Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 63

186@-

Chương 63


Hà Thanh Hà xưa nay luôn mang đến cho người khác cảm giác như gió xuân mát lành, giờ gió xuân bỗng nhiên trở nên lạnh giá, khiến mọi người không kịp thích ứng.


May mà anh tự ý thức được, ngượng ngùng cười một cái rồi nói: “Tôi bị huyết áp thấp, lúc mới ngủ dậy hay lơ mơ.”


Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Nhân viên quay phim vừa làm nhiệm vụ vừa nghĩ, chẳng lẽ đạo diễn Từ đoán đúng thật, “cặp đôi địa cực” tối qua cãi nhau?


Lúc này Hà Diệc Trúc bật cười, nói: “Không chỉ câm có thể lây, mà mặt đơ cũng thế.”


Hà Thanh Hà bất đắc dĩ liếc y một cái.


Mọi người đã đến đông đủ, lần lượt lên xe trung chuyển, xe đưa các khách mời và MC tới trước một tòa nhà.


Hướng Bội Lôi giải thích: “Đây là trung tâm diễn viên của phim trường, là nơi nghỉ ngơi và làm việc dành riêng cho các đoàn làm phim quay tại đây, không mở cửa cho khách du lịch.”


Vì không cho khách tham quan vào, nên chương trình cũng không dựng rào chắn. Bên cạnh thật sự có mấy người mặc trang phục đóng phim đi ngang qua, thấy Hướng Bội Lôi và Nghiêm Trung Triết, những người đó theo phản xạ nhìn sang logo của chương trình, thông qua biểu tình có lẽ là đã nhận ra. Sau đó ánh mắt họ dừng trên người Hà Diệc Trúc, rõ ràng tỏ vẻ kinh ngạc, sao Hà Diệc Trúc lại tham gia show tình yêu hôn nhân?


Đến khi họ nhìn thấy An Duy, mấy người đó lập tức sững sờ, ngơ ngác như bị sét đánh.


Nhân viên chương trình lập tức đến giải thích. Nhiếp Bình Nhiên hỏi: “Bị người khác thấy có sao không? Lần này có nhiều khách mời bí mật như vậy.”


Hướng Bội Lôi đáp: “Không sao đâu, không cần giữ bí mật, hiện tại chúng tôi đã tung tin tạo nhiệt trước rồi.”


Hà Thanh Hà không quan tâm mấy chuyện này, trong lòng anh đang rối như tơ vò.


Tối qua lo cãi nhau, quên khuấy mất hôm nay phải diễn kịch. Kỹ năng diễn xuất thì anh hoàn toàn âm điểm, nghĩ tới cảnh mình diễn dở tệ bị chiếu cho cả nước xem là thấy da đầu tê rần liền.


Phó Sâm rõ ràng cũng không rành diễn xuất, mặt mày trông rất khó coi.


Hướng Bội Lôi bắt đầu thông báo lịch trình: “Hôm nay chúng ta vẫn luyện tập theo cặp đôi. Mỗi cặp sẽ có một phòng riêng để đọc kịch bản và tập diễn. Trong quá trình đó, khách mời đặc biệt đồng thời là giáo viên diễn xuất của chúng ta, anh Hà Diệc Trúc, sẽ lần lượt vào các phòng để hướng dẫn.”


Cô mỉm cười bổ sung: “Tất nhiên, anh ấy sẽ đặc biệt quan tâm đến những khách mời chưa có kinh nghiệm diễn xuất. Mong các vị khách quý hãy nắm bắt cơ hội, tranh thủ học hỏi thật nhiều nhé!”


Dù sao thì trước mặt tiền bối, Hà Diệc Trúc cũng không dám kiêu ngạo, nói: “Đâu dám đâu dám, tôi còn phải học hỏi nhiều từ thầy Nghiêm, thầy Tả và thầy An nữa cơ.” Cậu ta quay sang nhìn Hà Thanh Hà và Phó Sâm, khóe môi cong lên: “Còn những học trò khác, tôi sẽ dốc toàn bộ sức lực để dạy dỗ thật nghiêm túc.”


