Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 61
112@-
Chương 61
Thì ra câu “Anh chờ đấy” là có ý này.
Người đang đứng cùng Hướng Bội Lôi chính là Hà Diệc Trúc.
Hà Thanh Hà hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Lúc này, Hướng Bội Lôi lên tiếng, giới thiệu người bên cạnh: “Vị này là khách mời đặc biệt của chương trình kỳ này – anh Hà Diệc Trúc.”
Hà Diệc Trúc đúng lúc chào hỏi: “Chào các ông chồng nha.”
Mọi người: “…”
Hà Thanh Hà nhức đầu: “Em đến đây làm gì?”
Hà Diệc Trúc bày ra vẻ mặt khinh khỉnh, nói: “Tại sao anh được đến mà em lại không? Hơn nữa, chương trình ban đầu mời em trước đấy.”
Hà Thanh Hà nghĩ bụng, chính em cho người ta leo cây, giờ lại quay đầu tìm tới.
Anh hiểu rõ tính em trai mình, nếu nói ra thì kiểu gì cũng sẽ tranh cãi cả ngày, đành uyển chuyển nói: “Lưu Nhứ rộng lượng thật.”
Hà Diệc Trúc ngẩng cao cằm, nói: “Chị ấy rộng lượng cái gì, lúc đầu em tìm tới còn chẳng chịu nhận lời cơ, nhưng khách mời như em, vừa nổi tiếng lại vừa đẹp trai, đi đâu mà kiếm cho ra.”
Hà Thanh Hà lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hà Diệc Trúc chắc chắn là bám riết lấy Lưu Nhứ, Lưu Nhứ chịu không nổi mới phải để y làm khách mời.
Hà Thanh Hà nhìn sang Phó Sâm, ra hiệu cho Hà Diệc Trúc chào hỏi hắn, nhưng Hà Diệc Trúc chỉ hừ một tiếng, không muốn chào.
Phó Sâm từ lúc đến đây tới giờ luôn trong trạng thái lơ đãng, chỉ lúc Dương Minh Viễn xuất hiện mới như sống lại một chút. Giờ Hà Diệc Trúc tới, hắn chỉ hơi nâng mí mắt nhìn, thấy Hà Diệc Trúc chẳng buồn quan tâm tới mình, hắn cũng không giận, lại tiếp tục trở về trạng thái “ngủ đông”.
Hà Thanh Hà mím môi nhìn Phó Sâm rồi lại nhìn em trai.
May mà lúc này Nghiêm Trung Triết cười đùa: “Tiểu Trúc với Tiểu Hà giống nhau thật đấy, nhất là khi đứng cạnh nhau, nhìn phát là biết người một nhà. Sao tụi anh trước giờ lại không nhận ra nhỉ?”
Mọi người cùng bật cười, Nghiêm Trung Triết tiếp tục nói: “Chương trình của chúng ta càng ngày càng đỉnh, khách mời càng lúc càng nặng ký.”
Độ nổi của An Duy thì không cần nói cũng biết, chương trình phát sóng chắc chắn sẽ gây bão. Hà Diệc Trúc tuy không phải đỉnh lưu trong giới giải trí nhưng cũng có lượng fan nhất định, cùng mối quan hệ anh em ruột với khách mời Hà Thanh Hà, sẽ giúp chương trình tăng thêm sức nóng.
Tập tiếp theo của chắc chắn sẽ được vạn người mong đợi, cực kỳ đặc sắc.
Mọi người nghĩ vậy, ai nấy đều háo hức nhìn về phía Hướng Bội Lôi, mong cô giới thiệu nội dung ghi hình lần này.
Hướng Bội Lôi vốn là người thay thế cho Hà Diệc Trúc, giờ Hà Diệc Trúc lại đứng cạnh, cô bỗng nhiên thấy áp lực thật lớn.
Cô hít sâu một hơi, nói: “Muộn rồi, ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói chuyện.”
An Duy và Dương Minh Viễn là lính mới, nào biết truyền thống chương trình, chỉ có những khách mời còn lại thì đồng loạt phát ra tiếng “chậc”.
Đã định bày trò rồi, còn muốn cho ăn no trước khi đưa lên ngọn đầu đài à.
x
Giống như tên gọi, “Thành phố điện ảnh” chính là địa điểm được xây dựng chuyên biệt để quay phim điện ảnh và truyền hình.
Lần này, chọn một phim trường có quy mô rất lớn, nổi tiếng toàn quốc, được chia thành nhiều khu vực như cổ đại, dân quốc và hiện đại. Mỗi khu đều dựng nên đủ kiểu kiến trúc khác nhau, có những cung điện thậm chí được phục dựng theo tỷ lệ 1:1, khí thế hùng tráng, mang đến bối cảnh chân thực cho các bộ phim. Nói một cách đơn giản, nơi đây chính là tổ hợp phim trường khổng lồ.
