Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 121
155@-
Chương 121. Nếu sớm gặp gỡ (1)
Phó Sâm không mấy thích về nhà chính của nhà họ Phó.
Lý do thì giống như phần lớn những thiếu niên cùng tuổi, cảm thấy những buổi tiệc tùng ở nhà thật phiền phức.
Nhưng hắn lại khác với các bạn đồng trang lứa. Hắn sớm ý thức được sau này mình sẽ tự mở công ty, có tinh thần làm chủ rõ ràng, thế nên dù mệt mỏi, hắn vẫn tham gia tiệc xã giao của nhà họ Phó để nghiên cứu đủ kiểu người, trò chuyện với các bậc trưởng bối.
Phó Sâm đã học được cách chuyển sang chế độ “người máy”, quan sát sở thích của người khác là quét dữ liệu, lắng nghe câu chuyện của người khác là nhập thông tin.
Suy nghĩ trong đầu về ý nghĩa của những dữ liệu và thông tin đó chính là quá trình phân tích của bộ xử lý trung tâm, cuối cùng thu được kiến thức hữu ích và lưu trữ lại.
Cách tư duy này rất tiện lợi và hiệu quả.
Chỉ là Phó Sâm suy cho cùng vẫn chỉ mới mười bảy tuổi, vẫn là học sinh cấp ba, người lớn nói chuyện làm ăn, nói về chính sách quốc gia, với hắn mà nói thì vẫn hơi khô khan.
May mà trong bữa tiệc còn có những người cùng trang lứa khác.
Tần Khải Phàm tuy họ Tần nhưng vì mẹ mà vẫn luôn thân thiết với nhà họ Phó. Cơ bản mà nói, Tần Khải Phàm lớn lên cùng Phó Sâm, bề ngoài thì là cậu cháu, nhưng thực chất lại giống như anh em.
Tần Khải Phàm cũng mười bảy tuổi, nổi tiếng là học sinh giỏi, bề ngoài ôn hòa lễ độ, chỉ có Phó Sâm biết bụng dạ thằng nhóc này lắm chiêu trò.
Hai người chỉ liếc nhau một cái là biết ngay đối phương đang có suy nghĩ giống mình, liền lần lượt rời khỏi đại sảnh.
Họ gặp nhau ở phía sau, Tần Khải Phàm giả bộ than thở: “Tôi còn bao nhiêu bài tập chưa làm, muốn về nhà.”
Phó Sâm liếc cậu ta: “Bớt diễn đi, cậu có thiếu hai bài tập đó đâu.”
Thành tích của Tần Khải Phàm vượt trội giữa một đám con nhà giàu, luôn giữ vị trí nhất lớp. Cậu ta khoác tay lên vai Phó Sâm, nói: “Tôi thà về nhà làm bài còn hơn. Tôi đâu giống anh, anh là Phó tổng tương lai, nên đi xã giao nhiều vào.”
Phó Sâm mặt mày nghiêm túc, đẩy kính: “Cậu chẳng phải cũng là Tần tổng tương lai à.”
Sắc mặt Tần Khải Phàm hơi trầm xuống, không tiếp lời, mà hỏi: “Giữa kỳ anh được hạng bao nhiêu?”
Hai cậu ấm nhà giàu tụ lại không bàn xe cộ, không nói chuyện game, lại đem thành tích ra so, cũng coi như một loại kỳ lạ.
Thật ra Phó Sâm không muốn nói chuyện này với Tần Khải Phàm, vì tuy thành tích của hắn không tệ, nhưng vẫn không bằng được cậu ta… Với một người theo chủ nghĩa hoàn hảo mà nói, đây là chuyện rất khó chịu.
Khi hai người đang nói chuyện, bỗng có một giọng trẻ con vang lên: “Các anh đang làm gì thế?”
Phó Sâm ngẩng đầu, thấy một đứa trẻ đứng trước mặt họ.
Thằng bé trông khoảng bảy tám tuổi, đôi mắt to như quả nho, tò mò nhìn Phó Sâm và Tần Khải Phàm.
Đứa bé này xinh thật, da trắng như sứ, đôi mắt đen láy, trông chẳng khác gì búp bê.
Mới nhìn cứ tưởng là bé gái, nhìn kỹ mới biết là con trai.
Phó Sâm chắc chắn mình chưa từng gặp bé, vì đứa nhỏ xinh thế này, nếu đã từng gặp thì không thể không có ấn tượng.
Phó Sâm im lặng nhìn nó, Tần Khải Phàm bắt chuyện: “Bọn anh đang âm mưu tạo phản.”
Cậu bé chớp mắt, cười bẽn lẽn, hỏi: “Các anh đang chơi trò làm vua à?”
Tần Khải Phàm định trêu tiếp thì cậu bé lại nói: “Mẫu giáo bọn em không chơi trò đó nữa rồi.”
Tần Khải Phàm: “…”
Phó Sâm không mấy hứng thú với cuộc trò chuyện trẻ con kiểu này, đứng một bên chẳng nói chẳng rằng.
Tần Khải Phàm dù vừa bị dội gáo nước lạnh cũng không nản, tiếp tục hỏi: “Còn em, em đến đây làm gì, em là ai?”
Cậu bé đáp bằng giọng trong trẻo: “Em tên là Hà Thanh Hà, em theo bố mẹ đến đây chơi.”
Phó Sâm hiểu ra, hôm nay nhà họ Phó mở tiệc, cũng mời không ít khách, nhà họ Hà là một trong số đó, bé con này là cậu ấm nhà họ Hà.
Chỉ không biết tại sao bé không đi với bố mẹ, mà lại chạy ra một mình.
Tần Khải Phàm nói: “Thì ra em là Hà Thanh Hà à, vậy em biết bọn anh là ai không?”
Hà Thanh Hà ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Biết ạ.”
Tần Khải Phàm cười tít mắt, chỉ vào mình hỏi: “Anh là ai?”
Hà Thanh Hà đáp: “Anh là anh Tần Khải Phàm.”
Vừa đến nhà họ Phó, mẹ bé đã dạy bé nhận mặt người. Mấy chú bác thì nhiều quá, bé chẳng nhớ được, nhưng tên của mấy anh trẻ thì lại nhớ rõ.
Tần Khải Phàm rất hài lòng, lại chỉ sang Phó Sâm: “Còn anh ấy?”
