Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 62
140@-
Chương 62
Thực ra ngay từ khi đến phim trường, máy quay đã có mặt ở khắp nơi, chỉ là các khách mời tương tác với nhau quá tự nhiên khiến Hà Thanh Hà quên mất rằng mình đang ghi hình chương trình.
Lúc nãy Phó Sâm chỉ nhận một phòng, chắc là không muốn để lộ việc hai người đang có mâu thuẫn. Bây giờ họ bước vào phòng rồi nhưng vẫn có máy quay, tất nhiên phải tiếp tục “diễn”.
Hà Thanh Hà lập tức đổi giọng: “Ý em là em sẽ ngồi nghỉ trên ghế trước, lát nữa mới đi rửa mặt.”
Phó Sâm lúc này mới quay trở lại.
Vẫn không nói một lời nào với Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà nhìn bóng lưng hắn, bỗng thấy có phần bực bội. Ban ngày giận nhau thì thôi đi, giờ đang ghi hình mà cũng không chịu phối hợp một chút.
Vào phòng mà lập tức tắt camera thì kiểu gì cũng bị nghi ngờ có vấn đề, chắc chắn đạo diễn Từ sẽ gọi điện hỏi tội, nên chỉ có thể cắn răng tiếp tục diễn.
Hà Thanh Hà làm theo lời mình, ngồi trên ghế buồn chán lướt điện thoại, còn Phó Sâm thì lấy laptop ra bắt đầu làm việc luôn.
Xem mạng xã hội mãi cũng chán, Hà Thanh Hà thấy cũng khá muộn rồi, bèn đứng dậy nói: “Em đi rửa mặt trước đây.”
Phó Sâm vẫn không đáp, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.
Hà Thanh Hà: “?”
Hắn tưởng chỉ cần không mở miệng là máy quay không phát hiện ra hai người đang có vấn đề chắc?
Hà Thanh Hà đi thẳng vào phòng tắm, càng nghĩ càng thấy khó chịu, suốt cả ngày Phó Sâm coi anh như không khí.
Nếu không vui thì nói thẳng ra đi, im lặng suốt rốt cuộc là có ý gì?
Cái này gọi là gì nhỉ — đúng rồi, bạo lực lạnh.
Hà Thanh Hà từ phòng tắm đi ra, Phó Sâm vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu. Hà Thanh Hà không lên giường mà tiếp tục ngồi vào ghế.
Đã nói hôm nay ngủ ghế thì phải làm đúng như vậy.
Một lúc sau, công việc của Phó Sâm cũng tạm xong, hắn đứng dậy đi rửa mặt.
Hà Thanh Hà vẫn ngồi yên trên ghế.
Sau màn hình giám sát, ekip chương trình cũng đang thắc mắc, hai người này rốt cuộc đang làm gì vậy?
Đạo diễn Từ nhìn chằm chằm vào màn hình, phân tích: “Cãi nhau rồi đấy.”
Nhân viên bên cạnh giật mình: “Gấu Bắc Cực với chim cánh cụt mà cũng cãi nhau hả?”
Nếu cãi nhau thì phải cãi chứ, ít nhất cũng phải nói chuyện, nặng hơn thì giằng co đánh nhau luôn. Hai người này cứ như đang đóng phim câm, thế mà cũng gọi là cãi nhau?
Đạo diễn Từ nghiêm túc nói: “Dựa theo kinh nghiệm quan sát hai người bọn họ suốt thời gian qua, tôi dám chắc họ đang cãi nhau.”
Nhân viên vẫn không hiểu, chỉ đành tiếp tục theo dõi, chờ phản ứng tiếp theo của khách mời.
Trên màn hình giám sát, Phó Sâm từ phòng tắm đi ra, bước đến trước mặt Hà Thanh Hà, đột nhiên kéo anh dậy như xách một con gà con, sau đó đè anh xuống giường.
Nhân viên kích động bật dậy: “Cãi gì mà cãi, đây là cái gì cơ! Lên đi bá tổng!”
Đây là lần đầu tiên chương trình quay được cảnh như thế này, không trách nhân viên lại phấn khích.
Nhưng đạo diễn Từ thì lại nhíu mày.
Hà Thanh Hà tựa vào mép giường, ngước nhìn Phó Sâm. Phó Sâm dùng cánh tay chặn anh lại, nhìn thẳng vào mắt anh.
Một lúc sau, Phó Sâm đứng dậy, đi đến tắt máy quay.
Nhân viên tiếc nuối nói: “Giá mà hắn quên mất có máy quay thì tốt rồi.”
Ít nhất cũng được thấy một cái hôn chứ.
Đạo diễn Từ vẫn kiên định: “Bọn họ rõ ràng là đang cãi nhau.”
Nhân viên chương trình ngoài miệng thì nói “Được rồi được rồi, là cãi nhau đấy” nhưng trong lòng lại chẳng lấy làm tin.
Đạo diễn Từ đúng là còn cứng miệng thật.
Tình hình thực tế trong phòng là như thế này.
Phó Sâm bước ra từ phòng tắm, thấy Hà Thanh Hà vẫn ngồi trên ghế. Cả hai người đều đã rửa mặt xong, lý ra thì nên lên giường đi ngủ.
Phó Sâm đứng đó, nhìn chằm chằm Hà Thanh Hà, ánh mắt mang theo ý thúc giục.
Hà Thanh Hà ngẩng đầu lên, im lặng dùng ánh mắt nói với Phó Sâm: “Tối nay tôi ngủ trên ghế.”
Ánh mắt Phó Sâm lập tức trở nên lạnh lẽo hơn.
Hà Thanh Hà từ ánh mắt hắn đọc ra thông điệp: “Còn có camera đấy, em phải lên giường.”
Hà Thanh Hà đáp lại bằng ánh mắt: “Tôi không lên, anh lên là được rồi.”
Anh đã quyết rồi, tối nay dính chặt với cái ghế này, không nhúc nhích luôn.
Ánh mắt Phó Sâm: “Có camera.”
Ánh mắt Hà Thanh Hà: “Vậy thì anh đi tắt đi, giờ chắc đến giờ rồi.”