Với từng ấy công trình và đầu tư, nếu chỉ dùng để quay phim thì hơi lãng phí. Sau này, thành phố điện ảnh được phát triển thành công viên chủ đề. Khi không có lịch quay, các bối cảnh trong phim sẽ mở cửa phục vụ khách du lịch. Nhiều người đến đây chỉ để được tận mắt nhìn thấy những tòa kiến trúc từng xuất hiện trên màn ảnh.
Các khách mời của được dẫn tới nhà hàng trong phim trường. Hướng Bội Lôi gánh vác nhiệm vụ quảng bá khu du lịch, giới thiệu với mọi người: “Năm xưa từng quay ở đây đấy.”
Hà Thanh Hà đã xem bộ phim đó, trong đó có một cảnh nam nữ chính ăn tối cùng nhau, chính là quay tại chỗ này.
Hai khách mời bên nhóm diễn viên và An Duy đều đã đi qua không ít phim trường lớn nhỏ, thậm chí từng quay phim ngay tại phim trường này nên biểu hiện rất bình thản.
Nhiếp Bình Nhiên là người thường, lần đầu đến nơi như thế, mới lạ nói: “Thật sự giống hệt trong phim.”
Ngô Kỳ quay đầu hỏi Nghiêm Trung Triết: “Nói mới nhớ, em cũng coi như nửa người trong giới rồi, có đoàn phim nào cần người mẫu không, em đổi nghề luôn cũng được.”
Mọi người vừa nói vừa cười. An Duy vì mới tham gia nên vẫn đang trong thời gian làm quen, chỉ khi Nghiêm Trung Triết tung hứng mới đáp đôi câu.
Dương Minh Viễn luôn ở bên cạnh cậu, khóe môi mang nụ cười nhạt, trong mắt toàn là cưng chiều.
Cưng chiều thì cưng chiều thật, nhưng hai người đứng cạnh nhau… thật sự không giống một cặp.
An Duy và Dương Minh Viễn không nói chuyện nhiều, chủ yếu lắng nghe. So với họ, Hà Thanh Hà và Phó Sâm còn im lặng hơn.
Bình thường hai người này vẫn trầm lặng như vậy, mấy khách mời kỳ cựu đã quen rồi, lúc không cần thiết thì cũng không ai lôi họ vào, cứ để họ lặng lẽ đứng đó.
Nhưng hôm nay lại có thêm Hà Diệc Trúc.
Hà Diệc Trúc nhướng mày nhìn nhóm hào môn, nói: “Sao anh tôi lấy chồng xong lại thành câm luôn rồi.”
Y liếc sang Phó Sâm: “Xem ra bệnh câm lây được đấy.”
Phó Sâm híp mắt lại.
Hà Thanh Hà mỉm cười, nói: “Trong nhà có một đứa lắm mồm là đủ rồi, anh với em vừa hay bù trừ cho nhau.”
Hà Diệc Trúc: “…”
Hà Diệc Trúc quay đầu, vừa đi vừa lầm bầm: “Không phải rõ ràng sao, cứ đứng cạnh ông kính cận là tự động bị câm.”
Hướng Bội Lôi đi bên cạnh nghe được, cảm thấy rất đúng, lặng lẽ gật đầu đồng tình.
Chỉ cần từng trò chuyện riêng với Hà Thanh Hà, ai cũng biết anh vốn không phải kiểu người ít nói. Nhưng cứ bước vào giữa đám đông, hoặc đứng cạnh Phó Sâm là anh lại trở nên trầm mặc.
Phó Sâm để ý hết mọi phản ứng nhỏ của Hà Diệc Trúc và Hướng Bội Lôi.
Cả đoàn người ngồi trong nhà hàng, nhân viên phục vụ bắt đầu mang món lên, đồ ăn tất nhiên không tệ. Ngô Kỳ cảm thán: “Mỗi lần chỉ có khúc này là có tí cảm giác hạnh phúc thôi.”
An Duy tò mò hỏi: “Kinh khủng đến vậy à?”
Ngô Kỳ nói: “Cậu chưa xem mấy tập trước à?”
An Duy cười đáp: “Tôi có xem bù rồi, thấy cũng vui mà.”
Ngô Kỳ vỗ vai cậu, nói: “Chờ đến lúc cậu tự trải nghiệm thì sẽ hiểu.”
Nhà hàng trong phim trường có vài món đặc trưng, ví dụ như món hầm sốt kem béo từng xuất hiện trong , danh tiếng lớn hơn hương vị, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu vui là chính.
Khi tinh thần mọi người dần thả lỏng, Hướng Bội Lôi đột ngột lên tiếng, khẽ hắng giọng.
