Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 1
85@-
Hà Thanh Hà thức dậy xoay người, nhìn thấy một tia nắng vàng xuyên qua khe hở trên rèm cửa, ngây ra một lúc, sau đó mới từ từ thanh tỉnh, hít một hơi thật sâu.
Anh lại dậy muộn nữa rồi.
Hà Thanh Hà liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử ở đầu giường, mới tám giờ hơn, thật ra cũng không trễ lắm, nếu tay chân nhanh lẹ, vẫn có thể chào hỏi một tiếng với Phó Sâm trước khi hắn ra khỏi cửa.
Mỗi ngày Phó Sâm đều thức dậy lúc bảy giờ, tập thể dục nửa tiếng, sau đó tắm rửa ăn sáng, tám giờ ba mươi đến công ty.
Hà Thanh Hà vừa xuống giường liền cảm thấy đầu óc choáng váng vì đột ngột bật dậy, anh xoa xoa trán, thay vì nằm xuống để giảm bớt cơn đau thì Hà Thanh Hà quyết định nhanh nhanh đi đánh răng rửa mặt.
Anh không muốn gặp Phó Sâm với bộ dạng vẫn còn ngái ngủ.
Hà Thanh Hà rửa mặt xong, còn chưa kịp thay quần áo liền vội vàng ra khỏi phòng, vừa vặn ngay lúc Phó Sâm đang chuẩn bị rời nhà.
Người đàn ông mặc tây trang đang chỉnh lại cà vạt, chú ý tới sự xuất hiện của Hà Thanh Hà, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.
Phó Sâm mang một vẻ điển trai lạnh lùng và xa cách, ánh mắt thờ ơ nhẹ nhàng lướt qua người Hà Thanh Hà. Phó Sâm còn đeo một cặp kính gọng mỏng tinh xảo, càng tôn lên nét cao quý không thể với tới của hắn, trong khoảnh khắc như tách biệt khỏi đám người bình thường.
Dù Phó Sâm khá anh tuấn, nhưng cái vẻ đẹp ấy cũng bị lu mờ trước khí chất chớ ai đến gần quá mức mạnh mẽ của hắn, khiến mọi người luôn nghĩ hắn nghiêm túc một cách cứng nhắc và khó gần.
Dù hai người đã kết hôn được một năm nhưng Hà Thanh Hà vẫn vô thức căng thẳng khi đứng trước mặt Phó Sâm, anh nở nụ cười, hỏi: “Bây giờ anh đi làm à? Trên đường nhớ phải cẩn thận nhé.”
Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà còn chưa ngủ đủ, đôi mắt xinh đẹp mơ màng, mặt mày ôn hòa mềm mại, cần cổ trắng nõn và cổ tay mảnh mai được bao bọc trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, trong ánh nắng ban mai lại mang một cảm giác thư thái và nhẹ nhàng.
Phó Sâm đứng tại chỗ một lúc mới lên tiếng: “Em có thể ngủ thêm một lát.”
Hà Thanh Hà ngượng ngùng nói: “Em cũng sắp đến giờ đi làm rồi.”
Phó Sâm gật đầu, cũng không quấy rầy Hà Thanh Hà nữa, chỉ nói: “Anh đi đây.”
Hà Thanh Hà cười nhẹ, hỏi: “Tối nay anh có về ăn tối không?”
Phó Sâm đáp: “70% khả năng sẽ về, 30% khả năng sẽ không về.”
Nụ cười của Hà Thanh Hà thoáng chốc cứng đờ, đã một năm rồi, anh vẫn chưa thích nghi với thói quen tính toán xác suất cho mọi việc của Phó Sâm, chỉ có thể nói: “Vậy đến lúc đó nhắn tin cho em, em sẽ nấu cơm.”
Phó Sâm gật đầu, bước ra khỏi nhà, bên ngoài có trợ lý đang chờ hắn, Hà Thanh Hà nhìn theo cho đến khi hắn đi khuất, mới giơ cao hai tay duỗi người cho tỉnh táo.
Anh và Phó Sâm đã kết hôn một năm nhưng vẫn không thể đồng bộ được lịch trình của nhau, vì vậy mà cả hai phải chia phòng ngủ để tránh làm phiền giờ giấc sinh hoạt của đối phương. Dù thế thì Hà Thanh Hà vẫn cố gắng thức dậy trước khi Phó Sâm ra khỏi nhà để có thể gặp nhau vào buổi sáng.
Hà Thanh Hà và Phó Sâm quen biết do được người trong nhà giới thiệu, Hà gia và Phó gia đều phát triển trong giới kinh doanh nên rất hiểu về bối cảnh của nhau.