Hai người âm thầm đấu mắt một hồi, chẳng ai chịu nhường ai.
Khí lạnh quanh người Phó Sâm càng lúc càng ngưng tụ, cho dù không có camera, hắn cũng tuyệt đối không để Hà Thanh Hà ngủ trên ghế.
Nhưng Hà Thanh Hà thì cứng đầu, không ăn mềm cũng chẳng sợ cứng.
Phó Sâm bước tới kéo thẳng Hà Thanh Hà dậy, rồi ấn anh nằm xuống giường.
Cả người Hà Thanh Hà bị hắn nhấc bổng rồi lại bị ấn xuống, cảm giác như vừa chơi tàu lượn siêu tốc.
Phó Sâm rất hiếm khi mạnh tay như vậy, Hà Thanh Hà ngẩn người.
Lưng anh dựa vào chiếc gối mềm mại, đầu hơi ngẩng lên, lộ ra đường quai hàm sắc sảo hoàn hảo, trong đôi mắt trong trẻo đầy vẻ kinh ngạc.
Phó Sâm cúi xuống nhìn anh.
Hà Thanh Hà gắng sức chống cơ thể bằng hai tay, nhờ vậy mới không hoàn toàn nằm phẳng.
Phó Sâm xoay người đi tắt camera.
Hà Thanh Hà lên tiếng: “Anh làm vậy là có ý gì?”
Phó Sâm quay lại, nói câu đầu tiên trong ngày với Hà Thanh Hà: “Ngủ trên giường.”
Hà Thanh Hà mím môi: “Tôi không ngủ.”
Thật ra Hà Thanh Hà cũng không phải người thích tự ngược đãi mình, nếu Phó Sâm đã đưa cho anh bậc thang, lẽ ra nên thuận theo mà bước xuống.
Nhưng đề nghị ly thân là anh đưa ra, giờ lại nằm chung giường với Phó Sâm thì ra thể thống gì nữa. Huống hồ cả ngày nay Phó Sâm chẳng thèm nói với anh một câu, trong lòng Hà Thanh Hà cũng đã nghẹn một cục tức.
Anh ngồi dậy, định rời khỏi giường, Phó Sâm bước lại gần.
Thân hình cao lớn của Phó Sâm che khuất ánh đèn phía trên, bóng tối bao phủ, khiến Hà Thanh Hà căng thẳng: “Anh định làm gì?”
Phó Sâm lặp lại: “Hôm nay em phải ngủ trên giường.”
Giọng nói lạnh lùng, không chừa chỗ thương lượng.
Ngọn lửa trong lòng Hà Thanh Hà lập tức bùng lên.
Anh cũng là người biết vui buồn, ai mà chịu được cảm giác bị phớt lờ cả ngày chứ?
“Tôi nói rồi, tôi không ngủ.” Hà Thanh Hà ngồi xuống mép giường, giây tiếp theo đã định đứng dậy: “Dựa vào đâu anh nói ngủ giường thì tôi phải ngủ?”
Phó Sâm đưa tay ấn vai anh, không cho anh nhúc nhích, nghiến răng nói: “Em nói ly thân là ly thân đấy thôi.”
Hôm nay Phó Sâm thật sự quá khó hiểu, gần như khiến người ta chẳng nhận ra nữa. Hà Thanh Hà nói: “Tôi đã hỏi ý anh rồi.”
Phó Sâm đáp: “Anh có đồng ý à?”
Hà Thanh Hà sững lại, cố nhớ lại tình cảnh hôm đó, hình như Phó Sâm thật sự chưa từng nói đồng ý.
Hà Thanh Hà vẫn thấy tủi thân, anh nói: “Tôi chọn tạm thời sống riêng là để bình tĩnh lại, suy nghĩ về tương lai, sao nghe anh nói như thể tôi đã phạm lỗi gì to lớn lắm vậy.”
Phó Sâm hỏi: “Thế em nghĩ xong chưa?”
Hà Thanh Hà nghẹn lời.
Sắc mặt Phó Sâm u ám, không khí lạnh giá như gió Siberia cuộn xoáy không ngừng. Hắn nói: “Chính em cũng chưa nghĩ thông, nói đi là đi, vô cùng vô trách nhiệm.”
Ngữ điệu của Phó Sâm lọt vào tai Hà Thanh Hà chẳng khác gì đang trách mắng cấp dưới, Hà Thanh Hà nói: “Anh đảo lộn logic rồi, chính vì không rõ ràng nên tôi mới phải đi.”
Anh hít sâu một hơi, nói tiếp: “Nếu không đi thì làm sao sắp xếp lại tâm trạng được, sống trong căn nhà đó ngày này qua năm khác, lặp đi lặp lại trong im lặng, cảm xúc chỉ ngày càng tệ hơn thôi.”
Phó Sâm sớm đã quen với kiểu lý lẽ này của anh, nói: “Cái xác không hồn đúng không? Thế nên trong mắt em, một năm hôn nhân chẳng khác gì em đi thuê nhà, em là người thuê, anh là chủ nhà độc ác.”
Phó Sâm mà cũng có ngày dùng giọng điệu châm chọc để nói chuyện, đây là chuyện khiến Hà Thanh Hà kinh ngạc không kém gì lần đầu phát hiện hắn biết nổi giận. Nhưng anh không thể chấp nhận lời buộc tội đó, nhiều nhất anh chỉ xem mối quan hệ của họ như hai quốc gia láng giềng thân thiện, chưa từng coi mình là người thuê nhà.
“Em kết hôn với anh, dĩ nhiên là xem nơi chúng ta sống là nhà.” Hà Thanh Hà nói: “Nhưng em không muốn mỗi ngày đều như chấm công làm đủ thứ việc, không vượt quá giới hạn, nhưng cũng chẳng có bất ngờ. Sống như thế là không đúng.”
Phó Sâm nói: “Hôn nhân có rất nhiều hình thức, anh không cảm thấy chúng ta có vấn đề. Suy cho cùng là trong lòng em có thành kiến, cảm thấy kết hôn với anh là sai.”
