Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 2
106@-
Hà Thanh Hà đọc tin nhắn mà thở dài.
Anh cả của Hà Thanh Hà là loại hình con người toàn năng trong sự nghiệp, nhưng đứa em út lại là kiểu người bất cần chưa bao giờ làm người khác đỡ lo.
Trước đây Hà Diệc Trúc ầm ĩ nhất định phải gia nhập showbiz, trở thành nghệ sĩ. Hà Hiên Bách không thể lay chuyển được em mình, đành phải tìm cho cậu những tài nguyên tốt nhất. Vậy mà Hà Diệc Trúc chỉ thích làm theo ý mình, ăn không ít khổ, lăn lộn trong giới một thời gian dài mà vẫn chưa nổi tiếng.
Lưu Nhứ là bạn cùng lớp đại học của Hà Thanh Hà, hiện đang làm nhà sản xuất chương trình thực tế, vì nể mặt Hà Thanh Hà nên cô thường xuyên để ý và chiếu cố Hà Diệc Trúc, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, cô ấy sẽ báo ngay cho Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà cau mày, cúi đầu hồi âm: “Có gây nhiều phiền toái cho cậu hay không?”
Cơn thịnh nộ của Lưu Nhứ bộc lộ qua những con chữ: “Không chỉ nhiều mà là rất nhiều! Tớ đi đâu tìm nghệ sĩ khác có lịch trình phù hợp để thay thế cậu ta vào lúc này chứ!”
Hà Thanh Hà cảm thấy xấu hổ thay cho em mình: “Thật xin lỗi. Tớ thay mặt Tiểu Trúc xin lỗi cậu. Có thể bù đắp tổn thất được không?”
Lưu Nhứ hít một hơi thật sâu, cô biết Hà Thanh Hà cũng hết cách với Hà Diệc Trúc, là đầu óc cô bị úng nước mới đồng ý yêu cầu để Hà Diệc Trúc làm MC cho chương trình của mình.
“Muốn bù đắp thế nào? Nhà các cậu có tiền, bồi thường hợp đồng đối với cậu ta có là gì.”
Bồi thường thiệt hại là một chuyện, Lưu Nhứ phải nhanh chóng tìm được khách mời mới, thời gian eo hẹp đủ khiến cho cô sứt đầu mẻ trán.
Hà Thanh Hà an ủi Lưu Nhứ: “Tiểu Trúc có bao nhiêu tiền chứ, rồi cũng tìm đến anh cả thôi à, đến lúc đó anh cả sẽ thay cậu cho thằng bé một bài học.”
Lưu Nhứ không khỏi phàn nàn: “Nhà cậu quen nuông chiều cậu ta rồi, dạy dỗ xong rồi vẫn vung tiền giúp cậu ta, làm đúng theo ý cậu ta đó thôi.”
Hà Thanh Hà thừa nhận Lưu Nhứ nói đúng, chỉ có thể nói: “Để tớ đi khuyên nhủ Tiểu Trúc.”
Lưu Nhứ trút giận một trận, rồi đành chấp nhận số mệnh của mình: “Không cần, cậu ta căn bản không nghe cậu, cũng không nghe ai cả.”
Lưu Nhứ biết Hà Thanh Hà không thể quản được hỗn thế ma vương của Hà gia, trút hết buồn bực xong liền không muốn khơi lại chuyện phiền lòng nữa, đổi chủ đề: “Hiện tại chồng chồng hai người vẫn ổn chứ?”
Lưu Nhứ là một trong số ít bạn bè của Hà Thanh Hà, biết anh đã kết hôn chớp nhoáng sau một cuộc xem mắt, vì vậy luôn lo lắng cho cuộc sống hôn nhân của anh, sợ Hà Thanh Hà sẽ thiệt thòi.
Hà Thanh Hà cười đáp: “Tốt lắm, vẫn giống như thường lệ.”
“Vậy thì tốt.” Lưu Nhứ nhịn không được nói: “Tớ cứ có cảm giác chồng cậu là lạ thế nào ấy.”
Hà Thanh Hà: “Quen rồi thì thấy bình thường à. Anh ấy vẫn luôn vậy đó, chúng tớ cũng như bao cặp chồng chồng khác thôi.”
Hà Thanh Hà đã nói thế, người ngoài cũng không tiện can thiệp nhiều, nhưng Lưu Nhứ cho rằng Hà Thanh Hà miêu tả hôn nhân của mình bằng hai từ “bình thường” không thích hợp chút nào.
Chồng chồng “bình thường” nào giàu có như bọn họ chứ?
×
Hà Thanh Hà liên lạc với Lưu Nhứ xong, nán lại công ty thêm một lúc, đến khi thực sự không còn việc gì để làm anh mới lên mạng đặt mua một số nguyên liệu nấu ăn, trực tiếp giao đến nhà.
Buổi chiều, Hà Thanh Hà lái xe về nhà sớm, vừa vào cửa đã nhận được tin nhắn đúng giờ của Phó Sâm.
Phó Sâm thông báo hắn ăn tối ở nhà, nhưng sẽ về trễ hơn mọi ngày một chút.
Hà Thanh Hà chưa bao giờ lo lắng Phó Sâm sẽ bất chợt đổi ý vì hắn luôn thực hiện đúng 100% những điều mình đã hứa.
Hà Thanh Hà vào bếp, xắn tay áo lên để lộ cánh tay trắng trẻo, ngón tay thon dài lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong bao bì ra bắt đầu sơ chế, chuẩn bị làm bữa tối.
