Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 3
117@-
Hà Thanh Hà sửng sốt, anh không ngờ còn có loại chương trình thực tế như vậy, cũng phần nào hiểu được tại sao Hà Diệp Trúc lại đổi ý.
Hà Thanh Hà bày tỏ suy nghĩ trong lòng: “Tiểu Trúc tham gia loại chương trình này thì đúng là không thích hợp”.
Hà Diệc Trúc mới ngoài đôi mươi, đang đi theo con đường thần tượng, tham gia tiết mục về hôn nhân và tình yêu thì mất fan như chơi.
Nhắc đến Hà Diệc Trúc, Lưu Nhứ liền nổi giận: “Là hắn tìm tới tớ chứ không phải tớ tìm hắn đâu. Chủ đề của chương trình này quả thực là hôn nhân và tình yêu, theo trường phái hòa nhập cảm xúc một cách chậm rãi, khách mời đều là những cặp chồng chồng, vì vậy tớ muốn tìm một nghệ sĩ chưa lập gia đình về làm người dẫn chương trình cho không khí thêm sôi động. Em cậu biết chuyện nên chủ động liên lạc với tớ nói muốn tham gia, tớ cũng đã khuyên nhủ nhưng hắn nhất quyết không nghe. Não tớ bị úng nước mới đồng ý.”
Lưu Nhứ càng nói càng hối hận: “Đáng lẽ tớ nên sớm nghĩ đến cậu ta chỉ là một cậu nhóc ham vui thôi.”
Sau khi sự mới lạ trôi qua, liền lập tức đổi ý.
Hà Thanh Hà lại cảm thấy xấu hổ thay cho em trai của mình, biết Lưu Nhứ chỉ vì thể diện của anh mới đáp ứng Hà Diệc Trúc, liền nói: “Thật xin lỗi, tớ sẽ nói cho anh cả biết, để anh ấy tìm cách bồi thường cho cậu nhiều hơn.”
Lưu Nhứ: “Cái này nói sau đi, tớ chỉ lo lắng bây giờ không có người dẫn chương trình, cũng không có khách mời, phải làm sao bây giờ.”
Hà Thanh Hà: “Nếu khách mời là người thường, hẳn là sẽ dễ tìm hơn.”
Lưu Nhứ: “Cậu không hiểu đâu. Chúng tớ cần một cặp đôi vừa mang tính thời sự vừa ăn ảnh. Hơn nữa, vì là chương trình nói về những cặp đôi đồng giới đầu tiên ở Trung Quốc nên chúng tớ phải cẩn thận trong việc lựa chọn người tham gia.”
Lúc này Hà Thanh Hà mới chú ý đến từ “chồng chồng” mà Lưu Nhứ nói lúc nảy.
Hiện nay ở Trung Quốc ngày càng có nhiều cuộc hôn nhân đồng giới, chẳng hạn như Hà Thanh Hà kết hôn với Phó Sâm, gia đình hai bên không phản đối, ngược lại còn vô cùng hài lòng.
Hà Thanh Hà chưa bao giờ xem một chương trình thực tế về hôn nhân đồng giới, có thể nói dự án lần này của Lưu Nhứ khá táo bạo và thổi một làn gió mới.
Hẳn là Lưu Nhứ đã nỗ lực rất nhiều, Hà Thanh Hà có thể hiểu được sự lo lắng của cô.
Hà Thanh Hà hỏi: “Vậy tớ có thể giúp gì cho cậu không? Cậu còn cần đầu tư không?” Anh có thể tài trợ riêng cho nhóm chương trình của Lưu Nhứ.
Lưu Nhứ: “Không cần đâu, tiền đã đủ rồi.” Cô trả lời bằng giọng điệu quái gỡ: “Còn có tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của em trai cậu nữa.”
Hà Thanh Hà: “…”
Một lúc sau, Lưu Nhứ lại nói: “Nếu cậu thật sự muốn giúp tớ thì không bằng…”
Cô đang nói dở thì im bặt, Hà Thanh Hà tiếp lời: “Nếu tớ có thể làm được gì thì cậu cứ nói.”
Anh thật lòng muốn giúp đỡ Lưu Nhứ.
Lưu Húc: “Thôi quên đi, không có gì, chúng ta vẫn nên đi ngủ sớm, ngày mai lại là một ngày sứt đầu mẻ trán tiếp.”
×
Hà Thanh Hà vẫn đang rầu rĩ về ngày kỷ niệm một năm ngày cưới.
Về mặt thực tế, anh và Phó Sâm đều chẳng thiếu thốn thứ gì, vậy nên phải chuẩn bị quà thế nào cho ổn thỏa nhất đây?
Hà Thanh Hà có thói quen tìm kiếm câu trả lời trên mạng xã hội.
Lúc mới kết hôn, Hà Thanh Hà cái gì cũng không hiểu, không đoán được suy nghĩ của Phó Sâm, lại xấu hổ không dám hỏi người nhà nên chỉ có thể lên mạng tìm cách để chung sống hòa hợp với Phó Sâm.
Anh đã sưu tầm rất nhiều lời khuyên dành cho đời sống hôn nhân, sợ bản thân không nhớ còn ghi chú vào một cuốn sổ tay, thực hiện các phương pháp được nhiều người đề cử sau đó dựa trên phản ứng của Phó Sâm để đưa ra đánh giá, nếu phản ứng tốt thì sẽ đánh một dấu tích, ngược lại thì đánh một dấu x.
