Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 122
189@-
Chương 122. Nếu sớm gặp gỡ (2)
Người bên trong không lên tiếng, Phó Sâm đứng ngoài cửa cũng im lặng.
Cậu thiếu niên trước mắt thấp thoáng mang theo bóng dáng trong ký ức, làn da vẫn trắng như sứ, đôi mắt đen láy sáng ngời, long lanh như hòn sỏi được nước suối rửa qua.
Nhưng cũng có chỗ khác biệt, sau năm năm, ngũ quan của cậu đã phát triển, gương mặt bớt đi nét bầu bĩnh trẻ con, các đường nét trở nên tinh tế hơn.
Cậu cũng cao lên, dáng người gầy gò, mang theo vẻ mảnh mai đặc trưng của lứa tuổi đó.
Đứa trẻ luôn cười rạng rỡ trong ký ức của Phó Sâm giờ lại không cười nữa.
Trên mặt không có nét tươi cười, trong mắt cũng không, cậu đứng yên đó tựa như bóng ma hư ảo, lặng lẽ nhìn Phó Sâm.
Phó Sâm dẫu sao cũng là người lớn hơn, chủ động giới thiệu: “Anh là Phó Sâm.”
Cậu thiếu niên không có phản ứng gì.
Phó Sâm cũng không bận tâm, tiếp tục nói: “Tới giờ ăn cơm rồi.”
Phó Sâm chỉ đến để truyền đạt, đã nói xong thì xem như hoàn thành nhiệm vụ, còn Hà Thanh Hà phản ứng thế nào, không liên quan đến hắn.
Hắn nói xong, xoay người rời đi.
Không ngờ cậu thiếu niên lại đóng cửa phòng, lặng lẽ đi theo sau lưng hắn xuống lầu.
Hai người một trước một sau bước đi, giống hệt năm năm trước.
Chỉ là năm đó một người là học sinh cấp ba, một người là học sinh tiểu học, còn có thể nói chuyện vài câu. Bây giờ một người là sinh viên đại học, một người là học sinh cấp hai, lại chẳng thể trò chuyện nổi.
Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà bước vào phòng ăn.
Thông thường, mấy nhánh trong nhà sẽ ăn riêng, nhưng hôm nay Phó Sâm về, mọi người liền tụ họp lại.
Hà Thanh Hà vẫn đi theo sau Phó Sâm, đợi hắn ngồi rồi mới ngồi xuống.
Có người lớn ở đó nên thường sẽ nói chuyện gần đây, gia nghiệp của nhà họ Phó lớn, con cháu lại đông, mỗi người đều đại diện cho những lợi ích khác nhau, nên những câu hỏi dò xét cũng không hẳn là thiện ý.
Phó Sâm ứng đối từng câu, suốt buổi thần sắc bình thản, thể hiện sự chín chắn vượt quá tuổi thật.
Dù có thật lòng hay không, mọi người đều không tiếc lời khen ngợi hắn.
Hà Thanh Hà được xếp ngồi bên cạnh Phó Sâm, suốt bữa cơm cúi đầu lặng lẽ ăn, không nói lời nào.
Chủ đề trò chuyện dần chuyển sang Hà Thanh Hà, không thể tránh khỏi nhắc đến mẹ cậu.
“Tội nghiệp, còn trẻ như thế, trước còn nghe nói ca phẫu thuật rất thành công, sao bệnh tình lại đột nhiên chuyển biến xấu nhanh vậy.”
Phó Sâm tinh ý nhận ra, các ngón tay đang cầm đũa của Hà Thanh Hà siết chặt đến mức trắng bệch.
“Nếu không phát bệnh giữa đêm thì có lẽ còn cứu được.”
Lúc này Phó Sâm lên tiếng hỏi: “Tiểu Hà sẽ ở đây bao lâu?”
Hà Thanh Hà khựng lại, dường như bị cách gọi thân mật ấy làm cho bất ngờ. Mấy người lớn bên cạnh đã quen với sự trầm lặng của cậu, liền trả lời thay: “Chưa có thời gian cố định, dù sao trường cũng đang cho nghỉ dài, cứ ở đây chơi thêm ít hôm, đợi tâm trạng khá hơn rồi hãy về.”
Một người bác gái nói với Phó Sâm: “Sâm Sâm, con rảnh thì về nhà nhiều hơn, chơi với Tiểu Hà một chút.”
Phó Sâm gật đầu.
Suốt bữa ăn, Hà Thanh Hà không nói câu nào, nhưng hành vi cực kỳ lễ phép, có thể thấy được giáo dục rất tốt.
May mà mọi người cũng không ép cậu nói chuyện, không khí vẫn coi như hòa thuận.
Cơm nước xong, mẹ Phó Sâm bảo hắn dẫn Hà Thanh Hà ra ngoài chơi một chút, Phó Sâm liền cùng cậu rời khỏi phòng ăn.
Hà Thanh Hà vẫn như cái đuôi đi theo hắn, lặng lẽ và ngoan ngoãn.
Phó Sâm nghĩ ngợi một lát, đưa cậu đến chỗ mà năm năm trước họ từng gặp nhau.
Khi đó, Phó Sâm và Tần Khải Phàm lén trốn khỏi đám người lớn để nghỉ ngơi, ai ngờ lại gặp Hà Thanh Hà đi lạc.
Hà Thanh Hà tám tuổi khi ấy là một đứa trẻ hoạt bát lanh lợi, còn bây giờ thì như cây con héo úa.
Phó Sâm nghiêng đầu hỏi: “Em còn nhớ anh không?”
Hà Thanh Hà gật đầu.
Sau đó Phó Sâm không biết nên nói gì nữa.
Nếu là Tần Khải Phàm ở đây, chắc chắn sẽ biết cách tìm chủ đề.
Bảo hắn trò chuyện với một học sinh cấp hai, hắn không thấy ghét, chỉ là có hơi khó xử.
