Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 124
103@-
Chương 124. Nếu sớm gặp gỡ (4)
Hà Thanh Hà ra nước ngoài học, Phó Sâm bỗng thấy mình bớt việc đi nhiều, lúc này hắn mới nhận ra, Hà Thanh Hà chiếm một phần quan trọng trong cuộc sống của hắn.
May mà bây giờ internet rất phát triển, dù cách nhau nửa vòng trái đất cũng có thể nắm được tình hình kịp thời. Hà Thanh Hà rất ngoan, lúc đầu ngày nào cũng gọi video báo cáo với Phó Sâm, sau vì lệch múi giờ nên gọi ít đi, cuối cùng thành hai lần một tuần.
Cậu còn thường xuyên đăng bài trên mạng xã hội, chia sẻ ảnh với vài cảm nghĩ vụn vặt trong đời sống, thu hút được một số người theo dõi. Mỗi lần như vậy, Phó Sâm đều lặng lẽ xem rồi bấm thích.
Hắn vốn cũng hay đi công tác, tiện đường ghé thăm Hà Thanh Hà là chuyện quá đỗi tự nhiên, nên thật ra hai người vẫn giữ liên lạc khá thường xuyên.
Dù vậy, Phó Sâm vẫn cảm thấy khoảng cách giữa Hà Thanh Hà và mình đang dần xa hơn.
Hà Thanh Hà trên mạng xã hội ngày càng tự do và rực rỡ, dám thể hiện bản thân, như đóa hoa đang nở rộ. Mỗi lần gọi video, những chuyện cậu kể cũng càng lúc càng xa lạ, khiến hắn không biết phải góp ý thế nào.
Rời xa gia đình giam hãm mình, Hà Thanh Hà cuối cùng cũng tỏa sáng,cậu đã có thế giới riêng của mình.
Có lúc Phó Sâm nghĩ, không biết hắn có phải cũng là một kiểu trói buộc đối với Hà Thanh Hà hay không, hắn lo lắng cho cậu quá nhiều, mà có khi Hà Thanh Hà lại không hề thích như vậy.
Lần đầu tiên Phó Sâm có tâm trạng nơm nớp lo mất một người, muốn quan tâm nhưng lại sợ khiến đối phương thấy gánh nặng.
Hắn gán sự giằng xé này cho cái gọi là tâm lý gà mẹ, vừa mong chú chim nhỏ lớn nhanh để hóa thành đại bàng bay cao, lại sợ sau khi nó bay rồi sẽ rời tổ, bỏ lại hắn cô đơn một mình.
Phó Sâm khựng lại.
“Cô đơn” đối với hắn mà nói, thật là một từ ngữ xa lạ.
x
Hà Thanh Hà bắt đầu cuộc sống du học sinh, gặp được bạn mới, không còn phải nhận điện thoại từ gia đình, cũng không cần chịu đựng sự lạnh nhạt của người nhà.
Nhờ vậy mới có thể bớt tự trách, tạm thời thoát khỏi cảm giác áy náy với mẹ.
Tóm lại, chọn cách rời đi là đúng. Chỉ tiếc là, nó cũng đồng nghĩa với việc rời xa Phó Sâm.
Hà Thanh Hà vẫn tranh thủ gọi video cho Phó Sâm, có mấy lần bị bạn cùng phòng bắt gặp, họ tò mò hỏi cậu có phải đang gọi cho bạn gái không.
Hà Thanh Hà cười bảo là anh trai.
Bạn cùng phòng kinh ngạc, nói nét mặt Hà Thanh Hà khi đó dịu dàng và ngọt ngào quá, cứ tưởng đang gọi cho người yêu.
Hà Thanh Hà giật mình, rồi đưa tay sờ mặt, thầm nghĩ người dịu dàng không phải mình, mà là Phó Sâm mới phải. Phó Sâm đối xử với cậu chu đáo đến mức không chê vào đâu được.
