Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 127

103@-

Chương 127. Nếu sớm gặp gỡ (7)


Phó Sâm hơi nhíu mày nhìn cậu.


Hà Thanh Hà sốt ruột nên buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, giờ thấy sắc mặt Phó Sâm sai sai thì mới lập tức bình tĩnh lại, lúc này mới ý thức được hành động của mình.


Nhưng cậu vẫn khăng khăng: “Ý em là không cần vội, mấy chuyện xem mắt gì đó để từ từ cũng được mà.”


Đúng lúc này, cửa phòng bao lại một lần nữa mở ra, một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi ăn mặc chỉn chu, phong thái đĩnh đạc, bên cạnh còn có một trợ lý cùng nhau bước vào.


Người kia thấy trong phòng có Phó Sâm và Hà Thanh Hà thì hơi bất ngờ, anh quay sang nhìn Hà Thanh Hà, mỉm cười hỏi: “Vị này là bạn của Tiểu Phó à?”


Hà Thanh Hà cũng ngẩn người, nếu người này là đối tượng xem mắt của Phó Sâm thì tuổi tác và phong cách đều không đúng.


Phó Sâm lập tức đứng dậy, nói: “Chủ tịch Dương, đây là Hà Thanh Hà của nhà họ Hà, ba em ấy là Hà Phong Khải.”


Dù hiện tại Hà Thanh Hà đã tách ra, nhưng ở ngoài vẫn phải dùng danh nghĩa nhà họ Hà.


Người được gọi là chủ tịch Dương mỉm cười: “À, thì ra là cậu hai nhà họ Hà, tôi từng gặp ba cậu rồi.”


Hà Thanh Hà có ngốc cũng nhận ra bọn họ rõ ràng là đối tác làm ăn, và ở đây đang có một cuộc hẹn thương mại quan trọng.


Người kia họ Dương, tên Dương Minh Viễn, là chủ tịch đương nhiệm của nhà họ Dương.


Hà Thanh Hà chưa từng gặp Dương Minh Viễn ngoài đời, nhưng đã nghe danh từ lâu, cậu biết mình gây họa rồi.


Dương Minh Viễn không hỏi vì sao Hà Thanh Hà lại có mặt ở đây, mà chỉ niềm nở mời cậu cùng dùng bữa.


Lúc này mà bỏ thì sẽ thành thất lễ, Hà Thanh Hà ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Phó Sâm, mặt đỏ rồi lại trắng.


Chỉ mong có cái lỗ nào đó cho mình chui xuống…


Phó Sâm vẫn điềm nhiên như thường, bảo phục vụ mang đồ ăn lên, cùng Dương Minh Viễn bàn chuyện.


Dương Minh Viễn rất thân thiện, trên mặt luôn nở nụ cười, trong lúc trò chuyện với Phó Sâm thì thi thoảng cũng lôi kéo Hà Thanh Hà vào cuộc, rất biết quan tâm đến cảm xúc của cậu.


Chủ tịch Dương càng tinh tế, Hà Thanh Hà càng xấu hổ không ngẩng đầu lên nổi, lúc này đã nhận ra mình trúng kế của Tần Khải Phàm, trong lòng âm thầm mắng tên “cháu ngoại” đáng ghét kia không biết bao nhiêu lần.



Để không làm mất mặt Phó Sâm, Hà Thanh Hà dốc toàn bộ tinh thần ứng đối với Dương Minh Viễn, cố gắng để lại ấn tượng tốt với anh ta.


Cuộc trò chuyện chỉ dừng ở mức bàn bạc ý tưởng, chưa đi sâu vào dự án cụ thể nên không khí khá thoải mái, đến khi dùng xong bữa, phương hướng hợp tác cũng gần như xác định. Dương Minh Viễn cười nói: “Tiếp theo có thành hay không, còn phải xem biểu hiện sau này của các cậu.”


Vậy là đã thành công bước đầu, Phó Sâm liền đáp: “Tất nhiên rồi, chúng tôi sẽ dốc toàn lực.”