“Không phải vậy!” Hà Thanh Hà cuống lên, sao nói mãi vẫn không thông: “Kết hôn với anh, em chưa từng hối hận. Nhưng điều đó không có nghĩa là cách chúng ta sống với nhau là bình thường.”
Phó Sâm truy hỏi: “Không bình thường chỗ nào, em nói đi. Lần nào cũng bảo có vấn đề, không ổn, đến khi hỏi rõ cụ thể là gì thì lại chẳng nói được cho ra hồn.”
Chóp mũi Hà Thanh Hà rịn mồ hôi, lòng rối như tơ vò, chỉ mong có thể truyền đạt được suy nghĩ của mình đến Phó Sâm: “Cách chúng ta sống giống như bị lập trình sẵn vậy, chương trình bảo thế này thì sẽ trở thành bạn đời tốt, nên chúng ta cứ làm theo. Anh không thấy như thế rất hời hợt sao?”
Phó Sâm dứt khoát nói: “Không. Cái gọi là chương trình trong miệng em chính là kinh nghiệm anh rút ra được. Anh áp dụng kinh nghiệm để đối xử tốt với em, có gì sai? Em không hài lòng chỗ nào?”
Hà Thanh Hà sắp phát điên, tại sao lại không thể nói rõ được chứ: “Em không muốn hành vi của chúng ta bị kinh nghiệm chi phối, em muốn hai người thật lòng sống với nhau. Nếu như theo lời anh nói thì chẳng cần là em, anh cưới bất kỳ ai vẫn sẽ đối xử tốt với họ, cũng thế thôi.”
Hà Thanh Hà lại nói y hệt như những gì Tần Dịch từng nói.
Hôm đó Tần Dịch cũng hỏi Phó Sâm như vậy, hắn đã phải suy nghĩ suốt một thời gian, và hắn cũng có cho mình một câu trả lời chắc chắn.
Hôm nay hắn cũng trả lời Hà Thanh Hà một cách thẳng thắn: “Không được, ngoài em ra, ai cũng không được.”
Hắn nghĩ một chút, rồi bổ sung: “Anh chưa bao giờ không thật lòng. Những lời buộc tội em nói, anh không thừa nhận dù chỉ một điều.”
Vẻ mặt của Phó Sâm vẫn lạnh nhạt, nếu không phải hôm nay hắn nói nhiều hơn bình thường, Hà Thanh Hà còn tưởng hắn hoàn toàn không có chút dao động nào.
Hà Thanh Hà nhìn gương mặt tuấn tú điềm nhiên của Phó Sâm, trong lòng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng. Phó Sâm nhìn thì có vẻ trả lời rất nhanh, nhưng thực tế, suy nghĩ của hai người như cách xa vạn dặm.
Chẳng lẽ thật sự là khoảng cách giữa chim cánh cụt và gấu Bắc Cực?
Hà Thanh Hà không phải không hiểu suy nghĩ của Phó Sâm, vì trước đây anh cũng từng nghĩ như hắn. Nhưng bây giờ, anh đã can đảm bước lên một bước lớn, muốn làm tan đi băng giá giữa họ, còn Phó Sâm vẫn giậm chân tại chỗ.
Tốc độ nói của Hà Thanh Hà không tự chủ được mà tăng nhanh, giọng điệu cũng dần trở nên gay gắt: “Anh nói nghe thì hay đấy, nhưng thực tế chẳng thay đổi chút nào. Chúng ta chưa từng cãi nhau, mọi kỷ niệm đều nhớ, đến quà cũng bắt chước cùng một blogger, nói dễ nghe thì là kính nhau như khách, nói thẳng ra chẳng phải chỉ là sống tạm bợ cùng nhau cho có lệ thôi sao?”
Hà Thanh Hà hỏi Phó Sâm: “Anh cần hôn nhân để làm gì? Chẳng lẽ chỉ vì người ta đều kết hôn nên anh cũng phải kết hôn?”
Tất nhiên là không, nếu chỉ là thuận theo thì đâu có kéo dài đến tuổi này mới cưới.
Phó Sâm hơi hoang mang, hắn bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn sau khi thấy hai anh em nhà họ Tần đều đã có bạn đời.
Một khi đã nghĩ đến, hắn hành động rất nhanh, lập tức đi xem mắt, lập một bảng tiêu chí rồi nhanh chóng chọn được người phù hợp và tiến tới hôn nhân.
Hắn không cảm thấy mình làm gì sai, nếu có gì khác biệt thì cũng chỉ là cháu ruột và cháu giả của nhà họ Tần là chọn đúng người rồi mới xây dựng hôn nhân, còn hắn thì xác định phải kết hôn trước rồi mới tìm người.
Chẳng phải đây chính là ý nghĩa của việc xem mắt sao?
Phó Sâm luôn theo đuổi kết quả, hắn cho rằng tuy quá trình khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn đến cùng một đích đến như hai người kia.
Phó Sâm phát hiện, nói nhiều như vậy, hắn không thể hiểu nổi Hà Thanh Hà, còn Hà Thanh Hà cũng chẳng thể thuyết phục hắn. Thế là hắn bám vào một điểm khác: “Ai nói chúng ta chưa từng cãi nhau? Bây giờ chẳng phải đang cãi à?”
Hà Thanh Hà sững lại, lúc này mới nhận ra giọng mình đang rất lớn, anh chưa từng nói năng thất lễ đến vậy.
Lửa giận trong lòng Hà Thanh Hà bỗng chốc tắt ngấm. Anh cũng nhận ra nói chuyện với Phó Sâm chẳng đi đến đâu, chỉ có thể cúi đầu bất lực, đột ngột hỏi một câu: “Camera tắt chưa?”
Thông thường, Phó Sâm rất tin vào bản thân, chưa bao giờ nghi ngờ chính mình, cũng chẳng làm chuyện quay đầu lại. Nhưng hôm nay, tình huống rõ ràng khác thường, hắn thậm chí không chắc camera đã tắt hoàn toàn hay chưa.