Hà Thanh Hà: “…”


Lần đầu tiên cảm thấy không muốn quay nữa, chỉ muốn về nhà.


Tiếp theo, Hướng Bội Lôi phát kịch bản mà ekip chương trình chuẩn bị cho từng nhóm khách mời.


Đầu tiên là nhóm diễn viên sẽ bị tăng độ khó diễn xuất, và kịch bản họ nhận được là một bộ phim hài.


Bộ phim hài này đã ra mắt từ khá lâu, từng nhiều lần được chiếu lại trên các kênh phim điện ảnh, độ phổ biến rất cao, đến mức ra đường kéo đại một người cũng có thể đọc được vài câu thoại.


Chương trình chọn trích đoạn quen thuộc nhất trong phim, đến cả diễn viên chuyên nghiệp như Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong cũng cảm thấy áp lực khi phải diễn.


Nghiêm Trung Triết khó xử nói: “Chúng tôi diễn cái này e là không ổn lắm.”


Đội ngũ làm phim gốc toàn là những bậc thầy trong ngành, Nghiêm Trung Triết không dám mạo phạm. Nếu diễn dở thì bản thân anh bị chê cũng không sao, nhưng như vậy chẳng phải là xúc phạm tác phẩm nghệ thuật hay sao.


Hơn nữa, anh và Tả Văn Phong ít khi diễn hài, thật sự không có nhiều tự tin.


Hướng Bội Lôi nói: “Em cũng rất kính trọng các bậc tiền bối trong đoàn phim đó. Lần này chương trình đã đích thân đến xin bản quyền, đạo diễn Lôi hào phóng đồng ý cho phép chúng ta diễn thoải mái, thậm chí không cần trả phí bản quyền.” Cô nhìn Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Được diễn phim của đạo diễn Lôi cho dù chỉ là phiên bản không chính thức cũng là mơ ước của biết bao diễn viên trẻ. Thầy Nghiêm, thầy Tả, cố lên!”


Nghe cô nói vậy, trong lòng Nghiêm Trung Triết bắt đầu rục rịch. Anh nhìn Tả Văn Phong, hai người trao nhau ánh mắt rồi cùng mỉm cười: “Vậy thì chúng tôi liều một phen vậy.”


Nhóm diễn viên tràn đầy khí thế, lập tức bước vào phòng để bắt đầu tập luyện.


Tiếp theo là nhóm tái hôn, kịch bản của Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên vừa đơn giản vừa… phũ: Romeo và Juliet.


Ngô Kỳ gãi đầu, nói: “Thật phải diễn cái này à? Nghe như vở kịch tốt nghiệp của sinh viên vậy.”


Hướng Bội Lôi nói với hắn: “Đây là phiên bản điện ảnh, có hơi khác so với kịch sân khấu.”


Dù sao họ cũng chỉ diễn một trích đoạn, khác bao nhiêu cũng không quan trọng, quan trọng là ai ai cũng biết nội dung của vở này.


Hướng Bội Lôi gợi ý cho nhóm tái hôn: “Hai anh có thể bàn bạc xem ai đóng Romeo, ai đóng Juliet.”



Ý là sẽ có một người phải mặc đồ nữ để diễn vai Juliet.


Lập tức Ngô Kỳ và Nhiếp Bình Nhiên cãi nhau, cả hai đều khăng khăng bắt người kia đóng Juliet, còn mình thì làm Romeo.


Ngô Kỳ nói: “Tôi đẹp trai thế này, chắc chắn phải là Romeo. Gọi tôi là Romeo chính hiệu đi.”


Nhiếp Bình Nhiên thẳng thắn thừa nhận ngoại hình mình bình thường: “Chính vì anh đẹp trai hơn em, nên mới phải đóng Juliet. Đàn ông đẹp mà mặc đồ nữ thì càng đẹp.”