Hà Thanh Hà nhìn sang Phó Sâm, so với Tần Khải Phàm thân thiện, bé có hơi sợ cái anh cứ nghiêm mặt này, cười ngại ngùng nói: “Là anh Phó Sâm ạ.”
Tần Khải Phàm nói: “Sai rồi, em gọi anh bằng anh thì được, nhưng anh ấy lớn hơn anh một bậc, là cậu của anh, em không thể gọi là anh.”
Hà Thanh Hà thấy rối, hai người trông bằng tuổi nhau, sao một người là anh, còn người kia lại không phải chứ?
Tần Khải Phàm gợi ý: “Em phải gọi anh ấy là chú.”
Hà Thanh Hà rất nghe lời, lập tức ngoan ngoãn gọi: “Chú Phó Sâm.”
Phó Sâm: “…”
Tần Khải Phàm cười đến mức suýt không đứng vững.
Học sinh cấp ba nào lại thích bị gọi là “chú” chứ, sắc mặt Phó Sâm hơi tối lại.
Hà Thanh Hà chẳng hiểu gì, đứng đó nhìn Tần Khải Phàm cười nghiêng ngả, rồi lại nhìn Phó Sâm mặt đen như mực, sợ hãi lùi lại một bước.
Bảo đứa nhỏ này nhát gan thì nó lại dám một mình chạy tới bắt chuyện, bảo là gan dạ thì lại trông rất rụt rè.
Phó Sâm lười để ý tới Tần Khải Phàm, nói với Hà Thanh Hà: “Đừng nghe cậu ta nói bậy.”
Một đứa bé tám tuổi mà xuất hiện ở đây thì không bình thường, Phó Sâm hỏi: “Ba mẹ của em đâu?”
Hà Thanh Hà lộ vẻ hoang mang, nói: “Lúc đầu mẹ dắt em đi vệ sinh, lúc em ra thì không thấy mẹ đâu nữa.”
Quả nhiên là bị lạc.
Phó Sâm đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói: “Đi thôi, anh dẫn em đi tìm mẹ.”
Hà Thanh Hà vội vàng đi theo, đứng bên cạnh Phó Sâm, ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh.
Tần Khải Phàm còn ở bên cạnh nói: “Đừng gấp, chơi thêm chút nữa đi.”
Phó Sâm mặt không cảm xúc gọi Hà Thanh Hà: “Theo anh.”
Hà Thanh Hà do dự nhìn quanh một lúc, cuối cùng vẫn chọn đi theo Phó Sâm, như cái đuôi nhỏ mọc ra sau lưng anh.
Chú tuy lạnh lùng, trông hơi đáng sợ, nhưng có vẻ đáng tin hơn anh trai.
Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà đi tìm người nhà họ Hà, Tần Khải Phàm lắc lư theo sau.
Dọc đường, Tần Khải Phàm cứ chọc Hà Thanh Hà nói chuyện, Phó Sâm đi phía trước nghe qua loa, biết được Hà Thanh Hà năm nay tám tuổi, đang học tiểu học, trong nhà có một anh trai và một em trai, cả nhà đều đặt tên theo các loại thực vật, còn tên của cậu nghe như con gái là vì mẹ cậu muốn có con gái.
Tần Khải Phàm cái gì cũng hỏi, ngay cả điểm kiểm tra cuối kỳ trước cũng hỏi ra được, Hà Thanh Hà thì ngoan ngoãn trả lời từng câu, vừa trả lời vừa cố theo kịp bước chân Phó Sâm.
Dạo gần đây Phó Sâm lại cao thêm hai phân, mười bảy tuổi đã cao một mét tám ba, chân dài bước lớn, Hà Thanh Hà theo sau hơi vất vả.
Phó Sâm nhận ra, bèn đi chậm lại.
Hà Thanh Hà thở phào, ngẩng đầu lên, cười với Phó Sâm.
Đứa nhỏ nhà họ Hà này đúng là đẹp không chê vào đâu được, chỉ cần cười nhẹ một cái thôi cũng ngọt như mật.
Con người là loài sinh vật coi trọng ngoại hình, Phó Sâm cũng vậy, nhà họ Phó không có đứa trẻ nào vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn thế này, anh không nhịn được mà đưa tay xoa đầu Hà Thanh Hà.
Như v**t v* một chú chim non chưa mọc đủ lông, cảm giác mềm mại và đáng yêu.
Hà Thanh Hà chớp mắt, xấu hổ cúi đầu, không những không tránh né mà còn nhón chân, chủ động đưa đầu cho Phó Sâm xoa, mặc anh làm rối tóc mình.
Tần Khải Phàm ở bên cạnh trêu: “Xoa đầu sẽ không cao lên đâu đấy.”
Phó Sâm rút tay lại, lạnh lùng liếc Tần Khải Phàm một cái.
Tần Khải Phàm lập tức đổi giọng, cười nói: “Tay của Phó Sâm có tiên khí, để anh ấy xoa mới cao lên tới một mét chín được.”
Hà Thanh Hà nghe vậy, lập tức chộp lấy tay Phó Sâm đặt lên đầu mình, ngây ngô cười.
Đứa nhỏ này ngoan quá, nhà họ Hà cũng là gia đình có điều kiện, lại sinh ba đứa con trai, theo lý thì thế hệ thứ hai dễ có tâm lý ganh đua, đề phòng lẫn nhau, lại thêm tính khí công tử, vậy mà đứa con thứ tám tuổi này không biết sao lại được nuôi thành kiểu “ngây thơ” thế này.
Phó Sâm là trí tuệ nhân tạo trẻ, lại đang ở độ tuổi mười bảy nổi loạn, có chút chứng “dị ứng ngây thơ”.
Anh không thích những sinh vật ấu trĩ, nhưng lại không ghét nổi đứa nhỏ ngây thơ đáng yêu trước mặt này.
Phó Sâm lại đưa tay vò đầu chim nhỏ thêm một lần nữa, thản nhiên nói: “Em sẽ cao lên thôi.”
Thậm chí Phó Sâm còn bắt đầu tò mò, sau này đứa trẻ xinh xắn lớn lên sẽ trông thế nào.
Có lẽ sẽ trở thành một anh chàng đẹp trai đến mức khiến bao người điên đảo.