Trước đây Hà Thanh Hà cũng từng nghe nói về Phó Sâm. Hắn là người đã phát triển công ty của Phó gia lớn mạnh thịnh vượng như hiện nay, vô cùng nổi tiếng trên thương trường. Cha và anh trai của Hà Thanh Hà vẫn thường xuyên nhắc đến và khen ngợi hắn hết lời. Anh chưa bao giờ nghĩ một người đàn ông kiêu hãnh như Phó Sâm sẽ trở thành bạn đời của mình.
Khi đó, anh cả nói với Hà Thanh Hà rằng Phó Sâm đã lớn tuổi mới có ý định kết hôn, Phó gia vui mừng khôn xiết, tìm kiếm đối tượng cho Phó Sâm khắp nơi, vừa vặn Hà gia có một người tuổi tác phù hợp vẫn còn độc thân, vì thế họ tìm đến nhà họ Hà, hy vọng hai đứa nhỏ sẽ có cơ hội gặp gỡ nhau.
Ý của anh cả là cho dù bọn họ có thích hợp hay không thì vẫn nên thử gặp mặt một lần, Hà Thanh Hà biết không thể đắc tội Phó gia nên đã đồng ý đến buổi hẹn.
Tên tuổi của Phó Sâm như sấm bên tai trong giới làm ăn ở thành phố này, trước đây Hà Thanh Hà nghe thấy rất nhiều tin đồn cho nên cũng đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng khi thực sự gặp mặt, Hà Thanh Hà vẫn bị sự lạnh lùng như băng của Phó Sâm làm cho sợ hãi.
Thay vì diễn tả người tên Phó Sâm này là một kẻ lạnh lùng, thì bốn từ “không có nhiệt độ” có lẽ sẽ thích hợp hơn, hắn không giống như một người sống mà như một cỗ máy bất khả xâm phạm.
Hắn có thể sắp xếp cuộc hẹn một cách hoàn mỹ, để tâm đến khẩu vị của Hà Thanh Hà trong bữa ăn, giơ tay nhấc chân lịch thiệp lễ độ, không chút sai sót, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy xa cách.
Bản thân Hà Thanh Hà là một người vừa hiền lành vừa nhàm chán, không giỏi tìm chủ đề nói chuyện, lúc đầu anh còn muốn thử đấu tranh một chút, khen ngợi Phó Sâm tài trí hơn người, tuổi trẻ mà đã quản lý một công ty lớn.
Phó Sâm nghe xong cũng không bối rối, bình tĩnh nói: “Cũng bình thường, cứ làm từng bước một thôi.”
Hắn nhướng hàng mi, nhìn Hà Thanh Hà qua lớp kính mắt rồi nói: “Vả lại anh lớn hơn em chín tuổi, nên cũng không còn trẻ nữa.”
Hà Thanh Hà ngẩn người: “Vậy sao.”
Sau đó anh chẳng biết nên nói gì nữa, lời giải thích mình chẳng hề ghét bỏ tuổi tác của Phó Sâm nghẹn lại ở cổ họng, cuối cùng Hà Thanh Hà chỉ biết cụp mắt xuống.
Thấy anh trầm mặc, Phó Sâm cũng không nói chuyện, bầu không khí bỗng chốc rơi vào ngượng ngùng, ngay cả đồ ăn ngon cũng trở nên vô vị.
Hà Thanh Hà chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm chủ đề, nói: “Em rất vinh dự khi có cơ hội được ăn tối với anh Phó.”
Ẩn ý là việc có thành công hay không không quan trọng.
Nhưng Phó Sâm lại nói: “Không phải ngẫu nhiên mà hẹn em.”
Hà Thanh Hà dời tầm mắt từ trên bàn ăn đến khuôn mặt vô cảm của Phó Sâm, nghe thấy hắn giải thích: “Anh đã thu thập tất cả các thông tin của những người đủ điều kiện, lập bảng phân tích, em chính là người có điều kiện ưu tú và thích hợp nhất trong số đó.”
Hà Thanh Hà cảm thấy mình vừa bị xúc phạm, nào có ai lại lập danh sách các đối tượng xem mắt để xem ai tốt ai xấu chứ, cũng không phải là nhà tuyển dụng phỏng vấn ứng viên tại chỗ. Phó Sâm tiếp tục: “Làm vậy sẽ ngắn gọn rõ ràng hơn, có thể đạt được hiệu suất tối đa.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Vừa mới nhìn thấy em, anh đã biết phán đoán của mình không sai, em quả nhiên là người tốt nhất.”
Biểu cảm của Hà Thanh Hà nhất thời trống rỗng.
…Giống như được khen ngợi, nhưng lại khá kỳ quặc.
Khi đó Hà Thanh Hà chưa hiểu rõ lắm về Phó Sâm, người đàn ông này tuy nhìn có vẻ xa cách nhưng thật ra không phải là người kiệm lời, thế nhưng anh lại không có cách nào trò chuyện với hắn, cứ thế đi vào ngõ cụt.
