Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 70

133@-

Chương 70


Hà Thanh Hà đi theo Hà Diệc Trúc ra ngoài.


Hà Diệc Trúc sợ bị khách du lịch nhìn thấy, nên cố ý chọn một khu vực trong phim trường bối cảnh thời dân quốc đang có đoàn quay kín. Hai người bước đi trên con phố mang phong cách bến Thượng Hải xưa, bên đường lác đác vài chiếc xe kéo tay, hai bên phố còn có cả những phòng ca vũ thịnh hành lúc bấy giờ.


Đã rất lâu rồi Hà Thanh Hà không nói chuyện riêng với Hà Diệc Trúc, thậm chí trong đầu anh còn chẳng thể tìm ra mảnh ký ức nào.


Từ trước đến nay, Hà Diệc Trúc vẫn luôn tương tác với anh cả nhiều hơn, gần như chẳng bao giờ chủ động để ý đến anh.


Hà Diệc Trúc đi trước một bước, Hà Thanh Hà nhìn bóng lưng cao gầy của y, hỏi: “Có chuyện gì sao?”


Hà Diệc Trúc ngoảnh đầu lại, giọng đầy mỉa mai: “Không có chuyện thì không thể nói chuyện với anh được à?”


Hà Thanh Hà nói: “Tất nhiên là được.”


Việc Hà Diệc Trúc chủ động tìm anh trò chuyện đã đủ khiến anh cảm thấy được sủng mà lo.


Nhưng nói chuyện gì đây, Hà Thanh Hà thật sự không nghĩ ra chủ đề nào cả.


Hà Diệc Trúc cau mày, có phần mất kiên nhẫn, chủ động hỏi: “Tại sao anh lại tham gia chương trình này?”


Hà Thanh Hà cười đáp: “Trước đó đã nói rồi, em cho Lưu Nhứ leo cây, nên cô ấy tìm đến anh.”


Hà Diệc Trúc “xì” một tiếng: “Đừng lấy người khác ra làm cái cớ, nếu bản thân anh không muốn đến, thì chẳng ai ép nổi anh đâu.”


Hà Thanh Hà im lặng.


Hà Diệc Trúc nói đúng. Giờ nghĩ lại, việc tham gia chương trình, bề ngoài là do Lưu Nhứ thuyết phục được Phó Sâm, anh đi theo sau Phó Sâm, nhưng thực ra cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.


Hà Thanh Hà nghiêm túc nói: “Chắc là thấy cuộc sống quá nhàm chán, nên muốn tìm chút k*ch th*ch.”


Bây giờ Hà Thanh Hà đã nhìn rõ bản thân và cuộc hôn nhân của mình, cũng dám thừa nhận suy nghĩ thật trong lòng.


Có lẽ vào thời điểm đó, anh đã mơ hồ nhận ra sự bất ổn trong cuộc sống, nên muốn tìm một lối thoát.


Hà Diệc Trúc liếc nhìn anh một cái, nói: “Em không thích anh.”


Hà Thanh Hà nghe vậy cũng không phản ứng gì, mỉm cười nói: “Anh biết.”


Ngần ấy năm bị phớt lờ, Hà Thanh Hà hoàn toàn cảm nhận được sự chán ghét của Hà Diệc Trúc, nên anh cũng âm thầm hạn chế tiếp cận em trai.


Hà Diệc Trúc lại nói tiếp: “Em cũng không thích anh cả.”


Chuyện này thì quả là công bằng.


“Cũng không thích ông bô của chúng ta.” Vẻ mặt Hà Diệc Trúc có phần lạnh lùng: “Em ghét tất cả những gì thuộc về nhà họ Hà.”


Hà Thanh Hà cụp mắt xuống.



“Anh cả là bảo bối trong lòng ba, mẹ thì thích anh nhất, chỉ có em là chẳng là gì cả.” Con người một khi bắt đầu kể tội thì không dễ gì dừng lại được.


Hà Diệc Trúc nói với giọng đầy căm phẫn: “Đã thiên vị thì đừng sinh nhiều con như thế. Một bát nước không thể chia đều, cuối cùng đứa nào cũng nuôi hỏng.”


Hà Thanh Hà lặng lẽ lắng nghe.


Hà Diệc Trúc trừng mắt nhìn anh: “Sao anh không nói gì? Có phải thấy em gây chuyện vô cớ không?”