Các khách mời đều nhìn về phía cô.
Bị ánh mắt dồn dập của mọi người chọc cười, cô nói: “Đừng căng thẳng, nội dung kỳ này đơn giản thôi, không phải kiểu chơi trò liên tục như lần trước đâu.”
Các khách mời không tin, giục cô nói nhanh lên.
Hướng Bội Lôi nói: “Vì lần này chúng ta đến phim trường nên chắc chắn phải làm việc gì đó liên quan đến phim ảnh rồi. Chương trình đã chọn ra bốn phân đoạn từ bốn bộ phim nổi tiếng mà mọi người đều quen thuộc. Các khách mời sẽ có hai ngày để luyện tập diễn xuất và dàn dựng phân đoạn, sau đó vào ngày thứ ba, chúng ta sẽ tổ chức một buổi diễn tổng hợp, mọi người lên sân khấu diễn lại phân đoạn đó.”
Hà Thanh Hà nghe xong thì khựng lại.
Nhiếp Bình Nhiên lập tức lên tiếng: “Trong chúng ta có nhiều người là diễn viên, nếu cùng nhau lên sân khấu thì không công bằng lắm đúng không?”
Hướng Bội Lôi nói: “Điều này chương trình đương nhiên đã tính đến rồi. Chúng tôi sẽ tăng độ khó cho nhóm diễn viên và nhóm của anh An Duy, hơn nữa lần này sẽ không chấm điểm, không phân thắng thua, cũng không có hình phạt gì cả, chỉ đơn giản là để mọi người trải nghiệm cảm giác diễn xuất thôi.”
Ngô Kỳ nghe vậy thì hơi động lòng, nói: “Nghe cũng thú vị đấy, thử một lần xem sao, biết đâu tôi diễn quá đỉnh rồi quyết định chuyển nghề luôn.”
Ngô Kỳ nói: “Lúc tập kịch thì đừng kéo chân tôi là được.”
Hai người vừa đấu khẩu vừa hăng hái, Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong nhìn nhau cười, Nghiêm Trung Triết nói: “Diễn xuất vốn là nghề của tụi tôi, ban đầu còn thấy khá tự tin, nhưng từ lúc An Duy tới là không dám lên tiếng nữa rồi.”
An Duy cười đáp: “Đâu có đâu có, trước giờ em chỉ toàn đóng phim thần tượng thôi, sao so được với hai tiền bối từng trải. Hơn nữa mấy năm nay em đã rút khỏi giới, không luyện tập, càng không có cửa.”
Cậu quay sang nhìn Dương Minh Viễn bên cạnh: “Với lại em còn mang theo cái ‘cục nợ’ này nữa nè.”
Mọi người nghe xong câu đó thì trong lòng nghĩ có vẻ An Duy đang có ý định quay lại showbiz, bảo sao lại nhận lời tham gia show này. Diễn xuất của cậu chắc chắn không “phế” như cậu nói, biết đâu sẽ tận dụng chương trình này để thể hiện tay nghề, mở đường cho màn tái xuất.
Huống hồ là một chương trình về tình yêu hôn nhân, lần này An Duy đưa cả Dương Minh Viễn lên sóng, vừa khoe ân ái vừa để công chúng dần chấp nhận bạn đời của mình, khi tái xuất sẽ bớt bị nghi ngờ và tranh cãi.
Tóm lại, ba nhóm khách mời đều rất mong chờ phần luyện tập và biểu diễn lần này. Chỉ có Hà Thanh Hà và Phó Sâm là thật lòng không muốn tham gia.
Hà Thanh Hà nói: “Tôi có một đứa em biết diễn rồi, đâu cần tới lượt tôi lên sân khấu.”
Phó Sâm từ đầu đến giờ như một tấm nền im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ngành nào thì có chuyên môn của ngành đó, sở trường của tôi không nằm ở diễn xuất.”
Hướng Bội Lôi an ủi họ: “Không phức tạp đâu, chỉ là trải nghiệm thôi mà.” Cô quay sang nhìn Hà Diệc Trúc, nói: “Lần này có khách mời đặc biệt làm cố vấn tạm thời, sẽ hướng dẫn những ai không biết diễn, có anh Tiểu Trúc giúp đỡ, mọi người nhất định sẽ diễn tốt.”
Hà Diệc Trúc đang vùi đầu ăn uống, bị MC gọi tên, vội lau miệng trước ống kính rồi nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ ‘hướng dẫn’ các người thật đàng hoàng.”
Y vừa nói vừa nhướng mày nhìn Hà Thanh Hà.
Mặt mày Hà Thanh Hà như chết lặng.