Dù cậu đang ở nước ngoài, Phó Sâm cũng sắp xếp mọi việc rất thỏa đáng.
Hà Thanh Hà tự nhủ phải xốc lại tinh thần, không thể mãi dựa dẫm vào Phó Sâm nữa, phải sớm tự lập mới được.
Sau khi vào đại học, cậu còn cao thêm một chút, dáng người càng thêm thanh thoát. Cùng với khuôn mặt không góc chết, mỗi lần ra ngoài, mọi người đều tưởng cậu là ngôi sao đến từ Trung Quốc.
Cậu chia sẻ đời sống thường ngày trên mạng xã hội, người theo dõi cũng ngày một đông. Thậm chí có công ty giải trí muốn ký hợp đồng với cậu, nhưng cậu chỉ cười rồi từ chối.
Một Hà Thanh Hà như vậy dần dần có không ít người theo đuổi, trai có gái có, dưới mỗi bài viết của cậu, người thì gọi “chồng yêu”, người thì gọi “vợ ơi” loạn hết cả lên.
Hà Thanh Hà chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Có lẽ vì Phó Sâm nuông chiều cậu quá nên nhiều khi cậu vẫn thấy mình như trẻ con, cứ hay nũng nịu trước mặt Phó Sâm, bảo cậu xây dựng quan hệ thân mật với người khác thì thực sự không làm được.
Cậu rất muốn bàn chuyện tình cảm với Phó Sâm, nhưng lại không sao mở lời được. Không phải vì ngại, mà vì sợ lỡ nói tới, Phó Sâm sẽ nhắc đến chuyện tình cảm của mình.
Bao năm nay, Hà Thanh Hà chưa từng thấy Phó Sâm có người yêu. Nhưng Phó Sâm lớn hơn cậu chín tuổi, gần hai mươi rồi, không thể nào chưa từng yêu. Có khi trong khoảng thời gian mà cậu không hay biết, hắn đã trải qua rất nhiều mối tình.
Dù gì thì Phó Sâm cũng đẹp trai, giỏi giang, lại cuốn hút.
Hà Thanh Hà theo bản năng không muốn biết chuyện tình cảm của hắn.
May mà cậu đã tìm được sở thích mới, nên nhanh chóng quên đi nỗi băn khoăn về chuyện tình cảm.
Cậu bắt đầu mê ra khơi.
Trong giới con nhà giàu, mấy buổi tiệc trên du thuyền đang rất thịnh hành. Hà Thanh Hà tham gia vài lần, nhưng chẳng mấy hứng thú với rượu mạnh hay bikini, cậu chỉ say mê những chuyến du ngoạn trên biển.
Cậu đã đủ tuổi trưởng thành, có khoản tiền riêng có thể tùy ý sử dụng. Dù bị ba coi là người vô hình, nhưng tiền nong thì chưa từng khắt khe, Hà Thanh Hà nhanh chóng mua được một chiếc du thuyền cho mình.
Từ đó bắt đầu cuộc sống nuôi thuyền.
Cậu rất thích việc cải tạo và bảo dưỡng tàu, học lái xong thì chuyển sang câu cá trên biển. Trong khi bạn bè cùng tuổi ra quán bar uống rượu thì cậu ngày nào cũng chăm chăm nghiên cứu cần câu với mồi câu.
Trên trang cá nhân, cậu đăng không ít nội dung liên quan, fan bên dưới không nhịn được mà kêu” chồng yêu sao lại có đam mê của ông cụ thế này”, “mỗi ngày vợ tôi đều ôm cá lớn cười toe toét”.
Lúc Phó Sâm biết Hà Thanh Hà định mua du thuyền, hắn vừa lo cậu sa đà ăn chơi, lại vừa nghĩ có chơi cũng không sao, hắn vẫn nuôi nổi. Nhưng khi thấy cậu đăng ảnh câu cá, tuy hắn không hiểu được thú vui này, nhưng ít ra cũng thấy yên tâm phần nào.