Tất nhiên cũng có nhiều đứa trẻ lúc nhỏ khá xinh xắn nhưng lớn lên lại bị mất nét.
Chẳng bao lâu, Phó Sâm dẫn theo Hà Thanh Hà đã tìm được bà Hà.
Bà Hà đang sốt ruột hỏi han người giúp việc nhà họ Phó, thấy Hà Thanh Hà liền ôm chặt vào lòng.
Hà Thanh Hà cười với mẹ, ngoan ngoãn nói: “Con không sao.” Cậu quay sang nhìn Phó Sâm và Tần Khải Phàm: “Con gặp hai anh này, họ đưa con tới đây.”
Bà Hà vội cảm ơn hai vị thiếu gia.
Tần Khải Phàm trước mặt người ngoài thì vô cùng đàng hoàng, trông như một thanh niên ưu tú, bắt chuyện với bà Hà.
Phó Sâm ít nói hơn, nhưng vẫn giữ lễ phép.
Hai chàng trai tuấn tú này đúng là khiến người ta có cảm tình, bà Hà không ngớt lời khen.
Mọi người quay lại đại sảnh, nhờ vào cuộc gặp gỡ tình cờ của lớp nhỏ mà thế hệ trước của hai nhà Hà – Phó cũng bắt chuyện với nhau, vô hình chung càng thêm thân thiết.
Phó Sâm thì không sao, dù không đến lượt anh nói chuyện, nhưng vẫn nghe hiểu những vấn đề kinh doanh mà người lớn nhắc đến.
Học sinh tiểu học chắc chắn không hiểu người lớn đang nói gì, nhưng Hà Thanh Hà vẫn rất ngoan, yên lặng đứng bên mẹ không quấy rầy.
Phó Sâm không nhịn được lại nhìn cậu, cậu phát hiện ra, cong mắt cười với anh.
Sau đó cậu mấp máy môi, không phát ra tiếng, dùng khẩu hình nói với Phó Sâm một câu.
Phó Sâm hiểu được.
“Cảm ơn chú.”
Phó Sâm: “…”
Điểm này không đáng yêu chút nào.
Nhà họ Hà chuẩn bị đi về, Phó Sâm tiễn họ ra ngoài.
Nhà họ Hà có ba người con trai, hôm nay đến nhà họ Phó chỉ mang theo cậu con thứ, đủ thấy Hà Thanh Hà rất được cưng chiều.
Ai nói con thứ dễ bị ngó lơ, Phó Sâm thấy bà Hà rất yêu thương Thanh Hà bé bỏng nhà họ.
Phó Sâm nhìn theo người nhà họ Hà, ngay lúc Hà Thanh Hà chuẩn bị lên xe thì bất ngờ quay lại, lớn tiếng nói với Phó Sâm: “Hoan nghênh chú đến nhà em chơi nhé!”
Hà Phong Khải và bà Hà cũng nhân đó mời, Phó Sâm lịch sự đáp lại.
“Hẹn gặp lại anh Phó Sâm!”
Cuối cùng Hà Thanh Hà cũng gọi đúng, xấu hổ cười rồi ngồi vào xe.
Phó Sâm nhìn theo xe nhà họ Hà rời đi, mím nhẹ khóe môi.
Sau đó nhà họ Phó và nhà họ Hà có một vài hợp tác, chuyện cụ thể đều do thế hệ trước xử lý, không liên quan đến đám trẻ.
Dù sao Phó Sâm cũng chỉ là một học sinh trung học, nhiệm vụ trước mắt là học hành cho tốt.
Phó Sâm không gặp lại người nhà họ Hà nữa, thỉnh thoảng anh có nhớ tới đứa nhỏ xinh đẹp kia, nhưng chỉ là nghĩ chút rồi thôi, nhanh chóng coi cuộc gặp gỡ bình thường này là ký ức không quan trọng, cất vào góc sâu trong cơ sở dữ liệu, để nó phủ bụi, không dùng tới nữa.
Thời gian trôi nhanh, Phó Sâm tốt nghiệp trung học, tự mình thi đỗ vào trường đại học tốt nhất thành phố S.
Hắn và Tần Khải Phàm trở thành truyền kỳ trong đám con cháu nhà giàu năm đó, rõ ràng có thể dựa vào gia thế của cha mẹ, nhưng lại cố gắng thi đỗ vào một trong những trường đại học hàng đầu cả nước, thực sự rất xuất sắc.
Từ nhỏ Phó Sâm đã xác định con đường sau này của mình là sẽ mở công ty, trở thành ông chủ, nên thời đại học vừa đi học vừa khởi nghiệp, có ý thức rèn luyện bản thân.
Tần Khải Phàm là con trai trưởng của nhà họ Tần, sau này sẽ thừa kế sản nghiệp nhà họ Tần. Nhà họ Phó cũng hy vọng có thể kiểm soát nhà họ Tần thông qua Tần Khải Phàm, nên nhiệm vụ đặt lên vai cậu ta còn nặng nề hơn Phó Sâm, càng phải sớm ngày tham gia vào các hoạt động kinh doanh.
Nhưng cậu ta không làm vậy, trái lại ngay khi vào đại học đã đến làm việc tại phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia. Một thiếu gia nhà giàu lại đi phụ việc cho đàn anh đàn chị, rửa dụng cụ thí nghiệm, khiến nhiều người không thể hiểu nổi.
Tóm lại, vào đại học rồi thì mỗi người một con đường riêng. Vài năm đại học, Phó Sâm sống rất bận rộn, hắn cũng hoàn tất quá trình chuyển đổi từ sinh viên thành người đi làm, công ty khởi nghiệp của hắn phát triển rất tốt, bắt đầu có khí chất của một người lãnh đạo.
Ba năm trôi qua nhanh chóng, thoắt cái đã đến năm tư, đến lúc tốt nghiệp. Tần Khải Phàm có lẽ sẽ học tiếp lên cao hơn, còn Phó Sâm cảm thấy bằng cấp hiện tại đối với một thương nhân là đã đủ, không định học tiếp, sau này tìm thời gian học thêm một khóa MBA là được.
Vì vậy, năm cuối đại học, hắn dành phần lớn thời gian cho công ty, hiếm khi đến trường.
Hắn càng chẳng mấy khi lui tới nhà chính.
