Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 123
197@-
Chương 123. Nếu sớm gặp gỡ (3)
Từ sau khi Hà Thanh Hà nhào vào lòng Phó Sâm khóc một trận ở khu vui chơi, cậu bắt đầu biết cười.
Nghĩ đến chuyện hôm đó, cậu vẫn thấy ngượng ngùng, nhưng lại thân thiết hơn nhiều với Phó Sâm.
Mỗi lần Phó Sâm về nhà chính, Hà Thanh Hà sẽ đứng đợi ở cửa, cười tít mắt hỏi: “Anh Phó Sâm lại mang gì hay về đó?”
Cậu cười mà đôi mắt như có sao khiến người ta liên tưởng đến gió xuân đầu mùa.
Đến mẹ Phó cũng kinh ngạc trước sự thay đổi của Hà Thanh Hà: “Thằng bé này cười lên ngọt thật, đúng là dễ thương quá.”
Bà không khỏi cảm thán: “Vẫn là tuổi nhỏ dễ tâm sự hơn, Phó Sâm đến mấy lần thôi mà Tiểu Hà đã cởi mở hẳn.”
Chỉ có một chuyện hơi đau đầu: “Tôi có thể làm bà nội của Tiểu Hà rồi, mà Tiểu Hà vẫn gọi Phó Sâm là anh, vai vế loạn cả lên.”
Đây là chuyện không có lời giải, ai bảo vai vế của Phó Sâm lại cao như vậy.
Thế nên có lúc Hà Thanh Hà gọi Phó Sâm là anh, có lúc lại gọi là chú, hoàn toàn tùy tâm trạng.
Phó Sâm không để ý, để mặc cậu muốn gọi sao thì gọi.
Hà Thanh Hà ở nhà họ Phó một thời gian, dưới sự giúp đỡ của Phó Sâm, tinh thần khôi phục rõ rệt.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn yên tâm, vẫn còn rất nhiều điều bất ổn.
Ví dụ như từng đó thời gian, Phó Sâm chưa từng thấy Hà Phong Khải liên lạc với Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà ở lại lâu, người nhà họ Phó không để ý, nhưng bên ngoài bắt đầu xuất hiện lời ra tiếng vào.
Cuối cùng Hà Phong Khải cũng gọi điện tới, nói sẽ đón Hà Thanh Hà về.
Hà Thanh Hà lại không vui như tưởng tượng.
Phó Sâm cố ý trêu cậu: “Không muốn về đi học đến vậy à?”
Hà Thanh Hà bĩu môi, nói: “Cũng có phần là vậy.”
Phó Sâm cố tình hỏi tiếp: “Thế còn phần khác là gì?”
Hà Thanh Hà không trả lời, chỉ nhíu mày.
Phó Sâm không thích vẻ mặt này của cậu, hắn thích nhìn cậu cười, liền đưa tay vuốt nhẹ nếp nhăn giữa lông mày cậu.
Hà Thanh Hà nắm lấy tay Phó Sâm, do dự hỏi: “Ba có còn giận em không?”
Phó Sâm không thân thiết với bố mẹ, cảm giác tình mẫu tử ít nhiều còn từng thấy ở người chị cả, chứ tình cha thì hắn không có dữ liệu để phân tích.
Hắn không thể đảm bảo bố mẹ nào cũng nghĩ cho con cái, chỉ có thể nói: “Em chỉ cần tin một điều rằng em không sai.”
Hà Thanh Hà chớp mắt đầy mơ hồ.
Phó Sâm nói: “Dù gặp chuyện gì, dù người khác có nói gì, em cũng phải nhớ kĩ điều ấy.”
Nếu không giữ được chắc chắn sẽ rơi vào vòng xoáy dằn vặt không dứt.
Ngay cả người lớn còn khó làm được, với một học sinh cấp hai lại càng khó hơn.
Chính bản thân Hà Thanh Hà cũng đang do dự, khó hiểu hỏi Phó Sâm: “Em thật sự không sai sao?”
Phó Sâm quả quyết nói với cậu: “Không, em không làm sai gì cả.”
Mắt Hà Thanh Hà hơi đỏ lên, Phó Sâm giỏi như vậy, chắc chắn những lời hắn nói đều đúng, cậu nở nụ cười, hỏi: “Anh sẽ đến thăm em chứ?”
Phó Sâm gật đầu: “Sẽ.”
Lúc này Hà Thanh Hà mới vui vẻ trở lại, nói: “Đợi game mới ra, mình cùng chơi nhé.”
Phó Sâm nói: “Ừ.”
Sau đó Hà Thanh Hà được nhà họ Hà đón về.
Ban đầu Phó Sâm vẫn giữ liên lạc với cậu, Hà Thanh Hà nói mình đã đi học lại, tuy nghỉ mấy tháng nhưng vẫn theo kịp các bạn.
Cậu còn nói mình đem máy chơi game đến trường, bị bạn bè bu quanh xem, nhưng lại bị thầy cô mắng.
Nghe có vẻ chỉ là những chuyện thường ngày của học sinh cấp hai, cuộc sống của Hà Thanh Hà dường như rất yên ổn.
Nhưng cậu không hề nhắc đến người nhà, không nói gì về ba hay anh trai và em trai, một chữ cũng không.
Về sau, Hà Thanh Hà nhắn tin ngày càng ít, Phó Sâm gọi điện thì cậu cố tỏ ra vui vẻ nhưng diễn không khéo, trong giọng nói vẫn nghe ra sự mệt mỏi nặng nề.
Phó Sâm muốn đến gặp cậu, nhưng Hà Thanh Hà lại bảo không cần: “Để bù cho mấy tháng nghỉ, ba em mời tận ba gia sư cho em nên không có thời gian, đợi nghỉ hè em tìm anh chơi.”
Lời của Hà Thanh Hà có nhiều chỗ mâu thuẫn, trước đó còn mong Phó Sâm đến, giờ lại bảo không cần, trước nói học rất nhẹ nhàng, giờ lại kêu phải học bù.
Phó Sâm không quen nhà họ Hà, với Hà Phong Khải thì chênh lệch cả một thế hệ, còn những người cùng thế hệ ở nhà họ Hà đều là học sinh, hắn không tiện đến nhà người ta.
Hắn chỉ có thể thường xuyên gọi điện cho Hà Thanh Hà, nhưng mỗi lần thời gian lại càng ngắn.
Phó Sâm không trách Hà Thanh Hà, tình hình bên nhà họ Hà không ai rõ, một mình Hà Thanh Hà đối mặt đã đủ dũng cảm rồi.
Lại qua một thời gian nữa, trời càng lúc càng nóng, Phó Sâm sắp tốt nghiệp, trở thành một người trưởng thành thực sự.
Hắn không cần tìm việc, cũng không phải thi cao học, lúc tốt nghiệp khiến nhiều bạn học rất ghen tị.