Ngô Kỳ thật sự có chút xiêu lòng.


Hai người cứ tranh cãi ầm ĩ mãi, Hướng Bội Lôi đành đuổi họ vào phòng: “Hai anh vào trong mà bàn tiếp.”


Đợi nhóm tái hôn rời đi, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại, Hướng Bội Lôi quay sang An Duy chớp chớp mắt.


Hà Thanh Hà vừa thấy nét mặt cô, liền biết có trò gì đó sắp xảy ra.


An Duy thì chẳng hay biết gì, vẫn còn hớn hở hỏi: “Chúng tôi sẽ diễn phim gì thế?”


Trên gương mặt cậu tràn đầy chờ mong và tò mò, Dương Minh Viễn đứng bên chỉ biết cười bất lực mà đầy cưng chiều.


An Duy đã rời xa sân khấu một thời gian dài, lần này tham gia show cũng là để chuẩn bị cho màn tái xuất của mình, không ngờ lại có cơ hội được diễn xuất nữa khiến cậu vô cùng bất ngờ và phấn khích.


Dương Minh Viễn cũng giống Phó Sâm và Hà Thanh Hà, chẳng biết gì về diễn xuất, nhưng nhìn An Duy vui đến thế, hắn đành liều mình dấn thân cùng quân tử.


Hướng Bội Lôi đưa kịch bản phân đoạn cho họ, nói: “Hai người sẽ diễn vai một cặp cha con.”


An Duy và Dương Minh Viễn cùng lúc sững sờ.


Hà Thanh Hà nghe xong, không nhịn được lên tiếng: “Thế này không ổn lắm đâu.”


An Duy nhỏ hơn Dương Minh Viễn hai mươi tuổi, đây vốn là đề tài nhạy cảm từng khiến An Duy rút lui khỏi giới giải trí, vậy mà chương trình lại đưa cho họ thiết lập nhân vật như thế, chẳng khác nào cố tình nhấn mạnh khoảng cách tuổi tác, ám chỉ họ không giống vợ chồng mà giống như cha con.


Thật là quá thất lễ.


Hướng Bội Lôi cũng thấy khó xử, nói: “Đây là vai do ekip chương trình đã bàn bạc rồi chọn, em cũng hết cách.”
(Lắm lúc tui thấy cái chương trình này cũng được, lắm lúc lại thấy bọn họ rất hỗn :))), mỗi lần nhắc tới cái ekip ctr này là tui lại niệm tư bản chỉ cần lưu lượng tư bản chỉ cần tiền để tỉnh táo lại, ghim từ cái lúc tặng 2 con gấu =)))))


Hà Thanh Hà còn định giúp An Duy tranh luận, nhưng An Duy ngăn lại, mỉm cười với anh rồi nói: “Cảm ơn, tôi không sao.”


Cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với Hướng Bội Lôi: “Chúng tôi sẽ diễn vai này.”


Dương Minh Viễn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn An Duy, hoàn toàn nghe theo sắp xếp của cậu.


Hà Diệc Trúc đứng bên chen vào một câu: “Cũng có thể coi đây là một cơ hội lật ngược tình thế, phá bỏ ấn tượng cố hữu của khán giả, còn lại xem hai người xử lý thế nào thôi.”


Chỉ cần An Duy muốn quay lại giới giải trí, thì khoảng cách tuổi tác giữa cậu và Dương Minh Viễn là chuyện không thể né tránh, vậy thì chi bằng cứ trực diện đối mặt, phơi bày vấn đề cho khán giả nhìn thấy.


Đây cũng là lý do ban đầu ekip chương trình chọn phân đoạn này.


Đã vậy người trong cuộc không phản đối, Hà Thanh Hà cũng không nói thêm gì nữa.


Đây là củ khoai nóng bỏng tay, cuối cùng An Duy đã nhận lấy rồi.