Hắn đã dọn ra ngoài ở từ lâu, chuyện học hành và sinh hoạt đều tự lo, chỉ khi nào người lớn trong nhà gọi thì mới về.
Thấy Phó Sâm ngày càng trưởng thành, chưa tốt nghiệp đã có thể một mình gánh vác công việc bên ngoài, các bậc trưởng bối cũng không dùng chuyện trong nhà để làm phiền hắn nữa.
Chính lúc này, Phó Sâm nghe tin phu nhân nhà họ Hà qua đời.
Những năm gần đây, người nhà họ Hà và nhà họ Phó vẫn giữ liên lạc. Nhà họ Phó dĩ nhiên sẽ cử người đến dự tang lễ, nhưng lại không gọi Phó Sâm.
Phó Sâm chỉ gặp bà Hà một lần cách đây năm năm, lại là hậu bối, không thân thiết với nhà họ Hà, nên cũng không có tư cách đến dự.
Chỉ là Phó Sâm lại nghĩ đến Hà Thanh Hà.
Đã năm năm trôi qua, vậy mà hắn vẫn nhớ tên đứa trẻ đó. Bây giờ Hà Thanh Hà mất mẹ, chắc hẳn rất buồn.
Hắn lờ mờ nhớ Hà Thanh Hà vốn là đứa nhỏ được cưng chiều, dù mẹ mất rồi, chắc cũng sẽ có nhiều người an ủi.
Mong rằng đứa trẻ đó có thể vượt qua nỗi buồn.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, lại hai tháng nữa trôi qua, Phó Sâm bất ngờ nhận được cuộc gọi từ nhà chính, bảo hắn rảnh thì về nhà ăn bữa cơm.
Phó Sâm theo phản xạ hỏi: “Có chuyện gì sao ạ?”
Mẹ hắn điềm đạm nói: “Không có gì, nhà có khách. Nếu hôm nào con có thời gian thì ghé qua một chuyến.”
Khoảng cách tuổi tác giữa Phó Sâm và cha mẹ khá lớn, tình cảm không mấy thân thiết, trong mắt hắn người đóng vai trò như mẹ là chị gái đã mất.
Mẹ hắn không nói thêm gì, Phó Sâm cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp lại rằng sẽ tìm lúc ghé qua.
Người bình thường nói vậy cũng như từ chối khéo, chưa chắc đã thực hiện, nhưng Phó Sâm đã nói là làm, thực sự dành ra một ngày để về nhà họ Phó.
Nhà họ Phó quyền thế lớn mạnh, nhà chính dù đã cũ nhưng không hề xuống cấp, trái lại còn toát lên vẻ uy nghiêm.
Biệt thự không chỉ có cha mẹ Phó Sâm sinh sống mà còn có vài người bác và chú thím đã lớn tuổi.
Phó Sâm xách theo quà đi vào nhà, khách sáo chào hỏi mấy câu với các trưởng bối, rồi vô tình hỏi: “Nghe nói có khách đến?”
Mẹ anh bảo: “Là một đứa trẻ bên nhà họ Hà, đến ở một thời gian.”
Phó Sâm đứng sững.
Khi hắn còn đang nghĩ xem có phải là đứa trẻ nhà họ Hà mà hắn nghĩ tới hay không, mẹ hắn tiếp lời: “Tội nghiệp lắm, mới mười mấy tuổi đã mất mẹ, tinh thần không ổn định lắm, ba nó muốn đưa nó đi đâu đó để khuây khỏa. Nhà mình với nhà họ Hà cũng có chút giao tình, nên mẹ nghĩ hay là đón nó về đây ở.”
“Dù sao nơi này cũng toàn người già đã nghỉ hưu, đủ yên tĩnh.”
Mẹ hắn cứ luyên thuyên kể, còn trong đầu Phó Sâm lại nghĩ đến năm hắn chào đời, vì các trưởng bối tuổi cao không tiện chăm sóc nên đã giao hắn cho chị gái, mà giờ lại chủ động đón một đứa trẻ bên ngoài về nhà.
Rồi hắn lại nghĩ, không biết là đứa nhỏ nào của nhà họ Hà.
Hắn ngắt lời mẹ: “Nhà họ Hà có ba đứa con trai.”
Mẹ đáp ngay: “Là đứa thứ hai, tên Hà Thanh Hà, hồi trước từng đến nhà mình, nhưng chắc con không nhớ đâu.”
Phó Sâm thầm nghĩ, hắn nhớ chứ.
Nhưng hắn không nói ra, chỉ im lặng đi theo sau mẹ.
“Thằng bé rất ít nói, sau khi mẹ nó mất thì lại càng im lặng hơn. Chúng ta đều lớn tuổi cả rồi, nên muốn con tới ăn bữa cơm, có người trẻ nói chuyện cùng cho nó vui vẻ.”
Chỉ là bản thân Phó Sâm cũng không phải người thích náo nhiệt, chỉ là người trẻ nhất trong thế hệ này mà thôi.
Mẹ hắn đi chuẩn bị bữa tối, giao cho Phó Sâm một nhiệm vụ, lên gọi Hà Thanh Hà xuống ăn cơm.
Nhà họ Phó tiếp đón Hà Thanh Hà với tiêu chuẩn cao, sắp xếp cho cậu ở tầng hai, nơi ngày xưa dành cho các thiếu gia tiểu thư nhà họ Phó. Phó Sâm bước lên cầu thang, đến căn phòng mẹ đã chỉ.
Từ sâu trong trí nhớ, Phó Sâm lục lại tư liệu về Hà Thanh Hà, có thể do trí nhớ hắn tốt nên vẫn nhớ như in hình dáng và những lời Hà Thanh Hà từng nói.
Một lần gặp gỡ rất đỗi bình thường, thế nhưng trong đầu hắn lại rõ mồn một như vừa mới xảy ra.
Không biết năm năm sau, đứa trẻ ngoan ngoãn ấy đã lớn lên thành thế nào rồi.
Phó Sâm đi đến trước cửa phòng, giơ tay gõ cửa.
Một lát sau, cửa mở ra, một thiếu niên gầy gò đứng nơi ngưỡng cửa, dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào hắn.
Hết chương 121.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Chương 121. Nếu sớm gặp gỡ (1)
Phó Sâm không mấy thích về nhà chính của nhà họ Phó.