Phó Sâm suy nghĩ một lát, nói với Hà Thanh Hà: “Hãy nén đau thương.”
Hà Thanh Hà vừa mất người thân, Phó Sâm cảm thấy mình nên nói lời này.
Nghe xong, gương mặt cứng đờ của Hà Thanh Hà cuối cùng cũng có chút biến đổi.
Hàng mi cậu rũ xuống, vành mắt nhanh chóng đỏ lên.
Dù có gắng tỏ ra bình tĩnh thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi.
Bản thân Phó Sâm còn chưa tốt nghiệp đại học, lúc này trong lòng lại dâng lên một cảm giác trách nhiệm và thương xót mãnh liệt.
Hắn cảm thấy mình cần an ủi Hà Thanh Hà.
Nhưng an ủi thế nào lại là vấn đề.
Phó Sâm giơ tay lên, đưa về phía Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà giật mình, ngơ ngác nhìn hắn.
Phó Sâm vụng về đặt tay lên đầu cậu, lúng túng xoa đầu vài cái.
Cảm giác chạm vào dường như cứng hơn trong ký ức, chim non cuối cùng cũng lớn, lông cánh dần dần đầy đủ, không còn mềm mại như thuở nhỏ.
Hà Thanh Hà đứng yên, một lúc sau mới hiểu ra Phó Sâm đang làm gì.
Băng giá trong mắt thiếu niên từng chút tan đi, cuối cùng cậu cũng lên tiếng: “Em không còn là học sinh tiểu học nữa.”
Phó Sâm nói: “Anh biết.”
Rồi hai người lại rơi vào khoảng lặng.
Tán gẫu vốn không phải sở trường của Phó Sâm, mà Hà Thanh Hà cũng chẳng có tâm trạng để nói chuyện, thế là chỉ có thể chìm trong im lặng kéo dài.
Thỉnh thoảng Phó Sâm lại đưa ra một hai câu hỏi như: “Ở đây ở có quen không?”
Hà Thanh Hà luôn trả lời nghiêm túc: “Cũng quen.”
Phó Sâm: “Cần gì thì cứ nói.”
Hà Thanh Hà: “Vâng.”
Phó Sâm: “Nghỉ học vẫn phải làm bài tập à?”
Hà Thanh Hà mấp máy môi, nói: “Anh không cần cố tìm chuyện để nói cũng được.”
Nghe vậy, Phó Sâm thấy nhẹ cả người, đáp: “Ừ, được thôi.”
Rồi hắn thực sự không nói gì nữa.
Hà Thanh Hà cũng không lên tiếng, hai người cứ thế yên lặng ở cùng nhau.
Mẹ của Phó Sâm đến tìm họ, nhìn thấy cảnh tượng yên tĩnh như phim câm này thì nhất thời không biết nên nói gì.
Theo lý thì đứa nhỏ tuổi nhất phải là người hoạt bát nhất, vậy mà tính cách của Phó Sâm thật là…
Bà mang tâm trạng phức tạp đi đến, gọi họ ăn trái cây.
Hai người một cao một thấp, người trước người sau, trông chẳng khác nào hai bức tượng sáp lớn nhỏ.
Phó Sâm ngồi lại một lát rồi chuẩn bị đi.
Hà Thanh Hà dường như không quen với kiểu quan hệ mẹ con này, chỉ đứng bên cạnh nhìn.
Cho đến khi Phó Sâm xoay người, cậu mới đuổi theo hai bước.
Phó Sâm bình thản nói: “Không cần tiễn.”
Hà Thanh Hà do dự một chút rồi nói: “Tạm biệt, anh Phó Sâm.”
Phó Sâm nhướng mày, gật đầu, rồi đi mất.
x
Người lớn nhà hắn miệng thì hay bảo “nhớ về thăm nhà”, nhưng thật ra trong lòng chưa chắc đã nghĩ vậy.
Con cháu nhà họ Phó đông quá, ngay cả anh em ruột với nhau còn hay so đo thiệt hơn. Hiện giờ Phó Sâm đang lên như diều gặp gió, lại sắp tốt nghiệp, tốt nhất là không nên thường xuyên lui tới nhà chính, vậy sẽ dễ khiến người khác nghĩ ngợi linh tinh.
Phó Sâm hiểu rõ những đạo lý này, nhưng hắn vẫn để tâm đến vị khách nhỏ đang ở nhà chính.
Bản năng của hắn cảm thấy có điều gì đó kì lạ, làm gì có chuyện vừa mất mẹ xong đã bị gửi sang nhà người khác?
Hà Thanh Hà ở nhà họ Hà e là không được nuông chiều như vẻ ngoài.
Thế là hắn tranh thủ thời gian tìm hiểu tình hình nhà họ Hà.
Nghe nói bà Hà qua đời trong thời gian dưỡng bệnh ở miền Nam, mà lúc ấy chỉ dẫn theo mình Hà Thanh Hà.
Nhà họ Hà giữ kín miệng, không tiết lộ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Phó Sâm cũng đoán được phần nào.
Người lớn giỏi nhất là đổ lỗi cho trẻ con.
Xem ra, Hà Thanh Hà tạm thời rời khỏi nhà là chuyện tốt, ít nhất ở nhà họ Phó, mấy người lớn sẽ không bạc đãi cậu.
Phó Sâm vẫn làm việc như bình thường. Khoảng một tuần sau, hắn quay lại nhà chính.
Mẹ hắn tỏ ra bất ngờ.
Đứa con út cả năm chỉ gặp vài lần, vậy mà trong thời gian ngắn lại về nhà.
Phó Sâm bình thản nói: “Con mang máy chơi game cho Tiểu Hà.”
Mẹ nhìn hắn một lúc, rồi cười nói: “Vẫn là con chu đáo, ông bà già như bọn ta chẳng biết chơi với trẻ con.”
Bà lại để thanh niên tự đi, Phó Sâm đem đồ lên lầu hai.