Phó Sâm nhìn ảnh chụp chung của họ, hai cậu trai trẻ trạc tuổi nhau, lấy trời xanh biển rộng làm phông nền, thân thiết đứng sát bên nhau, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Phó Sâm gọi trợ lý vào văn phòng, dặn ngày mai đến nước ngoài họp.
Trợ lý khó hiểu: “Không phải nói không cần anh đích thân đi sao?”
Phó Sâm liếc trợ lý một cái: “Rảnh thì đi, cậu cứ sắp xếp.”
Sếp đã ra lệnh, trợ lý chỉ đành làm theo, nhưng trong bụng không khỏi lẩm bẩm, việc ở văn phòng tổng giám đốc chất cao như núi, rảnh chỗ nào chứ.
x
Phó Sâm gặp lại Hà Thanh Hà, cảm thấy cậu lại chững chạc hơn mấy tháng trước. Thời gian này cậu thường xuyên ra biển, ngày nào cũng tiếp xúc với ánh nắng, da không còn trắng như trước mà hơi ngả màu mật ong, ánh lên chút sáng dịu, vừa mượt mà vừa trẻ trung.
Cậu cười cười tới gần, thân thiết gọi: “Anh Phó Sâm, lại gặp anh rồi.”
Từ sau khi ra nước ngoài, Hà Thanh Hà trở nên cởi mở hơn, cách thể hiện tình cảm cũng thẳng thắn hơn.
Phó Sâm nói: “Thấy phiền vì tôi cứ xuất hiện suốt à?”
Hà Thanh Hà cười: “Sao lại thế, em còn mong anh ngày nào cũng đến ấy.”
Sau hai năm ở nước ngoài, cậu rành đường bên này hơn cả Phó Sâm nên dẫn hắn đi ăn.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng hề thấy xa cách, Phó Sâm cũng nắm được tình hình gần đây của cậu.
“Anh toàn xem nhật ký em đăng trên mạng đúng không?” Hà Thanh Hà hỏi: “Tài khoản nào là anh, em thử tìm mà không ra.”
Phó Sâm nói: “Không nói.”
Hà Thanh Hà trợn mắt: “Xấu tính thật đấy, tại sao?”
Phó Sâm bình thản đáp: “Lỡ em chặn tôi thì sao.”
Trẻ con hay chặn phụ huynh mà.
Hà Thanh Hà nói: “Không đâu, em sẽ không bao giờ giấu anh điều gì hết, em với anh chẳng có gì bí mật cả.”
Nghe vậy, Phó Sâm cũng không biết nên vui hay buồn.
Câu đó cho thấy Hà Thanh Hà thân thiết với hắn nhưng cũng chẳng cần giữ khoảng cách gì với hắn cả.
Ăn xong, Hà Thanh Hà theo Phó Sâm về khách sạn, hỏi: “Anh ở lại mấy hôm?”
Phó Sâm nghĩ tùy vào em, nhưng không nói rõ: “Vài ngày.”
Hà Thanh Hà lập tức mừng rỡ: “Hôm kia em được nghỉ, em đưa anh đi chơi du thuyền của em nhé.”
Phó Sâm gật đầu.
Hà Thanh Hà hài lòng, nhìn đồng hồ rồi nói: “Mai em phải sang cơ sở khác học, lười chạy đi chạy lại quá, tối nay cho em ngủ lại chỗ anh nha?”
Phó Sâm khựng lại, chưa trả lời ngay.
Hắn ở phòng suite cao cấp, nhưng chỉ có một phòng ngủ.
Hà Thanh Hà chủ động nói: “Không cần đặt thêm phòng đâu, em ngủ sô pha cũng được.”
Phó Sâm nhìn cậu, vẫn không lên tiếng.
Hà Thanh Hà cười nói: “Hoặc mình ngủ chung cũng được, giường to mà.” Cậu tự nhiên hỏi: “Anh không chê em chứ?”
Một lúc sau, Phó Sâm mới đáp: “Không chê.”