Tốt nghiệp thì luôn có vài thủ tục bắt buộc, hôm ấy Phó Sâm đang ở trường thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Hà Thanh Hà.
Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có vài chữ.
“Anh Phó Sâm, nhớ anh lắm.”
Phó Sâm lập tức bỏ dở thủ tục, lái xe rời trường.
Tra ra địa chỉ nhà họ Hà không khó, Phó Sâm định vị đến tận cửa, bước thẳng vào trong nhà.
Trong căn nhà này, Phó Sâm nhìn thấy sự mục ruỗng của Hà Phong Khải, sự đề phòng của Hà Hiên Bách, cùng sự thù địch của Hà Diệc Trúc.
Hà Thanh Hà lại đang sống trong một ngôi nhà như thế.
Phó Sâm gấp gáp chạy đến, chẳng kịp mua quà, vai vế nhỏ lại đột ngột xông vào nhà người khác có phần thất lễ.
Nhưng hắn gặp chuyện không loạn, đầu óc nhanh nhạy, sau một phen xoay xở cũng đưa được Hà Thanh Hà ra khỏi nhà họ Hà.
Hắn biết mình có thể thành công, phần lớn là nhờ vào cái họ Phó của mình.
Trước khi đi, Phó Sâm nghe thấy người anh ruột đang học đại học của cậu nói một câu: “Leo được lên nhà họ Phó rồi, giỏi thật đấy.”
Phó Sâm nghĩ cái đùi này của mình phải đủ chắc mới để Hà Thanh Hà bám vào được.
Hà Thanh Hà theo Phó Sâm bước ra khỏi cửa nhà, cúi gầm mặt cố che đi vẻ ủ rũ, khẽ nói: “Có phải em làm phiền anh rồi không, lại làm anh lo lắng cho em?”
Những ngày qua, Hà Thanh Hà không dám liên lạc với Phó Sâm, nhận được điện thoại cũng không dám nói nhiều, vì cậu sẽ không kìm được mà bảo Phó Sâm đến đón cậu đi.
Cậu không muốn gây rắc rối cho Phó Sâm.
Bây giờ Hà Thanh Hà còn tiều tụy hơn cả lúc còn ở nhà họ Phó, cậu thiếu niên vốn chỉ mới bắt đầu hoạt bát trở lại nay lại mất hết sức sống.
Phó Sâm đè nén cơn giận đối với người nhà họ Hà, nói: “Mỗi ngày anh đều đợi tin của em.”
Hà Thanh Hà ngẩng đầu nhìn Phó Sâm.
Phó Sâm tiếp lời: “Nếu em không nói cho anh biết tình hình của mình, anh sẽ càng lo hơn.”
Hà Thanh Hà đứng ngây ra đó, lúng túng không biết phải làm gì.
Phó Sâm xoa đầu cậu, không nhắc lại chuyện này nữa, mà nói: “Anh dẫn em đi chơi.”
“Đi chơi” theo nghĩa của Phó Sâm thật ra chẳng có gì hấp dẫn, lần này hắn đưa Hà Thanh Hà về trường đại học của mình.
Hắn mua cho cậu một ly trà sữa, rồi dắt cậu dạo quanh khuôn viên trường.
Hà Thanh Hà cầm ly trà sữa, cố pha trò để làm không khí bớt nặng nề: “Thêm trân châu xưa lắm rồi, bây giờ người ta chuộng loại thạch giòn giòn cơ.”
Phó Sâm lập tức định quay lại mua ly khác, bị Hà Thanh Hà vội vàng kéo lại.
Cậu đỏ mặt, ôm chặt ly trà sữa vào lòng, nói: “Ngon mà.”
Hà Thanh Hà nhấp từng ngụm nhỏ, cùng Phó Sâm ra sân vận động, đến thư viện, rồi đi dạo ven hồ nhân tạo.
Cậu hỏi Phó Sâm: “Lên đại học có tự do không?”
Phó Sâm đáp: “Cũng được, chỉ cần hoàn thành việc học thì cơ bản không ai quản.”
Hà Thanh Hà lộ vẻ ngưỡng mộ: “Thích thật, em cũng muốn đi học đại học.”
Phó Sâm im lặng, không nỡ nói với cậu học sinh cấp hai rằng trưởng thành đồng nghĩa với gánh vác nhiều trách nhiệm hơn.
Hai người ở lại trường đại học suốt cả ngày, giữa đường gặp một người quen của Phó Sâm, người kia ngạc nhiên hỏi: “Phó Sâm, đây là em trai cậu à?”
Hà Thanh Hà rất phối hợp, cười: “Em chào anh.”
Người kia xuýt xoa: “Anh trai lạnh lùng như băng mà có em trai ngọt ngào ghê.”
Anh trai băng giá dẫn em trai ngọt ngào đi ăn ở căn tin, Phó Sâm hỏi Hà Thanh Hà muốn ăn gì, Hà Thanh Hà nhìn bảng menu, ánh mắt long lanh: “Gà rán.”
Trà sữa với gà rán chính là một niềm hạnh phúc nhỏ bé.
Người nhà đeo gông cùm cho Hà Thanh Hà, còn Phó Sâm thì giúp cậu gỡ bỏ.
Tối đến, Phó Sâm định đưa Hà Thanh Hà về nhà họ Phó, nhưng cậu lắc đầu.
Phó Sâm hiểu ý cậu.
Dù sao nhà họ Phó cũng không phải là nhà của cậu, Hà Thanh Hà mới mười ba tuổi, người nhà còn đó, Phó Sâm không có tư cách gì để bảo cậu bỏ nhà ra đi.
“Đó là ba của em.” Hà Thanh Hà thì thầm như tự nói với mình, cũng là để nhắc nhở Phó Sâm.
Hà Thanh Hà không quên được khoảng thời gian ấm áp trước đây, trong lòng vẫn giữ chút hy vọng có thể đánh thức tình thân trong gia đình.
Phó Sâm thở dài trong lòng, không nỡ phá vỡ ảo tưởng của cậu.
Hắn cũng chẳng hiểu vì sao mình lại lo lắng cho Hà Thanh Hà đến thế, nhưng hắn không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Hắn từng có một tuổi thơ thất bại nên không muốn để người khác cũng rơi vào hố sâu.
Hà Thanh Hà sụt sịt mũi, nở một nụ cười thật tươi với Phó Sâm, nói: “Nhưng mà em tiếc quá.”
Tiếc vì phải chia tay, tiếc vì phải xa hắn.
Phó Sâm cũng chẳng khác gì.
Hà Thanh Hà gọi: “Anh Phó Sâm.”
Phó Sâm đáp: “Ừ.”
Thiếu niên gầy gò khẽ nhếch khóe môi, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Phó Sâm, căng thẳng nói: “Nếu sau này em không trụ nổi nữa, có thể đến tìm anh để nạp năng lượng được không?”
Giọng nói mang theo thấp thỏm ấy khiến người ta xót xa.
Phó Sâm nhìn cậu, nói: “Được.”