Nếu là anh cả thì chắc chắn sẽ nói như vậy, lần nào Hà Hiên Bách cũng bảo tiền cho ngươi tiêu, muốn gì có đó, còn không vừa lòng chỗ nào nữa?


Anh hai thì không quở trách y, nhưng lại giống như một con rối, lúc nào cũng im lặng, chỉ đứng đó cười nhạt nhìn y, khiến Hà Diệc Trúc càng nhìn càng bực.


Giả vờ gì chứ, trong lòng chắc chắn cũng giống anh cả, ước gì y biến mất khỏi thế giới này, mãi mãi không quay lại.


Hà Thanh Hà lắc đầu, nói: “Em nói rất đúng.” Anh dịu dàng nói tiếp: “Trong một gia đình, người lớn làm gương cho người nhỏ, thành viên trong nhà nhiều như vậy, ai cũng ảnh hưởng lẫn nhau, nếu đứa nhỏ đi sai đường, thì nhất định là người lớn có vấn đề.”


Người sinh sau như tờ giấy trắng, người đi trước vẽ bậy lên tờ giấy ấy, làm nó rối tung cả lên, đến cuối cùng lại quay sang trách tờ giấy không đủ trắng, như thế thì vô lý quá.


Hà Thanh Hà nhìn Hà Diệc Trúc, nói: “Em không sai, người sai là người lớn bọn anh.”


Chính bọn họ đã khiến Hà Diệc Trúc trở thành con người như bây giờ.


Hà Diệc Trúc nghẹn lời.


Trong mắt mọi người, Hà Diệc Trúc luôn là đứa gây chuyện, ai cũng nói y tùy hứng, nghĩ gì làm nấy, chỉ biết mang phiền phức về cho gia đình.


Người khác càng nói thế, y lại càng làm loạn, y muốn cho tất cả mọi người đều không được vừa lòng đẹp ý.


Đây là lần đầu tiên có người nói với y: Em không sai.


Và người nói ra câu đó lại là người anh mà y luôn chán ghét.


Một lúc sau, Hà Diệc Trúc mới nghèn nghẹn nói ra một câu: “Vậy trong lòng anh, em là đứa đã học hư rồi sao.”


Hà Thanh Hà nghĩ một lát rồi nói: “Trước đây đúng là có nghĩ như vậy, nhưng sau lần ghi hình này thì không còn thấy thế nữa.”


Hà Diệc Trúc không hề chơi đùa với sự nghiệp diễn xuất, em ấy rất nghiêm túc theo đuổi nó, sao anh có thể chỉ trích được chứ.


Hơn nữa… miệng thì nói là ghét anh, nhưng xét về hành động thực tế, dường như lại ngược lại.


Hà Thanh Hà còn tưởng Hà Diệc Trúc sẽ phản bác như thói quen, ai ngờ lần này y lại nói: “Em cũng là xem mấy tập trước rồi mới phát hiện anh không giống như em vẫn nghĩ.”


Khi vừa rời khỏi đoàn phim ở vùng núi sâu, nghe tin Hà Thanh Hà tham gia chương trình thực tế, phản ứng đầu tiên của Hà Diệc Trúc cũng giống Hà Hiên Bách, cho rằng anh hai đang làm mấy trò vớ vẩn.


Nhưng y không giống Hà Hiên Bách. Hà Hiên Bách khinh thường showbiz, chẳng buồn liếc mắt tới dù chỉ một lần. Còn y thì chủ động tìm , xem không sót một tập nào từ đầu tới giờ.


Và rồi… y nhận ra tinh thần của anh hai có vẻ cũng không hề ổn chút nào.


Người nhà họ Hà không ai sống vui vẻ, lẽ ra y nên thấy hài lòng mới phải, nhưng Hà Diệc Trúc lại chẳng vui nổi.


Vì thế nên y mới đến đây, uy h**p dụ dỗ Lưu Nhứ để được trở thành khách mời đặc biệt, chính là để có cơ hội tiếp cận Hà Thanh Hà.



Hà Diệc Trúc bùng nổ: “Anh cũng đâu lớn hơn em bao nhiêu, đừng có bày đặt làm người lớn!”


Hà Thanh Hà nói: “Anh đang khen em mà, em thích kiểu khen nào, anh khen thêm mấy câu nữa.”


Hà Diệc Trúc trừng mắt nhìn Hà Thanh Hà đang cười tủm tỉm, chợt phát hiện người anh trai có tính tình ôn hòa này của mình cũng có một mặt ranh mãnh. Y hừ một tiếng, nói: “Vậy thì từ giờ trở đi, chúng ta sẽ cùng một phe.”