Ví dụ như lời khuyên “mỉm cười có lợi cho việc gia tăng tình cảm và k*ch th*ch ngon miệng trong bữa ăn” ngày hôm qua rõ ràng là lời khuyên không có hiệu quả, đã bị Hà Thanh Hà đánh chéo, hôm nay anh lại tiếp tục lên mạng tìm kiếm nên tặng gì vào kỷ niệm ngày cưới.
Hà Thanh Hà lướt một hồi, đa số không có ý tưởng nào mới mẻ, hơn phân nửa đều là tặng hoa và đi ăn. Anh chán nản kéo đọc bài đăng trên mạng, cuối cùng nhìn thấy một đề xuất phổ biến trên trang web: .
…Đây chẳng phải buồn ngủ lại gặp chiếu manh hay sao?
Hà Thanh Hà nhấp vào bài viết, phát hiện đây là tài khoản lần trước đã cung cấp mẹo vừa bị anh gạch chéo kia.
Người này cùng chồng mình là một cặp đôi nổi tiếng trên mạng, họ đã ghi lại cuộc sống thường ngày của một đôi dưới dạng vlog thật lâu về trước, cư dân mạng đã chứng kiến quá trình anh ta và chồng từ khi yêu nhau đến khi kết hôn nên có khá nhiều fan couple trung thành.
Hiện tại anh ta đã kết hôn nên nội dung video tập trung hơn vào việc thảo luận về hôn nhân, sản xuất nội dung hướng đến những bài học về cách sống hòa hợp với bạn đời của mình.
Hà Thanh Hà nghĩ, người này khá phù hợp với chương trình thực tế của Lưu Nhứ.
Nội dung video được tung ra hôm nay tình cờ có liên quan đến kỷ niệm ngày cưới, Hà Thanh Hà vẫn còn bị bóng ma tâm lý vì thất bại của ngày hôm qua, cậu nửa tin nửa ngờ mà bấm vào video.
Loại video này trước hết sẽ lồng ghép một làn sóng ân ái, đôi trẻ ngọt ngọt ngào ngào, khiến Hà Thanh Hà nhất thời ê răng.
Anh và Phó Sâm ở chung vẫn luôn nhàn nhạt thản nhiên, anh cho rằng đó mới là trạng thái sinh hoạt bình thường, trong video có phần làm lố.
Hà Thanh Hà không có hứng thú với việc đối phương khoe khoang tình cảm, sau khi xem xong video, Hà Thanh Hà chỉ cảm thấy có hai điều làm cho anh cảm động.
Người đăng cho biết khi kỷ niệm ngày cưới, việc đầu tiên không phải là đòi quà mà là nói lời “cảm ơn” với nhau, cảm ơn đối phương đã đồng hành cùng mình trong suốt một năm qua.
Một điều nữa khiến Hà Thanh Hà ấn tượng là chủ kênh đã chọn một món quà kỷ niệm thật đẹp.
Cậu quyết định tin tưởng người này một lần nữa, sao chép công việc theo video vào sổ tay, hy vọng lần này sẽ không bị lật xe nữa.
×
Đến ngày kỷ niệm ngày cưới, Phó Sâm quả nhiên đã đặt chỗ tốt tại một nhà hàng và mời Hà Thanh Hà dùng bữa tối.
Trong năm đầu tiên của hôn nhân, Phó Sâm đã tự mình sắp xếp thỏa đáng tất cả các ngày lễ lớn nhỏ, thậm chí cả việc đi thăm họ hàng trong dịp lễ mừng năm mới, hắn cũng đã lên kế hoạch mọi thứ tỉ mỉ cẩn thận, khiến mọi người đều vô cùng hài lòng.
Hà Thanh Hà nghi ngờ hắn cũng lập một biểu mẫu cho những việc này, ghi chép từng cái một trước khi hành động, chưa bao giờ mắc sai lầm nào.
Phó Sâm đặc biệt đổi xe để đón Hà Thanh Hà, Hà Thanh Hà cũng thay một bộ trang phục sang trọng để chứng tỏ chính mình cũng coi trọng ngày hôm nay.
Tài xế đưa hai người đến nhà hàng, vừa bước vào, khung cảnh được trang trí bằng hoa tươi và ánh đèn dịu nhẹ, còn có ban nhạc mặc lễ phục biểu diễn trực tiếp, mọi thứ hoàn mỹ như một cảnh quay trong phim điện ảnh.
Hà Thanh Hà nghiêng đầu mỉm cười phối hợp với Phó Sâm, cố gắng truyền đạt niềm vui của mình, hy vọng không bị bỏ rơi trong sự tẻ nhạt.
Họ ngồi vào bàn, tiếng nhạc du dương, không khí lãng mạn, Hà Thanh Hà vẫn giữ nụ cười trên môi, nhớ lại những điều đã xem trong video, định sẽ bày tỏ lòng biết ơn với đối phương. Lúc này anh nghe thấy Phó Sâm nói: “Cảm ơn em một năm qua đã đồng hành cùng anh.”
Hà Thanh Hà sửng sốt, làm sao người đàn ông này có thể nói ra điều mà anh đang muốn nói.
Phó Sâm thấy vẻ mặt Hà Thanh Hà kì lạ, nhìn sang hỏi: “Sao vậy?”