Hà Thanh Hà thở phào, lim dim đôi mắt: “Từ nay về sau, anh chính là cục sạc dự phòng của em nhé.”
Phó Sâm không ngại làm chỗ dựa cho Hà Thanh Hà, hắn luôn giữ đúng lời hứa, mang theo cái danh “cục sạc dự phòng” suốt nhiều năm.
Hà Thanh Hà trở về nhà, vất vả vượt qua ba năm cấp hai, Hà Phong Khải càng ngày càng thờ ơ với cậu, còn anh trai ruột thì luôn đố kỵ, trong nhà họ Hà cậu sống rất khó khăn.
May mà có Phó Sâm.
Phó Sâm luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của cậu.
Mỗi khi bị gia đình đè ép, bị nỗi nghi ngờ bản thân bủa vây, Phó Sâm đều nói với cậu phải tự tin lên, cậu giỏi hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Nhờ có Phó Sâm làm hậu thuẫn, Hà Thanh Hà mới không rơi xuống vực sâu.
Cậu và nhà họ Phó càng lúc càng thân thiết, vào những dịp lễ tết, Phó Sâm thường dẫn cậu về nhà chính ăn cơm, lâu dần người lớn trong nhà cũng xem cậu như con cháu, vô hình cũng trở thành một chỗ dựa khác của cậu.
Ba năm sau, Hà Thanh Hà thành công thi đỗ vào cấp ba, còn Phó Sâm đã là người đi làm ba năm, công ty ngày càng lớn mạnh.
Phó Sâm còn rất trẻ, nhưng người ngoài đã gọi hắn là “Phó tổng”.
Sự nghiệp phát triển thì cũng đến lúc nên có một mái nhà ổn định.
Từ thời sinh viên Phó Sâm đã ở riêng, nhưng chỉ là thuê căn hộ, giờ hắn đã là tổng giám đốc của một công ty, nên muốn đổi nhà mới.
Hắn để ý một căn biệt thự có vị trí thuận tiện, tổng diện tích cũng khá lớn.
Sau khi mua xong, từ từ sửa sang trang hoàng rồi chuyển vào thì Hà Thanh Hà đã lên lớp mười một.
Mấy năm qua, cậu cao lên rất nhanh, dáng người mảnh mai kết hợp với gương mặt đẹp, từ cấp hai đến cấp ba đều được các bạn phong là nam thần học đường.
Cũng nhờ có Phó Sâm để mắt nên nhà họ Hà ít nhiều cũng không dám làm gì quá đáng với Hà Thanh Hà, nhiều nhất chỉ là làm lơ cậu.
Tính cách Hà Thanh Hà cũng không còn mềm yếu như trước nữa, có người chống lưng thì tự nhiên cứng cáp hơn, Phó Sâm thậm chí còn chiều cậu tới mức hơi sinh hư.
Dĩ nhiên cái kiểu “sinh hư” này phần lớn chỉ thể hiện trước mặt Phó Sâm, chứ ra ngoài Hà Thanh Hà nổi tiếng là dịu dàng lễ phép.
Phó Sâm dọn sang nhà mới, Hà Thanh Hà tự bỏ tiền túi mua tặng hắn một chiếc máy làm kem làm quà tân gia.
Ai cũng nhìn ra, rõ ràng là Hà Thanh Hà muốn ăn kem nên mới cố nhét cái máy cho Phó Sâm.
Hà Thanh Hà tới biệt thự của Phó Sâm chơi, vừa ăn kem vừa đi từng phòng ngó nghiêng.
“Nhà anh to ghê.” Hà Thanh Hà l**m kem, làm bộ cảm thán: “Hoành tráng thật, mà sao nhìn cứ như cái xưởng cơ khí ấy?”
Hà Thanh Hà vốn không đồng tình với gu thẩm mỹ quá cổ hủ của Phó Sâm, toàn mấy màu trắng đen xám lạnh lẽo không một chút hơi ấm.
Phó Sâm nói: “Phong cách hiện đại tối giản.”
Trong lòng Hà Thanh Hà chẳng tán thành chút nào, đứng ở hành lang hỏi: “Nhiều phòng như vậy bộ Phó tổng tính giấu người tình trong đó hả?”
Phó Sâm bình thản nói: “Đúng là có chừa sẵn một phòng cho ai đó, nhưng không biết người ta có muốn ở hay không.”
Nghe vậy, Hà Thanh Hà lập tức quay đầu lại, đôi mắt mở to nhìn Phó Sâm.
Khóe môi cậu còn dính chút kem, đôi môi vì lạnh càng thêm đỏ hồng.
Phó Sâm vươn tay lau đi, hỏi: “Muốn xem không?”
Hà Thanh Hà lập tức nói: “Muốn.”
Dù Phó Sâm không nói thẳng nhưng Hà Thanh Hà vẫn biết phòng đó là để dành cho mình.
Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà tới, mở cửa cho cậu vào xem.
Cả căn phòng rộng rãi được trang trí rất tinh tế, có đầy đủ nội thất như bàn học, kệ sách, thậm chí còn có giường ngủ.
Căn phòng này khác hẳn với phong cách máy móc tương lai ở bên ngoài, có tông màu ấm áp và dễ chịu vô cùng, rõ ràng là được thiết kế riêng.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hà Thanh Hà đã rất thích, cậu ngắm nghía cách bài trí trong phòng, khe khẽ nói: “Thân thuộc quá, cứ như là về nhà vậy.”
Không biết vì sao, cậu có cảm giác mình từng đến nơi này rồi, không thấy xa lạ, ngược lại còn rất gần gũi.
Cậu đặt ly kem xuống bàn, nhảy lên chiếc giường mềm mại.
Cậu bé ngày nào nay đã thành thiếu niên thanh tú, nệm giường mềm như mây, Hà Thanh Hà ngã vào đó, trông vóc dáng lại càng thêm cao lớn.
Cậu xoay người, lim dim mắt, cười hỏi Phó Sâm: “Em thật sự có thể ở đây sao?”
Phó Sâm đáp: “Tất nhiên là được.” Căn phòng này hắn chuẩn bị cho Hà Thanh Hà mà.
Hà Thanh Hà ngồi dậy, khoanh chân trên giường, đôi mắt đen láy ánh lên sự dịu dàng, hỏi Phó Sâm: “Sao anh tốt với em quá vậy?”
(xin lỗi nhưng mà khúc này một lời thoại khác đang chạy trong đầu tui =)))
Đây là nhà mới của Phó Sâm, vốn chẳng cần chừa phòng cho cậu.
Thật ra Phó Sâm đã tự hỏi mình từ lâu, nhưng mấy năm nay hắn đã quen với việc đối xử tốt với Hà Thanh Hà, quen tới mức chẳng còn nghĩ nhiều nữa.
Hắn đáp: “Anh muốn làm vậy thì làm thôi.”
Mũi Hà Thanh Hà hơi cay cay, nói: “Giá mà anh là anh ruột của em thì tốt biết mấy.”