Lý do thì giống như phần lớn những thiếu niên cùng tuổi, cảm thấy những buổi tiệc tùng ở nhà thật phiền phức.
Nhưng hắn lại khác với các bạn đồng trang lứa. Hắn sớm ý thức được sau này mình sẽ tự mở công ty, có tinh thần làm chủ rõ ràng, thế nên dù mệt mỏi, hắn vẫn tham gia tiệc xã giao của nhà họ Phó để nghiên cứu đủ kiểu người, trò chuyện với các bậc trưởng bối.
Phó Sâm đã học được cách chuyển sang chế độ “người máy”, quan sát sở thích của người khác là quét dữ liệu, lắng nghe câu chuyện của người khác là nhập thông tin.
Suy nghĩ trong đầu về ý nghĩa của những dữ liệu và thông tin đó chính là quá trình phân tích của bộ xử lý trung tâm, cuối cùng thu được kiến thức hữu ích và lưu trữ lại.
Cách tư duy này rất tiện lợi và hiệu quả.
Chỉ là Phó Sâm suy cho cùng vẫn chỉ mới mười bảy tuổi, vẫn là học sinh cấp ba, người lớn nói chuyện làm ăn, nói về chính sách quốc gia, với hắn mà nói thì vẫn hơi khô khan.
May mà trong bữa tiệc còn có những người cùng trang lứa khác.
Tần Khải Phàm tuy họ Tần nhưng vì mẹ mà vẫn luôn thân thiết với nhà họ Phó. Cơ bản mà nói, Tần Khải Phàm lớn lên cùng Phó Sâm, bề ngoài thì là cậu cháu, nhưng thực chất lại giống như anh em.
Tần Khải Phàm cũng mười bảy tuổi, nổi tiếng là học sinh giỏi, bề ngoài ôn hòa lễ độ, chỉ có Phó Sâm biết bụng dạ thằng nhóc này lắm chiêu trò.
Hai người chỉ liếc nhau một cái là biết ngay đối phương đang có suy nghĩ giống mình, liền lần lượt rời khỏi đại sảnh.
Họ gặp nhau ở phía sau, Tần Khải Phàm giả bộ than thở: “Tôi còn bao nhiêu bài tập chưa làm, muốn về nhà.”
Phó Sâm liếc cậu ta: “Bớt diễn đi, cậu có thiếu hai bài tập đó đâu.”
Thành tích của Tần Khải Phàm vượt trội giữa một đám con nhà giàu, luôn giữ vị trí nhất lớp. Cậu ta khoác tay lên vai Phó Sâm, nói: “Tôi thà về nhà làm bài còn hơn. Tôi đâu giống anh, anh là Phó tổng tương lai, nên đi xã giao nhiều vào.”
Phó Sâm mặt mày nghiêm túc, đẩy kính: “Cậu chẳng phải cũng là Tần tổng tương lai à.”
Sắc mặt Tần Khải Phàm hơi trầm xuống, không tiếp lời, mà hỏi: “Giữa kỳ anh được hạng bao nhiêu?”
Hai cậu ấm nhà giàu tụ lại không bàn xe cộ, không nói chuyện game, lại đem thành tích ra so, cũng coi như một loại kỳ lạ.
Thật ra Phó Sâm không muốn nói chuyện này với Tần Khải Phàm, vì tuy thành tích của hắn không tệ, nhưng vẫn không bằng được cậu ta… Với một người theo chủ nghĩa hoàn hảo mà nói, đây là chuyện rất khó chịu.
Khi hai người đang nói chuyện, bỗng có một giọng trẻ con vang lên: “Các anh đang làm gì thế?”
Phó Sâm ngẩng đầu, thấy một đứa trẻ đứng trước mặt họ.
Thằng bé trông khoảng bảy tám tuổi, đôi mắt to như quả nho, tò mò nhìn Phó Sâm và Tần Khải Phàm.
Đứa bé này xinh thật, da trắng như sứ, đôi mắt đen láy, trông chẳng khác gì búp bê.
Mới nhìn cứ tưởng là bé gái, nhìn kỹ mới biết là con trai.
Phó Sâm chắc chắn mình chưa từng gặp bé, vì đứa nhỏ xinh thế này, nếu đã từng gặp thì không thể không có ấn tượng.
Phó Sâm im lặng nhìn nó, Tần Khải Phàm bắt chuyện: “Bọn anh đang âm mưu tạo phản.”
Cậu bé chớp mắt, cười bẽn lẽn, hỏi: “Các anh đang chơi trò làm vua à?”
Tần Khải Phàm định trêu tiếp thì cậu bé lại nói: “Mẫu giáo bọn em không chơi trò đó nữa rồi.”
Tần Khải Phàm: “…”
Phó Sâm không mấy hứng thú với cuộc trò chuyện trẻ con kiểu này, đứng một bên chẳng nói chẳng rằng.
Tần Khải Phàm dù vừa bị dội gáo nước lạnh cũng không nản, tiếp tục hỏi: “Còn em, em đến đây làm gì, em là ai?”
Cậu bé đáp bằng giọng trong trẻo: “Em tên là Hà Thanh Hà, em theo bố mẹ đến đây chơi.”
Phó Sâm hiểu ra, hôm nay nhà họ Phó mở tiệc, cũng mời không ít khách, nhà họ Hà là một trong số đó, bé con này là cậu ấm nhà họ Hà.
Chỉ không biết tại sao bé không đi với bố mẹ, mà lại chạy ra một mình.
Tần Khải Phàm nói: “Thì ra em là Hà Thanh Hà à, vậy em biết bọn anh là ai không?”
Hà Thanh Hà ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Biết ạ.”
Tần Khải Phàm cười tít mắt, chỉ vào mình hỏi: “Anh là ai?”
Hà Thanh Hà đáp: “Anh là anh Tần Khải Phàm.”
Vừa đến nhà họ Phó, mẹ bé đã dạy bé nhận mặt người. Mấy chú bác thì nhiều quá, bé chẳng nhớ được, nhưng tên của mấy anh trẻ thì lại nhớ rõ.
Tần Khải Phàm rất hài lòng, lại chỉ sang Phó Sâm: “Còn anh ấy?”