Nếu họ diễn giống cha con thật, khán giả sẽ nói quả nhiên không giống vợ chồng. Còn nếu diễn không đạt, làm khán giả không nhập tâm được, lại bị chê là diễn dở, sẽ bất lợi cho việc tái xuất của An Duy.


Dù sao cũng là một tình thế tiến thoái lưỡng nan, đúng như Hà Diệc Trúc nói, xem An Duy xử lý thế nào thôi.


An Duy cùng Dương Minh Viễn bước vào phòng luyện tập, hiện trường chỉ còn lại Hà Thanh Hà và Phó Sâm.


Hà Thanh Hà vốn đã quen với những chiêu trò của chương trình, quay sang nói với Hướng Bội Lôi: “Nói đi, lần này lại đào hố gì chờ tụi tôi thế?”


Hướng Bội Lôi cười ngọt ngào: “Anh nghĩ tụi em xấu xa quá rồi đấy, anh Tiểu Hà~”


Hà Diệc Trúc lại chen vào: “Cô gọi anh thân thiết ghê ha.”


Hướng Bội Lôi: “…”


Hà Thanh Hà vội nói đỡ: “Đừng để bụng, em ấy nói chuyện vẫn luôn kiểu nửa đùa nửa mỉa vậy đấy.”


Hà Diệc Trúc nổi tiếng trong giới vì tính cách thích gì làm nấy, giờ gặp mặt rồi, đúng là danh bất hư truyền.


Hướng Bội Lôi cũng không còn tâm trạng đùa giỡn, đưa kịch bản cho nhóm hào môn.


Không ngờ họ lại nhận được một cái phân cảnh cung đình.



Bộ phim này Hà Thanh Hà biết, lúc đó gây ra rất nhiều tranh cãi, một tác phẩm đam mỹ song nam chính, một người là hoàng đế, người kia là con trai của tội thần tên là Cam Tịch.


Hai người có quan hệ đoạn tụ, đây chính là điểm gây tranh cãi lớn nhất.


Phân đoạn mà nhóm hào môn nhận được là khi hoàng đế xử trảm cả nhà Cam Tịch, chỉ chừa lại mạng của Cam Tịch.


Cam Tịch tỉnh lại, phát hiện mình không chết, mà còn đang ở trong tẩm cung, lập tức hiểu ra ý đồ của hoàng đế là nhốt cậu lại rồi xem cậu như vật sở hữu của riêng mình, Cam Tịch liền phát điên.


Lúc này, hoàng đế vội vàng quay về, hai người có một cảnh đối đầu.


Hà Thanh Hà và Phó Sâm sẽ phải diễn cảnh đó.


Phó Sâm chưa từng xem bộ phim này, sau khi đọc xong tóm tắt và kịch bản thì ngắn gọn đánh giá: “Lố bịch.”


Hà Thanh Hà thành thật nói: “Khó quá, không diễn nổi.”


Bộ phim năm đó cũng từng gây chấn động, ngoài đề tài táo bạo ra, còn một lý do nữa là diễn viên đóng vai hoàng đế là ảnh đế đương thời, còn người đóng vai Cam Tịch là ảnh đế tương lai, nói chung là diễn xuất của hai người đều đỉnh cao.


Người ngoài nghề cũng nhìn ra được, những phân đoạn xung đột mãnh liệt thế này cần có nền tảng diễn xuất vững chắc, hai người ngoại đạo như Phó Sâm và Hà Thanh Hà làm sao mà diễn cho ra được.


Hướng Bội Lôi cũng có phần cảm thông, từ góc độ người trong giới mà nhìn, phân đoạn này quả thực rất khó. Phó Sâm thì miễn cưỡng còn có chút khí chất đế vương kiểu tổng tài bá đạo, chứ một người hiền hòa như Hà Thanh Hà mà phải phát điên thì đúng là làm khó cho anh rồi.


Nhưng quyết định của đạo diễn không thể thay đổi, Hướng Bội Lôi nói: “Cứ thử xem sao, các khách mời khác cũng dám thử hết đó.”