Hà Thanh Hà bình tĩnh lại, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, anh nhếch khóe môi nói: “Không có gì, em cũng muốn cảm ơn anh vì một năm qua đã ở bên cạnh em.”
Phó Sâm gật gật đầu, vẻ mặt bình thản, lại nói một câu: “Cảm ơn.”
Hà Thanh Hà vội đuổi kịp: “Cảm ơn.”
Trong không khí tràn ngập mùi rượu nho, những nốt nhạc êm dịu chậm rãi tung bay, hai người nói “cảm ơn” với nhau rồi cúi đầu cùng một lúc.
Nhân viên chơi nhạc bên cạnh nghĩ thầm, hai người này là người Nhật sao? Tại sao lại khách sáo như vậy? Có phải bước tiếp theo sẽ cúi người xuống thấp chào nhau hay không?
Có lẽ đó là mốt mới của giới nhà giàu, kẻ có tiền thực sự khó hiểu.
Sự trầm mặc lại bao trùm không gian, bởi vì quá yên tĩnh, tiếng nhạc êm dịu cũng trở nên chói tai, hôm nay dù sao cũng là một ngày ý nghĩa, không thể cứ im lặng ăn uống như thường lệ. Hà Thanh Hàn đem lễ vật đã chuẩn bị tốt đặt lên bàn, ngón tay thon dài đẩy quà qua cho Phó Sâm, mỉm cười nói: “Cái này tặng anh.”
Phó Sâm nhướng mày, hắn cũng đặt thứ mình mang theo lên bàn, hai hộp quà tinh xảo để cạnh nhau, kích thước gần như giống nhau, chỉ là bao bì bên ngoài hơi khác một chút.
Hai người nhìn hai chiếc hộp trên bàn, đồng thời vươn tay, Hà Thanh Hà có chút bối rối, vô tình chạm vào tay Phó Sâm.
Phó Sâm nhàn nhạt nói: “Cái kia mới là của em.”
Hà Thanh Hà ngượng ngùng cười, rút ngón tay khỏi mu bàn tay Phó Sâm, đặt lên chiếc hộp bên cạnh, hai người đều cầm lấy đồ của mình, bắt đầu mở quà trước mặt đối phương.
Hà Thanh Hà mở giấy gói ra, nhìn thấy logo bên trong, lập tức có dự cảm không ổn, khi anh lấy đồ vật ra khỏi hộp, trong nháy mắt cứng đờ.
Cái này giống hệt như món quà mà anh đã chuẩn bị.
Bên kia, Phó Sâm cũng đang mở ra bao bì, nhìn thấy đồ bên trong hộp, hắn cũng dừng lại một chút.
Hà Thanh Hà âm thầm kinh ngạc, sao có thể trùng hợp đến thế, hai người mua cùng một món quà cho nhau, trong đầu anh chợt lóe lên một suy đoán.
Phó Sâm có phải cũng xem cùng một video với anh, sau đó cũng chiếu theo video mà làm giống như anh vậy.
Nhưng Hà Thanh Hà nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng này, làm sao một ông chủ tài chính cao cấp và nghiêm túc như Phó Sâm có thể xem video của những người nổi tiếng trên mạng được.
Phó Sâm gật đầu, nhìn không ra vui hay giận.
Quà tặng giống nhau thì giống nhau, coi như là mua cho chính mình thôi.
Chất lượng phục vụ của nhà hàng rất tuyệt, Phó Sâm đã thuê đầu bếp cả đêm, thức ăn tinh xảo ngon miệng, thậm chí Hà Thanh Hà còn mời đầu bếp tới chỉ anh một vài cách chế biến món ăn, nói chung vẫn là một buổi tối tốt đẹp.
Sau khi dùng cơm xong, Hà Thanh Hà có chút hồi hộp.
Thông thường, một đêm lãng mạn như vậy sẽ kết thúc bằng việc cùng nhau qua đêm trong khách sạn sang trọng, nhưng từ lần cuối cùng “nộp thuế” đến hôm nay vẫn chưa đến một tuần, không biết liệu Phó Sâm có phá luật mà làm thêm một lần hay không.
Kết quả Hà Thanh Hà phát hiện mình suy nghĩ nhiều quá, ăn xong Phó Sâm bảo tài xế đưa bọn họ về nhà.
Về đến nơi rồi, Phó Sâm cũng không hỏi Hà Thanh Hà câu “Hôm nay ở đây hay ở kia?”, trên giường không rải hoa hồng, hết thảy đều bình thường.
Phó Sâm nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Hà Thanh Hà mỉm cười: “Anh cũng vậy.”
Sau màn đối thoại vô vị, Hà Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật tuyệt khi không phải tăng ca.
×
Giống như thường lệ, Hà Thanh Hà bấm điện thoại trước khi đi ngủ, suy nghĩ một lúc rồi đăng bức ảnh chụp nhà hàng tối nay lên tài khoản cá nhân với dòng chữ: “Cảm ơn vì một năm qua có anh.”
Người đầu tiên bấm thích bài viết là Phó Sâm.
Hà Thanh Hà chỉ cho là trùng hợp lần nữa, Phó Sâm trong suy nghĩ của anh đời nào tựa vào đầu giường nghịch điện thoại giống như anh chứ.
Sau đó bức hình được rất nhiều người bấm like, có cả Hà Hiên Bách và Hà Diệc Trúc, sau đó là Lưu Nhứ.