Hà Thanh Hà dứt khoát bỏ cuộc, không cố ý tìm đề tài nữa, Phó Sâm cũng không lên tiếng. Hai người im lặng thể hiện lễ nghi trên bàn ăn vô cùng chỉnh chu, vừa nhìn liền biết là loại người có gia giáo, lúc ăn không gây ra tiếng động, đến khi bữa tối kết thúc, có thể nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất.
Thật vất vả mới dùng bữa xong, đến lúc nói lời chào tạm biệt, Hà Thanh Hà nghĩ đến tán gẫu bình thường mà bọn họ còn không làm được, hẳn là sẽ không có cơ hội gặp lại.
Cho dù anh nhận được sự khẳng định của Phó Sâm, nhưng rõ ràng cả hai không có tiếng nói chung, xem ra yêu cầu của Phó Sâm cao như lời đồn, nếu không thì sao hắn đã ba mươi lăm tuổi mà vẫn chưa kết hôn, giá trị con người cao cấp lại phải chọn đối tượng thông qua mai mối.
Sau khi Hà Thanh Hà trở về nhà, anh tưởng mọi chuyện đã xong, hẹn hò chẳng hề nồng nhiệt với nhau, thậm chí còn chẳng nhìn nhau được mấy lần.
Kết quả là anh cả lại tìm Hà Thanh Hà, hỏi cách nhìn của anh về Phó Sâm, Hà Thanh Hà còn chưa kịp trả lời, anh cả đã hốt hoảng nói: “Phó Sâm rất hài lòng về em, anh ta trực tiếp lấy ra một phần tiền đặt trước mặt anh, nói là đưa trước một phần sính lễ.”
Hà Thanh Hà choáng váng.
Sau đó Hà Thanh Hà đương nhiên đồng ý, vóc dáng Phó Sâm cao ráo đẹp trai, gia tài bạc triệu, chưa từng có tin đồn thất thiệt, chỉ mỗi điều kiện gia đình của hắn thôi cũng đủ để nhị thiếu gia nhà họ Hà chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Chỉ là tuổi Phó Sâm có chút lớn, hơn Hà Thanh Hà chín tuổi, có lẽ bởi vì khoảng cách thế hệ nên khi trò chuyện khó tránh khỏi đôi lúc ông nói gà bà nói vịt, ngoài điều đó ra thì không còn gì để chê trách.
Về phần tính cách, Hà Thanh Hà đã sớm biết với xuất thân của mình, từ trước đến nay kết hôn quan trọng nhất là môn đăng hộ đối chứ không phải có hợp tính hay không.
Tuy rằng thời đại phong kiến đã qua rất lâu, bây giờ mọi người đều có quyền tự do nói chuyện yêu đương, nhưng chỉ có mang lại lợi ích cho gia tộc mới là một cuộc hôn nhân tốt đẹp.
Hà Thanh Hà và Phó Sâm không trải qua giai đoạn yêu đương liền trực tiếp đăng ký kết hôn, cả hai nhà đều rất hài lòng về cuộc hôn nhân này, cho sính lễ rất phong phú, trở thành một giai thoại liên hôn nổi tiếng trong giới.
Sau khi kết hôn, Hà Thanh Hà chuyển tới ở trong biệt thự của Phó Sâm, nhà cao cửa rộng, có hồ bơi và sân vườn riêng, hai người ở vô tư.
Phó Sâm không thích bị người khác quấy rầy, toàn bộ thiết bị trong nhà đều ưu tiên sử dụng đồ điện tử hiện đại, quản gia trí năng được cài đặt xuất hiện vào những khung giờ cố định.
Hà Thanh Hà cũng là người có tính lãnh thổ cao, hai người sống chung dưới một mái nhà cho đến tận bây giờ, nhìn chung tương đối hòa thuận.
Chỉ là Hà Thanh Hà và Phó Sâm đều ngủ nông, hơi động đậy một chút đều sẽ quấy rầy người kia, lúc mới cưới bọn họ vẫn ngủ chung một phòng, cũng từng cố gắng thay đổi thói quen sinh hoạt của mình cho phù hợp với đối phương, nhưng sáng hôm sau tỉnh giấc, mắt của cả hai đều xuất hiện quầng thâm.
Suy xét đến vấn đề sức khỏe, hai người thống nhất và quyết định ngủ riêng.
Chất lượng giấc ngủ được đảm bảo thì những việc khác mới dễ dàng hơn.
Hà Thanh Hà duỗi người một lúc, anh nhờ quản gia trí năng mở rèm và hệ thống thông gió trong nhà, ngôi biệt thự ba tầng nhanh chóng sáng bừng lên, tất cả đồ trang trí sang trọng tắm ánh nắng toả ra ánh sáng lấp lánh, hoành tráng và rực rỡ.
Hà Thanh Hà bước vào bếp, lấy bữa sáng từ trong hộp giữ nhiệt.