Hà Thanh Hà nhìn sang Phó Sâm, so với Tần Khải Phàm thân thiện, bé có hơi sợ cái anh cứ nghiêm mặt này, cười ngại ngùng nói: “Là anh Phó Sâm ạ.”
Tần Khải Phàm nói: “Sai rồi, em gọi anh bằng anh thì được, nhưng anh ấy lớn hơn anh một bậc, là cậu của anh, em không thể gọi là anh.”
Hà Thanh Hà thấy rối, hai người trông bằng tuổi nhau, sao một người là anh, còn người kia lại không phải chứ?
Tần Khải Phàm gợi ý: “Em phải gọi anh ấy là chú.”
Hà Thanh Hà rất nghe lời, lập tức ngoan ngoãn gọi: “Chú Phó Sâm.”
Phó Sâm: “…”
Tần Khải Phàm cười đến mức suýt không đứng vững.
Học sinh cấp ba nào lại thích bị gọi là “chú” chứ, sắc mặt Phó Sâm hơi tối lại.
Hà Thanh Hà chẳng hiểu gì, đứng đó nhìn Tần Khải Phàm cười nghiêng ngả, rồi lại nhìn Phó Sâm mặt đen như mực, sợ hãi lùi lại một bước.
Bảo đứa nhỏ này nhát gan thì nó lại dám một mình chạy tới bắt chuyện, bảo là gan dạ thì lại trông rất rụt rè.
Phó Sâm lười để ý tới Tần Khải Phàm, nói với Hà Thanh Hà: “Đừng nghe cậu ta nói bậy.”
Một đứa bé tám tuổi mà xuất hiện ở đây thì không bình thường, Phó Sâm hỏi: “Ba mẹ của em đâu?”
Hà Thanh Hà lộ vẻ hoang mang, nói: “Lúc đầu mẹ dắt em đi vệ sinh, lúc em ra thì không thấy mẹ đâu nữa.”
Quả nhiên là bị lạc.
Phó Sâm đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói: “Đi thôi, anh dẫn em đi tìm mẹ.”
Hà Thanh Hà vội vàng đi theo, đứng bên cạnh Phó Sâm, ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh.
Tần Khải Phàm còn ở bên cạnh nói: “Đừng gấp, chơi thêm chút nữa đi.”
Phó Sâm mặt không cảm xúc gọi Hà Thanh Hà: “Theo anh.”
Hà Thanh Hà do dự nhìn quanh một lúc, cuối cùng vẫn chọn đi theo Phó Sâm, như cái đuôi nhỏ mọc ra sau lưng anh.
Chú tuy lạnh lùng, trông hơi đáng sợ, nhưng có vẻ đáng tin hơn anh trai.
Phó Sâm dẫn Hà Thanh Hà đi tìm người nhà họ Hà, Tần Khải Phàm lắc lư theo sau.
Dọc đường, Tần Khải Phàm cứ chọc Hà Thanh Hà nói chuyện, Phó Sâm đi phía trước nghe qua loa, biết được Hà Thanh Hà năm nay tám tuổi, đang học tiểu học, trong nhà có một anh trai và một em trai, cả nhà đều đặt tên theo các loại thực vật, còn tên của cậu nghe như con gái là vì mẹ cậu muốn có con gái.
Tần Khải Phàm cái gì cũng hỏi, ngay cả điểm kiểm tra cuối kỳ trước cũng hỏi ra được, Hà Thanh Hà thì ngoan ngoãn trả lời từng câu, vừa trả lời vừa cố theo kịp bước chân Phó Sâm.
Dạo gần đây Phó Sâm lại cao thêm hai phân, mười bảy tuổi đã cao một mét tám ba, chân dài bước lớn, Hà Thanh Hà theo sau hơi vất vả.
Phó Sâm nhận ra, bèn đi chậm lại.
Hà Thanh Hà thở phào, ngẩng đầu lên, cười với Phó Sâm.
Đứa nhỏ nhà họ Hà này đúng là đẹp không chê vào đâu được, chỉ cần cười nhẹ một cái thôi cũng ngọt như mật.
Con người là loài sinh vật coi trọng ngoại hình, Phó Sâm cũng vậy, nhà họ Phó không có đứa trẻ nào vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn thế này, anh không nhịn được mà đưa tay xoa đầu Hà Thanh Hà.
Như v**t v* một chú chim non chưa mọc đủ lông, cảm giác mềm mại và đáng yêu.
Hà Thanh Hà chớp mắt, xấu hổ cúi đầu, không những không tránh né mà còn nhón chân, chủ động đưa đầu cho Phó Sâm xoa, mặc anh làm rối tóc mình.
Tần Khải Phàm ở bên cạnh trêu: “Xoa đầu sẽ không cao lên đâu đấy.”
Phó Sâm rút tay lại, lạnh lùng liếc Tần Khải Phàm một cái.
Tần Khải Phàm lập tức đổi giọng, cười nói: “Tay của Phó Sâm có tiên khí, để anh ấy xoa mới cao lên tới một mét chín được.”
Hà Thanh Hà nghe vậy, lập tức chộp lấy tay Phó Sâm đặt lên đầu mình, ngây ngô cười.
Đứa nhỏ này ngoan quá, nhà họ Hà cũng là gia đình có điều kiện, lại sinh ba đứa con trai, theo lý thì thế hệ thứ hai dễ có tâm lý ganh đua, đề phòng lẫn nhau, lại thêm tính khí công tử, vậy mà đứa con thứ tám tuổi này không biết sao lại được nuôi thành kiểu “ngây thơ” thế này.
Phó Sâm là trí tuệ nhân tạo trẻ, lại đang ở độ tuổi mười bảy nổi loạn, có chút chứng “dị ứng ngây thơ”.
Anh không thích những sinh vật ấu trĩ, nhưng lại không ghét nổi đứa nhỏ ngây thơ đáng yêu trước mặt này.
Phó Sâm lại đưa tay vò đầu chim nhỏ thêm một lần nữa, thản nhiên nói: “Em sẽ cao lên thôi.”
Thậm chí Phó Sâm còn bắt đầu tò mò, sau này đứa trẻ xinh xắn lớn lên sẽ trông thế nào.
Có lẽ sẽ trở thành một anh chàng đẹp trai đến mức khiến bao người điên đảo.