Hà Thanh Hà vô cùng tập trung, kĩ năng dùng dao vừa nhanh nhẹn vừa lưu loát, hoàng hôn men theo cửa sổ phòng bếp rơi trên những giọt nước nhỏ đọng trên thức ăn, tạo thành vầng sáng êm dịu và yên bình.
Khung cảnh Hà Thanh Hà lẳng lặng đứng bên bồn rửa, cúi đầu tỉ mỉ gọt cái này tỉa cái kia cùng với làn khói bếp lượn lờ quanh quẩn trong ánh nắng chiều, tựa như một bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Chỉ tiếc khoảnh khắc đẹp như thế, nhưng lại không có người thưởng thức.
Phó gia và Hà gia đều không thiếu tiền, hoàn toàn có thể thuê đầu bếp, nhưng Hà Thanh Hà nguyện ý tự mình xuống bếp, một mặt anh thích nghiên cứu nấu nướng, mặt khác vì nghe nói chồng chồng cùng nhau dùng bữa sẽ giúp xúc tiến tình cảm.
Hà Thanh Hà vừa nấu cơm vừa suy nghĩ, sắp đến ngày kỷ niệm ngày cưới của anh và Phó Sâm, người nọ chú trọng nhất là lễ nghi và quy tắc, cho nên hắn sẽ không bao giờ quên ngày này.
Vì vậy anh cần chuẩn bị một món quà.
Hà Thanh Hà không biết nên tặng quà gì cho Phó Sâm mới tốt.
Thậm chí anh còn không biết sở thích của Phó Sâm, dường như hắn chẳng có sở thích nào khác ngoài việc kiếm tiền. Dù Phó Sâm đều đặn tập thể dục vào mỗi buổi sáng, nhưng qua quá trình Hà Thanh Hà quan sát thì thấy thật ra hắn cũng không ham thích việc này. Đối với Phó Sâm thì hoạt động hay nghỉ ngơi chỉ là để làm việc hiệu quả hơn, giống hệt như muốn vận hành máy móc trơn tru thì phải bảo dưỡng nó mỗi ngày vậy.
Thể thao và giải trí là dầu bôi trơn chứ không phải thứ Phó Sâm thích.
Hà Thanh Hà suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được nên tặng món quà nào, Phó Sâm không thiếu thứ gì, gần đây nhất hắn bộc lộ khát vọng của mình chính là lúc muốn thu mua một công ty.
Hà Thanh Hà không có khả năng tặng một cái công ty cho hắn.
Chờ bữa tối chuẩn bị xong, trong đầu Hà Thanh Hà vẫn trống rỗng, cậu quyết định không nghĩ nữa, cho đồ ăn vào lồng giữ nhiệt rồi dựa vào bàn đợi Phó Sâm trở về.
Hà Thanh Hà khoanh tay, ngơ ngác nhìn xuống sàn nhà trước mặt, mãi đến khi quản gia trí năng nhắc nhở chủ nhân đã về, anh mới đứng thẳng dậy, trên môi nở một nụ cười dịu dàng.
Phó Sâm về nhà đúng giờ như đã nói, quan niệm thời gian của người này chính xác đến từng giây, đôi khi Hà Thanh Hà tự hỏi liệu trong cơ thể hắn có phải gắn một cái đồng hồ hay không.
Hà Thanh Hà nhìn người đi vào, nhẹ nhàng nói: “Anh vất vả rồi.”
Trên người Phó Sâm vẫn còn mang theo sự sắc bén trong công việc, sau khi nhìn thấy Hà Thanh Hà, hơi thở của hắn mới từ từ bình ổn lại.
Hắn cởi áo khoác và cà vạt, Hà Thanh Hà đưa tay nhận lấy quần áo của Phó Sâm, hắn dừng lại một chút rồi nói: “Em không cần làm việc này.”
Hà Thanh Hà vẫn cười: “Chỉ là nhấc tay một cái mà thôi, anh làm việc vất vả hơn.”
Hà Thanh Hà cầm quần áo của Phó Thần treo lên giá treo, mời hắn ngồi vào bàn ăn, tiếp theo bày đồ ăn ra, dùng một giọng điệu mềm mại đến nổi da gà nói: “Hôm nay em làm món anh thích.”
Phó Sâm nhìn chằm chằm anh: “Hôm nay em rất kỳ quái.”
Hà Thanh Hà dừng một chút, ngước mắt lên, tiếp tục mỉm cười: “Ăn nhiều một chút.”
Dung mạo của Hà Thanh Hà thật sự rất đẹp, khi cười đuôi mắt sẽ hơi rủ xuống, mang đến cho người ta cảm giác tinh khiết, hiền lành cùng dịu dàng, ai nhìn cũng thấy dễ chịu.
Phó Sâm không động đũa, một lúc sau mới đẩy kính lên: “Em không cần như vậy.”
Hà Thanh Hà chậm rãi thu hồi tươi cười trên mặt, đôi mắt cụp xuống.
Anh đã xem được một đoạn video trên mạng, người đăng bài nói mỉm cười nhiều hơn sẽ giúp thúc đẩy tình cảm chồng chồng, cũng k*ch th*ch sự thèm ăn nhiều hơn, Hà Thanh Hà rất muốn thử một chút, nhưng dường như vô tác dụng, quả nhiên những video trên mạng đều là lừa gạt người ta.