Hà Thanh Hà biết nấu ăn, nhưng buổi sáng anh không thể phối hợp nổi với giờ giấc của Phó Sâm cho nên quyết định đặt đồ ăn ở bên ngoài.
Bữa sáng cân bằng dinh dưỡng với tỷ lệ protein, chất béo và tinh bộ chính xác từng chút một.
Đồ ăn tốt cho sức khỏe thường khá nhạt nhẽo, ban đầu Hà Thanh Hà ăn không quen, nhưng cùng Phó Sâm ăn quanh năm suốt tháng, vị giác cũng sớm đã tê liệt.
Hà Thanh Hà pha một bình cà phê, chất lỏng từ máy pha cà phê tỏa ra mùi thơm êm dịu, anh ngồi bên cửa sổ, ăn bánh sandwich và thưởng thức một ly cà phê.
Hà Thanh Hà nhìn mặt nước lấp lánh của bể bơi ngoài trời và nghĩ thầm, một ngày mới lại bắt đầu.
Hà Thanh Hà rời nhà đến công ty, không giống Phó Sâm được tài xế đưa đón, anh tự mình lái xe.
Hà gia có ba anh em, ngoài anh cả, Hà Thanh Hà còn có một cậu em trai. Cha anh tên Hà Phong Khải hiện đã nghỉ hưu, bây giờ công ty của Hà gia đều do một tay anh cả Hà Hiên Bách quản lý.
Trong nhà vốn đã có một người anh cả toàn năng nên Hà Thanh Hà chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, hàng năm nhận cổ tức cũng đủ sống, nhưng Hà Thanh Hà nhàn rỗi cũng chán nên đã xin anh cả cho mình việc để làm.
Hà Hiên Bách lo lắng em trai mệt nhọc, liền giao cho anh phụ trách một chi nhánh có quy mô nhỏ, để anh tùy ý giết thời gian, lãi hay lỗ không quan trọng, thậm chí cuối năm cũng không cần phải quay lại trụ sở chính để báo cáo công tác.
Bởi vì công việc của Hà Thanh Hà rất nhàn hạ nên ông Hà vẫn nghĩ đứa con thứ cũng chơi bời lêu lổng giống như đứa con trai út của mình.
Sau khi Hà Thanh Hà và Phó Sâm đính hôn, Hà Phong Khải đã đích thân nói với Phó Sâm: “Thanh Hà của nhà ta chưa bao giờ làm việc gì bên ngoài, vì vậy con phải có trách nhiệm nuôi dưỡng thằng bé.”
Phó Sâm không ngại nuôi Hà Thanh Hà, nhưng lời của Hà Phong Khải đã làm cho Phó Sâm hiểu lầm bạn đời của mình chỉ biết ăn không ngồi rồi, lúc Hà Thanh Hà nói mình đi làm, Phó Sâm còn đứng hình vài giây, hiếm thấy cau mày: “Anh không biết em còn có chức vụ ở Hà gia.”
Trong mắt Phó Sâm, tình huống này là một lỗ hỏng trong hệ thống dữ liệu thông tin của hắn.
Hà Thanh Hà cười cười: “Một chức vụ cỏn con mà thôi, em chỉ phụ trách một chi nhánh nhỏ, chuyện này rất nhiều người không biết.”
Ngay cả cha anh còn không biết, điều đó chứng minh nó không hề quan trọng.
Đối với Phó Sâm thì chuyện này chẳng tạo thành ảnh hưởng gì, đương nhiên hắn sẽ không ngăn cản Hà Thanh Hà đi làm.
Văn phòng của Hà Thanh Hà toạ lạc tại một tòa nhà được thuê riêng, tách biệt với trụ sở chính.
Khi Hà Thanh Hà đến công ty, các nhân viên nhìn thấy anh liền chào hỏi, ân cần gọi “Tổng giám đốc Hà”, vì cái danh xưng này mà Hà Thanh Hà thường xuyên cảm thấy hổ thẹn, anh chỉ là một kẻ không có lý tưởng đến đây giết thời gian, làm sao đảm đương nổi vị trí sếp tổng này.
Hà Thanh Hà bước vào phòng làm việc, trợ lý của anh đã đặt sẵn tài liệu cần ký tên lên trên bàn.
Người trợ lý này cũng là do anh cả sắp xếp, năng lực nghiệp vụ xuất sắc, anh không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì.
Hà Thanh Hà nhanh chóng hoàn thành công vụ rồi tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, ngay lúc đang thả hồn trôi đi thì điện thoại của anh có một tin nhắn mới.
Lưu Nhứ: “Em trai cậu hơi quá đáng rồi đó, cậu ta đồng ý đến làm khách mời cho chương trình giải trí của mình, kết quả đột nhiên lại đổi ý, không muốn đến nữa.”
