Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 126
147@-
Chương 126. Nếu sớm gặp gỡ (6)
Hà Thanh Hà không ngờ Phó Sâm nói vậy, cậu chớp mắt đầy bối rối: “Em có yêu ai đâu.”
Trước đó cậu từng thảo luận vấn đề này với Phó Sâm, cậu không để ý đến ai cả.
Phó Sâm rất hiếm khi bốc đồng, lần này lại bốc đồng một lần, gần như vừa đáp máy bay là lập tức quay lại.
Hắn hoàn toàn có thể gọi điện, hoặc dùng cách khác để liên lạc với Hà Thanh Hà, nhưng hắn cảm thấy nếu không nói trực tiếp với cậu thì không đủ thành ý.
Vì vậy hắn vượt ngàn dặm, băng qua đại dương, lại một lần nữa đứng trước mặt Hà Thanh Hà.
Nhưng khi thật sự đứng trước mặt cậu rồi, Phó Sâm mới nhận ra hắn chẳng biết nên nói gì.
Hắn có vô vàn điều muốn nói với Hà Thanh Hà, nhưng khi thật sự gặp lại, lại chẳng thốt nên lời.
Bộ xử lý trung tâm trong đầu hắn hoạt động với tốc độ chóng mặt, vô số dữ liệu hiện lên, nhưng không thể chuyển thành lời nói.
Chỉ có một điều Phó Sâm vô cùng chắc chắn, hắn không muốn thấy bên cạnh Hà Thanh Hà có thêm người nào khác.
Phó Sâm không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà sau một hồi kinh ngạc thì bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “Được thôi.”
Bất kể Phó Sâm có mục đích gì, có yêu cầu thế nào, cậu đều sẽ đồng ý.
Huống hồ chỉ là không yêu đương thôi, vốn dĩ cậu cũng chẳng hứng thú với chuyện đó.
Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà đồng ý thẳng thắn như thế lại bắt đầu tự xét lại mình.
Phải chăng hắn quá độc đoán rồi? Hắn dựa vào đâu để tước đoạt quyền tự do yêu đương của Hà Thanh Hà chứ?
Phó Sâm tháo kính xuống, day day giữa chân mày, nói: “Xin lỗi, có lẽ là do bị chênh lệch múi giờ, đầu óc anh hiện tại hơi rối.”
Một Phó Sâm như vậy thật quá khác thường.
Dù là việc bốc đồng quay lại, hay việc đầu óc rối bời, đều không giống Phó Sâm thường ngày.
Hà Thanh Hà lo lắng, lại gần, khẽ hỏi: “Anh không sao chứ?”
Phó Sâm đeo lại kính, lại biến thành người máy gặp chuyện không loạn như trước, nói: “Anh không sao, coi như em chưa nghe thấy mấy lời vừa nãy đi.”
Vượt ngàn dặm đường, băng qua nửa vòng trái đất chỉ để nói một câu này, sao Hà Thanh Hà có thể coi như chưa từng nghe?
Nhưng cậu không nói gì thêm, chỉ quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Phó Sâm, dù là chim cũng không thể bay liên tục ba ngày ba đêm trên trời được.
Hà Thanh Hà đi cùng Phó Sâm tìm chỗ nghỉ ngơi, giữa chừng thử dò hỏi, nhưng Phó Sâm kín miệng như bưng, trông rất bình thường, không hé lộ chút tâm tư nào.
Phó Sâm chỉ nghỉ lại một đêm ngắn ngủi, rồi lại lên đường về nước.
Lần quay lại đột ngột của Phó Sâm thật khó tin, Hà Thanh Hà ngẩng đầu nhìn trời, từng vệt mây trắng kéo dài do máy bay để lại, cậu tự hỏi có phải mình đang mơ.
Nếu không phải mơ, sao Phó Sâm có thể chỉ trong vài ngày đến rồi đi, rồi lại quay về, rồi lại biến mất.
Nhưng mọi thứ đều không phải mơ, Phó Sâm thực sự đã nói câu đó.
Phó Sâm bảo Hà Thanh Hà coi như chưa nghe thấy, nhưng cậu không chỉ nghe thấy, mà còn làm theo đến cùng.
Cho đến khi Hà Thanh Hà hoàn thành việc học ở nước ngoài, cậu vẫn luôn một mình, không có yêu đương, cũng không thân thiết với bất kỳ người nào.
x
Sau khi Hà Thanh Hà tốt nghiệp đại học thì không vội về nước mà tiện thể học luôn lên cao học.
Dù sao thì cậu cũng thích học, không ai cản được, ba cậu chẳng ngó ngàng gì, anh cả thì chỉ mong cậu mãi mãi không quay về.
Chỉ có em út thỉnh thoảng nhắn tin, vụng về hỏi han cậu ở nước ngoài có gì vui.
Nói ra cũng lạ, hồi nhỏ thằng bé từng nghiến răng nghiến lợi với cậu, giờ lớn rồi lại chịu chủ động trò chuyện.
Hà Thanh Hà ở lại thêm hai năm rồi mới chính thức về nước.
Những năm tháng học tập đó, cậu được Phó Sâm giúp đỡ rất nhiều, thỉnh thoảng còn sang thăm, mỗi lần cậu về nước thì phần lớn thời gian đều ở nhà Phó Sâm.
So với ba và các anh em trong nhà, Phó Sâm giống người thân của cậu hơn.
Khi Hà Thanh Hà lấy bằng thạc sĩ, cậu hai mươi tư tuổi, Phó Sâm lớn hơn chín tuổi, đã ba mươi ba.
