Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương

Chương 125

147@-

Chương 125. Nếu sớm gặp gỡ (5)


Sáng hôm sau khi Hà Thanh Hà thức dậy, Phó Sâm không còn nằm bên cạnh mà đang gọi điện thoại trong phòng khách, có vẻ là đang bàn chuyện công việc.


Phó Sâm mặc sơ mi chỉnh tề, hoàn hảo từ đầu đến chân. Gọng kính của hắn cũng đã đổi từ loại to dày thời sinh viên sang gọng mảnh mạ vàng, đúng chuẩn là phần tử tinh anh chính hiệu.


Hà Thanh Hà đứng ở cửa ngắm hắn, trong lòng nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, lúc đó hắn còn là một “chú nhỏ”, sao giờ lại biến thành tổng tài bá đạo rồi.


Phó Sâm quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau, Hà Thanh Hà cười cười.


Cậu cứ tưởng Phó Sâm thức dậy trước nên cũng không nghĩ nhiều. Sau khi hắn ngắt điện thoại, hai người cùng ăn sáng, rồi Hà Thanh Hà vội vã đến trường để nghe một buổi tọa đàm.


Thêm một ngày trôi qua, đến hẹn Phó Sâm sẽ cùng Hà Thanh Hà đi xem chiếc du thuyền của cậu.


Hà Thanh Hà tự lái xe tới đón, vừa cười vừa bảo: “Em chở anh đi.”


Phó Sâm nhướn mày, ngồi vào ghế phụ.


Cậu trai lái xe lao đi dưới ánh nắng chói chang, Phó Sâm nhìn tay cậu đặt trên vô lăng, khóe môi giữ nụ cười, một bộ dáng thong thả, lại một lần nữa như đang nhìn thấy chú chim non vươn cánh bay cao.


Đến nơi, Phó Sâm lần đầu tận mắt nhìn thấy du thuyền của Hà Thanh Hà.


Dù đã xem ảnh trên mạng không biết bao nhiêu lần, nhưng tận mắt nhìn vẫn khiến hắn thấy choáng ngợp. Không phải vì sự xa hoa, mà vì từng góc nhỏ trên chiếc thuyền ấy đều thể hiện sự chăm chút và tinh tế của Hà Thanh Hà.


Từ sau khi mẹ mất, Hà Thanh Hà luôn sống dè dặt, chỉ có trước mặt Phó Sâm mới thả lỏng được đôi chút.


Đây là lần đầu Phó Sâm thấy cậu yêu thích một điều gì đó đến vậy.


Hắn không ngờ bản thân lại cảm thấy ghen tị… với một con thuyền.


Hà Thanh Hà chỉ đưa hắn đi loanh quanh gần bờ, ngắm cảnh, rồi kể cho hắn nghe vài câu chuyện nhỏ khi cậu ra biển.


Phó Sâm nhìn vẻ rạng rỡ của cậu, trong lòng thoáng nghĩ, nếu Hà Thanh Hà có thể luôn vui vẻ như vậy thì tốt biết mấy.


Hai người ở bên nhau, thời gian trôi rất nhanh. Khi du thuyền cập bến, có một người đang đứng chờ trên bờ.


Nhìn thấy thuyền cập cảng, người kia vừa vẫy tay vừa cười lớn: “Tiểu Hà!”


Không rõ đang gọi “Tiểu Hà” () hay “Tiểu Hà” ()*, Phó Sâm nheo mắt lại.


*Tên của em Hà là Hà Thanh Hà nên một cái là gọi Tiểu Hà theo họ, một cái là gọi theo tên như cách tui gọi thân mật là “em Hà” dị đó.


Đó chính là đàn em thường xuyên xuất hiện trên trang cá nhân của Hà Thanh Hà, cậu mỉm cười bước tới, bảo: “Đừng gọi bậy.”


Rồi quay sang giới thiệu đàn em với Phó Sâm, sau đó nói với cậu ta: “Đây là người anh mà anh hay nhắc tới.”


Cậu ta cười tươi chào hỏi Phó Sâm: “Phó tổng, nghe danh đã lâu.”


Nghe Hà Thanh Hà nói cậu thường nhắc tới mình, Phó Sâm mới thấy dễ chịu đôi chút.


Nhưng ngay sau đó, đàn em lại nói: “Tiểu Hà vẫn hay kể về chú nhỏ đó ạ.”