Hết chương 1.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 1
Hà Thanh Hà thức dậy xoay người, nhìn thấy một tia nắng vàng xuyên qua khe hở trên rèm cửa, ngây ra một lúc, sau đó mới từ từ thanh tỉnh, hít một hơi thật sâu.
Anh lại dậy muộn nữa rồi.
Hà Thanh Hà liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử ở đầu giường, mới tám giờ hơn, thật ra cũng không trễ lắm, nếu tay chân nhanh lẹ, vẫn có thể chào hỏi một tiếng với Phó Sâm trước khi hắn ra khỏi cửa.
Mỗi ngày Phó Sâm đều thức dậy lúc bảy giờ, tập thể dục nửa tiếng, sau đó tắm rửa ăn sáng, tám giờ ba mươi đến công ty.
Hà Thanh Hà vừa xuống giường liền cảm thấy đầu óc choáng váng vì đột ngột bật dậy, anh xoa xoa trán, thay vì nằm xuống để giảm bớt cơn đau thì Hà Thanh Hà quyết định nhanh nhanh đi đánh răng rửa mặt.
Anh không muốn gặp Phó Sâm với bộ dạng vẫn còn ngái ngủ.
Hà Thanh Hà rửa mặt xong, còn chưa kịp thay quần áo liền vội vàng ra khỏi phòng, vừa vặn ngay lúc Phó Sâm đang chuẩn bị rời nhà.
Người đàn ông mặc tây trang đang chỉnh lại cà vạt, chú ý tới sự xuất hiện của Hà Thanh Hà, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.
Phó Sâm mang một vẻ điển trai lạnh lùng và xa cách, ánh mắt thờ ơ nhẹ nhàng lướt qua người Hà Thanh Hà. Phó Sâm còn đeo một cặp kính gọng mỏng tinh xảo, càng tôn lên nét cao quý không thể với tới của hắn, trong khoảnh khắc như tách biệt khỏi đám người bình thường.
Dù Phó Sâm khá anh tuấn, nhưng cái vẻ đẹp ấy cũng bị lu mờ trước khí chất chớ ai đến gần quá mức mạnh mẽ của hắn, khiến mọi người luôn nghĩ hắn nghiêm túc một cách cứng nhắc và khó gần.
Dù hai người đã kết hôn được một năm nhưng Hà Thanh Hà vẫn vô thức căng thẳng khi đứng trước mặt Phó Sâm, anh nở nụ cười, hỏi: “Bây giờ anh đi làm à? Trên đường nhớ phải cẩn thận nhé.”
Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà còn chưa ngủ đủ, đôi mắt xinh đẹp mơ màng, mặt mày ôn hòa mềm mại, cần cổ trắng nõn và cổ tay mảnh mai được bao bọc trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, trong ánh nắng ban mai lại mang một cảm giác thư thái và nhẹ nhàng.
Phó Sâm đứng tại chỗ một lúc mới lên tiếng: “Em có thể ngủ thêm một lát.”
Hà Thanh Hà ngượng ngùng nói: “Em cũng sắp đến giờ đi làm rồi.”
Phó Sâm gật đầu, cũng không quấy rầy Hà Thanh Hà nữa, chỉ nói: “Anh đi đây.”
Hà Thanh Hà cười nhẹ, hỏi: “Tối nay anh có về ăn tối không?”
Phó Sâm đáp: “70% khả năng sẽ về, 30% khả năng sẽ không về.”
Nụ cười của Hà Thanh Hà thoáng chốc cứng đờ, đã một năm rồi, anh vẫn chưa thích nghi với thói quen tính toán xác suất cho mọi việc của Phó Sâm, chỉ có thể nói: “Vậy đến lúc đó nhắn tin cho em, em sẽ nấu cơm.”
Phó Sâm gật đầu, bước ra khỏi nhà, bên ngoài có trợ lý đang chờ hắn, Hà Thanh Hà nhìn theo cho đến khi hắn đi khuất, mới giơ cao hai tay duỗi người cho tỉnh táo.
Anh và Phó Sâm đã kết hôn một năm nhưng vẫn không thể đồng bộ được lịch trình của nhau, vì vậy mà cả hai phải chia phòng ngủ để tránh làm phiền giờ giấc sinh hoạt của đối phương. Dù thế thì Hà Thanh Hà vẫn cố gắng thức dậy trước khi Phó Sâm ra khỏi nhà để có thể gặp nhau vào buổi sáng.
Hà Thanh Hà và Phó Sâm quen biết do được người trong nhà giới thiệu, Hà gia và Phó gia đều phát triển trong giới kinh doanh nên rất hiểu về bối cảnh của nhau.
