, Hà Thanh Hà cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.


Trải qua một ngày tập luyện căng thẳng, các khách mời đều mệt rã rời, may mà chương trình vẫn không sắp xếp thêm hoạt động gì vào buổi tối để mọi người được nghỉ ngơi.


Lần này, Hà Thanh Hà không ra ngoài dạo nữa, mà bàn với Phó Sâm muốn tập thêm chút nữa.


Phó Sâm đồng ý.


Hai người sớm quay về khách sạn để tiếp tục luyện tập. Mỗi lần diễn lại đều thuần thục hơn, cuối cùng cũng có chút ra hình ra dáng.


Chỉ là người ngoại đạo thì cũng có giới hạn, Hà Thanh Hà cảm thấy họ gần như đã chạm đến giới hạn năng lực, nên nói với Phó Sâm: “Cứ vậy đi, mai tới đâu hay tới đó.”


Phó Sâm gật đầu.


Hà Thanh Hà hắng giọng: “Ngủ sớm nhé?”


Phó Sâm đáp: “Ừ.” Rồi đi tắt máy quay.


Hà Thanh Hà chăm chú nhìn bóng lưng của hắn.


Suốt cả ngày hôm nay, Phó Sâm luôn giữ bộ mặt lạnh như tiền, chỉ khi diễn thì mới biểu hiện chút cảm xúc, ngoài ra hoàn toàn như cái tủ đông lạnh.


Nếu nói hắn đang giận, thì hắn vẫn nghe lời Hà Thanh Hà, anh nói gì hắn cũng làm theo.


Nếu nói là không giận, thì áp suất thấp quanh người hắn đủ để đóng băng cả một khoảng không gian.


Hà Thanh Hà hỏi: “Anh tắm trước à?”


Phó Sâm nói: “Em tắm đi.”


Hà Thanh Hà từ phòng tắm bước ra, lập tức lên giường nằm. Một lát sau, Phó Sâm cũng tắm xong, chỉnh tề xong xuôi, rồi nằm xuống bên cạnh anh.


Hà Thanh Hà hít sâu một hơi, kéo chăn cẩn thận đắp lên cả hai người.


Phó Sâm quay đầu nhìn anh.



Hà Thanh Hà cúi đầu, không dám nhìn lại.


Tối qua, anh đã khều Phó Sâm, thành công khơi dậy lửa trong người hắn. Tối nay, anh quyết định thử chiêu khác.


Hà Thanh Hà âm thầm tự cổ vũ bản thân. Dưới ánh mắt của Phó Sâm, anh đỏ mặt nằm xuống, rụt rè duỗi chân, rồi từ từ di chuyển trong chăn, cho đến khi đụng vào bắp chân Phó Sâm, sau đó nhẹ nhàng dùng chân cọ tới cọ lui.


Phó Sâm: “…”


Hà Thanh Hà chưa từng làm việc này bao giờ, xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng, nhắm chặt mắt lại, ngượng ngùng muốn chết, nhưng động tác dưới chăn thì ngày càng táo bạo hơn.


Chân hai người chạm vào nhau, Hà Thanh Hà quấn lấy mu bàn chân của Phó Sâm. Phó Sâm cảm giác như có thứ gì trơn trượt lướt qua, giống như một con rắn quấn người, khiến hắn nổi cả da gà.


Hà Thanh Hà bắt mình phải làm những chuyện này, tất cả là do An Duy xúi anh phải “phá vỡ cửa sổ”.


Lần này, anh không chỉ đập vỡ cửa sổ, mà còn quăng luôn cả thể diện của mình ra ngoài.


Phó Sâm động đậy.


Hắn ngồi dậy, đưa tay luồn vào chăn, nắm lấy cổ chân Hà Thanh Hà.


Lòng bàn tay nóng ấm bao lấy mắt cá chân mảnh khảnh, Hà Thanh Hà như muốn ngừng thở, nghĩ Phó Sâm cuối cùng cũng có hành động, ai ngờ Phó Sâm chỉ chỉnh lại chân anh cho ngay ngắn, rồi ấn vai anh xuống, để anh nằm yên, nói: “Ngủ đi.”


Hà Thanh Hà: “…”


Phó Sâm tháo kính, tắt đèn đầu giường, rồi giống tối hôm qua, ôm Hà Thanh Hà vào lòng, giam tay chân anh trong vòng tay mình, không cho nhúc nhích, tất cả động tác đều liền mạch, rõ ràng là muốn Hà Thanh Hà ngoan ngoãn đi ngủ.


Hà Thanh Hà tức đến nghẹn họng, nhưng cũng chẳng làm được gì.


Giờ có muốn Phó Sâm làm, hắn cũng không chịu làm nữa.


Không làm thì thôi vậy.


x


Cuối cùng cũng đến ngày chính thức lên sân khấu.


Lúc tập trung buổi sáng, Hướng Bội Lôi lại xuất hiện, thông báo buổi trình diễn hôm nay sẽ hoàn toàn diễn ra trong phim trường. Chương trình đã bố trí sẵn bối cảnh cho từng cặp khách mời, mọi người sẽ đi trang điểm tạo hình trước, sau đó lần lượt lên diễn.


Không ngờ lại nghiêm túc đến vậy, Hà Thanh Hà vốn tưởng sẽ là hình thức sân khấu nhỏ đơn giản, nào ngờ lại thật sự quay trong phim trường.