Hắn đành quay lại kiểm tra, sau đó mới nói với Hà Thanh Hà: “Đã tắt rồi.”
Vì phải kiểm tra camera, tay Phó Sâm rời khỏi vai Hà Thanh Hà. Lẽ ra Hà Thanh Hà nên ngồi thẳng dậy, nhưng anh lại giống như bông lúa bị đè cong, cúi đầu, im lặng không nói gì.
Phó Sâm nhìn đỉnh đầu của anh, lúc này trông Hà Thanh Hà mong manh và thật mệt mỏi, toàn thân như tỏa ra một thứ khí tức khiến người ta xót xa. Nhìn chỉ muốn đưa tay ra ôm vào lòng, xoa nhẹ lên tóc đen mềm mại của anh mà nhẹ nhàng an ủi.
Phó Sâm cố kìm lại.
Sau cuộc tranh luận hôm nay, chẳng ai nói ra được điều gì quá to tát, nhưng có một điều có thể xác định, mâu thuẫn giữa họ không phải là vấn đề từ một phía, mà cần cả hai cùng nỗ lực mới có thể đi tiếp được.
Cơn giận trong lòng Phó Sâm cũng nguôi ngoai. Hắn giận vì Hà Thanh Hà nói đi là đi, không chút do dự, chẳng hề nghĩ đến hắn, nhưng giờ thấy Hà Thanh Hà bối rối và hoang mang, hắn lại không nỡ.
Nếu ở nhà khiến Hà Thanh Hà khó chịu, thì đi cũng được, miễn là trong lòng dễ chịu hơn.
Phó Sâm tháo kính trên sống mũi xuống, xoa xoa g*** h** ch*n mày, nói: “Đình chiến. Em muốn sống riêng thì cứ sống riêng, bao giờ muốn về thì về.” Hắn sẽ không ngăn cản Hà Thanh Hà quay về, chỉ nhìn giường đệm phía sau, nói: “Ít nhất trong mấy ngày quay chương trình này, em vẫn phải ngủ chung với anh. Đừng có nói mấy lời kiểu ngủ trên ghế nữa.”
Lần trước ở Tây Nam, hắn định ngủ trên ghế, Hà Thanh Hà không nỡ. Nay đặt mình vào vị trí của đối phương, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Hà Thanh Hà thức trắng đêm trên ghế.
Phó Sâm bỗng có một suy nghĩ, sắc mặt tối sầm lại, hỏi: “Chẳng lẽ em không muốn ngủ chung giường với anh?”
Hà Thanh Hà lập tức phủ nhận: “Tất nhiên không phải.” Dù gì thì cũng chỉ thêm mấy ngày nữa thôi.
Anh nằm xuống, chấp nhận số phận, học theo đà điểu, chui đầu vào chăn, không muốn nhìn Phó Sâm nữa.
Hôm nay đúng là quá mất kiểm soát. Từ nhỏ tới lớn, Hà Thanh Hà chưa từng tranh cãi đến đỏ mặt tía tai với ai, dù giận hay thất vọng đến mấy, anh vẫn giữ vẻ ngoài ôn hòa, lịch thiệp, chưa từng ầm ĩ như thế này. Hôm nay là lần đầu tiên.
Phó Sâm vòng qua bên kia giường, nằm xuống cạnh Hà Thanh Hà. Trái ngược với anh, tâm trạng hắn lúc này lại nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Cả ngày hôm nay, hắn ở bên Hà Thanh Hà, nhìn anh tự nhiên trò chuyện vui vẻ với trợ lý và các khách mời, thấy anh buồn bã u uất. Anh một mình rời khỏi nhà mà lại cư xử như chẳng có gì, điều đó khiến hắn không thể chấp nhận.
Nhưng vừa rồi, Hà Thanh Hà nói một tràng, ít nhất qua thái độ, hắn có thể nhận ra, là vì anh quá quan tâm, nên mới chọn cách rời đi.
Phó Sâm chấp nhận lý do đó, và hắn sẵn sàng lùi bước.
Lần đầu tiên hai người họ có một cuộc xung đột, thật ra cũng không cãi quá nhiều, không đến mức long trời lở đất, nhưng đối với họ lại giống như vừa trải qua một trận thế chiến.
Cả hai đều mệt mỏi, mỗi người chiếm một nửa chiếc giường, giữ tư thế ngủ đàng hoàng, không ai làm phiền ai.
Không khí trong phòng lại trở về với sự yên tĩnh, cuộc cãi vã vừa rồi không để lại âm vang, nhưng lại vang vọng mãi trong tâm trí cả hai.
Họ lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Nhìn bề ngoài, quốc vương của hai nước láng giềng lại trở về trạng thái “nước sông không phạm nước giếng” nhưng thực chất, có một thứ gì đó đang âm thầm thay đổi.
x
Sáng hôm sau, tất cả các khách mời tập trung tại sảnh khách sạn, nhóm hào môn là những người xuống sớm nhất, đã đứng chờ sẵn dưới tầng.
Những người khác lần lượt đến nơi, vừa nhìn thấy Hà Thanh Hà và Phó Sâm liền giật mình.
Hôm qua dù sao cũng chỉ có mình Phó Sâm toát ra đợt không khí lạnh từ Siberia, hôm nay ngay cả Hà Thanh Hà cũng nhập hội, đứng đó với vẻ mặt vô cảm, lạnh lẽo đến mức không cần ở Siberia cũng đủ đóng băng cả đảo Greenland.
Mọi người lập tức nghĩ đến biệt danh “cặp đôi địa cực”, dạo gần đây cái tên này rất thịnh hành trên mạng, họ nói Hà Thanh Hà và Phó Sâm một người là chim cánh cụt, một người là gấu Bắc Cực.
Những khách mời khác khi tham gia ghi hình đều tự động phớt lờ mấy biệt danh đó, tuyệt đối không nhắc đến trước mặt hai người.
Nhưng mà cặp đôi hào môn bây giờ…
Sao lại giống y như lời dân mạng miêu tả thế không biết.