Dương Minh Viễn nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi cũng nên đi rồi.” Anh ta quay sang Hà Thanh Hà cười nói: “Vừa rồi hình như cậu có chuyện muốn nói với Tiểu Phó, vậy thì tôi để thời gian lại cho mấy người trẻ.”


Mặt Hà Thanh Hà đỏ bừng như trái cà chua, cực kỳ ngượng ngùng, nói: “Xin lỗi chủ tịch Dương, là tôi đến không đúng lúc.”


Dương Minh Viễn lắc đầu nói: “Tôi nhìn cậu thấy rất thân thiết.” Trên mặt anh ta hiện lên chút dịu dàng: “Người yêu tôi cũng tầm tuổi cậu, tính cách cũng rất tốt, tôi có cảm giác hai người làm bạn sẽ hợp lắm.”


Hà Thanh Hà nhớ vị chủ tịch này hình như đã kết hôn với một người nổi tiếng, chuyện này từng gây xôn xao một thời gian, liền nói: “Tôi nhất định sẽ tìm cơ hội làm quen với người yêu của chủ tịch Dương.”


Dương Minh Viễn cười quay sang Phó Sâm: “Không cần tìm cơ hội đâu, nếu chuyện hợp tác mà thành, thì đến tiệc mừng công, Tiểu Phó chỉ cần dẫn Tiểu Hà đi cùng là được.”


Đây chính là dấu hiệu thứ hai cho thấy anh ta đã có ý muốn ký kết hợp đồng.


Sau khi nói vài câu nữa, Dương Minh Viễn đi trước, Phó Sâm và Hà Thanh Hà tiễn anh ta ra cửa, dõi mắt nhìn theo hai người lên xe.


Chiếc xe sang bắt đầu lăn bánh hòa vào lòng đường, trước cửa nhà hàng chỉ còn lại Phó Sâm và Hà Thanh Hà.


Hà Thanh Hà khẽ mím môi, thử chuồn đi: “Ờm, em còn có việc, em đi trước đây.”


Lời còn chưa dứt, Phó Sâm đã túm lấy tay cậu, kéo cậu quay lại phòng riêng.


Phó Sâm còn cẩn thận đóng cửa lại.


Ban nãy Hà Thanh Hà còn nghĩ nhà hàng này trang trí phòng riêng sang trọng, không gian rộng rãi, giờ lại cảm thấy sao mà chật chội thế, làm người ta ngột ngạt.


Cậu không dám nhìn Phó Sâm.


Phó Sâm lên tiếng: “Anh không nên xem mắt à?”


Hà Thanh Hà: “…”


Muốn di chuyển lên núi quá.


Bình thường Phó Sâm là người rất biết cảm thông, sẽ không chủ động vạch trần chỗ khó xử của người khác, vậy mà hôm nay hắn lại cố tình nói cho bằng được.



Đầu Hà Thanh Hà cúi càng lúc càng thấp.


Phó Sâm bình tĩnh nói: “Nếu anh thật sự đi xem mắt thì sao, sao em lại ngăn cản anh?”


Hà Thanh Hà không chịu nổi nữa, ôm mặt, nói thật nhanh: “Em thừa nhận là em đã hiểu lầm, cũng thừa nhận vừa nghe được tin giả đã vội chạy đến đây, cả việc không muốn anh đi xem mắt hay cưới người khác nữa.”


Chính vì quan tâm nên mới rối loạn, nếu không sao cậu có thể tin vào lời nói dối vụng về kia của Tần Khải Phàm chứ.


Hà Thanh Hà úp mặt vào lòng bàn tay, không nhìn thấy ánh mắt phía sau tròng kính của Phó Sâm dần trở nên dịu dàng, cậu nói rất nhiều, nhưng vẫn chưa phải điều Phó Sâm muốn nghe nhất. Hắn cố chấp hỏi: “Rốt cuộc là vì sao lại thế?”