Bầu không khí trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, hai người ngồi đối diện nhau, im lặng ăn tối, giống như bữa cơm đầu tiên kia vậy.
Sau khi kết hôn, Hà Thanh Hà mới nhận ra Phó Sâm chẳng nói lời nào trong cuộc hẹn hôm đó không phải vì có ý kiến đối với anh, mà đây vốn là phong cách thường ngày của hắn.
Lúc ăn thì không nói chuyện.
Ừ thì cũng có chỗ tốt, dễ tiêu hóa thức ăn hơn.
Nụ cười giả tạo biến mất, bàn ăn càng trở nên lạnh lẽo, may mắn là hai người không quên đang cùng ăn tối với bạn đời của mình, luôn đúng lúc gắp thêm thức ăn cho đối phương.
“Em ăn đi.”
“Anh ăn đi.”
Hai đôi đũa đan chéo trong không trung, chính xác bỏ thêm đồ ăn vào bát của nhau.
Hà Thanh Hà nhìn măng tây trong bát, thở phào nhẹ nhõm, Phó Sâm biết anh thích ăn gì. Anh ngẩng đầu nhìn thịt vịt trong bát Phó Sâm, cũng hài lòng không kém.
Anh cũng biết khẩu vị của Phó Sâm, cho thấy cả hai đều quan tâm đến nhau, là một người bạn đời đủ tư cách.
Cuối cùng, bữa cơm kết thúc trong sự buồn tẻ như thường lệ, Phó Sâm giúp Hà Thanh Hà đặt chén bát dơ vào trong bồn, chờ ngày mai người giúp việc tới dọn dẹp.
Làm xong những chuyện này, Phó Sâm vào phòng sách tiếp tục xử lý công việc, Hà Thanh Hà trở về phòng mình, từ trong ngăn kéo lấy ra sổ tay và bút máy, viết ra bí quyết mỉm cười mà mình học được từ trong video, sau đó đánh một dấu gạch chéo ở bên phải.
Các chiến lược không hiệu quả xứng đáng bị lôi ra xử chém.
Anh ghi chú một lúc, tiện tay lật giở sổ tay để xem lại những nội dung cũ thì bất chợt có người gõ cửa phòng.
Hà Thanh Hà đứng dậy mở cửa, là Phó Sâm đang đứng ở ngoài.
Phó Sâm đã tắm xong, tóc xõa xuống trước trán, gần như chạm vào gọng kính trên sống mũi, trông trẻ trung hơn nhiều so với vẻ nghiêm túc của ban ngày, cũng thiếu đi vài phần sắc bén của thương nhân.
Nhưng đôi mắt phía sau cặp kính vẫn trông thật lạnh lùng, hắn nhìn thật sâu vào Hà Thanh Hà, ánh mắt có chút u ám khó đoán.
Phó Sâm hỏi: “Hôm nay ở chỗ em hay vẫn là đến phòng anh?”
Hà Thanh Hà chớp chớp mắt, sửng sốt một lúc, sau đó mới nhớ ra đã đến ngày phải sinh hoạt chồng chồng rồi.
Nếu hai người đã kết hôn, nhất định phải làm loại chuyện đó. Hà Thanh Hà từng vô cùng lo lắng bất an, dù sao anh không có kinh nghiệm thực chiến, chưa từng ăn thịt heo mà cũng không thấy qua heo chạy.
Bình thường Phó Sâm rất lạnh nhạt, Hà Thanh Hà không thể tưởng tượng được bộ dáng của hắn sẽ trông như thế nào khi ở trên giường. Vào ngày tổ chức lễ cưới, bọn họ đều bị khách mời chuốc say, đến tối Phó Sâm ôm Hà Thanh Hà ngã vào chiếc giường êm ái, đầu óc Hà Thanh Hà vẫn còn ngu nga ngu ngơ.
Sau đó Hà Thanh Hà ăn thịt heo, thấy heo chạy, trong ấn tượng của anh thì có vẻ là vậy.
Thu hoạch lớn nhất của Hà Thanh Hà là biết được lúc lên giường Phó Sâm sẽ tháo mắt kính ra.
Phó Sâm là người chú trọng quy tắc và trình tự, làm việc gì cũng sẽ sắp xếp thời gian biểu, bao gồm cả việc “nộp thuế lương thực”, tần suất không thể quá nhiều hoặc quá ít, mỗi tuần một lần, không ham mê sinh hoạt t*nh d*c, vừa vặn tốt cho thân thể.
Nói là một tuần một lần, kỳ thực Phó Sâm thường xuyên phải đi công tác, không thể hoàn toàn đáp ứng tần suất đã sắp xếp, loại chuyện này sau khi quá thời hạn sẽ không bù đắp được, cho nên số lần bọn họ làm thật ra cũng không nhiều.
Hà Thanh Hà thường xuyên nghi ngờ bản thân bị lãnh cảm trong chuyện chăn gối, đã chẳng được nhiệt tình mấy hơn nữa còn luôn thấy đau.
Cũng may Phó Sâm hình như cũng không quá hăng hái, một tuần chưa bao giờ yêu cầu hơn hai lần, kiên nhẫn chịu đựng rồi cũng qua đi.
Còn một việc phiền toái khác là bọn họ ngủ riêng, mỗi lần đều phải thương lượng xem nên hành sự trong phòng Hà Thanh Hà hay phòng Phó Sâm.