Tất nhiên cũng có nhiều đứa trẻ lúc nhỏ khá xinh xắn nhưng lớn lên lại bị mất nét.
Chẳng bao lâu, Phó Sâm dẫn theo Hà Thanh Hà đã tìm được bà Hà.
Bà Hà đang sốt ruột hỏi han người giúp việc nhà họ Phó, thấy Hà Thanh Hà liền ôm chặt vào lòng.
Hà Thanh Hà cười với mẹ, ngoan ngoãn nói: “Con không sao.” Cậu quay sang nhìn Phó Sâm và Tần Khải Phàm: “Con gặp hai anh này, họ đưa con tới đây.”
Bà Hà vội cảm ơn hai vị thiếu gia.
Tần Khải Phàm trước mặt người ngoài thì vô cùng đàng hoàng, trông như một thanh niên ưu tú, bắt chuyện với bà Hà.
Phó Sâm ít nói hơn, nhưng vẫn giữ lễ phép.
Hai chàng trai tuấn tú này đúng là khiến người ta có cảm tình, bà Hà không ngớt lời khen.
Mọi người quay lại đại sảnh, nhờ vào cuộc gặp gỡ tình cờ của lớp nhỏ mà thế hệ trước của hai nhà Hà – Phó cũng bắt chuyện với nhau, vô hình chung càng thêm thân thiết.
Phó Sâm thì không sao, dù không đến lượt anh nói chuyện, nhưng vẫn nghe hiểu những vấn đề kinh doanh mà người lớn nhắc đến.
Học sinh tiểu học chắc chắn không hiểu người lớn đang nói gì, nhưng Hà Thanh Hà vẫn rất ngoan, yên lặng đứng bên mẹ không quấy rầy.
Phó Sâm không nhịn được lại nhìn cậu, cậu phát hiện ra, cong mắt cười với anh.
Sau đó cậu mấp máy môi, không phát ra tiếng, dùng khẩu hình nói với Phó Sâm một câu.
Phó Sâm hiểu được.
“Cảm ơn chú.”
Phó Sâm: “…”
Điểm này không đáng yêu chút nào.
Nhà họ Hà chuẩn bị đi về, Phó Sâm tiễn họ ra ngoài.
Nhà họ Hà có ba người con trai, hôm nay đến nhà họ Phó chỉ mang theo cậu con thứ, đủ thấy Hà Thanh Hà rất được cưng chiều.
Ai nói con thứ dễ bị ngó lơ, Phó Sâm thấy bà Hà rất yêu thương Thanh Hà bé bỏng nhà họ.
Phó Sâm nhìn theo người nhà họ Hà, ngay lúc Hà Thanh Hà chuẩn bị lên xe thì bất ngờ quay lại, lớn tiếng nói với Phó Sâm: “Hoan nghênh chú đến nhà em chơi nhé!”
Hà Phong Khải và bà Hà cũng nhân đó mời, Phó Sâm lịch sự đáp lại.
“Hẹn gặp lại anh Phó Sâm!”
Cuối cùng Hà Thanh Hà cũng gọi đúng, xấu hổ cười rồi ngồi vào xe.
Phó Sâm nhìn theo xe nhà họ Hà rời đi, mím nhẹ khóe môi.
Sau đó nhà họ Phó và nhà họ Hà có một vài hợp tác, chuyện cụ thể đều do thế hệ trước xử lý, không liên quan đến đám trẻ.
Dù sao Phó Sâm cũng chỉ là một học sinh trung học, nhiệm vụ trước mắt là học hành cho tốt.
Phó Sâm không gặp lại người nhà họ Hà nữa, thỉnh thoảng anh có nhớ tới đứa nhỏ xinh đẹp kia, nhưng chỉ là nghĩ chút rồi thôi, nhanh chóng coi cuộc gặp gỡ bình thường này là ký ức không quan trọng, cất vào góc sâu trong cơ sở dữ liệu, để nó phủ bụi, không dùng tới nữa.
Thời gian trôi nhanh, Phó Sâm tốt nghiệp trung học, tự mình thi đỗ vào trường đại học tốt nhất thành phố S.
Hắn và Tần Khải Phàm trở thành truyền kỳ trong đám con cháu nhà giàu năm đó, rõ ràng có thể dựa vào gia thế của cha mẹ, nhưng lại cố gắng thi đỗ vào một trong những trường đại học hàng đầu cả nước, thực sự rất xuất sắc.
Từ nhỏ Phó Sâm đã xác định con đường sau này của mình là sẽ mở công ty, trở thành ông chủ, nên thời đại học vừa đi học vừa khởi nghiệp, có ý thức rèn luyện bản thân.
Tần Khải Phàm là con trai trưởng của nhà họ Tần, sau này sẽ thừa kế sản nghiệp nhà họ Tần. Nhà họ Phó cũng hy vọng có thể kiểm soát nhà họ Tần thông qua Tần Khải Phàm, nên nhiệm vụ đặt lên vai cậu ta còn nặng nề hơn Phó Sâm, càng phải sớm ngày tham gia vào các hoạt động kinh doanh.
Nhưng cậu ta không làm vậy, trái lại ngay khi vào đại học đã đến làm việc tại phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia. Một thiếu gia nhà giàu lại đi phụ việc cho đàn anh đàn chị, rửa dụng cụ thí nghiệm, khiến nhiều người không thể hiểu nổi.
Tóm lại, vào đại học rồi thì mỗi người một con đường riêng. Vài năm đại học, Phó Sâm sống rất bận rộn, hắn cũng hoàn tất quá trình chuyển đổi từ sinh viên thành người đi làm, công ty khởi nghiệp của hắn phát triển rất tốt, bắt đầu có khí chất của một người lãnh đạo.
Ba năm trôi qua nhanh chóng, thoắt cái đã đến năm tư, đến lúc tốt nghiệp. Tần Khải Phàm có lẽ sẽ học tiếp lên cao hơn, còn Phó Sâm cảm thấy bằng cấp hiện tại đối với một thương nhân là đã đủ, không định học tiếp, sau này tìm thời gian học thêm một khóa MBA là được.
Vì vậy, năm cuối đại học, hắn dành phần lớn thời gian cho công ty, hiếm khi đến trường.
Hắn càng chẳng mấy khi lui tới nhà chính.