Cô tiếp tục cổ vũ: “Có thể mặc cổ trang đấy, cố lên nha!”


Hà Thanh Hà: “…”


Ngay cả An Duy còn chịu đóng vai cha con với Dương Minh Viễn rồi, Hà Thanh Hà đành từ bỏ kháng cự.


Hà Diệc Trúc đứng bên cười trên nỗi khổ của người khác: “Em tin tưởng anh lắm đấy, anh trai Tiểu Hà.”


Hà Thanh Hà có chút thấu hiểu anh cả rồi, trước mặt em út đúng là không ai giữ nổi phong độ.


Hà Thanh Hà và Phó Sâm bước vào phòng luyện tập dành cho họ, trong phòng trang bị đầy đủ bàn ghế và giấy bút để ghi chú, có thiết bị thu âm lồng tiếng, còn có máy quay và máy chiếu, có thể quay tại chỗ rồi phát lại để phân tích diễn xuất.


Hà Diệc Trúc trước tiên tới chỗ các khách mời khác, hai người ngồi xuống ghế, bắt đầu nghiên cứu kịch bản.


May mà trong phòng còn có nhân viên quay phim luôn túc trực. Cậu ta thử gợi ý: “Hai người có thể phân tích nhân vật trước, sau đó đối thoại một chút cho quen rồi thử diễn.”


Phân tích nhân vật à…


Phó Sâm nói: “Anh thấy hai người này có bệnh.”


Hà Thanh Hà: “Não yêu đương.”


Nhân viên quay phim: “…”


Phó Sâm: “Tên hoàng đế này vừa muốn quyền lực vừa muốn người yêu, cuối cùng chẳng được cái gì cả.”


Hà Thanh Hà: “Cam Tịch cũng thế, trong lòng vừa hận hoàng đế, lại vừa không thể dứt bỏ tình cảm với hắn.”


Phó Sâm: “Nói trắng ra là năng lực kém, không sắp xếp thỏa đáng được. Một nhà lãnh đạo thì tuyệt đối không nên để mọi chuyện biến thành bài trắc nghiệm lựa chọn, một khi chỉ còn hai phương án thì coi như đã đi vào ngõ cụt.”


Hà Thanh Hà: “Tôi cũng thấy Cam Tịch không đủ dứt khoát.”


Nhân viên quay phim: “…”


Phân tích nhân vật chứ không phải kêu chỉ trích nhân vật! Cậu ta đành lên tiếng: “Hay là… hai người thử đối thoại luôn đi?” Đừng phân tích nữa giùm tui…


Hà Thanh Hà nhìn về phía Phó Sâm, Phó Sâm cũng nhìn anh.


Từ sau trận cãi nhau đêm qua, hai người vẫn chưa nói với nhau câu nào. Sáng nay thức dậy, Hà Thanh Hà phát hiện mình vẫn giữ nguyên tư thế ngủ tối qua, nằm cách xa Phó Sâm một đoạn, đến tay áo ngủ cũng không chạm vào nhau.


Hóa ra trước kia Phó Sâm nói anh ngủ không yên, thường lăn vào lòng hắn, tất cả đều là nói dối.


Hôm qua Phó Sâm đã nói là “đình chiến”, theo lý thì hai người có thể nói chuyện bình thường trở lại, nhưng Hà Thanh Hà vẫn chưa thể hạ mình, không biết nên mở miệng thế nào.


Bây giờ, cuối cùng họ cũng có cuộc đối thoại chính thức đầu tiên trong ngày, bằng cách đọc lời thoại.


Hà Thanh Hà lắp ba lắp bắp: “Ta đang ở đâu đây là âm phủ sao cha ơi mẹ ơi…”


Anh dừng lại, không nhịn được phải chê: “Lời thoại này giống hệt câu đầu tiên trong mấy truyện xuyên không.”