Khi Hà Thanh Hà nhìn thấy tên của Lưu Nhứ và Hà Diệc Trúc ở cùng một chỗ, da đầu của anh run lên, lúc này Lưu Nhứ đột nhiên gửi qua một tin nhắn.
“Chúc mừng cậu nha, vậy mà đã kết hôn được một năm.”
Hà Thanh Hà vội vàng đáp: “Cảm ơn cậu.”
Lưu Nhứ gửi tới một dấu chấm hỏi to đùng: “Lúc này không phải cậu nên tận hưởng thế giới của hai người sao?” Còn có thời gian trả lời tin nhắn của cô?
Hà Thanh Hà: “Tớ hưởng thụ xong rồi, hiện tại đang nghỉ ngơi.”
Lưu Nhứ lại gửi tới dấu chấm hỏi thứ hai: “Tốc độ của Phó tổng nhanh như vậy?” Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của bọn họ, không điên loan đảo phượng cả đêm à?
Hà Thanh Hà bất đắc dĩ: “Cậu đang nói cái gì thế hả? Chúng tớ ăn tối xong rồi thì về nhà nghỉ ngơi.”
Lưu Nhứ im lặng một lát, thận trọng hỏi: “Cậu chắc không phải vẫn là xử nam đó chứ?”
Hà Thanh Hà: “…”
Hà Thanh Hà ngừng đánh chữ, chỉ gửi lại một tin nhắn thoại, sâu kín nói: “Đừng ép tớ phải thúc giục cậu kết hôn nhé.”
Lưu Nhứ sợ nhất chuyện này, lập tức không dám đùa nữa: “Ai nha, tớ quan tâm đến cuộc sống hôn nhân của cậu một chút thôi mà.”
Hà Thanh Hà: “Cậu sắp sản xuất một chương trình về chủ đề hôn nhân, chắc là mắc bệnh nghề nghiệp rồi.”
Lưu Nhứ thừa nhận: “Có một chút, tớ luôn vô thức quan sát trạng thái giữa các cặp vợ chồng xung quanh mình.”
Lần này đến lượt Hà Thanh Hà trêu chọc cô: “Thay vì quan sát, thà kết hôn và tự mình trải nghiệm còn hơn.”
Lưu Nhứ sợ hãi: “Đừng mà, để yên cho tớ hưởng thụ những ngày tháng tự do đi.”
Hai người trò chuyện trên trời dưới biển, Lưu Nhứ miệng nói sẽ không quấy rầy thế giới của Hà Thanh Hà và Phó tổng, nhưng lại lưỡng lực mãi chưa nói lời chào tạm biệt.
Hà Thanh Hà đã là bạn của cô nhiều năm, nhận ra cô có điều muốn nói liền hỏi: “Cậu có chuyện gì sao?”
Lưu Nhứ muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng đem lời nghẹn trong họng nói ra: “Cậu… có muốn làm khách mời trong chương trình của tớ không?”
Hà Thanh Hà sửng sốt, sau đó cười lớn: “Cậu là thật sự không tìm được khách mời hay là đang đùa tớ đây hả?”
Lưu Nhứ đáp: “Tớ không nói đùa đâu, nghiêm túc đó.”
Hà Thanh Hà nghi ngờ mình nhìn lầm, xác nhận với bạn tốt: “Tớ hả? Cậu muốn tớ làm khách mời trong tiết mục quan sát hôn nhân của cậu sao?”
Lưu Nhứ khẳng định: “Đúng vậy, tớ hy vọng cậu có thể tham gia chương trình.”
Hà Thanh Hà bình tĩnh từ chối: “Mặc dù em tớ là ngôi sao, nhưng tớ hoàn toàn không liên quan gì đến giới giải trí, không được đâu.”
Lưu Nhứ: “Chúng tớ cần khách mời ở ngoài ngành giải trí.”
Lúc này Hà Thanh Hà mới nhận ra Lưu Nhứ thật sự không hề nói đùa mà đã cân nhắc kỹ lưỡng mới mở lời, anh kiên nhẫn từ chối: “Thật sự không được đâu, tiết mục của cậu là chương trình thực tế về đời sống hôn nhân, chẳng lẽ còn muốn Phó tiên sinh tham gia cùng tớ? Vậy lại càng không thể.”
Đối với việc mời Hà Thanh Hà, lúc đầu Lưu Nhứ còn do dự, nhưng bây giờ nói ra rồi, cô cảm thấy lời đề nghị này rất chính xác, cô dùng hết sức thuyết phục: “Chính vì có Phó tổng nữa nên hai người mới vô cùng phù hợp với chủ đề của chương trình.”
Lưu Nhứ cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng mới đưa ra kết luận này.
Cô cần một khách mời là người ngoài vòng giải trí, tìm kiếm rất lâu đều không có kết quả, khi nhìn lại Hà Thanh Hà và Phó Sâm, ngay lập tức có một loại cảm giác xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Đây chính xác là “chồng chồng” mà Lưu Nhứ đang tìm kiếm ngày đêm.
Hà Thanh Hà cho rằng anh cùng Phó Sâm không thích hợp tham gia chương trình thực tế, cho nên vẫn giữ vững lập trường: “Chương trình giải trí của cậu yêu cầu có đề tài, nhưng cuộc sống hôn nhân của tớ cùng anh Phó bình bình đạm đạm, căn bản không đáp ứng được yêu cầu của các cậu.”