Cậu muốn được làm người nhà với Phó Sâm.
Nghe câu đó, Phó Sâm bước đến bên Hà Thanh Hà, như thường lệ đưa tay xoa đầu cậu, bình thản nói: “Anh mãi mãi là người nhà của em.”
x
Hà Thanh Hà lớn lên ở nhà họ Hà, nhưng người nhà đối xử với cậu không tốt, cậu cứ lưu luyến mãi chút ấm áp còn sót lại khi mẹ còn sống.
Thế nhưng càng lớn, người nhà càng lạnh nhạt, khiến cậu dần thấy nản lòng.
Cậu bắt đầu nghĩ, một mái nhà như vậy, có đáng để mình tiếp tục giữ gìn không.
Cậu biết bao năm qua, Phó Sâm luôn muốn đưa cậu rời khỏi nhà họ Hà, là do cậu cố chấp không chịu đi. Giờ đây, lần đầu tiên cậu nghĩ đến chuyện đó, chủ động mở lời với Phó Sâm.
Hà Thanh Hà hỏi Phó Sâm: “Nếu em thật sự vứt bỏ người thân thì có phải là vô ơn bạc nghĩa không?”
Phó Sâm nói với cậu: “Chính họ đối xử tệ với em, là họ tự đẩy em ra, chứ không phải em bỏ rơi họ.”
Hà Thanh Hà mím môi, mặt đầy u sầu: “Em thật sự… không nỡ rời xa mẹ.”
Không nỡ rời xa mái nhà từng có mẹ, mái nhà từng chứa đựng quãng thời gian đầy hạnh phúc ấy.
Phó Sâm nói: “Em sắp trưởng thành rồi, đến lúc phải nhìn về phía trước.”
Hà Thanh Hà hiểu, năm năm rồi, dù là tiếc nuối hay ân hận cũng đã quá đủ.
Cậu nhìn Phó Sâm, ánh mắt sâu thẳm: “Em nghĩ, đến lúc mình phải đi rồi.”
Phó Sâm lập tức nói: “Em có thể dọn sang đây với anh.”
Hà Thanh Hà cười: “Nói gì thế, ý em là lên đại học, có thể chính đáng dọn ra khỏi nhà rồi, đúng không?”
Phó Sâm khựng lại: “Cũng được, khi đăng ký nguyện vọng thì mình cùng lên kế hoạch.”
Hà Thanh Hà nói: “Em muốn đi du học.”
Phó Sâm sửng sốt.
“Em muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới.”
Hà Thanh Hà đã lớn thật rồi.
Con chim non bé nhỏ ngày nào, giờ đã đủ lông đủ cánh để bay xa.
Trong ánh mắt của Hà Thanh Hà tràn đầy mong đợi về tương lai, Phó Sâm không thể thốt lên lời ngăn cản, cuối cùng chỉ hỏi: “Được, em muốn đi nước nào? Anh sắp xếp cho.”
x
Hà Thanh Hà chuyển sang học trường quốc tế, nhà họ Phó cũng có mối quan hệ ở nước ngoài. Phó Sâm nhờ người viết thư giới thiệu, thuê thêm một cố vấn du học riêng, lại có thêm tiền bạc hậu thuẫn, cuối cùng Hà Thanh Hà cũng được nhận vào ngôi trường đại học mà cậu yêu thích.
Hà Phong Khải chỉ mong Hà Thanh Hà đi càng xa càng tốt, bởi vì sự có mặt của cậu luôn gợi nhắc đến chuyện của vợ ông ta, thế nên khi nghe tin Hà Thanh Hà du học, ông ta không hề ngăn cản.
Trước khi lên đường, Phó Sâm lo liệu mọi thứ cho Hà Thanh Hà từng chút một, thậm chí còn mở tài khoản ngân hàng ở nước ngoài và chuyển tiền vào đó.
Hà Thanh Hà dở khóc dở cười: “Em có tiền mà, không cần anh chuyển thêm đâu.”
Phó Sâm đã làm cho cậu quá nhiều, không đến nỗi phải cho thêm tiền nữa.
Phó Sâm vẫn kiên quyết: “Cho em tiền tiêu vặt, cứ cầm đi.”
Sự nghiệp của Phó Sâm ngày càng phát triển, quyền lực và tài nguyên trong nhà họ Phó cũng dần nghiêng về phía hắn. Ngoài mảng công nghiệp và kỹ thuật, hắn còn bắt đầu chuyển sang đầu tư tài chính.
Hắn vừa thành lập một công ty mới tên là Ô Kim Tư Bản chuyên về đầu tư.
Tóm lại, bây giờ Phó Sâm rất có tiền, và cũng sẵn lòng tiêu tiền cho Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà chẳng biết làm sao, lầm bầm một câu: “Tổng tài bá đạo cái gì chứ, như mẹ già thì có.”
Phó Sâm không hiểu: “Hả?”
Hà Thanh Hà liền ho nhẹ một tiếng rồi nói tránh đi: “Không có gì đâu.”
Phó Sâm còn muốn bay theo Hà Thanh Hà sang nước ngoài.
Hà Thanh Hà vội vàng ngăn lại: “Anh đừng thế, cứ nuông chiều em thế này thì sao mà em tự lập nổi.”
Vì câu nói ấy, Phó Sâm bỗng nhận ra một điều, Hà Thanh Hà muốn đi du học có lẽ có một phần là do hắn.
Hà Thanh Hà hiểu nếu cứ tiếp tục được dựa dẫm vào Phó Sâm thì một ngày nào đó mình sẽ trở thành đứa vô dụng mất. Vì vậy, cậu mới háo hức muốn đến một nơi xa hơn để chứng minh bản thân.
Phó Sâm có phần hụt hẫng…
Đúng là tâm lý của “mẹ già”, con cái cứng cáp rồi thì phải rời khỏi vòng tay bảo bọc mà bay đi thôi.
Phó Sâm vốn chẳng hay biểu lộ cảm xúc, nhưng Hà Thanh Hà thân thiết với hắn lâu rồi nên nhìn là hiểu được tâm trạng của hắn ngay.
Hà Thanh Hà cười, an ủi: “Em có phải không quay về đâu, chỉ là đi học thôi mà, đến nơi em gọi điện cho anh.”
Phó Sâm vẫn không yên tâm: “Gọi video.”
Hà Thanh Hà cười đến nỗi đôi mắt cong như vầng trăng non.
Rồi cũng đến giờ máy bay cất cánh, đồ đạc đã gửi đi từ trước, Hà Thanh Hà chỉ mang theo hành lý gọn nhẹ, vẫy tay tạm biệt Phó Sâm, bước vào hành trình tương lai của mình khi vừa tròn mười tám tuổi.
Phó Sâm đứng nhìn theo bóng dáng ấy xa dần, trong lòng bỗng trống trải đến lạ.