Những năm đó Hà Thanh Hà vẫn độc thân, không ngờ Phó Sâm cũng không có động tĩnh gì. Ở cái tuổi của hắn vốn dĩ đã lập gia đình rồi.
Nhưng tính cách Phó Sâm lạnh nhạt, khó gần, nhà họ Phó lại từng nợ hắn, không ai dám thúc giục, thêm vào đó đứa cháu trai lớn lên cùng hắn là Tần Khải Phàm cũng chưa kết hôn. Thời nay hôn nhân đã không còn là thứ bắt buộc phải thực hiện nữa, ai cũng thấy bình thường.
Phó Sâm không cưới ai, Hà Thanh Hà lại âm thầm thở phào. Nếu Phó Sâm lấy vợ, phòng của cậu trong biệt thự sẽ không còn giữ lại được nữa.
Sau khi tốt nghiệp, Hà Thanh Hà chuẩn bị về nước, vì khoảng cách quá xa nên đành phải bán chiếc du thuyền yêu thích đi.
Rồi cậu thu dọn hành lý, dứt khoát chuyển hẳn về nước.
Mới quay lại nên có rất nhiều chuyện cần sắp xếp.
Trước tiên là chỗ ở. Sau nhiều năm sống xa nhà, Hà Thanh Hà đã hiểu rõ ba sẽ không tha thứ cho cậu, anh cả thì lúc nào cũng cảnh giác, nhà họ Hà không còn chỗ cho cậu nữa.
Cậu vẫn luôn day dứt với mẹ, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, không thể vì cảm giác tội lỗi mà khiến bản thân rơi vào bế tắc.
Vì vậy cậu sẽ không dọn về nhà họ Hà.
Cậu có tài sản riêng, định dọn vào một căn hộ đang đứng tên để ở tạm.
Phó Sâm muốn Hà Thanh Hà chuyển vào biệt thự của mình, nhưng cậu muốn sống độc lập nên hắn giúp cậu sửa sang căn hộ, lo liệu mọi thứ chu đáo.
Tiếp theo là chuyện công việc.
Hà Thanh Hà không thể cả đời làm sinh viên, cuối cùng cũng phải bước chân vào xã hội. Đã không quay về nhà cũ thì đương nhiên cũng không thể vào tập đoàn Hà thị.
Hiện tại, công ty đang dần được chuyển giao cho anh cả Hà Hiên Bách, người không có lòng bao dung, sẽ không đồng ý để Hà Thanh Hà bước chân vào bộ máy trung tâm.
Ban đầu Hà Thanh Hà định tự tìm việc, nhưng bị Phó Sâm ngăn lại.
Phó Sâm trực tiếp tặng cậu một công ty.
Mọi khoản tài chính và quyền sở hữu đều rất rõ ràng, không liên quan đến bất kỳ ai, là tài sản riêng của Hà Thanh Hà, để cậu thoải mái tự phát triển theo ý mình.
Hà Thanh Hà im lặng một lúc, rồi lại hỏi Phó Sâm câu từng hỏi: “Sao anh lại tốt với em như vậy?”
Phó Sâm giơ tay lên, lần này không xoa đầu cậu nữa, mà hạ thấp một chút, chạm nhẹ lên má Hà Thanh Hà, vẫn là câu trả lời ấy: “Anh muốn đối xử tốt với em thì cứ làm vậy thôi.”
Hà Thanh Hà không né tránh động tác của Phó Sâm, thậm chí cậu còn thấy mấy năm nay Phó Sâm đối với mình khách sáo quá mức. Cậu chủ động nắm lấy tay Phó Sâm, áp vào má mình, còn cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, nở nụ cười đầy tin tưởng.
Ngón tay Phó Sâm hơi run lên, lòng đầy cảm xúc khó tả.
Hà Thanh Hà hoàn toàn không phòng bị gì với hắn, tin tưởng như thể người thân ruột thịt.
Sau khi Hà Thanh Hà về nước, cậu mở công ty riêng, đương nhiên phải ra mặt làm việc, Phó Sâm âm thầm cũng có mà công khai cũng có, đều giúp đỡ và bảo vệ cậu, giới kinh doanh dần dần biết đến cậu thiếu gia nhà họ Hà này.
Hơn nữa cậu lớn lên tuấn tú rất có sức hút, chẳng mấy chốc đã thành cái tên được nhắc nhiều trong các cuộc trò chuyện.
Lúc này, Tần Khải Phàm không đi theo con đường kinh doanh mà theo đuổi nghiên cứu, giờ là viện trưởng của một viện nghiên cứu. Trong lần nói chuyện với Phó Sâm về Hà Thanh Hà, anh ta nói: “Không ngờ đứa nhỏ ngây thơ năm nào bây giờ lại ra dáng thế rồi.”
Phó Sâm liếc anh ta một cái, nói: “Ngươi mới là ngây thơ.”
Tần Khải Phàm: “…”
Mấy năm nay Phó Sâm và Hà Thanh Hà qua lại, Tần Khải Phàm đều thấy cả, hắn trầm giọng bảo: “Cậu cũng nhịn giỏi thật đấy.”
Phó Sâm nói: “Em ấy coi tôi như anh trai.”
Chỉ cần Hà Thanh Hà tin tưởng hắn, hắn sẵn sàng làm người thân của cậu.
Tần Khải Phàm hỏi: “Vậy còn cậu, cậu coi em ấy là gì?”
Phó Sâm không đáp.