Một câu nói kéo thứ bậc giữa họ ra xa, Phó Sâm lập tức sa sầm mặt.


Đàn em khá hoạt bát, không ngừng nói về thuyền và biển với Hà Thanh Hà, còn Phó Sâm lại ít nói, chỉ yên lặng đứng một bên quan sát.



Hai người trẻ tuổi đứng gần nhau, tuổi tác tương đương, có sở thích chung, so với trên ảnh còn thấy hợp hơn nhiều.


Phó Sâm chưa từng thấy Hà Thanh Hà có bạn bè thân thiết nào trong nước, vậy mà ra nước ngoài rồi lại có tri kỷ.


Đàn em này rõ ràng là một người đặc biệt.


Hà Thanh Hà rất nhanh nhận ra Phó Sâm đã im lặng quá lâu, liền tìm cớ để đàn em đi chỗ khác, rồi quay lại nói với Phó Sâm: “Em biết một nhà hàng làm cá ngon lắm, mình đi ăn nha.”


Phó Sâm làm bộ hỏi: “Không gọi đàn em đi cùng à?”


Hà Thanh Hà lẩm bẩm: “Gọi nó làm gì, ồn chết đi được.” Cậu cười với hắn: “Anh đến thăm em được mấy hôm thôi, phải tranh thủ từng phút từng giây, em muốn dành thời gian cho anh thôi.”


Dù chỉ là nói đùa, cũng khiến cảm xúc trong lòng Phó Sâm bị khuấy động mạnh.


Như lời Hà Thanh Hà nói, mấy ngày qua hai người luôn ở cạnh nhau. Ngoại trừ những buổi học và hoạt động bắt buộc, cậu hầu như đều dính lấy hắn.


Hà Thanh Hà so với khi còn ở trong nước còn bám người hơn, nhưng Phó Sâm lại không thấy phiền, ngược lại còn thấy vui vẻ trong lòng.


Thế nhưng Phó Sâm không thể ở lại quá lâu, hắn vẫn phải trở về.


Hà Thanh Hà bịn rịn mãi.


Phó Sâm nói: “Đã hai mươi tuổi rồi còn như con nít.” Thật ra lúc nhỏ Hà Thanh Hà còn hiểu chuyện hơn.


Hà Thanh Hà đáp: “Chỉ trước mặt anh em mới như vậy thôi, ra ngoài em người lớn lắm, ai cũng bảo em điềm đạm.”


Phó Sâm biết tính cách của Hà Thanh Hà hiền lành, khi ở bên cậu đàn em kia, rõ ràng là người nhường nhịn hơn. Người như vậy rất dễ được người ta quý mến.


Mấy ngày nay, Phó Sâm gặp không ít người quanh Hà Thanh Hà, có những người trong mắt mang theo mong muốn chiếm hữu rất trắng trợn.


Phó Sâm càng chắc chắn có rất người muốn cướp Hà Thanh Hà khỏi tay hắn, giữ lấy làm của riêng.


Trước đây, hắn luôn ở bên cạnh Hà Thanh Hà, có thể chính đáng bảo vệ cậu. Giờ chim non đã lớn, bay đến một vùng trời mới, hắn không dám chắc liệu mình còn có quyền can thiệp vào những chuyện này.


Chớp mắt, Hà Thanh Hà đã đến tuổi có thể yêu đương rồi.


Hắn không còn lập trường để xen vào.


Ngày mai là Phó Sâm phải bay về nước, nên Hà Thanh Hà nhất quyết muốn ở khách sạn với hắn một đêm. Nhưng buổi chiều cậu có tiết học, hai người hẹn nhau buổi tối gặp lại.


Khi Phó Sâm đến đón, thấy Hà Thanh Hà cùng một nhóm bạn học bước ra từ tòa nhà.


Phó Sâm không hiểu vì sao, rõ ràng bản thân cũng không phải già lắm, mà mấy ngày nay cứ thấy Hà Thanh Hà đứng giữa đám bạn đồng lứa, trong lòng lại dâng lên một cảm giác buồn bã khó tả.


Lẫn vào đó là một chút không cam lòng.


Hắn ngồi yên trong xe, chờ Hà Thanh Hà tự đi đến.


Lúc ấy, một sinh viên đi bên cạnh Hà Thanh Hà bất ngờ dang tay định ôm cậu, nhưng cậu nhanh chóng lùi lại một bước tránh né.