Phó Sâm đưa máy game cho Hà Thanh Hà, cậu nhận lấy rồi mím môi, có chút ngại ngùng nói: “Cảm ơn.” Nói xong thì cúi đầu, trông tâm trạng vẫn chẳng khá hơn.
Phó Sâm đứng đó, cũng không biết nên nói gì.
Hắn vốn chỉ muốn đến xem tình hình của Hà Thanh Hà, nhưng khi thật sự gặp mặt lại thấy như mình đang lo chuyện bao đồng.
Hắn không có kinh nghiệm tiếp xúc với học sinh trung học, càng không giỏi an ủi người khác, có khi Hà Thanh Hà còn thấy hắn phiền.
Không nói được thì thôi vậy. Trước khi đi, Phó Sâm chỉ dặn một câu: “Cần gì thì cứ nói với anh.” Rồi hắn định đi.
Nhưng Hà Thanh Hà đột nhiên mở miệng: “Anh có muốn chơi cùng không?”
Phó Sâm khựng lại.
Thế là hai người ngồi xuống cùng chơi game.
Máy chơi game kết nối được với tivi, một người hai mươi hai tuổi là Phó Sâm và một người mười ba tuổi là Hà Thanh Hà ngồi cạnh nhau lặng lẽ bấm nút.
Ngoài tiếng nhạc nền của game, trong phòng không còn âm thanh nào khác.
Một lúc sau, Hà Thanh Hà không nhịn được, quay đầu hỏi: “Sao anh giỏi vậy?”
Phó Sâm mặt không cảm xúc nói: “Cũng bình thường.”
Hắn làm gì cũng giỏi cả.
Kết quả là cậu học sinh trung học bị đánh cho te tua, tâm trạng càng thêm sa sút.
Phó Sâm thấy sắc mặt rầu rĩ của Hà Thanh Hà mới ý thức được hình như mình nên nhường cho đứa nhỏ một chút, hắn càng lúc càng không chắc liệu chuyến đi này có phải sai lầm rồi không.
Phó Sâm không thích nói chuyện, Hà Thanh Hà cũng không lên tiếng, bữa cơm còn yên ắng hơn bình thường.
Ngay cả mẹ cũng nói: “Từ khi Tiểu Hà đến đây, mẹ cứ thấy nhớ hồi nhỏ của Tiểu Sâm.”
Vừa nói vừa cười: “Lúc nhỏ con cũng thế, mặt cứ lạnh tanh, chẳng nói câu nào.”
Lúc này Phó Sâm mới hiểu vì sao mẹ lại đón Hà Thanh Hà về nhà.
Đối xử tốt với Hà Thanh Hà, chẳng khác nào bù đắp cho Phó Sâm của ngày xưa, giúp họ cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng như vậy thì có ích gì chứ?
Ăn xong, Phó Sâm vẫn rời đi.
Hắn nghĩ lần sau không nên đến nữa, thứ nhất là để mẹ bớt cảm thấy gò bó, thứ hai là vì Hà Thanh Hà chắc cũng không mong hắn tới.
Thời gian sẽ chữa lành tất cả, Hà Thanh Hà tiếp tục sống ở nhà họ Phó, chắc chắn sẽ dần vượt qua nỗi đau, hắn đừng thêm phiền cậu.
Phó Sâm quyết định trong lòng, lần này chủ động nói với Hà Thanh Hà: “Tạm biệt.”
Biểu cảm của Hà Thanh Hà giống lần trước, có chút do dự, dùng đôi mắt đen láy như pha lê nhìn Phó Sâm, hỏi: “Anh còn tới nữa không?”
Phó Sâm ngập ngừng một lúc, trong một giây đã tự bác bỏ suy nghĩ trước đó, nói: “Có.”
Hà Thanh Hà yên tâm, vẫy tay: “Lần sau gặp, anh Phó Sâm.”
x
Sau đó, cách vài ngày Phó Sâm lại chạy đến nhà chính một lần.
Dù sao hắn cũng học năm cuối đại học rồi, ngoài giải quyết việc công ty thì cũng khá rảnh rỗi.
Mỗi lần đến, hắn đều mang cho Hà Thanh Hà chút đồ, khi thì băng game, khi thì đồ ăn vặt, khi thì vài quyển sách.
Phó Sâm cũng không hiểu rõ suy nghĩ của chính mình. Thông thường, hắn sẽ không làm mấy chuyện vừa phiền phức vừa chẳng có ích gì như vậy, nhưng hắn lại không thể bỏ mặc Hà Thanh Hà.
Có lẽ là vì Hà Thanh Hà rất giống hắn khi còn nhỏ, hoặc cũng có thể là vì thương cảm. Dù sao thì trước khi Hà Thanh Hà hồi phục tinh thần, Phó Sâm cảm thấy cần phải đến thăm cậu nhiều hơn.
Hắn hy vọng Hà Thanh Hà có thể nở nụ cười trở lại, hắn còn nhớ thằng nhóc này cười lên khá đẹp.
Mỗi lần đến, Phó Sâm chủ yếu là chơi game cùng cậu. Cho đến một ngày, hắn nhìn thấy Hà Thanh Hà đang đọc sách.
Không phải mấy quyển sách giải trí mà là sách giáo khoa.
Ngay cả Phó Sâm cũng không nhịn được trêu chọc: “Cuối cùng cũng nhớ ra chuyện học hành rồi à?”
Hà Thanh Hà ôm sách giáo khoa, nhịn một chút rồi buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Chán quá.”
Một đứa nhỏ mười mấy tuổi ngày nào cũng sinh hoạt cùng những ông bà lớn tuổi, cả ngày không có ai trò chuyện, bình thường cũng đã thấy ngột ngạt rồi.
Phó Sâm suy nghĩ một lúc, nói: “Anh dẫn em đi chơi.”
x
Hà Thanh Hà rõ ràng không tin tưởng lắm vào lời “dẫn em đi chơi” của Phó Sâm.