Hôm nay được Phó Sâm nhắc, Hà Thanh Hà mới nhớ ra ngày đó đã đến. Tuy anh không có hứng thú nhưng sẽ không từ chối, dù sao cũng là nghĩa vụ phải làm, cho nên chỉ bình thản nói: “Về bên anh đi. “
Phòng của Phó Sâm vốn là phòng ngủ chính, khi Hà Thanh Hà còn ngủ ở bên này thì căn phòng vẫn có chút sống động, giờ anh dọn ra, nơi này lập tức trở nên quạnh quẽ.
Phòng ngủ chính của biệt thự tất nhiên vẫn được thiết kế rất tốt, nhưng nó luôn khiến Hà Thanh Hà liên tưởng đến những căn phòng trong các bộ phim khoa học viễn tưởng.
Khi robot trí tuệ nhân tạo trong phim bị hư hỏng hoặc mất điện, nó sẽ nằm im trong khoang máy móc rồi đóng nắp lại, sau một đêm được nạp điện, nó sẽ có thêm một ngày tràn đầy năng lượng.
Hai người đều đã tắm rửa, thân thể sạch sẽ, lập tức tiến vào trạng thái. Khi Hà Thanh Hà bị ấn xuống, khó tránh khỏi cứng đơ cả người, sau đó lại dần thả lỏng khi cánh môi lành lạnh bao phủ lấy mình.
Phó Sâm im lặng từ đầu đến cuối, chăm chú nhìn Hà Thanh Hà, còn anh không dám phát ra âm thanh, chỉ biết cố gắng hết sức để kìm nén tiếng r*n r*, vì thế càng thêm gian nan.
Thật vất vả mới đi tới hồi kết, Hà Thanh Hà choáng váng mặt mày, nhắm mắt để bình ổn hơi thở của mình, khi mở mắt ra lần nữa, anh phát hiện Phó Sâm đang chăm chú nhìn mình.
Hà Thanh Hà miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: “Em trở về phòng, anh đi ngủ sớm đi.”
Vừa nói anh vừa đứng dậy rời khỏi giường, đôi chân trần đặt trên thảm, lông cừu cọ vào lòng bàn chân ngứa ngáy, Hà Thanh Hà hít một hơi thật sâu, cúi đầu tìm dép lê của mình.
Nếu tiếp tục ở lại, anh sẽ vô tình ngủ quên, ngày mai lại không dậy nổi. Phó Sâm sợ đánh thức anh nên không dám dậy tập thể dục, vậy sẽ làm xáo trộn lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của hắn.
Thời gian đầu chính là như vậy, bọn họ mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn không giải quyết được, cho đến khi chia phòng ngủ riêng.
Phó Sâm nhìn tấm lưng mịn màng của Hà Thanh Hà, đưa tay về phía anh, muốn giữ người lại, nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào cánh tay anh, Hà Thanh Hà đã đứng lên.
Hà Thanh Hà quay lại mỉm cười với Phó Sâm: “Ngày mai gặp lại.”
Phó Sâm mím môi, không có kính mắt điều hòa, mặt mày của hắn có vẻ càng thêm khó gần, hắn lấy chiếc kính ở đầu giường đeo vào, cùng Hà Thanh Hà ra khỏi phòng ngủ, đưa anh đến trước cửa phòng, khôi phục sự bình tĩnh xa cách của mình: “Ngủ ngon.”
Hà Thanh Hà nhẹ nhàng nâng khóe môi, xoay người bước vào phòng mình.
Vận động mạnh một hồi mà không quá mệt nhọc, Hà Thanh Hà trằn trọc mãi, nằm nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Bởi vì thích thức khuya nên buổi sáng anh mới chẳng rời nổi gối chăn mềm mại, Hà Thanh Hà biết đây là tật xấu, nhưng anh không sửa được.
Hà Thanh Hà dứt khoát ngồi dậy, dựa vào đầu giường bấm điện thoại, không ngờ lại nhận được tin nhắn từ Lưu Nhứ.
Lưu Nhứ: “Quá trời quá đất, em trai cậu chạy mất, chúng tớ còn chưa tìm được MC thay thế, vậy mà bây giờ khách mời cũng chạy luôn, chúng tớ lại mất đi một nhóm khách mời.”
Hà Thanh Hà rơi một giọt lệ thương cảm cho Lưu Nhứ: “Thật quá bi thảm, cậu có muốn đi thắp một nén hương không? Tớ đi với cậu, mời cậu một bữa, thay em tớ nhận lỗi với cậu.”
Lưu Nhứ: “Tớ bận đến thắp hương cũng không có thời gian, ăn cơm cũng không có thời gian, vội vàng chạy đông chạy tây tìm người bổ sung.”
Cô bắt đầu kể khổ với Hà Thanh Hà: “Em trai cậu bể kèo cũng không sao, dù sao đi nữa chúng tớ vẫn có thể nhận được tiền bồi thường. Nhưng hai vị khách mời đó chỉ là người bình thường, người ta đã suy đi nghĩ lại nhiều lần nhưng vẫn không muốn ghi hình, chúng tớ có thể làm gì ngoài việc từ bỏ bây giờ?”
Lúc này Hà Thanh Hà có chút tò mò: “Lần này cậu phụ trách loại chương trình thực tế gì thế?”
Lưu Nhứ trả lời: “Quan sát đời sống hôn nhân của chồng chồng.”