Tần Khải Phàm vỗ vai hắn, giọng mỉa mai: “Thánh nhân thật đấy.”
x
Hà Thanh Hà bước chân vào xã hội, các loại tiệc tùng và giao tiếp cũng nhiều lên. Có người mời cậu đi dự tiệc, thỉnh thoảng cậu cũng phải đi vài buổi để giữ mặt mũi.
Ai cũng biết sau lưng Hà Thanh Hà là Phó Sâm nên thường xuyên muốn moi thông tin từ miệng cậu, mong biết được hướng đi của Phó Sâm.
Chỉ cần đụng đến chuyện liên quan tới Phó Sâm, Hà Thanh Hà liền vô cùng cẩn trọng, tuyệt đối không nói những điều không nên.
Người ta thấy cậu giữ vững phòng tuyến như vậy thì cũng nghĩ bụng, quả nhiên người được Phó Sâm coi trọng không phải dạng dễ đối phó, thế là không tiếp tục dò hỏi mà chuyển sang buôn chuyện.
Có người tỏ ý quan tâm đến chuyện tình cảm của cậu, còn định mai mối, nhưng Hà Thanh Hà cười cười từ chối.
“Mà cũng đúng, Phó tổng còn chưa có gì, Hà tổng còn trẻ, chẳng việc gì phải vội.”
Có người lại hỏi Hà Thanh Hà, có biết khi nào Phó Sâm định lấy vợ không.
Hà Thanh Hà lắc đầu.
“Đúng là đáng tiếc, đến cậu mà còn không biết, chắc là vẫn chưa chấm được ai đâu.”
Thấy mọi người ai nấy đều tiếc nuối, Hà Thanh Hà nghĩ một chút, rồi nói: “Mọi người có vẻ quan tâm chuyện cưới xin của Phó tổng ghê.”
Cả đám ngẩn người, rồi phá lên cười: “Thì đấy là Phó Sâm nhà họ Phó mà, ai mà chẳng quan tâm.”
Có người bảo với Hà Thanh Hà: “Nhà nào mà chả chọn sẵn mấy ứng viên vừa tuổi, chỉ cần Phó tổng lộ ra chút ý tứ thôi là năm giây sau sẽ có người đưa ngay tới cửa.”
Người kia nói còn khá uyển chuyển, chứ nói cho đúng thì không chỉ là đưa tới cửa, mà còn đưa thẳng lên giường luôn rồi ấy chứ.
Cậu biết Phó Sâm là người được săn đón, nhưng không ngờ lại bị nhiều người dòm ngó đến thế.
Hồi nhỏ cậu từng sống trong nhà chính của Phó Sâm một thời gian, mấy năm nay vẫn giữ liên lạc với nhà họ Phó, mỗi dịp lễ tết đều về thăm người lớn trong nhà.
Không phải lúc nào Phó Sâm cũng đi cùng, có khi cậu đi một mình.
Lần này tình cờ gặp Tần Khải Phàm.
Tần Khải Phàm bằng tuổi với Phó Sâm nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, ngày càng cà lơ phất phơ, lúc ở trước mặt người quen thì không giữ lễ gì, hoàn toàn không nhìn ra là giáo sư của phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia.
Thấy Hà Thanh Hà, anh ta cười chào: “A, em trai Thanh Hà!”
Hà Thanh Hà mỉm cười: “Chào giám đốc Tần.”
Tần Khải Phàm không chỉ là viện trưởng viện nghiên cứu, mà còn là giám đốc trung tâm R&D bên nhà họ Tần, người ngoài đều gọi anh ta là “giám đốc Tần”.
Anh ta không vui: “Xa lạ quá rồi đó, gọi Phó Sâm thì một câu là kêu ‘anh ’ liền.”
Hà Thanh Hà cười: “Chẳng phải do vai vế không đúng sao.”
Ai bảo vai vế Phó Sâm cao, mà đã xét nét mấy cái đó thì không biết phải xưng hô sao cho ổn thỏa.
Hai người nói chuyện vài câu, Hà Thanh Hà làm như vô tình kéo chuyện về trên người Phó Sâm, nói: “Anh Phó Sâm bận quá, ít khi về, đến thời gian yêu đương còn không có.”
Tần Khải Phàm liếc cậu một cái, khẽ nhếch môi: “Thời gian mà, ráng sắp xếp thì vẫn có thôi.”
Hà Thanh Hà nghe ra ẩn ý trong câu đó, bèn hỏi thẳng: “Ý anh là anh ấy có dấu hiệu yêu đương rồi à?”
Tần Khải Phàm cười tít mắt: “Loại người như hắn ấy à, như cái máy vậy, không hợp yêu đương.”
Hà Thanh Hà không hiểu: “Vậy hợp với gì?”
Tần Khải Phàm đáp: “Hợp đi xem mắt hơn.”
Anh ta lắc lư bước đi: “Dạo này trong nhà đang lo chuyện đó cho hắn đấy, nhiều người chủ động nộp đơn lắm rồi.”
Hà Thanh Hà rất muốn bật lại, có phải đang tuyển dụng đâu mà còn cần nộp lý lịch, nhưng cậu không cười nổi.
Cậu nói: “Em chưa nghe anh ấy nhắc tới.”
Tần Khải Phàm nói: “Hắn thì chưa có ý định, nhưng người nhà thì sốt ruột lắm, đang âm thầm thúc đẩy, khuyên nhủ Phó Sâm thay đổi suy nghĩ, chỉ cần hắn gật đầu là sắp xếp gặp mặt liền.”