Hết chương 3.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 3
Hà Thanh Hà sửng sốt, anh không ngờ còn có loại chương trình thực tế như vậy, cũng phần nào hiểu được tại sao Hà Diệp Trúc lại đổi ý.
Hà Thanh Hà bày tỏ suy nghĩ trong lòng: “Tiểu Trúc tham gia loại chương trình này thì đúng là không thích hợp”.
Hà Diệc Trúc mới ngoài đôi mươi, đang đi theo con đường thần tượng, tham gia tiết mục về hôn nhân và tình yêu thì mất fan như chơi.
Nhắc đến Hà Diệc Trúc, Lưu Nhứ liền nổi giận: “Là hắn tìm tới tớ chứ không phải tớ tìm hắn đâu. Chủ đề của chương trình này quả thực là hôn nhân và tình yêu, theo trường phái hòa nhập cảm xúc một cách chậm rãi, khách mời đều là những cặp chồng chồng, vì vậy tớ muốn tìm một nghệ sĩ chưa lập gia đình về làm người dẫn chương trình cho không khí thêm sôi động. Em cậu biết chuyện nên chủ động liên lạc với tớ nói muốn tham gia, tớ cũng đã khuyên nhủ nhưng hắn nhất quyết không nghe. Não tớ bị úng nước mới đồng ý.”
Lưu Nhứ càng nói càng hối hận: “Đáng lẽ tớ nên sớm nghĩ đến cậu ta chỉ là một cậu nhóc ham vui thôi.”
Sau khi sự mới lạ trôi qua, liền lập tức đổi ý.
Hà Thanh Hà lại cảm thấy xấu hổ thay cho em trai của mình, biết Lưu Nhứ chỉ vì thể diện của anh mới đáp ứng Hà Diệc Trúc, liền nói: “Thật xin lỗi, tớ sẽ nói cho anh cả biết, để anh ấy tìm cách bồi thường cho cậu nhiều hơn.”
Lưu Nhứ: “Cái này nói sau đi, tớ chỉ lo lắng bây giờ không có người dẫn chương trình, cũng không có khách mời, phải làm sao bây giờ.”
Hà Thanh Hà: “Nếu khách mời là người thường, hẳn là sẽ dễ tìm hơn.”
Lưu Nhứ: “Cậu không hiểu đâu. Chúng tớ cần một cặp đôi vừa mang tính thời sự vừa ăn ảnh. Hơn nữa, vì là chương trình nói về những cặp đôi đồng giới đầu tiên ở Trung Quốc nên chúng tớ phải cẩn thận trong việc lựa chọn người tham gia.”
Lúc này Hà Thanh Hà mới chú ý đến từ “chồng chồng” mà Lưu Nhứ nói lúc nảy.
Hiện nay ở Trung Quốc ngày càng có nhiều cuộc hôn nhân đồng giới, chẳng hạn như Hà Thanh Hà kết hôn với Phó Sâm, gia đình hai bên không phản đối, ngược lại còn vô cùng hài lòng.
Hà Thanh Hà chưa bao giờ xem một chương trình thực tế về hôn nhân đồng giới, có thể nói dự án lần này của Lưu Nhứ khá táo bạo và thổi một làn gió mới.
Hẳn là Lưu Nhứ đã nỗ lực rất nhiều, Hà Thanh Hà có thể hiểu được sự lo lắng của cô.
Hà Thanh Hà hỏi: “Vậy tớ có thể giúp gì cho cậu không? Cậu còn cần đầu tư không?” Anh có thể tài trợ riêng cho nhóm chương trình của Lưu Nhứ.
Lưu Nhứ: “Không cần đâu, tiền đã đủ rồi.” Cô trả lời bằng giọng điệu quái gỡ: “Còn có tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của em trai cậu nữa.”
Hà Thanh Hà: “…”
Một lúc sau, Lưu Nhứ lại nói: “Nếu cậu thật sự muốn giúp tớ thì không bằng…”
Cô đang nói dở thì im bặt, Hà Thanh Hà tiếp lời: “Nếu tớ có thể làm được gì thì cậu cứ nói.”
Anh thật lòng muốn giúp đỡ Lưu Nhứ.
Lưu Húc: “Thôi quên đi, không có gì, chúng ta vẫn nên đi ngủ sớm, ngày mai lại là một ngày sứt đầu mẻ trán tiếp.”
×
Hà Thanh Hà vẫn đang rầu rĩ về ngày kỷ niệm một năm ngày cưới.
Về mặt thực tế, anh và Phó Sâm đều chẳng thiếu thốn thứ gì, vậy nên phải chuẩn bị quà thế nào cho ổn thỏa nhất đây?
Hà Thanh Hà có thói quen tìm kiếm câu trả lời trên mạng xã hội.
Lúc mới kết hôn, Hà Thanh Hà cái gì cũng không hiểu, không đoán được suy nghĩ của Phó Sâm, lại xấu hổ không dám hỏi người nhà nên chỉ có thể lên mạng tìm cách để chung sống hòa hợp với Phó Sâm.
Anh đã sưu tầm rất nhiều lời khuyên dành cho đời sống hôn nhân, sợ bản thân không nhớ còn ghi chú vào một cuốn sổ tay, thực hiện các phương pháp được nhiều người đề cử sau đó dựa trên phản ứng của Phó Sâm để đưa ra đánh giá, nếu phản ứng tốt thì sẽ đánh một dấu tích, ngược lại thì đánh một dấu x.