Trước đây Hà Thanh Hà cũng từng nghe nói về Phó Sâm. Hắn là người đã phát triển công ty của Phó gia lớn mạnh thịnh vượng như hiện nay, vô cùng nổi tiếng trên thương trường. Cha và anh trai của Hà Thanh Hà vẫn thường xuyên nhắc đến và khen ngợi hắn hết lời. Anh chưa bao giờ nghĩ một người đàn ông kiêu hãnh như Phó Sâm sẽ trở thành bạn đời của mình.
Khi đó, anh cả nói với Hà Thanh Hà rằng Phó Sâm đã lớn tuổi mới có ý định kết hôn, Phó gia vui mừng khôn xiết, tìm kiếm đối tượng cho Phó Sâm khắp nơi, vừa vặn Hà gia có một người tuổi tác phù hợp vẫn còn độc thân, vì thế họ tìm đến nhà họ Hà, hy vọng hai đứa nhỏ sẽ có cơ hội gặp gỡ nhau.
Ý của anh cả là cho dù bọn họ có thích hợp hay không thì vẫn nên thử gặp mặt một lần, Hà Thanh Hà biết không thể đắc tội Phó gia nên đã đồng ý đến buổi hẹn.
Tên tuổi của Phó Sâm như sấm bên tai trong giới làm ăn ở thành phố này, trước đây Hà Thanh Hà nghe thấy rất nhiều tin đồn cho nên cũng đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng khi thực sự gặp mặt, Hà Thanh Hà vẫn bị sự lạnh lùng như băng của Phó Sâm làm cho sợ hãi.
Thay vì diễn tả người tên Phó Sâm này là một kẻ lạnh lùng, thì bốn từ “không có nhiệt độ” có lẽ sẽ thích hợp hơn, hắn không giống như một người sống mà như một cỗ máy bất khả xâm phạm.
Hắn có thể sắp xếp cuộc hẹn một cách hoàn mỹ, để tâm đến khẩu vị của Hà Thanh Hà trong bữa ăn, giơ tay nhấc chân lịch thiệp lễ độ, không chút sai sót, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy xa cách.
Bản thân Hà Thanh Hà là một người vừa hiền lành vừa nhàm chán, không giỏi tìm chủ đề nói chuyện, lúc đầu anh còn muốn thử đấu tranh một chút, khen ngợi Phó Sâm tài trí hơn người, tuổi trẻ mà đã quản lý một công ty lớn.
Phó Sâm nghe xong cũng không bối rối, bình tĩnh nói: “Cũng bình thường, cứ làm từng bước một thôi.”
Hắn nhướng hàng mi, nhìn Hà Thanh Hà qua lớp kính mắt rồi nói: “Vả lại anh lớn hơn em chín tuổi, nên cũng không còn trẻ nữa.”
Hà Thanh Hà ngẩn người: “Vậy sao.”
Sau đó anh chẳng biết nên nói gì nữa, lời giải thích mình chẳng hề ghét bỏ tuổi tác của Phó Sâm nghẹn lại ở cổ họng, cuối cùng Hà Thanh Hà chỉ biết cụp mắt xuống.
Thấy anh trầm mặc, Phó Sâm cũng không nói chuyện, bầu không khí bỗng chốc rơi vào ngượng ngùng, ngay cả đồ ăn ngon cũng trở nên vô vị.
Hà Thanh Hà chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm chủ đề, nói: “Em rất vinh dự khi có cơ hội được ăn tối với anh Phó.”
Ẩn ý là việc có thành công hay không không quan trọng.
Nhưng Phó Sâm lại nói: “Không phải ngẫu nhiên mà hẹn em.”
Hà Thanh Hà dời tầm mắt từ trên bàn ăn đến khuôn mặt vô cảm của Phó Sâm, nghe thấy hắn giải thích: “Anh đã thu thập tất cả các thông tin của những người đủ điều kiện, lập bảng phân tích, em chính là người có điều kiện ưu tú và thích hợp nhất trong số đó.”
Hà Thanh Hà cảm thấy mình vừa bị xúc phạm, nào có ai lại lập danh sách các đối tượng xem mắt để xem ai tốt ai xấu chứ, cũng không phải là nhà tuyển dụng phỏng vấn ứng viên tại chỗ. Phó Sâm tiếp tục: “Làm vậy sẽ ngắn gọn rõ ràng hơn, có thể đạt được hiệu suất tối đa.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Vừa mới nhìn thấy em, anh đã biết phán đoán của mình không sai, em quả nhiên là người tốt nhất.”
Biểu cảm của Hà Thanh Hà nhất thời trống rỗng.
…Giống như được khen ngợi, nhưng lại khá kỳ quặc.
Khi đó Hà Thanh Hà chưa hiểu rõ lắm về Phó Sâm, người đàn ông này tuy nhìn có vẻ xa cách nhưng thật ra không phải là người kiệm lời, thế nhưng anh lại không có cách nào trò chuyện với hắn, cứ thế đi vào ngõ cụt.