Hết chương 62.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 62
Thực ra ngay từ khi đến phim trường, máy quay đã có mặt ở khắp nơi, chỉ là các khách mời tương tác với nhau quá tự nhiên khiến Hà Thanh Hà quên mất rằng mình đang ghi hình chương trình.
Lúc nãy Phó Sâm chỉ nhận một phòng, chắc là không muốn để lộ việc hai người đang có mâu thuẫn. Bây giờ họ bước vào phòng rồi nhưng vẫn có máy quay, tất nhiên phải tiếp tục “diễn”.
Hà Thanh Hà lập tức đổi giọng: “Ý em là em sẽ ngồi nghỉ trên ghế trước, lát nữa mới đi rửa mặt.”
Phó Sâm lúc này mới quay trở lại.
Vẫn không nói một lời nào với Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà nhìn bóng lưng hắn, bỗng thấy có phần bực bội. Ban ngày giận nhau thì thôi đi, giờ đang ghi hình mà cũng không chịu phối hợp một chút.
Vào phòng mà lập tức tắt camera thì kiểu gì cũng bị nghi ngờ có vấn đề, chắc chắn đạo diễn Từ sẽ gọi điện hỏi tội, nên chỉ có thể cắn răng tiếp tục diễn.
Hà Thanh Hà làm theo lời mình, ngồi trên ghế buồn chán lướt điện thoại, còn Phó Sâm thì lấy laptop ra bắt đầu làm việc luôn.
Xem mạng xã hội mãi cũng chán, Hà Thanh Hà thấy cũng khá muộn rồi, bèn đứng dậy nói: “Em đi rửa mặt trước đây.”
Phó Sâm vẫn không đáp, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.
Hà Thanh Hà: “?”
Hắn tưởng chỉ cần không mở miệng là máy quay không phát hiện ra hai người đang có vấn đề chắc?
Hà Thanh Hà đi thẳng vào phòng tắm, càng nghĩ càng thấy khó chịu, suốt cả ngày Phó Sâm coi anh như không khí.
Nếu không vui thì nói thẳng ra đi, im lặng suốt rốt cuộc là có ý gì?
Cái này gọi là gì nhỉ — đúng rồi, bạo lực lạnh.
Hà Thanh Hà từ phòng tắm đi ra, Phó Sâm vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu. Hà Thanh Hà không lên giường mà tiếp tục ngồi vào ghế.
Đã nói hôm nay ngủ ghế thì phải làm đúng như vậy.
Một lúc sau, công việc của Phó Sâm cũng tạm xong, hắn đứng dậy đi rửa mặt.
Hà Thanh Hà vẫn ngồi yên trên ghế.
Sau màn hình giám sát, ekip chương trình cũng đang thắc mắc, hai người này rốt cuộc đang làm gì vậy?
Đạo diễn Từ nhìn chằm chằm vào màn hình, phân tích: “Cãi nhau rồi đấy.”
Nhân viên bên cạnh giật mình: “Gấu Bắc Cực với chim cánh cụt mà cũng cãi nhau hả?”
Nếu cãi nhau thì phải cãi chứ, ít nhất cũng phải nói chuyện, nặng hơn thì giằng co đánh nhau luôn. Hai người này cứ như đang đóng phim câm, thế mà cũng gọi là cãi nhau?
Đạo diễn Từ nghiêm túc nói: “Dựa theo kinh nghiệm quan sát hai người bọn họ suốt thời gian qua, tôi dám chắc họ đang cãi nhau.”
Nhân viên vẫn không hiểu, chỉ đành tiếp tục theo dõi, chờ phản ứng tiếp theo của khách mời.
Trên màn hình giám sát, Phó Sâm từ phòng tắm đi ra, bước đến trước mặt Hà Thanh Hà, đột nhiên kéo anh dậy như xách một con gà con, sau đó đè anh xuống giường.
Nhân viên kích động bật dậy: “Cãi gì mà cãi, đây là cái gì cơ! Lên đi bá tổng!”
Đây là lần đầu tiên chương trình quay được cảnh như thế này, không trách nhân viên lại phấn khích.
Nhưng đạo diễn Từ thì lại nhíu mày.
Hà Thanh Hà tựa vào mép giường, ngước nhìn Phó Sâm. Phó Sâm dùng cánh tay chặn anh lại, nhìn thẳng vào mắt anh.
Một lúc sau, Phó Sâm đứng dậy, đi đến tắt máy quay.
Nhân viên tiếc nuối nói: “Giá mà hắn quên mất có máy quay thì tốt rồi.”
Ít nhất cũng được thấy một cái hôn chứ.
Đạo diễn Từ vẫn kiên định: “Bọn họ rõ ràng là đang cãi nhau.”
Nhân viên chương trình ngoài miệng thì nói “Được rồi được rồi, là cãi nhau đấy” nhưng trong lòng lại chẳng lấy làm tin.
Đạo diễn Từ đúng là còn cứng miệng thật.
Tình hình thực tế trong phòng là như thế này.
Phó Sâm bước ra từ phòng tắm, thấy Hà Thanh Hà vẫn ngồi trên ghế. Cả hai người đều đã rửa mặt xong, lý ra thì nên lên giường đi ngủ.
Phó Sâm đứng đó, nhìn chằm chằm Hà Thanh Hà, ánh mắt mang theo ý thúc giục.
Hà Thanh Hà ngẩng đầu lên, im lặng dùng ánh mắt nói với Phó Sâm: “Tối nay tôi ngủ trên ghế.”
Ánh mắt Phó Sâm lập tức trở nên lạnh lẽo hơn.
Hà Thanh Hà từ ánh mắt hắn đọc ra thông điệp: “Còn có camera đấy, em phải lên giường.”
Hà Thanh Hà đáp lại bằng ánh mắt: “Tôi không lên, anh lên là được rồi.”
Anh đã quyết rồi, tối nay dính chặt với cái ghế này, không nhúc nhích luôn.
Ánh mắt Phó Sâm: “Có camera.”
Ánh mắt Hà Thanh Hà: “Vậy thì anh đi tắt đi, giờ chắc đến giờ rồi.”