Lần này không có màn bốc thăm, ngày mai chương trình sẽ chỉ định phân đoạn cụ thể, sau bữa ăn các khách mời được dẫn tới nơi ở đã sắp xếp sẵn.
Cũng như những lần trước, họ được ở khách sạn tốt nhất địa phương. Trang trí của khách sạn ăn khớp với chủ đề phim trường, sảnh lớn treo đầy poster phim điện ảnh, thậm chí giấy dán tường cũng mang họa tiết cuộn phim.
Đoàn người đang đứng ở sảnh lớn nhận phòng, tất cả đều nhìn về phía Hà Thanh Hà và Phó Sâm.
Mỗi lần nhóm hào môn đi ghi hình đều cần hai phòng, nhưng trước đó trong buổi livestream họ từng nói là đang cố điều chỉnh giờ giấc sinh hoạt cho hợp nhau, không biết lần này có ở chung phòng không.
Không ai biết thật ra họ đã sống riêng.
Hà Thanh Hà đang định nói: “Ra ngoài rồi thì vẫn nên lấy thêm một phòng nữa đi” thì Hà Diệc Trúc chen lời: “Anh em tụi mình ở chung đi.”
Chương trình sẽ không đến mức keo kiệt với khách mời đặc biệt, Hà Diệc Trúc chính là cố tình nói thế.
Hà Diệc Trúc nhìn sang Phó Sâm, nói: “Dù sao các anh cũng quen ngủ riêng rồi mà.” Y cười: “Nếu không xem show, em còn không biết nhà họ Phó có nhiều phòng đến thế.”
Hà Diệc Trúc có vài nét giống Hà Thanh Hà nhưng nụ cười lại hoàn toàn khác biệt. Hà Thanh Hà dịu dàng như nước, ánh mắt chan chứa tình cảm, còn Hà Diệc Trúc thì ngông nghênh tự mãn, nhếch môi đầy vẻ châm chọc.
Ai nghe cũng nhận ra y đang mỉa mai Phó Sâm.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, Hà Thanh Hà khẽ thở dài: “Tiểu Trúc, đừng bướng bỉnh nữa.”
Anh em một năm mới gặp nhau được một lần, cần gì phải làm ra vẻ như đang bênh vực anh.
Hà Diệc Trúc thu lại nụ cười, quay đầu sang chỗ khác.
Lúc này Phó Sâm lên tiếng: “Một phòng là được rồi.”
Hà Thanh Hà không phản đối, dù sao cũng không nên để người khác nghi ngờ.
Đã quyết định xong, nhân viên chương trình phân phòng, cả đoàn ai về phòng nấy nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi ghi hình ngày mai.
Hà Thanh Hà theo sau Phó Sâm bước vào phòng, trợ lý giúp họ chuyển hành lý vào, Hà Thanh Hà chỉ lặng lẽ nhìn, không nói lời nào.
Trợ lý Hoàng lại một lần nữa toát mồ hôi lạnh, sếp với ông chủ nhỏ đang chiến tranh lạnh mà, tối nay phải làm sao đây?
Không chừng ở được một đêm phòng khách sạn sẽ biến thành hầm băng mất.
Trợ lý Hoàng không dám hó hé nửa câu, trong phòng tuy có mấy người nhưng yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Ngay cả Hà Thanh Hà cũng không nhịn được mà tự giễu, mai quay cảnh học diễn xuất, chắc bọn họ diễn phim câm luôn cho rồi.
Trong không khí nặng nề, các trợ lý làm việc nhanh nhẹn đến lạ, thu dọn xong là lập tức rút lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Hà Thanh Hà và Phó Sâm.
Cả ngày hôm nay, Phó Sâm không nói với Hà Thanh Hà lấy một lời.
Để thuận tiện cho việc “thể hiện tình cảm”, chương trình đặc biệt sắp xếp phòng giường đôi, tức là cả căn phòng chỉ có đúng một chiếc giường.
Hà Thanh Hà nhìn giường, bình tĩnh nói: “Tối nay em nghỉ ở trên ghế.”
Lúc trước ở Tây Nam, Phó Sâm từng định ngủ trên ghế, hôm nay tới lượt anh.
Phó Sâm nghe vậy, cuối cùng cũng quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Hà Thanh Hà, sắc mặt lạnh như phủ một lớp băng sương.
Hà Thanh Hà còn chưa kịp bị ánh mắt lạnh nhạt ấy làm tổn thương, đã thấy hắn lặng lẽ xoay người, quay lưng về phía tường, giơ tay chỉ ra phía sau lưng.
Hà Thanh Hà chớp chớp mắt.
Một giây sau, anh lập tức hiểu ra, trong phòng này có camera.
Hà Thanh Hà: “…”
Hết chương 61.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 61
Thì ra câu “Anh chờ đấy” là có ý này.