Hết chương 2.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 2
Hà Thanh Hà đọc tin nhắn mà thở dài.
Anh cả của Hà Thanh Hà là loại hình con người toàn năng trong sự nghiệp, nhưng đứa em út lại là kiểu người bất cần chưa bao giờ làm người khác đỡ lo.
Trước đây Hà Diệc Trúc ầm ĩ nhất định phải gia nhập showbiz, trở thành nghệ sĩ. Hà Hiên Bách không thể lay chuyển được em mình, đành phải tìm cho cậu những tài nguyên tốt nhất. Vậy mà Hà Diệc Trúc chỉ thích làm theo ý mình, ăn không ít khổ, lăn lộn trong giới một thời gian dài mà vẫn chưa nổi tiếng.
Lưu Nhứ là bạn cùng lớp đại học của Hà Thanh Hà, hiện đang làm nhà sản xuất chương trình thực tế, vì nể mặt Hà Thanh Hà nên cô thường xuyên để ý và chiếu cố Hà Diệc Trúc, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, cô ấy sẽ báo ngay cho Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà cau mày, cúi đầu hồi âm: “Có gây nhiều phiền toái cho cậu hay không?”
Cơn thịnh nộ của Lưu Nhứ bộc lộ qua những con chữ: “Không chỉ nhiều mà là rất nhiều! Tớ đi đâu tìm nghệ sĩ khác có lịch trình phù hợp để thay thế cậu ta vào lúc này chứ!”
Hà Thanh Hà cảm thấy xấu hổ thay cho em mình: “Thật xin lỗi. Tớ thay mặt Tiểu Trúc xin lỗi cậu. Có thể bù đắp tổn thất được không?”
Lưu Nhứ hít một hơi thật sâu, cô biết Hà Thanh Hà cũng hết cách với Hà Diệc Trúc, là đầu óc cô bị úng nước mới đồng ý yêu cầu để Hà Diệc Trúc làm MC cho chương trình của mình.
“Muốn bù đắp thế nào? Nhà các cậu có tiền, bồi thường hợp đồng đối với cậu ta có là gì.”
Bồi thường thiệt hại là một chuyện, Lưu Nhứ phải nhanh chóng tìm được khách mời mới, thời gian eo hẹp đủ khiến cho cô sứt đầu mẻ trán.
Hà Thanh Hà an ủi Lưu Nhứ: “Tiểu Trúc có bao nhiêu tiền chứ, rồi cũng tìm đến anh cả thôi à, đến lúc đó anh cả sẽ thay cậu cho thằng bé một bài học.”
Lưu Nhứ không khỏi phàn nàn: “Nhà cậu quen nuông chiều cậu ta rồi, dạy dỗ xong rồi vẫn vung tiền giúp cậu ta, làm đúng theo ý cậu ta đó thôi.”
Hà Thanh Hà thừa nhận Lưu Nhứ nói đúng, chỉ có thể nói: “Để tớ đi khuyên nhủ Tiểu Trúc.”
Lưu Nhứ trút giận một trận, rồi đành chấp nhận số mệnh của mình: “Không cần, cậu ta căn bản không nghe cậu, cũng không nghe ai cả.”
Lưu Nhứ biết Hà Thanh Hà không thể quản được hỗn thế ma vương của Hà gia, trút hết buồn bực xong liền không muốn khơi lại chuyện phiền lòng nữa, đổi chủ đề: “Hiện tại chồng chồng hai người vẫn ổn chứ?”
Lưu Nhứ là một trong số ít bạn bè của Hà Thanh Hà, biết anh đã kết hôn chớp nhoáng sau một cuộc xem mắt, vì vậy luôn lo lắng cho cuộc sống hôn nhân của anh, sợ Hà Thanh Hà sẽ thiệt thòi.
Hà Thanh Hà cười đáp: “Tốt lắm, vẫn giống như thường lệ.”
“Vậy thì tốt.” Lưu Nhứ nhịn không được nói: “Tớ cứ có cảm giác chồng cậu là lạ thế nào ấy.”
Hà Thanh Hà: “Quen rồi thì thấy bình thường à. Anh ấy vẫn luôn vậy đó, chúng tớ cũng như bao cặp chồng chồng khác thôi.”
Hà Thanh Hà đã nói thế, người ngoài cũng không tiện can thiệp nhiều, nhưng Lưu Nhứ cho rằng Hà Thanh Hà miêu tả hôn nhân của mình bằng hai từ “bình thường” không thích hợp chút nào.
Chồng chồng “bình thường” nào giàu có như bọn họ chứ?
×
Hà Thanh Hà liên lạc với Lưu Nhứ xong, nán lại công ty thêm một lúc, đến khi thực sự không còn việc gì để làm anh mới lên mạng đặt mua một số nguyên liệu nấu ăn, trực tiếp giao đến nhà.
Buổi chiều, Hà Thanh Hà lái xe về nhà sớm, vừa vào cửa đã nhận được tin nhắn đúng giờ của Phó Sâm.
Phó Sâm thông báo hắn ăn tối ở nhà, nhưng sẽ về trễ hơn mọi ngày một chút.
Hà Thanh Hà chưa bao giờ lo lắng Phó Sâm sẽ bất chợt đổi ý vì hắn luôn thực hiện đúng 100% những điều mình đã hứa.
Hà Thanh Hà vào bếp, xắn tay áo lên để lộ cánh tay trắng trẻo, ngón tay thon dài lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong bao bì ra bắt đầu sơ chế, chuẩn bị làm bữa tối.