Hết chương 123.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 123. Nếu sớm gặp gỡ (3)
Từ sau khi Hà Thanh Hà nhào vào lòng Phó Sâm khóc một trận ở khu vui chơi, cậu bắt đầu biết cười.
Nghĩ đến chuyện hôm đó, cậu vẫn thấy ngượng ngùng, nhưng lại thân thiết hơn nhiều với Phó Sâm.
Mỗi lần Phó Sâm về nhà chính, Hà Thanh Hà sẽ đứng đợi ở cửa, cười tít mắt hỏi: “Anh Phó Sâm lại mang gì hay về đó?”
Cậu cười mà đôi mắt như có sao khiến người ta liên tưởng đến gió xuân đầu mùa.
Đến mẹ Phó cũng kinh ngạc trước sự thay đổi của Hà Thanh Hà: “Thằng bé này cười lên ngọt thật, đúng là dễ thương quá.”
Bà không khỏi cảm thán: “Vẫn là tuổi nhỏ dễ tâm sự hơn, Phó Sâm đến mấy lần thôi mà Tiểu Hà đã cởi mở hẳn.”
Chỉ có một chuyện hơi đau đầu: “Tôi có thể làm bà nội của Tiểu Hà rồi, mà Tiểu Hà vẫn gọi Phó Sâm là anh, vai vế loạn cả lên.”
Đây là chuyện không có lời giải, ai bảo vai vế của Phó Sâm lại cao như vậy.
Thế nên có lúc Hà Thanh Hà gọi Phó Sâm là anh, có lúc lại gọi là chú, hoàn toàn tùy tâm trạng.
Phó Sâm không để ý, để mặc cậu muốn gọi sao thì gọi.
Hà Thanh Hà ở nhà họ Phó một thời gian, dưới sự giúp đỡ của Phó Sâm, tinh thần khôi phục rõ rệt.
Nhưng cũng không thể hoàn toàn yên tâm, vẫn còn rất nhiều điều bất ổn.
Ví dụ như từng đó thời gian, Phó Sâm chưa từng thấy Hà Phong Khải liên lạc với Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà ở lại lâu, người nhà họ Phó không để ý, nhưng bên ngoài bắt đầu xuất hiện lời ra tiếng vào.
Cuối cùng Hà Phong Khải cũng gọi điện tới, nói sẽ đón Hà Thanh Hà về.
Hà Thanh Hà lại không vui như tưởng tượng.
Phó Sâm cố ý trêu cậu: “Không muốn về đi học đến vậy à?”
Hà Thanh Hà bĩu môi, nói: “Cũng có phần là vậy.”
Phó Sâm cố tình hỏi tiếp: “Thế còn phần khác là gì?”
Hà Thanh Hà không trả lời, chỉ nhíu mày.
Phó Sâm không thích vẻ mặt này của cậu, hắn thích nhìn cậu cười, liền đưa tay vuốt nhẹ nếp nhăn giữa lông mày cậu.
Hà Thanh Hà nắm lấy tay Phó Sâm, do dự hỏi: “Ba có còn giận em không?”
Phó Sâm không thân thiết với bố mẹ, cảm giác tình mẫu tử ít nhiều còn từng thấy ở người chị cả, chứ tình cha thì hắn không có dữ liệu để phân tích.
Hắn không thể đảm bảo bố mẹ nào cũng nghĩ cho con cái, chỉ có thể nói: “Em chỉ cần tin một điều rằng em không sai.”
Hà Thanh Hà chớp mắt đầy mơ hồ.
Phó Sâm nói: “Dù gặp chuyện gì, dù người khác có nói gì, em cũng phải nhớ kĩ điều ấy.”
Nếu không giữ được chắc chắn sẽ rơi vào vòng xoáy dằn vặt không dứt.
Ngay cả người lớn còn khó làm được, với một học sinh cấp hai lại càng khó hơn.
Chính bản thân Hà Thanh Hà cũng đang do dự, khó hiểu hỏi Phó Sâm: “Em thật sự không sai sao?”
Phó Sâm quả quyết nói với cậu: “Không, em không làm sai gì cả.”
Mắt Hà Thanh Hà hơi đỏ lên, Phó Sâm giỏi như vậy, chắc chắn những lời hắn nói đều đúng, cậu nở nụ cười, hỏi: “Anh sẽ đến thăm em chứ?”
Phó Sâm gật đầu: “Sẽ.”
Lúc này Hà Thanh Hà mới vui vẻ trở lại, nói: “Đợi game mới ra, mình cùng chơi nhé.”
Phó Sâm nói: “Ừ.”
Sau đó Hà Thanh Hà được nhà họ Hà đón về.
Ban đầu Phó Sâm vẫn giữ liên lạc với cậu, Hà Thanh Hà nói mình đã đi học lại, tuy nghỉ mấy tháng nhưng vẫn theo kịp các bạn.
Cậu còn nói mình đem máy chơi game đến trường, bị bạn bè bu quanh xem, nhưng lại bị thầy cô mắng.
Nghe có vẻ chỉ là những chuyện thường ngày của học sinh cấp hai, cuộc sống của Hà Thanh Hà dường như rất yên ổn.
Nhưng cậu không hề nhắc đến người nhà, không nói gì về ba hay anh trai và em trai, một chữ cũng không.
Về sau, Hà Thanh Hà nhắn tin ngày càng ít, Phó Sâm gọi điện thì cậu cố tỏ ra vui vẻ nhưng diễn không khéo, trong giọng nói vẫn nghe ra sự mệt mỏi nặng nề.
Phó Sâm muốn đến gặp cậu, nhưng Hà Thanh Hà lại bảo không cần: “Để bù cho mấy tháng nghỉ, ba em mời tận ba gia sư cho em nên không có thời gian, đợi nghỉ hè em tìm anh chơi.”
Lời của Hà Thanh Hà có nhiều chỗ mâu thuẫn, trước đó còn mong Phó Sâm đến, giờ lại bảo không cần, trước nói học rất nhẹ nhàng, giờ lại kêu phải học bù.
Phó Sâm không quen nhà họ Hà, với Hà Phong Khải thì chênh lệch cả một thế hệ, còn những người cùng thế hệ ở nhà họ Hà đều là học sinh, hắn không tiện đến nhà người ta.
Hắn chỉ có thể thường xuyên gọi điện cho Hà Thanh Hà, nhưng mỗi lần thời gian lại càng ngắn.
Phó Sâm không trách Hà Thanh Hà, tình hình bên nhà họ Hà không ai rõ, một mình Hà Thanh Hà đối mặt đã đủ dũng cảm rồi.
Lại qua một thời gian nữa, trời càng lúc càng nóng, Phó Sâm sắp tốt nghiệp, trở thành một người trưởng thành thực sự.
Hắn không cần tìm việc, cũng không phải thi cao học, lúc tốt nghiệp khiến nhiều bạn học rất ghen tị.
Tốt nghiệp thì luôn có vài thủ tục bắt buộc, hôm ấy Phó Sâm đang ở trường thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Hà Thanh Hà.
Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có vài chữ.
“Anh Phó Sâm, nhớ anh lắm.”
Phó Sâm lập tức bỏ dở thủ tục, lái xe rời trường.
Tra ra địa chỉ nhà họ Hà không khó, Phó Sâm định vị đến tận cửa, bước thẳng vào trong nhà.
Trong căn nhà này, Phó Sâm nhìn thấy sự mục ruỗng của Hà Phong Khải, sự đề phòng của Hà Hiên Bách, cùng sự thù địch của Hà Diệc Trúc.
Hà Thanh Hà lại đang sống trong một ngôi nhà như thế.
Phó Sâm gấp gáp chạy đến, chẳng kịp mua quà, vai vế nhỏ lại đột ngột xông vào nhà người khác có phần thất lễ.
Nhưng hắn gặp chuyện không loạn, đầu óc nhanh nhạy, sau một phen xoay xở cũng đưa được Hà Thanh Hà ra khỏi nhà họ Hà.
Hắn biết mình có thể thành công, phần lớn là nhờ vào cái họ Phó của mình.
Trước khi đi, Phó Sâm nghe thấy người anh ruột đang học đại học của cậu nói một câu: “Leo được lên nhà họ Phó rồi, giỏi thật đấy.”
Phó Sâm nghĩ cái đùi này của mình phải đủ chắc mới để Hà Thanh Hà bám vào được.
Hà Thanh Hà theo Phó Sâm bước ra khỏi cửa nhà, cúi gầm mặt cố che đi vẻ ủ rũ, khẽ nói: “Có phải em làm phiền anh rồi không, lại làm anh lo lắng cho em?”
Những ngày qua, Hà Thanh Hà không dám liên lạc với Phó Sâm, nhận được điện thoại cũng không dám nói nhiều, vì cậu sẽ không kìm được mà bảo Phó Sâm đến đón cậu đi.
Cậu không muốn gây rắc rối cho Phó Sâm.
Bây giờ Hà Thanh Hà còn tiều tụy hơn cả lúc còn ở nhà họ Phó, cậu thiếu niên vốn chỉ mới bắt đầu hoạt bát trở lại nay lại mất hết sức sống.
Phó Sâm đè nén cơn giận đối với người nhà họ Hà, nói: “Mỗi ngày anh đều đợi tin của em.”
Hà Thanh Hà ngẩng đầu nhìn Phó Sâm.
Phó Sâm tiếp lời: “Nếu em không nói cho anh biết tình hình của mình, anh sẽ càng lo hơn.”
Hà Thanh Hà đứng ngây ra đó, lúng túng không biết phải làm gì.
Phó Sâm xoa đầu cậu, không nhắc lại chuyện này nữa, mà nói: “Anh dẫn em đi chơi.”
“Đi chơi” theo nghĩa của Phó Sâm thật ra chẳng có gì hấp dẫn, lần này hắn đưa Hà Thanh Hà về trường đại học của mình.
Hắn mua cho cậu một ly trà sữa, rồi dắt cậu dạo quanh khuôn viên trường.
Hà Thanh Hà cầm ly trà sữa, cố pha trò để làm không khí bớt nặng nề: “Thêm trân châu xưa lắm rồi, bây giờ người ta chuộng loại thạch giòn giòn cơ.”
Phó Sâm lập tức định quay lại mua ly khác, bị Hà Thanh Hà vội vàng kéo lại.
Cậu đỏ mặt, ôm chặt ly trà sữa vào lòng, nói: “Ngon mà.”
Hà Thanh Hà nhấp từng ngụm nhỏ, cùng Phó Sâm ra sân vận động, đến thư viện, rồi đi dạo ven hồ nhân tạo.
Cậu hỏi Phó Sâm: “Lên đại học có tự do không?”
Phó Sâm đáp: “Cũng được, chỉ cần hoàn thành việc học thì cơ bản không ai quản.”
Hà Thanh Hà lộ vẻ ngưỡng mộ: “Thích thật, em cũng muốn đi học đại học.”
Phó Sâm im lặng, không nỡ nói với cậu học sinh cấp hai rằng trưởng thành đồng nghĩa với gánh vác nhiều trách nhiệm hơn.
Hai người ở lại trường đại học suốt cả ngày, giữa đường gặp một người quen của Phó Sâm, người kia ngạc nhiên hỏi: “Phó Sâm, đây là em trai cậu à?”
Hà Thanh Hà rất phối hợp, cười: “Em chào anh.”
Người kia xuýt xoa: “Anh trai lạnh lùng như băng mà có em trai ngọt ngào ghê.”
Anh trai băng giá dẫn em trai ngọt ngào đi ăn ở căn tin, Phó Sâm hỏi Hà Thanh Hà muốn ăn gì, Hà Thanh Hà nhìn bảng menu, ánh mắt long lanh: “Gà rán.”
Trà sữa với gà rán chính là một niềm hạnh phúc nhỏ bé.
Người nhà đeo gông cùm cho Hà Thanh Hà, còn Phó Sâm thì giúp cậu gỡ bỏ.
Tối đến, Phó Sâm định đưa Hà Thanh Hà về nhà họ Phó, nhưng cậu lắc đầu.
Phó Sâm hiểu ý cậu.
Dù sao nhà họ Phó cũng không phải là nhà của cậu, Hà Thanh Hà mới mười ba tuổi, người nhà còn đó, Phó Sâm không có tư cách gì để bảo cậu bỏ nhà ra đi.
“Đó là ba của em.” Hà Thanh Hà thì thầm như tự nói với mình, cũng là để nhắc nhở Phó Sâm.
Hà Thanh Hà không quên được khoảng thời gian ấm áp trước đây, trong lòng vẫn giữ chút hy vọng có thể đánh thức tình thân trong gia đình.
Phó Sâm thở dài trong lòng, không nỡ phá vỡ ảo tưởng của cậu.
Hắn cũng chẳng hiểu vì sao mình lại lo lắng cho Hà Thanh Hà đến thế, nhưng hắn không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Hắn từng có một tuổi thơ thất bại nên không muốn để người khác cũng rơi vào hố sâu.
Hà Thanh Hà sụt sịt mũi, nở một nụ cười thật tươi với Phó Sâm, nói: “Nhưng mà em tiếc quá.”
Tiếc vì phải chia tay, tiếc vì phải xa hắn.
Phó Sâm cũng chẳng khác gì.
Hà Thanh Hà gọi: “Anh Phó Sâm.”
Phó Sâm đáp: “Ừ.”
Thiếu niên gầy gò khẽ nhếch khóe môi, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Phó Sâm, căng thẳng nói: “Nếu sau này em không trụ nổi nữa, có thể đến tìm anh để nạp năng lượng được không?”
Giọng nói mang theo thấp thỏm ấy khiến người ta xót xa.
Phó Sâm nhìn cậu, nói: “Được.”