Người đang đứng cùng Hướng Bội Lôi chính là Hà Diệc Trúc.
Hà Thanh Hà hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Lúc này, Hướng Bội Lôi lên tiếng, giới thiệu người bên cạnh: “Vị này là khách mời đặc biệt của chương trình kỳ này – anh Hà Diệc Trúc.”
Hà Diệc Trúc đúng lúc chào hỏi: “Chào các ông chồng nha.”
Mọi người: “…”
Hà Thanh Hà nhức đầu: “Em đến đây làm gì?”
Hà Diệc Trúc bày ra vẻ mặt khinh khỉnh, nói: “Tại sao anh được đến mà em lại không? Hơn nữa, chương trình ban đầu mời em trước đấy.”
Hà Thanh Hà nghĩ bụng, chính em cho người ta leo cây, giờ lại quay đầu tìm tới.
Anh hiểu rõ tính em trai mình, nếu nói ra thì kiểu gì cũng sẽ tranh cãi cả ngày, đành uyển chuyển nói: “Lưu Nhứ rộng lượng thật.”
Hà Diệc Trúc ngẩng cao cằm, nói: “Chị ấy rộng lượng cái gì, lúc đầu em tìm tới còn chẳng chịu nhận lời cơ, nhưng khách mời như em, vừa nổi tiếng lại vừa đẹp trai, đi đâu mà kiếm cho ra.”
Hà Thanh Hà lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hà Diệc Trúc chắc chắn là bám riết lấy Lưu Nhứ, Lưu Nhứ chịu không nổi mới phải để y làm khách mời.
Hà Thanh Hà nhìn sang Phó Sâm, ra hiệu cho Hà Diệc Trúc chào hỏi hắn, nhưng Hà Diệc Trúc chỉ hừ một tiếng, không muốn chào.
Phó Sâm từ lúc đến đây tới giờ luôn trong trạng thái lơ đãng, chỉ lúc Dương Minh Viễn xuất hiện mới như sống lại một chút. Giờ Hà Diệc Trúc tới, hắn chỉ hơi nâng mí mắt nhìn, thấy Hà Diệc Trúc chẳng buồn quan tâm tới mình, hắn cũng không giận, lại tiếp tục trở về trạng thái “ngủ đông”.
Hà Thanh Hà mím môi nhìn Phó Sâm rồi lại nhìn em trai.
May mà lúc này Nghiêm Trung Triết cười đùa: “Tiểu Trúc với Tiểu Hà giống nhau thật đấy, nhất là khi đứng cạnh nhau, nhìn phát là biết người một nhà. Sao tụi anh trước giờ lại không nhận ra nhỉ?”
Mọi người cùng bật cười, Nghiêm Trung Triết tiếp tục nói: “Chương trình của chúng ta càng ngày càng đỉnh, khách mời càng lúc càng nặng ký.”
Độ nổi của An Duy thì không cần nói cũng biết, chương trình phát sóng chắc chắn sẽ gây bão. Hà Diệc Trúc tuy không phải đỉnh lưu trong giới giải trí nhưng cũng có lượng fan nhất định, cùng mối quan hệ anh em ruột với khách mời Hà Thanh Hà, sẽ giúp chương trình tăng thêm sức nóng.
Tập tiếp theo của chắc chắn sẽ được vạn người mong đợi, cực kỳ đặc sắc.
Mọi người nghĩ vậy, ai nấy đều háo hức nhìn về phía Hướng Bội Lôi, mong cô giới thiệu nội dung ghi hình lần này.
Hướng Bội Lôi vốn là người thay thế cho Hà Diệc Trúc, giờ Hà Diệc Trúc lại đứng cạnh, cô bỗng nhiên thấy áp lực thật lớn.
Cô hít sâu một hơi, nói: “Muộn rồi, ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói chuyện.”
An Duy và Dương Minh Viễn là lính mới, nào biết truyền thống chương trình, chỉ có những khách mời còn lại thì đồng loạt phát ra tiếng “chậc”.
Đã định bày trò rồi, còn muốn cho ăn no trước khi đưa lên ngọn đầu đài à.
x
Giống như tên gọi, “Thành phố điện ảnh” chính là địa điểm được xây dựng chuyên biệt để quay phim điện ảnh và truyền hình.
Lần này, chọn một phim trường có quy mô rất lớn, nổi tiếng toàn quốc, được chia thành nhiều khu vực như cổ đại, dân quốc và hiện đại. Mỗi khu đều dựng nên đủ kiểu kiến trúc khác nhau, có những cung điện thậm chí được phục dựng theo tỷ lệ 1:1, khí thế hùng tráng, mang đến bối cảnh chân thực cho các bộ phim. Nói một cách đơn giản, nơi đây chính là tổ hợp phim trường khổng lồ.