Hà Thanh Hà vô cùng tập trung, kĩ năng dùng dao vừa nhanh nhẹn vừa lưu loát, hoàng hôn men theo cửa sổ phòng bếp rơi trên những giọt nước nhỏ đọng trên thức ăn, tạo thành vầng sáng êm dịu và yên bình.
Khung cảnh Hà Thanh Hà lẳng lặng đứng bên bồn rửa, cúi đầu tỉ mỉ gọt cái này tỉa cái kia cùng với làn khói bếp lượn lờ quanh quẩn trong ánh nắng chiều, tựa như một bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Chỉ tiếc khoảnh khắc đẹp như thế, nhưng lại không có người thưởng thức.
Phó gia và Hà gia đều không thiếu tiền, hoàn toàn có thể thuê đầu bếp, nhưng Hà Thanh Hà nguyện ý tự mình xuống bếp, một mặt anh thích nghiên cứu nấu nướng, mặt khác vì nghe nói chồng chồng cùng nhau dùng bữa sẽ giúp xúc tiến tình cảm.
Hà Thanh Hà vừa nấu cơm vừa suy nghĩ, sắp đến ngày kỷ niệm ngày cưới của anh và Phó Sâm, người nọ chú trọng nhất là lễ nghi và quy tắc, cho nên hắn sẽ không bao giờ quên ngày này.
Vì vậy anh cần chuẩn bị một món quà.
Hà Thanh Hà không biết nên tặng quà gì cho Phó Sâm mới tốt.
Thậm chí anh còn không biết sở thích của Phó Sâm, dường như hắn chẳng có sở thích nào khác ngoài việc kiếm tiền. Dù Phó Sâm đều đặn tập thể dục vào mỗi buổi sáng, nhưng qua quá trình Hà Thanh Hà quan sát thì thấy thật ra hắn cũng không ham thích việc này. Đối với Phó Sâm thì hoạt động hay nghỉ ngơi chỉ là để làm việc hiệu quả hơn, giống hệt như muốn vận hành máy móc trơn tru thì phải bảo dưỡng nó mỗi ngày vậy.
Thể thao và giải trí là dầu bôi trơn chứ không phải thứ Phó Sâm thích.
Hà Thanh Hà suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được nên tặng món quà nào, Phó Sâm không thiếu thứ gì, gần đây nhất hắn bộc lộ khát vọng của mình chính là lúc muốn thu mua một công ty.
Hà Thanh Hà không có khả năng tặng một cái công ty cho hắn.
Chờ bữa tối chuẩn bị xong, trong đầu Hà Thanh Hà vẫn trống rỗng, cậu quyết định không nghĩ nữa, cho đồ ăn vào lồng giữ nhiệt rồi dựa vào bàn đợi Phó Sâm trở về.
Hà Thanh Hà khoanh tay, ngơ ngác nhìn xuống sàn nhà trước mặt, mãi đến khi quản gia trí năng nhắc nhở chủ nhân đã về, anh mới đứng thẳng dậy, trên môi nở một nụ cười dịu dàng.
Phó Sâm về nhà đúng giờ như đã nói, quan niệm thời gian của người này chính xác đến từng giây, đôi khi Hà Thanh Hà tự hỏi liệu trong cơ thể hắn có phải gắn một cái đồng hồ hay không.
Hà Thanh Hà nhìn người đi vào, nhẹ nhàng nói: “Anh vất vả rồi.”
Trên người Phó Sâm vẫn còn mang theo sự sắc bén trong công việc, sau khi nhìn thấy Hà Thanh Hà, hơi thở của hắn mới từ từ bình ổn lại.
Hắn cởi áo khoác và cà vạt, Hà Thanh Hà đưa tay nhận lấy quần áo của Phó Sâm, hắn dừng lại một chút rồi nói: “Em không cần làm việc này.”
Hà Thanh Hà vẫn cười: “Chỉ là nhấc tay một cái mà thôi, anh làm việc vất vả hơn.”
Hà Thanh Hà cầm quần áo của Phó Thần treo lên giá treo, mời hắn ngồi vào bàn ăn, tiếp theo bày đồ ăn ra, dùng một giọng điệu mềm mại đến nổi da gà nói: “Hôm nay em làm món anh thích.”
Phó Sâm nhìn chằm chằm anh: “Hôm nay em rất kỳ quái.”
Hà Thanh Hà dừng một chút, ngước mắt lên, tiếp tục mỉm cười: “Ăn nhiều một chút.”
Dung mạo của Hà Thanh Hà thật sự rất đẹp, khi cười đuôi mắt sẽ hơi rủ xuống, mang đến cho người ta cảm giác tinh khiết, hiền lành cùng dịu dàng, ai nhìn cũng thấy dễ chịu.
Phó Sâm không động đũa, một lúc sau mới đẩy kính lên: “Em không cần như vậy.”
Hà Thanh Hà chậm rãi thu hồi tươi cười trên mặt, đôi mắt cụp xuống.
Anh đã xem được một đoạn video trên mạng, người đăng bài nói mỉm cười nhiều hơn sẽ giúp thúc đẩy tình cảm chồng chồng, cũng k*ch th*ch sự thèm ăn nhiều hơn, Hà Thanh Hà rất muốn thử một chút, nhưng dường như vô tác dụng, quả nhiên những video trên mạng đều là lừa gạt người ta.