Phó Sâm nheo mắt, tay đặt lên tay nắm cửa xe, sẵn sàng bước xuống.


Hà Thanh Hà chỉ tay về phía xe của Phó Sâm không biết nói gì, người kia lộ vẻ tiếc nuối, vẫy tay chào tạm biệt rồi xoay người bỏ đi.


Hà Thanh Hà đi tới, không lên xe ngay mà đứng cạnh cửa xe của Phó Sâm cười không ngớt.


Phó Sâm hỏi: “Em cười gì thế?”



Hà Thanh Hà chỉ chỉ hắn, nói: “Ông chủ lớn.” Rồi lại chỉ vào mình: “Sinh viên.”


Ông chủ lớn đến cổng trường đón sinh viên tan học đủ để khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.


Phó Sâm nói: “Ở đây cũng thích mấy chuyện tán gẫu thế à.” Hắn vừa nói vừa gọi Hà Thanh Hà lên xe.


Hà Thanh Hà vòng sang phía bên kia, mở cửa lên xe, nói: “Chuyện tán gẫu là bản tính của loài người mà.”


Trên đường về khách sạn, Phó Sâm bình thản hỏi: “Người hồi nảy là ai vậy?”


Hà Thanh Hà “à” một tiếng, nói: “Người theo đuổi bình thường thôi.”


Ban đầu Phó Sâm tưởng đó là bạn học, không ngờ lại là người theo đuổi.


Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà.


Hà Thanh Hà nhếch môi cười: “Cậu ta tự nhận là đang theo đuổi em, thật ra em đã từ chối lâu rồi.”


“Vừa nãy rủ em đi chơi, em không đồng ý.”


Phó Sâm vốn điềm tĩnh, giờ lại để lộ vẻ không vui: “Cậu ta còn muốn động tay động chân với em.”


Hà Thanh Hà nói: “Người nước ngoài mà, có người rất táo bạo.”


Phó Sâm lạnh giọng: “Anh có thể dạy cho cậu ta đạo đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa, biết điều một chút.”


Hà Thanh Hà cười đến mức suýt ngã lên vai Phó Sâm, cười xong mới nói: “Em bảo với cậu ta là em phải qua đêm với người ngồi trong xe, thế là cậu ta hoảng quá bỏ chạy.”


Hà Thanh Hà cũng không hẳn là nói dối, cậu đúng là sẽ qua chỗ Phó Sâm ngủ.


Nghe vậy, sắc mặt Phó Sâm dịu lại đôi chút, nói: “Lần sau gặp chuyện thế này thì gọi điện cho anh.”


Khẩu khí như tổng tài bá đạo thật vậy, Hà Thanh Hà biết Phó Sâm rất có thế lực, nhưng chuyện nhỏ như vậy không cần phải phiền hắn vượt cả nửa vòng trái đất, nên nói: “Em tự giải quyết được.”


Chuyện kiểu này cậu từng xử lý không biết bao nhiêu lần rồi.


Phó Sâm rõ ràng cũng nghĩ đến chuyện đó, mím chặt môi.


Buổi tối, Hà Thanh Hà nằm trên giường trong phòng khách sạn.


Mấy ngày nay Phó Sâm vẫn ở trong căn phòng chỉ có một chiếc giường kia. Hà Thanh Hà thoải mái nằm xuống, lần này còn không cho Phó Sâm ngồi xem máy tính bảng nữa, nhất định bắt hắn đi nằm luôn.


Hà Thanh Hà vỗ giường đôm đốp: “Lên đi chú nhỏ, mai chú phải về rồi, tối cuối cùng mình nói chuyện chút đi.”


Mỗi khi đùa giỡn, Hà Thanh Hà lại gọi Phó Sâm là chú. Phó Sâm không cãi nổi cậu, đành lên giường theo.


Hà Thanh Hà cười mãn nguyện: “He he.” Như đứa trẻ cuối cùng cũng được phát kẹo.


Phó Sâm bất đắc dĩ kéo chăn đắp cho cậu: “Sao càng lớn càng hay làm nũng thế.”


Hà Thanh Hà thoải mái dựa vào hắn, nói: “Vì giờ em có hơi hối hận, lớn lên lúc nào không hay, nếu lúc nhỏ chịu làm nũng nhiều hơn thì tốt rồi.”