Mới vừa bảo mình không còn là trẻ con, vậy mà lại dùng từ ngữ như học sinh tiểu học, Hà Thanh Hà bật cười: “Được, sau này anh đứng cùng chiến tuyến với em, cùng em cãi nhau với anh cả.”


Ai ngờ Hà Diệc Trúc lại rất tỉnh táo: “Anh cả là cáo già, cãi cọ với em cũng chỉ cho có lệ, chả để tâm thật đâu.”


Hà Thanh Hà thở dài, thì ra ai cũng nhìn thấu mọi chuyện nhưng vẫn phải tiếp tục diễn trò trong vai diễn cuộc đời của chính mình.


Hà Diệc Trúc nói: “Không nhắc mấy chuyện đó nữa, em muốn hỏi anh chuyện của anh với Phó Sâm.”


Hà Diệp Trúc thu lại vẻ bất cần đời, lúc nghiêm túc trông cũng chín chắn lắm.


“Lúc đó anh nói cưới là cưới luôn.” Hà Diệc Trúc cau mày: “Anh không hối hận à?”


Trong mắt Hà Diệc Trúc, cuộc hôn nhân của Hà Thanh Hà là một bằng chứng sống cho sai lầm của nhà họ Hà.


Hà Thanh Hà kết hôn rất đột ngột, Hà Hiên Bách và Hà Phong Khải thì vui ra mặt, mấy ngày liền đi đứng như gió, thậm chí còn đắc ý hơn cả Hà Thanh Hà. Trong mắt Hà Diệc Trúc, đó là ba và anh cả hợp lực “bán” anh hai đi.


Hà Thanh Hà điềm nhiên nói: “Không hối hận, kết hôn với Phó Sâm là do chính anh chọn.”


Trước khi cưới, anh cả cũng từng bảo anh tự cân nhắc cho kỹ.


Hà Diệc Trúc mấp máy môi, cuối cùng không nói gì nữa: “Dù sao cũng là chuyện nhà của anh, em lười xen vào.”


Y bĩu môi, thầm nghĩ ít ra Phó Sâm cũng là người tốt, chỉ là EQ hơi thấp thôi.


Hà Thanh Hà biết em trai đang lo cho mình, liền cười nói: “Cảm ơn em.”


Hà Diệc Trúc nổi hết da gà: “Anh là vì nói cảm ơn với Phó Sâm quá nhiều mới thành ra thế này đấy, đừng có nói với em nữa.”


Hà Thanh Hà chưa sửa được thói quen khách sáo, chỉ biết im lặng mỉm cười.


Nơi này là phim trường, nhưng hiện giờ tạm thời không có tổ quay, Hà Diệc Trúc nhờ quen biết nên mới tìm được chỗ yên tĩnh này.


Yên tĩnh thì yên tĩnh thật, nhưng vì tiết kiệm điện nên không bật đèn, xung quanh lại là những tòa kiến trúc giả mang phong cách dân quốc, dưới ánh sáng đèn đường lờ mờ trông hơi rợn người.


Một khung cảnh thích hợp để quay phim kinh dị như thế này mà lòng Hà Thanh Hà lại ấm áp vô cùng.


Thế nhưng khúc mắc giữa anh và Hà Diệc Trúc đâu chỉ đơn giản như những gì Hà Diệc Trúc vừa nói, anh cụp mắt xuống, nhắc đến: “Chuyện của mẹ…”


Hà Diệc Trúc ngắt lời: “Chuyện cũ rồi thì để nó qua đi. Giờ nghĩ lại, lúc đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.”


Năm đó Hà Thanh Hà mới mười mấy tuổi, nhưng mọi người đều trách anh, ngay cả bản thân anh cũng cho rằng đó là lỗi của mình.


“Giờ lớn rồi em mới nhận ra, như thế thật không công bằng với anh.” Hà Diệc Trúc nói: “Nhưng lúc đó em còn nhỏ hơn anh, chẳng thể phân biệt được mọi chuyện.”


Giống như Hà Thanh Hà vừa nói, trong một gia đình, người nhỏ tuổi hơn thường nghe theo người lớn, thái độ của những người khác ảnh hưởng đến Hà Diệc Trúc, y chỉ là đang bắt chước theo mà thôi.



Đôi mắt Hà Diệc Trúc nhìn Hà Thanh Hà trong veo và sáng rõ, không chút do dự: “Ít nhất bây giờ em đã lớn, biết phân biệt đúng sai rồi.”