Trước đây, khi Hà Thanh Hà còn sống ở nhà họ Phó, Phó Sâm thỉnh thoảng cũng ở lại nhà chính, nhưng đều ngủ phòng riêng. Sau này khi Hà Thanh Hà về lại nhà họ Hà, mỗi lần ra ngoài chơi thì Phó Sâm đều đưa cậu về.
Dù sau đó trong biệt thự có dành sẵn một phòng cho Hà Thanh Hà, nhưng vì bận học, cậu cũng hiếm khi ngủ lại.
Hai người thật sự chưa từng ngủ chung.
Phó Sâm là người lạnh lùng, có nguyên tắc ranh giới rõ ràng, chưa từng có ai dám vượt qua.
Hà Thanh Hà lại là ngoại lệ.
Trong mắt cậu, Phó Sâm là người ngoài lạnh trong nóng. Nếu thật lòng không tốt, thì sao lại giúp đỡ một đứa trẻ chẳng liên quan đến mình?
Chuyện ngủ lại khách sạn, Hà Thanh Hà không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản vì Phó Sâm đến thăm cậu, cậu vui nên muốn ở cạnh hắn thêm một chút.
Sau khi tắm xong, cậu mặc đồ ngủ của khách sạn bước vào phòng ngủ, thấy Phó Sâm đang ngồi bên cửa sổ xem máy tính bảng, liền tới gần hỏi: “Anh còn phải làm việc nữa à?”
Hà Thanh Hà cười, nói: “Đừng xem nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Phó Sâm giơ tay vén đuôi tóc cậu: “Sấy khô chưa?”
Hà Thanh Hà ngoan ngoãn trả lời: “Khô rồi mà.”
Phó Sâm nói: “Lười đúng không, bên dưới còn ướt này.”
Hà Thanh Hà cười khì, ngồi xuống mép giường: “Em mệt rồi, làm biếng.”
Phó Sâm đứng dậy, sấy lại tóc cho cậu. Hà Thanh Hà ngoan ngoãn để hắn vén tóc sang bên này sang bên kia, thoải mái đến nỗi híp cả mắt.
Sấy tóc xong, Hà Thanh Hà ngáp một cái.
Phó Sâm nói: “Ngủ trước đi, anh còn chút việc phải xử lý.”
Hà Thanh Hà sợ nói chuyện thêm sẽ làm lỡ việc của hắn, nên chui vào chăn luôn: “Vậy em ngủ trước nha.” Cậu còn vỗ vỗ giường ra hiệu: “Anh cũng đi ngủ sớm đi, đừng làm muộn quá.”
Phó Sâm gật đầu.
Hà Thanh Hà nằm xuống giường, mỉm cười: “Ngủ ngon.” Cậu nhắm mắt lại, khẽ nói: “Em không hối hận khi ra nước ngoài, chỉ tiếc là phải xa anh.”
Phó Sâm nói: “Anh biết, ngủ ngon.”
Có Phó Sâm ở bên, Hà Thanh Hà thấy rất yên tâm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Còn Phó Sâm thì bị lệch múi giờ, không thấy buồn ngủ.
Hắn cũng không tiếp tục làm việc, chỉ ngồi ở mép giường nhìn Hà Thanh Hà.
Từ lần đầu gặp cậu đến giờ đã bảy năm, Hà Thanh Hà thay đổi rất nhiều, từ một đứa trẻ mười ba tuổi giờ đã thành một thanh niên đẹp trai và ưu tú.
Cậu ngủ rất ngoan, an tĩnh và dịu dàng.
Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà, giơ tay định chạm vào mặt cậu, nhưng đến phút cuối lại do dự.
Hắn muốn chạm vào cậu, nhưng lý trí lại nói, không thể.
Tại sao lại như vậy? Bộ xử lý trung tâm trong đầu hắn không thể tìm được câu trả lời.