Hà Thanh Hà không nói gì.
Tần Khải Phàm nói tiếp: “Phó Sâm giống như cái máy, theo chủ nghĩa hoàn hảo, chắc tới lúc đó sẽ liệt kê tiêu chuẩn, cho điểm từng người một, rồi chọn ra ai phù hợp nhất.”
Nghe thì thấy hoang đường, nhưng lòng Hà Thanh Hà rối bời, không nhận ra những lỗ hổng trong lời của Tần Khải Phàm.
Tần Khải Phàm cứ bịa chuyện không ngừng, thấy mặt Hà Thanh Hà càng lúc càng căng thẳng thì trong lòng cười ngặt nghẽo.
Anh ta lại đổ thêm dầu vào lửa: “Phó Sâm làm gì cũng có hiệu suất cao, chỉ cần hắn bắt đầu nghĩ tới chuyện cưới xin là sẽ làm rất nhanh thôi.” Rồi anh ta còn nói với Hà Thanh Hà: “Em giúp khuyên hắn đi, đừng cố chấp quá, thử gặp mặt cũng không sao mà.”
Hà Thanh Hà gượng cười: “Chuyện này em không nói được.”
Sau đó cậu vẫn ở lại nhà họ Phó thêm một lúc, nhưng xảy ra chuyện gì, ai nói gì, cậu đều không để vào lòng.
Cậu cứ nghĩ mãi tới chuyện Phó Sâm sẽ đi xem mắt.
Đúng như lời Tần Khải Phàm nói, người lạnh lùng như Phó Sâm mà yêu đương tự nhiên có khi khó thật, xem mắt cũng là một cách.
Hà Thanh Hà càng nghĩ càng thấy những điều Tần Khải Phàm nói có thể trở thành sự thật.
Phó Sâm sẽ kết hôn.
Sự thật ấy khiến Hà Thanh Hà choáng váng.
Cậu không thể nói lời chúc phúc.
Cậu biết mình dựa dẫm vào Phó Sâm, nếu Phó Sâm cưới vợ rồi thì chắc chắn không thể thân thiết như bây giờ được nữa.
Cậu cũng biết, lý do cậu không muốn Phó Sâm kết hôn… không chỉ có vậy.
x
Hà Thanh Hà bồn chồn suốt mấy tuần, trong thời gian đó vẫn gặp Phó Sâm vài lần, hắn vẫn như thường ngày. Mấy lần Hà Thanh Hà định mở miệng dò hỏi chuyện xem mắt nhưng rồi lại nuốt xuống.
Theo như Tần Khải Phàm nói thì Phó Sâm hiện chưa có ý định ấy, lỡ đâu cậu nhắc đến lại khiến hắn bắt đầu suy nghĩ thì sao? Thà không nói còn hơn.
Cho đến một ngày cuối tuần nọ, Hà Thanh Hà nhận được điện thoại của Tần Khải Phàm. Giọng anh ta uể oải vang lên: “Tiểu Hà này, em biết Phó Sâm sắp đi xem mắt không?”
Tim Hà Thanh Hà chợt hẫng một nhịp, cậu nói: “Gì cơ? Em không biết.”
Tần Khải Phàm hạ giọng như đang tự nói một mình: “Vậy mà Phó Sâm không nói với em.”
Hà Thanh Hà vội hỏi: “Rốt cuộc là sao?”
“Không có gì, hôm nay Phó Sâm đi xem mắt, anh tò mò nên gọi hỏi em thôi, không ngờ em cũng không biết.”
Đầu óc Hà Thanh Hà lập tức trống rỗng.
Tần Khải Phàm vẫn lải nhải bên tai, nhưng cậu chẳng nghe lọt chữ nào, chỉ hỏi hai chữ: “Ở đâu?”
Tần Khải Phàm nói: “Nghe nói hẹn ở nhà hàng, anh gửi địa chỉ cho em nhé.”
Anh ta báo xong địa chỉ rồi còn nói thêm: “Em tính đến hả? Đúng lúc luôn, giúp hắn chọn lựa một chút.”
Nếu lúc đó Hà Thanh Hà đủ bình tĩnh thì đã nhận ra trong lời Tần Khải Phàm có chỗ không hợp lý.
Nhưng cậu không nhận ra, chỉ cúp máy ngay.
Hà Thanh Hà vội vã xuống lầu lấy xe, chạy thẳng đến nhà hàng mà Tần Khải Phàm gửi với tốc độ nhanh nhất.
Suốt đoạn đường, cậu không nghĩ gì cả, không tự hỏi vì sao mình lại làm vậy, cũng không phân tích tâm trạng của chính mình, chỉ cắm đầu chạy tới.
Hà Thanh Hà xuống xe, bước nhanh vào nhà hàng.
Đây là nhà hàng dành cho hội viên, nhân viên chặn Hà Thanh Hà lại hỏi thăm, cậu chỉ còn cách báo tên Phó Sâm.
Chờ một lúc, nhân viên nhường đường, dẫn cậu vào phòng riêng.
Trong phòng, Phó Sâm đang ngồi một mình, có vẻ người kia chưa tới. Thấy Hà Thanh Hà đứng ở cửa, hắn hơi nhướng mày hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Hà Thanh Hà nói thẳng: “Anh đừng xem mắt mà.”
Hết chương 126.