Với từng ấy công trình và đầu tư, nếu chỉ dùng để quay phim thì hơi lãng phí. Sau này, thành phố điện ảnh được phát triển thành công viên chủ đề. Khi không có lịch quay, các bối cảnh trong phim sẽ mở cửa phục vụ khách du lịch. Nhiều người đến đây chỉ để được tận mắt nhìn thấy những tòa kiến trúc từng xuất hiện trên màn ảnh.
Các khách mời của được dẫn tới nhà hàng trong phim trường. Hướng Bội Lôi gánh vác nhiệm vụ quảng bá khu du lịch, giới thiệu với mọi người: “Năm xưa từng quay ở đây đấy.”
Hà Thanh Hà đã xem bộ phim đó, trong đó có một cảnh nam nữ chính ăn tối cùng nhau, chính là quay tại chỗ này.
Hai khách mời bên nhóm diễn viên và An Duy đều đã đi qua không ít phim trường lớn nhỏ, thậm chí từng quay phim ngay tại phim trường này nên biểu hiện rất bình thản.
Nhiếp Bình Nhiên là người thường, lần đầu đến nơi như thế, mới lạ nói: “Thật sự giống hệt trong phim.”
Ngô Kỳ quay đầu hỏi Nghiêm Trung Triết: “Nói mới nhớ, em cũng coi như nửa người trong giới rồi, có đoàn phim nào cần người mẫu không, em đổi nghề luôn cũng được.”
Mọi người vừa nói vừa cười. An Duy vì mới tham gia nên vẫn đang trong thời gian làm quen, chỉ khi Nghiêm Trung Triết tung hứng mới đáp đôi câu.
Dương Minh Viễn luôn ở bên cạnh cậu, khóe môi mang nụ cười nhạt, trong mắt toàn là cưng chiều.
Cưng chiều thì cưng chiều thật, nhưng hai người đứng cạnh nhau… thật sự không giống một cặp.
An Duy và Dương Minh Viễn không nói chuyện nhiều, chủ yếu lắng nghe. So với họ, Hà Thanh Hà và Phó Sâm còn im lặng hơn.
Bình thường hai người này vẫn trầm lặng như vậy, mấy khách mời kỳ cựu đã quen rồi, lúc không cần thiết thì cũng không ai lôi họ vào, cứ để họ lặng lẽ đứng đó.
Nhưng hôm nay lại có thêm Hà Diệc Trúc.
Hà Diệc Trúc nhướng mày nhìn nhóm hào môn, nói: “Sao anh tôi lấy chồng xong lại thành câm luôn rồi.”
Y liếc sang Phó Sâm: “Xem ra bệnh câm lây được đấy.”
Phó Sâm híp mắt lại.
Hà Thanh Hà mỉm cười, nói: “Trong nhà có một đứa lắm mồm là đủ rồi, anh với em vừa hay bù trừ cho nhau.”
Hà Diệc Trúc: “…”
Hà Diệc Trúc quay đầu, vừa đi vừa lầm bầm: “Không phải rõ ràng sao, cứ đứng cạnh ông kính cận là tự động bị câm.”
Hướng Bội Lôi đi bên cạnh nghe được, cảm thấy rất đúng, lặng lẽ gật đầu đồng tình.
Chỉ cần từng trò chuyện riêng với Hà Thanh Hà, ai cũng biết anh vốn không phải kiểu người ít nói. Nhưng cứ bước vào giữa đám đông, hoặc đứng cạnh Phó Sâm là anh lại trở nên trầm mặc.
Phó Sâm để ý hết mọi phản ứng nhỏ của Hà Diệc Trúc và Hướng Bội Lôi.
Cả đoàn người ngồi trong nhà hàng, nhân viên phục vụ bắt đầu mang món lên, đồ ăn tất nhiên không tệ. Ngô Kỳ cảm thán: “Mỗi lần chỉ có khúc này là có tí cảm giác hạnh phúc thôi.”
An Duy tò mò hỏi: “Kinh khủng đến vậy à?”
Ngô Kỳ nói: “Cậu chưa xem mấy tập trước à?”
An Duy cười đáp: “Tôi có xem bù rồi, thấy cũng vui mà.”
Ngô Kỳ vỗ vai cậu, nói: “Chờ đến lúc cậu tự trải nghiệm thì sẽ hiểu.”
Nhà hàng trong phim trường có vài món đặc trưng, ví dụ như món hầm sốt kem béo từng xuất hiện trong , danh tiếng lớn hơn hương vị, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu vui là chính.
Khi tinh thần mọi người dần thả lỏng, Hướng Bội Lôi đột ngột lên tiếng, khẽ hắng giọng.