Hết chương 124.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 124. Nếu sớm gặp gỡ (4)
Hà Thanh Hà ra nước ngoài học, Phó Sâm bỗng thấy mình bớt việc đi nhiều, lúc này hắn mới nhận ra, Hà Thanh Hà chiếm một phần quan trọng trong cuộc sống của hắn.
May mà bây giờ internet rất phát triển, dù cách nhau nửa vòng trái đất cũng có thể nắm được tình hình kịp thời. Hà Thanh Hà rất ngoan, lúc đầu ngày nào cũng gọi video báo cáo với Phó Sâm, sau vì lệch múi giờ nên gọi ít đi, cuối cùng thành hai lần một tuần.
Cậu còn thường xuyên đăng bài trên mạng xã hội, chia sẻ ảnh với vài cảm nghĩ vụn vặt trong đời sống, thu hút được một số người theo dõi. Mỗi lần như vậy, Phó Sâm đều lặng lẽ xem rồi bấm thích.
Hắn vốn cũng hay đi công tác, tiện đường ghé thăm Hà Thanh Hà là chuyện quá đỗi tự nhiên, nên thật ra hai người vẫn giữ liên lạc khá thường xuyên.
Dù vậy, Phó Sâm vẫn cảm thấy khoảng cách giữa Hà Thanh Hà và mình đang dần xa hơn.
Hà Thanh Hà trên mạng xã hội ngày càng tự do và rực rỡ, dám thể hiện bản thân, như đóa hoa đang nở rộ. Mỗi lần gọi video, những chuyện cậu kể cũng càng lúc càng xa lạ, khiến hắn không biết phải góp ý thế nào.
Rời xa gia đình giam hãm mình, Hà Thanh Hà cuối cùng cũng tỏa sáng,cậu đã có thế giới riêng của mình.
Có lúc Phó Sâm nghĩ, không biết hắn có phải cũng là một kiểu trói buộc đối với Hà Thanh Hà hay không, hắn lo lắng cho cậu quá nhiều, mà có khi Hà Thanh Hà lại không hề thích như vậy.
Lần đầu tiên Phó Sâm có tâm trạng nơm nớp lo mất một người, muốn quan tâm nhưng lại sợ khiến đối phương thấy gánh nặng.
Hắn gán sự giằng xé này cho cái gọi là tâm lý gà mẹ, vừa mong chú chim nhỏ lớn nhanh để hóa thành đại bàng bay cao, lại sợ sau khi nó bay rồi sẽ rời tổ, bỏ lại hắn cô đơn một mình.
Phó Sâm khựng lại.
“Cô đơn” đối với hắn mà nói, thật là một từ ngữ xa lạ.
x
Hà Thanh Hà bắt đầu cuộc sống du học sinh, gặp được bạn mới, không còn phải nhận điện thoại từ gia đình, cũng không cần chịu đựng sự lạnh nhạt của người nhà.
Nhờ vậy mới có thể bớt tự trách, tạm thời thoát khỏi cảm giác áy náy với mẹ.
Tóm lại, chọn cách rời đi là đúng. Chỉ tiếc là, nó cũng đồng nghĩa với việc rời xa Phó Sâm.
Hà Thanh Hà vẫn tranh thủ gọi video cho Phó Sâm, có mấy lần bị bạn cùng phòng bắt gặp, họ tò mò hỏi cậu có phải đang gọi cho bạn gái không.
Hà Thanh Hà cười bảo là anh trai.
Bạn cùng phòng kinh ngạc, nói nét mặt Hà Thanh Hà khi đó dịu dàng và ngọt ngào quá, cứ tưởng đang gọi cho người yêu.
Hà Thanh Hà giật mình, rồi đưa tay sờ mặt, thầm nghĩ người dịu dàng không phải mình, mà là Phó Sâm mới phải. Phó Sâm đối xử với cậu chu đáo đến mức không chê vào đâu được.
Dù cậu đang ở nước ngoài, Phó Sâm cũng sắp xếp mọi việc rất thỏa đáng.