Hắn đã dọn ra ngoài ở từ lâu, chuyện học hành và sinh hoạt đều tự lo, chỉ khi nào người lớn trong nhà gọi thì mới về.
Thấy Phó Sâm ngày càng trưởng thành, chưa tốt nghiệp đã có thể một mình gánh vác công việc bên ngoài, các bậc trưởng bối cũng không dùng chuyện trong nhà để làm phiền hắn nữa.
Chính lúc này, Phó Sâm nghe tin phu nhân nhà họ Hà qua đời.
Những năm gần đây, người nhà họ Hà và nhà họ Phó vẫn giữ liên lạc. Nhà họ Phó dĩ nhiên sẽ cử người đến dự tang lễ, nhưng lại không gọi Phó Sâm.
Phó Sâm chỉ gặp bà Hà một lần cách đây năm năm, lại là hậu bối, không thân thiết với nhà họ Hà, nên cũng không có tư cách đến dự.
Chỉ là Phó Sâm lại nghĩ đến Hà Thanh Hà.
Đã năm năm trôi qua, vậy mà hắn vẫn nhớ tên đứa trẻ đó. Bây giờ Hà Thanh Hà mất mẹ, chắc hẳn rất buồn.
Hắn lờ mờ nhớ Hà Thanh Hà vốn là đứa nhỏ được cưng chiều, dù mẹ mất rồi, chắc cũng sẽ có nhiều người an ủi.
Mong rằng đứa trẻ đó có thể vượt qua nỗi buồn.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, lại hai tháng nữa trôi qua, Phó Sâm bất ngờ nhận được cuộc gọi từ nhà chính, bảo hắn rảnh thì về nhà ăn bữa cơm.
Phó Sâm theo phản xạ hỏi: “Có chuyện gì sao ạ?”
Mẹ hắn điềm đạm nói: “Không có gì, nhà có khách. Nếu hôm nào con có thời gian thì ghé qua một chuyến.”
Khoảng cách tuổi tác giữa Phó Sâm và cha mẹ khá lớn, tình cảm không mấy thân thiết, trong mắt hắn người đóng vai trò như mẹ là chị gái đã mất.
Mẹ hắn không nói thêm gì, Phó Sâm cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp lại rằng sẽ tìm lúc ghé qua.
Người bình thường nói vậy cũng như từ chối khéo, chưa chắc đã thực hiện, nhưng Phó Sâm đã nói là làm, thực sự dành ra một ngày để về nhà họ Phó.
Nhà họ Phó quyền thế lớn mạnh, nhà chính dù đã cũ nhưng không hề xuống cấp, trái lại còn toát lên vẻ uy nghiêm.
Biệt thự không chỉ có cha mẹ Phó Sâm sinh sống mà còn có vài người bác và chú thím đã lớn tuổi.
Phó Sâm xách theo quà đi vào nhà, khách sáo chào hỏi mấy câu với các trưởng bối, rồi vô tình hỏi: “Nghe nói có khách đến?”
Mẹ anh bảo: “Là một đứa trẻ bên nhà họ Hà, đến ở một thời gian.”
Phó Sâm đứng sững.
Khi hắn còn đang nghĩ xem có phải là đứa trẻ nhà họ Hà mà hắn nghĩ tới hay không, mẹ hắn tiếp lời: “Tội nghiệp lắm, mới mười mấy tuổi đã mất mẹ, tinh thần không ổn định lắm, ba nó muốn đưa nó đi đâu đó để khuây khỏa. Nhà mình với nhà họ Hà cũng có chút giao tình, nên mẹ nghĩ hay là đón nó về đây ở.”
“Dù sao nơi này cũng toàn người già đã nghỉ hưu, đủ yên tĩnh.”
Mẹ hắn cứ luyên thuyên kể, còn trong đầu Phó Sâm lại nghĩ đến năm hắn chào đời, vì các trưởng bối tuổi cao không tiện chăm sóc nên đã giao hắn cho chị gái, mà giờ lại chủ động đón một đứa trẻ bên ngoài về nhà.
Rồi hắn lại nghĩ, không biết là đứa nhỏ nào của nhà họ Hà.
Hắn ngắt lời mẹ: “Nhà họ Hà có ba đứa con trai.”
Mẹ đáp ngay: “Là đứa thứ hai, tên Hà Thanh Hà, hồi trước từng đến nhà mình, nhưng chắc con không nhớ đâu.”
Phó Sâm thầm nghĩ, hắn nhớ chứ.
Nhưng hắn không nói ra, chỉ im lặng đi theo sau mẹ.
“Thằng bé rất ít nói, sau khi mẹ nó mất thì lại càng im lặng hơn. Chúng ta đều lớn tuổi cả rồi, nên muốn con tới ăn bữa cơm, có người trẻ nói chuyện cùng cho nó vui vẻ.”
Chỉ là bản thân Phó Sâm cũng không phải người thích náo nhiệt, chỉ là người trẻ nhất trong thế hệ này mà thôi.
Mẹ hắn đi chuẩn bị bữa tối, giao cho Phó Sâm một nhiệm vụ, lên gọi Hà Thanh Hà xuống ăn cơm.
Nhà họ Phó tiếp đón Hà Thanh Hà với tiêu chuẩn cao, sắp xếp cho cậu ở tầng hai, nơi ngày xưa dành cho các thiếu gia tiểu thư nhà họ Phó. Phó Sâm bước lên cầu thang, đến căn phòng mẹ đã chỉ.
Từ sâu trong trí nhớ, Phó Sâm lục lại tư liệu về Hà Thanh Hà, có thể do trí nhớ hắn tốt nên vẫn nhớ như in hình dáng và những lời Hà Thanh Hà từng nói.
Một lần gặp gỡ rất đỗi bình thường, thế nhưng trong đầu hắn lại rõ mồn một như vừa mới xảy ra.
Không biết năm năm sau, đứa trẻ ngoan ngoãn ấy đã lớn lên thành thế nào rồi.
Phó Sâm đi đến trước cửa phòng, giơ tay gõ cửa.
Một lát sau, cửa mở ra, một thiếu niên gầy gò đứng nơi ngưỡng cửa, dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào hắn.
Hết chương 121.
Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Đánh giá:
Truyện Học Cách Yêu Chồng - Mạc Tâm Thương
Story
Chương 121
10.0/10 từ 15 lượt.