Ví dụ như lời khuyên “mỉm cười có lợi cho việc gia tăng tình cảm và k*ch th*ch ngon miệng trong bữa ăn” ngày hôm qua rõ ràng là lời khuyên không có hiệu quả, đã bị Hà Thanh Hà đánh chéo, hôm nay anh lại tiếp tục lên mạng tìm kiếm nên tặng gì vào kỷ niệm ngày cưới.
Hà Thanh Hà lướt một hồi, đa số không có ý tưởng nào mới mẻ, hơn phân nửa đều là tặng hoa và đi ăn. Anh chán nản kéo đọc bài đăng trên mạng, cuối cùng nhìn thấy một đề xuất phổ biến trên trang web: .
…Đây chẳng phải buồn ngủ lại gặp chiếu manh hay sao?
Hà Thanh Hà nhấp vào bài viết, phát hiện đây là tài khoản lần trước đã cung cấp mẹo vừa bị anh gạch chéo kia.
Người này cùng chồng mình là một cặp đôi nổi tiếng trên mạng, họ đã ghi lại cuộc sống thường ngày của một đôi dưới dạng vlog thật lâu về trước, cư dân mạng đã chứng kiến quá trình anh ta và chồng từ khi yêu nhau đến khi kết hôn nên có khá nhiều fan couple trung thành.
Hiện tại anh ta đã kết hôn nên nội dung video tập trung hơn vào việc thảo luận về hôn nhân, sản xuất nội dung hướng đến những bài học về cách sống hòa hợp với bạn đời của mình.
Hà Thanh Hà nghĩ, người này khá phù hợp với chương trình thực tế của Lưu Nhứ.
Nội dung video được tung ra hôm nay tình cờ có liên quan đến kỷ niệm ngày cưới, Hà Thanh Hà vẫn còn bị bóng ma tâm lý vì thất bại của ngày hôm qua, cậu nửa tin nửa ngờ mà bấm vào video.
Loại video này trước hết sẽ lồng ghép một làn sóng ân ái, đôi trẻ ngọt ngọt ngào ngào, khiến Hà Thanh Hà nhất thời ê răng.
Anh và Phó Sâm ở chung vẫn luôn nhàn nhạt thản nhiên, anh cho rằng đó mới là trạng thái sinh hoạt bình thường, trong video có phần làm lố.
Hà Thanh Hà không có hứng thú với việc đối phương khoe khoang tình cảm, sau khi xem xong video, Hà Thanh Hà chỉ cảm thấy có hai điều làm cho anh cảm động.
Người đăng cho biết khi kỷ niệm ngày cưới, việc đầu tiên không phải là đòi quà mà là nói lời “cảm ơn” với nhau, cảm ơn đối phương đã đồng hành cùng mình trong suốt một năm qua.
Một điều nữa khiến Hà Thanh Hà ấn tượng là chủ kênh đã chọn một món quà kỷ niệm thật đẹp.
Cậu quyết định tin tưởng người này một lần nữa, sao chép công việc theo video vào sổ tay, hy vọng lần này sẽ không bị lật xe nữa.
×
Đến ngày kỷ niệm ngày cưới, Phó Sâm quả nhiên đã đặt chỗ tốt tại một nhà hàng và mời Hà Thanh Hà dùng bữa tối.
Trong năm đầu tiên của hôn nhân, Phó Sâm đã tự mình sắp xếp thỏa đáng tất cả các ngày lễ lớn nhỏ, thậm chí cả việc đi thăm họ hàng trong dịp lễ mừng năm mới, hắn cũng đã lên kế hoạch mọi thứ tỉ mỉ cẩn thận, khiến mọi người đều vô cùng hài lòng.
Hà Thanh Hà nghi ngờ hắn cũng lập một biểu mẫu cho những việc này, ghi chép từng cái một trước khi hành động, chưa bao giờ mắc sai lầm nào.
Phó Sâm đặc biệt đổi xe để đón Hà Thanh Hà, Hà Thanh Hà cũng thay một bộ trang phục sang trọng để chứng tỏ chính mình cũng coi trọng ngày hôm nay.
Tài xế đưa hai người đến nhà hàng, vừa bước vào, khung cảnh được trang trí bằng hoa tươi và ánh đèn dịu nhẹ, còn có ban nhạc mặc lễ phục biểu diễn trực tiếp, mọi thứ hoàn mỹ như một cảnh quay trong phim điện ảnh.
Hà Thanh Hà nghiêng đầu mỉm cười phối hợp với Phó Sâm, cố gắng truyền đạt niềm vui của mình, hy vọng không bị bỏ rơi trong sự tẻ nhạt.
Họ ngồi vào bàn, tiếng nhạc du dương, không khí lãng mạn, Hà Thanh Hà vẫn giữ nụ cười trên môi, nhớ lại những điều đã xem trong video, định sẽ bày tỏ lòng biết ơn với đối phương. Lúc này anh nghe thấy Phó Sâm nói: “Cảm ơn em một năm qua đã đồng hành cùng anh.”
Hà Thanh Hà sửng sốt, làm sao người đàn ông này có thể nói ra điều mà anh đang muốn nói.
Phó Sâm thấy vẻ mặt Hà Thanh Hà kì lạ, nhìn sang hỏi: “Sao vậy?”