Hà Thanh Hà tự nhủ phải xốc lại tinh thần, không thể mãi dựa dẫm vào Phó Sâm nữa, phải sớm tự lập mới được.
Sau khi vào đại học, cậu còn cao thêm một chút, dáng người càng thêm thanh thoát. Cùng với khuôn mặt không góc chết, mỗi lần ra ngoài, mọi người đều tưởng cậu là ngôi sao đến từ Trung Quốc.
Cậu chia sẻ đời sống thường ngày trên mạng xã hội, người theo dõi cũng ngày một đông. Thậm chí có công ty giải trí muốn ký hợp đồng với cậu, nhưng cậu chỉ cười rồi từ chối.
Một Hà Thanh Hà như vậy dần dần có không ít người theo đuổi, trai có gái có, dưới mỗi bài viết của cậu, người thì gọi “chồng yêu”, người thì gọi “vợ ơi” loạn hết cả lên.
Hà Thanh Hà chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Có lẽ vì Phó Sâm nuông chiều cậu quá nên nhiều khi cậu vẫn thấy mình như trẻ con, cứ hay nũng nịu trước mặt Phó Sâm, bảo cậu xây dựng quan hệ thân mật với người khác thì thực sự không làm được.
Cậu rất muốn bàn chuyện tình cảm với Phó Sâm, nhưng lại không sao mở lời được. Không phải vì ngại, mà vì sợ lỡ nói tới, Phó Sâm sẽ nhắc đến chuyện tình cảm của mình.
Bao năm nay, Hà Thanh Hà chưa từng thấy Phó Sâm có người yêu. Nhưng Phó Sâm lớn hơn cậu chín tuổi, gần hai mươi rồi, không thể nào chưa từng yêu. Có khi trong khoảng thời gian mà cậu không hay biết, hắn đã trải qua rất nhiều mối tình.
Dù gì thì Phó Sâm cũng đẹp trai, giỏi giang, lại cuốn hút.
Hà Thanh Hà theo bản năng không muốn biết chuyện tình cảm của hắn.
May mà cậu đã tìm được sở thích mới, nên nhanh chóng quên đi nỗi băn khoăn về chuyện tình cảm.
Cậu bắt đầu mê ra khơi.
Trong giới con nhà giàu, mấy buổi tiệc trên du thuyền đang rất thịnh hành. Hà Thanh Hà tham gia vài lần, nhưng chẳng mấy hứng thú với rượu mạnh hay bikini, cậu chỉ say mê những chuyến du ngoạn trên biển.
Cậu đã đủ tuổi trưởng thành, có khoản tiền riêng có thể tùy ý sử dụng. Dù bị ba coi là người vô hình, nhưng tiền nong thì chưa từng khắt khe, Hà Thanh Hà nhanh chóng mua được một chiếc du thuyền cho mình.
Từ đó bắt đầu cuộc sống nuôi thuyền.
Cậu rất thích việc cải tạo và bảo dưỡng tàu, học lái xong thì chuyển sang câu cá trên biển. Trong khi bạn bè cùng tuổi ra quán bar uống rượu thì cậu ngày nào cũng chăm chăm nghiên cứu cần câu với mồi câu.
Trên trang cá nhân, cậu đăng không ít nội dung liên quan, fan bên dưới không nhịn được mà kêu” chồng yêu sao lại có đam mê của ông cụ thế này”, “mỗi ngày vợ tôi đều ôm cá lớn cười toe toét”.
Lúc Phó Sâm biết Hà Thanh Hà định mua du thuyền, hắn vừa lo cậu sa đà ăn chơi, lại vừa nghĩ có chơi cũng không sao, hắn vẫn nuôi nổi. Nhưng khi thấy cậu đăng ảnh câu cá, tuy hắn không hiểu được thú vui này, nhưng ít ra cũng thấy yên tâm phần nào.