Bầu không khí trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, hai người ngồi đối diện nhau, im lặng ăn tối, giống như bữa cơm đầu tiên kia vậy.
Sau khi kết hôn, Hà Thanh Hà mới nhận ra Phó Sâm chẳng nói lời nào trong cuộc hẹn hôm đó không phải vì có ý kiến đối với anh, mà đây vốn là phong cách thường ngày của hắn.
Lúc ăn thì không nói chuyện.
Ừ thì cũng có chỗ tốt, dễ tiêu hóa thức ăn hơn.
Nụ cười giả tạo biến mất, bàn ăn càng trở nên lạnh lẽo, may mắn là hai người không quên đang cùng ăn tối với bạn đời của mình, luôn đúng lúc gắp thêm thức ăn cho đối phương.
“Em ăn đi.”
“Anh ăn đi.”
Hai đôi đũa đan chéo trong không trung, chính xác bỏ thêm đồ ăn vào bát của nhau.
Hà Thanh Hà nhìn măng tây trong bát, thở phào nhẹ nhõm, Phó Sâm biết anh thích ăn gì. Anh ngẩng đầu nhìn thịt vịt trong bát Phó Sâm, cũng hài lòng không kém.
Anh cũng biết khẩu vị của Phó Sâm, cho thấy cả hai đều quan tâm đến nhau, là một người bạn đời đủ tư cách.
Cuối cùng, bữa cơm kết thúc trong sự buồn tẻ như thường lệ, Phó Sâm giúp Hà Thanh Hà đặt chén bát dơ vào trong bồn, chờ ngày mai người giúp việc tới dọn dẹp.
Làm xong những chuyện này, Phó Sâm vào phòng sách tiếp tục xử lý công việc, Hà Thanh Hà trở về phòng mình, từ trong ngăn kéo lấy ra sổ tay và bút máy, viết ra bí quyết mỉm cười mà mình học được từ trong video, sau đó đánh một dấu gạch chéo ở bên phải.
Các chiến lược không hiệu quả xứng đáng bị lôi ra xử chém.
Anh ghi chú một lúc, tiện tay lật giở sổ tay để xem lại những nội dung cũ thì bất chợt có người gõ cửa phòng.
Hà Thanh Hà đứng dậy mở cửa, là Phó Sâm đang đứng ở ngoài.
Phó Sâm đã tắm xong, tóc xõa xuống trước trán, gần như chạm vào gọng kính trên sống mũi, trông trẻ trung hơn nhiều so với vẻ nghiêm túc của ban ngày, cũng thiếu đi vài phần sắc bén của thương nhân.
Nhưng đôi mắt phía sau cặp kính vẫn trông thật lạnh lùng, hắn nhìn thật sâu vào Hà Thanh Hà, ánh mắt có chút u ám khó đoán.
Phó Sâm hỏi: “Hôm nay ở chỗ em hay vẫn là đến phòng anh?”
Hà Thanh Hà chớp chớp mắt, sửng sốt một lúc, sau đó mới nhớ ra đã đến ngày phải sinh hoạt chồng chồng rồi.
Nếu hai người đã kết hôn, nhất định phải làm loại chuyện đó. Hà Thanh Hà từng vô cùng lo lắng bất an, dù sao anh không có kinh nghiệm thực chiến, chưa từng ăn thịt heo mà cũng không thấy qua heo chạy.
Bình thường Phó Sâm rất lạnh nhạt, Hà Thanh Hà không thể tưởng tượng được bộ dáng của hắn sẽ trông như thế nào khi ở trên giường. Vào ngày tổ chức lễ cưới, bọn họ đều bị khách mời chuốc say, đến tối Phó Sâm ôm Hà Thanh Hà ngã vào chiếc giường êm ái, đầu óc Hà Thanh Hà vẫn còn ngu nga ngu ngơ.
Sau đó Hà Thanh Hà ăn thịt heo, thấy heo chạy, trong ấn tượng của anh thì có vẻ là vậy.
Thu hoạch lớn nhất của Hà Thanh Hà là biết được lúc lên giường Phó Sâm sẽ tháo mắt kính ra.
Phó Sâm là người chú trọng quy tắc và trình tự, làm việc gì cũng sẽ sắp xếp thời gian biểu, bao gồm cả việc “nộp thuế lương thực”, tần suất không thể quá nhiều hoặc quá ít, mỗi tuần một lần, không ham mê sinh hoạt t*nh d*c, vừa vặn tốt cho thân thể.
Nói là một tuần một lần, kỳ thực Phó Sâm thường xuyên phải đi công tác, không thể hoàn toàn đáp ứng tần suất đã sắp xếp, loại chuyện này sau khi quá thời hạn sẽ không bù đắp được, cho nên số lần bọn họ làm thật ra cũng không nhiều.
Hà Thanh Hà thường xuyên nghi ngờ bản thân bị lãnh cảm trong chuyện chăn gối, đã chẳng được nhiệt tình mấy hơn nữa còn luôn thấy đau.
Cũng may Phó Sâm hình như cũng không quá hăng hái, một tuần chưa bao giờ yêu cầu hơn hai lần, kiên nhẫn chịu đựng rồi cũng qua đi.
Còn một việc phiền toái khác là bọn họ ngủ riêng, mỗi lần đều phải thương lượng xem nên hành sự trong phòng Hà Thanh Hà hay phòng Phó Sâm.