Hà Thanh Hà thở phào, lim dim đôi mắt: “Từ nay về sau, anh chính là cục sạc dự phòng của em nhé.”
Phó Sâm không ngại làm chỗ dựa cho Hà Thanh Hà, hắn luôn giữ đúng lời hứa, mang theo cái danh “cục sạc dự phòng” suốt nhiều năm.
Hà Thanh Hà trở về nhà, vất vả vượt qua ba năm cấp hai, Hà Phong Khải càng ngày càng thờ ơ với cậu, còn anh trai ruột thì luôn đố kỵ, trong nhà họ Hà cậu sống rất khó khăn.
May mà có Phó Sâm.
Phó Sâm luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của cậu.
Mỗi khi bị gia đình đè ép, bị nỗi nghi ngờ bản thân bủa vây, Phó Sâm đều nói với cậu phải tự tin lên, cậu giỏi hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Nhờ có Phó Sâm làm hậu thuẫn, Hà Thanh Hà mới không rơi xuống vực sâu.
Cậu và nhà họ Phó càng lúc càng thân thiết, vào những dịp lễ tết, Phó Sâm thường dẫn cậu về nhà chính ăn cơm, lâu dần người lớn trong nhà cũng xem cậu như con cháu, vô hình cũng trở thành một chỗ dựa khác của cậu.
Ba năm sau, Hà Thanh Hà thành công thi đỗ vào cấp ba, còn Phó Sâm đã là người đi làm ba năm, công ty ngày càng lớn mạnh.
Phó Sâm còn rất trẻ, nhưng người ngoài đã gọi hắn là “Phó tổng”.
Sự nghiệp phát triển thì cũng đến lúc nên có một mái nhà ổn định.
Từ thời sinh viên Phó Sâm đã ở riêng, nhưng chỉ là thuê căn hộ, giờ hắn đã là tổng giám đốc của một công ty, nên muốn đổi nhà mới.
Hắn để ý một căn biệt thự có vị trí thuận tiện, tổng diện tích cũng khá lớn.
Sau khi mua xong, từ từ sửa sang trang hoàng rồi chuyển vào thì Hà Thanh Hà đã lên lớp mười một.
Mấy năm qua, cậu cao lên rất nhanh, dáng người mảnh mai kết hợp với gương mặt đẹp, từ cấp hai đến cấp ba đều được các bạn phong là nam thần học đường.
Cũng nhờ có Phó Sâm để mắt nên nhà họ Hà ít nhiều cũng không dám làm gì quá đáng với Hà Thanh Hà, nhiều nhất chỉ là làm lơ cậu.
Tính cách Hà Thanh Hà cũng không còn mềm yếu như trước nữa, có người chống lưng thì tự nhiên cứng cáp hơn, Phó Sâm thậm chí còn chiều cậu tới mức hơi sinh hư.
Dĩ nhiên cái kiểu “sinh hư” này phần lớn chỉ thể hiện trước mặt Phó Sâm, chứ ra ngoài Hà Thanh Hà nổi tiếng là dịu dàng lễ phép.
Phó Sâm dọn sang nhà mới, Hà Thanh Hà tự bỏ tiền túi mua tặng hắn một chiếc máy làm kem làm quà tân gia.
Ai cũng nhìn ra, rõ ràng là Hà Thanh Hà muốn ăn kem nên mới cố nhét cái máy cho Phó Sâm.
Hà Thanh Hà tới biệt thự của Phó Sâm chơi, vừa ăn kem vừa đi từng phòng ngó nghiêng.
“Nhà anh to ghê.” Hà Thanh Hà l**m kem, làm bộ cảm thán: “Hoành tráng thật, mà sao nhìn cứ như cái xưởng cơ khí ấy?”
Hà Thanh Hà vốn không đồng tình với gu thẩm mỹ quá cổ hủ của Phó Sâm, toàn mấy màu trắng đen xám lạnh lẽo không một chút hơi ấm.
Phó Sâm nói: “Phong cách hiện đại tối giản.”
Trong lòng Hà Thanh Hà chẳng tán thành chút nào, đứng ở hành lang hỏi: “Nhiều phòng như vậy bộ Phó tổng tính giấu người tình trong đó hả?”
Phó Sâm bình thản nói: “Đúng là có chừa sẵn một phòng cho ai đó, nhưng không biết người ta có muốn ở hay không.”
Nghe vậy, Hà Thanh Hà lập tức quay đầu lại, đôi mắt mở to nhìn Phó Sâm.
Khóe môi cậu còn dính chút kem, đôi môi vì lạnh càng thêm đỏ hồng.
Phó Sâm vươn tay lau đi, hỏi: “Muốn xem không?”
Hà Thanh Hà lập tức nói: “Muốn.”
Dù Phó Sâm không nói thẳng nhưng Hà Thanh Hà vẫn biết phòng đó là để dành cho mình.
Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà tới, mở cửa cho cậu vào xem.
Cả căn phòng rộng rãi được trang trí rất tinh tế, có đầy đủ nội thất như bàn học, kệ sách, thậm chí còn có giường ngủ.
Căn phòng này khác hẳn với phong cách máy móc tương lai ở bên ngoài, có tông màu ấm áp và dễ chịu vô cùng, rõ ràng là được thiết kế riêng.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hà Thanh Hà đã rất thích, cậu ngắm nghía cách bài trí trong phòng, khe khẽ nói: “Thân thuộc quá, cứ như là về nhà vậy.”
Không biết vì sao, cậu có cảm giác mình từng đến nơi này rồi, không thấy xa lạ, ngược lại còn rất gần gũi.
Cậu đặt ly kem xuống bàn, nhảy lên chiếc giường mềm mại.
Cậu bé ngày nào nay đã thành thiếu niên thanh tú, nệm giường mềm như mây, Hà Thanh Hà ngã vào đó, trông vóc dáng lại càng thêm cao lớn.
Cậu xoay người, lim dim mắt, cười hỏi Phó Sâm: “Em thật sự có thể ở đây sao?”
Phó Sâm đáp: “Tất nhiên là được.” Căn phòng này hắn chuẩn bị cho Hà Thanh Hà mà.
Hà Thanh Hà ngồi dậy, khoanh chân trên giường, đôi mắt đen láy ánh lên sự dịu dàng, hỏi Phó Sâm: “Sao anh tốt với em quá vậy?”
(xin lỗi nhưng mà khúc này một lời thoại khác đang chạy trong đầu tui =)))
Đây là nhà mới của Phó Sâm, vốn chẳng cần chừa phòng cho cậu.
Thật ra Phó Sâm đã tự hỏi mình từ lâu, nhưng mấy năm nay hắn đã quen với việc đối xử tốt với Hà Thanh Hà, quen tới mức chẳng còn nghĩ nhiều nữa.
Hắn đáp: “Anh muốn làm vậy thì làm thôi.”
Mũi Hà Thanh Hà hơi cay cay, nói: “Giá mà anh là anh ruột của em thì tốt biết mấy.”