Tần Khải Phàm: Anh đây phải gánh vợ chồng nhà này tới chừng nào nữa =))))))
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 126. Nếu sớm gặp gỡ (6)
Hà Thanh Hà không ngờ Phó Sâm nói vậy, cậu chớp mắt đầy bối rối: “Em có yêu ai đâu.”
Trước đó cậu từng thảo luận vấn đề này với Phó Sâm, cậu không để ý đến ai cả.
Phó Sâm rất hiếm khi bốc đồng, lần này lại bốc đồng một lần, gần như vừa đáp máy bay là lập tức quay lại.
Hắn hoàn toàn có thể gọi điện, hoặc dùng cách khác để liên lạc với Hà Thanh Hà, nhưng hắn cảm thấy nếu không nói trực tiếp với cậu thì không đủ thành ý.
Vì vậy hắn vượt ngàn dặm, băng qua đại dương, lại một lần nữa đứng trước mặt Hà Thanh Hà.
Nhưng khi thật sự đứng trước mặt cậu rồi, Phó Sâm mới nhận ra hắn chẳng biết nên nói gì.
Hắn có vô vàn điều muốn nói với Hà Thanh Hà, nhưng khi thật sự gặp lại, lại chẳng thốt nên lời.
Bộ xử lý trung tâm trong đầu hắn hoạt động với tốc độ chóng mặt, vô số dữ liệu hiện lên, nhưng không thể chuyển thành lời nói.
Chỉ có một điều Phó Sâm vô cùng chắc chắn, hắn không muốn thấy bên cạnh Hà Thanh Hà có thêm người nào khác.
Phó Sâm không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà sau một hồi kinh ngạc thì bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “Được thôi.”
Bất kể Phó Sâm có mục đích gì, có yêu cầu thế nào, cậu đều sẽ đồng ý.
Huống hồ chỉ là không yêu đương thôi, vốn dĩ cậu cũng chẳng hứng thú với chuyện đó.
Phó Sâm thấy Hà Thanh Hà đồng ý thẳng thắn như thế lại bắt đầu tự xét lại mình.
Phải chăng hắn quá độc đoán rồi? Hắn dựa vào đâu để tước đoạt quyền tự do yêu đương của Hà Thanh Hà chứ?
Phó Sâm tháo kính xuống, day day giữa chân mày, nói: “Xin lỗi, có lẽ là do bị chênh lệch múi giờ, đầu óc anh hiện tại hơi rối.”
Một Phó Sâm như vậy thật quá khác thường.
Dù là việc bốc đồng quay lại, hay việc đầu óc rối bời, đều không giống Phó Sâm thường ngày.
Hà Thanh Hà lo lắng, lại gần, khẽ hỏi: “Anh không sao chứ?”
Phó Sâm đeo lại kính, lại biến thành người máy gặp chuyện không loạn như trước, nói: “Anh không sao, coi như em chưa nghe thấy mấy lời vừa nãy đi.”
Vượt ngàn dặm đường, băng qua nửa vòng trái đất chỉ để nói một câu này, sao Hà Thanh Hà có thể coi như chưa từng nghe?
Nhưng cậu không nói gì thêm, chỉ quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Phó Sâm, dù là chim cũng không thể bay liên tục ba ngày ba đêm trên trời được.
Hà Thanh Hà đi cùng Phó Sâm tìm chỗ nghỉ ngơi, giữa chừng thử dò hỏi, nhưng Phó Sâm kín miệng như bưng, trông rất bình thường, không hé lộ chút tâm tư nào.
Phó Sâm chỉ nghỉ lại một đêm ngắn ngủi, rồi lại lên đường về nước.
Lần quay lại đột ngột của Phó Sâm thật khó tin, Hà Thanh Hà ngẩng đầu nhìn trời, từng vệt mây trắng kéo dài do máy bay để lại, cậu tự hỏi có phải mình đang mơ.
Nếu không phải mơ, sao Phó Sâm có thể chỉ trong vài ngày đến rồi đi, rồi lại quay về, rồi lại biến mất.
Nhưng mọi thứ đều không phải mơ, Phó Sâm thực sự đã nói câu đó.
Phó Sâm bảo Hà Thanh Hà coi như chưa nghe thấy, nhưng cậu không chỉ nghe thấy, mà còn làm theo đến cùng.
Cho đến khi Hà Thanh Hà hoàn thành việc học ở nước ngoài, cậu vẫn luôn một mình, không có yêu đương, cũng không thân thiết với bất kỳ người nào.
x
Sau khi Hà Thanh Hà tốt nghiệp đại học thì không vội về nước mà tiện thể học luôn lên cao học.
Dù sao thì cậu cũng thích học, không ai cản được, ba cậu chẳng ngó ngàng gì, anh cả thì chỉ mong cậu mãi mãi không quay về.
Chỉ có em út thỉnh thoảng nhắn tin, vụng về hỏi han cậu ở nước ngoài có gì vui.
Nói ra cũng lạ, hồi nhỏ thằng bé từng nghiến răng nghiến lợi với cậu, giờ lớn rồi lại chịu chủ động trò chuyện.
Hà Thanh Hà ở lại thêm hai năm rồi mới chính thức về nước.
Những năm tháng học tập đó, cậu được Phó Sâm giúp đỡ rất nhiều, thỉnh thoảng còn sang thăm, mỗi lần cậu về nước thì phần lớn thời gian đều ở nhà Phó Sâm.
So với ba và các anh em trong nhà, Phó Sâm giống người thân của cậu hơn.
Khi Hà Thanh Hà lấy bằng thạc sĩ, cậu hai mươi tư tuổi, Phó Sâm lớn hơn chín tuổi, đã ba mươi ba.