Trước mặt mẹ, trước mặt Phó Sâm, nếu chịu làm nũng nhiều hơn một chút, liệu có bớt tiếc nuối không?


Phó Sâm đưa tay xoa đầu cậu.


Hà Thanh Hà phát hiện, mỗi khi Phó Sâm muốn an ủi cậu thì đều sẽ xoa đầu cậu, điều này đã trở thành một phản xạ có điều kiện, mà cậu cũng thế, chỉ cần Phó Sâm v**t v*, lòng cậu liền lắng lại.



Ngày mai Phó Sâm phải đi rồi.


Phó Sâm nói: “Mấy tháng nữa là em về nước rồi.”


Đến lúc đó không cần quay về nhà họ Hà, trong biệt thự của Phó Sâm luôn có phòng dành cho cậu.


Hà Thanh Hà khẽ cười, cong mắt nhìn Phó Sâm.


Cậu nghiêng người, chống đầu bằng một tay, khuỷu tay tì trên giường, nửa bờ vai và đầu lún vào chiếc gối mềm mại, để lộ ra đường cong cổ và lưng, trơn mượt mà dẻo dai, cả người nằm nghiêng như thế, toát ra vẻ lười biếng thư thái.


Phó Sâm thu lại ánh nhìn, cụp mắt xuống.


Hà Thanh Hà nhận ra, hỏi: “Mệt rồi à? Anh ngủ sớm đi, mai còn phải bay.”


Phó Sâm không buồn ngủ, nhưng cũng không nhìn Hà Thanh Hà, chỉ nhắc tới chuyện vẫn làm hắn bận lòng từ chiều: “Người theo đuổi em thật sự nhiều vậy sao?”


Hà Thanh Hà khiêm tốn nói: “Cũng cũng thôi.”


Vậy tức là nhiều rồi.


Phó Sâm lại hỏi: “Không ưng ai sao?”


Hà Thanh Hà nghĩ một lúc, nói: “Thật ra chưa ai khiến em rung động cả.”


Bên cạnh đã có một người trầm tĩnh, xuất sắc như Phó Sâm nên nhìn ai cũng thấy như trẻ con chưa lớn, quá non nớt.


Phó Sâm vô hình đã nâng tầm tiêu chuẩn của cậu lên cao hơn.


Nói mấy chuyện thế này với Phó Sâm thấy hơi kỳ kỳ, Hà Thanh Hà cố nén cảm giác lạ lẫm trong lòng, nhìn hắn nhẹ giọng hỏi: “Vậy còn anh?”


Phó Sâm quay đầu nhìn cậu, hỏi: “Gì cơ?”


Hà Thanh Hà ho nhẹ một tiếng, nói: “Ý em là anh đã có người yêu chưa?”


Phó Sâm trả lời rất nhanh: “Không có người yêu.”


Hà Thanh Hà không hiểu tại sao nghe Phó Sâm nói chưa yêu ai lại thấy vui đến thế, cậu nghiêng người lại gần, trượt xuống một chút, dựa sát vào Phó Sâm, dính lấy cánh tay hắn.


Cơ thể Phó Sâm lập tức cứng đờ.


Hà Thanh Hà dán sát vào cánh tay hắn, nói: “Bây giờ chưa có, sau này cũng sẽ có thôi.”


Không biết sau này “chị dâu tương lai” sẽ là người như thế nào, nghĩ tới đây Hà Thanh Hà lại chẳng thấy vui.


Phó Sâm lại nói: “Không có đâu.”


Hà Thanh Hà không muốn tiếp tục chủ đề này, cậu nói: “Thật ra hồi nhỏ em rất muốn làm như vậy.” Vừa nói cậu vừa lại gần Phó Sâm hơn, dứt khoát ôm lấy cánh tay hắn.


Phó Sâm cảm nhận được thân thể ấm áp cách lớp đồ ngủ, thậm chí còn có làn da mịn màng kia.


Hà Thanh Hà dựa vào Phó Sâm, cổ áo ngủ hơi xộc xệch, để lộ phần da trắng trẻo vẫn trắng ngần như ngọc bên trong, khiến người ta bất giác nảy sinh một cảm giác tức tối, chỉ muốn đưa tay ra x** n*n, để lại dấu đỏ bầm trên đó.


Một tay của Phó Sâm bị cậu ôm chặt, tay còn lại thì kéo chăn lên đắp cho Hà Thanh Hà.