Hà Thanh Hà bình tĩnh lại, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, anh nhếch khóe môi nói: “Không có gì, em cũng muốn cảm ơn anh vì một năm qua đã ở bên cạnh em.”
Phó Sâm gật gật đầu, vẻ mặt bình thản, lại nói một câu: “Cảm ơn.”
Hà Thanh Hà vội đuổi kịp: “Cảm ơn.”
Trong không khí tràn ngập mùi rượu nho, những nốt nhạc êm dịu chậm rãi tung bay, hai người nói “cảm ơn” với nhau rồi cúi đầu cùng một lúc.
Nhân viên chơi nhạc bên cạnh nghĩ thầm, hai người này là người Nhật sao? Tại sao lại khách sáo như vậy? Có phải bước tiếp theo sẽ cúi người xuống thấp chào nhau hay không?
Có lẽ đó là mốt mới của giới nhà giàu, kẻ có tiền thực sự khó hiểu.
Sự trầm mặc lại bao trùm không gian, bởi vì quá yên tĩnh, tiếng nhạc êm dịu cũng trở nên chói tai, hôm nay dù sao cũng là một ngày ý nghĩa, không thể cứ im lặng ăn uống như thường lệ. Hà Thanh Hàn đem lễ vật đã chuẩn bị tốt đặt lên bàn, ngón tay thon dài đẩy quà qua cho Phó Sâm, mỉm cười nói: “Cái này tặng anh.”
Phó Sâm nhướng mày, hắn cũng đặt thứ mình mang theo lên bàn, hai hộp quà tinh xảo để cạnh nhau, kích thước gần như giống nhau, chỉ là bao bì bên ngoài hơi khác một chút.
Hai người nhìn hai chiếc hộp trên bàn, đồng thời vươn tay, Hà Thanh Hà có chút bối rối, vô tình chạm vào tay Phó Sâm.
Phó Sâm nhàn nhạt nói: “Cái kia mới là của em.”
Hà Thanh Hà ngượng ngùng cười, rút ngón tay khỏi mu bàn tay Phó Sâm, đặt lên chiếc hộp bên cạnh, hai người đều cầm lấy đồ của mình, bắt đầu mở quà trước mặt đối phương.
Hà Thanh Hà mở giấy gói ra, nhìn thấy logo bên trong, lập tức có dự cảm không ổn, khi anh lấy đồ vật ra khỏi hộp, trong nháy mắt cứng đờ.
Cái này giống hệt như món quà mà anh đã chuẩn bị.
Bên kia, Phó Sâm cũng đang mở ra bao bì, nhìn thấy đồ bên trong hộp, hắn cũng dừng lại một chút.
Hà Thanh Hà âm thầm kinh ngạc, sao có thể trùng hợp đến thế, hai người mua cùng một món quà cho nhau, trong đầu anh chợt lóe lên một suy đoán.
Phó Sâm có phải cũng xem cùng một video với anh, sau đó cũng chiếu theo video mà làm giống như anh vậy.
Nhưng Hà Thanh Hà nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng này, làm sao một ông chủ tài chính cao cấp và nghiêm túc như Phó Sâm có thể xem video của những người nổi tiếng trên mạng được.
Phó Sâm gật đầu, nhìn không ra vui hay giận.
Quà tặng giống nhau thì giống nhau, coi như là mua cho chính mình thôi.
Chất lượng phục vụ của nhà hàng rất tuyệt, Phó Sâm đã thuê đầu bếp cả đêm, thức ăn tinh xảo ngon miệng, thậm chí Hà Thanh Hà còn mời đầu bếp tới chỉ anh một vài cách chế biến món ăn, nói chung vẫn là một buổi tối tốt đẹp.
Sau khi dùng cơm xong, Hà Thanh Hà có chút hồi hộp.
Thông thường, một đêm lãng mạn như vậy sẽ kết thúc bằng việc cùng nhau qua đêm trong khách sạn sang trọng, nhưng từ lần cuối cùng “nộp thuế” đến hôm nay vẫn chưa đến một tuần, không biết liệu Phó Sâm có phá luật mà làm thêm một lần hay không.
Kết quả Hà Thanh Hà phát hiện mình suy nghĩ nhiều quá, ăn xong Phó Sâm bảo tài xế đưa bọn họ về nhà.
Về đến nơi rồi, Phó Sâm cũng không hỏi Hà Thanh Hà câu “Hôm nay ở đây hay ở kia?”, trên giường không rải hoa hồng, hết thảy đều bình thường.
Phó Sâm nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Hà Thanh Hà mỉm cười: “Anh cũng vậy.”
Sau màn đối thoại vô vị, Hà Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật tuyệt khi không phải tăng ca.
×
Giống như thường lệ, Hà Thanh Hà bấm điện thoại trước khi đi ngủ, suy nghĩ một lúc rồi đăng bức ảnh chụp nhà hàng tối nay lên tài khoản cá nhân với dòng chữ: “Cảm ơn vì một năm qua có anh.”
Người đầu tiên bấm thích bài viết là Phó Sâm.
Hà Thanh Hà chỉ cho là trùng hợp lần nữa, Phó Sâm trong suy nghĩ của anh đời nào tựa vào đầu giường nghịch điện thoại giống như anh chứ.
Sau đó bức hình được rất nhiều người bấm like, có cả Hà Hiên Bách và Hà Diệc Trúc, sau đó là Lưu Nhứ.