Hai người âm thầm đấu mắt một hồi, chẳng ai chịu nhường ai.
Khí lạnh quanh người Phó Sâm càng lúc càng ngưng tụ, cho dù không có camera, hắn cũng tuyệt đối không để Hà Thanh Hà ngủ trên ghế.
Nhưng Hà Thanh Hà thì cứng đầu, không ăn mềm cũng chẳng sợ cứng.
Phó Sâm bước tới kéo thẳng Hà Thanh Hà dậy, rồi ấn anh nằm xuống giường.
Cả người Hà Thanh Hà bị hắn nhấc bổng rồi lại bị ấn xuống, cảm giác như vừa chơi tàu lượn siêu tốc.
Phó Sâm rất hiếm khi mạnh tay như vậy, Hà Thanh Hà ngẩn người.
Lưng anh dựa vào chiếc gối mềm mại, đầu hơi ngẩng lên, lộ ra đường quai hàm sắc sảo hoàn hảo, trong đôi mắt trong trẻo đầy vẻ kinh ngạc.
Phó Sâm cúi xuống nhìn anh.
Hà Thanh Hà gắng sức chống cơ thể bằng hai tay, nhờ vậy mới không hoàn toàn nằm phẳng.
Phó Sâm xoay người đi tắt camera.
Hà Thanh Hà lên tiếng: “Anh làm vậy là có ý gì?”
Phó Sâm quay lại, nói câu đầu tiên trong ngày với Hà Thanh Hà: “Ngủ trên giường.”
Hà Thanh Hà mím môi: “Tôi không ngủ.”
Thật ra Hà Thanh Hà cũng không phải người thích tự ngược đãi mình, nếu Phó Sâm đã đưa cho anh bậc thang, lẽ ra nên thuận theo mà bước xuống.
Nhưng đề nghị ly thân là anh đưa ra, giờ lại nằm chung giường với Phó Sâm thì ra thể thống gì nữa. Huống hồ cả ngày nay Phó Sâm chẳng thèm nói với anh một câu, trong lòng Hà Thanh Hà cũng đã nghẹn một cục tức.
Anh ngồi dậy, định rời khỏi giường, Phó Sâm bước lại gần.
Thân hình cao lớn của Phó Sâm che khuất ánh đèn phía trên, bóng tối bao phủ, khiến Hà Thanh Hà căng thẳng: “Anh định làm gì?”
Phó Sâm lặp lại: “Hôm nay em phải ngủ trên giường.”
Giọng nói lạnh lùng, không chừa chỗ thương lượng.
Ngọn lửa trong lòng Hà Thanh Hà lập tức bùng lên.
Anh cũng là người biết vui buồn, ai mà chịu được cảm giác bị phớt lờ cả ngày chứ?
“Tôi nói rồi, tôi không ngủ.” Hà Thanh Hà ngồi xuống mép giường, giây tiếp theo đã định đứng dậy: “Dựa vào đâu anh nói ngủ giường thì tôi phải ngủ?”
Phó Sâm đưa tay ấn vai anh, không cho anh nhúc nhích, nghiến răng nói: “Em nói ly thân là ly thân đấy thôi.”
Hôm nay Phó Sâm thật sự quá khó hiểu, gần như khiến người ta chẳng nhận ra nữa. Hà Thanh Hà nói: “Tôi đã hỏi ý anh rồi.”
Phó Sâm đáp: “Anh có đồng ý à?”
Hà Thanh Hà sững lại, cố nhớ lại tình cảnh hôm đó, hình như Phó Sâm thật sự chưa từng nói đồng ý.
Hà Thanh Hà vẫn thấy tủi thân, anh nói: “Tôi chọn tạm thời sống riêng là để bình tĩnh lại, suy nghĩ về tương lai, sao nghe anh nói như thể tôi đã phạm lỗi gì to lớn lắm vậy.”
Phó Sâm hỏi: “Thế em nghĩ xong chưa?”
Hà Thanh Hà nghẹn lời.
Sắc mặt Phó Sâm u ám, không khí lạnh giá như gió Siberia cuộn xoáy không ngừng. Hắn nói: “Chính em cũng chưa nghĩ thông, nói đi là đi, vô cùng vô trách nhiệm.”
Ngữ điệu của Phó Sâm lọt vào tai Hà Thanh Hà chẳng khác gì đang trách mắng cấp dưới, Hà Thanh Hà nói: “Anh đảo lộn logic rồi, chính vì không rõ ràng nên tôi mới phải đi.”
Anh hít sâu một hơi, nói tiếp: “Nếu không đi thì làm sao sắp xếp lại tâm trạng được, sống trong căn nhà đó ngày này qua năm khác, lặp đi lặp lại trong im lặng, cảm xúc chỉ ngày càng tệ hơn thôi.”
Phó Sâm sớm đã quen với kiểu lý lẽ này của anh, nói: “Cái xác không hồn đúng không? Thế nên trong mắt em, một năm hôn nhân chẳng khác gì em đi thuê nhà, em là người thuê, anh là chủ nhà độc ác.”
Phó Sâm mà cũng có ngày dùng giọng điệu châm chọc để nói chuyện, đây là chuyện khiến Hà Thanh Hà kinh ngạc không kém gì lần đầu phát hiện hắn biết nổi giận. Nhưng anh không thể chấp nhận lời buộc tội đó, nhiều nhất anh chỉ xem mối quan hệ của họ như hai quốc gia láng giềng thân thiện, chưa từng coi mình là người thuê nhà.
“Em kết hôn với anh, dĩ nhiên là xem nơi chúng ta sống là nhà.” Hà Thanh Hà nói: “Nhưng em không muốn mỗi ngày đều như chấm công làm đủ thứ việc, không vượt quá giới hạn, nhưng cũng chẳng có bất ngờ. Sống như thế là không đúng.”
Phó Sâm nói: “Hôn nhân có rất nhiều hình thức, anh không cảm thấy chúng ta có vấn đề. Suy cho cùng là trong lòng em có thành kiến, cảm thấy kết hôn với anh là sai.”