Hà Thanh Hà dứt khoát bỏ cuộc, không cố ý tìm đề tài nữa, Phó Sâm cũng không lên tiếng. Hai người im lặng thể hiện lễ nghi trên bàn ăn vô cùng chỉnh chu, vừa nhìn liền biết là loại người có gia giáo, lúc ăn không gây ra tiếng động, đến khi bữa tối kết thúc, có thể nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất.
Thật vất vả mới dùng bữa xong, đến lúc nói lời chào tạm biệt, Hà Thanh Hà nghĩ đến tán gẫu bình thường mà bọn họ còn không làm được, hẳn là sẽ không có cơ hội gặp lại.
Cho dù anh nhận được sự khẳng định của Phó Sâm, nhưng rõ ràng cả hai không có tiếng nói chung, xem ra yêu cầu của Phó Sâm cao như lời đồn, nếu không thì sao hắn đã ba mươi lăm tuổi mà vẫn chưa kết hôn, giá trị con người cao cấp lại phải chọn đối tượng thông qua mai mối.
Sau khi Hà Thanh Hà trở về nhà, anh tưởng mọi chuyện đã xong, hẹn hò chẳng hề nồng nhiệt với nhau, thậm chí còn chẳng nhìn nhau được mấy lần.
Kết quả là anh cả lại tìm Hà Thanh Hà, hỏi cách nhìn của anh về Phó Sâm, Hà Thanh Hà còn chưa kịp trả lời, anh cả đã hốt hoảng nói: “Phó Sâm rất hài lòng về em, anh ta trực tiếp lấy ra một phần tiền đặt trước mặt anh, nói là đưa trước một phần sính lễ.”
Hà Thanh Hà choáng váng.
Sau đó Hà Thanh Hà đương nhiên đồng ý, vóc dáng Phó Sâm cao ráo đẹp trai, gia tài bạc triệu, chưa từng có tin đồn thất thiệt, chỉ mỗi điều kiện gia đình của hắn thôi cũng đủ để nhị thiếu gia nhà họ Hà chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Chỉ là tuổi Phó Sâm có chút lớn, hơn Hà Thanh Hà chín tuổi, có lẽ bởi vì khoảng cách thế hệ nên khi trò chuyện khó tránh khỏi đôi lúc ông nói gà bà nói vịt, ngoài điều đó ra thì không còn gì để chê trách.
Về phần tính cách, Hà Thanh Hà đã sớm biết với xuất thân của mình, từ trước đến nay kết hôn quan trọng nhất là môn đăng hộ đối chứ không phải có hợp tính hay không.
Tuy rằng thời đại phong kiến đã qua rất lâu, bây giờ mọi người đều có quyền tự do nói chuyện yêu đương, nhưng chỉ có mang lại lợi ích cho gia tộc mới là một cuộc hôn nhân tốt đẹp.
Hà Thanh Hà và Phó Sâm không trải qua giai đoạn yêu đương liền trực tiếp đăng ký kết hôn, cả hai nhà đều rất hài lòng về cuộc hôn nhân này, cho sính lễ rất phong phú, trở thành một giai thoại liên hôn nổi tiếng trong giới.
Sau khi kết hôn, Hà Thanh Hà chuyển tới ở trong biệt thự của Phó Sâm, nhà cao cửa rộng, có hồ bơi và sân vườn riêng, hai người ở vô tư.
Phó Sâm không thích bị người khác quấy rầy, toàn bộ thiết bị trong nhà đều ưu tiên sử dụng đồ điện tử hiện đại, quản gia trí năng được cài đặt xuất hiện vào những khung giờ cố định.
Hà Thanh Hà cũng là người có tính lãnh thổ cao, hai người sống chung dưới một mái nhà cho đến tận bây giờ, nhìn chung tương đối hòa thuận.
Chỉ là Hà Thanh Hà và Phó Sâm đều ngủ nông, hơi động đậy một chút đều sẽ quấy rầy người kia, lúc mới cưới bọn họ vẫn ngủ chung một phòng, cũng từng cố gắng thay đổi thói quen sinh hoạt của mình cho phù hợp với đối phương, nhưng sáng hôm sau tỉnh giấc, mắt của cả hai đều xuất hiện quầng thâm.
Suy xét đến vấn đề sức khỏe, hai người thống nhất và quyết định ngủ riêng.
Chất lượng giấc ngủ được đảm bảo thì những việc khác mới dễ dàng hơn.
Hà Thanh Hà duỗi người một lúc, anh nhờ quản gia trí năng mở rèm và hệ thống thông gió trong nhà, ngôi biệt thự ba tầng nhanh chóng sáng bừng lên, tất cả đồ trang trí sang trọng tắm ánh nắng toả ra ánh sáng lấp lánh, hoành tráng và rực rỡ.
Hà Thanh Hà bước vào bếp, lấy bữa sáng từ trong hộp giữ nhiệt.