Mấy lần tiếp xúc gần đây khiến cậu nhận ra, Phó Sâm cực kỳ nghiêm túc và cứng nhắc, nhìn không ra là một sinh viên đại học chút nào.
Tuy chơi game giỏi nhưng không giống kiểu người biết cách vui chơi.
Quả nhiên, Phó Sâm đưa Hà Thanh Hà đến công viên giải trí.
Hà Thanh Hà nhìn cổng lớn của công viên, Phó Sâm hỏi: “Không thích à?”
Hà Thanh Hà không biết nói gì cho phải.
Không hẳn là không thích, chỉ cảm thấy đúng là người lớn không có sáng kiến.
Phó Sâm chỉ muốn để Hà Thanh Hà thư giãn một chút. Hà Thanh Hà không có biểu tình gì, như chẳng mấy hứng thú, nhưng lại giơ tay chỉ vào chiếc tàu lượn cao nhất trong công viên, nghiêm túc nói: “Em muốn chơi cái đó.”
Phó Sâm đương nhiên đồng ý.
x
Hà Thanh Hà tò mò: “Em muốn biết khi anh chơi tàu lượn thì có biểu cảm gì không.”
Phó Sâm đẩy gọng kính, trông rất bình thản.
Trước khi tàu lượn bắt đầu chạy thì phải tháo kính ra. Khi không đeo kính, Phó Sâm nhìn trẻ hơn một chút, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ sinh viên đại học.
Hà Thanh Hà vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mặt Phó Sâm, hắn phải xoay đầu cậu lại, bảo ngồi cho đàng hoàng.
Một vòng tàu lượn chạy xong, thật sự rất đã. Hà Thanh Hà kinh ngạc nói: “Anh đúng là từ đầu đến cuối không có chút phản ứng nào.” Cứ như đeo mặt nạ vậy: “Ghê thật đấy.”
Phó Sâm đeo lại kính, nói: “Anh còn nhiều thứ lợi hại hơn cơ.”
Ban đầu Hà Thanh Hà còn hơi lưỡng lự, nhưng chơi xong tàu lượn thì hoàn toàn thả lỏng, kéo Phó Sâm chơi hết trò này đến trò kia.
Khởi động một hồi, Hà Thanh Hà phát hiện Phó Sâm không quen thuộc lắm với các trò chơi, nghi ngờ hỏi: “Anh chưa từng đến công viên giải trí à?”
Phó Sâm bình thản đáp: “Đúng là lần đầu tiên, thì sao?”
Hà Thanh Hà lộ vẻ kinh ngạc, rồi lại tỏ ra thương cảm: “Tội nghiệp quá.”
Phó Sâm thì không thấy việc chưa từng đến công viên giải trí có gì đáng xấu hổ, cũng chẳng thấy mình đáng thương. Hắn còn chưa kịp nói gì thì Hà Thanh Hà đã tiếp lời: “Mẹ em từng đưa em đến đây, nhưng giờ em không còn mẹ nữa, vậy nên vẫn là em đáng thương hơn.”
Nói xong, cậu lặng lẽ quay người bước tới trò chơi tiếp theo.
Phó Sâm lặng lẽ đi theo phía sau.
Hà Thanh Hà ra sức chơi tất cả các trò, Phó Sâm vẫn luôn đi cùng.
Chơi hết một vòng trò chơi trong công viên cần rất nhiều thể lực, người lớn cũng chưa chắc chịu nổi, vậy mà Hà Thanh Hà từ đầu đến cuối không hề nghỉ ngơi.
Cậu còn muốn chơi tàu lượn thêm lần nữa, nhưng bị Phó Sâm ngăn lại.
Phó Sâm kéo tay cậu, hỏi: “Em thấy vui không?”
Cánh tay trong lòng bàn tay hắn gầy quá, một thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn không nên gầy gò thế này.
Hà Thanh Hà ngẩng đầu, nhìn vào mắt Phó Sâm, nở một nụ cười: “Vui chứ.”
Đây là nụ cười đầu tiên của Hà Thanh Hà từ khi họ gặp lại, nhưng lại mất đi sự linh động và rạng rỡ của năm xưa, thậm chí còn có phần gượng gạo.
Phó Sâm đứng yên tại chỗ, không buông tay Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà thu lại nụ cười, nước mắt bỗng trào ra.
“Em lớn rồi, không cần đến công viên giải trí nữa.”
Mẹ cũng sẽ không đưa em đi nữa.
Phó Sâm nói: “Anh sẽ đi cùng em, lúc nào cũng được.”
Đôi mắt Hà Thanh Hà nhòe lệ nhìn Phó Sâm.
Phó Sâm cũng nhìn cậu thật sâu.
Hà Thanh Hà nhào vào lòng Phó Sâm, bật khóc nức nở.
Những ngày qua cậu luôn kìm nén bản thân, không thể cười, cũng không thể khóc.
Một thiếu niên vừa mới bắt đầu hiểu chuyện lại mất đi người mẹ thân thương nhất trên đời, sao có thể chấp nhận được.
Hà Thanh Hà ôm chặt lấy Phó Sâm, khóc đến không thở nổi.
Phó Sâm giơ tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, như muốn xoa dịu đi phần nào nỗi đau của thiếu niên.
Hắn không giỏi nói lời an ủi, chỉ có thể dùng hành động để thể hiện tấm lòng của mình.
Không sao đâu, có anh ở đây với em.
Hết chương 122.
Quá trời quá đất tác giả ác, chúng toi đọc ngoại truyện đâu phải để chứng kiến những điều này đâu alo????
Nghĩ theo một cách tích cực hơn thì ở tuyến truyện này Hà Thanh Hà không phải vượt qua nỗi đau mất mẹ và bị người nhà ghim thù như tuyến truyện chính một mình…
Nhưng viết ngoại truyện rồi thì tác giả ơi để mẹ Hà còn sống cũng được mà…
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 122. Nếu sớm gặp gỡ (2)
Người bên trong không lên tiếng, Phó Sâm đứng ngoài cửa cũng im lặng.