Phó Sâm nhìn ảnh chụp chung của họ, hai cậu trai trẻ trạc tuổi nhau, lấy trời xanh biển rộng làm phông nền, thân thiết đứng sát bên nhau, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Phó Sâm gọi trợ lý vào văn phòng, dặn ngày mai đến nước ngoài họp.
Trợ lý khó hiểu: “Không phải nói không cần anh đích thân đi sao?”
Phó Sâm liếc trợ lý một cái: “Rảnh thì đi, cậu cứ sắp xếp.”
Sếp đã ra lệnh, trợ lý chỉ đành làm theo, nhưng trong bụng không khỏi lẩm bẩm, việc ở văn phòng tổng giám đốc chất cao như núi, rảnh chỗ nào chứ.
x
Phó Sâm gặp lại Hà Thanh Hà, cảm thấy cậu lại chững chạc hơn mấy tháng trước. Thời gian này cậu thường xuyên ra biển, ngày nào cũng tiếp xúc với ánh nắng, da không còn trắng như trước mà hơi ngả màu mật ong, ánh lên chút sáng dịu, vừa mượt mà vừa trẻ trung.
Cậu cười cười tới gần, thân thiết gọi: “Anh Phó Sâm, lại gặp anh rồi.”
Từ sau khi ra nước ngoài, Hà Thanh Hà trở nên cởi mở hơn, cách thể hiện tình cảm cũng thẳng thắn hơn.
Phó Sâm nói: “Thấy phiền vì tôi cứ xuất hiện suốt à?”
Hà Thanh Hà cười: “Sao lại thế, em còn mong anh ngày nào cũng đến ấy.”
Sau hai năm ở nước ngoài, cậu rành đường bên này hơn cả Phó Sâm nên dẫn hắn đi ăn.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng hề thấy xa cách, Phó Sâm cũng nắm được tình hình gần đây của cậu.
“Anh toàn xem nhật ký em đăng trên mạng đúng không?” Hà Thanh Hà hỏi: “Tài khoản nào là anh, em thử tìm mà không ra.”
Phó Sâm nói: “Không nói.”
Hà Thanh Hà trợn mắt: “Xấu tính thật đấy, tại sao?”
Phó Sâm bình thản đáp: “Lỡ em chặn tôi thì sao.”
Trẻ con hay chặn phụ huynh mà.
Hà Thanh Hà nói: “Không đâu, em sẽ không bao giờ giấu anh điều gì hết, em với anh chẳng có gì bí mật cả.”
Nghe vậy, Phó Sâm cũng không biết nên vui hay buồn.
Câu đó cho thấy Hà Thanh Hà thân thiết với hắn nhưng cũng chẳng cần giữ khoảng cách gì với hắn cả.
Ăn xong, Hà Thanh Hà theo Phó Sâm về khách sạn, hỏi: “Anh ở lại mấy hôm?”
Phó Sâm nghĩ tùy vào em, nhưng không nói rõ: “Vài ngày.”
Hà Thanh Hà lập tức mừng rỡ: “Hôm kia em được nghỉ, em đưa anh đi chơi du thuyền của em nhé.”
Phó Sâm gật đầu.
Hà Thanh Hà hài lòng, nhìn đồng hồ rồi nói: “Mai em phải sang cơ sở khác học, lười chạy đi chạy lại quá, tối nay cho em ngủ lại chỗ anh nha?”
Phó Sâm khựng lại, chưa trả lời ngay.
Hắn ở phòng suite cao cấp, nhưng chỉ có một phòng ngủ.
Hà Thanh Hà chủ động nói: “Không cần đặt thêm phòng đâu, em ngủ sô pha cũng được.”
Phó Sâm nhìn cậu, vẫn không lên tiếng.
Hà Thanh Hà cười nói: “Hoặc mình ngủ chung cũng được, giường to mà.” Cậu tự nhiên hỏi: “Anh không chê em chứ?”
Một lúc sau, Phó Sâm mới đáp: “Không chê.”