Những năm đó Hà Thanh Hà vẫn độc thân, không ngờ Phó Sâm cũng không có động tĩnh gì. Ở cái tuổi của hắn vốn dĩ đã lập gia đình rồi.
Nhưng tính cách Phó Sâm lạnh nhạt, khó gần, nhà họ Phó lại từng nợ hắn, không ai dám thúc giục, thêm vào đó đứa cháu trai lớn lên cùng hắn là Tần Khải Phàm cũng chưa kết hôn. Thời nay hôn nhân đã không còn là thứ bắt buộc phải thực hiện nữa, ai cũng thấy bình thường.
Phó Sâm không cưới ai, Hà Thanh Hà lại âm thầm thở phào. Nếu Phó Sâm lấy vợ, phòng của cậu trong biệt thự sẽ không còn giữ lại được nữa.
Sau khi tốt nghiệp, Hà Thanh Hà chuẩn bị về nước, vì khoảng cách quá xa nên đành phải bán chiếc du thuyền yêu thích đi.
Rồi cậu thu dọn hành lý, dứt khoát chuyển hẳn về nước.
Mới quay lại nên có rất nhiều chuyện cần sắp xếp.
Trước tiên là chỗ ở. Sau nhiều năm sống xa nhà, Hà Thanh Hà đã hiểu rõ ba sẽ không tha thứ cho cậu, anh cả thì lúc nào cũng cảnh giác, nhà họ Hà không còn chỗ cho cậu nữa.
Cậu vẫn luôn day dứt với mẹ, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, không thể vì cảm giác tội lỗi mà khiến bản thân rơi vào bế tắc.
Vì vậy cậu sẽ không dọn về nhà họ Hà.
Cậu có tài sản riêng, định dọn vào một căn hộ đang đứng tên để ở tạm.
Phó Sâm muốn Hà Thanh Hà chuyển vào biệt thự của mình, nhưng cậu muốn sống độc lập nên hắn giúp cậu sửa sang căn hộ, lo liệu mọi thứ chu đáo.
Tiếp theo là chuyện công việc.
Hà Thanh Hà không thể cả đời làm sinh viên, cuối cùng cũng phải bước chân vào xã hội. Đã không quay về nhà cũ thì đương nhiên cũng không thể vào tập đoàn Hà thị.
Hiện tại, công ty đang dần được chuyển giao cho anh cả Hà Hiên Bách, người không có lòng bao dung, sẽ không đồng ý để Hà Thanh Hà bước chân vào bộ máy trung tâm.
Ban đầu Hà Thanh Hà định tự tìm việc, nhưng bị Phó Sâm ngăn lại.
Phó Sâm trực tiếp tặng cậu một công ty.
Mọi khoản tài chính và quyền sở hữu đều rất rõ ràng, không liên quan đến bất kỳ ai, là tài sản riêng của Hà Thanh Hà, để cậu thoải mái tự phát triển theo ý mình.
Hà Thanh Hà im lặng một lúc, rồi lại hỏi Phó Sâm câu từng hỏi: “Sao anh lại tốt với em như vậy?”
Phó Sâm giơ tay lên, lần này không xoa đầu cậu nữa, mà hạ thấp một chút, chạm nhẹ lên má Hà Thanh Hà, vẫn là câu trả lời ấy: “Anh muốn đối xử tốt với em thì cứ làm vậy thôi.”
Hà Thanh Hà không né tránh động tác của Phó Sâm, thậm chí cậu còn thấy mấy năm nay Phó Sâm đối với mình khách sáo quá mức. Cậu chủ động nắm lấy tay Phó Sâm, áp vào má mình, còn cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, nở nụ cười đầy tin tưởng.
Ngón tay Phó Sâm hơi run lên, lòng đầy cảm xúc khó tả.
Hà Thanh Hà hoàn toàn không phòng bị gì với hắn, tin tưởng như thể người thân ruột thịt.
Sau khi Hà Thanh Hà về nước, cậu mở công ty riêng, đương nhiên phải ra mặt làm việc, Phó Sâm âm thầm cũng có mà công khai cũng có, đều giúp đỡ và bảo vệ cậu, giới kinh doanh dần dần biết đến cậu thiếu gia nhà họ Hà này.
Hơn nữa cậu lớn lên tuấn tú rất có sức hút, chẳng mấy chốc đã thành cái tên được nhắc nhiều trong các cuộc trò chuyện.
Lúc này, Tần Khải Phàm không đi theo con đường kinh doanh mà theo đuổi nghiên cứu, giờ là viện trưởng của một viện nghiên cứu. Trong lần nói chuyện với Phó Sâm về Hà Thanh Hà, anh ta nói: “Không ngờ đứa nhỏ ngây thơ năm nào bây giờ lại ra dáng thế rồi.”
Phó Sâm liếc anh ta một cái, nói: “Ngươi mới là ngây thơ.”
Tần Khải Phàm: “…”
Mấy năm nay Phó Sâm và Hà Thanh Hà qua lại, Tần Khải Phàm đều thấy cả, hắn trầm giọng bảo: “Cậu cũng nhịn giỏi thật đấy.”
Phó Sâm nói: “Em ấy coi tôi như anh trai.”
Chỉ cần Hà Thanh Hà tin tưởng hắn, hắn sẵn sàng làm người thân của cậu.
Tần Khải Phàm hỏi: “Vậy còn cậu, cậu coi em ấy là gì?”
Phó Sâm không đáp.