Cậu thiếu niên trước mắt thấp thoáng mang theo bóng dáng trong ký ức, làn da vẫn trắng như sứ, đôi mắt đen láy sáng ngời, long lanh như hòn sỏi được nước suối rửa qua.
Nhưng cũng có chỗ khác biệt, sau năm năm, ngũ quan của cậu đã phát triển, gương mặt bớt đi nét bầu bĩnh trẻ con, các đường nét trở nên tinh tế hơn.
Cậu cũng cao lên, dáng người gầy gò, mang theo vẻ mảnh mai đặc trưng của lứa tuổi đó.
Đứa trẻ luôn cười rạng rỡ trong ký ức của Phó Sâm giờ lại không cười nữa.
Trên mặt không có nét tươi cười, trong mắt cũng không, cậu đứng yên đó tựa như bóng ma hư ảo, lặng lẽ nhìn Phó Sâm.
Phó Sâm dẫu sao cũng là người lớn hơn, chủ động giới thiệu: “Anh là Phó Sâm.”
Cậu thiếu niên không có phản ứng gì.
Phó Sâm cũng không bận tâm, tiếp tục nói: “Tới giờ ăn cơm rồi.”
Phó Sâm chỉ đến để truyền đạt, đã nói xong thì xem như hoàn thành nhiệm vụ, còn Hà Thanh Hà phản ứng thế nào, không liên quan đến hắn.
Hắn nói xong, xoay người rời đi.
Không ngờ cậu thiếu niên lại đóng cửa phòng, lặng lẽ đi theo sau lưng hắn xuống lầu.
Hai người một trước một sau bước đi, giống hệt năm năm trước.
Chỉ là năm đó một người là học sinh cấp ba, một người là học sinh tiểu học, còn có thể nói chuyện vài câu. Bây giờ một người là sinh viên đại học, một người là học sinh cấp hai, lại chẳng thể trò chuyện nổi.
Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà bước vào phòng ăn.
Thông thường, mấy nhánh trong nhà sẽ ăn riêng, nhưng hôm nay Phó Sâm về, mọi người liền tụ họp lại.
Hà Thanh Hà vẫn đi theo sau Phó Sâm, đợi hắn ngồi rồi mới ngồi xuống.
Có người lớn ở đó nên thường sẽ nói chuyện gần đây, gia nghiệp của nhà họ Phó lớn, con cháu lại đông, mỗi người đều đại diện cho những lợi ích khác nhau, nên những câu hỏi dò xét cũng không hẳn là thiện ý.
Phó Sâm ứng đối từng câu, suốt buổi thần sắc bình thản, thể hiện sự chín chắn vượt quá tuổi thật.
Dù có thật lòng hay không, mọi người đều không tiếc lời khen ngợi hắn.
Hà Thanh Hà được xếp ngồi bên cạnh Phó Sâm, suốt bữa cơm cúi đầu lặng lẽ ăn, không nói lời nào.
Chủ đề trò chuyện dần chuyển sang Hà Thanh Hà, không thể tránh khỏi nhắc đến mẹ cậu.
“Tội nghiệp, còn trẻ như thế, trước còn nghe nói ca phẫu thuật rất thành công, sao bệnh tình lại đột nhiên chuyển biến xấu nhanh vậy.”
Phó Sâm tinh ý nhận ra, các ngón tay đang cầm đũa của Hà Thanh Hà siết chặt đến mức trắng bệch.
“Nếu không phát bệnh giữa đêm thì có lẽ còn cứu được.”
Lúc này Phó Sâm lên tiếng hỏi: “Tiểu Hà sẽ ở đây bao lâu?”
Hà Thanh Hà khựng lại, dường như bị cách gọi thân mật ấy làm cho bất ngờ. Mấy người lớn bên cạnh đã quen với sự trầm lặng của cậu, liền trả lời thay: “Chưa có thời gian cố định, dù sao trường cũng đang cho nghỉ dài, cứ ở đây chơi thêm ít hôm, đợi tâm trạng khá hơn rồi hãy về.”
Một người bác gái nói với Phó Sâm: “Sâm Sâm, con rảnh thì về nhà nhiều hơn, chơi với Tiểu Hà một chút.”
Phó Sâm gật đầu.
Suốt bữa ăn, Hà Thanh Hà không nói câu nào, nhưng hành vi cực kỳ lễ phép, có thể thấy được giáo dục rất tốt.
May mà mọi người cũng không ép cậu nói chuyện, không khí vẫn coi như hòa thuận.
Cơm nước xong, mẹ Phó Sâm bảo hắn dẫn Hà Thanh Hà ra ngoài chơi một chút, Phó Sâm liền cùng cậu rời khỏi phòng ăn.
Hà Thanh Hà vẫn như cái đuôi đi theo hắn, lặng lẽ và ngoan ngoãn.
Phó Sâm nghĩ ngợi một lát, đưa cậu đến chỗ mà năm năm trước họ từng gặp nhau.
Khi đó, Phó Sâm và Tần Khải Phàm lén trốn khỏi đám người lớn để nghỉ ngơi, ai ngờ lại gặp Hà Thanh Hà đi lạc.
Hà Thanh Hà tám tuổi khi ấy là một đứa trẻ hoạt bát lanh lợi, còn bây giờ thì như cây con héo úa.
Phó Sâm nghiêng đầu hỏi: “Em còn nhớ anh không?”
Hà Thanh Hà gật đầu.
Sau đó Phó Sâm không biết nên nói gì nữa.
Nếu là Tần Khải Phàm ở đây, chắc chắn sẽ biết cách tìm chủ đề.
Bảo hắn trò chuyện với một học sinh cấp hai, hắn không thấy ghét, chỉ là có hơi khó xử.
Phó Sâm suy nghĩ một lát, nói với Hà Thanh Hà: “Hãy nén đau thương.”