Hà Thanh Hà thật sự không đọc tiếp nổi, Phó Sâm liền tiếp lời: “Tịch Nhi là trẫm đây ngươi nhìn cho kỹ đi là trẫm mà người đâu người đâu trói tay chân hắn lại cho trẫm.”


Lại là nhân viên quay phim: “…”


Tuyệt thật, hai người này đọc thoại chẳng bỏ dấu câu nào luôn.


Hết cách rồi, quay phim đành bó tay, nói: “Hai người cứ tự do phát huy đi, dù sao hôm nay cũng phải vào trạng thái, ngày kia là diễn rồi đấy.”


Nghe thế Hà Thanh Hà đau cả dạ dày, anh hỏi quay phim: “Ở đây có bản phim gốc không?”


Quay phim gật đầu: “Có, có thể xem bằng máy chiếu.”


Cuối cùng Hà Thanh Hà cũng lên tiếng với Phó Sâm: “Mình xem trước một lượt nhé?” Biết đâu xem xong sẽ dễ nhập vai hơn.


Lúc nãy đối thoại lời thoại chỉ là giả, đây mới là câu đầu tiên mà Hà Thanh Hà nói với Phó Sâm trong hôm nay.


Phó Sâm sắc mặt dịu xuống, nói: “Được.”


Khối không khí lạnh từ Siberia bị dòng khí ẩm và ấm từ đại dương cuốn tan, nhiệt độ dần dần tăng lên.


Hắn chủ động đi bật máy chiếu, rồi kéo ghế lại ngồi cạnh Hà Thanh Hà, hai người cùng nhau xem.


Bộ phim này khá dài, tận hai tiếng rưỡi. Đợi đến lúc nhạc cuối phim vang lên, hai người cùng lúc rơi vào trầm mặc.


Hà Thanh Hà nói: “Cam Tịch cũng không hoàn toàn là đầu óc chỉ biết yêu đương, về sau vậy mà dám khiến cả triều đại sụp đổ.”


Phó Sâm nói: “Xét về mặt quản trị, vị hoàng đế ấy cũng coi như chu toàn, sắp xếp cho tất cả mọi người một chốn đi về.”


Ngoại trừ chính bản thân mình.


Tưởng đâu chỉ là bộ phim não tàn về tình yêu đồng tính, không ngờ diễn biến về sau lại nằm ngoài dự đoán. Chỉ tiếc lúc tuyên truyền chỉ tập trung vào phần tình cảm máu chó giữa hai người đàn ông, khiến nhiều điểm sáng trong phim bị bỏ lỡ.


Hà Thanh Hà vẫn còn chưa đã, liền hỏi quay phim: “Ở đây còn phim nào khác không?” Anh muốn xem thêm.


Quay phim uể oải nhắc nhở: “Đây không phải rạp chiếu phim đâu, hai người đến để tập diễn mà.”


Cả buổi sáng vật lộn, nhóm hào môn ngoài xem được một bộ phim thì chẳng làm được gì. Đến trưa, nhân viên bước vào phòng tập, thông báo với các khách mời rằng để họ có thể cảm nhận chân thực về nghề đóng phim, bữa trưa hôm nay sẽ là cơm hộp của đoàn phim.


Hà Thanh Hà và Phó Sâm vốn quen ăn cơm văn phòng ở công ty, không hề ngại bữa trưa đơn sơ, chỉ là chương trình diễn trò đến cùng, còn bắt họ tự mình đi nhận cơm.


Phó Sâm đứng dậy, nói với Hà Thanh Hà: “Em ngồi yên, để anh đi lấy.”


Hà Thanh Hà mỉm cười: “Vậy làm phiền anh nhé.”


Phó Sâm quay người đi lấy cơm, Hà Thanh Hà nhìn theo bóng lưng hắn.


Bây giờ họ đã có thể trò chuyện bình thường, vậy xem như thực sự đình chiến rồi chăng?


Hà Thanh Hà nhẹ nhõm thở ra một hơi.