Tần Khải Phàm vỗ vai hắn, giọng mỉa mai: “Thánh nhân thật đấy.”
x
Hà Thanh Hà bước chân vào xã hội, các loại tiệc tùng và giao tiếp cũng nhiều lên. Có người mời cậu đi dự tiệc, thỉnh thoảng cậu cũng phải đi vài buổi để giữ mặt mũi.
Ai cũng biết sau lưng Hà Thanh Hà là Phó Sâm nên thường xuyên muốn moi thông tin từ miệng cậu, mong biết được hướng đi của Phó Sâm.
Chỉ cần đụng đến chuyện liên quan tới Phó Sâm, Hà Thanh Hà liền vô cùng cẩn trọng, tuyệt đối không nói những điều không nên.
Người ta thấy cậu giữ vững phòng tuyến như vậy thì cũng nghĩ bụng, quả nhiên người được Phó Sâm coi trọng không phải dạng dễ đối phó, thế là không tiếp tục dò hỏi mà chuyển sang buôn chuyện.
Có người tỏ ý quan tâm đến chuyện tình cảm của cậu, còn định mai mối, nhưng Hà Thanh Hà cười cười từ chối.
“Mà cũng đúng, Phó tổng còn chưa có gì, Hà tổng còn trẻ, chẳng việc gì phải vội.”
Có người lại hỏi Hà Thanh Hà, có biết khi nào Phó Sâm định lấy vợ không.
Hà Thanh Hà lắc đầu.
“Đúng là đáng tiếc, đến cậu mà còn không biết, chắc là vẫn chưa chấm được ai đâu.”
Thấy mọi người ai nấy đều tiếc nuối, Hà Thanh Hà nghĩ một chút, rồi nói: “Mọi người có vẻ quan tâm chuyện cưới xin của Phó tổng ghê.”
Cả đám ngẩn người, rồi phá lên cười: “Thì đấy là Phó Sâm nhà họ Phó mà, ai mà chẳng quan tâm.”
Có người bảo với Hà Thanh Hà: “Nhà nào mà chả chọn sẵn mấy ứng viên vừa tuổi, chỉ cần Phó tổng lộ ra chút ý tứ thôi là năm giây sau sẽ có người đưa ngay tới cửa.”
Người kia nói còn khá uyển chuyển, chứ nói cho đúng thì không chỉ là đưa tới cửa, mà còn đưa thẳng lên giường luôn rồi ấy chứ.
Cậu biết Phó Sâm là người được săn đón, nhưng không ngờ lại bị nhiều người dòm ngó đến thế.
Hồi nhỏ cậu từng sống trong nhà chính của Phó Sâm một thời gian, mấy năm nay vẫn giữ liên lạc với nhà họ Phó, mỗi dịp lễ tết đều về thăm người lớn trong nhà.
Không phải lúc nào Phó Sâm cũng đi cùng, có khi cậu đi một mình.
Lần này tình cờ gặp Tần Khải Phàm.
Tần Khải Phàm bằng tuổi với Phó Sâm nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, ngày càng cà lơ phất phơ, lúc ở trước mặt người quen thì không giữ lễ gì, hoàn toàn không nhìn ra là giáo sư của phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia.
Thấy Hà Thanh Hà, anh ta cười chào: “A, em trai Thanh Hà!”
Hà Thanh Hà mỉm cười: “Chào giám đốc Tần.”
Tần Khải Phàm không chỉ là viện trưởng viện nghiên cứu, mà còn là giám đốc trung tâm R&D bên nhà họ Tần, người ngoài đều gọi anh ta là “giám đốc Tần”.
Anh ta không vui: “Xa lạ quá rồi đó, gọi Phó Sâm thì một câu là kêu ‘anh ’ liền.”
Hà Thanh Hà cười: “Chẳng phải do vai vế không đúng sao.”
Ai bảo vai vế Phó Sâm cao, mà đã xét nét mấy cái đó thì không biết phải xưng hô sao cho ổn thỏa.
Hai người nói chuyện vài câu, Hà Thanh Hà làm như vô tình kéo chuyện về trên người Phó Sâm, nói: “Anh Phó Sâm bận quá, ít khi về, đến thời gian yêu đương còn không có.”
Tần Khải Phàm liếc cậu một cái, khẽ nhếch môi: “Thời gian mà, ráng sắp xếp thì vẫn có thôi.”
Hà Thanh Hà nghe ra ẩn ý trong câu đó, bèn hỏi thẳng: “Ý anh là anh ấy có dấu hiệu yêu đương rồi à?”
Tần Khải Phàm cười tít mắt: “Loại người như hắn ấy à, như cái máy vậy, không hợp yêu đương.”
Hà Thanh Hà không hiểu: “Vậy hợp với gì?”
Tần Khải Phàm đáp: “Hợp đi xem mắt hơn.”
Anh ta lắc lư bước đi: “Dạo này trong nhà đang lo chuyện đó cho hắn đấy, nhiều người chủ động nộp đơn lắm rồi.”
Hà Thanh Hà rất muốn bật lại, có phải đang tuyển dụng đâu mà còn cần nộp lý lịch, nhưng cậu không cười nổi.
Cậu nói: “Em chưa nghe anh ấy nhắc tới.”
Tần Khải Phàm nói: “Hắn thì chưa có ý định, nhưng người nhà thì sốt ruột lắm, đang âm thầm thúc đẩy, khuyên nhủ Phó Sâm thay đổi suy nghĩ, chỉ cần hắn gật đầu là sắp xếp gặp mặt liền.”