Hà Thanh Hà vừa mất người thân, Phó Sâm cảm thấy mình nên nói lời này.
Nghe xong, gương mặt cứng đờ của Hà Thanh Hà cuối cùng cũng có chút biến đổi.
Hàng mi cậu rũ xuống, vành mắt nhanh chóng đỏ lên.
Dù có gắng tỏ ra bình tĩnh thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi.
Bản thân Phó Sâm còn chưa tốt nghiệp đại học, lúc này trong lòng lại dâng lên một cảm giác trách nhiệm và thương xót mãnh liệt.
Hắn cảm thấy mình cần an ủi Hà Thanh Hà.
Nhưng an ủi thế nào lại là vấn đề.
Phó Sâm giơ tay lên, đưa về phía Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà giật mình, ngơ ngác nhìn hắn.
Phó Sâm vụng về đặt tay lên đầu cậu, lúng túng xoa đầu vài cái.
Cảm giác chạm vào dường như cứng hơn trong ký ức, chim non cuối cùng cũng lớn, lông cánh dần dần đầy đủ, không còn mềm mại như thuở nhỏ.
Hà Thanh Hà đứng yên, một lúc sau mới hiểu ra Phó Sâm đang làm gì.
Băng giá trong mắt thiếu niên từng chút tan đi, cuối cùng cậu cũng lên tiếng: “Em không còn là học sinh tiểu học nữa.”
Phó Sâm nói: “Anh biết.”
Rồi hai người lại rơi vào khoảng lặng.
Tán gẫu vốn không phải sở trường của Phó Sâm, mà Hà Thanh Hà cũng chẳng có tâm trạng để nói chuyện, thế là chỉ có thể chìm trong im lặng kéo dài.
Thỉnh thoảng Phó Sâm lại đưa ra một hai câu hỏi như: “Ở đây ở có quen không?”
Hà Thanh Hà luôn trả lời nghiêm túc: “Cũng quen.”
Phó Sâm: “Cần gì thì cứ nói.”
Hà Thanh Hà: “Vâng.”
Phó Sâm: “Nghỉ học vẫn phải làm bài tập à?”
Hà Thanh Hà mấp máy môi, nói: “Anh không cần cố tìm chuyện để nói cũng được.”
Nghe vậy, Phó Sâm thấy nhẹ cả người, đáp: “Ừ, được thôi.”
Rồi hắn thực sự không nói gì nữa.
Hà Thanh Hà cũng không lên tiếng, hai người cứ thế yên lặng ở cùng nhau.
Mẹ của Phó Sâm đến tìm họ, nhìn thấy cảnh tượng yên tĩnh như phim câm này thì nhất thời không biết nên nói gì.
Theo lý thì đứa nhỏ tuổi nhất phải là người hoạt bát nhất, vậy mà tính cách của Phó Sâm thật là…
Bà mang tâm trạng phức tạp đi đến, gọi họ ăn trái cây.
Hai người một cao một thấp, người trước người sau, trông chẳng khác nào hai bức tượng sáp lớn nhỏ.
Phó Sâm ngồi lại một lát rồi chuẩn bị đi.
Hà Thanh Hà dường như không quen với kiểu quan hệ mẹ con này, chỉ đứng bên cạnh nhìn.
Cho đến khi Phó Sâm xoay người, cậu mới đuổi theo hai bước.
Phó Sâm bình thản nói: “Không cần tiễn.”
Hà Thanh Hà do dự một chút rồi nói: “Tạm biệt, anh Phó Sâm.”
Phó Sâm nhướng mày, gật đầu, rồi đi mất.
x
Người lớn nhà hắn miệng thì hay bảo “nhớ về thăm nhà”, nhưng thật ra trong lòng chưa chắc đã nghĩ vậy.
Con cháu nhà họ Phó đông quá, ngay cả anh em ruột với nhau còn hay so đo thiệt hơn. Hiện giờ Phó Sâm đang lên như diều gặp gió, lại sắp tốt nghiệp, tốt nhất là không nên thường xuyên lui tới nhà chính, vậy sẽ dễ khiến người khác nghĩ ngợi linh tinh.
Phó Sâm hiểu rõ những đạo lý này, nhưng hắn vẫn để tâm đến vị khách nhỏ đang ở nhà chính.
Bản năng của hắn cảm thấy có điều gì đó kì lạ, làm gì có chuyện vừa mất mẹ xong đã bị gửi sang nhà người khác?
Hà Thanh Hà ở nhà họ Hà e là không được nuông chiều như vẻ ngoài.
Thế là hắn tranh thủ thời gian tìm hiểu tình hình nhà họ Hà.
Nghe nói bà Hà qua đời trong thời gian dưỡng bệnh ở miền Nam, mà lúc ấy chỉ dẫn theo mình Hà Thanh Hà.
Nhà họ Hà giữ kín miệng, không tiết lộ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Phó Sâm cũng đoán được phần nào.
Người lớn giỏi nhất là đổ lỗi cho trẻ con.
Xem ra, Hà Thanh Hà tạm thời rời khỏi nhà là chuyện tốt, ít nhất ở nhà họ Phó, mấy người lớn sẽ không bạc đãi cậu.
Phó Sâm vẫn làm việc như bình thường. Khoảng một tuần sau, hắn quay lại nhà chính.
Mẹ hắn tỏ ra bất ngờ.
Đứa con út cả năm chỉ gặp vài lần, vậy mà trong thời gian ngắn lại về nhà.
Phó Sâm bình thản nói: “Con mang máy chơi game cho Tiểu Hà.”
Mẹ nhìn hắn một lúc, rồi cười nói: “Vẫn là con chu đáo, ông bà già như bọn ta chẳng biết chơi với trẻ con.”
Bà lại để thanh niên tự đi, Phó Sâm đem đồ lên lầu hai.