Trước đây, khi Hà Thanh Hà còn sống ở nhà họ Phó, Phó Sâm thỉnh thoảng cũng ở lại nhà chính, nhưng đều ngủ phòng riêng. Sau này khi Hà Thanh Hà về lại nhà họ Hà, mỗi lần ra ngoài chơi thì Phó Sâm đều đưa cậu về.
Dù sau đó trong biệt thự có dành sẵn một phòng cho Hà Thanh Hà, nhưng vì bận học, cậu cũng hiếm khi ngủ lại.
Hai người thật sự chưa từng ngủ chung.
Phó Sâm là người lạnh lùng, có nguyên tắc ranh giới rõ ràng, chưa từng có ai dám vượt qua.
Hà Thanh Hà lại là ngoại lệ.
Trong mắt cậu, Phó Sâm là người ngoài lạnh trong nóng. Nếu thật lòng không tốt, thì sao lại giúp đỡ một đứa trẻ chẳng liên quan đến mình?
Chuyện ngủ lại khách sạn, Hà Thanh Hà không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản vì Phó Sâm đến thăm cậu, cậu vui nên muốn ở cạnh hắn thêm một chút.
Sau khi tắm xong, cậu mặc đồ ngủ của khách sạn bước vào phòng ngủ, thấy Phó Sâm đang ngồi bên cửa sổ xem máy tính bảng, liền tới gần hỏi: “Anh còn phải làm việc nữa à?”
Hà Thanh Hà cười, nói: “Đừng xem nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Phó Sâm giơ tay vén đuôi tóc cậu: “Sấy khô chưa?”
Hà Thanh Hà ngoan ngoãn trả lời: “Khô rồi mà.”
Phó Sâm nói: “Lười đúng không, bên dưới còn ướt này.”
Hà Thanh Hà cười khì, ngồi xuống mép giường: “Em mệt rồi, làm biếng.”
Phó Sâm đứng dậy, sấy lại tóc cho cậu. Hà Thanh Hà ngoan ngoãn để hắn vén tóc sang bên này sang bên kia, thoải mái đến nỗi híp cả mắt.
Sấy tóc xong, Hà Thanh Hà ngáp một cái.
Phó Sâm nói: “Ngủ trước đi, anh còn chút việc phải xử lý.”
Hà Thanh Hà sợ nói chuyện thêm sẽ làm lỡ việc của hắn, nên chui vào chăn luôn: “Vậy em ngủ trước nha.” Cậu còn vỗ vỗ giường ra hiệu: “Anh cũng đi ngủ sớm đi, đừng làm muộn quá.”
Phó Sâm gật đầu.
Hà Thanh Hà nằm xuống giường, mỉm cười: “Ngủ ngon.” Cậu nhắm mắt lại, khẽ nói: “Em không hối hận khi ra nước ngoài, chỉ tiếc là phải xa anh.”
Phó Sâm nói: “Anh biết, ngủ ngon.”
Có Phó Sâm ở bên, Hà Thanh Hà thấy rất yên tâm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Còn Phó Sâm thì bị lệch múi giờ, không thấy buồn ngủ.
Hắn cũng không tiếp tục làm việc, chỉ ngồi ở mép giường nhìn Hà Thanh Hà.
Từ lần đầu gặp cậu đến giờ đã bảy năm, Hà Thanh Hà thay đổi rất nhiều, từ một đứa trẻ mười ba tuổi giờ đã thành một thanh niên đẹp trai và ưu tú.
Cậu ngủ rất ngoan, an tĩnh và dịu dàng.
Phó Sâm nhìn Hà Thanh Hà, giơ tay định chạm vào mặt cậu, nhưng đến phút cuối lại do dự.
Hắn muốn chạm vào cậu, nhưng lý trí lại nói, không thể.
Tại sao lại như vậy? Bộ xử lý trung tâm trong đầu hắn không thể tìm được câu trả lời.
Hết chương 124.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 124
10.0/10 từ 15 lượt.