“Không phải vậy!” Hà Thanh Hà cuống lên, sao nói mãi vẫn không thông: “Kết hôn với anh, em chưa từng hối hận. Nhưng điều đó không có nghĩa là cách chúng ta sống với nhau là bình thường.”
Phó Sâm truy hỏi: “Không bình thường chỗ nào, em nói đi. Lần nào cũng bảo có vấn đề, không ổn, đến khi hỏi rõ cụ thể là gì thì lại chẳng nói được cho ra hồn.”
Chóp mũi Hà Thanh Hà rịn mồ hôi, lòng rối như tơ vò, chỉ mong có thể truyền đạt được suy nghĩ của mình đến Phó Sâm: “Cách chúng ta sống giống như bị lập trình sẵn vậy, chương trình bảo thế này thì sẽ trở thành bạn đời tốt, nên chúng ta cứ làm theo. Anh không thấy như thế rất hời hợt sao?”
Phó Sâm dứt khoát nói: “Không. Cái gọi là chương trình trong miệng em chính là kinh nghiệm anh rút ra được. Anh áp dụng kinh nghiệm để đối xử tốt với em, có gì sai? Em không hài lòng chỗ nào?”
Hà Thanh Hà sắp phát điên, tại sao lại không thể nói rõ được chứ: “Em không muốn hành vi của chúng ta bị kinh nghiệm chi phối, em muốn hai người thật lòng sống với nhau. Nếu như theo lời anh nói thì chẳng cần là em, anh cưới bất kỳ ai vẫn sẽ đối xử tốt với họ, cũng thế thôi.”
Hà Thanh Hà lại nói y hệt như những gì Tần Dịch từng nói.
Hôm đó Tần Dịch cũng hỏi Phó Sâm như vậy, hắn đã phải suy nghĩ suốt một thời gian, và hắn cũng có cho mình một câu trả lời chắc chắn.
Hôm nay hắn cũng trả lời Hà Thanh Hà một cách thẳng thắn: “Không được, ngoài em ra, ai cũng không được.”
Hắn nghĩ một chút, rồi bổ sung: “Anh chưa bao giờ không thật lòng. Những lời buộc tội em nói, anh không thừa nhận dù chỉ một điều.”
Vẻ mặt của Phó Sâm vẫn lạnh nhạt, nếu không phải hôm nay hắn nói nhiều hơn bình thường, Hà Thanh Hà còn tưởng hắn hoàn toàn không có chút dao động nào.
Hà Thanh Hà nhìn gương mặt tuấn tú điềm nhiên của Phó Sâm, trong lòng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng. Phó Sâm nhìn thì có vẻ trả lời rất nhanh, nhưng thực tế, suy nghĩ của hai người như cách xa vạn dặm.
Chẳng lẽ thật sự là khoảng cách giữa chim cánh cụt và gấu Bắc Cực?
Hà Thanh Hà không phải không hiểu suy nghĩ của Phó Sâm, vì trước đây anh cũng từng nghĩ như hắn. Nhưng bây giờ, anh đã can đảm bước lên một bước lớn, muốn làm tan đi băng giá giữa họ, còn Phó Sâm vẫn giậm chân tại chỗ.
Tốc độ nói của Hà Thanh Hà không tự chủ được mà tăng nhanh, giọng điệu cũng dần trở nên gay gắt: “Anh nói nghe thì hay đấy, nhưng thực tế chẳng thay đổi chút nào. Chúng ta chưa từng cãi nhau, mọi kỷ niệm đều nhớ, đến quà cũng bắt chước cùng một blogger, nói dễ nghe thì là kính nhau như khách, nói thẳng ra chẳng phải chỉ là sống tạm bợ cùng nhau cho có lệ thôi sao?”
Hà Thanh Hà hỏi Phó Sâm: “Anh cần hôn nhân để làm gì? Chẳng lẽ chỉ vì người ta đều kết hôn nên anh cũng phải kết hôn?”
Tất nhiên là không, nếu chỉ là thuận theo thì đâu có kéo dài đến tuổi này mới cưới.
Phó Sâm hơi hoang mang, hắn bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn sau khi thấy hai anh em nhà họ Tần đều đã có bạn đời.
Một khi đã nghĩ đến, hắn hành động rất nhanh, lập tức đi xem mắt, lập một bảng tiêu chí rồi nhanh chóng chọn được người phù hợp và tiến tới hôn nhân.
Hắn không cảm thấy mình làm gì sai, nếu có gì khác biệt thì cũng chỉ là cháu ruột và cháu giả của nhà họ Tần là chọn đúng người rồi mới xây dựng hôn nhân, còn hắn thì xác định phải kết hôn trước rồi mới tìm người.
Chẳng phải đây chính là ý nghĩa của việc xem mắt sao?
Phó Sâm luôn theo đuổi kết quả, hắn cho rằng tuy quá trình khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn đến cùng một đích đến như hai người kia.
Phó Sâm phát hiện, nói nhiều như vậy, hắn không thể hiểu nổi Hà Thanh Hà, còn Hà Thanh Hà cũng chẳng thể thuyết phục hắn. Thế là hắn bám vào một điểm khác: “Ai nói chúng ta chưa từng cãi nhau? Bây giờ chẳng phải đang cãi à?”
Hà Thanh Hà sững lại, lúc này mới nhận ra giọng mình đang rất lớn, anh chưa từng nói năng thất lễ đến vậy.
Lửa giận trong lòng Hà Thanh Hà bỗng chốc tắt ngấm. Anh cũng nhận ra nói chuyện với Phó Sâm chẳng đi đến đâu, chỉ có thể cúi đầu bất lực, đột ngột hỏi một câu: “Camera tắt chưa?”
Thông thường, Phó Sâm rất tin vào bản thân, chưa bao giờ nghi ngờ chính mình, cũng chẳng làm chuyện quay đầu lại. Nhưng hôm nay, tình huống rõ ràng khác thường, hắn thậm chí không chắc camera đã tắt hoàn toàn hay chưa.