Hà Thanh Hà không hiểu ý hắn, chủ động kéo chăn xuống một chút, nói: “Nóng lắm.”


Phó Sâm nghẹn lời.



Hà Thanh Hà tiếp tục nhớ lại: “Lúc đó em ở nhà họ Phó, một mình trong căn phòng rộng lớn, tối đến có hơi sợ, chỉ mong anh ngủ chung với em.”


Phó Sâm nghe cậu nói, có điểm ngẩn ngơ.


“Nhưng lại không dám mở miệng, mỗi lần anh ở lại nhà, dù không ngủ chung phòng, em vẫn thấy an tâm hơn hẳn.”


Rốt cuộc vẫn xem hắn như anh trai mà thôi.


Phó Sâm khẽ nói: “Giờ anh ở đây, yên tâm chưa?”


Hà Thanh Hà hài lòng: “Dĩ nhiên rồi.”


Phó Sâm bị cậu ôm lấy, đưa tay vuốt tóc cậu, nói: “Ngủ đi.”


Giọng hắn mang theo sự dịu dàng mà cả hai đều không nhận ra.


x


Hôm sau, Phó Sâm tạm biệt Hà Thanh Hà, lên máy bay quay về nước.


Khi chỉ còn một mình, hắn không ngừng suy nghĩ về mấy ngày qua, nghĩ đến đàn em cùng những người theo đuổi Hà Thanh Hà.


Cậu nói mình chưa thấy ai hợp mắt, nhưng cũng chẳng phản đối chuyện yêu đương.


Cậu còn chủ động hỏi hắn về chuyện tình cảm, hai người bất giác đã bắt đầu bàn đến chuyện đó.


Biết đâu vài tháng sau khi về nước, Hà Thanh Hà sẽ vui vẻ báo tin: “Anh Phó Sâm ơi, em có người yêu rồi.”


Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi, chuông cảnh báo trong đầu Phó Sâm đã réo vang, toàn bộ hệ thống xử lý cảm xúc của hắn rối loạn.


Máy bay hạ cánh, Phó Sâm vốn thường xuyên công tác, gần như chẳng cần nghỉ ngơi, lập tức lao vào công việc.


Nhưng lần này hắn không còn bình tĩnh như mọi khi, lẽ ra phải toàn tâm toàn ý làm việc, vậy mà đầu óc cứ lởn vởn hình bóng Hà Thanh Hà.


Lỡ đâu Hà Thanh Hà bị lừa, gặp phải đứa chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt thì sao?


Những thằng con nhà giàu chơi bời đào hoa như vậy đâu có thiếu.


Nghĩ tới đó, Phó Sâm không khỏi bực bội.


Tuy Hà Thanh Hà kén chọn, bao nhiêu người theo đuổi cũng không thích ai, nhưng nếu gặp được người vừa giỏi vừa đẹp trai, học thức cao, ăn nói có duyên thì chắc chắn sẽ xiêu lòng.


Vậy thì yên tâm được chưa?


Tất nhiên là không thể, Phó Sâm còn thấy bực hơn.


Còn Hà Thanh Hà sau khi tiễn Phó Sâm đi thì trong lòng trống rỗng, ban đầu hừng hực khí thế ra nước ngoài tìm tự do, ai ngờ chưa gì đã thấy nhớ Phó Sâm không chịu được.


Phó Sâm mới vừa đi, cậu đã bắt đầu đếm ngày, mong ngóng lúc được nghỉ về nước gặp hắn.


Một ngày, hai ngày, đến tối ngày thứ ba, Hà Thanh Hà đứng trước cổng trường, sững sờ nhìn người mà mấy hôm trước cậu vừa tiễn lên máy bay giờ lại bất ngờ xuất hiện trước mắt. Cậu lắp bắp: “Em đang nằm mơ à? Sao anh quay lại rồi?”


Ba ngày trước chính cậu đưa Phó Sâm ra sân bay, hắn còn nhắn tin báo an toàn cho cậu sau khi máy bay hạ cánh. Nếu người trước mặt là thật, thì chứng tỏ hắn vừa về tới là lập tức mua vé máy bay quay lại ngay.


Phó Sâm mở miệng, nói đúng một câu: “Em đừng yêu đương.”


Hết chương 125.


Người giàu thích he =)))))


Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương Story Chương 125
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...