Hà Thanh Hà không nói gì.
Tần Khải Phàm nói tiếp: “Phó Sâm giống như cái máy, theo chủ nghĩa hoàn hảo, chắc tới lúc đó sẽ liệt kê tiêu chuẩn, cho điểm từng người một, rồi chọn ra ai phù hợp nhất.”
Nghe thì thấy hoang đường, nhưng lòng Hà Thanh Hà rối bời, không nhận ra những lỗ hổng trong lời của Tần Khải Phàm.
Tần Khải Phàm cứ bịa chuyện không ngừng, thấy mặt Hà Thanh Hà càng lúc càng căng thẳng thì trong lòng cười ngặt nghẽo.
Anh ta lại đổ thêm dầu vào lửa: “Phó Sâm làm gì cũng có hiệu suất cao, chỉ cần hắn bắt đầu nghĩ tới chuyện cưới xin là sẽ làm rất nhanh thôi.” Rồi anh ta còn nói với Hà Thanh Hà: “Em giúp khuyên hắn đi, đừng cố chấp quá, thử gặp mặt cũng không sao mà.”
Hà Thanh Hà gượng cười: “Chuyện này em không nói được.”
Sau đó cậu vẫn ở lại nhà họ Phó thêm một lúc, nhưng xảy ra chuyện gì, ai nói gì, cậu đều không để vào lòng.
Cậu cứ nghĩ mãi tới chuyện Phó Sâm sẽ đi xem mắt.
Đúng như lời Tần Khải Phàm nói, người lạnh lùng như Phó Sâm mà yêu đương tự nhiên có khi khó thật, xem mắt cũng là một cách.
Hà Thanh Hà càng nghĩ càng thấy những điều Tần Khải Phàm nói có thể trở thành sự thật.
Phó Sâm sẽ kết hôn.
Sự thật ấy khiến Hà Thanh Hà choáng váng.
Cậu không thể nói lời chúc phúc.
Cậu biết mình dựa dẫm vào Phó Sâm, nếu Phó Sâm cưới vợ rồi thì chắc chắn không thể thân thiết như bây giờ được nữa.
Cậu cũng biết, lý do cậu không muốn Phó Sâm kết hôn… không chỉ có vậy.
x
Hà Thanh Hà bồn chồn suốt mấy tuần, trong thời gian đó vẫn gặp Phó Sâm vài lần, hắn vẫn như thường ngày. Mấy lần Hà Thanh Hà định mở miệng dò hỏi chuyện xem mắt nhưng rồi lại nuốt xuống.
Theo như Tần Khải Phàm nói thì Phó Sâm hiện chưa có ý định ấy, lỡ đâu cậu nhắc đến lại khiến hắn bắt đầu suy nghĩ thì sao? Thà không nói còn hơn.
Cho đến một ngày cuối tuần nọ, Hà Thanh Hà nhận được điện thoại của Tần Khải Phàm. Giọng anh ta uể oải vang lên: “Tiểu Hà này, em biết Phó Sâm sắp đi xem mắt không?”
Tim Hà Thanh Hà chợt hẫng một nhịp, cậu nói: “Gì cơ? Em không biết.”
Tần Khải Phàm hạ giọng như đang tự nói một mình: “Vậy mà Phó Sâm không nói với em.”
Hà Thanh Hà vội hỏi: “Rốt cuộc là sao?”
“Không có gì, hôm nay Phó Sâm đi xem mắt, anh tò mò nên gọi hỏi em thôi, không ngờ em cũng không biết.”
Đầu óc Hà Thanh Hà lập tức trống rỗng.
Tần Khải Phàm vẫn lải nhải bên tai, nhưng cậu chẳng nghe lọt chữ nào, chỉ hỏi hai chữ: “Ở đâu?”
Tần Khải Phàm nói: “Nghe nói hẹn ở nhà hàng, anh gửi địa chỉ cho em nhé.”
Anh ta báo xong địa chỉ rồi còn nói thêm: “Em tính đến hả? Đúng lúc luôn, giúp hắn chọn lựa một chút.”
Nếu lúc đó Hà Thanh Hà đủ bình tĩnh thì đã nhận ra trong lời Tần Khải Phàm có chỗ không hợp lý.
Nhưng cậu không nhận ra, chỉ cúp máy ngay.
Hà Thanh Hà vội vã xuống lầu lấy xe, chạy thẳng đến nhà hàng mà Tần Khải Phàm gửi với tốc độ nhanh nhất.
Suốt đoạn đường, cậu không nghĩ gì cả, không tự hỏi vì sao mình lại làm vậy, cũng không phân tích tâm trạng của chính mình, chỉ cắm đầu chạy tới.
Hà Thanh Hà xuống xe, bước nhanh vào nhà hàng.
Đây là nhà hàng dành cho hội viên, nhân viên chặn Hà Thanh Hà lại hỏi thăm, cậu chỉ còn cách báo tên Phó Sâm.
Chờ một lúc, nhân viên nhường đường, dẫn cậu vào phòng riêng.
Trong phòng, Phó Sâm đang ngồi một mình, có vẻ người kia chưa tới. Thấy Hà Thanh Hà đứng ở cửa, hắn hơi nhướng mày hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Hà Thanh Hà nói thẳng: “Anh đừng xem mắt mà.”
Hết chương 126.
Tần Khải Phàm: Anh đây phải gánh vợ chồng nhà này tới chừng nào nữa =))))))
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 126
10.0/10 từ 15 lượt.