Hà Thanh Hà vừa cảm động lại áy náy.


Đứa em nhỏ ngày xưa chạy lon ton theo sau lưng anh giờ đây đã trở trưởng thành, với tư cách là một người anh trai, Hà Thanh Hà cảm thấy thật vui mừng.


Nhưng nghĩ đến trong suốt quá trình Hà Diệc Trúc lớn lên, người làm anh như anh còn chẳng thể tự cứu rỗi chính mình, không thể đồng hành cùng thằng bé, anh lại thấy đau lòng khôn tả.


Giờ đây, em trai còn phải đến an ủi anh.


Đôi mắt Hà Thanh Hà dịu dàng như mặt nước, anh khẽ nở nụ cười, cả người trông như một làn khói mỏng manh chỉ cần thổi nhẹ cũng sẽ tan biến vào màn đêm.


Hà Thanh Hà nghiêm túc nói với Hà Diệc Trúc: “Cảm ơn em, Tiểu Trúc, hôm nay cảm ơn em.”


x


Hà Thanh Hà về phòng khá muộn, Phó Sâm hỏi anh đã nói chuyện gì với Hà Diệc Trúc, Hà Thanh Hà chỉ mỉm cười trả lời: “Bí mật giữa chúng em.”


Nếu vậy thì Phó Sâm không hỏi thêm nữa.


Chỉ cần tâm trạng của Hà Thanh Hà vẫn ổn, không xảy ra tranh cãi gì với Hà Diệc Trúc là được rồi.


Tối hôm đó, hai người vẫn ngủ chung một giường, mỗi người chiếm lấy một nửa, không hẹn mà cùng từ bỏ đời sống vợ chồng.


Đến ngày hôm sau, cũng là ngày quay cuối cùng của lần ghi hình này, như thường lệ sẽ có tiết mục “tâm sự quanh lửa trại”.


Chương trình có một cặp khách mời mới, lại thêm sự có mặt của Hà Diệc Trúc, cuộc trò chuyện hôm nay hứa hẹn sẽ rất hấp dẫn, lần này ekip chương trình vẫn chọn một chủ đề bén nhọn.


Người dẫn chương trình Hướng Bội Lôi mời các khách mời chia sẻ suy nghĩ về việc: “Dư luận mạng đã ảnh hưởng đến bản thân họ ra sao?”


Tất cả những người có mặt ở đây đều có tư cách phát biểu về vấn đề này.


Nhóm tái hôn Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên vừa trải qua một scandal ngoại tình, đối mặt với làn sóng chỉ trích mạnh mẽ, thật sự là có miệng mà khó nói.


Nhóm hào môn Phó Sâm và Hà Thanh Hà thì độ nổi tiếng lên xuống như tàu lượn, dân mạng bàn tán không ngớt, thậm chí còn đặt cho họ đủ loại biệt danh.


Khách mời mới An Duy vốn dĩ đã là nhân vật mang đề tài, ba năm trước vì chuyện kết hôn mà bị mắng té tát, cuối cùng phải lặng lẽ rút khỏi showbiz.


Chỉ có Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong là đạt được lợi ích. Lần trước Nghiêm Trung Triết cãi nhau với Quảng Quân vì Hà Thanh Hà, đến giờ vẫn được xem là một trong những phân cảnh ấn tượng nhất.


Cả đoàn rất hứng thú với chủ đề lần này, người người thi nhau bày tỏ quan điểm, chỉ có Hà Thanh Hà và Phó Sâm là vẫn giữ im lặng.


Những người khác thì đã quen với kiểu “không hỏi thì họ cũng chẳng nói” của hai người, nhưng An Duy mới tham gia, cứ liên tục liếc nhìn về phía Hà Thanh Hà, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Không định chia sẻ gì sao?”


Hà Thanh Hà mỉm cười, thản nhiên thừa nhận: “Tôi có đọc bình luận trên mạng.” Cả việc họ gọi anh là chim cánh cụt, anh cũng đều đón nhận hết: “Nói thật thì chúng ảnh hưởng đến tôi khá nhiều.”


Phó Sâm nghiêng đầu nhìn anh.


Hà Thanh Hà chậm rãi nói tiếp: “Nhưng giờ tôi muốn tạm dừng lại, không nghe thêm ý kiến từ bên ngoài nữa. Tôi quyết định sẽ dành nhiều thời gian hơn để lắng nghe nội tâm của mình. Đợi khi tôi điều chỉnh xong cảm xúc, sẽ tiếp tục đọc bình luận sau.”