Hà Thanh Hà biết nấu ăn, nhưng buổi sáng anh không thể phối hợp nổi với giờ giấc của Phó Sâm cho nên quyết định đặt đồ ăn ở bên ngoài.
Bữa sáng cân bằng dinh dưỡng với tỷ lệ protein, chất béo và tinh bộ chính xác từng chút một.
Đồ ăn tốt cho sức khỏe thường khá nhạt nhẽo, ban đầu Hà Thanh Hà ăn không quen, nhưng cùng Phó Sâm ăn quanh năm suốt tháng, vị giác cũng sớm đã tê liệt.
Hà Thanh Hà pha một bình cà phê, chất lỏng từ máy pha cà phê tỏa ra mùi thơm êm dịu, anh ngồi bên cửa sổ, ăn bánh sandwich và thưởng thức một ly cà phê.
Hà Thanh Hà nhìn mặt nước lấp lánh của bể bơi ngoài trời và nghĩ thầm, một ngày mới lại bắt đầu.
Hà Thanh Hà rời nhà đến công ty, không giống Phó Sâm được tài xế đưa đón, anh tự mình lái xe.
Hà gia có ba anh em, ngoài anh cả, Hà Thanh Hà còn có một cậu em trai. Cha anh tên Hà Phong Khải hiện đã nghỉ hưu, bây giờ công ty của Hà gia đều do một tay anh cả Hà Hiên Bách quản lý.
Trong nhà vốn đã có một người anh cả toàn năng nên Hà Thanh Hà chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, hàng năm nhận cổ tức cũng đủ sống, nhưng Hà Thanh Hà nhàn rỗi cũng chán nên đã xin anh cả cho mình việc để làm.
Hà Hiên Bách lo lắng em trai mệt nhọc, liền giao cho anh phụ trách một chi nhánh có quy mô nhỏ, để anh tùy ý giết thời gian, lãi hay lỗ không quan trọng, thậm chí cuối năm cũng không cần phải quay lại trụ sở chính để báo cáo công tác.
Bởi vì công việc của Hà Thanh Hà rất nhàn hạ nên ông Hà vẫn nghĩ đứa con thứ cũng chơi bời lêu lổng giống như đứa con trai út của mình.
Sau khi Hà Thanh Hà và Phó Sâm đính hôn, Hà Phong Khải đã đích thân nói với Phó Sâm: “Thanh Hà của nhà ta chưa bao giờ làm việc gì bên ngoài, vì vậy con phải có trách nhiệm nuôi dưỡng thằng bé.”
Phó Sâm không ngại nuôi Hà Thanh Hà, nhưng lời của Hà Phong Khải đã làm cho Phó Sâm hiểu lầm bạn đời của mình chỉ biết ăn không ngồi rồi, lúc Hà Thanh Hà nói mình đi làm, Phó Sâm còn đứng hình vài giây, hiếm thấy cau mày: “Anh không biết em còn có chức vụ ở Hà gia.”
Trong mắt Phó Sâm, tình huống này là một lỗ hỏng trong hệ thống dữ liệu thông tin của hắn.
Hà Thanh Hà cười cười: “Một chức vụ cỏn con mà thôi, em chỉ phụ trách một chi nhánh nhỏ, chuyện này rất nhiều người không biết.”
Ngay cả cha anh còn không biết, điều đó chứng minh nó không hề quan trọng.
Đối với Phó Sâm thì chuyện này chẳng tạo thành ảnh hưởng gì, đương nhiên hắn sẽ không ngăn cản Hà Thanh Hà đi làm.
Văn phòng của Hà Thanh Hà toạ lạc tại một tòa nhà được thuê riêng, tách biệt với trụ sở chính.
Khi Hà Thanh Hà đến công ty, các nhân viên nhìn thấy anh liền chào hỏi, ân cần gọi “Tổng giám đốc Hà”, vì cái danh xưng này mà Hà Thanh Hà thường xuyên cảm thấy hổ thẹn, anh chỉ là một kẻ không có lý tưởng đến đây giết thời gian, làm sao đảm đương nổi vị trí sếp tổng này.
Hà Thanh Hà bước vào phòng làm việc, trợ lý của anh đã đặt sẵn tài liệu cần ký tên lên trên bàn.
Người trợ lý này cũng là do anh cả sắp xếp, năng lực nghiệp vụ xuất sắc, anh không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì.
Hà Thanh Hà nhanh chóng hoàn thành công vụ rồi tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, ngay lúc đang thả hồn trôi đi thì điện thoại của anh có một tin nhắn mới.
Lưu Nhứ: “Em trai cậu hơi quá đáng rồi đó, cậu ta đồng ý đến làm khách mời cho chương trình giải trí của mình, kết quả đột nhiên lại đổi ý, không muốn đến nữa.”
Hết chương 1.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 1
10.0/10 từ 15 lượt.