Cậu muốn được làm người nhà với Phó Sâm.
Nghe câu đó, Phó Sâm bước đến bên Hà Thanh Hà, như thường lệ đưa tay xoa đầu cậu, bình thản nói: “Anh mãi mãi là người nhà của em.”
x
Hà Thanh Hà lớn lên ở nhà họ Hà, nhưng người nhà đối xử với cậu không tốt, cậu cứ lưu luyến mãi chút ấm áp còn sót lại khi mẹ còn sống.
Thế nhưng càng lớn, người nhà càng lạnh nhạt, khiến cậu dần thấy nản lòng.
Cậu bắt đầu nghĩ, một mái nhà như vậy, có đáng để mình tiếp tục giữ gìn không.
Cậu biết bao năm qua, Phó Sâm luôn muốn đưa cậu rời khỏi nhà họ Hà, là do cậu cố chấp không chịu đi. Giờ đây, lần đầu tiên cậu nghĩ đến chuyện đó, chủ động mở lời với Phó Sâm.
Hà Thanh Hà hỏi Phó Sâm: “Nếu em thật sự vứt bỏ người thân thì có phải là vô ơn bạc nghĩa không?”
Phó Sâm nói với cậu: “Chính họ đối xử tệ với em, là họ tự đẩy em ra, chứ không phải em bỏ rơi họ.”
Hà Thanh Hà mím môi, mặt đầy u sầu: “Em thật sự… không nỡ rời xa mẹ.”
Không nỡ rời xa mái nhà từng có mẹ, mái nhà từng chứa đựng quãng thời gian đầy hạnh phúc ấy.
Phó Sâm nói: “Em sắp trưởng thành rồi, đến lúc phải nhìn về phía trước.”
Hà Thanh Hà hiểu, năm năm rồi, dù là tiếc nuối hay ân hận cũng đã quá đủ.
Cậu nhìn Phó Sâm, ánh mắt sâu thẳm: “Em nghĩ, đến lúc mình phải đi rồi.”
Phó Sâm lập tức nói: “Em có thể dọn sang đây với anh.”
Hà Thanh Hà cười: “Nói gì thế, ý em là lên đại học, có thể chính đáng dọn ra khỏi nhà rồi, đúng không?”
Phó Sâm khựng lại: “Cũng được, khi đăng ký nguyện vọng thì mình cùng lên kế hoạch.”
Hà Thanh Hà nói: “Em muốn đi du học.”
Phó Sâm sửng sốt.
“Em muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới.”
Hà Thanh Hà đã lớn thật rồi.
Con chim non bé nhỏ ngày nào, giờ đã đủ lông đủ cánh để bay xa.
Trong ánh mắt của Hà Thanh Hà tràn đầy mong đợi về tương lai, Phó Sâm không thể thốt lên lời ngăn cản, cuối cùng chỉ hỏi: “Được, em muốn đi nước nào? Anh sắp xếp cho.”
x
Hà Thanh Hà chuyển sang học trường quốc tế, nhà họ Phó cũng có mối quan hệ ở nước ngoài. Phó Sâm nhờ người viết thư giới thiệu, thuê thêm một cố vấn du học riêng, lại có thêm tiền bạc hậu thuẫn, cuối cùng Hà Thanh Hà cũng được nhận vào ngôi trường đại học mà cậu yêu thích.
Hà Phong Khải chỉ mong Hà Thanh Hà đi càng xa càng tốt, bởi vì sự có mặt của cậu luôn gợi nhắc đến chuyện của vợ ông ta, thế nên khi nghe tin Hà Thanh Hà du học, ông ta không hề ngăn cản.
Trước khi lên đường, Phó Sâm lo liệu mọi thứ cho Hà Thanh Hà từng chút một, thậm chí còn mở tài khoản ngân hàng ở nước ngoài và chuyển tiền vào đó.
Hà Thanh Hà dở khóc dở cười: “Em có tiền mà, không cần anh chuyển thêm đâu.”
Phó Sâm đã làm cho cậu quá nhiều, không đến nỗi phải cho thêm tiền nữa.
Phó Sâm vẫn kiên quyết: “Cho em tiền tiêu vặt, cứ cầm đi.”
Sự nghiệp của Phó Sâm ngày càng phát triển, quyền lực và tài nguyên trong nhà họ Phó cũng dần nghiêng về phía hắn. Ngoài mảng công nghiệp và kỹ thuật, hắn còn bắt đầu chuyển sang đầu tư tài chính.
Hắn vừa thành lập một công ty mới tên là Ô Kim Tư Bản chuyên về đầu tư.
Tóm lại, bây giờ Phó Sâm rất có tiền, và cũng sẵn lòng tiêu tiền cho Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà chẳng biết làm sao, lầm bầm một câu: “Tổng tài bá đạo cái gì chứ, như mẹ già thì có.”
Phó Sâm không hiểu: “Hả?”
Hà Thanh Hà liền ho nhẹ một tiếng rồi nói tránh đi: “Không có gì đâu.”
Phó Sâm còn muốn bay theo Hà Thanh Hà sang nước ngoài.
Hà Thanh Hà vội vàng ngăn lại: “Anh đừng thế, cứ nuông chiều em thế này thì sao mà em tự lập nổi.”
Vì câu nói ấy, Phó Sâm bỗng nhận ra một điều, Hà Thanh Hà muốn đi du học có lẽ có một phần là do hắn.
Hà Thanh Hà hiểu nếu cứ tiếp tục được dựa dẫm vào Phó Sâm thì một ngày nào đó mình sẽ trở thành đứa vô dụng mất. Vì vậy, cậu mới háo hức muốn đến một nơi xa hơn để chứng minh bản thân.
Phó Sâm có phần hụt hẫng…
Đúng là tâm lý của “mẹ già”, con cái cứng cáp rồi thì phải rời khỏi vòng tay bảo bọc mà bay đi thôi.
Phó Sâm vốn chẳng hay biểu lộ cảm xúc, nhưng Hà Thanh Hà thân thiết với hắn lâu rồi nên nhìn là hiểu được tâm trạng của hắn ngay.
Hà Thanh Hà cười, an ủi: “Em có phải không quay về đâu, chỉ là đi học thôi mà, đến nơi em gọi điện cho anh.”
Phó Sâm vẫn không yên tâm: “Gọi video.”
Hà Thanh Hà cười đến nỗi đôi mắt cong như vầng trăng non.
Rồi cũng đến giờ máy bay cất cánh, đồ đạc đã gửi đi từ trước, Hà Thanh Hà chỉ mang theo hành lý gọn nhẹ, vẫy tay tạm biệt Phó Sâm, bước vào hành trình tương lai của mình khi vừa tròn mười tám tuổi.
Phó Sâm đứng nhìn theo bóng dáng ấy xa dần, trong lòng bỗng trống trải đến lạ.
Hết chương 123.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 123
10.0/10 từ 15 lượt.