Phó Sâm đưa máy game cho Hà Thanh Hà, cậu nhận lấy rồi mím môi, có chút ngại ngùng nói: “Cảm ơn.” Nói xong thì cúi đầu, trông tâm trạng vẫn chẳng khá hơn.
Phó Sâm đứng đó, cũng không biết nên nói gì.
Hắn vốn chỉ muốn đến xem tình hình của Hà Thanh Hà, nhưng khi thật sự gặp mặt lại thấy như mình đang lo chuyện bao đồng.
Hắn không có kinh nghiệm tiếp xúc với học sinh trung học, càng không giỏi an ủi người khác, có khi Hà Thanh Hà còn thấy hắn phiền.
Không nói được thì thôi vậy. Trước khi đi, Phó Sâm chỉ dặn một câu: “Cần gì thì cứ nói với anh.” Rồi hắn định đi.
Nhưng Hà Thanh Hà đột nhiên mở miệng: “Anh có muốn chơi cùng không?”
Phó Sâm khựng lại.
Thế là hai người ngồi xuống cùng chơi game.
Máy chơi game kết nối được với tivi, một người hai mươi hai tuổi là Phó Sâm và một người mười ba tuổi là Hà Thanh Hà ngồi cạnh nhau lặng lẽ bấm nút.
Ngoài tiếng nhạc nền của game, trong phòng không còn âm thanh nào khác.
Một lúc sau, Hà Thanh Hà không nhịn được, quay đầu hỏi: “Sao anh giỏi vậy?”
Phó Sâm mặt không cảm xúc nói: “Cũng bình thường.”
Hắn làm gì cũng giỏi cả.
Kết quả là cậu học sinh trung học bị đánh cho te tua, tâm trạng càng thêm sa sút.
Phó Sâm thấy sắc mặt rầu rĩ của Hà Thanh Hà mới ý thức được hình như mình nên nhường cho đứa nhỏ một chút, hắn càng lúc càng không chắc liệu chuyến đi này có phải sai lầm rồi không.
Phó Sâm không thích nói chuyện, Hà Thanh Hà cũng không lên tiếng, bữa cơm còn yên ắng hơn bình thường.
Ngay cả mẹ cũng nói: “Từ khi Tiểu Hà đến đây, mẹ cứ thấy nhớ hồi nhỏ của Tiểu Sâm.”
Vừa nói vừa cười: “Lúc nhỏ con cũng thế, mặt cứ lạnh tanh, chẳng nói câu nào.”
Lúc này Phó Sâm mới hiểu vì sao mẹ lại đón Hà Thanh Hà về nhà.
Đối xử tốt với Hà Thanh Hà, chẳng khác nào bù đắp cho Phó Sâm của ngày xưa, giúp họ cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng như vậy thì có ích gì chứ?
Ăn xong, Phó Sâm vẫn rời đi.
Hắn nghĩ lần sau không nên đến nữa, thứ nhất là để mẹ bớt cảm thấy gò bó, thứ hai là vì Hà Thanh Hà chắc cũng không mong hắn tới.
Thời gian sẽ chữa lành tất cả, Hà Thanh Hà tiếp tục sống ở nhà họ Phó, chắc chắn sẽ dần vượt qua nỗi đau, hắn đừng thêm phiền cậu.
Phó Sâm quyết định trong lòng, lần này chủ động nói với Hà Thanh Hà: “Tạm biệt.”
Biểu cảm của Hà Thanh Hà giống lần trước, có chút do dự, dùng đôi mắt đen láy như pha lê nhìn Phó Sâm, hỏi: “Anh còn tới nữa không?”
Phó Sâm ngập ngừng một lúc, trong một giây đã tự bác bỏ suy nghĩ trước đó, nói: “Có.”
Hà Thanh Hà yên tâm, vẫy tay: “Lần sau gặp, anh Phó Sâm.”
x
Sau đó, cách vài ngày Phó Sâm lại chạy đến nhà chính một lần.
Dù sao hắn cũng học năm cuối đại học rồi, ngoài giải quyết việc công ty thì cũng khá rảnh rỗi.
Mỗi lần đến, hắn đều mang cho Hà Thanh Hà chút đồ, khi thì băng game, khi thì đồ ăn vặt, khi thì vài quyển sách.
Phó Sâm cũng không hiểu rõ suy nghĩ của chính mình. Thông thường, hắn sẽ không làm mấy chuyện vừa phiền phức vừa chẳng có ích gì như vậy, nhưng hắn lại không thể bỏ mặc Hà Thanh Hà.
Có lẽ là vì Hà Thanh Hà rất giống hắn khi còn nhỏ, hoặc cũng có thể là vì thương cảm. Dù sao thì trước khi Hà Thanh Hà hồi phục tinh thần, Phó Sâm cảm thấy cần phải đến thăm cậu nhiều hơn.
Hắn hy vọng Hà Thanh Hà có thể nở nụ cười trở lại, hắn còn nhớ thằng nhóc này cười lên khá đẹp.
Mỗi lần đến, Phó Sâm chủ yếu là chơi game cùng cậu. Cho đến một ngày, hắn nhìn thấy Hà Thanh Hà đang đọc sách.
Không phải mấy quyển sách giải trí mà là sách giáo khoa.
Ngay cả Phó Sâm cũng không nhịn được trêu chọc: “Cuối cùng cũng nhớ ra chuyện học hành rồi à?”
Hà Thanh Hà ôm sách giáo khoa, nhịn một chút rồi buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Chán quá.”
Một đứa nhỏ mười mấy tuổi ngày nào cũng sinh hoạt cùng những ông bà lớn tuổi, cả ngày không có ai trò chuyện, bình thường cũng đã thấy ngột ngạt rồi.
Phó Sâm suy nghĩ một lúc, nói: “Anh dẫn em đi chơi.”
x
Hà Thanh Hà rõ ràng không tin tưởng lắm vào lời “dẫn em đi chơi” của Phó Sâm.