Hà Thanh Hà bỏ tay xuống, giọng đầy bực dọc: “Trước kia anh bảo em đừng yêu đương, em cũng đâu có hỏi anh vì sao.”


Cuối cùng Phó Sâm cũng không truy hỏi nữa, ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: “Anh biết em xem anh như người nhà.”


Cho nên Phó Sâm luôn làm đúng vai trò một người thân, bù đắp những tổn thương mà Hà Thanh Hà phải hứng chịu từ gia đình mình.


Dù hắn dần hiểu ra rằng, mình muốn mối quan hệ này tiến xa hơn, nhưng hắn vẫn luôn kiềm chế, không muốn phá vỡ mối liên kết khó khăn lắm mới xây dựng được giữa hai người.


Nhưng giờ đây, Hà Thanh Hà lại vô tình đi “chệch đường ray”, giống như ánh sáng rọi đến trước mặt, làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội mà khó khăn lắm mới có được này.


Một khi đã xác định mục tiêu, Phó Sâm hành động cực kỳ dứt khoát, không cho phép Hà Thanh Hà thoái lui.


Hà Thanh Hà rũ mắt, có chút buồn bã, vì cậu cũng bắt đầu nhận ra cảm xúc của mình, nhưng cậu vẫn chưa thể xâu chuỗi chúng lại, chỉ có thể nói: “Em coi anh như người thân, nhưng chẳng có ai lại không muốn người thân của mình kết hôn cả.”


Đó là một nghịch lý.


Hoặc là coi như người thân, hoặc là yêu cầu Phó Sâm đừng kết hôn với ai.


Phó Sâm nói: “Em không muốn anh xem mắt, vậy thì anh không đi.”


Dù thật ra chẳng ai dám nhắc đến chuyện đó trước mặt hắn, hắn còn tò mò Hà Thanh Hà đã hiểu lầm từ đâu.


Hà Thanh Hà lẩm bẩm: “Sao anh nghe lời vậy chứ.”


Phó Sâm nói: “Chẳng phải em cũng nghe lời anh đấy sao.”


Hắn từng bảo Hà Thanh Hà “đừng yêu đương”, Hà Thanh Hà vẫn độc thân đến tận bây giờ.


Giọng Phó Sâm bình tĩnh: “Anh lớn hơn em chín tuổi, lúc mới quen em còn là học sinh tiểu học.”



Hà Thanh Hà đứng ngồi không yên: “Cái này đừng nhắc nữa mà.”


Cứ như bị đào quá khứ đen tối lên vậy, cậu đâu còn là đứa nhóc tám tuổi nữa.


Phó Sâm tiếp tục nói: “Em tin tưởng anh như anh trai, nên anh luôn nghĩ mình phải làm một người anh cho ra trò.”


Hà Thanh Hà còn định nói gì đó, nhưng bị Phó Sâm ngăn lại.


Phó Sâm nắm lấy tay cậu.


Hà Thanh Hà bị hơi ấm truyền từ mu bàn tay làm cho đứng hình, mất cả khả năng nói chuyện.


Phó Sâm nói: “Anh đang cố không vượt qua ranh giới.”


Hà Thanh Hà nghe hắn nói, tim đập nhanh dần, rồi dồn dập như sấm vang trong lồng ngực.


Vượt qua ranh giới.


Giới hạn ở đâu, hai bên ranh giới là gì, trong lòng cả hai đều tỏ tường.


Lúc này, Phó Sâm lại đổi giọng: “Hồi trước anh bảo em đừng yêu, em vẫn nghe lời. Giờ anh đổi ý rồi.”


Hắn luồn những ngón tay thon dài vào giữa khẽ tay Hà Thanh Hà, như một cách bày tỏ mong muốn chiếm lấy cậu.


Nhưng động tác lại hết sức dịu dàng, như thể đang nắm giữ một báu vật quan trọng nhất trên đời.


Hà Thanh Hà yên lặng nghe hắn nói, Phó Sâm nhìn cậu, hỏi: “Bây giờ em còn muốn yêu không?”