Các khách mời đều nhìn về phía cô.
Bị ánh mắt dồn dập của mọi người chọc cười, cô nói: “Đừng căng thẳng, nội dung kỳ này đơn giản thôi, không phải kiểu chơi trò liên tục như lần trước đâu.”
Các khách mời không tin, giục cô nói nhanh lên.
Hướng Bội Lôi nói: “Vì lần này chúng ta đến phim trường nên chắc chắn phải làm việc gì đó liên quan đến phim ảnh rồi. Chương trình đã chọn ra bốn phân đoạn từ bốn bộ phim nổi tiếng mà mọi người đều quen thuộc. Các khách mời sẽ có hai ngày để luyện tập diễn xuất và dàn dựng phân đoạn, sau đó vào ngày thứ ba, chúng ta sẽ tổ chức một buổi diễn tổng hợp, mọi người lên sân khấu diễn lại phân đoạn đó.”
Hà Thanh Hà nghe xong thì khựng lại.
Nhiếp Bình Nhiên lập tức lên tiếng: “Trong chúng ta có nhiều người là diễn viên, nếu cùng nhau lên sân khấu thì không công bằng lắm đúng không?”
Hướng Bội Lôi nói: “Điều này chương trình đương nhiên đã tính đến rồi. Chúng tôi sẽ tăng độ khó cho nhóm diễn viên và nhóm của anh An Duy, hơn nữa lần này sẽ không chấm điểm, không phân thắng thua, cũng không có hình phạt gì cả, chỉ đơn giản là để mọi người trải nghiệm cảm giác diễn xuất thôi.”
Ngô Kỳ nghe vậy thì hơi động lòng, nói: “Nghe cũng thú vị đấy, thử một lần xem sao, biết đâu tôi diễn quá đỉnh rồi quyết định chuyển nghề luôn.”
Ngô Kỳ nói: “Lúc tập kịch thì đừng kéo chân tôi là được.”
Hai người vừa đấu khẩu vừa hăng hái, Nghiêm Trung Triết và Tả Văn Phong nhìn nhau cười, Nghiêm Trung Triết nói: “Diễn xuất vốn là nghề của tụi tôi, ban đầu còn thấy khá tự tin, nhưng từ lúc An Duy tới là không dám lên tiếng nữa rồi.”
An Duy cười đáp: “Đâu có đâu có, trước giờ em chỉ toàn đóng phim thần tượng thôi, sao so được với hai tiền bối từng trải. Hơn nữa mấy năm nay em đã rút khỏi giới, không luyện tập, càng không có cửa.”
Cậu quay sang nhìn Dương Minh Viễn bên cạnh: “Với lại em còn mang theo cái ‘cục nợ’ này nữa nè.”
Mọi người nghe xong câu đó thì trong lòng nghĩ có vẻ An Duy đang có ý định quay lại showbiz, bảo sao lại nhận lời tham gia show này. Diễn xuất của cậu chắc chắn không “phế” như cậu nói, biết đâu sẽ tận dụng chương trình này để thể hiện tay nghề, mở đường cho màn tái xuất.
Huống hồ là một chương trình về tình yêu hôn nhân, lần này An Duy đưa cả Dương Minh Viễn lên sóng, vừa khoe ân ái vừa để công chúng dần chấp nhận bạn đời của mình, khi tái xuất sẽ bớt bị nghi ngờ và tranh cãi.
Tóm lại, ba nhóm khách mời đều rất mong chờ phần luyện tập và biểu diễn lần này. Chỉ có Hà Thanh Hà và Phó Sâm là thật lòng không muốn tham gia.
Hà Thanh Hà nói: “Tôi có một đứa em biết diễn rồi, đâu cần tới lượt tôi lên sân khấu.”
Phó Sâm từ đầu đến giờ như một tấm nền im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ngành nào thì có chuyên môn của ngành đó, sở trường của tôi không nằm ở diễn xuất.”
Hướng Bội Lôi an ủi họ: “Không phức tạp đâu, chỉ là trải nghiệm thôi mà.” Cô quay sang nhìn Hà Diệc Trúc, nói: “Lần này có khách mời đặc biệt làm cố vấn tạm thời, sẽ hướng dẫn những ai không biết diễn, có anh Tiểu Trúc giúp đỡ, mọi người nhất định sẽ diễn tốt.”
Hà Diệc Trúc đang vùi đầu ăn uống, bị MC gọi tên, vội lau miệng trước ống kính rồi nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ ‘hướng dẫn’ các người thật đàng hoàng.”
Y vừa nói vừa nhướng mày nhìn Hà Thanh Hà.
Mặt mày Hà Thanh Hà như chết lặng.