Cả đoàn được xe trung chuyển đưa đến phim trường, sau đó đi thẳng vào phòng hóa trang, nơi các chuyên viên trang điểm và tạo hình đã sẵn sàng làm việc.


Người trang điểm cho Hà Thanh Hà là một cô gái. Cô ngắm nhìn gương mặt anh rồi trầm trồ: “Da anh đẹp thật đấy, sáng bóng mà mịn nữa, trắng hơn cả nhiều ngôi sao ấy chứ.”


Hà Thanh Hà cười đáp: “Tôi đúng là không dễ bị rám nắng.”


Trước kia làm việc ngoài biển cũng dãi nắng dầm mưa, nhưng về nước được một thời gian da đã trắng lại ngay.


Cô gái vừa trang điểm vừa không ngừng tấm tắc khen ngợi, làm Hà Thanh Hà có phần ngại ngùng.



Vì vai Cam Tịch trong phim tỉnh dậy trong tẩm cung nên không búi tóc, hơn nữa để tăng tính thẩm mỹ, trong bản điện ảnh Cam Tịch để tóc xõa. Lần này tạo hình của Hà Thanh Hà hoàn toàn tái hiện theo tạo hình trong phim, chuyên viên trang điểm lấy một bộ tóc giả đen dài và thẳng đội lên đầu anh.


Về phần phục trang, anh chỉ mặc một lớp áo lót đơn giản màu trắng.


Hà Thanh Hà đoán chắc bên Phó Sâm sẽ phức tạp hơn nhiều, vì hắn phải mặc long bào.


Đợi mọi thứ chuẩn bị xong, chuyên viên trang điểm cứ nhìn Hà Thanh Hà không rời mắt, hỏi: “Tôi có thể chụp ảnh anh không, để khoe với người khác ấy.”


Hà Thanh Hà cười: “Đương nhiên là được.”


Dù gì cũng đã tham gia chương trình thực tế rồi, chụp một tấm ảnh thì có là gì.


Cô gái vui vẻ nói: “Tôi sẽ lấy nó làm ảnh mẫu.”


Hà Thanh Hà vui vẻ phối hợp chụp ảnh, lúc này Phó Sâm đã thay đồ xong và bước đến.


Hà Thanh Hà quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười ôn hòa: “Đẹp trai thật đấy.”


Phó Sâm mặc một bộ long bào cổ tròn tay hẹp, vai trước vai sau đều thêu hình rồng tinh xảo, thắt lưng đeo ngọc bội, dáng vẻ vừa cao quý vừa uy nghi, thêm vào đó là vóc dáng chuẩn như “móc áo sống” của Phó Sâm, cùng với ngũ quan sắc bén, đúng là có một chút phong thái của đế vương.


Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà, ánh mắt vô thức trở nên dịu dàng, câu đầu tiên lại là hỏi anh: “Lạnh không?”


Hà Thanh Hà sững người một chút, rồi cười: “Bây giờ vẫn là mùa hè mà.”


Không trách Phó Sâm rối trí, lúc này Hà Thanh Hà mặc áo trắng, tóc đen xõa dài, ngồi yên lặng nơi đó. Áo trắng tinh khôi không một hạt bụi, tóc đen tuyền rũ xuống hai bên vai.


Làn da anh trắng bệch, gần như trong suốt không có chút sắc máu, tựa như chỉ cần chạm nhẹ là có thể trầy xước. Đôi mắt đen láy trong vắt và sâu thẳm, đường nét khuôn mặt tinh tế như được phác họa, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến người ta xao động tận tâm can.


Trong sự tương phản giữa sắc đen và trắng ấy, chỉ có đôi môi là mang một chút hồng nhạt như cánh hoa anh đào, nhàn nhạt như khói sương, tựa như chỉ cần bất cẩn là tan biến mất.


Hà Thanh Hà trong trạng thái này khiến người ta đem lòng thương xót, sợ lớn tiếng sẽ kinh động đến mỹ nhân đang tiều tụy này.


Dù biết chuyên viên trang điểm cố tình tạo hình cho anh như vậy, nhưng Phó Sâm vẫn không khỏi lo lắng. Hắn bước tới nắm lấy tay Hà Thanh Hà, sờ thử đầu ngón tay anh, xác nhận thật sự không lạnh mới yên tâm.


Hà Thanh Hà khẽ mỉm cười.


Chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh nhìn một màn này, thầm nghĩ chương trình chọn sai đoạn rồi, lẽ ra không nên diễn khúc ngược tâm, mà nên chuyển sang cảnh tình cảm lãng mạn mới đúng.


Ngoài nhóm hào môn, các nhóm khách mời khác cũng hoàn tất tạo hình, ai nấy đều mang một vẻ đẹp riêng. Hài hước nhất phải kể đến Ngô Kỳ, hắn vốn đã cao lớn, còn mặc lễ phục kiểu Âu, phần chân váy rộng phất phơ theo từng bước đi. Anh chớp mắt thả thính mấy vị khách mời khác: “Tôi có xinh không?”


Mọi người đều bật cười, liên tục khen xinh đẹp lắm.


Thứ tự trình diễn của bốn cặp đôi đã được chương trình sắp xếp từ trước, Hà Thanh Hà và Phó Sâm sẽ diễn lượt thứ hai.


Hà Thanh Hà đã quá quen với “hạng hai muôn năm” rồi.


Nhóm sẽ mở màn ngày hôm nay chính là Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên với vở kịch cổ điển Romeo và Juliet.


Hết chương 68.


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 68
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...