Khi Hà Thanh Hà nhìn thấy tên của Lưu Nhứ và Hà Diệc Trúc ở cùng một chỗ, da đầu của anh run lên, lúc này Lưu Nhứ đột nhiên gửi qua một tin nhắn.
“Chúc mừng cậu nha, vậy mà đã kết hôn được một năm.”
Hà Thanh Hà vội vàng đáp: “Cảm ơn cậu.”
Lưu Nhứ gửi tới một dấu chấm hỏi to đùng: “Lúc này không phải cậu nên tận hưởng thế giới của hai người sao?” Còn có thời gian trả lời tin nhắn của cô?
Hà Thanh Hà: “Tớ hưởng thụ xong rồi, hiện tại đang nghỉ ngơi.”
Lưu Nhứ lại gửi tới dấu chấm hỏi thứ hai: “Tốc độ của Phó tổng nhanh như vậy?” Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của bọn họ, không điên loan đảo phượng cả đêm à?
Hà Thanh Hà bất đắc dĩ: “Cậu đang nói cái gì thế hả? Chúng tớ ăn tối xong rồi thì về nhà nghỉ ngơi.”
Lưu Nhứ im lặng một lát, thận trọng hỏi: “Cậu chắc không phải vẫn là xử nam đó chứ?”
Hà Thanh Hà: “…”
Hà Thanh Hà ngừng đánh chữ, chỉ gửi lại một tin nhắn thoại, sâu kín nói: “Đừng ép tớ phải thúc giục cậu kết hôn nhé.”
Lưu Nhứ sợ nhất chuyện này, lập tức không dám đùa nữa: “Ai nha, tớ quan tâm đến cuộc sống hôn nhân của cậu một chút thôi mà.”
Hà Thanh Hà: “Cậu sắp sản xuất một chương trình về chủ đề hôn nhân, chắc là mắc bệnh nghề nghiệp rồi.”
Lưu Nhứ thừa nhận: “Có một chút, tớ luôn vô thức quan sát trạng thái giữa các cặp vợ chồng xung quanh mình.”
Lần này đến lượt Hà Thanh Hà trêu chọc cô: “Thay vì quan sát, thà kết hôn và tự mình trải nghiệm còn hơn.”
Lưu Nhứ sợ hãi: “Đừng mà, để yên cho tớ hưởng thụ những ngày tháng tự do đi.”
Hai người trò chuyện trên trời dưới biển, Lưu Nhứ miệng nói sẽ không quấy rầy thế giới của Hà Thanh Hà và Phó tổng, nhưng lại lưỡng lực mãi chưa nói lời chào tạm biệt.
Hà Thanh Hà đã là bạn của cô nhiều năm, nhận ra cô có điều muốn nói liền hỏi: “Cậu có chuyện gì sao?”
Lưu Nhứ muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng đem lời nghẹn trong họng nói ra: “Cậu… có muốn làm khách mời trong chương trình của tớ không?”
Hà Thanh Hà sửng sốt, sau đó cười lớn: “Cậu là thật sự không tìm được khách mời hay là đang đùa tớ đây hả?”
Lưu Nhứ đáp: “Tớ không nói đùa đâu, nghiêm túc đó.”
Hà Thanh Hà nghi ngờ mình nhìn lầm, xác nhận với bạn tốt: “Tớ hả? Cậu muốn tớ làm khách mời trong tiết mục quan sát hôn nhân của cậu sao?”
Lưu Nhứ khẳng định: “Đúng vậy, tớ hy vọng cậu có thể tham gia chương trình.”
Hà Thanh Hà bình tĩnh từ chối: “Mặc dù em tớ là ngôi sao, nhưng tớ hoàn toàn không liên quan gì đến giới giải trí, không được đâu.”
Lưu Nhứ: “Chúng tớ cần khách mời ở ngoài ngành giải trí.”
Lúc này Hà Thanh Hà mới nhận ra Lưu Nhứ thật sự không hề nói đùa mà đã cân nhắc kỹ lưỡng mới mở lời, anh kiên nhẫn từ chối: “Thật sự không được đâu, tiết mục của cậu là chương trình thực tế về đời sống hôn nhân, chẳng lẽ còn muốn Phó tiên sinh tham gia cùng tớ? Vậy lại càng không thể.”
Đối với việc mời Hà Thanh Hà, lúc đầu Lưu Nhứ còn do dự, nhưng bây giờ nói ra rồi, cô cảm thấy lời đề nghị này rất chính xác, cô dùng hết sức thuyết phục: “Chính vì có Phó tổng nữa nên hai người mới vô cùng phù hợp với chủ đề của chương trình.”
Lưu Nhứ cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng mới đưa ra kết luận này.
Cô cần một khách mời là người ngoài vòng giải trí, tìm kiếm rất lâu đều không có kết quả, khi nhìn lại Hà Thanh Hà và Phó Sâm, ngay lập tức có một loại cảm giác xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Đây chính xác là “chồng chồng” mà Lưu Nhứ đang tìm kiếm ngày đêm.
Hà Thanh Hà cho rằng anh cùng Phó Sâm không thích hợp tham gia chương trình thực tế, cho nên vẫn giữ vững lập trường: “Chương trình giải trí của cậu yêu cầu có đề tài, nhưng cuộc sống hôn nhân của tớ cùng anh Phó bình bình đạm đạm, căn bản không đáp ứng được yêu cầu của các cậu.”
Hết chương 3.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 3
10.0/10 từ 15 lượt.