Mấy lần tiếp xúc gần đây khiến cậu nhận ra, Phó Sâm cực kỳ nghiêm túc và cứng nhắc, nhìn không ra là một sinh viên đại học chút nào.
Tuy chơi game giỏi nhưng không giống kiểu người biết cách vui chơi.
Quả nhiên, Phó Sâm đưa Hà Thanh Hà đến công viên giải trí.
Hà Thanh Hà nhìn cổng lớn của công viên, Phó Sâm hỏi: “Không thích à?”
Hà Thanh Hà không biết nói gì cho phải.
Không hẳn là không thích, chỉ cảm thấy đúng là người lớn không có sáng kiến.
Phó Sâm chỉ muốn để Hà Thanh Hà thư giãn một chút. Hà Thanh Hà không có biểu tình gì, như chẳng mấy hứng thú, nhưng lại giơ tay chỉ vào chiếc tàu lượn cao nhất trong công viên, nghiêm túc nói: “Em muốn chơi cái đó.”
Phó Sâm đương nhiên đồng ý.
x
Hà Thanh Hà tò mò: “Em muốn biết khi anh chơi tàu lượn thì có biểu cảm gì không.”
Phó Sâm đẩy gọng kính, trông rất bình thản.
Trước khi tàu lượn bắt đầu chạy thì phải tháo kính ra. Khi không đeo kính, Phó Sâm nhìn trẻ hơn một chút, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ sinh viên đại học.
Hà Thanh Hà vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mặt Phó Sâm, hắn phải xoay đầu cậu lại, bảo ngồi cho đàng hoàng.
Một vòng tàu lượn chạy xong, thật sự rất đã. Hà Thanh Hà kinh ngạc nói: “Anh đúng là từ đầu đến cuối không có chút phản ứng nào.” Cứ như đeo mặt nạ vậy: “Ghê thật đấy.”
Phó Sâm đeo lại kính, nói: “Anh còn nhiều thứ lợi hại hơn cơ.”
Ban đầu Hà Thanh Hà còn hơi lưỡng lự, nhưng chơi xong tàu lượn thì hoàn toàn thả lỏng, kéo Phó Sâm chơi hết trò này đến trò kia.
Khởi động một hồi, Hà Thanh Hà phát hiện Phó Sâm không quen thuộc lắm với các trò chơi, nghi ngờ hỏi: “Anh chưa từng đến công viên giải trí à?”
Phó Sâm bình thản đáp: “Đúng là lần đầu tiên, thì sao?”
Hà Thanh Hà lộ vẻ kinh ngạc, rồi lại tỏ ra thương cảm: “Tội nghiệp quá.”
Phó Sâm thì không thấy việc chưa từng đến công viên giải trí có gì đáng xấu hổ, cũng chẳng thấy mình đáng thương. Hắn còn chưa kịp nói gì thì Hà Thanh Hà đã tiếp lời: “Mẹ em từng đưa em đến đây, nhưng giờ em không còn mẹ nữa, vậy nên vẫn là em đáng thương hơn.”
Nói xong, cậu lặng lẽ quay người bước tới trò chơi tiếp theo.
Phó Sâm lặng lẽ đi theo phía sau.
Hà Thanh Hà ra sức chơi tất cả các trò, Phó Sâm vẫn luôn đi cùng.
Chơi hết một vòng trò chơi trong công viên cần rất nhiều thể lực, người lớn cũng chưa chắc chịu nổi, vậy mà Hà Thanh Hà từ đầu đến cuối không hề nghỉ ngơi.
Cậu còn muốn chơi tàu lượn thêm lần nữa, nhưng bị Phó Sâm ngăn lại.
Phó Sâm kéo tay cậu, hỏi: “Em thấy vui không?”
Cánh tay trong lòng bàn tay hắn gầy quá, một thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn không nên gầy gò thế này.
Hà Thanh Hà ngẩng đầu, nhìn vào mắt Phó Sâm, nở một nụ cười: “Vui chứ.”
Đây là nụ cười đầu tiên của Hà Thanh Hà từ khi họ gặp lại, nhưng lại mất đi sự linh động và rạng rỡ của năm xưa, thậm chí còn có phần gượng gạo.
Phó Sâm đứng yên tại chỗ, không buông tay Hà Thanh Hà.
Hà Thanh Hà thu lại nụ cười, nước mắt bỗng trào ra.
“Em lớn rồi, không cần đến công viên giải trí nữa.”
Mẹ cũng sẽ không đưa em đi nữa.
Phó Sâm nói: “Anh sẽ đi cùng em, lúc nào cũng được.”
Đôi mắt Hà Thanh Hà nhòe lệ nhìn Phó Sâm.
Phó Sâm cũng nhìn cậu thật sâu.
Hà Thanh Hà nhào vào lòng Phó Sâm, bật khóc nức nở.
Những ngày qua cậu luôn kìm nén bản thân, không thể cười, cũng không thể khóc.
Một thiếu niên vừa mới bắt đầu hiểu chuyện lại mất đi người mẹ thân thương nhất trên đời, sao có thể chấp nhận được.
Hà Thanh Hà ôm chặt lấy Phó Sâm, khóc đến không thở nổi.
Phó Sâm giơ tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, như muốn xoa dịu đi phần nào nỗi đau của thiếu niên.
Hắn không giỏi nói lời an ủi, chỉ có thể dùng hành động để thể hiện tấm lòng của mình.
Không sao đâu, có anh ở đây với em.
Hết chương 122.
Quá trời quá đất tác giả ác, chúng toi đọc ngoại truyện đâu phải để chứng kiến những điều này đâu alo????
Nghĩ theo một cách tích cực hơn thì ở tuyến truyện này Hà Thanh Hà không phải vượt qua nỗi đau mất mẹ và bị người nhà ghim thù như tuyến truyện chính một mình…
Nhưng viết ngoại truyện rồi thì tác giả ơi để mẹ Hà còn sống cũng được mà…
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 122
10.0/10 từ 15 lượt.