Hà Thanh Hà mím môi, giọng khẽ run: “Thật là gian xảo.”


Lại đẩy vấn đề qua cho cậu trả lời.


Phó Sâm nắm chặt tay cậu, dỗ dành: “Được rồi được rồi, là lỗi của anh, để anh hỏi lại.”


“Em có muốn hẹn hò với anh không?”


Phó Sâm nghiêm túc tỏ tình, nhưng thật ra trong lòng đang dậy sóng, chẳng hề bình tĩnh như vẻ ngoài.


Hà Thanh Hà có cảm thấy hắn là kẻ xấu xa khi lại phải lòng đứa em trai nhỏ hơn mình chín tuổi không, có thấy việc “ăn trong bát nhìn trong nồi” thật ghê tởm không?



Trước ngày hôm nay, cậu vẫn chưa hiểu rõ lòng mình, đến khi làm liều một lần, mới bừng tỉnh nhận ra.


Không phải cậu không muốn Phó Sâm kết hôn, mà là không muốn hắn kết hôn với người khác.


Không biết từ lúc nào, cảm giác tin tưởng dựa dẫm như người nhà dành cho Phó Sâm đã biến thành sự độc chiếm.


Muốn biến Phó Sâm thành của riêng mình.


Hà Thanh Hà vùi mặt vào lòng Phó Sâm, đôi mắt cong cong, giọng đầy vui sướng và xúc động: “Muốn chứ, mình yêu nhau đi.”


Phó Sâm ôm chặt lấy Hà Thanh Hà.


Đây là cái ôm mà hắn đã mong chờ từ lâu, còn mê người hơn hắn tưởng, khiến hắn không thể dừng lại, càng lún sâu hơn.


Nghĩ đến từ giây phút này mối quan hệ của hai người đã thay đổi, cả hai đều cảm thấy có gì đó lạ lạ trong lòng, vừa vui vừa hồi hộp, khó tả thành lời.


Phó Sâm buông Hà Thanh Hà ra, bắt cậu ngẩng đầu lên đối mặt với hắn.


Mặt Hà Thanh Hà phiếm hồng, ánh mắt mang theo e dè, nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Phó Sâm.


Người bình thường luôn cư xử lịch thiệp như Phó Sâm cũng không kìm chế được nữa, đưa tay nâng lấy mặt Hà Thanh Hà, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* làn da cậu.


Hà Thanh Hà thấy nhột, nheo mắt lại, rồi Phó Sâm cúi đầu hôn lên môi cậu.


Hà Thanh Hà không ngờ Phó Sâm lại gấp gáp như vậy, ngơ ngẩn cả người, nhưng cậu không thấy phản cảm, chỉ là căng thẳng nắm chặt lấy áo Phó Sâm rồi cố gắng phối hợp.


Thì ra hôn môi thật sự có thể khiến người ta choáng váng, những dò xét và hòa hợp giữa môi và lưỡi, từ dịu dàng chuyển thành nồng nhiệt, hơi thở dồn dập phả bên tai, khiến trái tim run lên.


Hà Thanh Hà bị hôn đến nỗi thiếu oxy, gọng kính của Phó Sâm lâu lâu lại va vào mũi cậu, thế là hắn tháo kính ra rồi lại tiếp tục.


Hà Thanh Hà mơ màng nghĩ, hình như Phó Sâm cũng không quá thành thạo.


Chỉ một suy nghĩ đó thôi cũng đủ khiến Hà Thanh Hà thích thú như pháo hoa nổ tung.


Phó Sâm dường như cảm nhận được, hơi lùi lại, tựa vào trán cậu, khẽ hỏi: “Sao vậy?”


Hà Thanh Hà càng nghĩ càng thấy vui, cậu bật cười thành tiếng, nói với Phó Sâm: “Em vui lắm!”


Hết chương 127.


Tui cũng vui nữa =)))


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 127
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...