Hắn đành quay lại kiểm tra, sau đó mới nói với Hà Thanh Hà: “Đã tắt rồi.”
Vì phải kiểm tra camera, tay Phó Sâm rời khỏi vai Hà Thanh Hà. Lẽ ra Hà Thanh Hà nên ngồi thẳng dậy, nhưng anh lại giống như bông lúa bị đè cong, cúi đầu, im lặng không nói gì.
Phó Sâm nhìn đỉnh đầu của anh, lúc này trông Hà Thanh Hà mong manh và thật mệt mỏi, toàn thân như tỏa ra một thứ khí tức khiến người ta xót xa. Nhìn chỉ muốn đưa tay ra ôm vào lòng, xoa nhẹ lên tóc đen mềm mại của anh mà nhẹ nhàng an ủi.
Phó Sâm cố kìm lại.
Sau cuộc tranh luận hôm nay, chẳng ai nói ra được điều gì quá to tát, nhưng có một điều có thể xác định, mâu thuẫn giữa họ không phải là vấn đề từ một phía, mà cần cả hai cùng nỗ lực mới có thể đi tiếp được.
Cơn giận trong lòng Phó Sâm cũng nguôi ngoai. Hắn giận vì Hà Thanh Hà nói đi là đi, không chút do dự, chẳng hề nghĩ đến hắn, nhưng giờ thấy Hà Thanh Hà bối rối và hoang mang, hắn lại không nỡ.
Nếu ở nhà khiến Hà Thanh Hà khó chịu, thì đi cũng được, miễn là trong lòng dễ chịu hơn.
Phó Sâm tháo kính trên sống mũi xuống, xoa xoa g*** h** ch*n mày, nói: “Đình chiến. Em muốn sống riêng thì cứ sống riêng, bao giờ muốn về thì về.” Hắn sẽ không ngăn cản Hà Thanh Hà quay về, chỉ nhìn giường đệm phía sau, nói: “Ít nhất trong mấy ngày quay chương trình này, em vẫn phải ngủ chung với anh. Đừng có nói mấy lời kiểu ngủ trên ghế nữa.”
Lần trước ở Tây Nam, hắn định ngủ trên ghế, Hà Thanh Hà không nỡ. Nay đặt mình vào vị trí của đối phương, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Hà Thanh Hà thức trắng đêm trên ghế.
Phó Sâm bỗng có một suy nghĩ, sắc mặt tối sầm lại, hỏi: “Chẳng lẽ em không muốn ngủ chung giường với anh?”
Hà Thanh Hà lập tức phủ nhận: “Tất nhiên không phải.” Dù gì thì cũng chỉ thêm mấy ngày nữa thôi.
Anh nằm xuống, chấp nhận số phận, học theo đà điểu, chui đầu vào chăn, không muốn nhìn Phó Sâm nữa.
Hôm nay đúng là quá mất kiểm soát. Từ nhỏ tới lớn, Hà Thanh Hà chưa từng tranh cãi đến đỏ mặt tía tai với ai, dù giận hay thất vọng đến mấy, anh vẫn giữ vẻ ngoài ôn hòa, lịch thiệp, chưa từng ầm ĩ như thế này. Hôm nay là lần đầu tiên.
Phó Sâm vòng qua bên kia giường, nằm xuống cạnh Hà Thanh Hà. Trái ngược với anh, tâm trạng hắn lúc này lại nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Cả ngày hôm nay, hắn ở bên Hà Thanh Hà, nhìn anh tự nhiên trò chuyện vui vẻ với trợ lý và các khách mời, thấy anh buồn bã u uất. Anh một mình rời khỏi nhà mà lại cư xử như chẳng có gì, điều đó khiến hắn không thể chấp nhận.
Nhưng vừa rồi, Hà Thanh Hà nói một tràng, ít nhất qua thái độ, hắn có thể nhận ra, là vì anh quá quan tâm, nên mới chọn cách rời đi.
Phó Sâm chấp nhận lý do đó, và hắn sẵn sàng lùi bước.
Lần đầu tiên hai người họ có một cuộc xung đột, thật ra cũng không cãi quá nhiều, không đến mức long trời lở đất, nhưng đối với họ lại giống như vừa trải qua một trận thế chiến.
Cả hai đều mệt mỏi, mỗi người chiếm một nửa chiếc giường, giữ tư thế ngủ đàng hoàng, không ai làm phiền ai.
Không khí trong phòng lại trở về với sự yên tĩnh, cuộc cãi vã vừa rồi không để lại âm vang, nhưng lại vang vọng mãi trong tâm trí cả hai.
Họ lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Nhìn bề ngoài, quốc vương của hai nước láng giềng lại trở về trạng thái “nước sông không phạm nước giếng” nhưng thực chất, có một thứ gì đó đang âm thầm thay đổi.
x
Sáng hôm sau, tất cả các khách mời tập trung tại sảnh khách sạn, nhóm hào môn là những người xuống sớm nhất, đã đứng chờ sẵn dưới tầng.
Những người khác lần lượt đến nơi, vừa nhìn thấy Hà Thanh Hà và Phó Sâm liền giật mình.
Hôm qua dù sao cũng chỉ có mình Phó Sâm toát ra đợt không khí lạnh từ Siberia, hôm nay ngay cả Hà Thanh Hà cũng nhập hội, đứng đó với vẻ mặt vô cảm, lạnh lẽo đến mức không cần ở Siberia cũng đủ đóng băng cả đảo Greenland.
Mọi người lập tức nghĩ đến biệt danh “cặp đôi địa cực”, dạo gần đây cái tên này rất thịnh hành trên mạng, họ nói Hà Thanh Hà và Phó Sâm một người là chim cánh cụt, một người là gấu Bắc Cực.
Những khách mời khác khi tham gia ghi hình đều tự động phớt lờ mấy biệt danh đó, tuyệt đối không nhắc đến trước mặt hai người.
Nhưng mà cặp đôi hào môn bây giờ…
Sao lại giống y như lời dân mạng miêu tả thế không biết.
Hết chương 62.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 62
10.0/10 từ 15 lượt.