Hôm nay được Phó Sâm nhắc, Hà Thanh Hà mới nhớ ra ngày đó đã đến. Tuy anh không có hứng thú nhưng sẽ không từ chối, dù sao cũng là nghĩa vụ phải làm, cho nên chỉ bình thản nói: “Về bên anh đi. “
Phòng của Phó Sâm vốn là phòng ngủ chính, khi Hà Thanh Hà còn ngủ ở bên này thì căn phòng vẫn có chút sống động, giờ anh dọn ra, nơi này lập tức trở nên quạnh quẽ.
Phòng ngủ chính của biệt thự tất nhiên vẫn được thiết kế rất tốt, nhưng nó luôn khiến Hà Thanh Hà liên tưởng đến những căn phòng trong các bộ phim khoa học viễn tưởng.
Khi robot trí tuệ nhân tạo trong phim bị hư hỏng hoặc mất điện, nó sẽ nằm im trong khoang máy móc rồi đóng nắp lại, sau một đêm được nạp điện, nó sẽ có thêm một ngày tràn đầy năng lượng.
Hai người đều đã tắm rửa, thân thể sạch sẽ, lập tức tiến vào trạng thái. Khi Hà Thanh Hà bị ấn xuống, khó tránh khỏi cứng đơ cả người, sau đó lại dần thả lỏng khi cánh môi lành lạnh bao phủ lấy mình.
Phó Sâm im lặng từ đầu đến cuối, chăm chú nhìn Hà Thanh Hà, còn anh không dám phát ra âm thanh, chỉ biết cố gắng hết sức để kìm nén tiếng r*n r*, vì thế càng thêm gian nan.
Thật vất vả mới đi tới hồi kết, Hà Thanh Hà choáng váng mặt mày, nhắm mắt để bình ổn hơi thở của mình, khi mở mắt ra lần nữa, anh phát hiện Phó Sâm đang chăm chú nhìn mình.
Hà Thanh Hà miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: “Em trở về phòng, anh đi ngủ sớm đi.”
Vừa nói anh vừa đứng dậy rời khỏi giường, đôi chân trần đặt trên thảm, lông cừu cọ vào lòng bàn chân ngứa ngáy, Hà Thanh Hà hít một hơi thật sâu, cúi đầu tìm dép lê của mình.
Nếu tiếp tục ở lại, anh sẽ vô tình ngủ quên, ngày mai lại không dậy nổi. Phó Sâm sợ đánh thức anh nên không dám dậy tập thể dục, vậy sẽ làm xáo trộn lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của hắn.
Thời gian đầu chính là như vậy, bọn họ mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn không giải quyết được, cho đến khi chia phòng ngủ riêng.
Phó Sâm nhìn tấm lưng mịn màng của Hà Thanh Hà, đưa tay về phía anh, muốn giữ người lại, nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào cánh tay anh, Hà Thanh Hà đã đứng lên.
Hà Thanh Hà quay lại mỉm cười với Phó Sâm: “Ngày mai gặp lại.”
Phó Sâm mím môi, không có kính mắt điều hòa, mặt mày của hắn có vẻ càng thêm khó gần, hắn lấy chiếc kính ở đầu giường đeo vào, cùng Hà Thanh Hà ra khỏi phòng ngủ, đưa anh đến trước cửa phòng, khôi phục sự bình tĩnh xa cách của mình: “Ngủ ngon.”
Hà Thanh Hà nhẹ nhàng nâng khóe môi, xoay người bước vào phòng mình.
Vận động mạnh một hồi mà không quá mệt nhọc, Hà Thanh Hà trằn trọc mãi, nằm nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Bởi vì thích thức khuya nên buổi sáng anh mới chẳng rời nổi gối chăn mềm mại, Hà Thanh Hà biết đây là tật xấu, nhưng anh không sửa được.
Hà Thanh Hà dứt khoát ngồi dậy, dựa vào đầu giường bấm điện thoại, không ngờ lại nhận được tin nhắn từ Lưu Nhứ.
Lưu Nhứ: “Quá trời quá đất, em trai cậu chạy mất, chúng tớ còn chưa tìm được MC thay thế, vậy mà bây giờ khách mời cũng chạy luôn, chúng tớ lại mất đi một nhóm khách mời.”
Hà Thanh Hà rơi một giọt lệ thương cảm cho Lưu Nhứ: “Thật quá bi thảm, cậu có muốn đi thắp một nén hương không? Tớ đi với cậu, mời cậu một bữa, thay em tớ nhận lỗi với cậu.”
Lưu Nhứ: “Tớ bận đến thắp hương cũng không có thời gian, ăn cơm cũng không có thời gian, vội vàng chạy đông chạy tây tìm người bổ sung.”
Cô bắt đầu kể khổ với Hà Thanh Hà: “Em trai cậu bể kèo cũng không sao, dù sao đi nữa chúng tớ vẫn có thể nhận được tiền bồi thường. Nhưng hai vị khách mời đó chỉ là người bình thường, người ta đã suy đi nghĩ lại nhiều lần nhưng vẫn không muốn ghi hình, chúng tớ có thể làm gì ngoài việc từ bỏ bây giờ?”
Lúc này Hà Thanh Hà có chút tò mò: “Lần này cậu phụ trách loại chương trình thực tế gì thế?”
Lưu Nhứ trả lời: “Quan sát đời sống hôn nhân của chồng chồng.”
Hết chương 2.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 2
10.0/10 từ 15 lượt.