Lần này không có màn bốc thăm, ngày mai chương trình sẽ chỉ định phân đoạn cụ thể, sau bữa ăn các khách mời được dẫn tới nơi ở đã sắp xếp sẵn.
Cũng như những lần trước, họ được ở khách sạn tốt nhất địa phương. Trang trí của khách sạn ăn khớp với chủ đề phim trường, sảnh lớn treo đầy poster phim điện ảnh, thậm chí giấy dán tường cũng mang họa tiết cuộn phim.
Đoàn người đang đứng ở sảnh lớn nhận phòng, tất cả đều nhìn về phía Hà Thanh Hà và Phó Sâm.
Mỗi lần nhóm hào môn đi ghi hình đều cần hai phòng, nhưng trước đó trong buổi livestream họ từng nói là đang cố điều chỉnh giờ giấc sinh hoạt cho hợp nhau, không biết lần này có ở chung phòng không.
Không ai biết thật ra họ đã sống riêng.
Hà Thanh Hà đang định nói: “Ra ngoài rồi thì vẫn nên lấy thêm một phòng nữa đi” thì Hà Diệc Trúc chen lời: “Anh em tụi mình ở chung đi.”
Chương trình sẽ không đến mức keo kiệt với khách mời đặc biệt, Hà Diệc Trúc chính là cố tình nói thế.
Hà Diệc Trúc nhìn sang Phó Sâm, nói: “Dù sao các anh cũng quen ngủ riêng rồi mà.” Y cười: “Nếu không xem show, em còn không biết nhà họ Phó có nhiều phòng đến thế.”
Hà Diệc Trúc có vài nét giống Hà Thanh Hà nhưng nụ cười lại hoàn toàn khác biệt. Hà Thanh Hà dịu dàng như nước, ánh mắt chan chứa tình cảm, còn Hà Diệc Trúc thì ngông nghênh tự mãn, nhếch môi đầy vẻ châm chọc.
Ai nghe cũng nhận ra y đang mỉa mai Phó Sâm.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, Hà Thanh Hà khẽ thở dài: “Tiểu Trúc, đừng bướng bỉnh nữa.”
Anh em một năm mới gặp nhau được một lần, cần gì phải làm ra vẻ như đang bênh vực anh.
Hà Diệc Trúc thu lại nụ cười, quay đầu sang chỗ khác.
Lúc này Phó Sâm lên tiếng: “Một phòng là được rồi.”
Hà Thanh Hà không phản đối, dù sao cũng không nên để người khác nghi ngờ.
Đã quyết định xong, nhân viên chương trình phân phòng, cả đoàn ai về phòng nấy nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi ghi hình ngày mai.
Hà Thanh Hà theo sau Phó Sâm bước vào phòng, trợ lý giúp họ chuyển hành lý vào, Hà Thanh Hà chỉ lặng lẽ nhìn, không nói lời nào.
Trợ lý Hoàng lại một lần nữa toát mồ hôi lạnh, sếp với ông chủ nhỏ đang chiến tranh lạnh mà, tối nay phải làm sao đây?
Không chừng ở được một đêm phòng khách sạn sẽ biến thành hầm băng mất.
Trợ lý Hoàng không dám hó hé nửa câu, trong phòng tuy có mấy người nhưng yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Ngay cả Hà Thanh Hà cũng không nhịn được mà tự giễu, mai quay cảnh học diễn xuất, chắc bọn họ diễn phim câm luôn cho rồi.
Trong không khí nặng nề, các trợ lý làm việc nhanh nhẹn đến lạ, thu dọn xong là lập tức rút lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Hà Thanh Hà và Phó Sâm.
Cả ngày hôm nay, Phó Sâm không nói với Hà Thanh Hà lấy một lời.
Để thuận tiện cho việc “thể hiện tình cảm”, chương trình đặc biệt sắp xếp phòng giường đôi, tức là cả căn phòng chỉ có đúng một chiếc giường.
Hà Thanh Hà nhìn giường, bình tĩnh nói: “Tối nay em nghỉ ở trên ghế.”
Lúc trước ở Tây Nam, Phó Sâm từng định ngủ trên ghế, hôm nay tới lượt anh.
Phó Sâm nghe vậy, cuối cùng cũng quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Hà Thanh Hà, sắc mặt lạnh như phủ một lớp băng sương.
Hà Thanh Hà còn chưa kịp bị ánh mắt lạnh nhạt ấy làm tổn thương, đã thấy hắn lặng lẽ xoay người, quay lưng về phía tường, giơ tay chỉ ra phía sau lưng.
Hà Thanh Hà chớp chớp mắt.
Một giây sau, anh lập tức hiểu ra, trong phòng này có camera.
Hà Thanh Hà: “…”
Hết chương 61.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 61
10.0/10 từ 15 lượt.