Phó Sâm đi đến chỗ lấy cơm hộp, chương trình quả thật làm rất chỉn chu, còn đặt hẳn một thùng giữ nhiệt khổng lồ, bên trong chất đầy những hộp cơm trưa.


Tuy chương trình miêu tả hoàn cảnh ghi hình khá kham khổ, nhưng thực tế các suất cơm hộp lại vô cùng sang trọng, gần như đạt chuẩn bữa ăn định suất của khách sạn.


Nhân viên thấy Phó Sâm tới, chủ động nói: “Phó tổng, chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh một phần vịt quay Bắc Kinh.”


Phó Sâm sững người.


Hắn chậm rãi nói: “Có món khác không?”


Nhân viên cũng ngẩn người theo, ngơ ngác đáp: “Không phải anh thích ăn vịt sao?”


Là lúc kiểm tra độ ăn ý trước đây, Hà Thanh Hà đã tiết lộ trên chương trình.


Phó Sâm không giải thích gì, chỉ nói: “Nếu không có thì thôi, đưa tôi đi.”


Nhân viên vội đáp: “Tất nhiên là có rồi, anh muốn cơm sườn hay cơm bò nướng?”


Cuối cùng, Phó Sâm lấy cho Hà Thanh Hà một phần cá tuyết, còn mình thì chọn cơm bò nướng.


Nhân viên tiễn hắn đi, vẻ mặt đầy thắc mắc.


Bữa trưa của các khách mời được giải quyết trong phòng tập riêng của từng người, dù là cầm hộp cơm, Hà Thanh Hà và Phó Sâm vẫn giữ dáng vẻ nhã nhặn, vừa nhìn đã thấy dễ chịu.



Người quay phim không nhịn được thầm cảm thán, hai người này thực sự rất xứng đôi về ngoại hình, chỉ là sao cách họ đối xử với nhau lại cứ khúc mắc như vậy.


Ăn xong, Hà Thanh Hà đứng dậy, Phó Sâm lập tức hỏi: “Em đi đâu?”


Hà Thanh Hà bất đắc dĩ đáp: “Nhà vệ sinh.”


Phó Sâm lúc này mới im lặng.


Cuộc “bỏ nhà ra đi” lần này của Hà Thanh Hà đúng là đã khiến Phó Sâm bị ám ảnh.


Hà Thanh Hà khẽ thở dài trong lòng rồi rời khỏi phòng.


Anh bước về phía nhà vệ sinh, nghĩ bụng đi nhanh rồi về, nhưng lại trông thấy một nhân viên đang ngồi xổm trong hành lang ăn cơm hộp.


Ăn cơm hộp thì chẳng có gì lạ, lạ ở chỗ người đó đang ăn hai hộp một lúc.


Hà Thanh Hà nhớ cơm hộp khẩu phần cũng không nhỏ, không nhịn được bật cười trêu: “Dạo này ăn khỏe quá ha.”


Người nhân viên ấy một tay ôm hai hộp cơm, kỹ năng điêu luyện, thấy Hà Thanh Hà đến liền than thở: “Không có cách nào, tụi em chuẩn bị riêng một phần vịt quay Bắc Kinh cho Phó tổng, chỉ có một phần duy nhất, ai mà ngờ anh ấy lại không ăn, em đành phải xử lý, không thì bỏ phí.”


Hà Thanh Hà khựng lại.


Anh ngẫm nghĩ một lát, mỉm cười hỏi: “Anh ấy không ăn à?”


Nhân viên nhớ lại: “Cũng không nói thẳng là không ăn, chỉ hỏi có món khác không.”


Hà Thanh Hà hơi nheo mắt.


Trùng hợp là nhân viên lại nói thêm: “Anh Tiểu Hà, lần trước không phải anh nói Phó tổng thích ăn vịt sao?”


Hà Thanh Hà mỉm cười ôn hòa: “Đúng là tôi đã nói thế, chắc anh ấy muốn đổi khẩu vị một chút thôi, không có ý gì đâu.”