Tức là hiện tại không còn đọc nữa.



Lần này đến lượt Hà Thanh Hà quay sang nhìn Phó Sâm.


Phó Sâm nói: “Trước đây tôi hoàn toàn không quan tâm đến những lời bàn tán đó.” Hắn dừng một nhịp, rồi nói thẳng hơn: “Phải nói là, ý kiến của bất kỳ ai cũng không thể ảnh hưởng đến tôi. Nhưng giờ thì khác, tôi bắt đầu muốn nghe ý kiến từ người khác rồi.”


Ý kiến từ cư dân mạng, từ Tần Dịch, từ Dương Minh Viễn, bao gồm cả từ Hà Thanh Hà, hắn đều đang lắng nghe.


Hướng Bội Lôi tò mò hỏi: “Phó tổng, là điều gì đã khiến anh thay đổi vậy?”


Phó Sâm quay đầu, đối diện ánh mắt với Hà Thanh Hà, sau đó mới trả lời MC: “Là một bước ngoặt bất ngờ.”


Không thể nói thẳng là do Hà Thanh Hà đột nhiên đề nghị ly thân.


Phó Sâm không muốn nói nhiều, cũng chẳng ai moi thêm được gì, hắn chịu chia sẻ đến mức này đã là hiếm thấy rồi. Hướng Bội Lôi biết điểm dừng, không tiếp tục truy hỏi nữa.


Lần “tâm sự bên lửa trại” này không đề cập đến tình cảm, Hà Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm, nếu không anh cũng không biết phải ứng phó thế nào, có thể chuyện ly thân giữa anh và Phó Sâm sẽ bị lộ.


Sau khi kết thúc chủ đề, phần ghi hình cũng chính thức khép lại.


Lần này Hà Thanh Hà làm quen được người bạn mới là An Duy, mở lòng với em trai, cũng cãi nhau với Phó Sâm hai lần rồi không hiểu sao lại hòa nhau, sau đó còn cùng nhau diễn một vở kịch đặc biệt.


Tóm lại là trải nghiệm vô cùng phong phú, anh cảm thấy mình đã thu hoạch được rất nhiều.


Với một lòng biết ơn, anh lên chuyến tàu cao tốc trở về nhà. Vừa ra khỏi ga, xe của Phó Sâm đã đợi sẵn ở ngoài.


Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà, hỏi: “Về nhà chứ?”


Hà Thanh Hà mỉm cười lắc đầu: “Em vẫn chưa sẵn sàng.”


Đợi đến khi anh điều chỉnh xong tâm trạng, sẽ lại xem bình luận, rồi chuyển về nhà.


Phó Sâm nghe xong, không biểu lộ gì, chỉ nhàn nhạt đáp: “Anh biết rồi.”


Hắn sắp xếp một chiếc xe khác đưa Hà Thanh Hà về, tiện thể mang theo hành lý.


Trợ lý Hoàng đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng ấy mà không sao hiểu nổi. Trong lúc ghi hình, cảnh diễn giữa sếp và ông chủ nhỏ cực kỳ ăn ý, ai cũng nhận ra tình cảm chân thật của họ, anh còn tưởng hai người đã làm lành rồi, sao đến lúc về vẫn ở riêng vậy?


Phó Sâm không biết những suy nghĩ trong đầu trợ lý, vẫn như mấy lần trước, hào phóng cho cậu nghỉ một ngày.


Phó Sâm quay lại biệt thự, đứng lặng một lúc trong căn nhà rộng lớn và vắng vẻ.


Đợi cảm xúc lắng xuống, hắn không nghỉ ngơi ngay mà đi vào thư phòng mở máy tính lên.


Bộ xử lý trung tâm cứ ngỡ hắn định bắt đầu làm việc, tự động vào trạng thái xử lý công vụ.


Nhưng Phó Sâm không làm việc, mà mở trình duyệt gõ vào ô tìm kiếm một loạt từ khóa bị kiểm duyệt.


Bộ xử lý trung tâm: “???”


Đây là cái thể loại ô nhiễm thị giác gì vậy chứ…


Hết chương 70.


Bài học đầu tiên để trở thành một ông chồng xứng chức: phải biết thỏa mãn zịu-ơ :))))
Anh Sâm cố lơn =)))


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 70
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...