Anh nhìn hộp cơm trong tay người nhân viên, nói: “Vất vả cho cậu rồi, còn phải ăn hai phần.”


Nhân viên vui vẻ nói: “Cũng không sao đâu ạ, vị ngon lắm, em ăn khỏe nên tụi nó mới bảo em xử lý giúp.”


Nụ cười của Hà Thanh Hà dịu dàng như gió xuân: “Vị quả thật rất ngon, các cậu chuẩn bị rất chu đáo.”


Cậu nhân viên nhận được lời khen từ khách mời thì vô cùng vui vẻ, Hà Thanh Hà liền nói tiếp: “Cậu cứ ăn từ từ nhé” rồi tiếp tục bước về phía nhà vệ sinh.


Vừa vào trong, việc đầu tiên anh làm là lấy điện thoại ra.


Hà Thanh Hà lập tức liên hệ với nhà cung cấp thực phẩm cho gia đình họ.


Nhà cung cấp vẫn chưa biết chuyện Hà Thanh Hà và Phó Sâm sống riêng, gần đây còn đang thắc mắc sao mấy hôm nay Hà Thanh Hà không đặt thịt với rau như thường lệ thì đúng lúc này nhận được cuộc gọi.


Người đó lập tức nghe máy, giọng vui vẻ: “Anh Hà, sao dạo này không đặt thực phẩm nữa vậy?”


Hà Thanh Hà bình thản nói: “Dạo này bận quá, không kịp để ý.”


Đối phương lập tức nịnh nọt: “Chắc bận quay chương trình nhỉ, nhà tôi từ già tới trẻ ai cũng mê xem show của hai người đấy.”


Hà Thanh Hà không muốn nói chuyện về chương trình, chỉ nói: “Hôm nay tôi muốn đặt ít nguyên liệu, được không?”


“Đương nhiên là được rồi, anh cần gì cứ nói.”


Khóe môi Hà Thanh Hà nở nụ cười nhưng ánh mắt thì lạnh tanh. Anh dùng giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi muốn đặt vịt om cay, mấy lần đặt trước đều không có, hôm nay chắc là có hàng rồi chứ?”


Giọng nói bên kia ngay lập tức từ hồ hởi chuyển sang lắp bắp: “Ờ… hôm nay vẫn chưa có hàng, hay để hôm khác nhé?”


Hà Thanh Hà mỉm cười nói: “Sợ là không phải hôm nay không có, mà là về sau sẽ chẳng bao giờ có nữa thì đúng hơn.”


Đối phương là người lanh lợi, nghe vậy liền hiểu ngay là Phó Sâm chắc đã lộ chuyện, vội vàng giả vờ ngu ngơ: “Sao lại không có được, sau này chắc chắn sẽ có, à mà tự nhiên tôi nhớ ra có chút việc, anh Hà cứ gửi danh sách nguyên liệu qua cho tôi nhé, tôi lát nữa sẽ—”


Hà Thanh Hà vẫn mỉm cười cắt ngang: “Cậu thử gác máy xem.”


Đối phương: “…”


Từ đầu tới cuối Hà Thanh Hà đều mỉm cười, giọng nói cực kỳ hòa nhã: “Rốt cuộc là chuyện gì?”


Người kia do dự hồi lâu, trong lòng cân đo nặng nhẹ giữa Phó Sâm và Hà Thanh Hà, cuối cùng quyết định phản bội Phó Sâm về phe Hà Thanh Hà, nói: “Trước đây Phó tổng có dặn tôi không giao vịt cho nhà các anh nữa.”


Hết chương 63.


Một câu chuyện nhỏ của editor: Hồi trước tui quyết định edit bộ này là vì tui đọc được một bài review của một chị sau khi chỉ đọc QT, chị ấy ghi là “hai người này ly hôn vì một con vịt”, tui ấn tượng quá nên tui nhảy hố luôn, rất là tò mò con vịt có lỗi lầm gì =)))))


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 63
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...